Khi hồn phách của Tử Thăng rời khỏi thân thể, Hắc Bạch Vô Thường cũng không xiềng xích y lại.


Lúc giày vải của Tử Thăng dẫm lên bờ sông Vong Xuyên, âm phong thổi bay áo ngoài thuần trắng của y.


Bạch Vô Thường nhíu mày, chắp tay với Tử Thăng: "Tạ Tất An đưa Tư tiên sinh về nhà.

"

Tư Thăng quay đầu lại, gương mặt sạch sẽ, đôi mày cùng đôi mắt dưới mái tóc đen rối bời, khẽ mĩm cười.


Tử Thăng cũng cúi người, chắp tay đáp lại, ý cười giữa đuôi mắt cụp xuống cùng đôi lông mày không hề phai nhạt: "Ta chúc nhị vị sau này thuận buồm xuôi gió, thành công trong tương lai.

"

Hắc Bạch Vô Thường cười đáp lại, nhưng trong mắt lại có sự lo lắng.


Bạch Vô Thường bất đắc dĩ cười với Tử Thăng: "Tiên sinh, đời này ngài đã đủ mệt nhọc rồi, nhưng đổi lại ngài đã tích đủ công đức, cũng đủ để ngài đầu thai vào một gia tộc hiển hách.

Đời sau, ngài vẫn có thể tiếp tục tranh giành địa vị cao, nhưng không tranh thì tốt hơn, nên hảo hảo nghỉ ngơi, tận hưởng hạnh phúc.

"

Tử Thăng xua tay, cười nói: "Không tranh nữa, ta mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút.

"


Hắc Bạch Vô Thường thấy Tử Thăng vô dục vô cầu, cũng coi như buông xuống nửa trái tim.


Đúng lúc này, một cổ áp lực không thể giải thích được khiến Hắc Bạch Vô Thường bất an.

Bọn họ theo bản năng nhìn về phía Tử Thăng • người vẫn đứng yên tại chỗ.


Ở một thế giác khác tràn ngập hư vô, ngoại trừ sương mù trắng, một giọng nói rất uy nghiêm hỏi Tử Thăng: "Ngươi có từng hối hận về những việc mà mình đã làm không?"

Tử Thăng nhướng mi, ngữ khí nhẹ nhàng: "Ta đã làm sai quá nhiều, nhưng ta chưa từng hối hận.

"

"Nếu bây giờ ngươi nhận sai với ta, ta sẽ để ngươi sống trong thịnh vượng và vinh hoa trong hàng ngàn kiếp.

"

"Không cần.

"

"Nhưng nếu ta bức ép ngươi phải ăn năn với ta, ngươi cũng không hối hận phải không?"

Bức ép?

Tử Sinh ngước mắt nhìn trời, cười lớn.



Hắc Bạch Vô Thường không biết vì sao Tử Thăng đột nhiên cười lớn, như thể cảm ứng được điều gì đó, bọn họ ngẩng đầu lên, hai mắt chợt mở to.


Có thứ gì đó trên bầu trời đột nhiên phóng to, càng lúc càng gần bọn họ, bên tai truyền đến tiếng gió dữ dội.


Bầu trời như muốn sập xuống, đầu óc bọn họ ong ong, cảm giác áp bức đến mức suýt chút nữa hồn phách của bọn họ tan nát.


Đến khi bầu trời sụp đổ sắp chạm vào đỉnh đầu bọn họ, Tử Thăng đột nhiên vươn cánh tay trắng như ngọc ra chống đỡ.


Bầu trời nặng bao nhiêu, sức người lại nhỏ bé đế cỡ nào?

Nhưng dù trời có nặng đến mấy, ép đến mức hồn phách của Tử Thăng xuất hiện vết rạn, nhưng lưng y vẫn không bao giờ cong xuống dù chỉ một sợi tóc.


Trong cơn hoảng loạn, Hắc Bạch Vô Thường tận mắt chứng kiến bầu trời sụp xuống trên người Tử Thăng.

Rõ ràng chỉ là một hồn phách, nhưng bọn họ lại nghe được vô số âm thanh xương cốt vỡ vụn.


Trời ạ, cứ như vậy, sẽ đem một người sống sờ sờ áp thành bột mịn.


Nhìn thấy người mà bọn họ tôn kính, sắp hồn phi phách tán trước mặt bọn họ.

Hắc Bạch Vô Thường vẻ mặt dại ra, thậm chí còn không thèm bận tâm việc cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo cảnh đối với bọn họ.


Ngay khi nỗi đau buồn dần dần lan tràn ra khỏi trái tim bọn họ, thì bọn họ nhìn thấy thứ bột vừa bị nghiền nát tỏa ra ánh sáng kim quang.


--------o0o--------

Hết chương 1:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương