Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư
-
Chương 292: Hôn sự này… ta không đồng ý! (2)
Nhưng mà nàng mới lùi lại, Lê Mặc Ảnh liền kéo nàng tiến lên một bước.
Tay hắn giữ chặt lòng bàn tay Hoàng Nguyệt Ly, kéo nàng vào lòng mình.
Hoàng Nguyệt Ly vốn dĩ không có cách nào chống cự lại sức lực của nam nhân này, theo đà lao vào lồng ngực vững chắc của hắn, ngay sau đó nàng cảm nhận được Lê Mặc Ảnh đang dùng cánh tay xiết lấy eo mình.
Cánh tay cường tráng từ từ giữ chặt lại ôm gọn nàng trong lồng ngực.
Hoàng Nguyệt Ly suýt chút nữa va thẳng mũi vào lồng ngực rộng lớn của hắn, khó khăn lắm mới hoàn hồn đứng vững lại được, lại nhận ra mình đã bị khóa chặt bởi thân hình cường tráng đầy nam tính của Lê Mặc Ảnh khiến việc hô hấp của nàng trở nên khó khăn.
“Ngươi… Lê Mặc Ảnh! Ngươi mau thả ta ra!”
Hoàng Nguyệt Ly dùng sức đẩy hắn ra, nhưng người đàn ông này cường tráng như vậy, chút lực của nàng chẳng khác gì đang gãi ngứa cho hắn.
Nàng dùng sức đẩy hắn mấy lần, nhưng Lê Mặc Ảnh vẫn giữ chặt không động đậy.
Lúc này, mọi người mới từ từ hoàn hồn lại, toàn bộ yến tiệc xôn xao cả lên.
“Dự… Dự… Dự… Dự vương điện hạ? Đó là Dự vương điện hạ sao?”
“Trời ạ, ngài ấy đang làm gì vậy? Tại sao lại đột nhiên ôm chặt lấy Bạch Nhược Ly? Vừa nãy còn nói không đồng ý cuộc hôn nhân này, lẽ nào do ngài ấy mà không thành.”
“Lẽ nào Dự vương điện hạ và Bạch Nhược Ly… có gì đó sao?”
“Có gì đó? Có chuyện hay có gì mờ ám đây? Mà có thì đã sao? Sao lại dám cướp người của thái tử?”
“Có gì dám với không dám, không phải đã cướp rồi sao!”
“Trời ạ! Ta không nhìn nhầm chứ? Dự vương không muốn sống nữa sao? Ta thấy thái tử điện hạ muốn giết người rồi! Thôi rồi, thôi rồi, một mỹ nam như Dự vương ta còn chưa nhìn đủ, lỡ như bị thái tử lệnh chém…”
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Nhưng không ai có thể chấn động bằng thái tử, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lê Mặc Ảnh, tức giận đến mức mặt đều đỏ hết lên.
“Lê, Mặc, Ảnh! Nhị đệ tốt của ta, ngươi đột nhiên lao ra, ôm lấy vị hôn thê của ta, ngươi rốt cuộc định làm gì hả?”
Lê Mặc Ảnh không hề bị ảnh hưởng, chỉ khẽ kéo khóe miệng lên.
Nét cười trào phúng hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, phải có đến bảy phần tà khí trong đó, ấy vậy lại có sức hấp dẫn khó lòng diễn tả, khiến các vị tiểu thư dưới đài ai cũng phải hít một hơi thật sâu.
“Cái gì mà vị hôn thê của ngươi? Ly nhi là người của bổn vương! Ta muốn ôm thì ôm dù là thái tử, cũng không thể xen vào!”
“Ngươi nói cái gì???” Thái tử vừa tức giận vừa trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Các ngươi… Các ngươi qua lại từ khi nào? Còn dám… còn dám làm chuyện này sao?”
Hoàng Nguyệt Ly cũng mở to hai mắt.
Nàng thực sự không nghĩ tới, Lê Mặc Ảnh không chỉ tới ôm chặt lấy nàng, lại còn nói ra những lời này!
“Cái gì… cái gì? Nữ nhân của hắn sao?”
Tên nam nhân thối tha này có biết liêm sỉ không vậy, hai người bọn họ cô nam quả nữ đều chưa thành thân, nói cái gì… ai là nữ nhân của hắn… có biết xấu hổ không vậy?
Còn nữa, đây cũng đâu phải là sự thật?
Nàng vốn dĩ không hề có ý bên hắn, đã từ chối rất nhiều lần rồi!
Cảm thấy mọi người đổ dồn mắt vào mình, nàng càng dùng sức giãy giụa.
Nàng vừa đẩy hắn ra, vẫn không quên phản bác.
“Ngươi đùa kiểu gì vậy? Ta không phải nữ nhân của ngươi! Ta và ngươi vốn dĩ không có quan hệ gì cả! Lê Mặc Ảnh, ta cảnh cáo ngươi, không được phép ăn nói hàm hồ! Mau thả ta ra!”
Nhưng nàng càng cố đẩy ra, cánh tay Lê Mặc Ảnh càng thu chặt lại.
Hắn cúi xuống nhìn Hoàng Nguyệt Ly, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, dịu dàng nói: “Được rồi, Ly nhi, ngoan nào, đừng làm loạn nữa!”
Tay hắn giữ chặt lòng bàn tay Hoàng Nguyệt Ly, kéo nàng vào lòng mình.
Hoàng Nguyệt Ly vốn dĩ không có cách nào chống cự lại sức lực của nam nhân này, theo đà lao vào lồng ngực vững chắc của hắn, ngay sau đó nàng cảm nhận được Lê Mặc Ảnh đang dùng cánh tay xiết lấy eo mình.
Cánh tay cường tráng từ từ giữ chặt lại ôm gọn nàng trong lồng ngực.
Hoàng Nguyệt Ly suýt chút nữa va thẳng mũi vào lồng ngực rộng lớn của hắn, khó khăn lắm mới hoàn hồn đứng vững lại được, lại nhận ra mình đã bị khóa chặt bởi thân hình cường tráng đầy nam tính của Lê Mặc Ảnh khiến việc hô hấp của nàng trở nên khó khăn.
“Ngươi… Lê Mặc Ảnh! Ngươi mau thả ta ra!”
Hoàng Nguyệt Ly dùng sức đẩy hắn ra, nhưng người đàn ông này cường tráng như vậy, chút lực của nàng chẳng khác gì đang gãi ngứa cho hắn.
Nàng dùng sức đẩy hắn mấy lần, nhưng Lê Mặc Ảnh vẫn giữ chặt không động đậy.
Lúc này, mọi người mới từ từ hoàn hồn lại, toàn bộ yến tiệc xôn xao cả lên.
“Dự… Dự… Dự… Dự vương điện hạ? Đó là Dự vương điện hạ sao?”
“Trời ạ, ngài ấy đang làm gì vậy? Tại sao lại đột nhiên ôm chặt lấy Bạch Nhược Ly? Vừa nãy còn nói không đồng ý cuộc hôn nhân này, lẽ nào do ngài ấy mà không thành.”
“Lẽ nào Dự vương điện hạ và Bạch Nhược Ly… có gì đó sao?”
“Có gì đó? Có chuyện hay có gì mờ ám đây? Mà có thì đã sao? Sao lại dám cướp người của thái tử?”
“Có gì dám với không dám, không phải đã cướp rồi sao!”
“Trời ạ! Ta không nhìn nhầm chứ? Dự vương không muốn sống nữa sao? Ta thấy thái tử điện hạ muốn giết người rồi! Thôi rồi, thôi rồi, một mỹ nam như Dự vương ta còn chưa nhìn đủ, lỡ như bị thái tử lệnh chém…”
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Nhưng không ai có thể chấn động bằng thái tử, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lê Mặc Ảnh, tức giận đến mức mặt đều đỏ hết lên.
“Lê, Mặc, Ảnh! Nhị đệ tốt của ta, ngươi đột nhiên lao ra, ôm lấy vị hôn thê của ta, ngươi rốt cuộc định làm gì hả?”
Lê Mặc Ảnh không hề bị ảnh hưởng, chỉ khẽ kéo khóe miệng lên.
Nét cười trào phúng hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, phải có đến bảy phần tà khí trong đó, ấy vậy lại có sức hấp dẫn khó lòng diễn tả, khiến các vị tiểu thư dưới đài ai cũng phải hít một hơi thật sâu.
“Cái gì mà vị hôn thê của ngươi? Ly nhi là người của bổn vương! Ta muốn ôm thì ôm dù là thái tử, cũng không thể xen vào!”
“Ngươi nói cái gì???” Thái tử vừa tức giận vừa trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Các ngươi… Các ngươi qua lại từ khi nào? Còn dám… còn dám làm chuyện này sao?”
Hoàng Nguyệt Ly cũng mở to hai mắt.
Nàng thực sự không nghĩ tới, Lê Mặc Ảnh không chỉ tới ôm chặt lấy nàng, lại còn nói ra những lời này!
“Cái gì… cái gì? Nữ nhân của hắn sao?”
Tên nam nhân thối tha này có biết liêm sỉ không vậy, hai người bọn họ cô nam quả nữ đều chưa thành thân, nói cái gì… ai là nữ nhân của hắn… có biết xấu hổ không vậy?
Còn nữa, đây cũng đâu phải là sự thật?
Nàng vốn dĩ không hề có ý bên hắn, đã từ chối rất nhiều lần rồi!
Cảm thấy mọi người đổ dồn mắt vào mình, nàng càng dùng sức giãy giụa.
Nàng vừa đẩy hắn ra, vẫn không quên phản bác.
“Ngươi đùa kiểu gì vậy? Ta không phải nữ nhân của ngươi! Ta và ngươi vốn dĩ không có quan hệ gì cả! Lê Mặc Ảnh, ta cảnh cáo ngươi, không được phép ăn nói hàm hồ! Mau thả ta ra!”
Nhưng nàng càng cố đẩy ra, cánh tay Lê Mặc Ảnh càng thu chặt lại.
Hắn cúi xuống nhìn Hoàng Nguyệt Ly, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều, dịu dàng nói: “Được rồi, Ly nhi, ngoan nào, đừng làm loạn nữa!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook