Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư
Chương 27: Các ngươi có phải ngốc hay không?

Bạch Nhược Kỳ cố gắng đứng thẳng trên mặt đất, muốn đứng lên, lại phát hiện chính mình hoàn toàn không thể động đậy!

Nàng trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mắt thiếu chút nữa đã bắn ra lửa.

"Bạch Nhược Ly! Ngươi rốt cuộc đã dùng yêu pháp gì? Ta vì sao lại không thể động đậy??"

"Nhị tỷ, ngươi đang nói gì vậy? Muội muội ta vì sao nghe không hiểu?" Hoàng Nguyệt Ly mờ mịt đầy mặt, "Ngươi không động đậy, có liên quan gì cùng ta? Vừa rồi...... không phải ngươi muốn đánh ta hay sao? Ta quá sợ hãi, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ lo đi trốn......"

Bạch Nhược Kỳ cắn răng, oán độc nhìn Hoàng Nguyệt Ly.

Trực giác của nàng cho biết chính là tam muội này đang giở trò quỷ, nhưng, dường như đúng như lời Hoàng Nguyệt Ly đã nói. Vừa rồi chính là nàng đã ra tay trước, mà Hoàng Nguyệt Ly vẫn luôn là tránh phải tránh trái, kinh hoảng thất thố, cuối cùng còn dùng hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Bạch Nhược Kỳ không chút khách khí lấy một chân hướng về phía trên người nàng đạp một cái, thầm nghĩ cho dù không đá chết tiểu tiện nhân này, cũng muốn đá cho nàng hộc máu.

Kết quả, một chân này xác thật đem người đá bay, cũng đá đến thiếu chút nữa thì hộc máu. Nhưng ngược lại, bay và hộc máu lại chính là nàng?

Sao có thể? Không phải là quá tà môn hay sao?

Lúc này, Hoàng Nguyệt Ly giống như bỗng nhiên phản ứng lại, cả kinh kêu lên: "A! Nhị tỷ, thời điểm vừa rồi ngươi bị quăng ngã ra ngoài, thanh âm thật là lớn, thật sự sẽ không bị ngã hư nơi nào đi? Khó trách không thể động đậy! Mau để ta nhìn xem!"

Đang nói, nàng lập tức cúi người ngồi xuống, sờ soạng một chút trên người Bạch Nhược Kỳ.

Bạch Nhược Kỳ bỗng nhiên cảm thấy toàn thân truyền đến một trận đau đớn, quả thực xương cốt cả người giống như đều vỡ tan, đau đớn đến mức nàng phải kêu lên thảm thiết.

"A ——! Đau quá ——! A a ——!"

Nàng kêu quá mức thê lương, khiến những người khác đều cảm thấy khiếp sợ.

Vừa rồi quá trình hai người giao thủ quá nhanh, những nha hoàn bà tử Bạch Nhược Kỳ mang đến, căn bản không nghĩ tới tiểu thư nhà mình sẽ bị tam tiểu thư phế vật đánh bại, cho nên căn bản không kịp có phản ứng, mãi cho đến lúc này, mới giật mình hoảng sợ vây quanh lại đây.

"Ngươi...... ngươi rốt cuộc đã làm gì nhị tiểu thư?"

"Lá gan của ngươi cũng quá lớn, động tay chân gì vậy? Mau chữa trị cho nhị tiểu thư, bằng không ngươi sẽ phải hối tiếc!"

"Đúng vậy, cũng không nghĩ xem tình trạng của mình là gì? Một phế vật, cũng dám đắc tội với tiểu thư chúng ta? Chờ tiểu thư chúng ta giáo huấn ngươi đi!"

Hoàng Nguyệt Ly ha hả cười nói: "Các ngươi có phải ngốc hay không? Biết rõ nếu trị xong cho nàng, nàng sẽ giáo huấn ta, vậy ta vì sao phải chữa trị cho nàng?"

Bạch Nhược Kỳ đau đớn hét lên: "Mau! Mau bắt lấy tiểu tiện nhân này cho ta! Hung hăng mà đánh nàng!"

Mấy hạ nhân chính là đang chờ những lời này, lập tức bùng nổ.

Nhưng những hạ nhân này bất quá là người thường chưa từng tu luyện, đơn giản chỉ dùng sức lớn hơn một chút, ở trước mặt Hoàng Nguyệt Ly có thể nói đúng là không thể chịu nổi một kích.

Bịch!  Bịch!  Bịch!

Bất quá là sau mấy lần hô hấp, tất cả bọn nha hoàn đều bị lảo đảo rơi ở trên mặt đất.

Bạch Nhược Kỳ cả kinh khiến tròng mắt đều muốn rơi ra ngoài, cho tới hiện giờ, nàng cuối cùng cũng nhìn ra, tam muội này của nàng không giống như ngày thường!

Nhưng, rõ ràng là trên người Hoàng Nguyệt Ly không hề có dao động của huyền lực, sao có thể...... có thể đánh rơi nhiều người như vậy đây?

Hơn nữa, còn không biết đã dùng biện pháp gì, phong bế kinh mạch nàng, khiến nàng không thể động đậy.

Bạch Nhược Kỳ nghĩ mọi cách, muốn giải khai cấm chế, nhưng làm thế nào cũng không giải được.

Hoàng Nguyệt Ly chậm rãi đi đến trước mặt nàng, chớp chớp mắt, yếu nhược nói: "Nhị tỷ, vì sao ngươi cứ nằm trên mặt đất không đứng dậy nha? Đã xảy ra chuyện gì?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương