Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
-
Chương 89
Đường Ân nghe thấy như vậy, chân mày không khỏi nhướn lên.Thái độ của người phụ nữ này, thật sự là quá ác liệt rồi? Chẳng qua cũng chỉ là hai lần video không kết nối được thôi, đã trở mặt nhanh như vậy rồi sao? “Lão Thẩm, còn ngồi đây làm gì, người ta coi chúng ta như đồ ngốc đê trêu đùa kìa, chúng ta còn chưa đi sao?” Bà Thẩm kéo tay áo ông cụ Thẩm, kéo ông cụ đứng dậy, quay đầu hung dữ trợn mát nhìn Đường Ân: “Họ Đường kia, tôi nói cho cậu biết, cậu làm như vậy quá đê tiện! Lão Thẩm chúng tôi quả thật có tay nghề lão luyện, nhưng cũng không phải ai muốn cũng có thể có được! Loại người như cậu, cho dù cầu xin chúng tôi cả đời, chúng tôi cũng sẽ không điêu khắc báu vật truyền đời cho cậu đâu!” Đường Ân ngẩn ra, khóe miệng dần dần lộ nụ cười.Báu vật truyền đời sao? Nhà họ Đường cần có báu vật truyền đời sao? Hoặc là nói, nhà có Đường có báu vật truyền đời sao? Nhà họ Đường trong ấn tượng của anh, hình như quả thật có một kho báu vật truyền đời, những đồ vật bên trong đều là thứ tốt hạng nhất, chưa chắc là người trước mặt này có thể điêu khắc ra được.“Đường Ân!” Ông cụ Thẩm cũng hơi tức giận: “Chuyện này dừng lại ở đây thôi!” Đường Ân dựa vào thành ghế: “Nếu nói như vậy, chỉ có thể nói thật đáng tiếc…” “Ông cụ Thẩm, tôi cảm thấy chỗ này nhất định có hiểu lầm gì đó, tôi tin tưởng Đường Ân sẽ không lừa gạt ông bà, nếu anh ta đã nói có thể liên hệ được với bác sĩ Steve, vậy chắc chắn có thể liên hệ được!” Viên Chi Am vội vàng đứng dậy, trong lòng rất tin tưởng, Đường Ân nhất định có thể liên hệ được với bác sĩ Steve, nhất định lúc này đã xảy ra sai lầm gì đó rồi.“Cô Viên, bán đấu giá Gia Phúc đã rất nhiệt tình rồi, hai vợ chồng chúng tôi cũng đã cảm nhận được, nhưng có một số người tự gây tội nghiệt, chuyện này cũng không thể trách được bất kỳ ai khác!” Bà Thẩm cười lạnh liếc nhìn Đường Ân một cái, kéo ông cụ Thẩm đi ra ngoài.Ông cụ Thẩm còn hơi chần chừ, cuối cùng liếc mắt nhìn Đường Ân, ông cụ thật sự rất hy vọng Đường Ân có thể liên lạc được với bác sĩ Steve, nhưng mà bây giờ xem ra, chuyện này thật sự rất khó khăn.Ông cụ Thẩm lắc đầu, khế thở dài một tiếng, đi ra ngoài cửa.
Tút tút tút…
Lúc này, điện thoại Đường Ân đang để lên bàn đột nhiên rung lên.
Đường Ân cầm lên liếc nhìn, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bác sĩ Steve đã gọi lại.
Bước chân của ông cụ Thẩm và bà Thẩm đều cứng đờ, rối rít dõi mắt nhìn theo Đường Ân.
Đường Ân nhún vai, nhận cuộc gọi, từ bên trong vang lên giọng nói cực kỳ nhiệt tình của ông Steve: “Alo, Đường Ân, bạn của tôi, cậu lâu lắm rồi không liên lạc với tôi đấy, hôm nay nghĩ thế nào lại gọi video cho tôi thế? Vừa nãy tôi đang lái xe trên đường, nếu cứ nhận cuộc gọi như thế thì không tôn trọng cậu rồi, nên sau khi xuống xe tôi mới gọi lại cho cậu!” Đường Ân cười: “Thời gian này gặp vài vấn đề, cho nên không có thời gian liên lạc với ông…” “Ồ… Cần tôi giúp gì không?” Ông Steve nở nụ cười: “Lena lâu lắm rồi không gặp cậu, còn đòi cậu dẫn con bé đi chơi đấy, bao giờ có thời gian, có thể đến Mỹ một chuyến không?” “Gần đây không có thời gian! Chuyện của tôi đã giải quyết xong rồi, không cần ông giúp đỡ nữa! Được rồi, chỗ này của tôi còn có một số việc phải xử lý một chút, tạm thời cúp điện thoại nhé, không nói với ông nữa…” Đường Ân hé miệng cười một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Ông cụ Thẩm đứng bên cạnh sắc mặt cứng đờ, liếc mắt nhìn Đường Ân, sau đó trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ hối hận.
Bà Thẩm mở to mắt: “Đó là… Ông Steve sao? Đường Ân, vừa nấy tại sao cậu không nói, chúng tôi cần đến sự giúp đỡ của ông ta? Không phải cậu đã nhận lời giúp chúng tôi liên lạc với bác sĩ Steve sao?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn bà ta, sắc mặt lạnh lùng: “Không phải vừa nãy bà nói muốn đi sao?” “Tôi…” Sắc mặt bà Thẩm cứng ngắc, cố ép mình nặn ra nụ cười: ‘Đường Ân, tôi là người giá, nói chuyện khó tránh khỏi có hơi thẳng thắn, cậu rộng lượng không chấp kẻ thấp kém, lại nói với ông Steve đi, tôi bảo lão Thẩm nhà chúng tôi điêu khắc cho cậu một báu vật truyền đời thật quý giá…” Đường Ân nở nụ cười, trên mặt tràn đầy giễu cợt, chẳng qua chỉ ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn ông cụ Thẩm và bà Thẩm, xoay người nhìn Viên Chi Am, nói: ‘Cảm ơn vì bữa tối!” Nói dứt lời, Đường Ân chỉnh sửa quần áo trên người, xoay người đi ra ngoài cửa.
“Này… Tại sao cậu lại như vậy chứ?” Bà Thẩm hơi nóng nảy, vội vàng chỉ vào Đường Ân.
“Câm miệng!” Ông cụ Thẩm nhíu mày, lạnh lùng quát lớn: “Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” “Làm sao tôi biết được chứ? Cậu ta chỉ là một thăng nhóc.to xác, đã dám nói có liên hệ với Steve, chuyện này đổi lại là ai cũng không thể tin tưởng được mà?” Bà Thẩm hơi tức giận: “Hơn nữa, ông điêu khắc báu vật truyền đời cho cậu ta, đó là đánh giá cao nhà cậu ta rồi, cậu ta còn bày đặt ra cành ra vẻ, thật thú vị nhỉ…” Viên Chi Am nhìn đôi vợ chồng này, trong lòng chế giêu, hai ông bà già đáng chết, ở đây giả vờ cái gì chứ? Người ta cần báu vật truyền đời nhà bà chắc? Hay quá nhỉ “Ông cụ Thẩm, ông bảo chúng tôi liên hệ với anh Đường Ân, bán đấu giá Gia Phúc đã liên lạc rồi, bản thân ông không tin tưởng cậu ta, chuyện này không liên quan gì đến phóng bán đấu giá chúng tôi, cho dù ông có kiện chúng tôi, chúng tôi cũng tuyệt đối không chấp nhận đâu!” Viên Chi Am chế nhạo, đứng dậy: “Nhân viên phục vụ, tính tiền…” Lúc này, hai nhân viên phục vụ bước lên, trên mặt nở nụ cười vô cùng lễ phép: “Xin chào, cô gái này, xin hỏi cô ngối cùng một bàn với anh Đường Ân sao?” “Đúng vậy, sao thế?” Viên Chi Am hơi ngạc nhiên.
“Là thế này, anh Đường Ân là hội viên kim cương cao cấp nhất của phường Lan Quế chúng tôi, toàn thế giới chỉ có mười người có được thân phận bậc này, cho nên chỉ phí của cô được giảm năm mươi phần trăm… Tổng cộng là…’ Nhân viên phục vụ lễ phép nói.
Hội viên kim cương? Hội viên kim cương của phường Lan Quế sao? Thân hình Viên Chi Am chấn động mạnh mẽ, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn vợ chồng ông cụ Thẩm, xoay người chạy xuống dưới tầng.
Ông cụ Thẩm và bà Thẩm khiếp sợ đứng ngay tại chỗ.
Trên toàn thế giới chỉ có mười hội viên kim cương cao cấp nhất sao? Dựa vào thân phận của ông cụ Thẩm, làm một tấm thẻ hội viên bạc còn khó khăn, thế mà Đường Ân này lại là hội viên kim cương sao? Hai người liếc mắt nhìn nhau đều hít vào một hơi, nếu quả thật như vậy, hoàn cảnh gia đình Đường Ân chắc chắn rất giàu, thậm chí còn lớn mạnh hơn trong tưởng tượng hai người.
Người như vậy cần ông cụ Thẩm điêu khắc báu vật truyền đời hay sao? “Bà đúng là đồ phá gia!” Ông cụ Thẩm chỉ vào bà Thẩm, há miệng mắng to một câu, xoay người nhìn ra cửa vội vàng chạy đi.
Xong rồi! Đường Ân chắc chắn tức giận rồi, chuyện này quá nửa phải hủy bỏ thôi! Bà Thẩm ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch: “Điều này sao có thể chứ?” Lúc này, Đường Ân đã ra khỏi phường Lan Quế, thở ra một hơi khí đục thật dài, xoay người đi về phía đại học thành phố Giang.
Ông cụ Thẩm và bà Thẩm này chắc não cũng không tốt, nếu không cũng sẽ không làm rõ địa vị của mình, nếu không cũng sẽ không xuất hiện cảnh tượng ngày hôm nay.
Reng reng reng…
Lúc này, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
Đường Ân nhíu mày, nhận cuộc gọi, trong điện thoại vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
“Đường Ẩn, cậu đang ở đâu, bây giờ tôi đang ở quán bar Dạ Lai Hương, vốn là bạn học trong lớp cùng đến, nhưng mà vừa nãy không nhìn thấy Kỷ Du Du đâu cả…’ Đinh Huyên gào thét trong điện thoại.
“Sao lại như vậy?” Sắc mặt Đường Ân thay đổi, gần như gào lên giận dữ: “Các cậu đến quán bar làm cái gì?” “Hôm nay là sinh nhật Giang Yến, bảo là muốn mời mọi người cùng đến đây chơi một lát, Kỷ Du Du không muốn đến, nhưng mà bạn học cả lớp đều đến, tôi chỉ đành đi theo, nhưng bây giờ thật sự không thấy đâu cả…’ Đinh Huyên cũng hoảng hốt nói.
Giang Yến! Vương Ngạn Siêu! Sắc mặt Đường Ân thay đổi, trong đầu đột nhiên lướt qua hai cái tên này, xoay người chạy về phía quán bar Dạ Lai Hương.
Tút tút tút…
Lúc này, điện thoại Đường Ân đang để lên bàn đột nhiên rung lên.
Đường Ân cầm lên liếc nhìn, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ.
Bác sĩ Steve đã gọi lại.
Bước chân của ông cụ Thẩm và bà Thẩm đều cứng đờ, rối rít dõi mắt nhìn theo Đường Ân.
Đường Ân nhún vai, nhận cuộc gọi, từ bên trong vang lên giọng nói cực kỳ nhiệt tình của ông Steve: “Alo, Đường Ân, bạn của tôi, cậu lâu lắm rồi không liên lạc với tôi đấy, hôm nay nghĩ thế nào lại gọi video cho tôi thế? Vừa nãy tôi đang lái xe trên đường, nếu cứ nhận cuộc gọi như thế thì không tôn trọng cậu rồi, nên sau khi xuống xe tôi mới gọi lại cho cậu!” Đường Ân cười: “Thời gian này gặp vài vấn đề, cho nên không có thời gian liên lạc với ông…” “Ồ… Cần tôi giúp gì không?” Ông Steve nở nụ cười: “Lena lâu lắm rồi không gặp cậu, còn đòi cậu dẫn con bé đi chơi đấy, bao giờ có thời gian, có thể đến Mỹ một chuyến không?” “Gần đây không có thời gian! Chuyện của tôi đã giải quyết xong rồi, không cần ông giúp đỡ nữa! Được rồi, chỗ này của tôi còn có một số việc phải xử lý một chút, tạm thời cúp điện thoại nhé, không nói với ông nữa…” Đường Ân hé miệng cười một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Ông cụ Thẩm đứng bên cạnh sắc mặt cứng đờ, liếc mắt nhìn Đường Ân, sau đó trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ hối hận.
Bà Thẩm mở to mắt: “Đó là… Ông Steve sao? Đường Ân, vừa nấy tại sao cậu không nói, chúng tôi cần đến sự giúp đỡ của ông ta? Không phải cậu đã nhận lời giúp chúng tôi liên lạc với bác sĩ Steve sao?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn bà ta, sắc mặt lạnh lùng: “Không phải vừa nãy bà nói muốn đi sao?” “Tôi…” Sắc mặt bà Thẩm cứng ngắc, cố ép mình nặn ra nụ cười: ‘Đường Ân, tôi là người giá, nói chuyện khó tránh khỏi có hơi thẳng thắn, cậu rộng lượng không chấp kẻ thấp kém, lại nói với ông Steve đi, tôi bảo lão Thẩm nhà chúng tôi điêu khắc cho cậu một báu vật truyền đời thật quý giá…” Đường Ân nở nụ cười, trên mặt tràn đầy giễu cợt, chẳng qua chỉ ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn ông cụ Thẩm và bà Thẩm, xoay người nhìn Viên Chi Am, nói: ‘Cảm ơn vì bữa tối!” Nói dứt lời, Đường Ân chỉnh sửa quần áo trên người, xoay người đi ra ngoài cửa.
“Này… Tại sao cậu lại như vậy chứ?” Bà Thẩm hơi nóng nảy, vội vàng chỉ vào Đường Ân.
“Câm miệng!” Ông cụ Thẩm nhíu mày, lạnh lùng quát lớn: “Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” “Làm sao tôi biết được chứ? Cậu ta chỉ là một thăng nhóc.to xác, đã dám nói có liên hệ với Steve, chuyện này đổi lại là ai cũng không thể tin tưởng được mà?” Bà Thẩm hơi tức giận: “Hơn nữa, ông điêu khắc báu vật truyền đời cho cậu ta, đó là đánh giá cao nhà cậu ta rồi, cậu ta còn bày đặt ra cành ra vẻ, thật thú vị nhỉ…” Viên Chi Am nhìn đôi vợ chồng này, trong lòng chế giêu, hai ông bà già đáng chết, ở đây giả vờ cái gì chứ? Người ta cần báu vật truyền đời nhà bà chắc? Hay quá nhỉ “Ông cụ Thẩm, ông bảo chúng tôi liên hệ với anh Đường Ân, bán đấu giá Gia Phúc đã liên lạc rồi, bản thân ông không tin tưởng cậu ta, chuyện này không liên quan gì đến phóng bán đấu giá chúng tôi, cho dù ông có kiện chúng tôi, chúng tôi cũng tuyệt đối không chấp nhận đâu!” Viên Chi Am chế nhạo, đứng dậy: “Nhân viên phục vụ, tính tiền…” Lúc này, hai nhân viên phục vụ bước lên, trên mặt nở nụ cười vô cùng lễ phép: “Xin chào, cô gái này, xin hỏi cô ngối cùng một bàn với anh Đường Ân sao?” “Đúng vậy, sao thế?” Viên Chi Am hơi ngạc nhiên.
“Là thế này, anh Đường Ân là hội viên kim cương cao cấp nhất của phường Lan Quế chúng tôi, toàn thế giới chỉ có mười người có được thân phận bậc này, cho nên chỉ phí của cô được giảm năm mươi phần trăm… Tổng cộng là…’ Nhân viên phục vụ lễ phép nói.
Hội viên kim cương? Hội viên kim cương của phường Lan Quế sao? Thân hình Viên Chi Am chấn động mạnh mẽ, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn vợ chồng ông cụ Thẩm, xoay người chạy xuống dưới tầng.
Ông cụ Thẩm và bà Thẩm khiếp sợ đứng ngay tại chỗ.
Trên toàn thế giới chỉ có mười hội viên kim cương cao cấp nhất sao? Dựa vào thân phận của ông cụ Thẩm, làm một tấm thẻ hội viên bạc còn khó khăn, thế mà Đường Ân này lại là hội viên kim cương sao? Hai người liếc mắt nhìn nhau đều hít vào một hơi, nếu quả thật như vậy, hoàn cảnh gia đình Đường Ân chắc chắn rất giàu, thậm chí còn lớn mạnh hơn trong tưởng tượng hai người.
Người như vậy cần ông cụ Thẩm điêu khắc báu vật truyền đời hay sao? “Bà đúng là đồ phá gia!” Ông cụ Thẩm chỉ vào bà Thẩm, há miệng mắng to một câu, xoay người nhìn ra cửa vội vàng chạy đi.
Xong rồi! Đường Ân chắc chắn tức giận rồi, chuyện này quá nửa phải hủy bỏ thôi! Bà Thẩm ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch: “Điều này sao có thể chứ?” Lúc này, Đường Ân đã ra khỏi phường Lan Quế, thở ra một hơi khí đục thật dài, xoay người đi về phía đại học thành phố Giang.
Ông cụ Thẩm và bà Thẩm này chắc não cũng không tốt, nếu không cũng sẽ không làm rõ địa vị của mình, nếu không cũng sẽ không xuất hiện cảnh tượng ngày hôm nay.
Reng reng reng…
Lúc này, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
Đường Ân nhíu mày, nhận cuộc gọi, trong điện thoại vang lên âm thanh đinh tai nhức óc.
“Đường Ẩn, cậu đang ở đâu, bây giờ tôi đang ở quán bar Dạ Lai Hương, vốn là bạn học trong lớp cùng đến, nhưng mà vừa nãy không nhìn thấy Kỷ Du Du đâu cả…’ Đinh Huyên gào thét trong điện thoại.
“Sao lại như vậy?” Sắc mặt Đường Ân thay đổi, gần như gào lên giận dữ: “Các cậu đến quán bar làm cái gì?” “Hôm nay là sinh nhật Giang Yến, bảo là muốn mời mọi người cùng đến đây chơi một lát, Kỷ Du Du không muốn đến, nhưng mà bạn học cả lớp đều đến, tôi chỉ đành đi theo, nhưng bây giờ thật sự không thấy đâu cả…’ Đinh Huyên cũng hoảng hốt nói.
Giang Yến! Vương Ngạn Siêu! Sắc mặt Đường Ân thay đổi, trong đầu đột nhiên lướt qua hai cái tên này, xoay người chạy về phía quán bar Dạ Lai Hương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook