Ánh mắt hai người nhìn lướt qua Đường Ân, trong mắt lộ ra vẻ thương hại, sau đó lại xoay người quay về xe.

Đường Ân đứng ngay tại chỗ, nghiêng đầu đánh giá hai người, trên mặt cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười gượng gạo.

Không được người ta đế ý đến rồi! Đường Ân nhún vai, hơi bất đắc dĩ, có điều cũng không để trong lòng quá lâu.

Trên hẳng ph lớn bị ngườta lào &ÿ đến, nặc dù đây là một hành động cực kỳ bất lịch sự, nhưng Đường Ân thật sự không có ý định tìm bọn họ tính số! Loại người như thế này, trình độ bản thân ở đó, có lẽ trong mắt hai người kia không thèm để ý đến loại nhân vật nhỏ như Đường Ân đâu, vậy cũng đã coi như là khiêm tốn lắm rồi.

Nhìn đoàn xe chậm rãi rời đi, Đường Ân xoay người lên xe, sau đó gọi điện cho Steve rồi lái xe quay về biệt thự.

Steve chắc chản phải đến, nếu không Đường Ân cũng không chắc sẽ giải thích với ông cụ Thẩm bên kia thế nào! Có điều dựa vào tình cảm giữa Đường Ân và Steve, chuyện này hẳn là không có vấn đề gì.

Gần tối, Ferrari màu đỏ giống như một ngọn lửa vọt đến bên dưới biệt thự của Đường Ân.

Đường Ân ra khỏi biệt thự nhìn Bùi Nhược giống như: đang khiêu khích ngoắc ngón tay với anh, trong lòng cũng cảm thấy hơi buồn cười.

Lên xe, Bùi Nhược giãm chân ga dưới chân, lao âm ầm ra ngoài.

Đường Ân cảm thấy kỹ thuật lái xe của mình không tệ, nhưng bình thường cũng coi như đi đúng quy định của luật giao thông, nhưng Bùi Nhược này lại không như vậy, xe gần như gào rú lao đi.

“Đẹp không?” Bùi Nhược vươn tay phải ra.

Đường Ân liếc nhìn, trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc vòng tay màu ngọc trắng, trong vòng tay có chút màu đỏ.

nhẹ nhàng tỏa ra, giống như hạt châu màu đỏ.

Đây chính là chiếc vòng mà lúc trước Đường Ân bán đấu giá được đưa cho Bùi Nhược.

“Cũng được!” Đường Ân cười.

Bùi Nhược có phần đắc ý: “Tôi đã nói rồi, đeo lên cổ tay phụ nữ chắc chắn đẹp hơn tay cậu nhiều!” Đường Ân sờ mũi, không nói thêm gì nữa. Đẳng cấp của Bùi Nhược, không phải anh có thể với tới được, mình chơi đùa với Kỷ Du Du một chút thì chẳng ai làm sao cả, nhưng nếu ở bên cạnh Bùi Nhược, vậy… quá kích thích rồi! Xe chạy thẳng đến nhà hàng, Bùi Nhược mới lái chậm lại.

“Lần này sẽ có rất nhiều doanh nghiệp đến đây, cả lớn cả nhỏ cũng có đến hai trăm người, tốt xấu lẫn lội Nhược lắc đầu, liếc mắt nhìn Đường Ân một c: túc nói: “Nếu cậu thật sự muốn làm kinh doanh gì đó, đến đây trao đổi một chút cũng không tệ!” Đường Ân gật đầu, biết rằng có một số chuyện trong lòng rất chán ghét, nhưng vẫn phải có người đứng ra.

Nơi làm ăn, tóm lại vẫn luôn như thế.

Sau khi hai người dừng xe, xuống xe, Đường Ân nhìn về cửa hội trường phía xa, có rất nhiều người đang đứng đó.

Trong số những người này thật sự có người mà Đường Ân quen biết.

Người đứng đầu tiên chính là hội trưởng Vương Điềm của hội thương mại. Sau lưng Vương Điềm, có bảy tám người đang đứng, sắc mặt đều rất nghiêm túc.

Lúc này có một đoàn xe đến từ rất xa.

Đường Ân thật sự ngẩn ra, không ngờ được mình lại oan gia ngõ hẹp như thế, thế mà lại đụng phải đoàn xe kia.

Đoàn xe chậm rãi lái qua anh và Bùi Nhược, dừng trước cửa hội trường, sau khi cửa xe mở ra, Doãn Ngang và Diệp Khiêu Tuyết xuống xe.

Vẻ ngoài hai người đều rất nổi bật, đứng bên cạnh nhau thật hoàn mỹ không tỳ vết.

Đường Ân hơi nhíu mày, nhìn thấy hai người bước lên mấy bước, khom người, vẻ mặt cung kính trò chuyện với hội trưởng Vương, nụ cười trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt.

“Đường sá xa xôi, xin mời vào bên trong!” Hội trưởng Vương cười.

Doãn Ngang và Diệp Khiêu Tuyết đều kinh ngạc vui mừng: “Đâu có đâu có! Làm sao có thể để cho hội trưởng Vương tự mình đón tiếp được chứ? Người có thân phận như chúng tôi, sao dám phiền đến hội trưởng Vương chứ?” Hội trưởng Vương sửng sốt một lát, hơi ngượng ngùng cười: “Hắn là như vậy! Cũng vì đầu tư của thành phố Giang chúng ta đều là Tuấn Ngạn mài! Mời vào bên trong…

“Cảm ơn hội trưởng Vương! Cảm ơn hội trưởng Vương!” Doãn Ngang thật sự vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không ngờ được lần này đến thành phố Giang, thậm chí có hội trưởng hội thương mại đích thân đứng ngoài cửa đón tiếp. Nếu chuyện này nói ra, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người hâm mộ.



trong hội trường.

Lúc này, Đường Ân và Bùi Nhược mới từ phía xa đi tới, hai người nhìn thấy không có ai đứng ở cửa hội trường, cũng vui vẻ đi vào trò chuyện với những người khác, theo dòng người bước vào hội trường.

Bùi Nhược cầm thiếp mời, hai người cũng không bị người nào không có mắt chặn đường, cho nên một đường đi thẳng lên phòng tiếp khách ở tầng hai, tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống.

‘Vừa ngồi xuống, Đường Ân đã nhíu mày, không ngờ.

được hôm nay đi đến đây lại có thể trùng hợp đến mức.

độ này.

Ngồi cùng một bàn thậm chí có cả vợ chồng Phó Hải Đông dẫn theo con gái Phó Doanh.

Đương nhiên vợ chồng Phó Hải Đông cũng nhìn thấy Đường Ân, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, xoay người sang bên cạnh: “Hội giao lưu thương mại này, tại sao lại để cả côn đồ chạy vào vậy? Chuyện này thật sự khiến người ta cảm thấy nực cười…

Đường Ân nghiêng đầu không thèm để ý đến bọn họ, mà chỉ nhìn về phía xa xa.

“Côn đồ sao?” Bùi Nhược chớp mắt một cái, ngay lập tức.

phát hiện có gì không ổn, trong mắt lộ ra vẻ trêu chọc, kéo cổ tay Đường Ân: “Anh Ân, lần sau đi chém ai, dẫn người ta đi với có được không?” Đường Ân suýt nữa phun hết ngụm nước ra ngoài, vội vàng đẩy Bùi Nhược ra.

Bùi Nhược cười khanh khách, cười cực kỳ quyến rũ xinh đẹp, nhất là người phụ nữ có dáng người như chị ta, một khi cười rộ lên thật sự khiến toàn thân run rẩy, khiến Đường Ân cũng không kiềm chế được len lén liếc nhìn.

Sắc mặt Phó Hải Đông lập tức tối sâm, hung dữ trừng mắt nhìn Đường Ân: “Thật là thoái hóa đạo đức! Cũng không xem xem mình có thân phận gì, đây là nơi mà các người đến được sao?” Đường Ân nhíu mày: “Không phải chúng tôi đến, chẳng lẽ là ông đến chắc?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương