Ta Đầu Thai Làm Một Tảng Đá Màu Hồng
-
Chương 4: Hoàn chính văn
15.
Mấy ngày này, Tề Lạc vốn đang ở trong phủ dưỡng thương, đột nhiên hôm kia lại kêu ta làm diều giấy cho hắn.
- Đã vào tháng bảy rồi, nào có ai lại thả diều vào tầm này chứ.
Mặc dù miệng thì mắng hắn nhưng tay ta vẫn thoăn thoắt không dừng.
Hắn kéo chiếc ghế nhỏ đến cạnh ta và cất giọng ai oán:
- Ngày còn bé, tỷ toàn làm diều giấy cho Tề Ngọc thôi, ta cũng muốn tỷ làm cho ta cơ.
Ta ngừng tay, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn:
- Rồi, ta với y từng cùng nhau làm nhiều chuyện lắm, sau này sẽ từ từ bù đắp cho đệ, mấy cái cưỡi ngựa, dạo chơi, đi hội hoa đăng…
Giọng ta càng ngày càng nhỏ, ánh mắt hắn lại càng mãnh liệt.
Lúc đó ta mới nhớ ra, thảo nào hồi ta mất ký ức, hắn lại muốn ta cùng hắn vẽ tranh, làm đèn lồ ng, ngắm sao, đua ngựa. Cho nên ngay từ đầu, hắn đã muốn ta bù đắp những kỉ niệm chỉ thuộc về ta và hắn.
Hắn đưa hồ dán ở bên cạnh cho ta, đột nhiên nói:
- Qua mấy ngày nữa, ta sẽ phái người đưa tỷ đi Giang Nam, sau này sẽ định cư ở đó, không cần về kinh thành nữa.
Hiện giờ, việc mà ta chế. t đi sống lại vô cùng kì diệu, chắc chắn không thể trở lại làm nữ tướng quân gì nữa. Hắn đưa ta đi, để ta có thể an ổn mà sống, việc sắp xếp như thế này ta hiểu.
Nhưng sao những lời này của hắn lại khiến ta cảm thấy bất an.
Ta buông que trúc xuống, nhìn hắn:
- Mỗi mình ta đi thôi à? Đệ thì sao?
- Ta cũng đi chứ. Tỷ muốn bỏ rơi ta đấy hả? Thế là không được nha, ta khó khăn lắm mới cứu sống được tỷ, ta phải dựa vào tỷ cả đời này mới được.
Hắn cười đùa với ta, nhưng ta lại chẳng cười nổi.
- Đệ không lừa ta đấy chứ? - Ta lôi hắn ngồi lên ngay ngắn, nhìn thẳng vào mắt hắn. - Thực ra, phương pháp cải tử hoàn sinh đó, là một mạng đổi một mạng phải không?
Đầu ngón tay hắn run run, cười:
- Nghĩ nhiều thế, đâu ra cái phương pháp tà đạo vậy chứ.
- Đệ dùng mạng của Tề Ngọc đổi lấy mạng của ta đúng không?
- ...
- Cho nên từ khoảnh khắc y đi đời nhà ma, ta không còn biến về làm tảng đá nữa, đúng chứ?
Hắn cúi đầu, hàng mi dài che đi cảm xúc trong đôi mắt:
- Tỷ đoán đúng hết rồi. Ta chẳng có chút bận lòng nào với cái hoàng thất này hết. Y hại chế. t tỷ, ta khiến y phải đền mạng, vậy thôi. Mưu phản, không chỉ là vì y trị quốc không tốt, ta muốn báo thù cho tỷ nữa. Heo con, tỷ có trách ta không?
16.
Làm sao mà ta có thể trách hắn được chứ.
Về việc công, triều đình Nam Sở bị biểu cữu của Tề Ngọc là Bình Xương hầu thao túng, ác quan nắm quyền, sưu cao thuế nặng, từ lâu đã khiến dân chúng oán than.
Tề Ngọc không thấy sao, y thấy, nhưng y không thoát được sự khống chế của Bình Xương hầu, cũng cần dựa vào sự trợ giúp của ông ta.
Mà về việc tư, y và ta đã sớm mất đi tình yêu nam nữ, y lại đích thân hãm hại người Chu gia ta vốn vẫn luôn trung thành, khiến cho sáu ngàn binh sĩ vùi thân tại Lương thành. Cái loại vua này không cần phải tận trung làm gì nữa.
Ngày tiễn ta đi Giang Nam, Tề Lạc bế ta lên xe ngựa, luôn miệng căn dặn nhắc nhở.
Ta vỗ nhẹ hắn một cái:
- Cái kiểu lải nhà lải nhải thế này cứ như là về sau sẽ không gặp lại nữa ấy.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, tựa như muốn đồ đi họa lại dáng hình ta vậy.
Đột nhiên mặt ta bị ôm lấy, hắn hôn nhẹ lên trán ta:
- Vậy trước tiên ta cứ đóng dấu phát đã, để tránh việc tỷ không nhận ta sau khi ta xử lý xong việc ở kinh thành, xong rồi sẽ tới Giang Nam.
Khoé miệng ta bất giác nhếch lên:
- Vậy đệ phải đến nhanh lên, nếu không khéo ta không nhận đệ đâu.
Hắn cười đồng ý.
Bánh xe ngựa cuốn lên từng trận khói bụi, hắn đứng ở cổng thành, ta nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn lại hắn, thân hình hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chìm trong cát bụi.
Dường như đã tan biến vào giữa đất trời.
17.
Ta tới Giang Nam đã hai tháng, Tề Lạc vẫn chưa đến, mỗi lần gửi thư cho hắn đều qua loa nói sắp đến rồi.
Chỉ là rảnh tay rảnh chân, hắn gửi cho ta rất nhiều thứ từ kinh thành, ta liền tự tay sửa sang để gi. ết thời gian.
Cho đến khi ta tìm thấy một cái hộp cũ, trên đó có hai ổ khoá.
Điều này đã k1ch thích trí tò mò của ta.
Thử hai ba lần mới mở được khoá, đồ vật bên trong càng nhìn càng thấy quen.
Là roi và bao đầu gối bằng da bò mà ta tự tay làm, vò đất và chăn lông mang về từ biên quan, túi thơm ta học làm cùng với An Dương quận chúa ở kinh thành để tặng cho Tề Ngọc, còn cả diều giấy và đèn lồ ng chính tay ta làm cho y…
Những thứ này đều đã gửi tặng Tề Ngọc rồi, sao lại ở chỗ Tề Lạc nhỉ.
Trong lòng ta nổi lên nghi vấn, nên gọi quản sự đi cùng tới.
Quản sự tự xưng là đã ở bên Tề Lạc từ khi hắn ra đời, sau khi nhìn thấy mấy đồ vật trong chiếc hộp cũ này, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thật không dám giấu gì, có mấy món là do vương gia nhặt về, một số thì là… do người đã chế. t kia cho. Khi vương gia còn nhỏ, những ngày ở trong cung không mấy dễ chịu. Vị kia hay vứt đi mấy thứ linh tinh, vương gia sẽ đi nhặt về. Sau đó bị vị kia nhìn thấy, cũng hay tặng cho vương gia làm quà luôn.
Thì ra là vậy.
Hiện giờ, ta đã không còn chút cảm giác gì đối với việc tâm ý của mình bị Tề Ngọc giẫm nát. Nhưng khi thấy Tề Lạc coi những vật liên quan đến mình như trân bảo, ta lại đau lòng khôn nguôi.
Ta đang định cất mấy thứ trong hộp đi, người quản sự vốn đã im lặng khá lâu đột nhiên quỳ xuống khóc lóc thảm thiết:
- Cô nương, người về kinh xem xem, vương gia một lòng ôm tình cảm sâu đậm với người. Lúc người đang trấn thủ biên quan, vương gia tháng nào cũng đều lệnh lão nô gửi đồ từ kinh thành cho người. Ngài ấy ngày ngày đều nhớ thương người. Cầu xin người, dù có mệnh hệ nào cũng phải thu thi thể của ngài ấy về.
Ta đứng bật dậy, như rơi xuống hồ băng:
- Ngươi nói cái gì?
18.
Ta tới kinh thành mới biết, tân hoàng đế đã ban một ý chỉ, minh oan cho ta trong trận Lương thành, đồng thời cũng phát trợ cấp cho gia quyến của sáu ngàn binh sĩ đã hy sinh.
Nhưng Tề Lạc không còn nữa rồi, vào cái ngày ta rời kinh đi Giang Nam ấy.
Ta đột nhiên nhớ ra, đó là ngày mà hắn đề cập tới, hạn định bảy bảy bốn chín ngày phù chú cần để phát huy hiệu lực.
Ta không tìm thấy hắn, đến thân xác cũng không tìm được.
Ta đi lên đạo quán nhỏ ẩn mình trong núi ở ngoại thành. Vị đạo sĩ già mà ta thấy trong không gian hỗn độn (*) tĩnh toạ trong ngôi nhà trúc, tựa như đã đợi ta từ lâu.
(*)Không gian hỗn độn ở đây là hỗn độn trong học thuyết thế giới bắt đầu từ sự hỗn loạn, đề cập đến trạng thái sương mù trong đó Khí, hình dạng và tính chất được tích hợp và không tách rời trước khi hình thành vũ trụ. Đó là một giai đoạn trong khái niệm cổ xưa về thời gian và không gian.
Ý tác giả chắc là linh hồn của nữ chính tách ra khỏi thân thể thì rơi vào một không gian tách rời khỏi thực tại, trở về cội nguồn khởi sinh, nơi chuẩn bị đi tới một kiếp sống khác, bắt đầu một cuộc đời khác.
- Cầu xin ngài, ngài có thể cứu sống ta, vậy chắc chắn cũng cứu được Tề Lạc! - Ta dâng hoàng kim, nghẹn ngào cầu khẩn.
Lão đạo sĩ nhắm mắt, không chút dao động nói:
- Mạng của hắn sớm đã gắn liền với miếng ngọc ngươi đeo trên cổ rồi. Giờ đã qua bốn mươi chín ngày, hồn phách của hắn tan biến rồi.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên:
- Không phải mạng của Tề Ngọc sao? Nếu không phải Tề Ngọc, làm sao ta có thể biến thành hình người khi chưa được bốn mươi chín ngày chứ?
- Hắn vốn có thể đầu thai chuyển kiếp, nhưng hắn chọn hồn phách tan biến để đổi cho ngươi một đời này trường thọ bình an. Những ngày trước ngươi biến thành người, cũng chính là quá trình hắn tan biến.
Toàn thân ta như bị rút hết sức lực và ngã xuống đất.
Ngày chúng ta từ biệt ở cổng thành hiện về trong tâm trí, hắn dần dần tan vào cát bụi.
Cuối cùng, đó lại là lần cuối ta được nhìn thấy hắn.
19.
Lão đạo sĩ rời kinh, ta trở về Giang Nam, xây một lăng tưởng niệm (*) cho Tề Lạc.
(*)衣冠冢: 1 loại lăng mộ để chôn quần áo hoặc di vật của người đã mất, ko chôn xác, dùng để tưởng niệm, cúng vọng…
Thu đi xuân tới, ta tự tay làm cho hắn rất nhiều kiểu diều giấy.
Lễ hội hoa đăng sắp đến, ta lại học cách làm nhiều loại đèn lồ ng mang hoa văn của Giang Nam.
Từ đó năm nào cũng sẽ làm, giờ đã chất đầy một phòng rồi.
Những năm này ở Giang Nam, ta đã trải qua ba trận lũ lụt, chuyển nhà năm lần, còn nhận nuôi hai đứa trẻ. Một đứa tên Tề Tư Quân, một đứa tên Tề Tư Niệm.
Tư Quân lễ phép đoan chính, sau khi lớn lên thi đỗ tú tài.
Tư Niệm hồn nhiên hoạt bát, là một cao thủ làm bánh, mở một tiệm bán đồ điểm tâm nổi tiếng gần xa.
Sau này, Tư Niệm gả chồng, Tư Quân cưới vợ.
Đến bây giờ, ta còn có cả chắt luôn rồi.
Một đời này của ta thuận buồm xuôi gió, con cháu sung túc, ta đã không phụ sự kỳ vọng của Tề Lạc với mình.
Trường thọ bình an.
Lại một tháng bảy năm kia, ta già đến nỗi không thể uốn được thanh trúc nữa. Cháu của ta dẫn ta đến bờ sông nơi có mấy cây liễu rủ, thả diều cho ta xem. Gió nhè nhẹ thổi, sóng nước lăn tăn, nắng chiếu lên những tán lá, in những vệt loang lổ trên mặt ta, khoé mắt bất giác ươn ướt.
Ta dõi mắt về phương xa, chàng thanh niên trong ký ức của ta tựa như đã vượt qua hàng chục năm, đứng đó mỉm cười nhìn ta.
Chàng nói: “Heo con, ta đưa nàng về nhà.”
Ta đáp: “Được.”
— Hoàn chính văn —
Mấy ngày này, Tề Lạc vốn đang ở trong phủ dưỡng thương, đột nhiên hôm kia lại kêu ta làm diều giấy cho hắn.
- Đã vào tháng bảy rồi, nào có ai lại thả diều vào tầm này chứ.
Mặc dù miệng thì mắng hắn nhưng tay ta vẫn thoăn thoắt không dừng.
Hắn kéo chiếc ghế nhỏ đến cạnh ta và cất giọng ai oán:
- Ngày còn bé, tỷ toàn làm diều giấy cho Tề Ngọc thôi, ta cũng muốn tỷ làm cho ta cơ.
Ta ngừng tay, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn:
- Rồi, ta với y từng cùng nhau làm nhiều chuyện lắm, sau này sẽ từ từ bù đắp cho đệ, mấy cái cưỡi ngựa, dạo chơi, đi hội hoa đăng…
Giọng ta càng ngày càng nhỏ, ánh mắt hắn lại càng mãnh liệt.
Lúc đó ta mới nhớ ra, thảo nào hồi ta mất ký ức, hắn lại muốn ta cùng hắn vẽ tranh, làm đèn lồ ng, ngắm sao, đua ngựa. Cho nên ngay từ đầu, hắn đã muốn ta bù đắp những kỉ niệm chỉ thuộc về ta và hắn.
Hắn đưa hồ dán ở bên cạnh cho ta, đột nhiên nói:
- Qua mấy ngày nữa, ta sẽ phái người đưa tỷ đi Giang Nam, sau này sẽ định cư ở đó, không cần về kinh thành nữa.
Hiện giờ, việc mà ta chế. t đi sống lại vô cùng kì diệu, chắc chắn không thể trở lại làm nữ tướng quân gì nữa. Hắn đưa ta đi, để ta có thể an ổn mà sống, việc sắp xếp như thế này ta hiểu.
Nhưng sao những lời này của hắn lại khiến ta cảm thấy bất an.
Ta buông que trúc xuống, nhìn hắn:
- Mỗi mình ta đi thôi à? Đệ thì sao?
- Ta cũng đi chứ. Tỷ muốn bỏ rơi ta đấy hả? Thế là không được nha, ta khó khăn lắm mới cứu sống được tỷ, ta phải dựa vào tỷ cả đời này mới được.
Hắn cười đùa với ta, nhưng ta lại chẳng cười nổi.
- Đệ không lừa ta đấy chứ? - Ta lôi hắn ngồi lên ngay ngắn, nhìn thẳng vào mắt hắn. - Thực ra, phương pháp cải tử hoàn sinh đó, là một mạng đổi một mạng phải không?
Đầu ngón tay hắn run run, cười:
- Nghĩ nhiều thế, đâu ra cái phương pháp tà đạo vậy chứ.
- Đệ dùng mạng của Tề Ngọc đổi lấy mạng của ta đúng không?
- ...
- Cho nên từ khoảnh khắc y đi đời nhà ma, ta không còn biến về làm tảng đá nữa, đúng chứ?
Hắn cúi đầu, hàng mi dài che đi cảm xúc trong đôi mắt:
- Tỷ đoán đúng hết rồi. Ta chẳng có chút bận lòng nào với cái hoàng thất này hết. Y hại chế. t tỷ, ta khiến y phải đền mạng, vậy thôi. Mưu phản, không chỉ là vì y trị quốc không tốt, ta muốn báo thù cho tỷ nữa. Heo con, tỷ có trách ta không?
16.
Làm sao mà ta có thể trách hắn được chứ.
Về việc công, triều đình Nam Sở bị biểu cữu của Tề Ngọc là Bình Xương hầu thao túng, ác quan nắm quyền, sưu cao thuế nặng, từ lâu đã khiến dân chúng oán than.
Tề Ngọc không thấy sao, y thấy, nhưng y không thoát được sự khống chế của Bình Xương hầu, cũng cần dựa vào sự trợ giúp của ông ta.
Mà về việc tư, y và ta đã sớm mất đi tình yêu nam nữ, y lại đích thân hãm hại người Chu gia ta vốn vẫn luôn trung thành, khiến cho sáu ngàn binh sĩ vùi thân tại Lương thành. Cái loại vua này không cần phải tận trung làm gì nữa.
Ngày tiễn ta đi Giang Nam, Tề Lạc bế ta lên xe ngựa, luôn miệng căn dặn nhắc nhở.
Ta vỗ nhẹ hắn một cái:
- Cái kiểu lải nhà lải nhải thế này cứ như là về sau sẽ không gặp lại nữa ấy.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, tựa như muốn đồ đi họa lại dáng hình ta vậy.
Đột nhiên mặt ta bị ôm lấy, hắn hôn nhẹ lên trán ta:
- Vậy trước tiên ta cứ đóng dấu phát đã, để tránh việc tỷ không nhận ta sau khi ta xử lý xong việc ở kinh thành, xong rồi sẽ tới Giang Nam.
Khoé miệng ta bất giác nhếch lên:
- Vậy đệ phải đến nhanh lên, nếu không khéo ta không nhận đệ đâu.
Hắn cười đồng ý.
Bánh xe ngựa cuốn lên từng trận khói bụi, hắn đứng ở cổng thành, ta nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn lại hắn, thân hình hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chìm trong cát bụi.
Dường như đã tan biến vào giữa đất trời.
17.
Ta tới Giang Nam đã hai tháng, Tề Lạc vẫn chưa đến, mỗi lần gửi thư cho hắn đều qua loa nói sắp đến rồi.
Chỉ là rảnh tay rảnh chân, hắn gửi cho ta rất nhiều thứ từ kinh thành, ta liền tự tay sửa sang để gi. ết thời gian.
Cho đến khi ta tìm thấy một cái hộp cũ, trên đó có hai ổ khoá.
Điều này đã k1ch thích trí tò mò của ta.
Thử hai ba lần mới mở được khoá, đồ vật bên trong càng nhìn càng thấy quen.
Là roi và bao đầu gối bằng da bò mà ta tự tay làm, vò đất và chăn lông mang về từ biên quan, túi thơm ta học làm cùng với An Dương quận chúa ở kinh thành để tặng cho Tề Ngọc, còn cả diều giấy và đèn lồ ng chính tay ta làm cho y…
Những thứ này đều đã gửi tặng Tề Ngọc rồi, sao lại ở chỗ Tề Lạc nhỉ.
Trong lòng ta nổi lên nghi vấn, nên gọi quản sự đi cùng tới.
Quản sự tự xưng là đã ở bên Tề Lạc từ khi hắn ra đời, sau khi nhìn thấy mấy đồ vật trong chiếc hộp cũ này, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thật không dám giấu gì, có mấy món là do vương gia nhặt về, một số thì là… do người đã chế. t kia cho. Khi vương gia còn nhỏ, những ngày ở trong cung không mấy dễ chịu. Vị kia hay vứt đi mấy thứ linh tinh, vương gia sẽ đi nhặt về. Sau đó bị vị kia nhìn thấy, cũng hay tặng cho vương gia làm quà luôn.
Thì ra là vậy.
Hiện giờ, ta đã không còn chút cảm giác gì đối với việc tâm ý của mình bị Tề Ngọc giẫm nát. Nhưng khi thấy Tề Lạc coi những vật liên quan đến mình như trân bảo, ta lại đau lòng khôn nguôi.
Ta đang định cất mấy thứ trong hộp đi, người quản sự vốn đã im lặng khá lâu đột nhiên quỳ xuống khóc lóc thảm thiết:
- Cô nương, người về kinh xem xem, vương gia một lòng ôm tình cảm sâu đậm với người. Lúc người đang trấn thủ biên quan, vương gia tháng nào cũng đều lệnh lão nô gửi đồ từ kinh thành cho người. Ngài ấy ngày ngày đều nhớ thương người. Cầu xin người, dù có mệnh hệ nào cũng phải thu thi thể của ngài ấy về.
Ta đứng bật dậy, như rơi xuống hồ băng:
- Ngươi nói cái gì?
18.
Ta tới kinh thành mới biết, tân hoàng đế đã ban một ý chỉ, minh oan cho ta trong trận Lương thành, đồng thời cũng phát trợ cấp cho gia quyến của sáu ngàn binh sĩ đã hy sinh.
Nhưng Tề Lạc không còn nữa rồi, vào cái ngày ta rời kinh đi Giang Nam ấy.
Ta đột nhiên nhớ ra, đó là ngày mà hắn đề cập tới, hạn định bảy bảy bốn chín ngày phù chú cần để phát huy hiệu lực.
Ta không tìm thấy hắn, đến thân xác cũng không tìm được.
Ta đi lên đạo quán nhỏ ẩn mình trong núi ở ngoại thành. Vị đạo sĩ già mà ta thấy trong không gian hỗn độn (*) tĩnh toạ trong ngôi nhà trúc, tựa như đã đợi ta từ lâu.
(*)Không gian hỗn độn ở đây là hỗn độn trong học thuyết thế giới bắt đầu từ sự hỗn loạn, đề cập đến trạng thái sương mù trong đó Khí, hình dạng và tính chất được tích hợp và không tách rời trước khi hình thành vũ trụ. Đó là một giai đoạn trong khái niệm cổ xưa về thời gian và không gian.
Ý tác giả chắc là linh hồn của nữ chính tách ra khỏi thân thể thì rơi vào một không gian tách rời khỏi thực tại, trở về cội nguồn khởi sinh, nơi chuẩn bị đi tới một kiếp sống khác, bắt đầu một cuộc đời khác.
- Cầu xin ngài, ngài có thể cứu sống ta, vậy chắc chắn cũng cứu được Tề Lạc! - Ta dâng hoàng kim, nghẹn ngào cầu khẩn.
Lão đạo sĩ nhắm mắt, không chút dao động nói:
- Mạng của hắn sớm đã gắn liền với miếng ngọc ngươi đeo trên cổ rồi. Giờ đã qua bốn mươi chín ngày, hồn phách của hắn tan biến rồi.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên:
- Không phải mạng của Tề Ngọc sao? Nếu không phải Tề Ngọc, làm sao ta có thể biến thành hình người khi chưa được bốn mươi chín ngày chứ?
- Hắn vốn có thể đầu thai chuyển kiếp, nhưng hắn chọn hồn phách tan biến để đổi cho ngươi một đời này trường thọ bình an. Những ngày trước ngươi biến thành người, cũng chính là quá trình hắn tan biến.
Toàn thân ta như bị rút hết sức lực và ngã xuống đất.
Ngày chúng ta từ biệt ở cổng thành hiện về trong tâm trí, hắn dần dần tan vào cát bụi.
Cuối cùng, đó lại là lần cuối ta được nhìn thấy hắn.
19.
Lão đạo sĩ rời kinh, ta trở về Giang Nam, xây một lăng tưởng niệm (*) cho Tề Lạc.
(*)衣冠冢: 1 loại lăng mộ để chôn quần áo hoặc di vật của người đã mất, ko chôn xác, dùng để tưởng niệm, cúng vọng…
Thu đi xuân tới, ta tự tay làm cho hắn rất nhiều kiểu diều giấy.
Lễ hội hoa đăng sắp đến, ta lại học cách làm nhiều loại đèn lồ ng mang hoa văn của Giang Nam.
Từ đó năm nào cũng sẽ làm, giờ đã chất đầy một phòng rồi.
Những năm này ở Giang Nam, ta đã trải qua ba trận lũ lụt, chuyển nhà năm lần, còn nhận nuôi hai đứa trẻ. Một đứa tên Tề Tư Quân, một đứa tên Tề Tư Niệm.
Tư Quân lễ phép đoan chính, sau khi lớn lên thi đỗ tú tài.
Tư Niệm hồn nhiên hoạt bát, là một cao thủ làm bánh, mở một tiệm bán đồ điểm tâm nổi tiếng gần xa.
Sau này, Tư Niệm gả chồng, Tư Quân cưới vợ.
Đến bây giờ, ta còn có cả chắt luôn rồi.
Một đời này của ta thuận buồm xuôi gió, con cháu sung túc, ta đã không phụ sự kỳ vọng của Tề Lạc với mình.
Trường thọ bình an.
Lại một tháng bảy năm kia, ta già đến nỗi không thể uốn được thanh trúc nữa. Cháu của ta dẫn ta đến bờ sông nơi có mấy cây liễu rủ, thả diều cho ta xem. Gió nhè nhẹ thổi, sóng nước lăn tăn, nắng chiếu lên những tán lá, in những vệt loang lổ trên mặt ta, khoé mắt bất giác ươn ướt.
Ta dõi mắt về phương xa, chàng thanh niên trong ký ức của ta tựa như đã vượt qua hàng chục năm, đứng đó mỉm cười nhìn ta.
Chàng nói: “Heo con, ta đưa nàng về nhà.”
Ta đáp: “Được.”
— Hoàn chính văn —
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook