Tà Dạ Vô Hối
-
Chương 50: Diệp Nhiên trở về
Dạ Hối thật không ngờ, Diệp Nhiên mười năm sau sẽ là như thế này.
Thiếu niên ôn nhu ngồi trong phòng, ánh mắt sâu thẳm lại tịch liêu. Không hiểu sao Dạ Hối liền nghĩ đến thời điểm 5 năm trước Diệp Minh Hàn đến, nhìn hắn cũng giống như vậy.
Diệp Nhiên đi đã 10 năm, khi trở về thì trưởng thành hơn lúc trước khi rời đi vẫn còn là một hài tử nho nhỏ, nhưng mà khí chất vẫn không thay đổi.
Cho nên Dạ Hối vừa nhìn thấy hắn, liền nhận ra ngay.
Với lại, đây là viện tử Dạ Hạo Thiên đặc biệt lưu lại cho Diệp Minh Hàn, người bình thường sẽ không tùy tiện vào bên trong. Y cũng là thấy trong viện tử có ánh sáng, mới chú ý tới trong phòng có người tiến vào.
"Dạ Hối?" Diệp Nhiên nhìn y có chút kinh ngạc. Hắn đánh giá Dạ Hối, hỏi:" Ngươi trở thành thái tử rồi hả?"
Dạ Hối bĩu môi:"Ai muốn làm chứ?" Biết chính mình một thân minh hoàng y sam đã làm hắn hiểu lầm, nhưng hiện tại y không muốn giải thích những tiểu tiết này.
Y hỏi Diệp Nhiên:"Ngươi 10 năm này đã đi đâu?" Y không chỉ một lần hỏi qua Dạ Hạo Thiên, nhưng ngay cả Dạ Hạo Thiên cũng không biết, nếu như không phải tin tưởng sư phụ Dạ Hạo Thiên sẽ không làm ra chuyện bất lợi với Diệp Nhiên, Dạ Hối thật đúng là lo lắng người này có phải đã không còn trên nhân thế rồi hay không. Nào có người đi một chuyến liền đi đến 10 năm không có một chút tin tức nào?
"Ta bị sư phụ giam trong sơn động học nghệ."" Diệp Nhiên đáp, trên mặt mang theo thần sắc bất đắc dĩ:" Ta cũng không nghĩ tới lâu như vậy mới có thể trở về.""
Sơn động? Nghĩ đến Dạ Hạo Thiên đã từng nói qua ảo cảnh, Dạ Hối nghĩ, chỉ sợ Diệp Nhiên đã ăn không ít khổ a!
Diệp Nhiên nói:"Ngươi thay đổi rất nhiều."" So với 10 năm trước thời điểm lần đầu tiên gặp Dạ Hối, bộ dáng hiện tại của Dạ Hối khác xưa rất nhiều. Không khí xung quanh y không còn trầm lặng nữa, vẫn là một bộ dáng không có tình cảm, ánh mắt cho dù vẫn lạnh lùng, nhưng nếu không để ý sẽ không thấy được sự quan tâm trong mắt y.
Hắn cười nói:" Thấy ngươi như vậy, thì ta an tâm rồi."
Ánh mắt Dạ Hối ấm áp hơn một chút:"Ngươi vẫn như vậy."" Cho dù đã nhiều năm không gặp, nhưng cũng không biểu hiện lạnh nhạt, lúc nhìn người khác, ánh mắt vẫn ôn hòa như lúc ban đầu.
Dạ Hối nói: "Ngươi trở về thì tốt rồi."
Diệp Nhiên cười cười:" Đoán chừng ta phải ở trong cung vài ngày, có phải sư huynh có chuyện cần ta hỗ trợ?"
"Hắn?" Dạ Hạo Thiên có chuyện gì cần Diệp Nhiên hỗ trợ?
Còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy thanh âm Dạ Hạo Thiên:" Hối nhi đang nói chuyện phiếm với ai? Viện tử của sư đệ không cho phép người ngoài đi vào, ai to gan như vậy?"
Hai người nhìn nhau cười cười, Diệp Nhiên còn chưa mở miệng, Dạ Hạo Thiên đã đẩy cửa tiến vào, lúc thấy Diệp Nhiên, cũng là một hồi kinh ngạc:"Nhiên nhi?"
Diệp Nhiên chắp tay thi lễ, gọi một tiếng "Sư huynh"
Lại nói bối phận của hắn và Dạ Hạo Thiên có chút loạn, vốn hắn là sư điệt Dạ Hạo Thiên, ai nghĩ về sau cũng bị Tiêu Diêu thu làm đệ tử, vì vậy Dạ Hạo Thiên lại trở thành sư huynh của hắn.
Dạ Hạo Thiên đánh giá người đã đi hơn 10 năm nay đột nhiên trở về, nói:" Mười năm không gặp, ngược lại vẫn là bộ dáng ngày xưa.""
Diệp Nhiên cười cười:" Sư huynh cũng không thay đổi bao nhiêu.""
Thời gian 10 năm, Dạ Hạo Thiên ngoại trừ khí thế bên ngoài càng trầm ổn hơn, cũng không có bao nhiêu thay đổi.
Nếu nói 10 năm trước Dạ Hạo Thiên là một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, quang hoa làm người ta kinh hãi, như vậy 10 năm sau Dạ Hạo Thiên như một thanh kiếm trong bao, quang hoa đều bị che giấu vào trong đó, khiến người ta đoán không ra thật giả, càng âm thầm kinh hãi.
Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt nhu hòa của Dạ Hối, nghĩ cũng biết là ai là vỏ kiếm của sư huynh.
Dạ Hạo Thiên kéo Dạ Hối ngồi xuống, hỏi:" Nói cho sư huynh nghe một chút, mười năm nay ngươi trải qua như thế nào?""
Nhìn phụ tử bọn họ nhìn nhau ôn nhu, cùng với cách Dạ Hạo Thiên vừa tiến đến liền tự nhiên như vậy kéo tay Dạ Hối, Diệp Nhiên rũ mắt xuống, đối với quan hệ của bọn họ, tâm y đã hiểu rõ.
Cũng không có chút nào thiếu kiên nhẫn, đem việc trải qua tỉ mỉ nói lại.
Một gian thạch thất bị phong bế, khắp nơi chồng chất đều là sách, ngẫu nhiên hoàn hồn liền thấy bên người không biết là thật hay giả dọa người nhảy dựng, giống như đứng trước thủy kính của mặt hồ, đứng ngoài quan sát hỉ nộ ái ố cùng hưng suy vinh nhục của rất nhiều người.
Nghe xong thì ra Dạ Hạo Thiên cũng từng có kinh nghiệm thập phần tượng tự, chỉ là khi đó bên cạnh hắn có Diệp Minh Hàn làm bạn, mà Diệp Nhiên lại là một mình trong đó.
Cho nên thiếu niên này mi muc lưu chuyển tuy vẫn là một bộ ôn hòa, nhưng thực sự lại mang theo cô độc.
Nhìn hắn, liền nghĩ đến cái người vẫn còn đang ngâm trong hàn hồ, ánh mắt Dạ Hạo Thiên u ám, nhưng vẫn cười ha ha:"Quả nhiên là chuyện sư phụ sẽ làm.""
Huấn luyện người như vậy, cũng chỉ có sư phụ mới làm ra được.
Dạ Hạo Thiên hỏi:" Võ công của Nhiên nhi thế nào?"
Diệp Nhiên cười nói: "Đủ bảo vệ mình, sư huynh muốn thử một chút không?"
""Được!" Chữ cuối cùng ra khỏi miệng, Dạ Hối đột nhiên cả người cùng ghế một chỗ bị đẩy đến góc tường.
Hai bóng người tung bay, chiêu thức hoa mắt, Dạ Hối nhìn, cũng không lo lắng.
Hai người ra tay hăng hái, nhưng không mang theo một tia sát khí, dù sao cũng chỉ là so chiêu mà thôi, bằng thân thủ của bọn họ, cũng không đến nỗi bị thương.
Nhìn Diệp Nhiên so chiêu với Dạ Hạo Thiên, rõ ràng không tốn một chút sức lực, Dạ Hối vẫn cảm thấy có chút hâm mộ. Thân thể này của y đã định không thể trở thành võ lâm cao thủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đã qua hơn mười chiêu, lại còn chú ý không làm hư hao đồ vật trong phòng với không ảnh hưởng đến Dạ Hối đứng ngoài quan sát, đồng thời thu tay lại, Dạ Hạo Thiên tán thưởng gật đầu:" Không tệ, chừng hai năm nữa sư huynh không phải là đối thủ của ngươi nữa rồi.""
Diệp Nhiên cười nói: "Sư huynh khiêm tốn rồi." So chiêu cùng Dạ Hạo Thiên, hô hấp của hắn thậm chí chưa từng rối loạn dù chỉ một chút.
Ngồi xuống lần nữa, Diệp Nhiên nói:" Nhiên nhi hôm nay đến, cũng là tuân theo lệnh của sư phụ, sư phụ nói mấy ngày này có lẽ ta có thể giúp đại sư huynh.""
Dạ Hối nhìn về phía Dạ Hạo Thiên, y như thế nào không biết Dạ Hạo Thiên có chuyện gì cần Diệp Nhiên hỗ trợ?
Dạ Hạo Thiên cho y một ánh mắt an tâm chớ nóng vội, nghĩ nghĩ, nói với Diệp Nhiên:" Ta đại khái biết dụng ý của sư phụ khi cho ngươi đến rồi. Ngày mai sứ giả U quốc đến đây, người đến là Cửu công chúa được xưng tụng là Cầm Tiên, chuyến này bọn họ đến cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, Nhiên nhi tới đúng lúc, An Dật Vương trẫm thân phong cũng đã đến lúc cho bọn họ nhận thức rồi.""
Tuy Dạ Hạo Thiên không biết U quốc đến thì có quan hệ gì với Diệp Nhiên, nhưng nếu là Tiêu Diêu phân phó, hắn sẽ tuân theo.
Để cho Diệp Nhiên lộ mặt cũng không có gì không tốt.
Diệp Nhiên gật gật đầu: "Nhiên nhi hết thảy nghe sư huynh an bài, sư phụ có một câu muốn Nhiên nhi chuyển cho sư huynh."" Hắn nhìn Dạ Hối, nói:" Sư phụ nói "làm hoặc là không làm, hoặc là làm sạch sẽ chút, đừng quá mức ham chơi, ngươi không sợ, đừng quên bên cạnh ngươi còn có người khác"."
Sắc mặt Dạ Hối tái nhợt. Y biết, chuyện của y và Dạ Hạo Thiên, Diệp Nhiên và sư phụ của hắn đã biết rồi.
Thấy nét mặt biến hóa của y, Dạ Hạo Thiên siết chặt nắm tay y, đôi mắt híp lại, gật gật đầu với Diệp Nhiên:"Được, sư huynh đã biết, Nhiên nhi một đường bôn ba hẳn đã mệt mỏi, chúng ta sẽ không quấy rầy, sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải cùng sư huynh tham dự tiệc tối a!" Nói xong, hắn liền lôi kéo Dạ Hối rời đi, chỉ là Dạ Hối giằng co, một bước cũng không chuyển.
Y nhìn Diệp Nhiên, ánh mắt có chút phức tạp. Diệp Nhiên là bằng hữu duy nhất của y, y rất sợ chứng kiến ánh mắt hắn tràn đầy những cảm xúc chán ghét.
"Ân." Lên tiếng, Diệp Nhiên nhìn về phía Dạ Hối, cười cười trấn an y, nói:"Không cần để ý đến người khác, chính ngươi vui vẻ là tốt rồi.""
Con mắt Dạ Hối thoáng phát sáng, bị Dạ Hạo Thiên mang theo chút tức giận lôi kéo y rời đi, y vẫn quay đầu nhìn Diệp Nhiên.
Y nhìn thấy trong mắt Diệp Nhiên là chúc phúc cùng an tâm.
"Hối nhi cùng Nhiên nhi quan hệ thật tốt, liền không muốn rời đi!"
Ra khỏi cửa, Dạ Hạo Thiên liền lôi kéo Dạ Hối một đường đi nhanh, trở lại tẩm cung, thấy bộ dạng Dạ Hối vẫn chưa lấy lại tinh thần, hắn nghiến răng nghiến lợi nắm cằm Dạ Hối, để cho y thấy mặt mình tràn đầy tức giận.
Lực tay của hắn có chút lớn, thực sự không nói rõ tâm tình bây giờ của mình kém đến mức nào.
Giữa Dạ Hối cùng Diệp Nhiên có một loại ăn ý, cái loại không khí này khiến người khác chen vào không được.
Tuy nói ghen với sư đệ có chút buồn cười, nhưng Dạ Hạo Thiên không muốn thấy Dạ Hối quan tâm Diệp Nhiên như vậy.
Biết rõ thì đã sao? Không đồng ý thì như thế nào? Ai cũng không thể ngăn cản!
Dạ Hối vỗ vỗ tay của hắn, nói: "Đau."
Dạ Hạo Thiên lập tức buông lỏng tay, vẫn là biểu lộ rất bất mãn, nhất là nhìn thấy Dạ Hối rõ ràng còn mang theo ý cười nhìn hắn.
Dạ Hối nói: "Có phải bất kể là ai, quan hệ với ta tốt một chút, ngươi liền ghen tị?" Đầu tiên là Thẩm Ngọc Hạ, sau là nữ nhi của nàng, kế tiếp là Diệp Nhiên, quan hệ tốt với Dạ Hối cũng chỉ có mấy người này, Dạ Hạo Thiên một người cũng không buông tha.
Y không biết, thì ra Dạ Hạo Thiên dấm chua lại lớn đến như vậy. Giống như nữ nhân...
"Ngươi nói cái gì?" Nghe thấy lời nói thầm của y, Dạ Hạo Thiên sắc mặt lạnh hơn, trực tiếp đem Dạ Hối ném tới trên giường, che thân đè lên.
Không giống như lúc trước lướt qua liền ngừng lại, nụ hôn này tràn đầy cướp đoạt cùng áp bách, trực tiếp bức Dạ Hối muốn tránh cũng tránh không thoát.
Không khí dần dần tăng cao, mà hô hấp Dạ Hối cũng mất trật tự đến mức cảm thấy dường như hít thở không thông, Dạ Hạo Thiên mới kết thúc nụ hôn này.
Hô hấp có chút nặng nề phun trên cổ Dạ Hối, thanh âm Dạ Hạo Thiên trầm thấp, đầy kiềm nén nói:"" Trẫm sắp nhịn không được!"
Còn ba tháng nữa, Dạ Hối đầy mười lăm tuổi.
Mắt nhìn hài tử mình trông coi nhiều năm như vậy rốt cuộc trưởng thành trở thành một thiếu niên thon dài, Dạ Hạo Thiên càng ngày càng không khống chế không nổi chính mình.
Phát giác vật cứng người nào đó chống đỡ trên người mình, thân thể Dạ Hối cứng đờ, trong mắt nhiều hơn một chút giãy dụa.
Dạ Hạo Thiên nói được thì làm được, mấy năm nay Dạ Hạo Thiên cũng không có chạm qua người khác, hắn dùng chuyện độc sủng hoàng hậu, cường ngạnh cự tuyệt tất cả lời can gián khuyên ngăn tuyển phi.
Thẩm Ngọc Hạ bốn năm trước sinh con gái, gọi là Văn Tâm, lại không được ghi vào danh sách hoàng thất. Về chuyện này, đám đại thần đến nay vẫn nghi hoặc.
Dạ Hối đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày Diệp Nhiên trở về, y sẽ cầu Dạ Hạo Thiên cho y rời đi, nhưng bây giờ Diệp Nhiên thật sự trở về rồi, ý nghĩ này đã sớm bị y vứt đến chín tầng mây rồi.
Thẩm Ngọc Hạ từng nói, chỉ là Dạ Hối có thói quen quen ỷ lại Dạ Hạo Thiên, chỉ là đã quen hắn luôn luôn ở bên cạnh, nói loại cảm tình này không phải là tình yêu.
Dạ Hối vẫn là không hiểu cái gì gọi là tình, nhưng y biết rõ y không thể rời khỏi Dạ Hạo Thiên, thậm chí chỉ là suy nghĩ một chút thôi, đã cảm thấy ngực khó chịu không thở nổi.
Là thói quen, đã quen hắn bá đạo, quen hắn vô tình, quen khí tức trên người hắn khiến cho người khác an tâm. Như là một người nghiện, không cách nào từ bỏ.
Vẫn luôn ở bên người, vẫn luôn ở gần nhau, vì sao còn phải lưu tâm hết thảy chỉ là thói quen hay là tình yêu? Với y mà nói, có cái gì khác nhau đâu?
Dạ Hạo Thiên đối tốt với y, y biết rõ, cho dù y không biết mình có cái gì tốt, lại có thể được hắn ưu ái như vậy, nhưng là người thì vẫn có thể ích kỷ một chút, người đối tốt với ngươi, ngươi muốn một mực giữ lấy, bởi vì một khi bỏ lỡ, có lẽ sẽ không tìm được người thứ hai như vậy.
Nhận thấy hô hấp Dạ Hạo Thiên đã bình thuận, Dạ Hối đẩy hắn:"Đứng lên.""
Dạ Hạo Thiên động thân thể, dịch chuyển sang vị trí bên cạnh, ngẩng đầu liền thấy môi Dạ Hối bị hắn hôn có chút sưng đỏ, ánh mắt tối sầm lại.
Dạ Hối liếc nhìn hắn một cái, có chút ghét bỏ nói: "Không nên hở tí lại động dục.""
"Hừ!" Đối với chỉ trích của y, Dạ Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng bởi vì người kia là Dạ Hối, hơn nữa nhìn được mà lại không ăn được, bản thân cũng cảm thấy rất tra tấn người rồi.
Thấy hắn đứng dậy ngồi trên thư trác, Dạ Hối cũng ngồi xuống, nghĩ đến đối thoại trước kia của Dạ Hạo Thiên và Diệp Nhiên, Dạ Hối hỏi: "Sư phụ ngươi nói câu nói kia là có ý gì?"
Dạ Hạo Thiên nhếch môi:" Trong triều có đại thần âm thầm cấu kết với Phong quốc."" Hắn đã sớm biết, nhưng vẫn không động, chẳng qua chỉ muốn nhìn một chút, đối phương muốn đánh chủ ý gì.
Trong hậu cung vẫn luôn yên ổn, từ sau khi chuyện Mai Phi cùng Ngọc phi qua đi, vẫn yên bình. Thiếu đi một trong các lạc thú, Dạ Hạo Thiên đành phải đem mục tiêu chuyển dời đến đám thần tử trong điện. Thật vất vả bị hắn tìm được manh mối, đương nhiên sẽ không khinh địch như vậy bóp một cái liền chết.
Tiêu Diêu từng nói qua, khuyết điểm lớn nhất của hắn là thích đùa giỡn, Tiêu Diêu bảo Diệp Nhiên chuyển những lời này, cũng chính là nhắc nhở hắn, đừng đùa quá mức, coi chừng phát sinh biến cố.
Nhưng hiện tại hết thảy Dạ Hạo Thiên đều nắm trong lòng bàn tay, nên hắn cũng không để ý câu nhắc nhở này lắm.
Vì thế, mới vì một ngày nào đó trong tương lai mà hối hận.
Thiếu niên ôn nhu ngồi trong phòng, ánh mắt sâu thẳm lại tịch liêu. Không hiểu sao Dạ Hối liền nghĩ đến thời điểm 5 năm trước Diệp Minh Hàn đến, nhìn hắn cũng giống như vậy.
Diệp Nhiên đi đã 10 năm, khi trở về thì trưởng thành hơn lúc trước khi rời đi vẫn còn là một hài tử nho nhỏ, nhưng mà khí chất vẫn không thay đổi.
Cho nên Dạ Hối vừa nhìn thấy hắn, liền nhận ra ngay.
Với lại, đây là viện tử Dạ Hạo Thiên đặc biệt lưu lại cho Diệp Minh Hàn, người bình thường sẽ không tùy tiện vào bên trong. Y cũng là thấy trong viện tử có ánh sáng, mới chú ý tới trong phòng có người tiến vào.
"Dạ Hối?" Diệp Nhiên nhìn y có chút kinh ngạc. Hắn đánh giá Dạ Hối, hỏi:" Ngươi trở thành thái tử rồi hả?"
Dạ Hối bĩu môi:"Ai muốn làm chứ?" Biết chính mình một thân minh hoàng y sam đã làm hắn hiểu lầm, nhưng hiện tại y không muốn giải thích những tiểu tiết này.
Y hỏi Diệp Nhiên:"Ngươi 10 năm này đã đi đâu?" Y không chỉ một lần hỏi qua Dạ Hạo Thiên, nhưng ngay cả Dạ Hạo Thiên cũng không biết, nếu như không phải tin tưởng sư phụ Dạ Hạo Thiên sẽ không làm ra chuyện bất lợi với Diệp Nhiên, Dạ Hối thật đúng là lo lắng người này có phải đã không còn trên nhân thế rồi hay không. Nào có người đi một chuyến liền đi đến 10 năm không có một chút tin tức nào?
"Ta bị sư phụ giam trong sơn động học nghệ."" Diệp Nhiên đáp, trên mặt mang theo thần sắc bất đắc dĩ:" Ta cũng không nghĩ tới lâu như vậy mới có thể trở về.""
Sơn động? Nghĩ đến Dạ Hạo Thiên đã từng nói qua ảo cảnh, Dạ Hối nghĩ, chỉ sợ Diệp Nhiên đã ăn không ít khổ a!
Diệp Nhiên nói:"Ngươi thay đổi rất nhiều."" So với 10 năm trước thời điểm lần đầu tiên gặp Dạ Hối, bộ dáng hiện tại của Dạ Hối khác xưa rất nhiều. Không khí xung quanh y không còn trầm lặng nữa, vẫn là một bộ dáng không có tình cảm, ánh mắt cho dù vẫn lạnh lùng, nhưng nếu không để ý sẽ không thấy được sự quan tâm trong mắt y.
Hắn cười nói:" Thấy ngươi như vậy, thì ta an tâm rồi."
Ánh mắt Dạ Hối ấm áp hơn một chút:"Ngươi vẫn như vậy."" Cho dù đã nhiều năm không gặp, nhưng cũng không biểu hiện lạnh nhạt, lúc nhìn người khác, ánh mắt vẫn ôn hòa như lúc ban đầu.
Dạ Hối nói: "Ngươi trở về thì tốt rồi."
Diệp Nhiên cười cười:" Đoán chừng ta phải ở trong cung vài ngày, có phải sư huynh có chuyện cần ta hỗ trợ?"
"Hắn?" Dạ Hạo Thiên có chuyện gì cần Diệp Nhiên hỗ trợ?
Còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy thanh âm Dạ Hạo Thiên:" Hối nhi đang nói chuyện phiếm với ai? Viện tử của sư đệ không cho phép người ngoài đi vào, ai to gan như vậy?"
Hai người nhìn nhau cười cười, Diệp Nhiên còn chưa mở miệng, Dạ Hạo Thiên đã đẩy cửa tiến vào, lúc thấy Diệp Nhiên, cũng là một hồi kinh ngạc:"Nhiên nhi?"
Diệp Nhiên chắp tay thi lễ, gọi một tiếng "Sư huynh"
Lại nói bối phận của hắn và Dạ Hạo Thiên có chút loạn, vốn hắn là sư điệt Dạ Hạo Thiên, ai nghĩ về sau cũng bị Tiêu Diêu thu làm đệ tử, vì vậy Dạ Hạo Thiên lại trở thành sư huynh của hắn.
Dạ Hạo Thiên đánh giá người đã đi hơn 10 năm nay đột nhiên trở về, nói:" Mười năm không gặp, ngược lại vẫn là bộ dáng ngày xưa.""
Diệp Nhiên cười cười:" Sư huynh cũng không thay đổi bao nhiêu.""
Thời gian 10 năm, Dạ Hạo Thiên ngoại trừ khí thế bên ngoài càng trầm ổn hơn, cũng không có bao nhiêu thay đổi.
Nếu nói 10 năm trước Dạ Hạo Thiên là một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, quang hoa làm người ta kinh hãi, như vậy 10 năm sau Dạ Hạo Thiên như một thanh kiếm trong bao, quang hoa đều bị che giấu vào trong đó, khiến người ta đoán không ra thật giả, càng âm thầm kinh hãi.
Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt nhu hòa của Dạ Hối, nghĩ cũng biết là ai là vỏ kiếm của sư huynh.
Dạ Hạo Thiên kéo Dạ Hối ngồi xuống, hỏi:" Nói cho sư huynh nghe một chút, mười năm nay ngươi trải qua như thế nào?""
Nhìn phụ tử bọn họ nhìn nhau ôn nhu, cùng với cách Dạ Hạo Thiên vừa tiến đến liền tự nhiên như vậy kéo tay Dạ Hối, Diệp Nhiên rũ mắt xuống, đối với quan hệ của bọn họ, tâm y đã hiểu rõ.
Cũng không có chút nào thiếu kiên nhẫn, đem việc trải qua tỉ mỉ nói lại.
Một gian thạch thất bị phong bế, khắp nơi chồng chất đều là sách, ngẫu nhiên hoàn hồn liền thấy bên người không biết là thật hay giả dọa người nhảy dựng, giống như đứng trước thủy kính của mặt hồ, đứng ngoài quan sát hỉ nộ ái ố cùng hưng suy vinh nhục của rất nhiều người.
Nghe xong thì ra Dạ Hạo Thiên cũng từng có kinh nghiệm thập phần tượng tự, chỉ là khi đó bên cạnh hắn có Diệp Minh Hàn làm bạn, mà Diệp Nhiên lại là một mình trong đó.
Cho nên thiếu niên này mi muc lưu chuyển tuy vẫn là một bộ ôn hòa, nhưng thực sự lại mang theo cô độc.
Nhìn hắn, liền nghĩ đến cái người vẫn còn đang ngâm trong hàn hồ, ánh mắt Dạ Hạo Thiên u ám, nhưng vẫn cười ha ha:"Quả nhiên là chuyện sư phụ sẽ làm.""
Huấn luyện người như vậy, cũng chỉ có sư phụ mới làm ra được.
Dạ Hạo Thiên hỏi:" Võ công của Nhiên nhi thế nào?"
Diệp Nhiên cười nói: "Đủ bảo vệ mình, sư huynh muốn thử một chút không?"
""Được!" Chữ cuối cùng ra khỏi miệng, Dạ Hối đột nhiên cả người cùng ghế một chỗ bị đẩy đến góc tường.
Hai bóng người tung bay, chiêu thức hoa mắt, Dạ Hối nhìn, cũng không lo lắng.
Hai người ra tay hăng hái, nhưng không mang theo một tia sát khí, dù sao cũng chỉ là so chiêu mà thôi, bằng thân thủ của bọn họ, cũng không đến nỗi bị thương.
Nhìn Diệp Nhiên so chiêu với Dạ Hạo Thiên, rõ ràng không tốn một chút sức lực, Dạ Hối vẫn cảm thấy có chút hâm mộ. Thân thể này của y đã định không thể trở thành võ lâm cao thủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đã qua hơn mười chiêu, lại còn chú ý không làm hư hao đồ vật trong phòng với không ảnh hưởng đến Dạ Hối đứng ngoài quan sát, đồng thời thu tay lại, Dạ Hạo Thiên tán thưởng gật đầu:" Không tệ, chừng hai năm nữa sư huynh không phải là đối thủ của ngươi nữa rồi.""
Diệp Nhiên cười nói: "Sư huynh khiêm tốn rồi." So chiêu cùng Dạ Hạo Thiên, hô hấp của hắn thậm chí chưa từng rối loạn dù chỉ một chút.
Ngồi xuống lần nữa, Diệp Nhiên nói:" Nhiên nhi hôm nay đến, cũng là tuân theo lệnh của sư phụ, sư phụ nói mấy ngày này có lẽ ta có thể giúp đại sư huynh.""
Dạ Hối nhìn về phía Dạ Hạo Thiên, y như thế nào không biết Dạ Hạo Thiên có chuyện gì cần Diệp Nhiên hỗ trợ?
Dạ Hạo Thiên cho y một ánh mắt an tâm chớ nóng vội, nghĩ nghĩ, nói với Diệp Nhiên:" Ta đại khái biết dụng ý của sư phụ khi cho ngươi đến rồi. Ngày mai sứ giả U quốc đến đây, người đến là Cửu công chúa được xưng tụng là Cầm Tiên, chuyến này bọn họ đến cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, Nhiên nhi tới đúng lúc, An Dật Vương trẫm thân phong cũng đã đến lúc cho bọn họ nhận thức rồi.""
Tuy Dạ Hạo Thiên không biết U quốc đến thì có quan hệ gì với Diệp Nhiên, nhưng nếu là Tiêu Diêu phân phó, hắn sẽ tuân theo.
Để cho Diệp Nhiên lộ mặt cũng không có gì không tốt.
Diệp Nhiên gật gật đầu: "Nhiên nhi hết thảy nghe sư huynh an bài, sư phụ có một câu muốn Nhiên nhi chuyển cho sư huynh."" Hắn nhìn Dạ Hối, nói:" Sư phụ nói "làm hoặc là không làm, hoặc là làm sạch sẽ chút, đừng quá mức ham chơi, ngươi không sợ, đừng quên bên cạnh ngươi còn có người khác"."
Sắc mặt Dạ Hối tái nhợt. Y biết, chuyện của y và Dạ Hạo Thiên, Diệp Nhiên và sư phụ của hắn đã biết rồi.
Thấy nét mặt biến hóa của y, Dạ Hạo Thiên siết chặt nắm tay y, đôi mắt híp lại, gật gật đầu với Diệp Nhiên:"Được, sư huynh đã biết, Nhiên nhi một đường bôn ba hẳn đã mệt mỏi, chúng ta sẽ không quấy rầy, sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải cùng sư huynh tham dự tiệc tối a!" Nói xong, hắn liền lôi kéo Dạ Hối rời đi, chỉ là Dạ Hối giằng co, một bước cũng không chuyển.
Y nhìn Diệp Nhiên, ánh mắt có chút phức tạp. Diệp Nhiên là bằng hữu duy nhất của y, y rất sợ chứng kiến ánh mắt hắn tràn đầy những cảm xúc chán ghét.
"Ân." Lên tiếng, Diệp Nhiên nhìn về phía Dạ Hối, cười cười trấn an y, nói:"Không cần để ý đến người khác, chính ngươi vui vẻ là tốt rồi.""
Con mắt Dạ Hối thoáng phát sáng, bị Dạ Hạo Thiên mang theo chút tức giận lôi kéo y rời đi, y vẫn quay đầu nhìn Diệp Nhiên.
Y nhìn thấy trong mắt Diệp Nhiên là chúc phúc cùng an tâm.
"Hối nhi cùng Nhiên nhi quan hệ thật tốt, liền không muốn rời đi!"
Ra khỏi cửa, Dạ Hạo Thiên liền lôi kéo Dạ Hối một đường đi nhanh, trở lại tẩm cung, thấy bộ dạng Dạ Hối vẫn chưa lấy lại tinh thần, hắn nghiến răng nghiến lợi nắm cằm Dạ Hối, để cho y thấy mặt mình tràn đầy tức giận.
Lực tay của hắn có chút lớn, thực sự không nói rõ tâm tình bây giờ của mình kém đến mức nào.
Giữa Dạ Hối cùng Diệp Nhiên có một loại ăn ý, cái loại không khí này khiến người khác chen vào không được.
Tuy nói ghen với sư đệ có chút buồn cười, nhưng Dạ Hạo Thiên không muốn thấy Dạ Hối quan tâm Diệp Nhiên như vậy.
Biết rõ thì đã sao? Không đồng ý thì như thế nào? Ai cũng không thể ngăn cản!
Dạ Hối vỗ vỗ tay của hắn, nói: "Đau."
Dạ Hạo Thiên lập tức buông lỏng tay, vẫn là biểu lộ rất bất mãn, nhất là nhìn thấy Dạ Hối rõ ràng còn mang theo ý cười nhìn hắn.
Dạ Hối nói: "Có phải bất kể là ai, quan hệ với ta tốt một chút, ngươi liền ghen tị?" Đầu tiên là Thẩm Ngọc Hạ, sau là nữ nhi của nàng, kế tiếp là Diệp Nhiên, quan hệ tốt với Dạ Hối cũng chỉ có mấy người này, Dạ Hạo Thiên một người cũng không buông tha.
Y không biết, thì ra Dạ Hạo Thiên dấm chua lại lớn đến như vậy. Giống như nữ nhân...
"Ngươi nói cái gì?" Nghe thấy lời nói thầm của y, Dạ Hạo Thiên sắc mặt lạnh hơn, trực tiếp đem Dạ Hối ném tới trên giường, che thân đè lên.
Không giống như lúc trước lướt qua liền ngừng lại, nụ hôn này tràn đầy cướp đoạt cùng áp bách, trực tiếp bức Dạ Hối muốn tránh cũng tránh không thoát.
Không khí dần dần tăng cao, mà hô hấp Dạ Hối cũng mất trật tự đến mức cảm thấy dường như hít thở không thông, Dạ Hạo Thiên mới kết thúc nụ hôn này.
Hô hấp có chút nặng nề phun trên cổ Dạ Hối, thanh âm Dạ Hạo Thiên trầm thấp, đầy kiềm nén nói:"" Trẫm sắp nhịn không được!"
Còn ba tháng nữa, Dạ Hối đầy mười lăm tuổi.
Mắt nhìn hài tử mình trông coi nhiều năm như vậy rốt cuộc trưởng thành trở thành một thiếu niên thon dài, Dạ Hạo Thiên càng ngày càng không khống chế không nổi chính mình.
Phát giác vật cứng người nào đó chống đỡ trên người mình, thân thể Dạ Hối cứng đờ, trong mắt nhiều hơn một chút giãy dụa.
Dạ Hạo Thiên nói được thì làm được, mấy năm nay Dạ Hạo Thiên cũng không có chạm qua người khác, hắn dùng chuyện độc sủng hoàng hậu, cường ngạnh cự tuyệt tất cả lời can gián khuyên ngăn tuyển phi.
Thẩm Ngọc Hạ bốn năm trước sinh con gái, gọi là Văn Tâm, lại không được ghi vào danh sách hoàng thất. Về chuyện này, đám đại thần đến nay vẫn nghi hoặc.
Dạ Hối đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày Diệp Nhiên trở về, y sẽ cầu Dạ Hạo Thiên cho y rời đi, nhưng bây giờ Diệp Nhiên thật sự trở về rồi, ý nghĩ này đã sớm bị y vứt đến chín tầng mây rồi.
Thẩm Ngọc Hạ từng nói, chỉ là Dạ Hối có thói quen quen ỷ lại Dạ Hạo Thiên, chỉ là đã quen hắn luôn luôn ở bên cạnh, nói loại cảm tình này không phải là tình yêu.
Dạ Hối vẫn là không hiểu cái gì gọi là tình, nhưng y biết rõ y không thể rời khỏi Dạ Hạo Thiên, thậm chí chỉ là suy nghĩ một chút thôi, đã cảm thấy ngực khó chịu không thở nổi.
Là thói quen, đã quen hắn bá đạo, quen hắn vô tình, quen khí tức trên người hắn khiến cho người khác an tâm. Như là một người nghiện, không cách nào từ bỏ.
Vẫn luôn ở bên người, vẫn luôn ở gần nhau, vì sao còn phải lưu tâm hết thảy chỉ là thói quen hay là tình yêu? Với y mà nói, có cái gì khác nhau đâu?
Dạ Hạo Thiên đối tốt với y, y biết rõ, cho dù y không biết mình có cái gì tốt, lại có thể được hắn ưu ái như vậy, nhưng là người thì vẫn có thể ích kỷ một chút, người đối tốt với ngươi, ngươi muốn một mực giữ lấy, bởi vì một khi bỏ lỡ, có lẽ sẽ không tìm được người thứ hai như vậy.
Nhận thấy hô hấp Dạ Hạo Thiên đã bình thuận, Dạ Hối đẩy hắn:"Đứng lên.""
Dạ Hạo Thiên động thân thể, dịch chuyển sang vị trí bên cạnh, ngẩng đầu liền thấy môi Dạ Hối bị hắn hôn có chút sưng đỏ, ánh mắt tối sầm lại.
Dạ Hối liếc nhìn hắn một cái, có chút ghét bỏ nói: "Không nên hở tí lại động dục.""
"Hừ!" Đối với chỉ trích của y, Dạ Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng bởi vì người kia là Dạ Hối, hơn nữa nhìn được mà lại không ăn được, bản thân cũng cảm thấy rất tra tấn người rồi.
Thấy hắn đứng dậy ngồi trên thư trác, Dạ Hối cũng ngồi xuống, nghĩ đến đối thoại trước kia của Dạ Hạo Thiên và Diệp Nhiên, Dạ Hối hỏi: "Sư phụ ngươi nói câu nói kia là có ý gì?"
Dạ Hạo Thiên nhếch môi:" Trong triều có đại thần âm thầm cấu kết với Phong quốc."" Hắn đã sớm biết, nhưng vẫn không động, chẳng qua chỉ muốn nhìn một chút, đối phương muốn đánh chủ ý gì.
Trong hậu cung vẫn luôn yên ổn, từ sau khi chuyện Mai Phi cùng Ngọc phi qua đi, vẫn yên bình. Thiếu đi một trong các lạc thú, Dạ Hạo Thiên đành phải đem mục tiêu chuyển dời đến đám thần tử trong điện. Thật vất vả bị hắn tìm được manh mối, đương nhiên sẽ không khinh địch như vậy bóp một cái liền chết.
Tiêu Diêu từng nói qua, khuyết điểm lớn nhất của hắn là thích đùa giỡn, Tiêu Diêu bảo Diệp Nhiên chuyển những lời này, cũng chính là nhắc nhở hắn, đừng đùa quá mức, coi chừng phát sinh biến cố.
Nhưng hiện tại hết thảy Dạ Hạo Thiên đều nắm trong lòng bàn tay, nên hắn cũng không để ý câu nhắc nhở này lắm.
Vì thế, mới vì một ngày nào đó trong tương lai mà hối hận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook