Tà Dạ Vô Hối
-
Chương 35: Nghe thấy tin bất ngờ
Dạ Hạo Thiên, ngươi lại làm cái gì?
Đứng ngoài cửa phòng Thẩm Ngọc Hạ, nghe bên trong truyền ra thanh âm kiềm nén nức nở nghẹn ngào, Dạ Hối mặt thoáng lạnh đến cực hạn, nắm tay nắm chặt rồi lại buông ra.
Y hiện tại rất muốn đi chất vấn Dạ Hạo Thiên, nhưng lại lo lắng Thẩm Ngọc Hạ ở một mình.
Duỗi tay gõ cửa, Dạ Hối chần chừ một chút, mở miệng gọi lớn:"" Mẫu hậu, mở cửa."" Vẫn có cảm giác không được tự nhiên, nhưng tiếng khóc bên trong phòng thoáng đình chỉ, y nhẹ nhàng thở ra.
Y biết Thẩm Ngọc Hạ hôm nay không khống chế được cảm xúc có khả năng có quan hệ tới mình, lúc Thẩm Ngọc Hạ nhìn y y đã biết. Y chỉ là không ngờ sự tình liên quan đến mình là gì, mà lại khiến cho Thẩm Ngọc Hạ phản ứng kịch liệt như vậy!
Người trong phòng người ngoài phòng đều không ai mở miệng, một mực giằng co, thật lâu sau, có lẽ Thẩm Ngọc Hạ đã chỉnh lý lại tâm tình của nàng, Dạ Hối mới nghe được tiếng bước chân trong phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Thẩm Ngọc Hạ thò nửa đầu ra, hai mắt sưng đỏ, sợi tóc có chút mất trật tự:"" Tiểu Ngũ... "" Nàng nhẹ nhàng hô một tiếng, co rút khóe miệng, gương mặt ủy khuất nhìn Dạ Hối.
Dạ Hối vươn tay đem cửa từng chút từng chút đẩy ra, Thẩm Ngọc Hạ cũng không có phản kháng, tùy y tiến vào, đóng cửa lại.
Dạ Hối quay người lại, liền thấy Thẩm Ngọc Hạ vẻ mặt co quắp, nàng dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, rồi lại không biết mở miệng nói như thế nào, Dạ Hối giữ chặt tay của nàng.
Bàn tay luôn luôn ấm áp hôm nay lại lạnh buốt, Dạ Hối nhíu nhíu mày, kéo Thẩm Ngọc Hạ ngồi xuống cạnh bàn, y nhìn nàng, hỏi:"" Dạ Hạo Thiên nói gì với ngươi?""
Thẩm Ngọc Hạ sắc mặt trắng nhợt, môi run rẩy, đột nhiên hung hăng cắn môi, vành mắt đỏ lên, bắt lấy bàn tay Dạ Hối, nàng nói năng lộn xộn:"" Làm sao bây giờ?... Tiểu Ngũ, ta không giúp được ngươi... Hắn thiếu chút nữa muốn giết ta... Ta... Ta nói cái gì hắn đều nghe không vào, làm sao bây giờ?"
Nàng nhiều lần hỏi Dạ Hối "Làm sao bây giờ?" Dạ Hối nghe mà cảm thấy đầu đầy sương mù.
Rút tay ra, đặt lên vai nàng, Dạ Hối an ủi:"" Đừng nóng vội, từ từ nói."" Mắt thấy Thẩm Ngọc Hạ cắn môi đến chảy máu rồi, tức giận trên mặt Dạ Hối càng lớn.
Dạ Hạo Thiên, mặc kệ ngươi lần này là bởi vì nguyên nhân gì, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!
Khiến Thẩm Ngọc Hạ biến thành bộ dạng kia, Dạ Hối đứng lên đi đến trước mặt nàng, ôm nàng vào lồng ngực không cường tráng của mình.
"Đừng sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ xử lý tốt, ngươi không giúp được cũng không sao.""
Người trong ngực lắc đầu, Thẩm Ngọc Hạ ôm y thật chặt, nước mắt làm ướt vạt áo của y:"" Ngươi vẫn chỉ là đứa bé... Vẫn chỉ là đứa bé a!"
Nàng nói một tiếng so với một tiếng càng đau xót hơn, không rõ là vì chính mình hay là vì y mà cảm thấy bất lực cùng khổ sở:"" Ta vẫn cứ nghĩ là hắn thật sự yêu thương ngươi... Ta cho là hắn đã thay đổi, hắn nếu như muốn giết ngươi, ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ ngươi, nhưng mà... nhưng mà vì cái gì hắn lại nổi lên tâm tư như vậy đối với ngươi... Ngươi vẫn chỉ là đứa bé a, hắn có nhiều nữ nhân trong hậu cung như vậy, vì cái gì hắn nhất định không buông tha cho ngươi a!""
Dạ Hối thân thể cứng đờ:"" Ngươi nói... cái gì?"" Trong đêm tối Dạ Hạo Thiên thần sắc phức tạp, cùng lúc này Thẩm Ngọc Hạ bắt đầu khóc lặp đi lặp lại, Dạ Hối chỉ cảm thấy sự tình đã phát triển đến hướng y không biết, nghiêm trọng hơn nữa là đã vượt qua nhận thức của y.
Chỉ tiếc Thẩm Ngọc Hạ lại không nghe thấy khác thường trong lời nói của y, sau khi khóc xong, Thẩm Ngọc Hạ ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ mang theo kiên định lạ thường, nàng nhìn Dạ Hối nói:"" Tiểu Ngũ, chạy đi, ngươi không thể ở lại, hắn sẽ hủy hoại ngươi... Ta... sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi!""
Nói xong, nàng giống như đã quyết định xong, đẩy Dạ Hối ra muốn đắng dậy, lại bị Dạ Hối nhanh chóng đè lại.
Dạ Hối nói: "Ngươi trước tỉnh táo lại." Y sợ Thẩm Ngọc Hạ lại không khống chế được, sẽ làm ra chuyện chọc giận Dạ Hạo Thiên.
Không nghĩ tới Thẩm Ngọc Hạ lại lắc đầu, nói: "Ta rất tỉnh táo." Nàng nhìn hài tử trước mắt đối xử với nàng như đứa bé này, lộ ra nụ cười khổ:"" Ngươi còn nhỏ, ngươi có lẽ không hiểu ý của ta... Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng đều không làm."" Nàng bắt lấy tay Dạ Hối, dùng hết sức, nói với Dạ Hối:"" Tiểu Ngũ, ngươi phải tin tưởng ta, đừng nên tin phụ hoàng ngươi, không được gặp hắn, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi!""
"Ta tin tưởng ngươi!" Dạ Hối gật gật đầu, chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, dừng lại một lát rồi nói:"" Hơn nữa ý tứ trong lời ngươi vừa nói, ta hiểu, ta không phải tiểu hài tử!""
"Tiểu Ngũ... Ngươi không hiểu..."" Thẩm Ngọc Hạ mở miệng, lại bị Dạ Hối khoát khoát tay ngăn trở.
Dạ Hối nói: "Ta hỏi ngươi hai vấn đề!"
Thẩm Ngọc Hạ gật gật đầu:"" Ừ.""
"Thứ nhất, có phải ngươi nói Dạ Hạo Thiên đối với ta không phải là tình phụ tử?"" Dạ Hối hàm súc hỏi, làm Thẩm Ngọc Hạ sợ run cả buổi, mới kịp phản ứng, nàng hơi chần chừ gật đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng:"" Tiểu Ngũ, ngươi thật sự hiểu... ""
""Ta hiểu rõ!"" Lần nữa đánh gãy lời nàng, Dạ Hối ổn định tâm tình của mình, hít sâu một hơi, hỏi ra vấn đề thứ hai:"" Ngươi làm sao mà biết được? Hắn nói gì với ngươi?"" Đây thật ra là hai vấn đề, nhưng mà vẫn là cùng một ý tứ.
Y chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Hạ, đem tất cả biểu lộ biến hóa của nàng thu vào đáy mắt.
"Hắn... Hắn chính miệng thừa nhận.""
Nghe thấy lời này của Thẩm Ngọc Hạ, Dạ Hối chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, y nghe thấy thanh âm mình thô ráp:"" Dạ Hạo Thiên... chính miệng nói cho ngươi biết... hắn thích ta?""
Sắc mặt của y khiến cho Thẩm Ngọc Hạ rất lo lắng, nhìn thấy kiên trì trong mắt y, Thẩm Ngọc Hạ không thể không trả lời:"" Đúng vậy, chính miệng hắn nói, nói hắn không quan tâm quan hệ huyết thống, nói ngươi chỉ có thể ở bên cạnh hắn, nếu như không an phận thủ thường..."
Thẩm Ngọc Hạ vẻ mặt cứng đờ, đáy mắt dần dần mất đi sự kiên định muốn phản kháng, hai tay vô lực rủ xuống, nàng nhìn Dạ Hối, lắc đầu lộ ra một nụ cười khổ:"" Thực xin lỗi Tiểu Ngũ, ta không giúp được gì cho ngươi..."
""Chuyện xảy ra ở Dung gia, Thẩm gia cũng sẽ gặp chuyện như vậy, hơn nữa, sẽ càng triệt để hơn!"" -- Dạ Hạo Thiên lạnh như băng uy hiếp, cho đến bây giờ khi Thẩm Ngọc Hạ hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Ký ức tận lực xem nhẹ lại bị Dạ Hối nhắc tới, thoáng qua đã rút đi dũng khí phản kháng, nàng đem mặt chôn trong tay liều mạng lắc đầu, áy náy không dám nhìn thẳng hai mắt Dạ Hối:"Thực xin lỗi Tiểu Ngũ, thực xin lỗi... Ta không thể giúp ngươi..." Trách nhiệm nặng nề làm cho Thẩm Ngọc Hạ rốt cuộc nói không nên lời phải giúp Dạ Hối đào tẩu.
Nàng đã vì Dung Thanh mà làm liên lụy đến toàn bộ Thẩm gia, mà vừa mới đây, nàng thiếu chút nữa lại tùy hứng, mà kéo toàn bộ Thẩm gia chôn cùng.
"Ngươi hận ta đi Tiểu Ngũ, thực xin lỗi..."
Cùng với những lời này, Dạ Hối bị đẩy ra khỏi gian phòng của Thẩm Ngọc Hạ.
Nàng dùng chăn gắt gao che miệng của mình, dùng sức lớn đến nỗi khiến cho chính mình hít thở không thông, trong phòng không còn thanh âm nức nở nghẹn ngào, chỉ có một nữ nhân tuyệt vọng áy náy hai mắt đẫm lệ.
Dạ Hối đứng tại cửa phòng của nàng, trơ mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, bốn phía tĩnh lặng dường như không khí đột nhiên trở nên thật nặng nề, đè ép người đến hô hấp cũng cảm thấy không thoải mái.
Vì cái gì, sự tình sẽ biến thành cái dạng này?
"Điện hạ, ngài đây là?" Thấy Dạ Hối thất hồn lạc phách đi ra, Cảnh An ra đón, vẻ mặt kinh ngạc.
Dạ Hối không để ý đến hắn, phân phó Lục Khởi và Vân Hà:"" Chăm sóc nàng cho tốt, mấy ngày này không cho phép người ngoài tiến vào Phượng Nghi điện.""
"Vâng, điện hạ!"
Trở lại gian phòng của mình, Dạ Hối vẻ mặt khẩn trương nói với Cảnh An:"" Gọi Dạ Hạo Thiên qua gặp ta!""
"Điện hạ, cái này..."
Thấy Cảnh An vẻ mặt khó xử, Dạ Hối lạnh lùng kéo kéo khóe môi:"" Hoặc là ta đi gặp hắn!"
Nếu còn vẫn không rõ tiểu chủ tử trước mắt là đang tức giận với hoàng thượng, nhiều năm làm nô tài của Cảnh An chính là làm chơi rồi. Cúi đầu nói:"" Nô tài đã rõ.""
Nhìn hắn rời đi, Dạ Hối rũ mắt, giấu đi hỗn độn trong mắt.
Không ai biết trong đầu y bây giờ căn bản là một đoàn loạn ma (*), Thẩm Ngọc Hạ khóc không nói nên câu, Dạ Hạo Thiên thích y, vượt khỏi yêu thích của phụ tử thân tình.
(*) loạn: rối loạn, lộn xộn ; ma: sợi đay, sợi gai
Trong mắt Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên là một kẻ phiền toái không nói, lại còn có một đống khuyết điểm lớn.
Y chán ghét phiền toái, mà Dạ Hạo Thiên luôn tự ý cho y đủ loại phiền toái, người nam nhân kia thậm chí thấy thế làm vui.
Dạ Hạo Thiên lãnh huyết vô tình, đối với thê nhi của chính mình sống chết đều có thể thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng cho dù ngay cả như vậy, Dạ Hối cũng không ghét Dạ Hạo Thiên, dù cho đã từng thật sự chán ghét hắn, nhưng nhiều năm như vậy cảm xúc chán ghét này sớm đã bị Dạ Hạo Thiên mặt dày mày dạn mài đến sạch sẽ.
Không ghét, vậy thì là thích ư?
Dạ Hối không biết, y chưa từng yêu người nào, y lấy vợ bởi vì cha mẹ thấy nàng không tệ, liền đồng ý cưới về, cho nên y không cách nào lý giải "thích" của Dạ Hạo Thiên là có ý gì.
Thế nhưng mà, cho dù thích thì thế nào? Y bây giờ là nhi tử của Dạ Hạo Thiên, trong cỗ thân thể này chảy chính là huyết mạch của Dạ Hạo Thiên, đây là sự thật, ai cũng không thể thay đổi sự thật này.
Nam tử tương luyến, vốn là chuyện người đời không cho phép, huống chi lại còn là phụ tử?
Có lẽ đây chỉ là Dạ Hạo Thiên nhất thời cao hứng, cảm thấy y không giống với những người khác, nên hiểu lầm thích y, dù sao y hiện tại cũng chỉ là một hài tử 10 tuổi mà thôi.
Nghĩ như vậy, Dạ Hối lại lơ đãng nhớ lại buổi tối hôm đó, Dạ Hạo Thiên hô hấp phun trên cổ y, thanh âm nghiêm túc nói:"" Mạc Ngôn, ta là Dạ Hạo Thiên."
Tâm, đột nhiên càng rối loạn hơn!
Hi mọi người!!!
Ta đã trở lại sau một thời gian bận rộn a~~~ Tà Dạ Vô Hối đã đi được 2/3 quãng đường, ta sẽ cố gắng nhanh chóng hoàn bộ này *(^o^)/*
Đứng ngoài cửa phòng Thẩm Ngọc Hạ, nghe bên trong truyền ra thanh âm kiềm nén nức nở nghẹn ngào, Dạ Hối mặt thoáng lạnh đến cực hạn, nắm tay nắm chặt rồi lại buông ra.
Y hiện tại rất muốn đi chất vấn Dạ Hạo Thiên, nhưng lại lo lắng Thẩm Ngọc Hạ ở một mình.
Duỗi tay gõ cửa, Dạ Hối chần chừ một chút, mở miệng gọi lớn:"" Mẫu hậu, mở cửa."" Vẫn có cảm giác không được tự nhiên, nhưng tiếng khóc bên trong phòng thoáng đình chỉ, y nhẹ nhàng thở ra.
Y biết Thẩm Ngọc Hạ hôm nay không khống chế được cảm xúc có khả năng có quan hệ tới mình, lúc Thẩm Ngọc Hạ nhìn y y đã biết. Y chỉ là không ngờ sự tình liên quan đến mình là gì, mà lại khiến cho Thẩm Ngọc Hạ phản ứng kịch liệt như vậy!
Người trong phòng người ngoài phòng đều không ai mở miệng, một mực giằng co, thật lâu sau, có lẽ Thẩm Ngọc Hạ đã chỉnh lý lại tâm tình của nàng, Dạ Hối mới nghe được tiếng bước chân trong phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Thẩm Ngọc Hạ thò nửa đầu ra, hai mắt sưng đỏ, sợi tóc có chút mất trật tự:"" Tiểu Ngũ... "" Nàng nhẹ nhàng hô một tiếng, co rút khóe miệng, gương mặt ủy khuất nhìn Dạ Hối.
Dạ Hối vươn tay đem cửa từng chút từng chút đẩy ra, Thẩm Ngọc Hạ cũng không có phản kháng, tùy y tiến vào, đóng cửa lại.
Dạ Hối quay người lại, liền thấy Thẩm Ngọc Hạ vẻ mặt co quắp, nàng dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, rồi lại không biết mở miệng nói như thế nào, Dạ Hối giữ chặt tay của nàng.
Bàn tay luôn luôn ấm áp hôm nay lại lạnh buốt, Dạ Hối nhíu nhíu mày, kéo Thẩm Ngọc Hạ ngồi xuống cạnh bàn, y nhìn nàng, hỏi:"" Dạ Hạo Thiên nói gì với ngươi?""
Thẩm Ngọc Hạ sắc mặt trắng nhợt, môi run rẩy, đột nhiên hung hăng cắn môi, vành mắt đỏ lên, bắt lấy bàn tay Dạ Hối, nàng nói năng lộn xộn:"" Làm sao bây giờ?... Tiểu Ngũ, ta không giúp được ngươi... Hắn thiếu chút nữa muốn giết ta... Ta... Ta nói cái gì hắn đều nghe không vào, làm sao bây giờ?"
Nàng nhiều lần hỏi Dạ Hối "Làm sao bây giờ?" Dạ Hối nghe mà cảm thấy đầu đầy sương mù.
Rút tay ra, đặt lên vai nàng, Dạ Hối an ủi:"" Đừng nóng vội, từ từ nói."" Mắt thấy Thẩm Ngọc Hạ cắn môi đến chảy máu rồi, tức giận trên mặt Dạ Hối càng lớn.
Dạ Hạo Thiên, mặc kệ ngươi lần này là bởi vì nguyên nhân gì, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!
Khiến Thẩm Ngọc Hạ biến thành bộ dạng kia, Dạ Hối đứng lên đi đến trước mặt nàng, ôm nàng vào lồng ngực không cường tráng của mình.
"Đừng sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ xử lý tốt, ngươi không giúp được cũng không sao.""
Người trong ngực lắc đầu, Thẩm Ngọc Hạ ôm y thật chặt, nước mắt làm ướt vạt áo của y:"" Ngươi vẫn chỉ là đứa bé... Vẫn chỉ là đứa bé a!"
Nàng nói một tiếng so với một tiếng càng đau xót hơn, không rõ là vì chính mình hay là vì y mà cảm thấy bất lực cùng khổ sở:"" Ta vẫn cứ nghĩ là hắn thật sự yêu thương ngươi... Ta cho là hắn đã thay đổi, hắn nếu như muốn giết ngươi, ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ ngươi, nhưng mà... nhưng mà vì cái gì hắn lại nổi lên tâm tư như vậy đối với ngươi... Ngươi vẫn chỉ là đứa bé a, hắn có nhiều nữ nhân trong hậu cung như vậy, vì cái gì hắn nhất định không buông tha cho ngươi a!""
Dạ Hối thân thể cứng đờ:"" Ngươi nói... cái gì?"" Trong đêm tối Dạ Hạo Thiên thần sắc phức tạp, cùng lúc này Thẩm Ngọc Hạ bắt đầu khóc lặp đi lặp lại, Dạ Hối chỉ cảm thấy sự tình đã phát triển đến hướng y không biết, nghiêm trọng hơn nữa là đã vượt qua nhận thức của y.
Chỉ tiếc Thẩm Ngọc Hạ lại không nghe thấy khác thường trong lời nói của y, sau khi khóc xong, Thẩm Ngọc Hạ ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ mang theo kiên định lạ thường, nàng nhìn Dạ Hối nói:"" Tiểu Ngũ, chạy đi, ngươi không thể ở lại, hắn sẽ hủy hoại ngươi... Ta... sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi!""
Nói xong, nàng giống như đã quyết định xong, đẩy Dạ Hối ra muốn đắng dậy, lại bị Dạ Hối nhanh chóng đè lại.
Dạ Hối nói: "Ngươi trước tỉnh táo lại." Y sợ Thẩm Ngọc Hạ lại không khống chế được, sẽ làm ra chuyện chọc giận Dạ Hạo Thiên.
Không nghĩ tới Thẩm Ngọc Hạ lại lắc đầu, nói: "Ta rất tỉnh táo." Nàng nhìn hài tử trước mắt đối xử với nàng như đứa bé này, lộ ra nụ cười khổ:"" Ngươi còn nhỏ, ngươi có lẽ không hiểu ý của ta... Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng đều không làm."" Nàng bắt lấy tay Dạ Hối, dùng hết sức, nói với Dạ Hối:"" Tiểu Ngũ, ngươi phải tin tưởng ta, đừng nên tin phụ hoàng ngươi, không được gặp hắn, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi!""
"Ta tin tưởng ngươi!" Dạ Hối gật gật đầu, chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, dừng lại một lát rồi nói:"" Hơn nữa ý tứ trong lời ngươi vừa nói, ta hiểu, ta không phải tiểu hài tử!""
"Tiểu Ngũ... Ngươi không hiểu..."" Thẩm Ngọc Hạ mở miệng, lại bị Dạ Hối khoát khoát tay ngăn trở.
Dạ Hối nói: "Ta hỏi ngươi hai vấn đề!"
Thẩm Ngọc Hạ gật gật đầu:"" Ừ.""
"Thứ nhất, có phải ngươi nói Dạ Hạo Thiên đối với ta không phải là tình phụ tử?"" Dạ Hối hàm súc hỏi, làm Thẩm Ngọc Hạ sợ run cả buổi, mới kịp phản ứng, nàng hơi chần chừ gật đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng:"" Tiểu Ngũ, ngươi thật sự hiểu... ""
""Ta hiểu rõ!"" Lần nữa đánh gãy lời nàng, Dạ Hối ổn định tâm tình của mình, hít sâu một hơi, hỏi ra vấn đề thứ hai:"" Ngươi làm sao mà biết được? Hắn nói gì với ngươi?"" Đây thật ra là hai vấn đề, nhưng mà vẫn là cùng một ý tứ.
Y chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Hạ, đem tất cả biểu lộ biến hóa của nàng thu vào đáy mắt.
"Hắn... Hắn chính miệng thừa nhận.""
Nghe thấy lời này của Thẩm Ngọc Hạ, Dạ Hối chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, y nghe thấy thanh âm mình thô ráp:"" Dạ Hạo Thiên... chính miệng nói cho ngươi biết... hắn thích ta?""
Sắc mặt của y khiến cho Thẩm Ngọc Hạ rất lo lắng, nhìn thấy kiên trì trong mắt y, Thẩm Ngọc Hạ không thể không trả lời:"" Đúng vậy, chính miệng hắn nói, nói hắn không quan tâm quan hệ huyết thống, nói ngươi chỉ có thể ở bên cạnh hắn, nếu như không an phận thủ thường..."
Thẩm Ngọc Hạ vẻ mặt cứng đờ, đáy mắt dần dần mất đi sự kiên định muốn phản kháng, hai tay vô lực rủ xuống, nàng nhìn Dạ Hối, lắc đầu lộ ra một nụ cười khổ:"" Thực xin lỗi Tiểu Ngũ, ta không giúp được gì cho ngươi..."
""Chuyện xảy ra ở Dung gia, Thẩm gia cũng sẽ gặp chuyện như vậy, hơn nữa, sẽ càng triệt để hơn!"" -- Dạ Hạo Thiên lạnh như băng uy hiếp, cho đến bây giờ khi Thẩm Ngọc Hạ hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Ký ức tận lực xem nhẹ lại bị Dạ Hối nhắc tới, thoáng qua đã rút đi dũng khí phản kháng, nàng đem mặt chôn trong tay liều mạng lắc đầu, áy náy không dám nhìn thẳng hai mắt Dạ Hối:"Thực xin lỗi Tiểu Ngũ, thực xin lỗi... Ta không thể giúp ngươi..." Trách nhiệm nặng nề làm cho Thẩm Ngọc Hạ rốt cuộc nói không nên lời phải giúp Dạ Hối đào tẩu.
Nàng đã vì Dung Thanh mà làm liên lụy đến toàn bộ Thẩm gia, mà vừa mới đây, nàng thiếu chút nữa lại tùy hứng, mà kéo toàn bộ Thẩm gia chôn cùng.
"Ngươi hận ta đi Tiểu Ngũ, thực xin lỗi..."
Cùng với những lời này, Dạ Hối bị đẩy ra khỏi gian phòng của Thẩm Ngọc Hạ.
Nàng dùng chăn gắt gao che miệng của mình, dùng sức lớn đến nỗi khiến cho chính mình hít thở không thông, trong phòng không còn thanh âm nức nở nghẹn ngào, chỉ có một nữ nhân tuyệt vọng áy náy hai mắt đẫm lệ.
Dạ Hối đứng tại cửa phòng của nàng, trơ mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, bốn phía tĩnh lặng dường như không khí đột nhiên trở nên thật nặng nề, đè ép người đến hô hấp cũng cảm thấy không thoải mái.
Vì cái gì, sự tình sẽ biến thành cái dạng này?
"Điện hạ, ngài đây là?" Thấy Dạ Hối thất hồn lạc phách đi ra, Cảnh An ra đón, vẻ mặt kinh ngạc.
Dạ Hối không để ý đến hắn, phân phó Lục Khởi và Vân Hà:"" Chăm sóc nàng cho tốt, mấy ngày này không cho phép người ngoài tiến vào Phượng Nghi điện.""
"Vâng, điện hạ!"
Trở lại gian phòng của mình, Dạ Hối vẻ mặt khẩn trương nói với Cảnh An:"" Gọi Dạ Hạo Thiên qua gặp ta!""
"Điện hạ, cái này..."
Thấy Cảnh An vẻ mặt khó xử, Dạ Hối lạnh lùng kéo kéo khóe môi:"" Hoặc là ta đi gặp hắn!"
Nếu còn vẫn không rõ tiểu chủ tử trước mắt là đang tức giận với hoàng thượng, nhiều năm làm nô tài của Cảnh An chính là làm chơi rồi. Cúi đầu nói:"" Nô tài đã rõ.""
Nhìn hắn rời đi, Dạ Hối rũ mắt, giấu đi hỗn độn trong mắt.
Không ai biết trong đầu y bây giờ căn bản là một đoàn loạn ma (*), Thẩm Ngọc Hạ khóc không nói nên câu, Dạ Hạo Thiên thích y, vượt khỏi yêu thích của phụ tử thân tình.
(*) loạn: rối loạn, lộn xộn ; ma: sợi đay, sợi gai
Trong mắt Dạ Hối, Dạ Hạo Thiên là một kẻ phiền toái không nói, lại còn có một đống khuyết điểm lớn.
Y chán ghét phiền toái, mà Dạ Hạo Thiên luôn tự ý cho y đủ loại phiền toái, người nam nhân kia thậm chí thấy thế làm vui.
Dạ Hạo Thiên lãnh huyết vô tình, đối với thê nhi của chính mình sống chết đều có thể thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng cho dù ngay cả như vậy, Dạ Hối cũng không ghét Dạ Hạo Thiên, dù cho đã từng thật sự chán ghét hắn, nhưng nhiều năm như vậy cảm xúc chán ghét này sớm đã bị Dạ Hạo Thiên mặt dày mày dạn mài đến sạch sẽ.
Không ghét, vậy thì là thích ư?
Dạ Hối không biết, y chưa từng yêu người nào, y lấy vợ bởi vì cha mẹ thấy nàng không tệ, liền đồng ý cưới về, cho nên y không cách nào lý giải "thích" của Dạ Hạo Thiên là có ý gì.
Thế nhưng mà, cho dù thích thì thế nào? Y bây giờ là nhi tử của Dạ Hạo Thiên, trong cỗ thân thể này chảy chính là huyết mạch của Dạ Hạo Thiên, đây là sự thật, ai cũng không thể thay đổi sự thật này.
Nam tử tương luyến, vốn là chuyện người đời không cho phép, huống chi lại còn là phụ tử?
Có lẽ đây chỉ là Dạ Hạo Thiên nhất thời cao hứng, cảm thấy y không giống với những người khác, nên hiểu lầm thích y, dù sao y hiện tại cũng chỉ là một hài tử 10 tuổi mà thôi.
Nghĩ như vậy, Dạ Hối lại lơ đãng nhớ lại buổi tối hôm đó, Dạ Hạo Thiên hô hấp phun trên cổ y, thanh âm nghiêm túc nói:"" Mạc Ngôn, ta là Dạ Hạo Thiên."
Tâm, đột nhiên càng rối loạn hơn!
Hi mọi người!!!
Ta đã trở lại sau một thời gian bận rộn a~~~ Tà Dạ Vô Hối đã đi được 2/3 quãng đường, ta sẽ cố gắng nhanh chóng hoàn bộ này *(^o^)/*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook