Ta Đã Trở Lại Như Một Vị Thần
-
Chapter 4- Kang Han-kyul (3)
Chương 4 - Kang Han-kyul (3)
Nếu bạn trở thành Người đã thức tỉnh, bạn buộc phải đến Hiệp hội Thợ săn và đăng ký làm Người đã thức tỉnh cũng như làm Thợ săn. Mỗi Người đã thức tỉnh cần phải được đào tạo sáu mươi giờ trong sáu tuần, cùng với hai trải nghiệm thực địa.
Những thợ săn không đăng ký làm Người đã thức tỉnh với Hiệp hội Thợ săn sẽ bị hạn chế quyền truy cập vào nhiều cơ sở hạ tầng của Thợ săn, từ những điều cơ bản đến nhiều thứ khác như tư cách thành viên của hội hay quyền truy cập hầm ngục.
Sau khi nhập mã QR ID của mình, kiểm tra thông tin hiện có, tham gia “Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc”, tôi có thể kết luận rằng, đăng ký sẽ có lợi hơn nhiều so với không đăng ký.
Người đã thức tỉnh thông thường sẽ ở tuổi hai mươi, nhưng vẫn có trường hợp được thức tỉnh ở tuổi ba mươi hoặc tuổi thiếu niên, chỉ điều hiếm thấy. Nói chung, phần lớn những Người đã thức tỉnh đều ở độ tuổi hai mươi.
“Có vẻ như mình phải làm thêm một trải nghiệm thực địa trong mười giờ còn lại.”
May mắn là tôi không cần phải học nhiều nữa.
* * *
Trên bục giảng, một người đàn ông mặc vest đang thuyết trình trước màn hình trình chiếu.
“Tình trạng vỡ ngục, hay còn được gọi là “những vết nứt”, thường sẽ xảy ra khi không thể quét sạch hầm ngục. Nói chung, hầm ngục cấp A có giới hạn từ bốn đến năm lần thử, còn hầu hết các vết nứt đều đến từ hầm ngục cấp D. Điều đó đồng nghĩa, trên thực tế, hầu như các hầm ngục cấp S sẽ không xuất hiện các vết nứt. Nên cũng không cần phải lo lắng quá.”
Giảng viên thông báo nghỉ giải lao một chút, đặt micrô xuống rồi rời giảng đường. Tôi chống khuỷu tay lên bàn và nhìn xuống cuốn sổ tay chằng chịt những ghi chú của mình.
Lớp học này vốn chỉ là hình thức, nhưng có lẽ vì đã lâu không đi học nên tôi cảm thấy rất thích thú.
“Giờ thì mình hiểu tại sao anh ta nói lớp học này không quan trọng rồi.”
Bởi vì trang web của Hiệp hội cập nhật rất nhiều thông tin, chỉ cần tra internet thì tôi có thể tìm thấy tất cả những thứ này.
Khi tôi đang nhấp ngụm cà phê cuối cùng, bỗng ai đó vỗ nhẹ vào sườn tôi.
May là tôi không làm đổ giọt nào vì nó cũng chẳng còn bao nhiêu, nhưng với lực mà họ đánh tôi, tôi biết họ cố tình gây sự, tôi bèn ngẩng đầu lên đối mặt với họ.
“Ồ, kẻ thua cuộc bất tài này đang lườm ai thế kia?”
“Này, mày thực sự nghĩ mình có thể hoàn thành các bài tập trong hầm ngục còn lại à? Mày nên từ bỏ nỗ lực trở thành thợ săn thì tốt hơn.”
“Mày vẫn không được liên kết mặc dù đã thức tỉnh hơn nửa năm rồi, vậy chẳng phải là do mày có vấn đề sao? Mày có chắc là mày đã thức tỉnh không đó? Nghiêm túc mà nói, Hiệp hội quả thật quá sai lầm nếu họ chấp nhận những người như mày là Người đã thức tỉnh.”
“Mấy người là ai vậy?”
Tôi uống cạn phần cà phê còn lại và dùng một tay bóp nát cái cốc.
Tổng cộng có ba chàng trai tiến về phía tôi, một trong số họ có vẻ lớn tuổi hơn một chút nhưng tôi có cảm giác họ cùng trang lứa với tôi.
"Mày còn cố giả vờ không biết tụi tao?"
"Gì cơ?"
“Thằng khốn bất tài chết tiệt, vì mày mà tụi tao phải lãnh một lời cảnh cáo vô nghĩa kia. Tao không tin một thằng luôn thua cuộc trong suốt thời gian sinh viên như mày lại là một Người đã thức tỉnh giống bọn tao. Mày đã âm thầm nhờ vả ai hay đại loại vậy đúng không? Hử?"
Tôi đứng dậy khỏi ghế, siết chặt chiếc cốc trong tay.
Theo lời thằng mập đó vừa nói, tôi đã hoàn tất đánh giá chung về tình hình của mình.
“Mình còn đang thắc sao tại sao mình lại tỉnh dậy trên giường bệnh đây.”
Nghĩ lại thì, Choi Soo-hyun cũng đã nhắc đến một cuộc ẩu đả nào đó. Ba tên khốn không thích Kang Han-kyul này đã lấy việc huấn luyện làm cái cớ để bạo hành anh ta.
Chắc là vậy rồi. Nó giống cuốn tiểu thuyết tôi đã từng đọc qua.
Nếu có ký ức của anh ta, ít nhất tôi cũng sẽ nghĩ đến việc trả thù, nhưng vì tôi không có những ký ức đó, nên tôi và những người này đúng thật chỉ là những kẻ xa lạ.
Và tôi thực sự không có lý do để ghét họ.
"Quay lại đây!"
Tên mập đưa tay kéo vai tôi khi tôi định đi về phía thùng rác để vứt cốc cà phê của mình. Tôi thô bạo gạt tay nó ra.
“Cậu dám dùng bàn tay đó chạm vào tôi à? Trông nó như một cái chân lợn ấy.”
“C-Cái gì?”
"Tôi nói sai sao? Yên tâm đi, chuyện hôm đó tôi không nhớ gì hết.”
Tôi va vào vai nó trong lúc lướt qua nó để quăng cốc của mình, rồi quay lại và về chỗ ngồi.
"Cứ đợi mà xem!"
Tôi không biết liệu họ có nghe những gì Choi Soo-hyun đã nói với họ hay không, nhưng may là cả ba cũng không làm gì quá đáng.
Hết giờ giải lao, trước khi kết thúc buổi học, chủ đề về buổi luyện tập hầm ngục sắp tới được đưa ra.
“Có lẽ tất cả các bạn đều đã nghe nói về việc này, vào tuần tới sẽ có một lịch thực tập ở hầm ngục. Đội hình nhóm như sau, còn hầm ngục dự kiến ở bên dưới.”
Màn hình trình chiếu lớn có khoảng 30 người được chia thành 6 nhóm.
Tôi thuộc nhóm 4.
“Hầm ngục cấp D, Làng yêu tinh, hừm.”
Tôi đã tìm hiểu rất nhiều thứ về hầm ngục nên tôi cũng có hiểu biết chung về chúng, nhưng tất nhiên, tôi không có khái niệm gì về trải nghiệm trực tiếp cả. Tôi cũng khá may mắn vì những quái vật xuất hiện trong hầm ngục này dường như có vài điểm giống với những con mà tôi đã săn ở Arbelicia.
Yêu tinh và Orc là những quái vật tương đối cơ bản, tôi không biết phải bắt đầu kể cho bạn chuyện tôi phải chịu đựng lần đầu tiên được triệu tập đến làng yêu tinh ở Arbelicia từ đâu nữa.
Nhưng nhờ đó, tôi có thể tự tin nói rằng, không ai có kinh nghiệm đối phó với yêu tinh hơn tôi.
“Khu vực rộng đến tận đây, mỗi người có thể tập trung tại các điểm hẹn của riêng mình.”
Giảng viên cúi đầu thông báo kết thúc buổi học. Cùng lúc đó, chiếc điện thoại tôi đặt trên bàn cũng rung lên.
「HN (Thông báo) Kang Han-kyul, bạn đã được mời tham gia “Nhóm chat hầm ngục Ujangsan”. Chấp nhận/Từ chối」
HN là tên viết tắt của Hunter Network*, một cộng đồng cũng như một hệ thống hỗ trợ các cuộc trò chuyện nhóm và thông báo.
*Mạng lưới Thợ săn
Tôi nhấn nút [Chấp nhận].
「Hầm ngục Ujangsan (5)」
“Kang Han-kyul” đã vào phòng chat.
Kang Han-kyul: Xin chào. Rất vui được gặp mọi người.
Kim Tae-woon (Quản trị viên): Vâng, rất vui được gặp cậu.
Nam Woon-ik: Xin chào.
Choi Min-hyuk: Tiêu rồi, chúng ta tiêu rồi.
Kim Tae-woon (Quản trị viên): ???
Choi Min-hyuk: Thằng đó là người không liên kết.
Nam Woon-ik: Tớ nghe nói trong lớp có một Người thức tỉnh không liên kết, là cậu ấy à?
Choi Min-hyuk: Thằng trời đánh chết tiệt.
Lee Ye-eun: Xin lỗi, cậu có thể đừng nói như vậy được không?
Kim Tae-woon (Quản trị viên): Trước hết, chúng ta nên bình tĩnh lại đã.
Tôi thu dọn đồ và đi ra ngoài hành lang, đọc những dòng tin nhắn hiện lên mà không trả lời. Tôi chắc chắn tên khốn Choi Min-hyuk này là một trong ba đứa đã tiếp cận tôi vào giờ giải lao.
Kim Tae-woon sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.
Dù sao thì những chuyện đó cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm.
「Hầm ngục Ujangsan (5)」
Kim Tae-woon (Quản trị viên): Vậy gặp nhau vào chiều thứ Sáu này lúc 2 giờ. Mọi người thấy ổn không?
Nam Woon-ik: Vâng
Choi Min-hyuk: Ok
Lee Ye-eun: Đã rõ.
Kang Han-kyul: Ổn cả.
Sau khi thấy những người khác trả lời, tôi cũng phản hồi.
Nhưng có một thông báo khác xuất hiện trên điện thoại của tôi và tôi sợ phải trả lời.
「Choi Soo-hyun: Kim’s Seolleongtang. Trước 1 giờ chiều.」
Tôi tra địa điểm, đó là một nhà hàng trong tòa nhà đối diện với Hiệp hội.
Chắc là đến để ăn trưa, nơi này đông nghẹt.
Choi Soo-hyun hơi giơ tay chào.
"Cậu muốn ăn gì?"
“Seolleongtang* ạ.”
*Súp xương bò Hàn Quốc
“Chúng tôi gọi hai seolleongtang được chứ?”
Gọi món xong, Choi Soo-hyun nhấp một ngụm nhỏ từ cốc nước của mình, ngả người ra sau ghế.
“Cậu trơ trẽn hơn tôi tưởng đấy.”
“Anh nói vậy làm tôi thấy buồn đó, tính ra cũng được một tuần kể từ lần cuối tôi gặp anh rồi.”
“Không phải là một tuần 'kể từ', mà là “chỉ mới” một tuần kể từ lần cuối cậu gặp tôi. Cậu nghĩ tôi thích cậu đến mức đã một tuần “kể từ” khi tôi nhìn thấy khuôn mặt học sinh ngây thơ của cậu sao?"*
*Ý Choi Soo-hyun muốn nói là khoảng thời gian 1 tuần rất ngắn, anh ta không nhớ nam 9 tới mức xem 1 tuần quá dài.
Tôi cười ngượng nghịu trước những lời trêu chọc mỉa mai của Choi Soo-hyun.
Sau khi nhận được danh thiếp của anh ta, tôi phải mất vài ngày để suy nghĩ lý do để liên lạc với anh ta. Tôi đã phản ứng như thể không tin rằng Choi Soo-hyun sẽ thực sự trả lời.
“Tôi đã nói sẽ gặp trực tiếp cậu và nói cho cậu biết những gì cậu muốn biết, giờ chúng ta đang ở đây, cậu muốn nói gì với tôi?”
Choi Soo-hyun hỏi dò tôi trong khi húp xì xụp những sợi mì trong seolleongtang.
“Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn. Tôi muốn anh làm nhà tài trợ của tôi.”
“Ực! Khụ."
Những lời của tôi hẳn đã khiến anh ta sốc, anh ta nghẹn và bắt đầu ho.
Trong thế giới của Thợ săn, việc không liên kết không phải vấn đề đơn giản như không có lớp nhân vật trong game đâu.
Đối với hầu hết những Người đã thức tỉnh, khi họ quyết định họ muốn theo “vị thần” nào, họ cũng sẽ được quyết định hội. Nó chẳng khác gì việc thành lập một tôn giáo từ những người tôn thờ cùng một vị thần. Các thợ săn thường tham gia các hội được liên kết với vị thần giống họ.
Hiệp hội Thợ săn cũng có thể cung cấp hỗ trợ, nhưng đó không phải giải pháp tốt nhất, vì xét cho cùng thì đây là một công ty đại chúng và tất cả các Thợ săn đều phải nhận được lợi ích.
Nói cách khác, trở thành một Thợ săn không thuộc quyền sở hữu của vị thần nào, đồng nghĩa với việc không nhận được sự hỗ trợ nào có giá trị.
Choi Soo-hyun lau khóe miệng bằng khăn giấy ướt và tiếp tục ăn seolleongtang của mình. Anh ta chẳng nói gì cho đến khi ăn xong.
"Cậu đúng là không biết xấu hổ.”
"Đó không phải là lý do anh đưa danh thiếp cho tôi sao?"
"Cậu thực sự nghĩ như vậy à? Cậu là sinh viên, còn tôi là quản lý đào tạo. Chắc chắn hoặc có lẽ tôi sẽ không huấn luyện riêng cho cậu, nhưng tôi sẽ vờ như chưa từng nghe cậu nói gì.”
“Còn những gì tôi nghe được là, nếu tôi không phải là sinh viên, thì sẽ có cơ hội.”
Choi Soo-hyun đặt thìa và đũa xuống, nhìn tôi chằm chằm.
Dù chỉ là thông tin lan truyền trên mạng, càng tìm kiếm về Choi Soo-hyun, tôi càng cảm thấy bắt được anh ta là điều rất tuyệt.
Không phải chỉ vì anh ta đã rời bỏ hội của mình. Mặc dù trở nên không liên kết, ngoài hội Cheongwol mà anh ta tham gia ban đầu, anh ta vẫn nhận được nhiều cuộc gọi đầy cảm tình từ các hội nổi tiếng trong và ngoài nước.
Choi Soo-hyun đã từ chối mọi lời đề nghị và kiên định làm công chức.
Trở thành một Thợ săn công chức không phải là tệ, nhưng nó không mang lại số tiền và danh vọng như những Thợ săn tiền tuyến được hưởng.
“Rất có khả năng anh ta đang che giấu chân tướng nào đó.”
Hẳn là anh ta đã nhận ra điều gì đó giữa các vị thần mà ta không thể xác định danh tính. Và tôi tin rằng bí mật của Choi Soo-hyun có liên quan đến lý do anh ta đưa danh thiếp cho tôi.
Hội Cheongwol, nơi tập hợp những thợ săn hạng S và thậm chí có cả Choi Soo-hyun, là một trong ba hội lớn nhất Hàn Quốc.
Thế giới này giống với thế giới mà tôi đã sống trước đây. Sức mạnh chỉ là biểu tượng cho sự giàu có và danh tiếng. Nếu trước kia anh ta đã leo lên được cấp độ của hội Cheongwol, thì chắc chắn anh ta cũng đã kiếm được rất nhiều tiền.
Từ vị trí của Choi Soo-hyun, khả năng cao là anh ta sẽ có đủ điều kiện tài chính để hỗ trợ một người mới bắt đầu như tôi.
Cứ cho như vậy là ích kỉ đi.
Chẳng có gì ngu ngốc hơn là quay lưng với thứ mình có thể sử dụng đang ở ngay trước mắt.
Choi Soo-hyun đứng dậy.
“Chứng minh giá trị của bản thân trước đi. Rồi tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này.”
Anh ta nói mình có việc phải làm và rời khỏi nhà hàng cùng với hóa đơn.
Tôi đợi cho đến khi Choi Soo-hyun khuất khỏi tầm mắt, rồi cũng đứng dậy rời đi.
“Ừm, thưa cậu. Cậu vẫn phải trả tiền cho bữa ăn của mình.”
"A."
Nếu đã trả trước thì sao không trả hết luôn…
Cũng rẻ thật.
2517
Chương 4 - Kang Han-kyul (3)
Nếu bạn trở thành Người đã thức tỉnh, bạn buộc phải đến Hiệp hội Thợ săn và đăng ký làm Người đã thức tỉnh cũng như làm Thợ săn. Mỗi Người đã thức tỉnh cần phải được đào tạo sáu mươi giờ trong sáu tuần, cùng với hai trải nghiệm thực địa.
Những thợ săn không đăng ký làm Người đã thức tỉnh với Hiệp hội Thợ săn sẽ bị hạn chế quyền truy cập vào nhiều cơ sở hạ tầng của Thợ săn, từ những điều cơ bản đến nhiều thứ khác như tư cách thành viên của hội hay quyền truy cập hầm ngục.
Sau khi nhập mã QR ID của mình, kiểm tra thông tin hiện có, tham gia “Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc”, tôi có thể kết luận rằng, đăng ký sẽ có lợi hơn nhiều so với không đăng ký.
Người đã thức tỉnh thông thường sẽ ở tuổi hai mươi, nhưng vẫn có trường hợp được thức tỉnh ở tuổi ba mươi hoặc tuổi thiếu niên, chỉ điều hiếm thấy. Nói chung, phần lớn những Người đã thức tỉnh đều ở độ tuổi hai mươi.
“Có vẻ như mình phải làm thêm một trải nghiệm thực địa trong mười giờ còn lại.”
May mắn là tôi không cần phải học nhiều nữa.
* * *
Trên bục giảng, một người đàn ông mặc vest đang thuyết trình trước màn hình trình chiếu.
“Tình trạng vỡ ngục, hay còn được gọi là “những vết nứt”, thường sẽ xảy ra khi không thể quét sạch hầm ngục. Nói chung, hầm ngục cấp A có giới hạn từ bốn đến năm lần thử, còn hầu hết các vết nứt đều đến từ hầm ngục cấp D. Điều đó đồng nghĩa, trên thực tế, hầu như các hầm ngục cấp S sẽ không xuất hiện các vết nứt. Nên cũng không cần phải lo lắng quá.”
Giảng viên thông báo nghỉ giải lao một chút, đặt micrô xuống rồi rời giảng đường. Tôi chống khuỷu tay lên bàn và nhìn xuống cuốn sổ tay chằng chịt những ghi chú của mình.
Lớp học này vốn chỉ là hình thức, nhưng có lẽ vì đã lâu không đi học nên tôi cảm thấy rất thích thú.
“Giờ thì mình hiểu tại sao anh ta nói lớp học này không quan trọng rồi.”
Bởi vì trang web của Hiệp hội cập nhật rất nhiều thông tin, chỉ cần tra internet thì tôi có thể tìm thấy tất cả những thứ này.
Khi tôi đang nhấp ngụm cà phê cuối cùng, bỗng ai đó vỗ nhẹ vào sườn tôi.
May là tôi không làm đổ giọt nào vì nó cũng chẳng còn bao nhiêu, nhưng với lực mà họ đánh tôi, tôi biết họ cố tình gây sự, tôi bèn ngẩng đầu lên đối mặt với họ.
“Ồ, kẻ thua cuộc bất tài này đang lườm ai thế kia?”
“Này, mày thực sự nghĩ mình có thể hoàn thành các bài tập trong hầm ngục còn lại à? Mày nên từ bỏ nỗ lực trở thành thợ săn thì tốt hơn.”
“Mày vẫn không được liên kết mặc dù đã thức tỉnh hơn nửa năm rồi, vậy chẳng phải là do mày có vấn đề sao? Mày có chắc là mày đã thức tỉnh không đó? Nghiêm túc mà nói, Hiệp hội quả thật quá sai lầm nếu họ chấp nhận những người như mày là Người đã thức tỉnh.”
“Mấy người là ai vậy?”
Tôi uống cạn phần cà phê còn lại và dùng một tay bóp nát cái cốc.
Tổng cộng có ba chàng trai tiến về phía tôi, một trong số họ có vẻ lớn tuổi hơn một chút nhưng tôi có cảm giác họ cùng trang lứa với tôi.
"Mày còn cố giả vờ không biết tụi tao?"
"Gì cơ?"
“Thằng khốn bất tài chết tiệt, vì mày mà tụi tao phải lãnh một lời cảnh cáo vô nghĩa kia. Tao không tin một thằng luôn thua cuộc trong suốt thời gian sinh viên như mày lại là một Người đã thức tỉnh giống bọn tao. Mày đã âm thầm nhờ vả ai hay đại loại vậy đúng không? Hử?"
Tôi đứng dậy khỏi ghế, siết chặt chiếc cốc trong tay.
Theo lời thằng mập đó vừa nói, tôi đã hoàn tất đánh giá chung về tình hình của mình.
“Mình còn đang thắc sao tại sao mình lại tỉnh dậy trên giường bệnh đây.”
Nghĩ lại thì, Choi Soo-hyun cũng đã nhắc đến một cuộc ẩu đả nào đó. Ba tên khốn không thích Kang Han-kyul này đã lấy việc huấn luyện làm cái cớ để bạo hành anh ta.
Chắc là vậy rồi. Nó giống cuốn tiểu thuyết tôi đã từng đọc qua.
Nếu có ký ức của anh ta, ít nhất tôi cũng sẽ nghĩ đến việc trả thù, nhưng vì tôi không có những ký ức đó, nên tôi và những người này đúng thật chỉ là những kẻ xa lạ.
Và tôi thực sự không có lý do để ghét họ.
"Quay lại đây!"
Tên mập đưa tay kéo vai tôi khi tôi định đi về phía thùng rác để vứt cốc cà phê của mình. Tôi thô bạo gạt tay nó ra.
“Cậu dám dùng bàn tay đó chạm vào tôi à? Trông nó như một cái chân lợn ấy.”
“C-Cái gì?”
"Tôi nói sai sao? Yên tâm đi, chuyện hôm đó tôi không nhớ gì hết.”
Tôi va vào vai nó trong lúc lướt qua nó để quăng cốc của mình, rồi quay lại và về chỗ ngồi.
"Cứ đợi mà xem!"
Tôi không biết liệu họ có nghe những gì Choi Soo-hyun đã nói với họ hay không, nhưng may là cả ba cũng không làm gì quá đáng.
Hết giờ giải lao, trước khi kết thúc buổi học, chủ đề về buổi luyện tập hầm ngục sắp tới được đưa ra.
“Có lẽ tất cả các bạn đều đã nghe nói về việc này, vào tuần tới sẽ có một lịch thực tập ở hầm ngục. Đội hình nhóm như sau, còn hầm ngục dự kiến ở bên dưới.”
Màn hình trình chiếu lớn có khoảng 30 người được chia thành 6 nhóm.
Tôi thuộc nhóm 4.
“Hầm ngục cấp D, Làng yêu tinh, hừm.”
Tôi đã tìm hiểu rất nhiều thứ về hầm ngục nên tôi cũng có hiểu biết chung về chúng, nhưng tất nhiên, tôi không có khái niệm gì về trải nghiệm trực tiếp cả. Tôi cũng khá may mắn vì những quái vật xuất hiện trong hầm ngục này dường như có vài điểm giống với những con mà tôi đã săn ở Arbelicia.
Yêu tinh và Orc là những quái vật tương đối cơ bản, tôi không biết phải bắt đầu kể cho bạn chuyện tôi phải chịu đựng lần đầu tiên được triệu tập đến làng yêu tinh ở Arbelicia từ đâu nữa.
Nhưng nhờ đó, tôi có thể tự tin nói rằng, không ai có kinh nghiệm đối phó với yêu tinh hơn tôi.
“Khu vực rộng đến tận đây, mỗi người có thể tập trung tại các điểm hẹn của riêng mình.”
Giảng viên cúi đầu thông báo kết thúc buổi học. Cùng lúc đó, chiếc điện thoại tôi đặt trên bàn cũng rung lên.
「HN (Thông báo) Kang Han-kyul, bạn đã được mời tham gia “Nhóm chat hầm ngục Ujangsan”. Chấp nhận/Từ chối」
HN là tên viết tắt của Hunter Network*, một cộng đồng cũng như một hệ thống hỗ trợ các cuộc trò chuyện nhóm và thông báo.
*Mạng lưới Thợ săn
Tôi nhấn nút [Chấp nhận].
「Hầm ngục Ujangsan (5)」
“Kang Han-kyul” đã vào phòng chat.
Kang Han-kyul: Xin chào. Rất vui được gặp mọi người.
Kim Tae-woon (Quản trị viên): Vâng, rất vui được gặp cậu.
Nam Woon-ik: Xin chào.
Choi Min-hyuk: Tiêu rồi, chúng ta tiêu rồi.
Kim Tae-woon (Quản trị viên): ???
Choi Min-hyuk: Thằng đó là người không liên kết.
Nam Woon-ik: Tớ nghe nói trong lớp có một Người thức tỉnh không liên kết, là cậu ấy à?
Choi Min-hyuk: Thằng trời đánh chết tiệt.
Lee Ye-eun: Xin lỗi, cậu có thể đừng nói như vậy được không?
Kim Tae-woon (Quản trị viên): Trước hết, chúng ta nên bình tĩnh lại đã.
Tôi thu dọn đồ và đi ra ngoài hành lang, đọc những dòng tin nhắn hiện lên mà không trả lời. Tôi chắc chắn tên khốn Choi Min-hyuk này là một trong ba đứa đã tiếp cận tôi vào giờ giải lao.
Kim Tae-woon sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.
Dù sao thì những chuyện đó cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm.
「Hầm ngục Ujangsan (5)」
Kim Tae-woon (Quản trị viên): Vậy gặp nhau vào chiều thứ Sáu này lúc 2 giờ. Mọi người thấy ổn không?
Nam Woon-ik: Vâng
Choi Min-hyuk: Ok
Lee Ye-eun: Đã rõ.
Kang Han-kyul: Ổn cả.
Sau khi thấy những người khác trả lời, tôi cũng phản hồi.
Nhưng có một thông báo khác xuất hiện trên điện thoại của tôi và tôi sợ phải trả lời.
「Choi Soo-hyun: Kim’s Seolleongtang. Trước 1 giờ chiều.」
Tôi tra địa điểm, đó là một nhà hàng trong tòa nhà đối diện với Hiệp hội.
Chắc là đến để ăn trưa, nơi này đông nghẹt.
Choi Soo-hyun hơi giơ tay chào.
"Cậu muốn ăn gì?"
“Seolleongtang* ạ.”
*Súp xương bò Hàn Quốc
“Chúng tôi gọi hai seolleongtang được chứ?”
Gọi món xong, Choi Soo-hyun nhấp một ngụm nhỏ từ cốc nước của mình, ngả người ra sau ghế.
“Cậu trơ trẽn hơn tôi tưởng đấy.”
“Anh nói vậy làm tôi thấy buồn đó, tính ra cũng được một tuần kể từ lần cuối tôi gặp anh rồi.”
“Không phải là một tuần 'kể từ', mà là “chỉ mới” một tuần kể từ lần cuối cậu gặp tôi. Cậu nghĩ tôi thích cậu đến mức đã một tuần “kể từ” khi tôi nhìn thấy khuôn mặt học sinh ngây thơ của cậu sao?"*
*Ý Choi Soo-hyun muốn nói là khoảng thời gian 1 tuần rất ngắn, anh ta không nhớ nam 9 tới mức xem 1 tuần quá dài.
Tôi cười ngượng nghịu trước những lời trêu chọc mỉa mai của Choi Soo-hyun.
Sau khi nhận được danh thiếp của anh ta, tôi phải mất vài ngày để suy nghĩ lý do để liên lạc với anh ta. Tôi đã phản ứng như thể không tin rằng Choi Soo-hyun sẽ thực sự trả lời.
“Tôi đã nói sẽ gặp trực tiếp cậu và nói cho cậu biết những gì cậu muốn biết, giờ chúng ta đang ở đây, cậu muốn nói gì với tôi?”
Choi Soo-hyun hỏi dò tôi trong khi húp xì xụp những sợi mì trong seolleongtang.
“Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn. Tôi muốn anh làm nhà tài trợ của tôi.”
“Ực! Khụ."
Những lời của tôi hẳn đã khiến anh ta sốc, anh ta nghẹn và bắt đầu ho.
Trong thế giới của Thợ săn, việc không liên kết không phải vấn đề đơn giản như không có lớp nhân vật trong game đâu.
Đối với hầu hết những Người đã thức tỉnh, khi họ quyết định họ muốn theo “vị thần” nào, họ cũng sẽ được quyết định hội. Nó chẳng khác gì việc thành lập một tôn giáo từ những người tôn thờ cùng một vị thần. Các thợ săn thường tham gia các hội được liên kết với vị thần giống họ.
Hiệp hội Thợ săn cũng có thể cung cấp hỗ trợ, nhưng đó không phải giải pháp tốt nhất, vì xét cho cùng thì đây là một công ty đại chúng và tất cả các Thợ săn đều phải nhận được lợi ích.
Nói cách khác, trở thành một Thợ săn không thuộc quyền sở hữu của vị thần nào, đồng nghĩa với việc không nhận được sự hỗ trợ nào có giá trị.
Choi Soo-hyun lau khóe miệng bằng khăn giấy ướt và tiếp tục ăn seolleongtang của mình. Anh ta chẳng nói gì cho đến khi ăn xong.
"Cậu đúng là không biết xấu hổ.”
"Đó không phải là lý do anh đưa danh thiếp cho tôi sao?"
"Cậu thực sự nghĩ như vậy à? Cậu là sinh viên, còn tôi là quản lý đào tạo. Chắc chắn hoặc có lẽ tôi sẽ không huấn luyện riêng cho cậu, nhưng tôi sẽ vờ như chưa từng nghe cậu nói gì.”
“Còn những gì tôi nghe được là, nếu tôi không phải là sinh viên, thì sẽ có cơ hội.”
Choi Soo-hyun đặt thìa và đũa xuống, nhìn tôi chằm chằm.
Dù chỉ là thông tin lan truyền trên mạng, càng tìm kiếm về Choi Soo-hyun, tôi càng cảm thấy bắt được anh ta là điều rất tuyệt.
Không phải chỉ vì anh ta đã rời bỏ hội của mình. Mặc dù trở nên không liên kết, ngoài hội Cheongwol mà anh ta tham gia ban đầu, anh ta vẫn nhận được nhiều cuộc gọi đầy cảm tình từ các hội nổi tiếng trong và ngoài nước.
Choi Soo-hyun đã từ chối mọi lời đề nghị và kiên định làm công chức.
Trở thành một Thợ săn công chức không phải là tệ, nhưng nó không mang lại số tiền và danh vọng như những Thợ săn tiền tuyến được hưởng.
“Rất có khả năng anh ta đang che giấu chân tướng nào đó.”
Hẳn là anh ta đã nhận ra điều gì đó giữa các vị thần mà ta không thể xác định danh tính. Và tôi tin rằng bí mật của Choi Soo-hyun có liên quan đến lý do anh ta đưa danh thiếp cho tôi.
Hội Cheongwol, nơi tập hợp những thợ săn hạng S và thậm chí có cả Choi Soo-hyun, là một trong ba hội lớn nhất Hàn Quốc.
Thế giới này giống với thế giới mà tôi đã sống trước đây. Sức mạnh chỉ là biểu tượng cho sự giàu có và danh tiếng. Nếu trước kia anh ta đã leo lên được cấp độ của hội Cheongwol, thì chắc chắn anh ta cũng đã kiếm được rất nhiều tiền.
Từ vị trí của Choi Soo-hyun, khả năng cao là anh ta sẽ có đủ điều kiện tài chính để hỗ trợ một người mới bắt đầu như tôi.
Cứ cho như vậy là ích kỉ đi.
Chẳng có gì ngu ngốc hơn là quay lưng với thứ mình có thể sử dụng đang ở ngay trước mắt.
Choi Soo-hyun đứng dậy.
“Chứng minh giá trị của bản thân trước đi. Rồi tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này.”
Anh ta nói mình có việc phải làm và rời khỏi nhà hàng cùng với hóa đơn.
Tôi đợi cho đến khi Choi Soo-hyun khuất khỏi tầm mắt, rồi cũng đứng dậy rời đi.
“Ừm, thưa cậu. Cậu vẫn phải trả tiền cho bữa ăn của mình.”
"A."
Nếu đã trả trước thì sao không trả hết luôn…
Cũng rẻ thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook