Ta đã trở lại như một vị thần

 

Chương 1:

 

Lời mở đầu

 

Bạn đã từng nghe đến thuật ngữ “isekai” bao giờ chưa?

 

Nó đại khái là một học sinh trung học thời hiện đại du hành đến một vũ trụ khác, đi bốn phương tứ phía khiến cho thế giới đó hỗn loạn.

 

Tôi đã chứng kiến nhiều câu chuyện kì lạ như thế quanh mình. Gì cơ? Bạn nói nó lỗi thời rồi đấy à?

 

Ừ thì, tôi cũng chịu, đó là điều duy nhất tôi biết mà. Thế vì sao tôi lại nói chuyện này nhỉ?

 

Đơn giản thôi.

 

Đó là vì tôi đã từng là một isekai.

 

Gì cơ? Tôi nói dóc á?

 

Quá đáng, trông tôi giống loại người bịp bợm như vậy lắm sao?

 

Giống à?

 

Khỉ thật.

 

Này, đừng như vậy mà, nghe câu chuyện của tôi đi! Bạn cũng đâu có mất tiền hay gì!

 

Dù sao thì, vào buổi tối trước ngày thi tuyển sinh, trời mưa tầm tã, tôi đang tận hưởng cảm giác khi “X ngày đếm ngược” dài vô tận cuối cùng cũng xuống còn “1”. Tôi muốn hít thở chút không khí trong lành nên đến cửa hàng tiện lợi ở con hẻm đối diện nhà. Bây giờ nghĩ lại, đó quả là một quyết định điên rồ.

 

Tôi mua một lon nước cam, ngay khi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tôi đã bị sét đánh. Tiếp theo sau đó là gì thì chắc hẳn cũng không quá bất ngờ.

 

Không gian thay đổi.

 

Gần đây, những vụ thay đổi không gian thường sẽ là bị ném vào một thế giới khác, hoặc thế giới trong sách, hoặc thế giới trong game mà không có bất kỳ lời giải thích nào. Nhưng tôi thì không như vậy.

 

Tôi đã gặp tận mắt một vị thần hay gì đó, cầu xin tôi cứu thế giới của họ. Thông thường thì, bạn hẳn sẽ thích những chuyện như thế nhỉ?

 

Đúng chứ? Vì khi đó, bạn sẽ không phải thi tuyển sinh. Vâng, trường đại học của bạn được quyết định bởi một bài thi tuyển sinh, và sau đó, cuộc đời của bạn sẽ được quyết định bởi trường đại học mà bạn thi đỗ. Ở một mức độ nào đó, tôi nhận ra điều phi lý, rằng mười chín năm cuộc đời, cả những năm tiếp theo của bạn lại xoay quanh cái khoảnh khắc mong manh duy nhất đó. Tôi hiểu nỗi căm ghét kì thi tuyển sinh, và hiểu cảm giác phải học.

 

Nhưng đó không phải là tôi!

 

Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã từ bỏ những thú vui tuổi thơ để học cùng các gia sư riêng ở Daechi-dong, học khu thứ 8 của Gangnam, và khi chuyển đến một trường trung học khoa học, tôi chưa từng sót một câu hỏi nào trong các bài kiểm tra thử trước kì thi tuyển sinh.

 

Bạn nghĩ tôi là một thiên tài ư? Ở Daechi-dong, không một ai thật sự là thiên tài cả.

 

Nơi đó là một nhà máy được dựng nên để sản xuất hàng loạt những con người bình thường đang cố gắng noi theo bước chân của những thiên tài.

 

Tôi tự tin nói rằng mình đã nỗ lực học tập hơn bất kỳ ai trên thế giới.

 

Bố mẹ tôi thậm chí còn cho phép tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn sau khi tôi vào đại học.

 

Vậy nên, ta đang nói về chuyện gì ấy nhỉ? Cứu thế giới ư?

 

Cút đi.

 

Bạn tưởng bạn hiểu cảm giác của tôi sao?

 

Bạn không muốn thi tuyển sinh? Đó có thể là vì bạn muốn bung xõa và vui đùa cùng những người khác.

 

Bạn nghĩ tôi học trong khi người khác chơi bởi vì tôi là người tin rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ thành công sao?

 

Mau trả lại cuộc sống đại học cho tôi!

 

* * *

 

Bạn có thể không tin những gì tôi nói, nhưng tôi thực sự cũng khá nghị lực đấy. Bằng chẳng, tôi đã không thể học được như vậy. Tôi không chơi bất kỳ hot game nào với các bạn nam khác, cũng không đọc tiểu thuyết hay những thứ tương tự. Thay vào đó, tôi nghiến răng chịu đựng.

 

Luật rừng.

 

Trong thế giới này, kẻ sống sót chỉ có thể là kẻ mạnh nhất, còn kẻ yếu sẽ luôn là con mồi của kẻ mạnh.

 

Không giống như học tập, đấu tranh sinh tồn là một định nghĩa hoàn toàn khác. Đối với tôi, kẻ chẳng biết làm gì khác ngoài việc học, sẽ khó lòng chấp nhận được thế giới tàn khốc này.

 

Tôi chỉ đặt ra một mục tiêu cho bản thân: rằng tôi sẽ trở lại thế giới ban đầu của mình ngay khi có thể.

 

Vì ước mơ vào đại học, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

 

Tôi cần mục tiêu này để sống và sinh tồn. Nếu không có mục tiêu, tôi sẽ phát điên lên mất.

 

Và tôi đã sống sót.

 

Trải qua bao hy sinh mất mác, tôi đã đứng ở đây sau khi cứu thế giới.

 

Một bộ bàn ghế bằng vàng được đặt ngay chính giữa ngôi đền lớn. Tôi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng leng keng của áo giáp theo mỗi bước đi.

 

Tôi thấy một chàng trai trẻ với mái tóc vàng, mặc áo giáp đến gần tôi. Vẻ mặt anh ta bỗng trở nên cau có khi nhìn thấy tôi gác chân lên bàn và ngẩng đầu lên.

 

“Ngươi thật ngạo mạn.”

 

“Đó có phải là điều nên nói khi gặp một người đã lâu không gặp không? Bao lâu rồi nhỉ, mười? À không, hai mươi năm, đúng chứ?”

 

Tôi nhấc chân ra khỏi bàn và nhìn sang anh ta. Tôi biết khuôn mặt đó.

 

Luciel. Một trong những hối tiếc lớn nhất của cuộc đời tôi là không thể cứu anh ta. Nói cách khác, cái chết của Luciel là lý do khiến tôi có thể tiến xa đến mức này. Anh ta là người đã tin tưởng một học sinh trung học bình thường không biết gì ngoài cách học như tôi, cho đến cuối cùng.

 

Luciel trước mắt tôi không hẳn là anh ta.

 

Dẫu biết là vậy, nhưng tôi thấy lạ, lần nữa nhìn khuôn mặt ngày càng mờ nhạt theo thời gian trong ký ức.

 

Nơi đây là ngôi đền của cô ả đã ném tôi vào một không gian khác với lý do giải cứu thế giới này.

 

Các vị thần không có thứ gọi là hình dạng vật chất. Bởi lẽ đó, họ cần thứ gì đó làm vật trung gian. Nếu họ xuất hiện dưới hình dạng của Luciel thì có nghĩa là tôi đã vô thức nghĩ về anh ta thôi.

 

Được nhìn thấy gương mặt của Luciel lần cuối trước khi rời khỏi quả thật rất tuyệt, nhưng mặt khác, tôi thấy bực mình vì cô ả khiến tôi đến đây lại xuất hiện trong hình hài của Luciel.

 

Lục địa Arbelicia. Ở đó, tôi là một anh hùng, một chiến binh. Dù quá trình như thế nào thì tôi cũng đã hoàn thành mục tiêu của mình.

 

“Giữ lời hứa, Lachesis.”

 

Tôi đặt cánh tay lên bàn, chìa bàn tay ra.

 

Một trong ba nữ thần của số phận, Nữ thần của Hiện tại. Tôi chỉ mới biết thần danh của Lachesis gần đây thôi.

 

Giá mà tôi biết sớm hơn một chút thì tốt biết mấy.

 

“Ý ngươi là lời hứa năm xưa đó à? Vào lúc này, ngươi chắc là không muốn về khoảng thời gian đó đâu. Trở về có ý nghĩa gì không?”

 

“Tất nhiên, nó quan trọng. Rất quan trọng. Thật đó, ta không có mong muốn vào đại học hay gì hết, nhưng ta mong ước được thực hiện lời hứa.”

 

Tôi đã đặt điều kiện, nếu cứu được thế giới mà tôi được triệu hồi đến, tôi sẽ được quay trở lại ngày trước kỳ thi tuyển sinh.

 

Đối với tôi, hai mươi năm có thể là một khoảng thời gian dài, nhưng đối với cô ta, nó ngắn ngủi đến nỗi có thể trôi qua trong một cái chớp mắt. Nên tôi không thể hiểu được sao lại phải tốn nhiều thời gian như vậy.

 

Khi những nghi ngờ bắt đầu xuất hiện trong tâm trí tôi, thì Lachesis cuối cùng cũng lên tiếng.

 

"Xin lỗi, nhưng nó không thể thực hiện được."

 

Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn.

 

Không có gì đảm bảo rằng cô ta sẽ không nói dối chỉ vì cô ta là một vị thần, và cũng không có quy luật nào ràng buộc cô ta. Nói thẳng ra, tôi thậm chí còn chẳng buồn xét đến khả năng này.

 

Tôi đã lên đường cứu thế giới này với mục tiêu cuối cùng là trở về thế giới ban đầu của mình, nhưng là một con người, khi nghĩ đến việc không thể trở lại đương nhiên tôi sẽ rất đau khổ.

 

Tôi bắt chéo chân, khoanh tay ngước nhìn Lachesis.

 

Nếu tôi nghĩ về diện mạo của mình trước khi được triệu hồi đến đây, tôi sẽ thấy bản thân hiện tại đã thay đổi rất nhiều.

 

Giọng nói của tôi cũng trầm xuống. Tôi nói, bình tĩnh đến khủng khiếp.

 

“Lý do là gì? Ít nhất thì ta cũng nên biết lý do.”

 

“Đó là sơ suất của ta. Ta không nên triệu tập ngươi đến thế giới này.”

 

“Chính ngươi đã chọn ta. Giờ đến đây rồi nói mấy câu như ngươi đã mắc lỗi thì có ích gì.”

 

"Ta không biết ngươi sẽ thăng cấp trên cả các vị thần."

 

"Rồi sao? Ý ngươi đang nói là ngươi không thể đưa ta về?”

 

Lachesis ngậm miệng và gật đầu.

 

“Ngươi có biết họ gọi cái này là gì không?”

 

Tôi đá văng cái ghế ra sau, đứng dậy.

 

“Nó giống như đang yêu cầu người vừa cứu ngươi khỏi chết đuối đưa cho ngươi số tiền trong ví của họ vậy.”

 

“Từ tận đáy lòng, ta vô cùng cảm ơn ngươi vì đã cứu lấy không gian của chúng ta.”

 

Tôi không đáp lại lời của Lachesis, chỉ nhún vai. Ngay lúc đó, khu vực xung quanh như thể thủy tinh nứt nẻ vỡ vụn.

 

Sàn nhà dưới chân chúng tôi sụp đổ, chẳng mấy chốc nó biến thành một khoảng đen trống rỗng.

 

"Cái này là cái gì-"

 

“Đừng di chuyển. Ta kiểm soát sức mạnh của mình không tốt lắm đâu.”

 

Từ hố đen xuất hiện hàng chục ngọn giáo lớn đang hướng về phía Lachesis.

 

“Tất nhiên, chúng ta thật sự sẽ không bỏ mặc ngươi!”

 

“Chính các người đã khiến ta thành ra thế này! Ta nói, ngươi không được di chuyển, ngươi nên biết những thứ này không chỉ nhắm vào hình dạng vật lý của ngươi thôi đâu. Xin lỗi, nhưng ta phải quay trở lại thế giới ban đầu của mình, cho dù có phải bắt ngươi làm con tin đi nữa!

 

“Trở lại cuộc sống của một học sinh trung học quan trọng với ngươi đến thế sao? Ngươi đã sống một cuộc đời đẫm máu trong nhiều thập kỷ rồi, đáng lẽ sẽ không còn mong muốn trở lại cuộc sống ở thế giới ban đầu kia nữa. Vậy lý do thực sự khiến ngươi ám ảnh việc quay về là gì?”

 

“Bởi vì đó là ý nghĩa duy nhất để ta tồn tại.”

 

Nếu tôi không có ước vọng quay trở lại, thì tôi đã không thể đi xa đến thế này.

 

Lúc đó, Lachesis phá lên cười.

 

“Kỹ năng nói dối của ngươi hẳn đã cải thiện rồi.”

 

Tôi lo lắng, nhanh chóng đưa tay về phía Lachesis.

 

Hàng chục ngọn giáo xuyên qua người cô ta.

 

Lachesis không hề bị ảnh hưởng bởi những ngọn giáo, không đổ một giọt máu nào.

 

[Ngươi có nghĩ chúng ta sẽ đến giết ngươi mà ngươi không có bất kỳ biện pháp đối phó nào không?]

 

“Cuối cùng thì ngươi cũng để lộ bản chất thật sự của mình.”

 

Không gian trống rỗng bắt đầu nứt ra, và hàng trăm… à không, hàng nghìn con mắt khổng lồ từ đâu xuất hiện. Từng con mắt mở ra và quay về phía tôi. Vẫn còn nhiều con mắt khác đang hình thành, nhiều đến nỗi tôi không thể đếm xuể. Nguy hiểm thật. Tôi lại đưa tay ra.

 

Cơ thể của Lachesis vỡ vụn tan vào hư không. Tôi cảm nhận được một lực lượng đáng e ngại, vì vậy, tôi lập tức tập trung chú ý.

 

[Sao ngươi dám!]

 

Giọng nói vang lên trong đầu tôi, làm tôi tê liệt. Những sợi xích chui ra từ con mắt quấn quanh tay và chân tôi.

 

Hai chân tôi dần bị hút vào không gian tối tăm bên dưới. Số lượng xiềng xích quấn lấy tôi càng tăng thì việc kiểm soát cơ thể càng khó.

 

“Ngươi nghĩ ta sẽ chết thế này ư?”

 

Kể từ ngày mưa trước kỳ thi tuyển sinh đó, tôi đã phải trải qua hai mươi năm sống trong cái thế giới địa ngục này chỉ để quay trở lại những ngày còn trung học. Cho dù tôi không thể quay lại chính xác thời điểm đó, thì cũng chẳng sao cả.

 

Mặc kệ bây giờ có chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối không chịu chết dưới tay của những vị thần vừa lợi dụng tôi kia.

 

Tôi tập trung tất cả năng lượng của mình vào một nơi. Trong một tiếng nổ, tôi đã xóa thế giới tưởng tượng này và vẽ nên một hình ảnh khác thay thế nó. Từ không gian tối đen, xung quanh tôi hoàn toàn chuyển sang một màu trắng.

 

Tôi nghe thấy một âm thanh ầm ầm và một tiếng chuông không xác định được trong đầu mình. Bấy giờ, tôi thấy một chấm đen.

 

Theo bản năng, tôi biết đây là con đường dẫn đến một chiều không gian khác. Sử dụng tất cả sức lực còn lại của mình, tôi nhảy vào khoảng không đen kịt.

 

“Ngươi cứ đợi đó! Ta nhất định sẽ quay trở lại!”

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương