Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính
-
Chương 13: Tác dụng của đao mổ heo
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Trưởng thôn nghi ngờ, suy nghĩ một chút mới trả lời.
"Thôn Đại Biệt chúng tôi sống dựa vào núi, đúng là không có đồ tể thật. Nếu Vương Bình đạo trưởng muốn đao mổ heo, để sau này tôi đi hỏi mấy người bạn thử, nếu có, tôi sẽ kêu thím Chu gọi điện thoại cho cậu."
Vương Bình gật đầu, lên xe nhà bà chủ chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã! Có thể chở tôi một đoạn đường không?"
Sở Lỵ Lỵ chạy tới, muốn đi nhờ xe của Vương Bình cùng rời khỏi đây.
"Xe cảnh sát của tôi đã bị đồng nghiệp lái đi, hiện tại vụ án ở thôn Đại Biệt đã kết thúc, tôi phải trở về báo cáo. Vừa lúc hai người phải rời khỏi thôn Đại Biệt, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường không?"
Bà chủ nhà cười cười, thoải mái để Sở Lỵ Lỵ lên xe.
Sau khi Sở Lỵ Lỵ cảm ơn một phen, cô ấy không ngồi ghế trước mà cùng ngồi ghế sau với Vương Bình.
Thấy thế, bà chủ nhà cười tủm tỉm liếc nhìn Sở Lỵ Lỵ, sau đó lại nhìn Vương Bình.
Vương Bình đạo trưởng không hổ là đạo trưởng, thật có mị lực, ngay cả cảnh sát cũng bị cậu ấy hấp dẫn.
Nói trở lại, dường như Vương Bình đạo trưởng vẫn còn độc thân, mình có nên giới thiệu cho Vương Bình đạo trưởng một cô không nhỉ?
Mình nhớ họ hàng thân thích của mình có mấy cô gái khá xinh xắn, ừm, lần sau lại giới thiệu cho Vương Bình đạo trưởng.
Bà chủ nhà vừa nghĩ vừa lái xe con.
Bà ấy đang nghĩ, Vương Bình rất lợi hại, nếu như có thể khiến hắn trở thành thân thích nhà mình, có thân thích trâu bò như vậy, sau này còn phải sợ yêu ma quỷ quái nữa sao?
Dọc theo đường đi, Sở Lỵ Lỵ muốn nói lại thôi, vài lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cô ấy lại không dám nói.
Xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng Sở Lỵ Lỵ cũng tìm được trọng tâm câu chuyện, hỏi.
"Vương Bình tiên sinh, anh muốn đao mổ heo làm gì vậy? Tôi làm cảnh sát, quen biết rất nhiều người, có lẽ tôi có thể giúp anh."
"Đao mổ dùng để sát sinh, sát sinh càng nhiều thì sát khí lại càng nặng, là lợi khí giết quỷ."
Vương Bình không giấu giếm gì.
Bởi vì hắn vốn muốn tìm đao mổ heo, thêm nữa, Sở Lỵ Lỵ vốn biết "thân phận" của mình, nếu Sở Lỵ Lỵ có cách tìm đao mổ heo giúp mình mà mình cứ giấu giếm nguyên nhân, không chừng sẽ khiến Sở Lỵ Lỵ hoài nghi.
Phải biết rằng, mặc dù Sở Lỵ Lỵ biết "thân phận" của mình, nhưng đừng quên, Sở Lỵ Lỵ còn là cảnh sát.
Vương Bình nói xong lại liếc mắt nhìn bảng hệ thống.
Kí chủ: Vương Bình
Tuổi tác: 24
Thể lực: 20 (+) (người bình thường là 10)
Khí huyết: 15 (+) (người bình thường là 10)
Tinh thần: 15 (+) (người bình thường là 10)
Kỹ năng: Không
Đạo cụ: Khuyên tai ngọc Bạch Trạch đỉnh cấp, bùa hộ mệnh x2
Điểm thuộc tính: 36 điểm
Quỷ thắt cổ rất mạnh, sau một loạt thao tác, nó đã đem tới 36 điểm thuộc tính cho Vương Bình.
Nào có ai ghét bỏ bản thân mình có nhiều đồ tốt, Vương Bình cũng giống như vậy.
Vương Bình muốn đao mổ heo một là để tăng cường thực lực, hai là hắn cũng muốn thí nghiệm thử xem, có thể biến đao mổ heo thành đạo cụ hay không.
Nếu có thể biến nó thành đạo cụ, sau khi gia trì thuộc tính nó sẽ biến thành thứ gì đây?
Lợi ích do khuyên tai ngọc Bạch Trạch mang tới khiến Vương Bình hết sức hài lòng.
Hắn mơ hồ có chút kỳ vọng, sau khi đao mổ heo được gia trì thuộc tính, nó sẽ có hiệu quả như thế nào?
Đúng rồi, ngoài việc gia trì thuộc tính lên đao mổ heo, mình còn phải cường hóa thuộc tính của bản thân. Nói cho cùng bản thân mình mạnh mẽ mới là căn bản.
Vương Bình tự hỏi xem mình phải sử dụng 36 điểm thuộc tính này thế nào mới hợp lý.
Hắn đang suy nghĩ, hiện tại quỷ thắt cổ đã chết rồi, sau này bản thân mình phải tới nơi nào mới tìm được quỷ đây? Có nên đi tìm thi thể vừa sống lại kia không?
Thứ như quỷ này không phải có thể tùy tiện gặp phải.
Giọng nói của Sở Lỵ Lỵ truyền đến.
"Vương Bình, thế giới này có nhiều thứ bẩn thỉu gì đó không?"
"Không biết, tôi không đếm."
Câu đáp lại ngắn gọn lập tức giết chết câu chuyện.
Bầu không khí yên lặng lại, Sở Lỵ Lỵ không biết nên trò chuyện tiếp như thế nào.
Bà chủ nhà dở khóc dở cười, Vương Bình đạo trưởng, bản lĩnh nói chuyện phiếm của cậu cũng quá... không hợp đám.
Hai người không biết, Vương Bình cố ý nói như vậy.
Hắn nhìn ra được, Sở Lỵ Lỵ rất muốn tiếp xúc với "thế giới mới". Xuất phát từ lòng tốt, Vương Bình không hy vọng một cô gái bình thường chạm đến những thứ này.
Thấy bộ dạng chán nản của Sở Lỵ Lỵ, Vương Bình đỡ trán.
Ôi, một cô gái trẻ tuổi uể oải ngay trước mặt mình, chỉ cần không phải người lãnh cảm đều muốn an ủi cô ấy.
Vương Bình cũng không ngoại lệ, khoan thai nói.
"Trước đây tôi sinh hoạt trong một thôn trấn, có ba người muốn chặt một gốc cây trăm năm làm cán rồng, cũng chính là cây dùng để khiêng quan tài. Một người trong đó hỏi, cây này có thể làm được không? Một người khác trả lời, sao lại không? Đừng nói khiêng một, cho dù khiêng hai người cũng được. Từ đó về sau, chỉ cần thôn trấn có người chết, tuyệt đối sẽ không chết một người mà liên tiếp chết hai người, đủ loại cách thức tử vong, kiểu nào cũng có."
Bà chủ nhà và Sở Lỵ Lỵ giật mình.
Mặc dù đây là một câu chuyện cười, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy khủng bố hốt hoảng.
Tối thiểu, bà chủ nhà và Sở Lỵ Lỵ đều bị dọa sợ.
"Nói chung, khi làm việc, có một số kiêng kị tốt nhất là không nên đụng tới. Tôi biết cô hiếu kỳ, thế nhưng có đôi khi lòng hiếu kỳ có thể hại chết người."
Vương Bình nhìn về phía Sở Lỵ Lỵ.
"Nếu như cô thực sự hiếu kỳ, ngàn vạn lần chớ đi tìm tòi nghiên cứu. Nếu có chuyện gì cô không giải quyết được, cô có thể hỏi tôi, tôi có thể giúp cô. Đương nhiên tôi sẽ thu lệ phí, nể tình người quen, tôi có thể giảm giá cho cô."
Sở Lỵ Lỵ vừa nghe thấy vậy, lập tức vui vẻ hẳn lên.
Cô ấy không phải người ngu, trong việc đối nhân xử thế cũng rất khôn khéo, Vương Bình nhìn như khuyên răn, nhưng thật ra hắn đang quan tâm mình, có ý muốn nói cho bản thân mình về thế giới mới.
Sở Lỵ Lỵ vội vã cầm điện thoại di động lên, thêm Wechat Vương Bình.
"Vậy sau này nếu tôi gặp phải chuyện gì mà tôi không biết, tôi sẽ hỏi anh, anh đừng chê tôi phiền đấy. Đúng rồi, tôi tên Sở Lỵ Lỵ." Sở Lỵ Lỵ vui vẻ nói.
Toàn bộ quá trình, bà chủ nhà nhìn trong mắt, trong lòng không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên với Vương Bình.
Bà ấy vốn tưởng Vương Bình đạo trưởng chỉ biết bắt quỷ, không biết nói chuyện phiếm, không nghĩ tới Vương Bình đạo trưởng lại là một cao thủ tán gái.
Một chiêu lạt mềm buộc chặt này, ngay cả Wechat con gái nhà người ta cũng tự dâng lên, cao!
Xem ra trước khi mình giới thiệu thân thích cho Vương Bình đạo trưởng, phải nói cho họ hàng nhà mình trước, miễn cho người ta tưởng mình đùa cợt con gái họ.
Hiển nhiên bà chủ nhà đã coi hành động này của Vương Bình thành đang cua gái.
Vừa nghĩ ngợi, đột nhiên bà chủ nhà thấy trên đường lớn phía trước có người ngừng, không ngừng vẫy tay với xe của mình, trông có vẻ như tìm xin giúp đỡ.
Đó là một người thanh niên tướng mạo gầy gò, thoạt nhìn thanh tú.
Bà chủ nhà dừng xe, hạ cửa kính xe xuống.
Thanh niên thốt lên trước.
"Chào bà, xe của tôi hư rồi, hiện tại trời lại tối, vùng hoang vu dã ngoại, đi một đoạn đường xa mới có dấu người. Mấy người có thể chở tôi đi nhờ một đoạn đường không? Tôi có thể trả thù lao."
Lời nói của hắn ta rất thành khẩn, trên gương mặt thanh tú hiện ra vẻ chân thành tha thiết, không giống như gạt người.
Bởi vì xe hắn ta đang đậu ở ngay bên cạnh.
Vì thôn dân muốn cảm ơn Vương Bình, mãi đến khi bọn họ rời khỏi thôn Đại Biệt, mặt trời đã dần dần xuống núi, lúc chạng vạng tối. Đến hiện tại, màn đêm đã buông xuống.
Không đợi bà chủ nhà đồng ý, Vương Bình đã giành trước lên tiếng nói.
"Anh nguyện ý trả bao nhiêu tiền?"
Thanh niên ngây ra một lúc, bà chủ nhà và Sở Lỵ Lỵ cũng sửng sốt.
Vương Bình quá thích tiền rồi thì phải?
...
Trưởng thôn nghi ngờ, suy nghĩ một chút mới trả lời.
"Thôn Đại Biệt chúng tôi sống dựa vào núi, đúng là không có đồ tể thật. Nếu Vương Bình đạo trưởng muốn đao mổ heo, để sau này tôi đi hỏi mấy người bạn thử, nếu có, tôi sẽ kêu thím Chu gọi điện thoại cho cậu."
Vương Bình gật đầu, lên xe nhà bà chủ chuẩn bị rời đi.
"Chờ đã! Có thể chở tôi một đoạn đường không?"
Sở Lỵ Lỵ chạy tới, muốn đi nhờ xe của Vương Bình cùng rời khỏi đây.
"Xe cảnh sát của tôi đã bị đồng nghiệp lái đi, hiện tại vụ án ở thôn Đại Biệt đã kết thúc, tôi phải trở về báo cáo. Vừa lúc hai người phải rời khỏi thôn Đại Biệt, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn đường không?"
Bà chủ nhà cười cười, thoải mái để Sở Lỵ Lỵ lên xe.
Sau khi Sở Lỵ Lỵ cảm ơn một phen, cô ấy không ngồi ghế trước mà cùng ngồi ghế sau với Vương Bình.
Thấy thế, bà chủ nhà cười tủm tỉm liếc nhìn Sở Lỵ Lỵ, sau đó lại nhìn Vương Bình.
Vương Bình đạo trưởng không hổ là đạo trưởng, thật có mị lực, ngay cả cảnh sát cũng bị cậu ấy hấp dẫn.
Nói trở lại, dường như Vương Bình đạo trưởng vẫn còn độc thân, mình có nên giới thiệu cho Vương Bình đạo trưởng một cô không nhỉ?
Mình nhớ họ hàng thân thích của mình có mấy cô gái khá xinh xắn, ừm, lần sau lại giới thiệu cho Vương Bình đạo trưởng.
Bà chủ nhà vừa nghĩ vừa lái xe con.
Bà ấy đang nghĩ, Vương Bình rất lợi hại, nếu như có thể khiến hắn trở thành thân thích nhà mình, có thân thích trâu bò như vậy, sau này còn phải sợ yêu ma quỷ quái nữa sao?
Dọc theo đường đi, Sở Lỵ Lỵ muốn nói lại thôi, vài lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cô ấy lại không dám nói.
Xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng Sở Lỵ Lỵ cũng tìm được trọng tâm câu chuyện, hỏi.
"Vương Bình tiên sinh, anh muốn đao mổ heo làm gì vậy? Tôi làm cảnh sát, quen biết rất nhiều người, có lẽ tôi có thể giúp anh."
"Đao mổ dùng để sát sinh, sát sinh càng nhiều thì sát khí lại càng nặng, là lợi khí giết quỷ."
Vương Bình không giấu giếm gì.
Bởi vì hắn vốn muốn tìm đao mổ heo, thêm nữa, Sở Lỵ Lỵ vốn biết "thân phận" của mình, nếu Sở Lỵ Lỵ có cách tìm đao mổ heo giúp mình mà mình cứ giấu giếm nguyên nhân, không chừng sẽ khiến Sở Lỵ Lỵ hoài nghi.
Phải biết rằng, mặc dù Sở Lỵ Lỵ biết "thân phận" của mình, nhưng đừng quên, Sở Lỵ Lỵ còn là cảnh sát.
Vương Bình nói xong lại liếc mắt nhìn bảng hệ thống.
Kí chủ: Vương Bình
Tuổi tác: 24
Thể lực: 20 (+) (người bình thường là 10)
Khí huyết: 15 (+) (người bình thường là 10)
Tinh thần: 15 (+) (người bình thường là 10)
Kỹ năng: Không
Đạo cụ: Khuyên tai ngọc Bạch Trạch đỉnh cấp, bùa hộ mệnh x2
Điểm thuộc tính: 36 điểm
Quỷ thắt cổ rất mạnh, sau một loạt thao tác, nó đã đem tới 36 điểm thuộc tính cho Vương Bình.
Nào có ai ghét bỏ bản thân mình có nhiều đồ tốt, Vương Bình cũng giống như vậy.
Vương Bình muốn đao mổ heo một là để tăng cường thực lực, hai là hắn cũng muốn thí nghiệm thử xem, có thể biến đao mổ heo thành đạo cụ hay không.
Nếu có thể biến nó thành đạo cụ, sau khi gia trì thuộc tính nó sẽ biến thành thứ gì đây?
Lợi ích do khuyên tai ngọc Bạch Trạch mang tới khiến Vương Bình hết sức hài lòng.
Hắn mơ hồ có chút kỳ vọng, sau khi đao mổ heo được gia trì thuộc tính, nó sẽ có hiệu quả như thế nào?
Đúng rồi, ngoài việc gia trì thuộc tính lên đao mổ heo, mình còn phải cường hóa thuộc tính của bản thân. Nói cho cùng bản thân mình mạnh mẽ mới là căn bản.
Vương Bình tự hỏi xem mình phải sử dụng 36 điểm thuộc tính này thế nào mới hợp lý.
Hắn đang suy nghĩ, hiện tại quỷ thắt cổ đã chết rồi, sau này bản thân mình phải tới nơi nào mới tìm được quỷ đây? Có nên đi tìm thi thể vừa sống lại kia không?
Thứ như quỷ này không phải có thể tùy tiện gặp phải.
Giọng nói của Sở Lỵ Lỵ truyền đến.
"Vương Bình, thế giới này có nhiều thứ bẩn thỉu gì đó không?"
"Không biết, tôi không đếm."
Câu đáp lại ngắn gọn lập tức giết chết câu chuyện.
Bầu không khí yên lặng lại, Sở Lỵ Lỵ không biết nên trò chuyện tiếp như thế nào.
Bà chủ nhà dở khóc dở cười, Vương Bình đạo trưởng, bản lĩnh nói chuyện phiếm của cậu cũng quá... không hợp đám.
Hai người không biết, Vương Bình cố ý nói như vậy.
Hắn nhìn ra được, Sở Lỵ Lỵ rất muốn tiếp xúc với "thế giới mới". Xuất phát từ lòng tốt, Vương Bình không hy vọng một cô gái bình thường chạm đến những thứ này.
Thấy bộ dạng chán nản của Sở Lỵ Lỵ, Vương Bình đỡ trán.
Ôi, một cô gái trẻ tuổi uể oải ngay trước mặt mình, chỉ cần không phải người lãnh cảm đều muốn an ủi cô ấy.
Vương Bình cũng không ngoại lệ, khoan thai nói.
"Trước đây tôi sinh hoạt trong một thôn trấn, có ba người muốn chặt một gốc cây trăm năm làm cán rồng, cũng chính là cây dùng để khiêng quan tài. Một người trong đó hỏi, cây này có thể làm được không? Một người khác trả lời, sao lại không? Đừng nói khiêng một, cho dù khiêng hai người cũng được. Từ đó về sau, chỉ cần thôn trấn có người chết, tuyệt đối sẽ không chết một người mà liên tiếp chết hai người, đủ loại cách thức tử vong, kiểu nào cũng có."
Bà chủ nhà và Sở Lỵ Lỵ giật mình.
Mặc dù đây là một câu chuyện cười, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy khủng bố hốt hoảng.
Tối thiểu, bà chủ nhà và Sở Lỵ Lỵ đều bị dọa sợ.
"Nói chung, khi làm việc, có một số kiêng kị tốt nhất là không nên đụng tới. Tôi biết cô hiếu kỳ, thế nhưng có đôi khi lòng hiếu kỳ có thể hại chết người."
Vương Bình nhìn về phía Sở Lỵ Lỵ.
"Nếu như cô thực sự hiếu kỳ, ngàn vạn lần chớ đi tìm tòi nghiên cứu. Nếu có chuyện gì cô không giải quyết được, cô có thể hỏi tôi, tôi có thể giúp cô. Đương nhiên tôi sẽ thu lệ phí, nể tình người quen, tôi có thể giảm giá cho cô."
Sở Lỵ Lỵ vừa nghe thấy vậy, lập tức vui vẻ hẳn lên.
Cô ấy không phải người ngu, trong việc đối nhân xử thế cũng rất khôn khéo, Vương Bình nhìn như khuyên răn, nhưng thật ra hắn đang quan tâm mình, có ý muốn nói cho bản thân mình về thế giới mới.
Sở Lỵ Lỵ vội vã cầm điện thoại di động lên, thêm Wechat Vương Bình.
"Vậy sau này nếu tôi gặp phải chuyện gì mà tôi không biết, tôi sẽ hỏi anh, anh đừng chê tôi phiền đấy. Đúng rồi, tôi tên Sở Lỵ Lỵ." Sở Lỵ Lỵ vui vẻ nói.
Toàn bộ quá trình, bà chủ nhà nhìn trong mắt, trong lòng không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên với Vương Bình.
Bà ấy vốn tưởng Vương Bình đạo trưởng chỉ biết bắt quỷ, không biết nói chuyện phiếm, không nghĩ tới Vương Bình đạo trưởng lại là một cao thủ tán gái.
Một chiêu lạt mềm buộc chặt này, ngay cả Wechat con gái nhà người ta cũng tự dâng lên, cao!
Xem ra trước khi mình giới thiệu thân thích cho Vương Bình đạo trưởng, phải nói cho họ hàng nhà mình trước, miễn cho người ta tưởng mình đùa cợt con gái họ.
Hiển nhiên bà chủ nhà đã coi hành động này của Vương Bình thành đang cua gái.
Vừa nghĩ ngợi, đột nhiên bà chủ nhà thấy trên đường lớn phía trước có người ngừng, không ngừng vẫy tay với xe của mình, trông có vẻ như tìm xin giúp đỡ.
Đó là một người thanh niên tướng mạo gầy gò, thoạt nhìn thanh tú.
Bà chủ nhà dừng xe, hạ cửa kính xe xuống.
Thanh niên thốt lên trước.
"Chào bà, xe của tôi hư rồi, hiện tại trời lại tối, vùng hoang vu dã ngoại, đi một đoạn đường xa mới có dấu người. Mấy người có thể chở tôi đi nhờ một đoạn đường không? Tôi có thể trả thù lao."
Lời nói của hắn ta rất thành khẩn, trên gương mặt thanh tú hiện ra vẻ chân thành tha thiết, không giống như gạt người.
Bởi vì xe hắn ta đang đậu ở ngay bên cạnh.
Vì thôn dân muốn cảm ơn Vương Bình, mãi đến khi bọn họ rời khỏi thôn Đại Biệt, mặt trời đã dần dần xuống núi, lúc chạng vạng tối. Đến hiện tại, màn đêm đã buông xuống.
Không đợi bà chủ nhà đồng ý, Vương Bình đã giành trước lên tiếng nói.
"Anh nguyện ý trả bao nhiêu tiền?"
Thanh niên ngây ra một lúc, bà chủ nhà và Sở Lỵ Lỵ cũng sửng sốt.
Vương Bình quá thích tiền rồi thì phải?
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook