Ta Có Thể Biến Thành Cá
Chương 363: Cấp Cao

Dịch: Kandy

Biên: Cẩu ca

Nhóm: Cá.

Thạch lão nghe thấy lời Sở Tiên, trong lòng hơi kinh hãi, sắc mặt tràn đầy vẻ cưng chìu và yêu thích.

- Tiểu Tiên, nếu cậu giúp đám lão gia này thì tôi đảm bảo trong nước cậu có thể hoành hành rồi. Thạch lão vui vẻ nói đùa.

Sở Tiên cười, không nói gì, hắn cần chính là loại này, lợi dụng hiệu quả trị liệu từ trường kết hợp thêm tâm hạch để nhận được ân huệ của một vài nhân vật lớn.

Ở Trung Quốc, nhân tình không phải dễ kiếm được đâu.

Tàu bảo hộ chạy nhanh, sớm ngày thứ hai đã tới bến tàu Kinh Hải, Pháp Đại Nguyệt được Thạch lão phái đi giải quyết chuyện vàng cát.

Mà Sở Tiên lại cùng Thạch lão ngồi máy bay tới Thượng Kinh.

- Tôi hẹn mấy lão gia có quan hệ tương đối tốt, đến lúc đó cậu trị liệu cho họ, sau này đối với cậu vô cùng có lợi.

Xuống máy bay, Thạch lão cùng Sở Tiên ngồi trên chiếc xe cờ đỏ trong nước, đi tới tứ hợp viên ở Thượng Kinh.

- Vâng Thạch gia gia. Sở Tiên gật đầu.

Xe nhanh chóng dừng trước nhà phong cách cổ xưa, Thạch lão đưa hắn đi vào trong.

- Thạch lão, ông đến muộn thế, chúng tôi đã đến được hơn nửa tiếng rồi. Thạch lão vừa đi vào trong sân, liền nhìn thấy mấy lão đang ngồi dưới cây liễu, chơi cờ tướng, uống trà, nhìn thấy Thạch lão đi vào, lão Bạch đưa tay ra oán trách.

- Hâ ha. Thạch lão nhìn lão cười:

- Tôi tìm mọi người chính là có chuyện tốt, tôi nghĩ đến mọi người là mọi người phải cảm thấy vinh hạnh.

- Ông tìm chúng tôi có chuyện gì tốt vậy? Lẽ nào ở biển lại bắt được thứ gì tốt à? Bạch Lão liếc nhìn hắn, uống một ngụm trà, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn Thạch lão:

- Ồ, tôi nói này, sao hôm nay tôi thấy sắc mặt ông tốt hơn trước rất nhiều, hơn nữa còn trẻ ra nhiều.

- Ha ha, Thạch lão nghe thấy lão bạn mình ngạc nhiên vậy, đắc ý cười:

- Nào nào, hay là bây giờ chúng ta luyện quyền một chút.

- Không gặp một thời gian, gan lớn hơn trước rồi đúng không? Lúc trước tôi đánh ông chưa đã hả? Lão Bạch đạp một cái, nhìn chằm chằm hắn.

- Được rồi được rồi, hai người lớn tuổi như vậy rồi đừng cứ cả ngày đòi luyện quyền nữa. Một bà cụ ở bên khuôn mặt từ thiện tới giảng hòa, bên cạnh còn có 2 lão cười ha ha nhìn hai người bọn họ tranh cãi.

Sở Tiên ở bên cũng không nói nên lời, thật đúng là lão ngoan đồng, người càng già tâm hồn càng trẻ con.

- Nào, hôm nay tìm mọi người đến đem tới đại lễ, các ông phải làm sao báo đáp tôi. Thạch lão đắc ý nói, rồi chỉ vào Sở Tiên:

- Tiểu tử này là cháu nuôi tôi, tiểu Tiên, đợi lát nữa các ông nhớ đưa tiền thưởng cho cháu tôi.

Tiểu Tiên nghe thấy Thạch lão giới thiệu, trong lòng thích thú, nhìn mấy lão trước mặt, trong đó thậm chí còn có vài vị hắn thường thấy trên ti vi, liền nói:

- Các vị gia gia, nãi nãi, xin chào.

- Ừ? Mấy lão ngạc nhiên, tò mò nhìn Sở Tiên:

- Tiểu tử không tồi, không ngờ ông còn nhận một thằng cháu nuôi.

- Ha ha. Thạch lão cười, lấy thân phận cháu nuôi giới thiệu với họ, trong lòng lão vẫn là có chút tư lợi.

- Ha ha, chủ yếu là vì Sở Tiên quá xuất sắc, tiểu Pháp và lão Cổ họ đều được tiểu Tiên giúp đỡ. Thạch lão giới thiệu:

- Ô, lão Châu sao vẫn chưa tới.

- Lão Châu nói phải đi câu cá, hơn nữa ông cũng không biết, lão lại không thể ăn hải sản, mỗi lần ông mang đồ từ biển đến, lão đều phải trông mà thèm, lần này dứt khoát không đến. Lão Bạch đáp.

- Bỏ đi bỏ đi, đoán chừng tối đến lão sẽ bò đến cầu xin tôi rồi. Thạch lão lắc đầu, rồi vỗ vỗ ngực mình:

- Các ông xem, sức khỏe tôi có gì thay đổi không?

- Ừa? Lão Bạch đi tới, nhìn từ trên xuống dưới, nhéo lão một cái:

- Cảm giác thần sắc của ông với tốt hơn trước rất nhiều, ngay cả mặt cũng hồng hào, sao vậy, lẽ nào ông xuân tới lần hai rồi?

- Khà khà.

Thạch lão không để ý tới lão đùa cợt:

- Lão Tùng, nào nào, tôi để tiểu Tiên đến trị liệu cho ông.

- Ủa? Một lão bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn:

- Thạch lão, ông muốn làm gì?

- Đương nhiên muốn cải thiện sức khỏe của ông rồi, đừng hỏi nữa, đợi lát sẽ biết. Thạch lão vẫy vẫy tay, đi vào trong phòng bên cạnh.

- Lão già này hôm nay muốn làm trò gì đây? Lão Bạch tò mò hỏi.

- Lát nữa tự nhiên sẽ biết. Thạch lão không nói, đi thẳng vào trong phòng, kéo lão Tùng đến giường bên cạnh.

- Cởi y phục hay không tùy cậu, tiểu Tiên, việc khác giao cho cậu. Thạch lão cười tít mắt nói với họ.

Sở Tiên gật đầu, rồi lấy tâm hạch đã chuẩn bị sẵn:

- Tùng gia gia, uống tâm hạch này rồi nằm trên giường.

Lão Tùng nghi ngờ, nhưng thấy Thạch lão không nói, hắn cũng không hỏi nhiều, tình đồng đội mấy chục năm, giữa bọn họ còn thân hơn tình huynh đệ.

- Được được, tôi xem xem cậu muốn làm gì. Lão Tùng cười, cũng không cởi y phục, uống xong tâm hạch rồi nằm lên giường.

Sở Tiên cười đi lên phía trước, tay đặt lên trên người Tùng lão, phát huy thủ pháp mát xa hoa cả mắt.

- Mát xa? mấy lão bên cạnh kinh ngạc nhìn, không hiểu nổi Thạch lão đang muốn làm cái gì.

- Ồ ồ, thoải mái quá! Đột nhiên, lão Tùng kêu lên tiếng vô cùng sảng khoái, híp mắt không tự kìm hãm được hô lên.

Sở Tiên khẽ cười, từ trường trị liệu dần dần cải thiện một nửa cơ thể lão.

Quần áo của lão Tùng bỗng nhiên ướt đẫm. Một lão đứng bên cạnh ngạc nhiên, mát xa còn có thể khiến quần áo ướt đẫm, đây là lần đầu tiên gặp phải.

- Chất bẩn đã bài tiết ra, mọi người xem lão Tùng mặt mày hồng hào chưa kìa, ha ha. Thạch lão đứng bên cạnh nhìn cười:

- Đợi lát chuẩn bị cho lão Tùng một bộ quần áo.

- Sảng khoái, thật sự quá thoải mái. Tôi cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ là có cảm giác dính dính.

10 phút sau, lão Tùng hưởng thụ nhìn họ.

- Thật thần kỳ. Lão bên cạnh nhìn sắc mặt lão Tùng thay đổi, khiếp sợ.

- Ông nhanh đi tắm đi, không ngửi thấy mùi hôi cơ thể à? Thạch lão bất mãn nói với lão Tùng.

- Ha ha, giờ đi, giờ đi, tôi thấy mình trẻ ra mấy tuổi. Lão Tùng đứng lên, vẻ mặt vinh quang.

- Tôi đến thử xem, xem có thần kỳ như vậy không.

Lão Tùng đứng lên, lão Bạch liền không tự chủ đi tới, còn tự cởi y phục.

- Thạch lão đối với tính tình lão hiển nhiên vô cùng hiểu, nhìn Sở Tiên ra hiệu:

- Vậy mát xa trị liệu cho lão già này trước.

- Vâng Thạch gia gia. Sở Tiên gật đầu, lấy tâm hạch ra đưa cho lão, khi lão nuốt xong, lại bắt đầu trị liệu.

Khi từ trường trị liệu bắt đầu, lão Bạch nằm trên giường không ngừng kêu, khuôn mặt hưởng thụ.

- Ha ha, giống nhau. Thạch lão ở bên nhìn khinh bỉ.

Từng người từng người, nhanh chóng, 4 ông lão đã được Sở Tiên chữa khỏi bệnh, tắm xong mặc quần áo đi ra sân.

- Được đó, thật sự quá tốt, bệnh thấp khớp của tôi bỗng nhiên khỏi hoàn toàn rồi, thật sự quá thần kỳ, quá thần kỳ rồi.

Mấy lão sắc mặt hưng phấn, vừa đi vừa phát huy cơ thể mình.

- Có phải vô cùng thần kỳ, đây một loại thuốc đặc biệt, thêm thủ pháp thần kỳ, không chỉ tiêu tan bệnh tật, còn có thể nâng cao thể chất, kéo dài tuổi thọ, mọi người nhìn bây giờ mặt mũi hồng hào, có phải cảm thấy có thể sống thêm mấy năm nữa không?

Thạch lão nhìn họ, kích động nói.

- Quá thần kỳ rồi, so với ngự y trước đây tốt hơn rất nhiều, một loại thủ pháp, một loại dược vật mà đột nhiên có thể trị khỏi bệnh đã tích lũy nửa đời người. Một ông lão xúc động.

- Đúng vậy, quả thực quá thần kỳ, giống như thần dược, nếu thứ này có thể sản xuất, như vậy quả thực là phúc lớn.

Một bà cụ thở dài.

- Điều này có hơi khó khăn, tâm hạch xanh này vô cùng quý giá, hơn nữa, một tháng chỉ có thể tìm thấy lượng dùng cho một người đã là may mắn lắm rồi. Sở Tiên lắc đầu.

Số lượng tâm hạch tuyệt đối sẽ khống chế dưới một mức giới hạn, như vậy có thể nói lên tâm hạch này quý giá như thế nào, cũng cho thấy giá trị của hắn.

Có một Sở Tiên thần kỳ như vậy, nhất định là bất kỳ ai cũng muốn lôi kéo.

- Một tháng mới tìm thấy lượng dùng cho một người! Mấy lão thất vọng, họ còn muốn mời Sở Tiên trị liệu cho bạn bè thân thích và người thân họ.

- Nói không chừng một tháng cũng không thể tìm thấy được. Sở Tiên nhắc nhở:

- Đồng thời tâm hạch xanh phải phối hợp với thủ pháp đặc thù, bằng không cũng không đạt được hiệu quả như vậy đâu.

Tâm hạch có thể khiến cơ thể khỏe mạnh, nhưng không có năng lực tiêu trừ bệnh tật, trị hết bệnh tật vẫn là dựa vào từ trường trị liệu của Sở Tiên.

Mấy lão như có điều suy nghĩ gật đầu, trong lòng có hàng ngàn ý nghĩ.

- Lão Châu lần này không tới, hắn nếu biết, sợ rằng sẽ hối hận chết. Lão Bạch cười cười.

- Khà khà, tôi thông báo với lão, nếu lão vẫn không đến, vậy là vận mệnh không tốt rồi. Thạch lão cười híp mắt.

Sở Tiên nhìn mấy lão nói chuyện, ngồi bên cạnh cười, có thể ngồi cùng bọn họ, cả Trung Quốc này cũng không có mấy người.

Thạch lão gọi điện thoại cho lão Châu, lão Bạch bên cạnh thêm mắm thêm muối, khiến lão Châu giật mình.

Cũng không biết mấy ông lão đã nói gì, chỉ nghe Thạch lão nói bọn họ có thể qua thử.

Hai tiếng sau, có ba người tới trong tứ hợp viên, có điều trong đó có một người phụ nữ 40 tuổi ngồi xe lăn.

Một vị trung niên oai phong đẩy xe lăn, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương