Ta Có Thể Biến Thành Cá
-
Chương 361: Từ Trường Trị Liệu
Dịch: Kandy
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
Sở Tiên đứng trên tàu chiến, trừng mắt đối mặt nhóm người mà hôm qua hắn vừa uy hiếp.
Mà nhóm người này cũng đều biết thanh niên trước mặt, không chỉ vơ vét hơn nghìn vạn của bọn họ, còn đánh bị thương con cái của họ của họ nữa
Nhất là ba của Ngụy Vân và ba của Lư Sơn Nguyệt.
Con của họ bị thanh niên trước mặt này phế bỏ tứ chi, sau này có thể để lại dị tật vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng đối mặt với kẻ thù thế này, họ lại không có cách nào.
Dù cho ba Ngụy Vân chức vị cao, đối mặt với thanh niên thần bí cùng thủ đoạn khung bố, hắn vẫn không dám thả ra dù cho chỉ là một câu tàn nhẫn, vì đối phương thật sự quá độc ác rồi.
Một nhóm phụ huynh lặng lẽ thở dài, con mình đúng là xui xẻo, gặp phải người này, ngay cả họ đều bất lực, thậm chí còn sợ hãi.
- Sau khi về bờ thì lên lớp đi, sau này nhớ chú ý. Sở Tiên đến bên Tiêu Hiểu, nhìn nó cười.
- Vâng học trưởng đẹp trai. Tiếu Hiểu nhìn Sở Tiên, vui mừng cười, nặng nề gật đầu.
Sở Tiên cười nói chuyện với sĩ quan bên cạnh một lúc, rồi ngồi thuyền nhỏ đi tới tàu hộ tống.
Tàu hộ tống khởi động, đoàn người Sở Tiên tiếp tục chạy tới Kinh Hải.
- Bây giờ biết đụng phải khủng bố rồi, sau này còn hung hăng không?
Một người trung tuổi nhìn tàu hộ tống chạy phía xa, liếc mắt con của mình.
Tàu hộ tống chạy được mười mấy tiếng, cuối cùng dừng lại ở bến tàu Kinh Hải.
Sở Tiên căn cứ theo địa chỉ, đến khu vực lần trước đi qua một lần, dưới sự hướng dẫn của quân nhân ngoài cửa đi vào trong phòng sách.
Lúc hắn đến, Thạch lão và Pháp Đại Nguyệt đã đợi ở trong, Sở Tiên cười đi vào.
- Thạch gia gai, Pháp đại ca. Sở Tiên chào hỏi một tiếng, ngồi bên cạnh họ.
- Ha ha, tiểu Tiên đến rồi, cậu thật sự chơi đùa đủ rồi. Pháp Đại Nguyệt nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười nói.
- Tôi cũng là bị ép thôi. Sở Tiên cười trả lời.
- Ha ha, vậy sao? Pháp Đại Nguyệt cười.
- Tiểu Tiên, cậu nói vàng cát ở vị trí nào, hôm nay chúng ta qua xem xem. Thạch lão nhìn Sở Tiên hỏi.
- Vâng, có thể, cự ly không gần, khoảng chừng 10 tiếng. Sở Tiên cười đáp.
- Không sao không sao, nếu thật sự có một vùng đất trù phú thì có xa hơn cũng không gọi là gì. Thạch lão cười híp mắt, rồi chợt hỏi
- Tiểu Tiên định lăn lộn ở đâu?
- Vịnh Bengal. Sở Tiên cũng không giấu diếm:
- Vịnh Bengal hiện giờ căn bản đã độc lập, tôi chuẩn bị thống lĩnh ở đó.
Thạch lão im lặng gật đầu:
- Chuyến đi này có chút nguy hiểm, cậu phải cẩn thận.
- Thạch gia gai, chuyện này tôi không tham dự, sẽ có người đến làm. Sở Tiên cười đáp.
- Ừm. Thạch lão cũng không tin tất cả đều là Sở Tiên chi phối, hắn cảm thấy chắc là vị quý tộc người Anh dẫn đầu.
Nói chuyện với Thạch lão và Pháp Đại Nguyệt trong phòng sách một lúc, rồi 3 người ăn cơm trưa, ngồi xe đi đến bến tàu.
- Lên thuyền cậu không vấn đề gì chứ? Thạch lão cười híp mắt nói với Sở Tiên.
- Đương nhiên không thành vấn đề. Sở Tiên lắc đầu, đưa họ lên thuyền.
- Không tồi không tồi. Thạch lão quan sát xung quanh:
- Tàu bảo vệ được ngụy trang thành thuyền, chất lượng không tồi.
Thạch lão vừa nhìn đã phát hiện ra đây không phải thuyền đánh cá cũng không làm Sở Tiên quá bất ngờ, dù sao đây là người đã sông hơn nửa đời trên thuyền.
- Ha ha, đều là bằng hữu cả, Sở Tiên cười cười, để Hổ Nhị lái thuyền đi.
Pháp Đại Nguyệt nhìn nhóm người cá trên thuyền, kinh ngạc:
- Khí thế trên người thật là mạnh, không phải quân nhân bình thường có thể so sánh.
Thạch lão quan sát nhóm người Hổ Tam, Hổ Tứ, lặng lẽ gật đầu, trong lòng có chút sợ hãi.
Tàu bảo hộ chạy được không xa, rất nhanh, ở xung quanh phát hiện 3 chiếc tàu chiến, theo sát phía sau họ.
- Tiểu Tiên, lấy Golden Desert Eagle của cậu tôi xem xem. Pháp Đại Nguyệt cùng Sở Tiên tán gẫu trên boong thuyền.
- Được a, bên trong khoang thuyền. Sở Tiên gật đầu, đứng dậy, đi vào trong thuyền.
- Tôi cũng đi xem xem, lần đó cậu gửi video chắc là chiếc thuyền này à, tấm tắc, lúc đó thật không ngờ.
Pháp Đại Nguyệt cũng đứng dậy, Thạch lão ở bên cũng hứng thú đi theo.
Sở Tiên không để ý họ đi theo, trực tiếp mở cửa thuyền, tất cả các loại vũ khí trong kho xuất hiện trước mắt họ.
- Lợi hại nha, đều là trang bị đứng đầu thế giới. Pháp Đại Nguyệt tít mắt nhìn vũ khí bên trong.
Ngay cả Thạch lão cũng có hứng thú tiến lên sờ sờ.
Sở Tiên lấy Golden Desert Eagle trong thùng ra, đưa tới trước mặt họ.
Pháp Đại Nguyệt nhận lấy, thấy Thạch lão cũng tò mò nhìn, đưa cho Thạch lão.
- Không tồi không tồi, không hổ là Golden Desert Eagle. Thạch lão thích thú chơi một chút, đưa lại cho Pháp Đại Nguyệt.
- Thạch lão nếu thích thì tặng cho ngài. Sở Tiên cười.
- Không không, chơi súng cả đời rồi, đối với vật này chỉ là có chút mới lạ. Thạch lão cười nói.
Thật ra Pháp Đại Nguyệt vô cùng thích, nhưng Sở Tiên lại không có ý tặng hắn.
Ba người bên trong nhìn một lúc rồi đi ra ngoài.
- Khụ khụ, một luồng gió thổi qua, Thạch lão không chịu được ho lên mấy tiếng, bàn tay đập lên ngực.
- Thạch lão, không sao chứ! Pháp Đại Nguyệt nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cơ thể Thạch lão, ân cần hỏi han.
- Không sao không sao. Thạch lão xua tay:
- Đều là bệnh cũ, một hồi là tốt thôi.
- Sao vậy Thạch gia gia? Sở Tiên quan tâm hỏi.
- Lúc trước Thạch lão đánh trận, từng bị thương ở ngực, lúc trẻ không cảm thấy gì, có tuổi rồi liền phát bệnh, bệnh không thể nói rõ được. Pháp Đại Nguyệt ở bên giải thích.
- Vâng. Sở Tiên gật đầu, gạt gạt lông mày:
- Thạch thúc, tôi biết một phương pháp xoa bóp, có thể khiến ngài thư giãn một lúc.
- Không cần không cần đâu. Thạch lão xua tay.
- Lát nữa sẽ khỏe thôi, không có việc gì lớn.
- Không sao, dù sao có nhiều thời gian, Thạch gia gia, ngài thử xem, phương pháp này là tôi mới học được bên Thái Lan, xoa bóp cơ thể cực kỳ thoải mái, có thể lưu thông máu, giảm bớt đau đớn. Sở Tiên khăng khăng nói.
- Ha ha, được, tiểu Tiên cậu cảm thấy có tác dụng thì cứ thử xem. Thạch lão không tin lời hắn là thật, chỉ đơn giản cho là Sở Tiên muốn lấy lòng, thấy hắn khăng khăng muốn tự mình xoa bóp nên cũng không từ chối.
- Bảo đảm có hiệu quả, thời gian dài đối với cơ thể có lợi ích rất lớn, nghe nói còn có thể kéo dài tuổi thọ. Sở Tiên đỡ Thạch lão vào trong phòng.
Pháp Đại Nguyệt cũng đi cùng họ.
Sở Tiên để Thạch lão nằm trên giường, 2 tay đặt trên người ông lão, trong lòng khẽ động, mở ra công năng từ trường trị liệu.
- Ơ? Thoải mái. Sở Tiên vừa xoa bóp, Thạch lão liền ngạc nhiên phát hiện, trong cơ thể mình ấm áp, khiến bộ ngực đang đau vừa rồi thoải mái hơn rất nhiều.
- Đúng không Thạch gia gia, tôi học phương pháp này rất lâu rồi mà tới mới thành thạo được.
Sở Tiên cười, hiệu quả của từ trường trị liệu đổi mới từng lần một, không đến 10 phút Thạch lão liền cảm thấy toàn thân dễ chịu.
- Thật thần kỳ, ta thấy cơ thể tràn đầy sinh lực. 10 phút sau, Thạch lão đứng dậy, vươn người, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thạch lão hiểu hơn bất kỳ ai về cơ thể mình, vì tuổi tác lớn rồi, chân tay có hơi không linh hoạt, cảm thấy cơ thể mình rất cứng nhắc.
Nhưng sau khi xoa bóp xong, hắn nhận ra không chỉ chỗ đau không đau nữa, mà cơ thể cũng linh hoạt hơn rất nhiều, toàn thân khoan khoái, vô cùng có tinh thần.
- Ha ha. Sở Tiên cười
- Phương pháp xoa bóp rất thần kỳ, mỗi người được xoa bóp đều cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều, trong sách có ghi chép lại, nếu xoa bóp trong thời gian dài, có thể nâng cao thể chất, điều trị bệnh tật, đạt tới hiệu quả kéo dài tuổi thọ.
- Thật đúng là thần kì như vậy. Thạch lão cảm nhận cơ thể mình, ánh mắt lóe ra ánh sáng.
Tuổi cao, sợ nhất là cơ thể không thể cử động, thậm chí là đối mặt với cái chết.
Nếu trước đây có người nói có một loại phương pháp có thể thay đổi sức khỏe thậm chí kéo dài tuổi thọ, Thạch lão chỉ khịt mũi khinh bỉ, nhưng vừa rồi chính bản thân mình trải nghiệm, khiến ông lão cảm thấy thật sự có khả năng này.
Sinh lực trong cơ thể khiến Thạch lão có chút kích động, lâu rồi không có cảm giác thoải mái như vậy.
- Thật sự thần kỳ vậy sao? Pháp Đại Nguyệt nhìn thần sắc Thạch lão, kinh ngạc.
Thạch lão vươn người gật đầu.
- Pháp đại ca, hay là anh đến thử xem. Sở Tiên nói.
- Được được. Pháp Đại Nguyệt không do dự, nằm trên giường.
Sở Tiên cười, trong lòng cũng phấn khởi, hắn không ngờ hiệu quả từ trường trị liệu lại thần kỳ như vậy, xem ra qua mấy ngày phải về nhà một chuyến, trị liệu cho bố mẹ và người thân.
- Oa, thật dễ chịu! Khi tay Sở Tiên chạm vào cơ thể Pháp Đại Nguyệt, phát huy từ trường trị liệu, Pháp Đại Nguyệt không nhịn được nói.
- Có phải cảm thấy bên trong cơ thể ấm áp, toàn thân khoan khoái? Thạch lão ở bên nhìn phương pháp của Sở Tiên càng thêm khiếp sợ.
- Đúng vậy, cảm thấy cả người ấm áp, Sở Tiên phương pháp của cậu thật thần kỳ. Pháp Đại Nguyệt trả lời.
- Vâng, phương pháp này rất khó học, tôi dùng nửa năm mới học được, tôi muốn kéo dài tuổi thọ, tăng cường thể chất, thậm chí đạt được hiệu quả trị liệu bệnh tật trong cơ thể.
- Đây là phương pháp gì mà thần kì như vậy? Thạch lão ở bên, hai mắt phát sáng, hỏi.
Sở Tiên nhìn thấy vẻ mặt của Thạch lão, khẽ cười.
Có thể kéo gần mối quan hệ là tốt rồi, sau này ở trong nước thuận tiện hơn rất nhiều, mà cái giá phải trả rất dễ dàng, chỉ là từ trường trị liệu thôi.
Cái gọi là phương pháp đều chỉ là che mắt, khiến người khác cảm thấy không thể nói rõ ràng được.
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
Sở Tiên đứng trên tàu chiến, trừng mắt đối mặt nhóm người mà hôm qua hắn vừa uy hiếp.
Mà nhóm người này cũng đều biết thanh niên trước mặt, không chỉ vơ vét hơn nghìn vạn của bọn họ, còn đánh bị thương con cái của họ của họ nữa
Nhất là ba của Ngụy Vân và ba của Lư Sơn Nguyệt.
Con của họ bị thanh niên trước mặt này phế bỏ tứ chi, sau này có thể để lại dị tật vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng đối mặt với kẻ thù thế này, họ lại không có cách nào.
Dù cho ba Ngụy Vân chức vị cao, đối mặt với thanh niên thần bí cùng thủ đoạn khung bố, hắn vẫn không dám thả ra dù cho chỉ là một câu tàn nhẫn, vì đối phương thật sự quá độc ác rồi.
Một nhóm phụ huynh lặng lẽ thở dài, con mình đúng là xui xẻo, gặp phải người này, ngay cả họ đều bất lực, thậm chí còn sợ hãi.
- Sau khi về bờ thì lên lớp đi, sau này nhớ chú ý. Sở Tiên đến bên Tiêu Hiểu, nhìn nó cười.
- Vâng học trưởng đẹp trai. Tiếu Hiểu nhìn Sở Tiên, vui mừng cười, nặng nề gật đầu.
Sở Tiên cười nói chuyện với sĩ quan bên cạnh một lúc, rồi ngồi thuyền nhỏ đi tới tàu hộ tống.
Tàu hộ tống khởi động, đoàn người Sở Tiên tiếp tục chạy tới Kinh Hải.
- Bây giờ biết đụng phải khủng bố rồi, sau này còn hung hăng không?
Một người trung tuổi nhìn tàu hộ tống chạy phía xa, liếc mắt con của mình.
Tàu hộ tống chạy được mười mấy tiếng, cuối cùng dừng lại ở bến tàu Kinh Hải.
Sở Tiên căn cứ theo địa chỉ, đến khu vực lần trước đi qua một lần, dưới sự hướng dẫn của quân nhân ngoài cửa đi vào trong phòng sách.
Lúc hắn đến, Thạch lão và Pháp Đại Nguyệt đã đợi ở trong, Sở Tiên cười đi vào.
- Thạch gia gai, Pháp đại ca. Sở Tiên chào hỏi một tiếng, ngồi bên cạnh họ.
- Ha ha, tiểu Tiên đến rồi, cậu thật sự chơi đùa đủ rồi. Pháp Đại Nguyệt nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười nói.
- Tôi cũng là bị ép thôi. Sở Tiên cười trả lời.
- Ha ha, vậy sao? Pháp Đại Nguyệt cười.
- Tiểu Tiên, cậu nói vàng cát ở vị trí nào, hôm nay chúng ta qua xem xem. Thạch lão nhìn Sở Tiên hỏi.
- Vâng, có thể, cự ly không gần, khoảng chừng 10 tiếng. Sở Tiên cười đáp.
- Không sao không sao, nếu thật sự có một vùng đất trù phú thì có xa hơn cũng không gọi là gì. Thạch lão cười híp mắt, rồi chợt hỏi
- Tiểu Tiên định lăn lộn ở đâu?
- Vịnh Bengal. Sở Tiên cũng không giấu diếm:
- Vịnh Bengal hiện giờ căn bản đã độc lập, tôi chuẩn bị thống lĩnh ở đó.
Thạch lão im lặng gật đầu:
- Chuyến đi này có chút nguy hiểm, cậu phải cẩn thận.
- Thạch gia gai, chuyện này tôi không tham dự, sẽ có người đến làm. Sở Tiên cười đáp.
- Ừm. Thạch lão cũng không tin tất cả đều là Sở Tiên chi phối, hắn cảm thấy chắc là vị quý tộc người Anh dẫn đầu.
Nói chuyện với Thạch lão và Pháp Đại Nguyệt trong phòng sách một lúc, rồi 3 người ăn cơm trưa, ngồi xe đi đến bến tàu.
- Lên thuyền cậu không vấn đề gì chứ? Thạch lão cười híp mắt nói với Sở Tiên.
- Đương nhiên không thành vấn đề. Sở Tiên lắc đầu, đưa họ lên thuyền.
- Không tồi không tồi. Thạch lão quan sát xung quanh:
- Tàu bảo vệ được ngụy trang thành thuyền, chất lượng không tồi.
Thạch lão vừa nhìn đã phát hiện ra đây không phải thuyền đánh cá cũng không làm Sở Tiên quá bất ngờ, dù sao đây là người đã sông hơn nửa đời trên thuyền.
- Ha ha, đều là bằng hữu cả, Sở Tiên cười cười, để Hổ Nhị lái thuyền đi.
Pháp Đại Nguyệt nhìn nhóm người cá trên thuyền, kinh ngạc:
- Khí thế trên người thật là mạnh, không phải quân nhân bình thường có thể so sánh.
Thạch lão quan sát nhóm người Hổ Tam, Hổ Tứ, lặng lẽ gật đầu, trong lòng có chút sợ hãi.
Tàu bảo hộ chạy được không xa, rất nhanh, ở xung quanh phát hiện 3 chiếc tàu chiến, theo sát phía sau họ.
- Tiểu Tiên, lấy Golden Desert Eagle của cậu tôi xem xem. Pháp Đại Nguyệt cùng Sở Tiên tán gẫu trên boong thuyền.
- Được a, bên trong khoang thuyền. Sở Tiên gật đầu, đứng dậy, đi vào trong thuyền.
- Tôi cũng đi xem xem, lần đó cậu gửi video chắc là chiếc thuyền này à, tấm tắc, lúc đó thật không ngờ.
Pháp Đại Nguyệt cũng đứng dậy, Thạch lão ở bên cũng hứng thú đi theo.
Sở Tiên không để ý họ đi theo, trực tiếp mở cửa thuyền, tất cả các loại vũ khí trong kho xuất hiện trước mắt họ.
- Lợi hại nha, đều là trang bị đứng đầu thế giới. Pháp Đại Nguyệt tít mắt nhìn vũ khí bên trong.
Ngay cả Thạch lão cũng có hứng thú tiến lên sờ sờ.
Sở Tiên lấy Golden Desert Eagle trong thùng ra, đưa tới trước mặt họ.
Pháp Đại Nguyệt nhận lấy, thấy Thạch lão cũng tò mò nhìn, đưa cho Thạch lão.
- Không tồi không tồi, không hổ là Golden Desert Eagle. Thạch lão thích thú chơi một chút, đưa lại cho Pháp Đại Nguyệt.
- Thạch lão nếu thích thì tặng cho ngài. Sở Tiên cười.
- Không không, chơi súng cả đời rồi, đối với vật này chỉ là có chút mới lạ. Thạch lão cười nói.
Thật ra Pháp Đại Nguyệt vô cùng thích, nhưng Sở Tiên lại không có ý tặng hắn.
Ba người bên trong nhìn một lúc rồi đi ra ngoài.
- Khụ khụ, một luồng gió thổi qua, Thạch lão không chịu được ho lên mấy tiếng, bàn tay đập lên ngực.
- Thạch lão, không sao chứ! Pháp Đại Nguyệt nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cơ thể Thạch lão, ân cần hỏi han.
- Không sao không sao. Thạch lão xua tay:
- Đều là bệnh cũ, một hồi là tốt thôi.
- Sao vậy Thạch gia gia? Sở Tiên quan tâm hỏi.
- Lúc trước Thạch lão đánh trận, từng bị thương ở ngực, lúc trẻ không cảm thấy gì, có tuổi rồi liền phát bệnh, bệnh không thể nói rõ được. Pháp Đại Nguyệt ở bên giải thích.
- Vâng. Sở Tiên gật đầu, gạt gạt lông mày:
- Thạch thúc, tôi biết một phương pháp xoa bóp, có thể khiến ngài thư giãn một lúc.
- Không cần không cần đâu. Thạch lão xua tay.
- Lát nữa sẽ khỏe thôi, không có việc gì lớn.
- Không sao, dù sao có nhiều thời gian, Thạch gia gia, ngài thử xem, phương pháp này là tôi mới học được bên Thái Lan, xoa bóp cơ thể cực kỳ thoải mái, có thể lưu thông máu, giảm bớt đau đớn. Sở Tiên khăng khăng nói.
- Ha ha, được, tiểu Tiên cậu cảm thấy có tác dụng thì cứ thử xem. Thạch lão không tin lời hắn là thật, chỉ đơn giản cho là Sở Tiên muốn lấy lòng, thấy hắn khăng khăng muốn tự mình xoa bóp nên cũng không từ chối.
- Bảo đảm có hiệu quả, thời gian dài đối với cơ thể có lợi ích rất lớn, nghe nói còn có thể kéo dài tuổi thọ. Sở Tiên đỡ Thạch lão vào trong phòng.
Pháp Đại Nguyệt cũng đi cùng họ.
Sở Tiên để Thạch lão nằm trên giường, 2 tay đặt trên người ông lão, trong lòng khẽ động, mở ra công năng từ trường trị liệu.
- Ơ? Thoải mái. Sở Tiên vừa xoa bóp, Thạch lão liền ngạc nhiên phát hiện, trong cơ thể mình ấm áp, khiến bộ ngực đang đau vừa rồi thoải mái hơn rất nhiều.
- Đúng không Thạch gia gia, tôi học phương pháp này rất lâu rồi mà tới mới thành thạo được.
Sở Tiên cười, hiệu quả của từ trường trị liệu đổi mới từng lần một, không đến 10 phút Thạch lão liền cảm thấy toàn thân dễ chịu.
- Thật thần kỳ, ta thấy cơ thể tràn đầy sinh lực. 10 phút sau, Thạch lão đứng dậy, vươn người, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thạch lão hiểu hơn bất kỳ ai về cơ thể mình, vì tuổi tác lớn rồi, chân tay có hơi không linh hoạt, cảm thấy cơ thể mình rất cứng nhắc.
Nhưng sau khi xoa bóp xong, hắn nhận ra không chỉ chỗ đau không đau nữa, mà cơ thể cũng linh hoạt hơn rất nhiều, toàn thân khoan khoái, vô cùng có tinh thần.
- Ha ha. Sở Tiên cười
- Phương pháp xoa bóp rất thần kỳ, mỗi người được xoa bóp đều cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều, trong sách có ghi chép lại, nếu xoa bóp trong thời gian dài, có thể nâng cao thể chất, điều trị bệnh tật, đạt tới hiệu quả kéo dài tuổi thọ.
- Thật đúng là thần kì như vậy. Thạch lão cảm nhận cơ thể mình, ánh mắt lóe ra ánh sáng.
Tuổi cao, sợ nhất là cơ thể không thể cử động, thậm chí là đối mặt với cái chết.
Nếu trước đây có người nói có một loại phương pháp có thể thay đổi sức khỏe thậm chí kéo dài tuổi thọ, Thạch lão chỉ khịt mũi khinh bỉ, nhưng vừa rồi chính bản thân mình trải nghiệm, khiến ông lão cảm thấy thật sự có khả năng này.
Sinh lực trong cơ thể khiến Thạch lão có chút kích động, lâu rồi không có cảm giác thoải mái như vậy.
- Thật sự thần kỳ vậy sao? Pháp Đại Nguyệt nhìn thần sắc Thạch lão, kinh ngạc.
Thạch lão vươn người gật đầu.
- Pháp đại ca, hay là anh đến thử xem. Sở Tiên nói.
- Được được. Pháp Đại Nguyệt không do dự, nằm trên giường.
Sở Tiên cười, trong lòng cũng phấn khởi, hắn không ngờ hiệu quả từ trường trị liệu lại thần kỳ như vậy, xem ra qua mấy ngày phải về nhà một chuyến, trị liệu cho bố mẹ và người thân.
- Oa, thật dễ chịu! Khi tay Sở Tiên chạm vào cơ thể Pháp Đại Nguyệt, phát huy từ trường trị liệu, Pháp Đại Nguyệt không nhịn được nói.
- Có phải cảm thấy bên trong cơ thể ấm áp, toàn thân khoan khoái? Thạch lão ở bên nhìn phương pháp của Sở Tiên càng thêm khiếp sợ.
- Đúng vậy, cảm thấy cả người ấm áp, Sở Tiên phương pháp của cậu thật thần kỳ. Pháp Đại Nguyệt trả lời.
- Vâng, phương pháp này rất khó học, tôi dùng nửa năm mới học được, tôi muốn kéo dài tuổi thọ, tăng cường thể chất, thậm chí đạt được hiệu quả trị liệu bệnh tật trong cơ thể.
- Đây là phương pháp gì mà thần kì như vậy? Thạch lão ở bên, hai mắt phát sáng, hỏi.
Sở Tiên nhìn thấy vẻ mặt của Thạch lão, khẽ cười.
Có thể kéo gần mối quan hệ là tốt rồi, sau này ở trong nước thuận tiện hơn rất nhiều, mà cái giá phải trả rất dễ dàng, chỉ là từ trường trị liệu thôi.
Cái gọi là phương pháp đều chỉ là che mắt, khiến người khác cảm thấy không thể nói rõ ràng được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook