Ta Có Thể Biến Thành Cá
-
Chương 341: Đảo Hoang
Người dịch: Kandy.
Biên: Cẩuca
Team dịch: Cá
Nguồn: TruyenYY.com
Chu Thắng Văn cách nửa tiếng lại gọi 1 lần điện thoại, nhưng vẫn là trạng thái tắt máy như trước, khiến hắn vô cùng nôn nóng:
- Không đen thế chứ?
Nghĩ đến việc di dời và khách sạn, Chu Thắng Văn bực bội không ngừng đi lại trong văn phòng, trong lòng có chút hối hận, xem tiểu thuyết
Lúc trước Sở Tiên đã tới tòa cao ốc của tập đoàn hắn, mình lại không để hắn vào, dĩ nhiên là hoàn toàn đắc tội với hắn, nếu lúc đó không đụng mặt hắn, chuyện có thể không rơi vào tình trạng như bây giờ.
Lúc đó không để mắt tới hắn, hiện tại lại giống như hạt cát trong mắt, như mụn trên mặt khiến người khó chịu. Chu Thắng Văn nhìn ngoài cửa sổ, do dự nhiều lần quyết định cúi đầu.
Đem Trần Quân giao ra dĩ nhiên không thể, hắn đã theo mình mười mấy năm, nếu mình thật sự giao cho hắn, những người khác trong tập đoàn sẽ cảm thấy thất vọng. Bỏ đi, bỏ đi, đổi chức vụ của Trần Quân, sau đó cho hắn ít quyền lợi, hòa giải.
Chu Thắng Văn quyết định, làm kẻ địch của Sở Tiên thật sự là lựa chọn không lý trí, bây giờ phải nhanh chóng hoà giải.
Sở Tiên và Kim Hoa quan hệ tương đối tốt, điểm này Chu Thắng Văn biết, bây giờ dù cho hắn và Kim Hoa vì quan hệ công ty mà có chút bất hoà, nhưng bên ngoài vẫn tốt, gọi điện cho Kim Hoa, Chu Thắng Văn muốn để Kim Hoa làm người trung gian, giới thiệu hai người gặp mặt, giải quyết vấn đề này.
Kim Hoa nhận điện thoại của Chu Thắng Văn có hơi bất ngờ, nghe lời hắn nói, cười nhạt.
Bây giờ biết nói xin lỗi rồi? Sở Tiên là người mà ngươi có thể đụng đến sao? Kim Hoa khinh thường nghĩ, nhưng do dự một chut vẫn là đồng ý, nói cho cùng vẫn phải cho hắn chút thể diện, coi như là một tí tình người.
Chính là không biết hắn có tha thứ không, Chu Thắng Văn, ngươi có phải không biết mình rốt cuộc đã động đến nhân vật nào. Kim Hoa cười, nghĩ đến mấy người cùng ăn cơm lần trước, mấy người đó tùy tiện lôi ra 4, 5 người ra đều có thể đè được ngươi, chứ đừng nói là còn có một vị quý tộc.
Sở Tiên vừa xuống máy bay mở điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi đến, có số lạ hắn không hề để ý, gọi lại cho Kim Hoa.
- Anh Kim, có chuyện gì vậy? Sở Tiên cười cười hỏi.
- Ha ha, tiểu Tiên, cậu đang ở đâu? gọi cho cậu cũng không được? Kim Hoa khách sáo hỏi.
- Vừa rồi ở trên máy bay, hiện vừa đến Mỹ.
- Ở Mỹ rồi à? Kim hoa hỏi kinh ngạc, rồi nói:
- Tiểu Tiên, cậu không biết, câu bây giờ khiến Chu Thắng Văn muốn chết ngay kìa, hắn muốn nhờ tôi hẹn cậu, chắc là cúi đầu trước cậu, cậu đúng là lợi hại, khiến hắn gặp phải tình cảnh này.
- Cúi đầu? Sở Tiên cười nhạt:
- Anh Kim, anh nói với hắn, lúc nào có thể giao Trần Quân ra, thì ân oán lúc đó mới tính hết.
- Được, tôi sẽ nói lại với hắn, tiểu Tiên, lần sau về Hải Thanh chúng ta tụ tập. Kim Hoa gật đầu.
- Đương nhiên không thành vấn đề, đợi em giải quyết xong việc bên này chúng ta gặp nhau.
Sở Tiên gật đầu, nói chuyện một lúc, rồi ngồi trên chiếc xe sớm đã đợi hắn ở cửa.
Kim Hoa cúp điện thoại xong, gọi cho Chu Thắng Văn, cười khẩy:
- Ừ, Chu tổng, tôi đã liên hệ được với Sở Tiên rồi, có điều cậu ta bảo tôi nói với ông, muốn giải quyết mâu thuẫn thì phải giao Trần Quân ra, nếu không thì không bàn nữa.
- Cái gì? Chu Thắng Văn nghe thấy Trần Quân, mặt tối sầm.
- Ừm, đây là ý của Sở Tiên, bây giờ hắn đang ở Mỹ, ông cũng có thể gọi điện xác nhận. Kim Hoa cười nói.
- Được, làm phiền Kim tổng rồi, có thời gian chúng ta gặp nhau. Chu Thắng Văn tắt điện thoại, nắm chặt tay, hai mắt đỏ bừng:
- Sở Tiên, cậu thật là được voi đòi tiên, cũng không cho Chu Thắng Văn ta thể diện, được, được, vậy ta chiến đấu tới cùng.
Chu Thắng Văn điên cuồng, hắn hoàn toàn bị ép.
Vịnh Bengal trên biển, ngư thuyền 70 mét nhanh chóng lái qua.
- Ông chủ, phía trước không xa có đảo hoang, Alvin và Ore đã đến đảo hoang kia rồi. Trên ngư thuyền chính là Sở Tiên cùng 2 nhóm người đầy sinh lực, họ ở Mỹ một ngày rồi lái thuyền tới vịnh Bengal.
- Đảo hoang, ừ, vậy chúng ta qua đó xem xem. Sở Tiên hứng thú, vào trong khoang thuyền xem xét những thiết bị mà David và Grace đã lấy được.
Đây là cái hộp nhỏ tương tự với chậu rửa mặt, loại vô tuyến băng rộng, tương tự loại 4g, có thể truyền phạm vi mấy trăm mét, tính bảo mật và kháng nhiễu rất mạnh, là công cụ truyền thông tin trong quân đội, người mang theo nó, tương đương với trạm căn cứ.
Ngoài truyền thông tin, chiếc hộp này còn có thể truyền hình ảnh xung quanh tới chỗ tổng bộ, giống như vệ tinh giám sát.
Đối với phương diện điều động có tác dụng vô cùng lớn.
Ngoài ra còn có rất nhiều súng trường AK, loại súng này không phải loại bọn Alvin vẫn dùng hiện nay, uy lực và tính năng cao hơn rất nhiều, và còn có nhiều loại vũ khí khác.
Sở Tiên đi ra ngoài, nhìn thấy đảo hoang cách không xa, đảo hoang không rộng, trồng rất nhiều cây, là một căn cứ ẩn náu trong thiên nhiên.
Bên bờ đảo hoang, 10 thuyền chừng 30 mét cập bến, bên bờ nhóm người Alvin đang nướng cá và hải điểu.
Khi họ nhìn thấy thuyền ngư quen thuộc đang chạy tới, mọi người liền đứng dậy.
- Ông chủ tới rồi, ông chủ tới rồi.
Đám người kích động nhìn ra xa, cùng đợi ân nhân của họ đến.
Tàu hộ tống dừng bên bờ, Sở Tiên nhìn thấy 10 thuyền ngư bên cạnh, hài lòng gật đầu, rồi nhìn đám người Alvin bên bờ.
- Ông chủ, ông chủ. Đám người lớn tiếng hô.
Sở Tiên gật đầu, từ tàu đi xuống, đi về phía họ.
- Ông chủ, đây là ngư thuyền chúng tôi mua, mỗi chiếc giá 15 vạn USD, có một ít thiết bị, tổng hao tốn 110 vạn USD, đây là danh sách mua sắm. Alvin tiến lên, vui mừng nói.
- Tốt, mọi người vất vả rồi. Sở Tiên gật đầu.
- Không vất vả không vất vả. Alvin vội vã xua tay:
- Ông chủ, giới thiệu với ông vài người mới đến.
Alvin nói, vẫy vẫy tay với mấy người thanh niên, trong đó còn có một phụ nữ:
- Ông chủ, họ là những người tôi tìm kiếm để làm tình báo, mỗi người đều có kỹ thuật không tồi, họ đồng ý làm cho ông chủ, lòng trung thành ông chủ có thể yên tâm.
Sở Tiên liếc nhìn bọn họ, gật đầu:
- Được, qua một thời gian ta sẽ sắp xếp người đến chỗ ngươi.
- Vâng ông chủ. Alvin gật đầu
- Ta mang đến cho các ngươi các thiết bị về thông tin, đợi lát nữa ngươi cho họ làm quen, ngoài ra vị trí trạm trung tâm thông tin ngươi đã chọn được chưa? Sở Tiên cười hỏi.
- Tôi định đặt trạm trung tâm thông tin tạm thời trên đảo hoang này, rất ít có người đến, ở đây rất an toàn, chúng tôi có thể xây mấy gian phòng ở đây, bình thường còn có thể nghỉ ngơi ở đây. Alvin cười đáp.
- Được, các người mau chóng làm đi, điều tra nhóm hải tặc Đầu Lâu Trắng thế nào rồi? Sở Tiên hỏi.
- Chúng tôi điều tra mấy lần, Đầu Lâu Trắng ở trên một hòn đảo nguyên thủy, họ có quan hệ vô cùng tốt với người nguyên thuỷ, tất cả hòn đảo khoảng 50 km2, bên trong có 500, 600 người của bộ tộc nguyên thủy, tôi phái người đi thăm dò, vẫn chưa ra biển thì đã bị người nguyên thủy tấn công.
Nhóm hải tặc Đầu Lâu Trắng trong thời gian này có hành động gì không? Sở Tiên hỏi hắn.
Mỗi ngày Đầu Lâu Trắng sẽ có 4, 5 chiếc ca nô từ đảo ra, hình như đang tìm kiếm cái gì? Tôi đoán chắc có liên quan đến ông chủ.
Sở Tiên gật đầu:
- Việc nhóm hải tặc Đầu Lâu Trắng chúng ta qua mấy ngày nữa rồi nói, hiện giờ làm tốt trung tâm thông tin trước, ngoài ra sắp xếp cho họ phụ trách những vùng biển, nhất định phải bao phủ các khu quan trọng của vịnh Bengal.
- Vâng ông chủ, vấn đề trung tâm thông tin chúng tôi có nhiều người như vậy, 2 ngày nữa chắc chắn hoàn thành, 3 ngày sau sẽ phân bố toàn bộ vùng biển. Alvin bảo đảm.
- Được, đi, chúng ta đi vào trong xem xem. Sở Tiên gật đầu, đi sâu vào đảo hoang.
Nhóm người Alvin đi theo sau:
- Ông chủ, xung quanh đảo hoang 20km này còn có không ít sinh vật.
Sở Tiên tò mò nhìn xung quanh, trên đảo có rất nhiều cây dừa, còn có rất nhiều loại hắn không biết, cỏ dại không nhiều, nhưng lại rất cao.
Toàn bộ đảo hoang gồ ghề, không theo quy tắc nào, trên mặt đất thỉnh thoảng có thằn lằn bò qua, đầu to đến dọa người.
Chít chít." Đúng lúc này, Sở Tiên đột nhiên nghe thấy tiếng khỉ.
Sở Tiên sững sờ, quay đầu nhìn, chỉ thấy ở trên cây, con khỉ với cái đuôi vô cùng đáng yêu nằm trên cây, mọi người tò mò quan sát.
- Ở đây có cả khỉ? Sở Tiên ngạc nhiên.
- Đúng vậy ông chủ, lúc chúng tôi gặp cũng rất bất ngờ, không ngờ lại có khỉ đuôi dài, nhưng loại này vô cùng nhanh nhẹn, chúng tôi căn bản bắt không được nó. Alvin cười nói.
- Khỉ đuôi dài? Rất đáng yêu. Sở Tiên thích thú quan sát.
- Ở đây tổng cộng có 20, 30 con khỉ đuôi dài, nếu ông chủ thích chúng tôi bắt cho ngài làm vật cưng.
- Không cần, có cơ hội ta tự bắt một con nuôi. Sở Tiên lắc đầu, nhìn khỉ đuôi dài xua tay.
- Ông chủ, tôi thấy ở đây tương đối phù hợp, ở đây tới vô cùng lõm xuống, không dễ dàng bị phát hiện.
- Được, các ngươi nhìn làm được là được, ta đi dạo quanh đảo.
- Vâng ông chủ, hôm nay chúng tôi sẽ quay về bến tàu Ấn Độ, từ bên đó chuyển ít gạch đá để làm nguyên liệu xây dựng.
- Ừm. Sở Tiên gật đầu.
Biên: Cẩuca
Team dịch: Cá
Nguồn: TruyenYY.com
Chu Thắng Văn cách nửa tiếng lại gọi 1 lần điện thoại, nhưng vẫn là trạng thái tắt máy như trước, khiến hắn vô cùng nôn nóng:
- Không đen thế chứ?
Nghĩ đến việc di dời và khách sạn, Chu Thắng Văn bực bội không ngừng đi lại trong văn phòng, trong lòng có chút hối hận, xem tiểu thuyết
Lúc trước Sở Tiên đã tới tòa cao ốc của tập đoàn hắn, mình lại không để hắn vào, dĩ nhiên là hoàn toàn đắc tội với hắn, nếu lúc đó không đụng mặt hắn, chuyện có thể không rơi vào tình trạng như bây giờ.
Lúc đó không để mắt tới hắn, hiện tại lại giống như hạt cát trong mắt, như mụn trên mặt khiến người khó chịu. Chu Thắng Văn nhìn ngoài cửa sổ, do dự nhiều lần quyết định cúi đầu.
Đem Trần Quân giao ra dĩ nhiên không thể, hắn đã theo mình mười mấy năm, nếu mình thật sự giao cho hắn, những người khác trong tập đoàn sẽ cảm thấy thất vọng. Bỏ đi, bỏ đi, đổi chức vụ của Trần Quân, sau đó cho hắn ít quyền lợi, hòa giải.
Chu Thắng Văn quyết định, làm kẻ địch của Sở Tiên thật sự là lựa chọn không lý trí, bây giờ phải nhanh chóng hoà giải.
Sở Tiên và Kim Hoa quan hệ tương đối tốt, điểm này Chu Thắng Văn biết, bây giờ dù cho hắn và Kim Hoa vì quan hệ công ty mà có chút bất hoà, nhưng bên ngoài vẫn tốt, gọi điện cho Kim Hoa, Chu Thắng Văn muốn để Kim Hoa làm người trung gian, giới thiệu hai người gặp mặt, giải quyết vấn đề này.
Kim Hoa nhận điện thoại của Chu Thắng Văn có hơi bất ngờ, nghe lời hắn nói, cười nhạt.
Bây giờ biết nói xin lỗi rồi? Sở Tiên là người mà ngươi có thể đụng đến sao? Kim Hoa khinh thường nghĩ, nhưng do dự một chut vẫn là đồng ý, nói cho cùng vẫn phải cho hắn chút thể diện, coi như là một tí tình người.
Chính là không biết hắn có tha thứ không, Chu Thắng Văn, ngươi có phải không biết mình rốt cuộc đã động đến nhân vật nào. Kim Hoa cười, nghĩ đến mấy người cùng ăn cơm lần trước, mấy người đó tùy tiện lôi ra 4, 5 người ra đều có thể đè được ngươi, chứ đừng nói là còn có một vị quý tộc.
Sở Tiên vừa xuống máy bay mở điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi đến, có số lạ hắn không hề để ý, gọi lại cho Kim Hoa.
- Anh Kim, có chuyện gì vậy? Sở Tiên cười cười hỏi.
- Ha ha, tiểu Tiên, cậu đang ở đâu? gọi cho cậu cũng không được? Kim Hoa khách sáo hỏi.
- Vừa rồi ở trên máy bay, hiện vừa đến Mỹ.
- Ở Mỹ rồi à? Kim hoa hỏi kinh ngạc, rồi nói:
- Tiểu Tiên, cậu không biết, câu bây giờ khiến Chu Thắng Văn muốn chết ngay kìa, hắn muốn nhờ tôi hẹn cậu, chắc là cúi đầu trước cậu, cậu đúng là lợi hại, khiến hắn gặp phải tình cảnh này.
- Cúi đầu? Sở Tiên cười nhạt:
- Anh Kim, anh nói với hắn, lúc nào có thể giao Trần Quân ra, thì ân oán lúc đó mới tính hết.
- Được, tôi sẽ nói lại với hắn, tiểu Tiên, lần sau về Hải Thanh chúng ta tụ tập. Kim Hoa gật đầu.
- Đương nhiên không thành vấn đề, đợi em giải quyết xong việc bên này chúng ta gặp nhau.
Sở Tiên gật đầu, nói chuyện một lúc, rồi ngồi trên chiếc xe sớm đã đợi hắn ở cửa.
Kim Hoa cúp điện thoại xong, gọi cho Chu Thắng Văn, cười khẩy:
- Ừ, Chu tổng, tôi đã liên hệ được với Sở Tiên rồi, có điều cậu ta bảo tôi nói với ông, muốn giải quyết mâu thuẫn thì phải giao Trần Quân ra, nếu không thì không bàn nữa.
- Cái gì? Chu Thắng Văn nghe thấy Trần Quân, mặt tối sầm.
- Ừm, đây là ý của Sở Tiên, bây giờ hắn đang ở Mỹ, ông cũng có thể gọi điện xác nhận. Kim Hoa cười nói.
- Được, làm phiền Kim tổng rồi, có thời gian chúng ta gặp nhau. Chu Thắng Văn tắt điện thoại, nắm chặt tay, hai mắt đỏ bừng:
- Sở Tiên, cậu thật là được voi đòi tiên, cũng không cho Chu Thắng Văn ta thể diện, được, được, vậy ta chiến đấu tới cùng.
Chu Thắng Văn điên cuồng, hắn hoàn toàn bị ép.
Vịnh Bengal trên biển, ngư thuyền 70 mét nhanh chóng lái qua.
- Ông chủ, phía trước không xa có đảo hoang, Alvin và Ore đã đến đảo hoang kia rồi. Trên ngư thuyền chính là Sở Tiên cùng 2 nhóm người đầy sinh lực, họ ở Mỹ một ngày rồi lái thuyền tới vịnh Bengal.
- Đảo hoang, ừ, vậy chúng ta qua đó xem xem. Sở Tiên hứng thú, vào trong khoang thuyền xem xét những thiết bị mà David và Grace đã lấy được.
Đây là cái hộp nhỏ tương tự với chậu rửa mặt, loại vô tuyến băng rộng, tương tự loại 4g, có thể truyền phạm vi mấy trăm mét, tính bảo mật và kháng nhiễu rất mạnh, là công cụ truyền thông tin trong quân đội, người mang theo nó, tương đương với trạm căn cứ.
Ngoài truyền thông tin, chiếc hộp này còn có thể truyền hình ảnh xung quanh tới chỗ tổng bộ, giống như vệ tinh giám sát.
Đối với phương diện điều động có tác dụng vô cùng lớn.
Ngoài ra còn có rất nhiều súng trường AK, loại súng này không phải loại bọn Alvin vẫn dùng hiện nay, uy lực và tính năng cao hơn rất nhiều, và còn có nhiều loại vũ khí khác.
Sở Tiên đi ra ngoài, nhìn thấy đảo hoang cách không xa, đảo hoang không rộng, trồng rất nhiều cây, là một căn cứ ẩn náu trong thiên nhiên.
Bên bờ đảo hoang, 10 thuyền chừng 30 mét cập bến, bên bờ nhóm người Alvin đang nướng cá và hải điểu.
Khi họ nhìn thấy thuyền ngư quen thuộc đang chạy tới, mọi người liền đứng dậy.
- Ông chủ tới rồi, ông chủ tới rồi.
Đám người kích động nhìn ra xa, cùng đợi ân nhân của họ đến.
Tàu hộ tống dừng bên bờ, Sở Tiên nhìn thấy 10 thuyền ngư bên cạnh, hài lòng gật đầu, rồi nhìn đám người Alvin bên bờ.
- Ông chủ, ông chủ. Đám người lớn tiếng hô.
Sở Tiên gật đầu, từ tàu đi xuống, đi về phía họ.
- Ông chủ, đây là ngư thuyền chúng tôi mua, mỗi chiếc giá 15 vạn USD, có một ít thiết bị, tổng hao tốn 110 vạn USD, đây là danh sách mua sắm. Alvin tiến lên, vui mừng nói.
- Tốt, mọi người vất vả rồi. Sở Tiên gật đầu.
- Không vất vả không vất vả. Alvin vội vã xua tay:
- Ông chủ, giới thiệu với ông vài người mới đến.
Alvin nói, vẫy vẫy tay với mấy người thanh niên, trong đó còn có một phụ nữ:
- Ông chủ, họ là những người tôi tìm kiếm để làm tình báo, mỗi người đều có kỹ thuật không tồi, họ đồng ý làm cho ông chủ, lòng trung thành ông chủ có thể yên tâm.
Sở Tiên liếc nhìn bọn họ, gật đầu:
- Được, qua một thời gian ta sẽ sắp xếp người đến chỗ ngươi.
- Vâng ông chủ. Alvin gật đầu
- Ta mang đến cho các ngươi các thiết bị về thông tin, đợi lát nữa ngươi cho họ làm quen, ngoài ra vị trí trạm trung tâm thông tin ngươi đã chọn được chưa? Sở Tiên cười hỏi.
- Tôi định đặt trạm trung tâm thông tin tạm thời trên đảo hoang này, rất ít có người đến, ở đây rất an toàn, chúng tôi có thể xây mấy gian phòng ở đây, bình thường còn có thể nghỉ ngơi ở đây. Alvin cười đáp.
- Được, các người mau chóng làm đi, điều tra nhóm hải tặc Đầu Lâu Trắng thế nào rồi? Sở Tiên hỏi.
- Chúng tôi điều tra mấy lần, Đầu Lâu Trắng ở trên một hòn đảo nguyên thủy, họ có quan hệ vô cùng tốt với người nguyên thuỷ, tất cả hòn đảo khoảng 50 km2, bên trong có 500, 600 người của bộ tộc nguyên thủy, tôi phái người đi thăm dò, vẫn chưa ra biển thì đã bị người nguyên thủy tấn công.
Nhóm hải tặc Đầu Lâu Trắng trong thời gian này có hành động gì không? Sở Tiên hỏi hắn.
Mỗi ngày Đầu Lâu Trắng sẽ có 4, 5 chiếc ca nô từ đảo ra, hình như đang tìm kiếm cái gì? Tôi đoán chắc có liên quan đến ông chủ.
Sở Tiên gật đầu:
- Việc nhóm hải tặc Đầu Lâu Trắng chúng ta qua mấy ngày nữa rồi nói, hiện giờ làm tốt trung tâm thông tin trước, ngoài ra sắp xếp cho họ phụ trách những vùng biển, nhất định phải bao phủ các khu quan trọng của vịnh Bengal.
- Vâng ông chủ, vấn đề trung tâm thông tin chúng tôi có nhiều người như vậy, 2 ngày nữa chắc chắn hoàn thành, 3 ngày sau sẽ phân bố toàn bộ vùng biển. Alvin bảo đảm.
- Được, đi, chúng ta đi vào trong xem xem. Sở Tiên gật đầu, đi sâu vào đảo hoang.
Nhóm người Alvin đi theo sau:
- Ông chủ, xung quanh đảo hoang 20km này còn có không ít sinh vật.
Sở Tiên tò mò nhìn xung quanh, trên đảo có rất nhiều cây dừa, còn có rất nhiều loại hắn không biết, cỏ dại không nhiều, nhưng lại rất cao.
Toàn bộ đảo hoang gồ ghề, không theo quy tắc nào, trên mặt đất thỉnh thoảng có thằn lằn bò qua, đầu to đến dọa người.
Chít chít." Đúng lúc này, Sở Tiên đột nhiên nghe thấy tiếng khỉ.
Sở Tiên sững sờ, quay đầu nhìn, chỉ thấy ở trên cây, con khỉ với cái đuôi vô cùng đáng yêu nằm trên cây, mọi người tò mò quan sát.
- Ở đây có cả khỉ? Sở Tiên ngạc nhiên.
- Đúng vậy ông chủ, lúc chúng tôi gặp cũng rất bất ngờ, không ngờ lại có khỉ đuôi dài, nhưng loại này vô cùng nhanh nhẹn, chúng tôi căn bản bắt không được nó. Alvin cười nói.
- Khỉ đuôi dài? Rất đáng yêu. Sở Tiên thích thú quan sát.
- Ở đây tổng cộng có 20, 30 con khỉ đuôi dài, nếu ông chủ thích chúng tôi bắt cho ngài làm vật cưng.
- Không cần, có cơ hội ta tự bắt một con nuôi. Sở Tiên lắc đầu, nhìn khỉ đuôi dài xua tay.
- Ông chủ, tôi thấy ở đây tương đối phù hợp, ở đây tới vô cùng lõm xuống, không dễ dàng bị phát hiện.
- Được, các ngươi nhìn làm được là được, ta đi dạo quanh đảo.
- Vâng ông chủ, hôm nay chúng tôi sẽ quay về bến tàu Ấn Độ, từ bên đó chuyển ít gạch đá để làm nguyên liệu xây dựng.
- Ừm. Sở Tiên gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook