Ta Có Thể Biến Thành Cá
Chương 334: Tự Mình Bảo Trọng

Người dịch: Vô Thần

Biên: Cẩuca

Team dịch: Cá

Nguồn: TruyenYY.com

- Phế đi toàn bộ chân tay của bọn hắn.

Sở Tiên vừa nói xong, năm tên thanh niên kia không còn nhịn được nữa, thình thịch quỳ rạp xuống đất cầu xin:

- Đại ca, cầu xin ngài tha cho chúng tôi, xin ngài cho chúng tôi một cơ hội.

Sở Tiên lạnh lùng nhìn lấy bọn hắn:

- Mười mấy người hôm đó, ai cũng chạy không thoát, đương nhiên kể cả đại ca của bọn ngươi, hắn sẽ thảm hại hơn cả các ngươi.

- Xin đừng đánh tôi!

Một tên thanh niên nhìn thấy hai người cá cầm gậy thép đi tới, hoảng sợ lập tức đứng lên bỏ chạy.

- Rắc!

Nhưng hắn chưa chạy được bao xa, một gậy thép liền đánh lên đùi hắn, cú đánh mang theo lực cường đại trực tiếp khiến hắn ngã nhào trên mặt đất.

- Bụp bụp bụp!

Bọn Kiếm Tam không lưu tình chút nào, mỗi một gậy đánh xuống đều làm cho xương cốt bọn hắn phát ra thanh âm đứt gãy, sau này bọn hắn sợ rằng chỉ có thể ngồi trên xe lăn hoặc nằm trên giường sống nốt quãng đời còn lại.

Sở Tiên không có chút nào thương hại đám người này, đã dấn thân vào con đường xã hội đen thì bọn chúng phải chuẩn bị tâm lý cho khả năng bị người khác trả thù, thậm chí chuẩn bị cho khả năng mất mạng.

Trong quán bar, các nhân viên mặt mũi trở nên tái nhợt, nhìn đám năm người kia đang nằm giữa sàn gào thét.

- Đập phá hết nơi này đi, sau đó cho một mồi lửa đốt nó đi.

Sở Tiên nhìn quét một vòng nhìn chung quanh, sau đó nói với những người cá đứng sau mình đi xử lý.

- Vân, thưa ông chủ!

Một đám người cá lập tức dùng ống thép trong tay bắt đầu đập phá những thứ chung quanh.

- Choảng choảng.

Tiếng đồ vật vỡ vụn vang lên không ngừng, rất nhanh một quán bar xa hoa tráng lệ liền biến thành một đống hỗn độn.

Kiếm Nhị, Kiếm Tam đi đến kho để rượu của quán bar, chúng cầm từng bình từng bình ném xuống đất rồi ném lên tường, bỗng chốc cả quán bar tràn ngập hương vị các loại rượu.

- Đi thôi.

Sở Tiên nhìn nhìn chung quanh, sau đó xoay người đi ra phía bên ngoài, Kiếm Nhị đi theo sau cùng lấy ra một chiếc bật lửa, hắn bật lửa lên sau đó ném vào phía trong quán bar.

- Phụt!

Trên mặt đất có cồn của rượu nên rất bén lửa, rất nhanh, cả quán bar bắt đầu cháy rừng rực, cả một vùng chìm trong biển lửa.

- Hãy nói lại với Tôn Đại Chí, đêm mai ta sẽ tới hội sở Lam Dạ của hắn.

Sở Tiên nói với những nhân viên trong quán bar đang đứng ở bãi đỗ xe.

Giờ phút này, ở bên ngoài quán bar có hơn trăm người đang tụ tập cùng nhau to nhỏ bàn luận.

Mà tên thanh niên kia bị thương được đưa đến bênh viện, vừa băng bó xong liền rút điện thoại ra gọi điện cho cha hắn.

- Tiểu tử khốn nạn, có biết hiện tại là mấy giờ rồi không? Sao còn chưa ngủ? Gọi điện thoại cho ta có chuyện gì?

Trong điện thoại truyền đến một thanh âm tức giận.

- Cha, con bị người ta đánh, một cánh tay bị người ta đập gãy.

Thanh niên tràn ngập ủy khuất nói.

- Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì? Người nào dám đánh ngươi, bây giờ ngươi đang ở nơi nào? Ta lập tức tới ngay.

- Cha, tên kia tự xưng là Sở Tiên, hôm nay hắn dẫn một đám người đến quán bar ZZZ, hắn vừa nghe một tiếng không lọt tai liền sai thủ hạ đánh gãy cánh tay của con. Cha, cánh tay của con gãy mất rồi, bác sỹ nói phải cần ba bốn tháng mới có thể hồi phục, thậm chí có khả năng sẽ để lại di chứng, cha, người phải báo thù cho con!

- Ngươi nói hắn tên là gì?

- Sở Tiên, hắn nói hắn gọi là Sở Tiên, cực kỳ phách lối.

Đầu dây kia đột nhiên trở nên trầm mặc, điều này khiến thanh niên cảm thấy có chút kinh hoảng, nhẹ giọng gọi một câu “Cha”.

- Sao ngươi lại đi trêu chọc hắn?

Thanh niên nghe được lời nói cùng ngữ điệu của cha mình, trên mặt khẽ biến:

- Cha, hắn rốt cuộc là ai?

- Ngươi nói đi vì sao ngươi lại đi trêu chọc hắn?

Thanh âm ở đầu dây kia có chút nghiêm khắc, thậm chí có chút gấp gáp, khiến cho thanh niên trừng đại con mắt.

- Con mẹ nó ngươi muốn hại cha ngươi à, sao ngươi không để cho người ta đánh chết luôn đi, con mẹ ngươi có phải không muốn sống nữa không?

Thanh niên cảm thấy rất kinh hoảng, vội vàng đem toàn bộ chuyện phát sinh lúc nãy kể lại với cha hắn:

- Phù. Thanh niên nghe thấy cha mình rõ ràng thở dài một hơi.

- Ngươi bây giờ cứ ở bệnh viện đợi đi.

Thanh niên thấy cha mình cúp điện thoại, sắc mặt càng khó xử, đồng thời hắn nhớ lại ngữ điệu và thái độ của cha mình, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

......

Giờ phút này thanh niên kia cũng không biết toàn bộ quán bar ZZZ đã biến thành một biển lửa, những người chung quanh trợn mắt hốc mồm nhìn đám người Sở Tiên từ trong quán bar đi ra. nhìn thấy bọn hắn từng người từng người tản ra tứ phía.

Sở Tiên ngồi vào xe bảo tài xế lái về nhà, còn đám người Kiếm Tam, Kiếm Tứ thì chạy xe đến những quán bar của Tôn Đại Chí.

Bọn họ đến đó làm gì? Đương nhiên bọn họ đi đập phá tất cả những quán bar kia.

- Dám đập quán của ta, đánh bị thương chị gái và anh rể của ta, ta sẽ đập hết tất cả sản nghiệp của ngươi.

Sở Tiên ngồi lên xe nhắm con mắt nghĩ ngơi.

Khi Sở Tiên về đến nhà liền nhìn thấy tiểu Dĩnh đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách xem tivi, nàng vừa nhìn thấy hắn trở về lập tức đến đón.

- Sao em chưa đi ngủ. Sở Tiên ôm lấy cả người tiểu Dĩnh, cười hỏi.

- Em đang chờ anh về.

Tiểu Dĩnh nhìn hắn cười cười, rồi hôn lên khuôn mặt của hắn.

- Ha ha, em yêu thật tốt, vậy chúng ta đi ngủ thôi.

Sở Tiên cười lớn một tiếng, ôm tiểu Dĩnh đi về phía phòng ngủ.

Một đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Lúc rạng sáng, bên ngoài quán bar ZZZ, xe cứu hỏa tụ tập ở chỗ này, những chiếc xe cảnh sát đem cả vùng này phong tỏa hoàn toàn, họ chỉ có những hành động như vậy, ngoài ra không có bất kỳ hành động nào khác.

Chung quanh rất nhiều người đến xem náo nhiệt đã đến đây từ sớm, trong đó có một người trung niên tầm ba bốn mươi tuổi cùng một đám thủ hạ cứ đứng ở cửa quán bar.

- Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Nhanh nói cho ta biết?

Người trung niên kia chính là Tôn Đại Chí, mặt mũi hắn tràn đầy âm trầm đảo mắt nhìn quán bar đã bị đốt hoàn toàn thành một màu đen, hắn nhìn rồi hỏi quản lý Đỗ với cánh tay băng bó đơn giản đứng ở bên cạnh.

- Ông chủ. Quản lý Đỗ nuốt một ngụm nước miếng rồi nói tiếp:

- Ông chủ, chúng tôi cũng không biết rốt cục là chuyện gì đang xảy ra, tầm mười giờ tối hôm qua, đột nhiên xuất hiện hơn bốn mươi người, chúng đi vào trong quán bar, tôi muốn ngăn cản chúng, kết quả bị chúng trực tiếp đánh gãy cánh tay, chúng vào quán đuổi hết khách hàng đi ra ngoài, sau đó phế đi toàn bộ chân tay của bọn tiểu Võ.

- Còn có con trai của chủ tịch Vương, hắn mở miệng ra khiêu khích tên dẫn đầu một chút, kết quả cũng trực tiếp bị chúng đánh gãy mất một cánh tay.

- Đúng rồi ông chủ, tôi nhớ là hắn có nói với con trai chủ tịch Vương là hắn gọi là Sở Tiên, nếu như tìm cha hắn báo thù thì cứ việc đi tìm hắn.

Quản lý Đỗ vội vàng đem tất cả sự việc nói ra, vẻ mặt đầy cầu xin nhìn lấy Tôn Đại Chí.

- Sở Tiên? Tôn Đại Chí cau mày thật sâu:

- Hắn không hề cố kỵ chủ tịch quận này, hiên ngang đánh gãy tay con trai của ông ta, dám trực tiếp đến đập phá quán bar của ta còn cho một mồi lửa đốt hết tất cả, rốt cuộc tên kia là nhân vật nào, có lai lịch ra sao?

- Hắn vì sao phế đi tay chân của đám tiểu Ngũ. Tôn Đại Chí sắc mặt tái xanh hỏi.

- Người thanh niên kia nói, hai ngày trước đám người tiểu Ngũ đã từng đập phá một quán cơm đang sửa chữa, sau đó còn đánh thương người thân của hắn.

- Đập phá quán cơm đang sửa chữa?

Tôn Đại Chí nghe xong, rất nhanh trong đầu liền có chút ít ấn tượng.

- Ta không cần biết ngươi là ai, nếu ngươi dám đập phá quán bar của ta, được lắm, chúng ta cứ chờ xem ai lợi hại.

Tôn Đại Chí nắm chặt nắm đấm của mình.

- Tinh linh linh. Lúc này, điện thoại của Tôn Đại Chí đột nhiên vang lên.

Hắn nhìn số gọi đến liền lập tức bắt máy, sau đó liền nghe được giọng nói dồn dập của đầu dây bên kia truyền:

- Quán bar ở đường Thanh Lương bị người ta đập phá.

- Ngươi nói cái gì? Tôn Đại Chí gầm nhẹ, thanh âm bên trong tràn ngập lửa giận.

- Ông chủ, quán bar của chúng ta bị người ta đập phá.

Một giọng nữ vừa khóc vừa nói truyền đến.

- Đây là ngươi đang ép ta, cho dù ngươi to hơn trời đi nữa, Tôn Đại Chí ta cũng muốn liều mạng với ngươi một phen, nếu không ta còn mặt mũi nào nữa trong giới giang hồ.

Lúc này, điện thoại di động của hắn lại lần nữa vang lên, Tôn Đại Chí vừa bốc máy liền nhận được thông báo giống hệt như vừa rồi, cả người hắn lập tức muốn cuồng bạo.

Nhưng mà lúc này mới chỉ là bắt đầu, rất nhanh từng cuộc điện thoại truyền đến, chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, tất cả những thiết bị trong các quán bar của hắn đều bị người ta đập hết.

Mười mấy quán bar của hắn phải đầu tư bao nhiêu tiền mới gây dựng được, bây giờ lại bị người đập hết?

Tôn Đại Chí hô hấp gấp rút, con mắt đỏ lên, lớn tiếng gào thét:

- Thằng khốn nạn, đánh người của ta, đập quán của ta, ta sẽ cùng ngươi sống chết mới thôi.

- Ông chủ, trước khi đi hắn còn để lại lời nhắn: “Tối ngày mai bọn hắn sẽ tới hội sở Lam Nguyệt của ngài”

- Lam Nguyệt!

Tôn Đại Chí khóe mắt nhảy lên kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi.

- Ông chủ, hôm nay lúc hắn đến mang theo hơn bốn mươi người, mỗi người dáng vẻ đều rất cao to đằng đằng sát khí giống như quân nhân, mà hơn phân nửa trong số đó lại có dáng vẻ người nước ngoài.

Lúc này một tên phục vụ ở quán bar ZZZ nhắc nhở.

- Người nước ngoài? Tôn Đại Chí nghe xong, sắc mặt càng thêm khó xử, hắn nhìn cảnh sát cách đó không xa, do dự một chút rồi lập tức đi tới.

- Cục trưởng Lý, hiện tại có vẻ trị an không tốt lắm, quán bar của chúng ta đều bị người ta đốt mất, trị an thật quá kém.

Tôn Đại Chí đi tới, mặt đen sì nói với cục trưởng Lý, giọng nói mang theo chút mỉa mai.

- Ha ha. Cục trưởng Lý nhìn lấy hắn, trong mắt đầy vẻ đồng tình:

- Là bị người khác đốt à? Theo như điều tra của chúng ta thì nguyên nhân là do có người là không cẩn thận làm đổ rượu dẫn đến hỏa hoạn.

- Ngươi... Tôn Đại Chí nghe xong lời cục trưởng Lý, mặt nổi lên gân xanh:

- Cục trưởng Lý, tất cả quán bar của chúng ta bây giờ cũng bị người ta đập phá, cảnh sát các ngươi có nên đi bắt kẻ phạm tội nhốt lại hay không?

- Chuyện này chúng ta sẽ đi điều tra.

Cục trưởng Lý cũng không cho vị lão đại ở thành phố Hải Thanh này chút mặt mũi nào, ngược lại còn cười lạnh, rồi cười cười nói:

- Tôn tổng, lần này ngươi có thể đã trêu chọc phải người có thế lực mà ngươi không thể tưởng tượng, hi vọng ngươi có thể dập tắt được cơn giận của vị kia.

Tôn Đại Chí nghe được ý của cục trưởng Lý, đồng tử không nhịn được co lại, lúc nãy hắn có cảm giác những hành động của sở cảnh sát có gì đó sai sai, hiện tại xem ra bọn hắn cảnh sát căn bản không có đi điều tra chuyện này, ngược lại giống như đang yểm hộ người kia, bọn chúng sớm biết sẽ phát sinh những chuyện này.

- Ngươi... Tôn Đại Chí nghĩ đến điểm này sắc mặt có chút tái nhợt:

- Cục trưởng Lý, ngài có thể nói cho ta biết, việc này rốt cuộc là ai làm không?

Cục trưởng Lý lạnh lùng nhìn hắn một lúc, sau đó dùng giọng châm chọc:

- Rất nhanh thôi ngươi biết là ai, ha ha, ngươi cũng dám phái người đạp phá quán của hắn, hơn nữa còn đánh bị thương người thân của hắn, gãy hẳn một cái chân nữa chứ, Tôn Đại Chí nha Tôn Đại Chí, không thể không công nhận ngươi quả thật quá lợi hại.

Tôn Đại Chí nghe được cục trưởng Lý, âm trầm cơ hồ như chảy máu, khó chịu hỏi:

- Cục trưởng Lý có thể nói cho ta biết, ta rốt cục đã chọc phải người nào không?

- Ngươi chọc phải người mà ngươi không nên chọc, hừm, lần này ngươi cứ đợi hậu quả thảm hại đi!

Cục trưởng Lý cũng không cho hắn tí mặt mũi nào, nói xong trực tiếp ngồi vào bên trong một chiếc xe.

- Cục trưởng Lý, ngài làm người đứng đầu trị an của thành phố, ngài không chịu trách nhiệm những việc đã phát sinh ngày hôm nay ư?

Tôn Đại Chí lập tức đi qua, ngăn trở cửa xe, khó xử hỏi.

Cục trưởng Lý nghe hắn hỏi câu này, đột nhiên cười cười trả lời:

- Tôn Đại Chí, ngươi có từng nghĩ qua hay không, lúc thủ hạ của ngươi đi đến cửa hàng của người khác đập phá đồ đạc rồi đánh đập người, cảnh sát chúng ta đều không thể giải quyết, cho nên ta cũng có thể nói cho ngươi, việc xảy ra hôm nay cục cảnh sát chúng ta cũng không quản được.

- Cuối cùng tặng ngươi một câu: Tự mình bảo trọng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương