Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế
-
Quyển 7 - Chương 82-1: Tiện thiếp vương phủ (13)
Editor: Slinh
Beta: Cà ri + lyly
Mềm lòng?
Đột nhiên nghe được một từ xa lạ như vậy, Nam Cung Dạ cảm thấy vô cùng buồn cười, vừa mới nhếch khoé môi, trong lúc vô tình ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt cười như không cười của ngươi kia, nụ cười lập tức đông cứng.
Một lúc lâu sau, hắn quay đầu đi, khóe môi hạ xuống: "Nếu ngươi muốn sống đến ngày được gặp Cao Hoài Tú, ta khuyên nên quản tốt cái miệng của mình đi."
A Yên than một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Lúc trước ta có thể, nhưng sống như vậy chẳng vui vẻ gì, còn phải mặc người ta bắt nạt, Vương gia thuận miệng nói một câu, ta liền bị nhốt ở phòng chứa củi chờ chết."
Nam Cung Dạ cười lạnh: "Nếu bổn vương thật sự muốn giết ngươi, cũng không cần tốn nhiều sức lực như vậy."
A Yên nhìn hắn, giả vờ kinh ngạc: "Ra là vậy, hoá ra Vương gia đã phá lệ khai ân."
Nam Cung Dạ lạnh nhạt: "Chỉ bằng biểu hiện của ngươi ở đêm yến hội đó, bổn vương chém ngươi vạn đao cũng không quá, ngươi còn nhớ rõ ngươi đã làm gì không?"
A Yên theo thói quen mà xoa xoa cổ tay: "Nhớ rõ. Công chúa thấy ta nhiệt tình báo danh, tích cực tham gia hoạt động vũ nhục tiểu hoà thượng, giận đến công tâm, cho nên bất tỉnh ngất đi."
Nàng cúi đầu, chăm chú ngắm nhìn cổ tay trắng nõn, khẽ cười nói: "Trước đây chỉ vì Công chúa ghen, Vương gia liền phế một bàn tay của ta, ngày đó công chúa hôn mê, ngài cũng chỉ giam ta vào phòng chứa củi, chờ ta đói khát mà chết, thật sự cũng đã nương tay."
Ngực Nam Cung Dạ có chút nặng nề, chốc lát sau, lại lãnh đạm nói: "Khế ước bán thân của ngươi ở trong tay ta. Đừng quên, tính mạng rẻ mạt của ngươi, là ta mua."
A Yên gật gật đầu, như suy nghĩ gì đó: "Vương gia, ngươi còn nhớ khi mua ta, ngươi đã nói những gì không?"
Nam Cung Dạ nhớ tới những giấc mộng kia, ra vẻ lạnh lùng ngang ngược nói: "Không nhớ rõ, đã sớm quên."
A Yên cười cười: "Thật sao. Nhưng thật ra ta có thể nhớ một chút." Tạm dừng một chút, chậm rãi nói: "Ngươi đã nói, đi theo ngươi, tốt hơn so với bị bán vào nhà giàu. Hiện tại nghĩ lại, những lời này thật hoàn toàn sai lầm, nực cười nhất là ta lại coi ngươi như ân nhân cứu ta ra khỏi hố lửa."
Nam Cung Dạ không nói chuyện, đôi tay dần dần nắm chặt.
A Yên lẩm bẩm nói: "Bị bán cho nhà giàu làm nha hoàn, may mắn một chút, hầu hạ một chủ tử tốt, khi tới tuổi, được gả cho một gã sai vặt trong nhà, đó là trường hợp tốt nhất. Xui xẻo thêm chút, bị lão gia ham mê nữ sắc nhìn trúng, làm tiểu thiếp, xui xẻo nhất là bị chủ mẫu ghi hận, không được chết già."
Nam Cung Dạ nghe nàng từ từ kể ra, chỉ cảm thấy từng chữ từng chữ, đều tác động đến lòng hắn, từng chút từng chút đau đớn.
Hắn nhớ tới nữ nhân khi thí nghiệm giải dược không ngừng nôn ra máu, lại nhớ tới sau khi thí nghiệm giải dược thành công, những giọt nước mắt của nữ nhân kia.
Hoá ra, hắn nhớ rõ ràng như vậy.
Thật đáng giận.
A Yên thở dài, đột nhiên thấp giọng gọi: "Công tử."
Nam Cung Dạ lập tức ngước mắt, nhìn thẳng nàng.
Loại xưng hô này, đã rất nhiều năm không có người gọi qua.
A Yên gục đầu xuống, nói rất nhỏ: "Công tử mua ta, người một bước lên mây, thân phận của ta từ thị nữ đến tiện thiếp, cái tốt không được hưởng, nhưng tất cả khổ sở trên thế gian này, ta trải qua hơn nửa." Lại là một tiếng cười khẽ, mang theo tự giễu: "Hiện tại nghĩ lại, người mua ta cũng không lỗ."
Môi mỏng của Nam Cung Dạ khẽ nhúc nhích, nhưng không phát ra âm thanh.
Nữ nhân này...... Là một trong số ít người biết quá khứ của hắn, nhìn thấy hắn khi nghèo túng nhất, cũng gặp qua cảnh hắn phong lưu với trăm ngàn mĩ nhân, hắn không có gì để nói.
Hắn chưa từng coi nàng là người, rẻ rúng, giống như gia súc.
Nhưng mà, hiện tại hắn lại tình nguyện bỏ ra thời gian, nghe nàng nói chuyện, nghe thanh âm của tiện mệnh kia, ngực hắn lại đau đớn, trong lòng nặng nề bi thương, những ký ức vụn vặt từ ngày xưa ngập tràn đầu hắn.
Bên cạnh, vang lên thanh âm nhẹ nhàng của A Yên: "Công tử, Cao gia có lỗi với ngươi, Hoàng Thượng cùng công chúa có lỗi với ngươi, thiên hạ này cũng có lỗi với ngươi, nhưng ta...... thật sự có lỗi với ngươi sao?"
Nam Cung Dạ im lặng, cơ bắp trên mặt căng lên.
A Yên ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, cười nhạt, duỗi tay đóng cửa sổ lại.
Sau khi hai cánh cửa nhỏ đóng lại, cuối cùng chỉ còn một khe hở nhỏ, có một tiếng thở dài rất khẽ, theo gió bay đi.
Mạch máu trên huyệt thái dương căng chặt.
Nam Cung Dạ dùng tay đè lại, nhắm mắt, im lặng một lát, xoay người rời đi.
Bên kia cửa sổ.
A Yên ngồi trước gương trang điểm, cầm một chiếc lược làm bằng ngà voi, chậm rãi chải mái tóc dài, ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ trong gương, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Lão Cổ Đổng nằm ở trên bàn, nhỏ giọng nói: "Ban đêm hắn luôn nằm mơ, mơ về ngươi."
A Yên nhàn nhạt nói: "Ta vẫn luôn là người tình trong mộng của rất nhiều nam nhân trong thiên hạ, chuyện thường thôi."
Sau một lúc lâu á khẩu, Lão Cổ Đổng lại nói: "Là ngươi động tay động chân sao?"
A Yên trả lời: "Thật oan uổng, ta chỉ động tay động chân với khuôn mặt mình, đâu rảnh xem buổi tối hắn mơ cái gì."
Lão Cổ Đổng kinh ngạc nói: "Vậy tại sao?"
A Yên buông lược, ngón tay ấn ấn răng lược, hỏi lại: "Có chuyện gì bất ngờ lắm à? Nam nhân là loại động vật vô cùng đơn giản." Nâng ngón tay hơi lạnh, điểm vào ấn đường một giọt chu sa: "Dựa vào gương mặt tuyệt diễm, đi vào trong đầu hắn, chỉ cần hắn bắt đầu nghĩ về ngươi, nhớ ngươi, trong lòng có ngươi, rất nhiều chuyện có thể giải quyết dễ dàng, sau đó kể một vài chuyện cũ, trêu chọc một chút cảm tình -- kế tiếp, chờ hắn động tâm là được."
Lão Cổ Đổng hỏi: "Chờ hắn động tâm á?"
A Yên thở dài: "Hắn không thích ngươi, ngươi làm chuyện gì đều sai, hắn thích ngươi, ngươi dùng sức phá trời phá đất, cầm dao găm đâm vào ngực hắn, hắn sẽ cảm thấy ngươi khác biệt." Ngừng lại một chút, lại mỉm cười: "-- Không phải rất đáng yêu sao?"
Lão Cổ Đổng: "......"
A Yên cầm lấy nó, soi mặt mình, ôn nhu nói: "Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ đó, điều này chứng minh, hắn rất chú ý đến dung mạo của ta......"
Lão Cổ Đổng hùng hồn nói: "Nam nhân nông cạn."
A Yên nhàn nhạt nói: "Đúng. Nhưng người biết thưởng thức mỹ mạo của ta, ta rất thích, chỉ đáng tiếc Vương gia đã bỏ lỡ cơ hội, chỉ có thể làm kẻ thù mà thôi."
Bỗng nhiên Lão Cổ Đổng tò mò: "Vậy còn người không biết thưởng thức mỹ mạo của ngươi thì sao?"
A Yên hừ một tiếng: "Ta cần hắn làm gì?"
......
Một ngày nữa trôi qua.
Buổi sáng A Yên tỉnh lại, trời còn chưa sáng hẳn, đã nghe thấy tiếng khóc thút thít trong viện, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng nói nhỏ, giống như đang an ủi vậy.
Qua hơn nửa khắc sau, tiếng khóc vẫn chưa dừng lại.
A Yên đứng dậy mặc quần áo, mở cửa, hỏi hai gã thị vệ: "Sao vậy?"
Ở sân đối diện, vài thị thiếp đang đứng ngoài một căn phòng, vừa gõ cửa vừa trấn an, tiếng khóc đúng là truyền ra từ trong phòng, nghe thật thê lương.
Hai gã thị vệ liếc nhau, không trả lời.
A Yên liền xoay người trở về phòng.
Vừa mới xoay người, một thị thiếp ở phía đối diện đã thấy nàng, vội vàng đi tới: "A Yên tỷ tỷ, thật đúng lúc...... Ngươi cũng đi khuyên bảo Xảo Tích đi."
A Yên hỏi: "Xảo Tích xảy ra chuyện gì?"
Nữ tử kia cười khổ, nhìn hai tên thị vệ canh giữ ngoài cửa, không biết nên nói như thế nào, hai gã thị vệ kia dường như cũng thấy xấu hổ, thế mà tránh xa một chút, để cho các nàng nói chuyện. Nàng thấy thị vệ đi xa, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua, Vương gia tới hậu viện, thị tẩm Xảo Tích."
A Yên giật mình.
Từ sau khi Cao Sương Sương ăn dấm với đám thị thiếp, rất lâu rồi Nam Cung Dạ không tới hậu viện, chuyện giải tán ba ngàn giai nhân trong hậu cung, độc sủng một người cũng không xa.
A Yên nghĩ đến Nam Cung Dạ xưa nay tàn bạo, lại hỏi: "Là Vương gia đem nàng ngủ đến khóc sao?"
Đối phương sâu kín thở dài: "Cũng không phải...... Lúc sáng nay, Vương gia còn chưa dậy, Lang Gia trưởng công chúa đã đến, nghe nói Vương gia ở trong phòng Xảo Tích, liền náo loạn, Vương gia vì trấn an nàng, sai người chọn ngày bán Xảo Tích tỷ tỷ......"
Nàng nói với vẻ không đành lòng, giữ chặt tay A Yên, kéo về phòng Xảo Tích: "Bán đến nơi đó, tỷ cũng biết mà. Mau tới cùng chúng ta khuyên nhủ nàng."
A Yên đẩy cửa ra, đi vào.
Trong phòng, một nữ tử nằm ở trên giường khóc, nghe tiếng cửa mở ra, quay đầu, trên mặt tràn đầy nước mắt, thấy là A Yên, lại khóc lên: "Tỷ tỷ, ngươi vốn đã trốn ra, vì sao lại quay lại...... Nơi này không dành cho người ngốc, Vương gia hắn...... Hắn quá độc ác."
A Yên mở miệng: "Ta chỉ trở về mấy ngày, không ở lâu."
Xảo Tích xuyên qua nước mắt mà nhìn nàng, lắc đầu: "Lần này trở về, tỷ tỷ thay đổi rất nhiều, nếu ta có dung mạo như hoa của ngươi...... Thôi. Dù có mỹ mạo, cũng không đấu lại tâm địa của Vương gia. Tỷ tỷ --"
Bỗng nhiên nàng mở to hai mắt, nắm chặt tay A Yên: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi trốn ra khỏi vương phủ bằng cách nào? Ta cầu xin ngươi, ta không muốn bị bán đến kỹ viện, ta đã từng này tuổi, vào đó không phải là đi chết sao? Ta cầu ngươi!"
Nàng nói vô cùng thê lương, nhóm thị thiếp trong phòng cũng âm thầm gạt lệ.
A Yên nghe nàng nói mình có dung mạo như hoa, đang muốn trộm hỏi một câu, nàng có hứng thú nhập giáo hay không, ngoài phòng lại vang lên bước chân nặng nề của nam tử.
Thị vệ đứng ở cửa, nói: "A Yên cô nương, Vương gia cho mời."
Beta: Cà ri + lyly
Mềm lòng?
Đột nhiên nghe được một từ xa lạ như vậy, Nam Cung Dạ cảm thấy vô cùng buồn cười, vừa mới nhếch khoé môi, trong lúc vô tình ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt cười như không cười của ngươi kia, nụ cười lập tức đông cứng.
Một lúc lâu sau, hắn quay đầu đi, khóe môi hạ xuống: "Nếu ngươi muốn sống đến ngày được gặp Cao Hoài Tú, ta khuyên nên quản tốt cái miệng của mình đi."
A Yên than một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Lúc trước ta có thể, nhưng sống như vậy chẳng vui vẻ gì, còn phải mặc người ta bắt nạt, Vương gia thuận miệng nói một câu, ta liền bị nhốt ở phòng chứa củi chờ chết."
Nam Cung Dạ cười lạnh: "Nếu bổn vương thật sự muốn giết ngươi, cũng không cần tốn nhiều sức lực như vậy."
A Yên nhìn hắn, giả vờ kinh ngạc: "Ra là vậy, hoá ra Vương gia đã phá lệ khai ân."
Nam Cung Dạ lạnh nhạt: "Chỉ bằng biểu hiện của ngươi ở đêm yến hội đó, bổn vương chém ngươi vạn đao cũng không quá, ngươi còn nhớ rõ ngươi đã làm gì không?"
A Yên theo thói quen mà xoa xoa cổ tay: "Nhớ rõ. Công chúa thấy ta nhiệt tình báo danh, tích cực tham gia hoạt động vũ nhục tiểu hoà thượng, giận đến công tâm, cho nên bất tỉnh ngất đi."
Nàng cúi đầu, chăm chú ngắm nhìn cổ tay trắng nõn, khẽ cười nói: "Trước đây chỉ vì Công chúa ghen, Vương gia liền phế một bàn tay của ta, ngày đó công chúa hôn mê, ngài cũng chỉ giam ta vào phòng chứa củi, chờ ta đói khát mà chết, thật sự cũng đã nương tay."
Ngực Nam Cung Dạ có chút nặng nề, chốc lát sau, lại lãnh đạm nói: "Khế ước bán thân của ngươi ở trong tay ta. Đừng quên, tính mạng rẻ mạt của ngươi, là ta mua."
A Yên gật gật đầu, như suy nghĩ gì đó: "Vương gia, ngươi còn nhớ khi mua ta, ngươi đã nói những gì không?"
Nam Cung Dạ nhớ tới những giấc mộng kia, ra vẻ lạnh lùng ngang ngược nói: "Không nhớ rõ, đã sớm quên."
A Yên cười cười: "Thật sao. Nhưng thật ra ta có thể nhớ một chút." Tạm dừng một chút, chậm rãi nói: "Ngươi đã nói, đi theo ngươi, tốt hơn so với bị bán vào nhà giàu. Hiện tại nghĩ lại, những lời này thật hoàn toàn sai lầm, nực cười nhất là ta lại coi ngươi như ân nhân cứu ta ra khỏi hố lửa."
Nam Cung Dạ không nói chuyện, đôi tay dần dần nắm chặt.
A Yên lẩm bẩm nói: "Bị bán cho nhà giàu làm nha hoàn, may mắn một chút, hầu hạ một chủ tử tốt, khi tới tuổi, được gả cho một gã sai vặt trong nhà, đó là trường hợp tốt nhất. Xui xẻo thêm chút, bị lão gia ham mê nữ sắc nhìn trúng, làm tiểu thiếp, xui xẻo nhất là bị chủ mẫu ghi hận, không được chết già."
Nam Cung Dạ nghe nàng từ từ kể ra, chỉ cảm thấy từng chữ từng chữ, đều tác động đến lòng hắn, từng chút từng chút đau đớn.
Hắn nhớ tới nữ nhân khi thí nghiệm giải dược không ngừng nôn ra máu, lại nhớ tới sau khi thí nghiệm giải dược thành công, những giọt nước mắt của nữ nhân kia.
Hoá ra, hắn nhớ rõ ràng như vậy.
Thật đáng giận.
A Yên thở dài, đột nhiên thấp giọng gọi: "Công tử."
Nam Cung Dạ lập tức ngước mắt, nhìn thẳng nàng.
Loại xưng hô này, đã rất nhiều năm không có người gọi qua.
A Yên gục đầu xuống, nói rất nhỏ: "Công tử mua ta, người một bước lên mây, thân phận của ta từ thị nữ đến tiện thiếp, cái tốt không được hưởng, nhưng tất cả khổ sở trên thế gian này, ta trải qua hơn nửa." Lại là một tiếng cười khẽ, mang theo tự giễu: "Hiện tại nghĩ lại, người mua ta cũng không lỗ."
Môi mỏng của Nam Cung Dạ khẽ nhúc nhích, nhưng không phát ra âm thanh.
Nữ nhân này...... Là một trong số ít người biết quá khứ của hắn, nhìn thấy hắn khi nghèo túng nhất, cũng gặp qua cảnh hắn phong lưu với trăm ngàn mĩ nhân, hắn không có gì để nói.
Hắn chưa từng coi nàng là người, rẻ rúng, giống như gia súc.
Nhưng mà, hiện tại hắn lại tình nguyện bỏ ra thời gian, nghe nàng nói chuyện, nghe thanh âm của tiện mệnh kia, ngực hắn lại đau đớn, trong lòng nặng nề bi thương, những ký ức vụn vặt từ ngày xưa ngập tràn đầu hắn.
Bên cạnh, vang lên thanh âm nhẹ nhàng của A Yên: "Công tử, Cao gia có lỗi với ngươi, Hoàng Thượng cùng công chúa có lỗi với ngươi, thiên hạ này cũng có lỗi với ngươi, nhưng ta...... thật sự có lỗi với ngươi sao?"
Nam Cung Dạ im lặng, cơ bắp trên mặt căng lên.
A Yên ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, cười nhạt, duỗi tay đóng cửa sổ lại.
Sau khi hai cánh cửa nhỏ đóng lại, cuối cùng chỉ còn một khe hở nhỏ, có một tiếng thở dài rất khẽ, theo gió bay đi.
Mạch máu trên huyệt thái dương căng chặt.
Nam Cung Dạ dùng tay đè lại, nhắm mắt, im lặng một lát, xoay người rời đi.
Bên kia cửa sổ.
A Yên ngồi trước gương trang điểm, cầm một chiếc lược làm bằng ngà voi, chậm rãi chải mái tóc dài, ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ trong gương, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Lão Cổ Đổng nằm ở trên bàn, nhỏ giọng nói: "Ban đêm hắn luôn nằm mơ, mơ về ngươi."
A Yên nhàn nhạt nói: "Ta vẫn luôn là người tình trong mộng của rất nhiều nam nhân trong thiên hạ, chuyện thường thôi."
Sau một lúc lâu á khẩu, Lão Cổ Đổng lại nói: "Là ngươi động tay động chân sao?"
A Yên trả lời: "Thật oan uổng, ta chỉ động tay động chân với khuôn mặt mình, đâu rảnh xem buổi tối hắn mơ cái gì."
Lão Cổ Đổng kinh ngạc nói: "Vậy tại sao?"
A Yên buông lược, ngón tay ấn ấn răng lược, hỏi lại: "Có chuyện gì bất ngờ lắm à? Nam nhân là loại động vật vô cùng đơn giản." Nâng ngón tay hơi lạnh, điểm vào ấn đường một giọt chu sa: "Dựa vào gương mặt tuyệt diễm, đi vào trong đầu hắn, chỉ cần hắn bắt đầu nghĩ về ngươi, nhớ ngươi, trong lòng có ngươi, rất nhiều chuyện có thể giải quyết dễ dàng, sau đó kể một vài chuyện cũ, trêu chọc một chút cảm tình -- kế tiếp, chờ hắn động tâm là được."
Lão Cổ Đổng hỏi: "Chờ hắn động tâm á?"
A Yên thở dài: "Hắn không thích ngươi, ngươi làm chuyện gì đều sai, hắn thích ngươi, ngươi dùng sức phá trời phá đất, cầm dao găm đâm vào ngực hắn, hắn sẽ cảm thấy ngươi khác biệt." Ngừng lại một chút, lại mỉm cười: "-- Không phải rất đáng yêu sao?"
Lão Cổ Đổng: "......"
A Yên cầm lấy nó, soi mặt mình, ôn nhu nói: "Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ đó, điều này chứng minh, hắn rất chú ý đến dung mạo của ta......"
Lão Cổ Đổng hùng hồn nói: "Nam nhân nông cạn."
A Yên nhàn nhạt nói: "Đúng. Nhưng người biết thưởng thức mỹ mạo của ta, ta rất thích, chỉ đáng tiếc Vương gia đã bỏ lỡ cơ hội, chỉ có thể làm kẻ thù mà thôi."
Bỗng nhiên Lão Cổ Đổng tò mò: "Vậy còn người không biết thưởng thức mỹ mạo của ngươi thì sao?"
A Yên hừ một tiếng: "Ta cần hắn làm gì?"
......
Một ngày nữa trôi qua.
Buổi sáng A Yên tỉnh lại, trời còn chưa sáng hẳn, đã nghe thấy tiếng khóc thút thít trong viện, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng nói nhỏ, giống như đang an ủi vậy.
Qua hơn nửa khắc sau, tiếng khóc vẫn chưa dừng lại.
A Yên đứng dậy mặc quần áo, mở cửa, hỏi hai gã thị vệ: "Sao vậy?"
Ở sân đối diện, vài thị thiếp đang đứng ngoài một căn phòng, vừa gõ cửa vừa trấn an, tiếng khóc đúng là truyền ra từ trong phòng, nghe thật thê lương.
Hai gã thị vệ liếc nhau, không trả lời.
A Yên liền xoay người trở về phòng.
Vừa mới xoay người, một thị thiếp ở phía đối diện đã thấy nàng, vội vàng đi tới: "A Yên tỷ tỷ, thật đúng lúc...... Ngươi cũng đi khuyên bảo Xảo Tích đi."
A Yên hỏi: "Xảo Tích xảy ra chuyện gì?"
Nữ tử kia cười khổ, nhìn hai tên thị vệ canh giữ ngoài cửa, không biết nên nói như thế nào, hai gã thị vệ kia dường như cũng thấy xấu hổ, thế mà tránh xa một chút, để cho các nàng nói chuyện. Nàng thấy thị vệ đi xa, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua, Vương gia tới hậu viện, thị tẩm Xảo Tích."
A Yên giật mình.
Từ sau khi Cao Sương Sương ăn dấm với đám thị thiếp, rất lâu rồi Nam Cung Dạ không tới hậu viện, chuyện giải tán ba ngàn giai nhân trong hậu cung, độc sủng một người cũng không xa.
A Yên nghĩ đến Nam Cung Dạ xưa nay tàn bạo, lại hỏi: "Là Vương gia đem nàng ngủ đến khóc sao?"
Đối phương sâu kín thở dài: "Cũng không phải...... Lúc sáng nay, Vương gia còn chưa dậy, Lang Gia trưởng công chúa đã đến, nghe nói Vương gia ở trong phòng Xảo Tích, liền náo loạn, Vương gia vì trấn an nàng, sai người chọn ngày bán Xảo Tích tỷ tỷ......"
Nàng nói với vẻ không đành lòng, giữ chặt tay A Yên, kéo về phòng Xảo Tích: "Bán đến nơi đó, tỷ cũng biết mà. Mau tới cùng chúng ta khuyên nhủ nàng."
A Yên đẩy cửa ra, đi vào.
Trong phòng, một nữ tử nằm ở trên giường khóc, nghe tiếng cửa mở ra, quay đầu, trên mặt tràn đầy nước mắt, thấy là A Yên, lại khóc lên: "Tỷ tỷ, ngươi vốn đã trốn ra, vì sao lại quay lại...... Nơi này không dành cho người ngốc, Vương gia hắn...... Hắn quá độc ác."
A Yên mở miệng: "Ta chỉ trở về mấy ngày, không ở lâu."
Xảo Tích xuyên qua nước mắt mà nhìn nàng, lắc đầu: "Lần này trở về, tỷ tỷ thay đổi rất nhiều, nếu ta có dung mạo như hoa của ngươi...... Thôi. Dù có mỹ mạo, cũng không đấu lại tâm địa của Vương gia. Tỷ tỷ --"
Bỗng nhiên nàng mở to hai mắt, nắm chặt tay A Yên: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi trốn ra khỏi vương phủ bằng cách nào? Ta cầu xin ngươi, ta không muốn bị bán đến kỹ viện, ta đã từng này tuổi, vào đó không phải là đi chết sao? Ta cầu ngươi!"
Nàng nói vô cùng thê lương, nhóm thị thiếp trong phòng cũng âm thầm gạt lệ.
A Yên nghe nàng nói mình có dung mạo như hoa, đang muốn trộm hỏi một câu, nàng có hứng thú nhập giáo hay không, ngoài phòng lại vang lên bước chân nặng nề của nam tử.
Thị vệ đứng ở cửa, nói: "A Yên cô nương, Vương gia cho mời."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook