Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế
-
Quyển 7 - Chương 80-2: Tiện thiếp vương phủ (11)
Editor: Slinh
Beta: Cà ri + lyly
Cao Hoài Tú vào cửa, bỗng nhiên dừng lại, vẫy vẫy tay: "Đi xuống đi."
Hạ Phúc sửng sốt, ngẩng đầu, chỉ thấy có người ngồi cạnh cửa sổ uống trà, thấy bọn họ đi vào, liền đứng dậy đón chào. Hắn nhìn thoáng qua gương mặt hiếm khi lộ ra hạnh phúc của thiên tử, gật đầu lui ra: "Vâng."
Bên trong chỉ còn hai người.
Khi Hạ Phúc rời đi, còn vô cùng tri kỷ mà đóng cửa lại.
Cao Hoài Tú nhìn nữ tử, giơ tay, sờ sờ tóc nàng, hài hước nói: "Không bỏ đi nữa sao?" Đứng đã lâu, đùi lại vô cùng đau đớn, hắn nhíu mày, ngồi xuống ghế: "Cả ngày hôm nay đều không thấy bóng dáng của nàng, xuất cung sao?"
A Yên đáp: "Chuẩn bị không sai biệt lắm, trở về có chút chuyện."
Cao Hoài Tú hỏi: "Chuyện gì?"
A Yên không lập tức đáp lại, đi đến cạnh hắn, tay đặt ở đầu gối, hỏi: "Đau không?"
Cao Hoài Tú nhàn nhạt nói: "Đã sớm quen."
A Yên nhìn nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh: "Nếu để thời gian dài, không ai chữa trị cho ngươi, đi lại bình thường cũng sẽ vô cùng khó khăn, các triều đại thay đổi, ta có nghe qua hoàng đế què, cũng có hoàng đế thọt, nhưng chưa từng nghe qua có hoàng đế không thể đi lại." Ánh mắt của đối phương vô cùng ôn hoà, nàng cười cười: "Trong lòng ngươi rất rõ ràng."
Cao Hoài Tú khẽ gật đầu: "Không sai. Nam Cung Dạ sẽ không cho ta quá nhiều thời gian, nhưng cho dù ta có chết, cũng sẽ không để hắn yên."
A Yên đối với chuyện này không có ý kiến, đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy một hộp phấn nhỏ, nhìn thoáng qua kích cỡ, nhíu mày, thả nó xuống: "Ta phải về vương phủ."
Cao Hoài Tú ngẩn ra, ánh mắt có chút ngạc nhiên: "Nàng nói cái gì?"
A Yên cười cười: "Không phải ta đã sớm nói với ngươi sao, ta ở trong cung nghỉ ngơi mấy ngày, sớm hay muộn cũng phải kết thúc với Vương gia, ta an gối vô ưu."
Cao Hoài Tú hồi lâu không nói, sắc mặt lãnh trầm, qua một hồi lâu, thấp giọng nói: "Gối của ai?"
A Yên nhìn về phía hắn, mang theo điểm thú vị, ôn nhu nói: "Tất nhiên là của Vương phủ."
Tay Cao Hoài Tú nâng đến giữa không trung, bỗng dừng lại, đầu ngón tay có chút run. Hắn nâng khóe môi, thanh âm rất nhẹ: "Cho nên, những lời lúc trước, đều là nàng lừa gạt ta?" Không chờ đến khi nghe được đáp án hắn muốn, đôi mắt đen hiện lên hận ý, có chút thất vọng cùng đau đớn: "Người bên cạnh ta đều là tai mắt của hắn, ngoại trừ Hạ Phúc, không có ai thật lòng với ta, kết quả là...... Nàng cũng như thế."
A Yên im lặng, chăm chú nhìn hắn.
Ngữ khí Cao Hoài Tú trầm trọng, tay tái nhợt tay nắm lấy cằm nàng: "Trả lời trẫm!"
Trong mắt A Yên hiện lên tia sáng, nhìn giống như vô cùng vui vẻ: "Hoàng Thượng, ngươi tức giận sao?"
Cao Hoài Tú nao nao: "Nàng --"
A Yên không đợi hắn nói xong, vội vàng ngắt lời: "Tức giận thì tốt rồi. Tới đây, rèn sắt khi còn nóng, mau nhanh lên." Nàng đứng dậy, đi đến bên giường, nằm lên trên giường, ngoắc tay với hắn: "Cho phép ngươi trừng phạt ta, cho ngươi cơ hội bắt nạt ta, phát tiết tức giận trên người ta, mau tới đây."
Cao Hoài Tú dở khóc dở cười: "Nàng lại muốn làm gì?"
A Yên đứng đắn nói: "Sao ngươi lại không tức giận rồi? Như vậy không tốt, hay là ta lại nói vài câu, chọc tức ngươi."
Cao Hoài Tú hừ nhẹ, đi đến, ngồi ở bên người nàng: "Thân thể ta không tốt, nàng chọc giận ta thêm vài câu, chỉ sợ ta sẽ bệnh không dậy nổi."
A Yên bật cười: " Đã có ta ở đây, không sợ ngươi sinh bệnh, chỉ sợ --" Tay nhỏ xoa chân của hắn, vẽ một vòng tròn, trong mắt hàm chứa ý cười, mắt nheo lại: "-- Dù sao chỉ cần nó là được."
Cao Hoài Tú nhéo chóp mũi của nàng, tức giận nói: "Hai ngày nay, bệnh ở chân ta tái phát, không thể bắt nạt nàng, cho nên nàng tự mình động đi."
A Yên lắc đầu: "Phạm quy, không được -- ta không thể tự động, không thể dục cự còn nghênh, phải rụt rè."
"Nàng? Rụt rè?" Cao Hoài Tú cười một tiếng, thở dài: "Ta cũng không có cách nào."
A Yên nhìn hắn, nhíu mày: "...... Thật không có chí khí." Ngồi dậy, đôi tay vòng lấy cổ hắn, dâng lên nụ hôn, vô cùng triền miên, thấp giọng nói: "Cho ngươi tiên dược, sẽ không đau nữa."
Cao Hoài Tú ôm lấy eo nhỏ của nàng, hơi thở hỗn loạn: "Ở đâu?" Vừa dứt lời, hắn hơi híp mắt, nhìn đôi môi phấn nộn của nữ tử trong gang tấc, không cần phải nhiều lời nữa, lại hôn, hôn đến mức khó phân thắng bại.
Rốt cuộc cũng tách ra được một chút, A Yên lau đi vệt nước ái muội ở khoé môi, nhướng mày: "Nhìn đi, tiên lộ mỹ tửu đó."
Cao Hoài Tú cười nói: "Nàng a, thật đúng là......"
Hắn chợt dừng lại, không thể tin tưởng mà đè lại xuống đầu gối của chính mình.
Giống như, không còn đau nữa?
A Yên thúc giục hắn: "Cởi quần áo."
Cao Hoài Tú không nhúc nhích.
A Yên nhìn hắn một lượt: "Hoàng Thượng, thật không dám dấu diếm, ngươi khá hợp khẩu vị của ta, lại khá phối hợp, bởi vậy, ta cứ nghĩ rằng, chúng ta có thể vui vẻ cùng nhau hợp tác."
Cao Hoài Tú nhướng mày, chờ nàng nói tiếp.
A Yên lắc đầu thở dài: "Ta hy vọng mối quan hệ của chúng ta, có thể chân thành thêm một chút, bớt đi chút giả tạo...... Xem ra, là ta nghĩ sai rồi." Tạm dừng một lát, nàng thu lại ý cười trên mặt, thật thà nói: "Vương gia mạnh hơn ngươi nhiều."
Cao Hoài Tú sửng sốt một lúc, chậm rãi nói: "Nàng...... Nói cái gì?"
A Yên nhìn thẳng vào mắt hắn, dường như không quan tâm sự lạnh lẽo trong đó: "Ta nói, Nhiếp Chính Vương mạnh hơn ngươi nhiều, hắn võ công cao cường, nội lực thâm hậu, ngự nữ vô số, đi qua thanh lâu, dạo qua kỹ viện, ngươi ở trước mặt hắn, giống như đứa trẻ con vậy, không có sức sát thương."
Cao Hoài Tú biết rõ nàng đang cố ý chọc giận hắn, nhưng mà nói đến đoạn này, ngôn ngữ lộ liễu như vậy...... Hắn không thể kiên nhẫn được, đã lộ ra vài phần tức giận.
Ngữ khí của A Yên vô cùng bình tĩnh, không chút nhấp nhô gợn sóng: "Hắn am hiểu viên phòng chi thuật, mười tám loại võ nghệ đều tinh thông, đủ loại đa dạng, đều hơn hẳn trí tưởng tượng cằn cỗi của ngươi. Bởi vậy, nữ nhân của hắn......" Nàng tiến lên, hơi cúi người, nhẹ giọng nói bên tai hắn: "...... Cho dù hận hắn, cũng sẽ không rời bỏ hắn."
Mặt Cao Hoài Tú trầm xuống, nhìn nữ tử đang vô cùng bình tĩnh bên người.
Người nàng nói, là chính nàng, cũng có thể là...... Sương Sương.
Cao Hoài Tú nhắm mắt, trước khi đối phương hé miệng, phun ra những lời nói tổn thương người khác, hung hăng hôn xuống, ôm chặt lấy nàng, áp nàng xuống long sàn.
Người ở dưới thân sâu xa than một tiếng: "Ngươi hợp tác sớm một chút, ta đã không phải tốn nhiều nước bọt như vậy."
Cao Hoài Tú hừ lạnh.
A Yên mở to mắt, khẽ mỉm cười: "Hoàng Thượng, ngươi đừng nhìn bên ngoài ta nhiệt tình với ngươi như lửa, thật ra trong lòng ta không vui vẻ đâu."
Cao Hoài Tú lạnh giọng: "Không phải dục cự còn nghênh sao?"
A Yên cười cười, lập tức thu lại biểu cảm sung sướng, tiếp tục nằm im giả chết.
*
Rõ ràng là sau cơn mưa thời tiết sẽ lạnh, nhưng trong phòng lại vô cùng nóng.
Sau khi xong việc, A Yên nhớ tới y phục của mình, còn chưa ngồi dậy, đã bị Cao Hoài Tú kéo trở về, bị ôm vào trong ngực, mặt dán vào lồng ngực đầy mồ hôi.
Cao Hoài Tú thấp giọng: "Nói."
A Yên nói: "Nóng, ngươi toát mồ hôi, trôi hết phấn son của ta rồi."
Cánh tay Cao Hoài Tú ôm chặt nàng, cứng như kìm sắc, vị thiên tử xưa nay vẫn ôn nhu ẩn nhẫn, lúc này lại vô cùng ngang ngược: "Nói hay không?"
A Yên mở miệng: "Ngươi toát mồ hôi --"
Cao Hoài Tú cắt ngang: "Nói trẫm là nam nhân lợi hại nhất nàng từng gặp, mạnh hơn Nam Cung Dạ nhiều."
A Yên hỏi: "Lừa mình dối người rất vui sao?"
Cao Hoài Tú chán nản.
A Yên an ủi nói: "Không sao, sau này ngươi là hoàng đế, sẽ có nhiều cơ hội để luyện tập. Quen tay hay việc, người chậm cần bắt đầu sớm, đạo lý này, ở đâu cũng có thể áp dụng"
Cao Hoài Tú càng bực mình hơn.
A Yên đẩy hắn ra, ngồi dậy.
Ngoài phòng, đột nhiên vang lên giọng nói của Hạ Phúc: "Hoàng Thượng...... Tịch Hàn đại nhân của phủ Nhiếp Chính Vương, đang ở bên ngoài cầu kiến."
Cao Hoài Tú lạnh lùng: "Nói với hắn, trẫm đang ở cùng Nghiêm tài tử, vừa mới lên giường."
Hạ Phúc im lặng một lúc, lại nói: "Tịch đại nhân nói, mục đích của hắn là đến đón Nghiêm tài tử -- Nhiếp Chính Vương nghe nói Nghiêm tài tử hầu hạ Hoàng Thượng tận tâm tận lực, muốn tự mình khen thưởng cho nàng."
Thần sắc Cao Hoài Tú đại biến.
Ngược lại, A Yên không cho là đúng, nói với hắn: "Thị tẩm hai lần, những gì ta dạy ngươi cũng không ít, Hoàng Thượng, không thể thăng vị cho ta sao? Phong hào Yên mỹ nhân thì sao?"
Cao Hoài Tú không nói câu nào, chỉ ôm eo nàng.
A Yên quay đầu lại, nhìn hắn, lại nói với Hạ Phúc đang ở bên ngoài: "Hạ công công, làm phiền ngươi báo Tịch đại nhân chờ ta một lát, sau khi hầu hạ Hoàng Thượng xong, ta sẽ ra."
Hạ Phúc nói: "Vâng, lão nô tuân mệnh."
A Yên cúi đầu, mặc áo ngoài, nói: "Hoàng Thượng, ngươi luôn tự xưng là "ta", "trẫm" cũng không thường xuyên dùng, quá thiếu tự tin."
Cao Hoài Tú nói: "Ta cũng không tự nhận mình là thiên tử."
A Yên bình thản nói: "Mặc long bào, ngồi long ỷ, ngủ long sàng, đó là thiên tử." Nàng muốn đứng dậy, nhưng nam nhân lại không buông tay, chỉ có thể kéo tay hắn ra trước, mới đứng lên được, buộc dải gấm bên hông lại: "Sau khi ta đi, Hoàng Thượng nhớ bảo trọng long thể và long căn."
Cao Hoài Tú chán nản nhìn nàng: "Vế sau mới quan trọng đúng không."
A Yên thừa nhận: "Đúng vậy. Duyên phận lần thứ ba của chúng ta, ta muốn thứ gì đó đặc biệt, cho nên còn xin Hoàng Thượng cần phải trân trọng."
Cao Hoài Tú nhìn nàng mở cửa đi ra ngoài, đôi mắt đen lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Đó là nữ nhân của hắn, tuy không biết có bao nhiêu tình cảm, nhưng tốt xấu gì cũng là tài tử chính miệng hắn phong, mà hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị một nam nhân khác mang đi.
Lần này đi, sinh tử không rõ.
Thù này, hắn ghi đậm trong lòng.
*
Tịch Hàn thấy một nữ tử đi ra từ Dưỡng Tâm Điện, không nghĩ nhiều, đi lên trước, mở miệng nói: "Nghiêm tài tử, mời --"
Hắn chợt im mồm, trừng mắt nhìn gương mặt kia.
Dung mạo vô cùng quen thuộc.
Nữ nhân trong hậu viện đột nhiên mất tích, hắn truy xét rất nhiều tiện tì, chỉ tìm được người có chút giống.
Chỉ là có chút mà thôi.
Tiện thiếp tên A Yên kia, sau khi thử dược, dung nhan nhanh chóng suy tàn, cả người tiều tụy không ra hình người, xanh xao vàng vọt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mà Nghiêm tài tử đứng trước mặt hắn, tràn đầy sức sống, chói lọi, đẹp đẽ không gì sánh được.
Trong sự khiếp sợ và nghi ngờ, hắn nghe được nữ tử ôn nhu nói: "Tịch đại nhân, mau đi thôi."
Beta: Cà ri + lyly
Cao Hoài Tú vào cửa, bỗng nhiên dừng lại, vẫy vẫy tay: "Đi xuống đi."
Hạ Phúc sửng sốt, ngẩng đầu, chỉ thấy có người ngồi cạnh cửa sổ uống trà, thấy bọn họ đi vào, liền đứng dậy đón chào. Hắn nhìn thoáng qua gương mặt hiếm khi lộ ra hạnh phúc của thiên tử, gật đầu lui ra: "Vâng."
Bên trong chỉ còn hai người.
Khi Hạ Phúc rời đi, còn vô cùng tri kỷ mà đóng cửa lại.
Cao Hoài Tú nhìn nữ tử, giơ tay, sờ sờ tóc nàng, hài hước nói: "Không bỏ đi nữa sao?" Đứng đã lâu, đùi lại vô cùng đau đớn, hắn nhíu mày, ngồi xuống ghế: "Cả ngày hôm nay đều không thấy bóng dáng của nàng, xuất cung sao?"
A Yên đáp: "Chuẩn bị không sai biệt lắm, trở về có chút chuyện."
Cao Hoài Tú hỏi: "Chuyện gì?"
A Yên không lập tức đáp lại, đi đến cạnh hắn, tay đặt ở đầu gối, hỏi: "Đau không?"
Cao Hoài Tú nhàn nhạt nói: "Đã sớm quen."
A Yên nhìn nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh: "Nếu để thời gian dài, không ai chữa trị cho ngươi, đi lại bình thường cũng sẽ vô cùng khó khăn, các triều đại thay đổi, ta có nghe qua hoàng đế què, cũng có hoàng đế thọt, nhưng chưa từng nghe qua có hoàng đế không thể đi lại." Ánh mắt của đối phương vô cùng ôn hoà, nàng cười cười: "Trong lòng ngươi rất rõ ràng."
Cao Hoài Tú khẽ gật đầu: "Không sai. Nam Cung Dạ sẽ không cho ta quá nhiều thời gian, nhưng cho dù ta có chết, cũng sẽ không để hắn yên."
A Yên đối với chuyện này không có ý kiến, đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy một hộp phấn nhỏ, nhìn thoáng qua kích cỡ, nhíu mày, thả nó xuống: "Ta phải về vương phủ."
Cao Hoài Tú ngẩn ra, ánh mắt có chút ngạc nhiên: "Nàng nói cái gì?"
A Yên cười cười: "Không phải ta đã sớm nói với ngươi sao, ta ở trong cung nghỉ ngơi mấy ngày, sớm hay muộn cũng phải kết thúc với Vương gia, ta an gối vô ưu."
Cao Hoài Tú hồi lâu không nói, sắc mặt lãnh trầm, qua một hồi lâu, thấp giọng nói: "Gối của ai?"
A Yên nhìn về phía hắn, mang theo điểm thú vị, ôn nhu nói: "Tất nhiên là của Vương phủ."
Tay Cao Hoài Tú nâng đến giữa không trung, bỗng dừng lại, đầu ngón tay có chút run. Hắn nâng khóe môi, thanh âm rất nhẹ: "Cho nên, những lời lúc trước, đều là nàng lừa gạt ta?" Không chờ đến khi nghe được đáp án hắn muốn, đôi mắt đen hiện lên hận ý, có chút thất vọng cùng đau đớn: "Người bên cạnh ta đều là tai mắt của hắn, ngoại trừ Hạ Phúc, không có ai thật lòng với ta, kết quả là...... Nàng cũng như thế."
A Yên im lặng, chăm chú nhìn hắn.
Ngữ khí Cao Hoài Tú trầm trọng, tay tái nhợt tay nắm lấy cằm nàng: "Trả lời trẫm!"
Trong mắt A Yên hiện lên tia sáng, nhìn giống như vô cùng vui vẻ: "Hoàng Thượng, ngươi tức giận sao?"
Cao Hoài Tú nao nao: "Nàng --"
A Yên không đợi hắn nói xong, vội vàng ngắt lời: "Tức giận thì tốt rồi. Tới đây, rèn sắt khi còn nóng, mau nhanh lên." Nàng đứng dậy, đi đến bên giường, nằm lên trên giường, ngoắc tay với hắn: "Cho phép ngươi trừng phạt ta, cho ngươi cơ hội bắt nạt ta, phát tiết tức giận trên người ta, mau tới đây."
Cao Hoài Tú dở khóc dở cười: "Nàng lại muốn làm gì?"
A Yên đứng đắn nói: "Sao ngươi lại không tức giận rồi? Như vậy không tốt, hay là ta lại nói vài câu, chọc tức ngươi."
Cao Hoài Tú hừ nhẹ, đi đến, ngồi ở bên người nàng: "Thân thể ta không tốt, nàng chọc giận ta thêm vài câu, chỉ sợ ta sẽ bệnh không dậy nổi."
A Yên bật cười: " Đã có ta ở đây, không sợ ngươi sinh bệnh, chỉ sợ --" Tay nhỏ xoa chân của hắn, vẽ một vòng tròn, trong mắt hàm chứa ý cười, mắt nheo lại: "-- Dù sao chỉ cần nó là được."
Cao Hoài Tú nhéo chóp mũi của nàng, tức giận nói: "Hai ngày nay, bệnh ở chân ta tái phát, không thể bắt nạt nàng, cho nên nàng tự mình động đi."
A Yên lắc đầu: "Phạm quy, không được -- ta không thể tự động, không thể dục cự còn nghênh, phải rụt rè."
"Nàng? Rụt rè?" Cao Hoài Tú cười một tiếng, thở dài: "Ta cũng không có cách nào."
A Yên nhìn hắn, nhíu mày: "...... Thật không có chí khí." Ngồi dậy, đôi tay vòng lấy cổ hắn, dâng lên nụ hôn, vô cùng triền miên, thấp giọng nói: "Cho ngươi tiên dược, sẽ không đau nữa."
Cao Hoài Tú ôm lấy eo nhỏ của nàng, hơi thở hỗn loạn: "Ở đâu?" Vừa dứt lời, hắn hơi híp mắt, nhìn đôi môi phấn nộn của nữ tử trong gang tấc, không cần phải nhiều lời nữa, lại hôn, hôn đến mức khó phân thắng bại.
Rốt cuộc cũng tách ra được một chút, A Yên lau đi vệt nước ái muội ở khoé môi, nhướng mày: "Nhìn đi, tiên lộ mỹ tửu đó."
Cao Hoài Tú cười nói: "Nàng a, thật đúng là......"
Hắn chợt dừng lại, không thể tin tưởng mà đè lại xuống đầu gối của chính mình.
Giống như, không còn đau nữa?
A Yên thúc giục hắn: "Cởi quần áo."
Cao Hoài Tú không nhúc nhích.
A Yên nhìn hắn một lượt: "Hoàng Thượng, thật không dám dấu diếm, ngươi khá hợp khẩu vị của ta, lại khá phối hợp, bởi vậy, ta cứ nghĩ rằng, chúng ta có thể vui vẻ cùng nhau hợp tác."
Cao Hoài Tú nhướng mày, chờ nàng nói tiếp.
A Yên lắc đầu thở dài: "Ta hy vọng mối quan hệ của chúng ta, có thể chân thành thêm một chút, bớt đi chút giả tạo...... Xem ra, là ta nghĩ sai rồi." Tạm dừng một lát, nàng thu lại ý cười trên mặt, thật thà nói: "Vương gia mạnh hơn ngươi nhiều."
Cao Hoài Tú sửng sốt một lúc, chậm rãi nói: "Nàng...... Nói cái gì?"
A Yên nhìn thẳng vào mắt hắn, dường như không quan tâm sự lạnh lẽo trong đó: "Ta nói, Nhiếp Chính Vương mạnh hơn ngươi nhiều, hắn võ công cao cường, nội lực thâm hậu, ngự nữ vô số, đi qua thanh lâu, dạo qua kỹ viện, ngươi ở trước mặt hắn, giống như đứa trẻ con vậy, không có sức sát thương."
Cao Hoài Tú biết rõ nàng đang cố ý chọc giận hắn, nhưng mà nói đến đoạn này, ngôn ngữ lộ liễu như vậy...... Hắn không thể kiên nhẫn được, đã lộ ra vài phần tức giận.
Ngữ khí của A Yên vô cùng bình tĩnh, không chút nhấp nhô gợn sóng: "Hắn am hiểu viên phòng chi thuật, mười tám loại võ nghệ đều tinh thông, đủ loại đa dạng, đều hơn hẳn trí tưởng tượng cằn cỗi của ngươi. Bởi vậy, nữ nhân của hắn......" Nàng tiến lên, hơi cúi người, nhẹ giọng nói bên tai hắn: "...... Cho dù hận hắn, cũng sẽ không rời bỏ hắn."
Mặt Cao Hoài Tú trầm xuống, nhìn nữ tử đang vô cùng bình tĩnh bên người.
Người nàng nói, là chính nàng, cũng có thể là...... Sương Sương.
Cao Hoài Tú nhắm mắt, trước khi đối phương hé miệng, phun ra những lời nói tổn thương người khác, hung hăng hôn xuống, ôm chặt lấy nàng, áp nàng xuống long sàn.
Người ở dưới thân sâu xa than một tiếng: "Ngươi hợp tác sớm một chút, ta đã không phải tốn nhiều nước bọt như vậy."
Cao Hoài Tú hừ lạnh.
A Yên mở to mắt, khẽ mỉm cười: "Hoàng Thượng, ngươi đừng nhìn bên ngoài ta nhiệt tình với ngươi như lửa, thật ra trong lòng ta không vui vẻ đâu."
Cao Hoài Tú lạnh giọng: "Không phải dục cự còn nghênh sao?"
A Yên cười cười, lập tức thu lại biểu cảm sung sướng, tiếp tục nằm im giả chết.
*
Rõ ràng là sau cơn mưa thời tiết sẽ lạnh, nhưng trong phòng lại vô cùng nóng.
Sau khi xong việc, A Yên nhớ tới y phục của mình, còn chưa ngồi dậy, đã bị Cao Hoài Tú kéo trở về, bị ôm vào trong ngực, mặt dán vào lồng ngực đầy mồ hôi.
Cao Hoài Tú thấp giọng: "Nói."
A Yên nói: "Nóng, ngươi toát mồ hôi, trôi hết phấn son của ta rồi."
Cánh tay Cao Hoài Tú ôm chặt nàng, cứng như kìm sắc, vị thiên tử xưa nay vẫn ôn nhu ẩn nhẫn, lúc này lại vô cùng ngang ngược: "Nói hay không?"
A Yên mở miệng: "Ngươi toát mồ hôi --"
Cao Hoài Tú cắt ngang: "Nói trẫm là nam nhân lợi hại nhất nàng từng gặp, mạnh hơn Nam Cung Dạ nhiều."
A Yên hỏi: "Lừa mình dối người rất vui sao?"
Cao Hoài Tú chán nản.
A Yên an ủi nói: "Không sao, sau này ngươi là hoàng đế, sẽ có nhiều cơ hội để luyện tập. Quen tay hay việc, người chậm cần bắt đầu sớm, đạo lý này, ở đâu cũng có thể áp dụng"
Cao Hoài Tú càng bực mình hơn.
A Yên đẩy hắn ra, ngồi dậy.
Ngoài phòng, đột nhiên vang lên giọng nói của Hạ Phúc: "Hoàng Thượng...... Tịch Hàn đại nhân của phủ Nhiếp Chính Vương, đang ở bên ngoài cầu kiến."
Cao Hoài Tú lạnh lùng: "Nói với hắn, trẫm đang ở cùng Nghiêm tài tử, vừa mới lên giường."
Hạ Phúc im lặng một lúc, lại nói: "Tịch đại nhân nói, mục đích của hắn là đến đón Nghiêm tài tử -- Nhiếp Chính Vương nghe nói Nghiêm tài tử hầu hạ Hoàng Thượng tận tâm tận lực, muốn tự mình khen thưởng cho nàng."
Thần sắc Cao Hoài Tú đại biến.
Ngược lại, A Yên không cho là đúng, nói với hắn: "Thị tẩm hai lần, những gì ta dạy ngươi cũng không ít, Hoàng Thượng, không thể thăng vị cho ta sao? Phong hào Yên mỹ nhân thì sao?"
Cao Hoài Tú không nói câu nào, chỉ ôm eo nàng.
A Yên quay đầu lại, nhìn hắn, lại nói với Hạ Phúc đang ở bên ngoài: "Hạ công công, làm phiền ngươi báo Tịch đại nhân chờ ta một lát, sau khi hầu hạ Hoàng Thượng xong, ta sẽ ra."
Hạ Phúc nói: "Vâng, lão nô tuân mệnh."
A Yên cúi đầu, mặc áo ngoài, nói: "Hoàng Thượng, ngươi luôn tự xưng là "ta", "trẫm" cũng không thường xuyên dùng, quá thiếu tự tin."
Cao Hoài Tú nói: "Ta cũng không tự nhận mình là thiên tử."
A Yên bình thản nói: "Mặc long bào, ngồi long ỷ, ngủ long sàng, đó là thiên tử." Nàng muốn đứng dậy, nhưng nam nhân lại không buông tay, chỉ có thể kéo tay hắn ra trước, mới đứng lên được, buộc dải gấm bên hông lại: "Sau khi ta đi, Hoàng Thượng nhớ bảo trọng long thể và long căn."
Cao Hoài Tú chán nản nhìn nàng: "Vế sau mới quan trọng đúng không."
A Yên thừa nhận: "Đúng vậy. Duyên phận lần thứ ba của chúng ta, ta muốn thứ gì đó đặc biệt, cho nên còn xin Hoàng Thượng cần phải trân trọng."
Cao Hoài Tú nhìn nàng mở cửa đi ra ngoài, đôi mắt đen lạnh lẽo làm người ta sợ hãi.
Đó là nữ nhân của hắn, tuy không biết có bao nhiêu tình cảm, nhưng tốt xấu gì cũng là tài tử chính miệng hắn phong, mà hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị một nam nhân khác mang đi.
Lần này đi, sinh tử không rõ.
Thù này, hắn ghi đậm trong lòng.
*
Tịch Hàn thấy một nữ tử đi ra từ Dưỡng Tâm Điện, không nghĩ nhiều, đi lên trước, mở miệng nói: "Nghiêm tài tử, mời --"
Hắn chợt im mồm, trừng mắt nhìn gương mặt kia.
Dung mạo vô cùng quen thuộc.
Nữ nhân trong hậu viện đột nhiên mất tích, hắn truy xét rất nhiều tiện tì, chỉ tìm được người có chút giống.
Chỉ là có chút mà thôi.
Tiện thiếp tên A Yên kia, sau khi thử dược, dung nhan nhanh chóng suy tàn, cả người tiều tụy không ra hình người, xanh xao vàng vọt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mà Nghiêm tài tử đứng trước mặt hắn, tràn đầy sức sống, chói lọi, đẹp đẽ không gì sánh được.
Trong sự khiếp sợ và nghi ngờ, hắn nghe được nữ tử ôn nhu nói: "Tịch đại nhân, mau đi thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook