Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế
-
Quyển 1 - Chương 1: Tổng giám đốc vứt bỏ bình hoa nữ minh tinh - Đằng sau ánh hào quang (1)
Mưa vẫn rơi.
Bóng lưng người đàn ông đứng bên cửa sổ, một tay đút túi quần tây, một tay nâng ly rượi lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ sẫm va vào nhau như một vệt máu.
Tô Yên hoảng hốt nghĩ, đó chắc là máu trong tim cô.
Thật đau.
Cô yếu ớt mở miệng, giọng nói có chút đáng thương: “Giang Ly ——”
Người đàn ông quay đầu lại, đuôi mày khẽ hất, khóe môi mỉm cười: “Tô tiểu thư, cô lại sai rồi.”
Hắn dừng lại, không nói thêm gì nữa, quay đầu chậm rãi bước đến.
Tô Yêu ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi hương đã từng quen rất thuộc, nhưng giờ lại xa lạ ngoài tầm với.
Mũi lên men, khóe mắt cay cay.
Giang Ly cười nhẹ, giọng nói nho nhã mà trào phúng: “ Từ đầu tới cuối, tôi với cô chỉ là giao dịch, đừng không biết chừng mực.”
Tô Yên cúi đầu.
Cô chán ghét mình yếu đuối, nhưng đứng trước mặt hắn cô luôn thấp kém, mãi mãi không có ngày ngẩng đầu.
“Xin lỗi…. Giang Tổng.” cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn định: “Em biết bầy giờ khẳng định anh rất coi thường em, mặc kệ em nói gì anh cũng sẽ không tin tưởng, nhưng mà… nhưng mà em yêu anh.”
Không biết tại sao, sau khi nói ra được nhưng lời này cô cảm thấy mình thật nhẹ nhõm, gánh nặng lâu nay rốt cuộc buông lỏng.
Cuộc giao dịch quyền, sắc, hắn không cần, cũng không cần tấm lòng của cô, cho nên cô cẩn thận từng li từng tí cất giấu bí mật không muốn ai biết, không muốn để cho hắn phát hiện... cô đã sớm động lòng.
Ở lại bên cạnh hắn, đã sớm không phải vì tiền cùng tài nguyên, chỉ là muốn cùng với hắn.
Chỉ đơn giản như vậy.
Tô Yên nắm chặt tay, hàm răng cắn môi dưới, tức giận đỏ mắt nhìn thẳng hắn: “Giang tổng, em đối với anh là thật lòng, em làm như vậy với An Thuần, không phải vì ganh tỵ vậy khí cô ta so với em tốt hơn, mà bởi vì anh... anh đối với cô ta không giống.”
Người nữ nhânkia không cần phải trả giá cái gì, nhưng lại có được trái tim của Giang Ly.
Tô Yên tự biết mình không trong sạch, bên trong giới giải trí, người mới muốn nổi tiếng thì phải trả giá rất nhiều, cho nên đối với An Thuần, trong lòng cô cảm thấy chán ghét và căm hận.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì An Thuần lại có được sự chiều chuộng độc nhất vô nhị của Giang Ly?
Dựa vào cái gì mà người mới vì một nhân vật phụ mà phải bồi rượu, thậm chí bồi ngủ, còn An Thuần cái gì cũng không cần trả giá, nhưng lại có thể diễn vai nữ chính?
Giang Ly không có nhìn cô, ánh mắt nhìn vào trên ly rượu đỏ, không mặn không nhạt hỏi: “Cô thuê người bịa đặt chuyện An Thuần bị tôi bao dưỡng, là bởi vì cô yêu tôi?”
Tô Yên cứng đờ gật gật đầu.
Giang Ly cong khóe môi: “Vậy cô có biết tại sao ở trong mắt tôi, An Thuần cùng loại nữ nhânnhư cô không giống nhau?”
Tô Yên nhìn hắn, khuôn mặt trắng bệch.
Hắn lại nhẹ nhàng một câu nói ‘loại nữ nhân như cô’ đem cô ra so sánh.
Cô cùng với hắn bảy năm, suốt bảy năm, đến lúc quay đầu lại, họ tên đều không thể lưu lại.
“Bởi vì...” Giang Ly bình tĩnh nhìn người nữ nhân đối diện, từng chữ từng chữ, bình tĩnh mà tàn khốc: “An Thuần sạch sẽ.”
Hắn suy tư mà nhìn người nữ nhân vẻ mặt ảm đạm, lại giống như đang thưởng thức sự chật vật của cô: “Mà cô, Tô tiểu thư, thân thể của cô, trái tim của cô, tình yêu của cô — ” đầu ngón tay của hắn man mát, chỉ vào vị trí trái tim của cô, khẽ mỉm cười: “—— quá bẩn.”
*
Trong hư không hình ảnh tối lại.
Đây là ký ức của nguyên chủ Tô Yên, cũng là chuyện phát sinh của nửa tháng trước.
A Yên thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn về cái gương nhỏ trong tay, xem thật kỹ gương mặt của chính mình.
Tóc dài ngổn ngang, che kín đôi mắt đầy tớ máu, son môi xẹt thẳng xuống cằm, gương mặt nhìn thật thê thảm.. Chủ nhân của thân thể này, không thể đơn giản dùng “chật vật” để hình dung.
Rõ ràng cô ấy đã đến biên giới suy sụp, tãn vỡ.
Nửa tháng này, hình tượng cá nhân của Tô Yên xuống dốc không phanh, từ trước đến giờ vẫn là nữ minh tin nổi tiếng, giờ dân cư mạng lấy ngòi bút làm vũ khí mắng chửi tâm cơ khó lường, cuối cùng biến thành người điên tinh thần không ổn định.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, paparazzi không chỉ một lần chụp được ảnh Tô Yên tóc tai bù xù lang thang trên đường, một lần nghiêm trọng nhất. Tô Yên phát hiện có người chụp ảnh mình, vậy mà nổi điên chỉ vào đối phương chửi ầm lên, giống như người điên.
Bộ mặt dữ tợn đó trong nháy mắt được chụp được.
Ảnh chụp được phát tán trên weibo #Tô Yên nổi điên# trở thành top 1 của bảng xếp hạng hot search.
Một trận trào phúng trên mạng, có dân cư mạng bình luận: Tô Yên thành như vậy có chút đáng sợ, cô ấy sẽ không tự sát đi?
Hắn đoán đúng.
Giờ này trong căn phòng lung tung, rối loạn của Tô Yên giấy cùng rác rưởi ném đầy đất, thế nhưng tủ trên đầu giường rất sạch sẽ, chỉ đặt một con dao nhỏ gọt hoa quả, cùng một bước di thư.
Dựa theo kịch bản ban đầu, Tô Yên chọn kết thúc cuộc đời ngắn ngủi vào đêm nay.
A Yên nhặt một tờ giấy dúm dó từ trên đất lên, mở ra xem.
Giấy A4 màu trắng, chi chít cả tờ giấy đều là chữ ‘Bẩn’, Mỗi một nét chữ đều mang theo một cỗ điên cuồng, ngòi bút mạnh mẽ vạch thủng cả tờ giấy.
Thật sự bức điên Tô Yên không phải những lời lùm xùm, chửi rủa trên mạng, cũng không phải sự áp bức của truyền thông..... mà từ đầu đến cuối vẫn là vì một người đàn ông.
Một câu quá bẩn, ba chữ nhẹ như gió, đủ để giết chết một cô gái vì yêu.
Chuyện xưa rất đơn giản.
Bảy năm trước, một cô gái nhỏ vừa ra mắt gặp được kim chủ vừa anh tuấn lại có tiền, kim chủ nói điều kiện, ra bảng giá, cô gái nhỏ nhỏ không chịu nổi danh lợi hấp dẫn, dễ dàng bò lên giường kim chủ.
Bảy năm sau, cô gái nhỏ dưới nâng đỡ của kim chủ cùng sự cố gắng của bản thân, thành công đứng trong hàng ngũ Tiểu Hoa Đán, nhưng lúc này trong lòng Tô Yên mong muốn không phải tiền tài, không phải địa vị trong giới giả trí, mà là người tình lạnh lùng bên gối.
Cho dù hắn có người nữ nhânkhác, cho dù hắn xem cô như đồ chơi.
Đột nhiên có một ngày, ‘vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân’* Kim chủ tìm được nữ chính kiếp này của mình, cô gái tên An Thuần, không chỉ có gương mặt xinh đẹp, càng đáng quý chính là tính cách đơn thuần không làm bộ, kiên cường có điểm mấu chốt không giống với bên cạnh hắn dong chi tục phấn.
*vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: đi qua vạn bụi hoa không một phiến lá dính thân, ý chỉ kẻ lăng nhăng chơi bời nhưng chưa từng chịu trách nhiệm với ai.
Kim chủ để ý.
Tô Yên đóng vai một nữ phụ ác độc, lương tâm ghen tị, vặn vẹo, hủy diệt chỉ số thông minh của cô, cô bỏ tiển thuê người bôi đen An thuần được kim chủ bao dưỡng, sau kim chủ phát hiện, hắn cho người vạch trần quỷ kế của Tô Yên, đối mặt với sự truy hỏi của phóng viên, hắn công khai thừa nhận mình đang theo đuổi An Thuần.
Dưới đêm mưa to, Tô Yên tuyệt vọng đi gặp hắn, nói ra lời nói đọng lại đáy lòng bảy năm qua.
Mà hắn nói, quá bẩn.
A Yên khe khẽ thở dài.
Một người không thông minh. không nói đến vô tội, đáng thương lại đáng giận vai nữ phụ.
Một người đối với tất cả mọi người lạnh lùng, đối với người mình yêu sủng nịch vô hạn vai nam chính.
Loại này nam nữ si tình, tình tình yêu yêu gì đó, đối với bây giờ cô mà nói, đã quá mức xa xôi, cô cũng không có cảm động lây, cũng không bao nhiêu hứng thú, bởi vậy cô không đồng tình Tô Yên, cũng không chán ghét Giang Ly.
Mục đích của nàng rất rõ ràng.
Hoàn thành nhiêm vụ thế giới này, làm nữ phụ cùng đường bí lối, biến mục nát thành thần kì, cùng nam chủ chán ghét mình.... Phát sinh ba lần tỉ mỉ không thể miêu tả giao lưu thân mật.
Lần đầu tiên, đối với hắn Bá Vương ngạnh thượng cung.
Lần thứ hai, để cho hắn đối với ngươi Bá Vương ngạnh thượng cung.
Lần thứ ba, ngươi tình ta nguyện.
Trình tự không thể loạn.
A Yên gợi khóe môi, ngón tay từ từ ở trên mặt kính viết xuống hai chữ.
—— Nhân vật manh mối thế giới này Giang Ly.
*
Một tuần lễ sau.
Sinh nhật Tiểu Lục Tổng của truyền thông Thiên Hồng được tổ chức ở hội trường Tinh Quang Thôi Xán, bữa tiệc rượi xa hoa, một nửa giới giải trí đến chúc mừng có thể so với lễ trao giải cao cấp.
Trong xe bảo mẫu màu đen, Lý tỷ như gặp đại địch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một phát túm lấy cánh tay bé nhỏ mềm mại như không xương của cô gái, nhỏ giọng nhắc nhở: “... Tô Yên, lần này mà hỏng chuyện, đến ông trời cũng không thể nào cứu được em! Nếu Giang tổng cũng ở đây——"
“Hắn nhất định ở đây”
Người nữ nhân mặc lễ phục thấp ngực màu đen nhẹ nhếch mi, giọng nói nhẹ nhành tinh tế: “Hắn cùng người Lục gia là hàng xóm, hai nhà lại là thế giao, quen biết nhau từ nhỏ, lén lút phân cao thấp nửa đời, nhưng ngoài mặt lại xưng huynh gọi đệ, hắn có thể không tới sao?”
Lý tỷ ngẩn ra.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, A yên nghiêng đầu đi, hai mắt Thủy Quang Liễm Diễm*, như có ý cười mơ hồ lưu động, lại như sóng gợn lặng lẽ tản ra, không tiếng đọng trêu chọc lòng người.
*sóng nước lóng lánh
Mỗi một động tác, cúi đầu nhếch mi, đều phong tình vạn chủng.
Lý tỷ thầm nghĩ, cái người bị bệnh tâm thần lại phát điên một thời gian này, không có đem gương mặt hủy hoại, lại có thể làm gương mặt trẻ ra, cũng coi như ông trời phù hộ... Không chừng, thật sự có thể xoay người.
Mua thủy quân bôi đen gièm pha, thế nhưng giữa những nghệ sĩ tranh đấu kịch liệt như vậy, đằng sau có mấy ai không có mờ ám?
Coi như bị lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không đến mức không thể xoay chuyển tình thế.
Nhưng đắc tội Giang Ly, chẳng khác nào đóng kín một nửa con đường.
“Tóm lại——!” Lý tỷ nhỏ giọng ho khan, nhấn mạnh: “Em sau khi tiến vào, tìm một cơ hội, cố gắng cùng Giang tổng xin lỗi, nếu như An Thuần ở đây, em cũng nên cúi đầu xin lỗi người ta một câu, có nghe hay không? Nói cho cùng chuyện này em là không đúng, bỏ lỡ lần này, em muốn gặp mặt Giang tổng cũng không có cơ hội! chị hỏi thăm qua, Giang tổng không có một gậy tre đánh chết ngươi —— phi! ý chị là dự định triệt để phong sát ngươi, nhưng em còn phải tiếp tục sống, tuyệt đối không thể triệt để đắc tội hắn. Thái độ của em lên thấp một chút, dù sao hai ngươi cũng có bảy năm tình cảm —— ”
A Yên đặt tay ở trên cửa xe, quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Lý tỷ giật mình trong lòng, có chút không đành lòng: “Tô Yên, đừng trách chị nói thẳng với em, Giang tổng hắn nói rõ chỉ muốn cùng với em giao dịch, đầu óc em nước vào mới một mình đơn phương tình nguyện, biến thành như bây giờ, nói em gieo gió gặt bão không oan... Nhân lúc còn sớm nghĩ thông đi, em còn trẻ, đường còn rất dài."
A Yên như có điều suy nghĩ: “Chị nói đúng...”
Lý tỷ thở phào nhẹ nhõm: “Nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
A Yên mở cửa, nửa người ở bên ngoài, giọng nói nghiêm túc: “Cho nên, em không muốn để ý hắn, chỉ muốn với cùng hắn ngủ, đến mấy lần trao đổi nguyên thủy nhất giữa nam và nữ”
Trong đầu Lý tỷ ong một tiếng, ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài, Tô Yên đã sớm đi không thấy bóng dáng.
Trong lòng thấp thỏm, vừa tức lại sợ, hận không thể giẫm nát giày cao gót dưới chân.
“Mẹ kiếp, Tô Yên ngày hôm nay ngươi dám nổi điên cho lão nương thử xem!”
Bóng lưng người đàn ông đứng bên cửa sổ, một tay đút túi quần tây, một tay nâng ly rượi lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ sẫm va vào nhau như một vệt máu.
Tô Yên hoảng hốt nghĩ, đó chắc là máu trong tim cô.
Thật đau.
Cô yếu ớt mở miệng, giọng nói có chút đáng thương: “Giang Ly ——”
Người đàn ông quay đầu lại, đuôi mày khẽ hất, khóe môi mỉm cười: “Tô tiểu thư, cô lại sai rồi.”
Hắn dừng lại, không nói thêm gì nữa, quay đầu chậm rãi bước đến.
Tô Yêu ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi hương đã từng quen rất thuộc, nhưng giờ lại xa lạ ngoài tầm với.
Mũi lên men, khóe mắt cay cay.
Giang Ly cười nhẹ, giọng nói nho nhã mà trào phúng: “ Từ đầu tới cuối, tôi với cô chỉ là giao dịch, đừng không biết chừng mực.”
Tô Yên cúi đầu.
Cô chán ghét mình yếu đuối, nhưng đứng trước mặt hắn cô luôn thấp kém, mãi mãi không có ngày ngẩng đầu.
“Xin lỗi…. Giang Tổng.” cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn định: “Em biết bầy giờ khẳng định anh rất coi thường em, mặc kệ em nói gì anh cũng sẽ không tin tưởng, nhưng mà… nhưng mà em yêu anh.”
Không biết tại sao, sau khi nói ra được nhưng lời này cô cảm thấy mình thật nhẹ nhõm, gánh nặng lâu nay rốt cuộc buông lỏng.
Cuộc giao dịch quyền, sắc, hắn không cần, cũng không cần tấm lòng của cô, cho nên cô cẩn thận từng li từng tí cất giấu bí mật không muốn ai biết, không muốn để cho hắn phát hiện... cô đã sớm động lòng.
Ở lại bên cạnh hắn, đã sớm không phải vì tiền cùng tài nguyên, chỉ là muốn cùng với hắn.
Chỉ đơn giản như vậy.
Tô Yên nắm chặt tay, hàm răng cắn môi dưới, tức giận đỏ mắt nhìn thẳng hắn: “Giang tổng, em đối với anh là thật lòng, em làm như vậy với An Thuần, không phải vì ganh tỵ vậy khí cô ta so với em tốt hơn, mà bởi vì anh... anh đối với cô ta không giống.”
Người nữ nhânkia không cần phải trả giá cái gì, nhưng lại có được trái tim của Giang Ly.
Tô Yên tự biết mình không trong sạch, bên trong giới giải trí, người mới muốn nổi tiếng thì phải trả giá rất nhiều, cho nên đối với An Thuần, trong lòng cô cảm thấy chán ghét và căm hận.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì An Thuần lại có được sự chiều chuộng độc nhất vô nhị của Giang Ly?
Dựa vào cái gì mà người mới vì một nhân vật phụ mà phải bồi rượu, thậm chí bồi ngủ, còn An Thuần cái gì cũng không cần trả giá, nhưng lại có thể diễn vai nữ chính?
Giang Ly không có nhìn cô, ánh mắt nhìn vào trên ly rượu đỏ, không mặn không nhạt hỏi: “Cô thuê người bịa đặt chuyện An Thuần bị tôi bao dưỡng, là bởi vì cô yêu tôi?”
Tô Yên cứng đờ gật gật đầu.
Giang Ly cong khóe môi: “Vậy cô có biết tại sao ở trong mắt tôi, An Thuần cùng loại nữ nhânnhư cô không giống nhau?”
Tô Yên nhìn hắn, khuôn mặt trắng bệch.
Hắn lại nhẹ nhàng một câu nói ‘loại nữ nhân như cô’ đem cô ra so sánh.
Cô cùng với hắn bảy năm, suốt bảy năm, đến lúc quay đầu lại, họ tên đều không thể lưu lại.
“Bởi vì...” Giang Ly bình tĩnh nhìn người nữ nhân đối diện, từng chữ từng chữ, bình tĩnh mà tàn khốc: “An Thuần sạch sẽ.”
Hắn suy tư mà nhìn người nữ nhân vẻ mặt ảm đạm, lại giống như đang thưởng thức sự chật vật của cô: “Mà cô, Tô tiểu thư, thân thể của cô, trái tim của cô, tình yêu của cô — ” đầu ngón tay của hắn man mát, chỉ vào vị trí trái tim của cô, khẽ mỉm cười: “—— quá bẩn.”
*
Trong hư không hình ảnh tối lại.
Đây là ký ức của nguyên chủ Tô Yên, cũng là chuyện phát sinh của nửa tháng trước.
A Yên thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn về cái gương nhỏ trong tay, xem thật kỹ gương mặt của chính mình.
Tóc dài ngổn ngang, che kín đôi mắt đầy tớ máu, son môi xẹt thẳng xuống cằm, gương mặt nhìn thật thê thảm.. Chủ nhân của thân thể này, không thể đơn giản dùng “chật vật” để hình dung.
Rõ ràng cô ấy đã đến biên giới suy sụp, tãn vỡ.
Nửa tháng này, hình tượng cá nhân của Tô Yên xuống dốc không phanh, từ trước đến giờ vẫn là nữ minh tin nổi tiếng, giờ dân cư mạng lấy ngòi bút làm vũ khí mắng chửi tâm cơ khó lường, cuối cùng biến thành người điên tinh thần không ổn định.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, paparazzi không chỉ một lần chụp được ảnh Tô Yên tóc tai bù xù lang thang trên đường, một lần nghiêm trọng nhất. Tô Yên phát hiện có người chụp ảnh mình, vậy mà nổi điên chỉ vào đối phương chửi ầm lên, giống như người điên.
Bộ mặt dữ tợn đó trong nháy mắt được chụp được.
Ảnh chụp được phát tán trên weibo #Tô Yên nổi điên# trở thành top 1 của bảng xếp hạng hot search.
Một trận trào phúng trên mạng, có dân cư mạng bình luận: Tô Yên thành như vậy có chút đáng sợ, cô ấy sẽ không tự sát đi?
Hắn đoán đúng.
Giờ này trong căn phòng lung tung, rối loạn của Tô Yên giấy cùng rác rưởi ném đầy đất, thế nhưng tủ trên đầu giường rất sạch sẽ, chỉ đặt một con dao nhỏ gọt hoa quả, cùng một bước di thư.
Dựa theo kịch bản ban đầu, Tô Yên chọn kết thúc cuộc đời ngắn ngủi vào đêm nay.
A Yên nhặt một tờ giấy dúm dó từ trên đất lên, mở ra xem.
Giấy A4 màu trắng, chi chít cả tờ giấy đều là chữ ‘Bẩn’, Mỗi một nét chữ đều mang theo một cỗ điên cuồng, ngòi bút mạnh mẽ vạch thủng cả tờ giấy.
Thật sự bức điên Tô Yên không phải những lời lùm xùm, chửi rủa trên mạng, cũng không phải sự áp bức của truyền thông..... mà từ đầu đến cuối vẫn là vì một người đàn ông.
Một câu quá bẩn, ba chữ nhẹ như gió, đủ để giết chết một cô gái vì yêu.
Chuyện xưa rất đơn giản.
Bảy năm trước, một cô gái nhỏ vừa ra mắt gặp được kim chủ vừa anh tuấn lại có tiền, kim chủ nói điều kiện, ra bảng giá, cô gái nhỏ nhỏ không chịu nổi danh lợi hấp dẫn, dễ dàng bò lên giường kim chủ.
Bảy năm sau, cô gái nhỏ dưới nâng đỡ của kim chủ cùng sự cố gắng của bản thân, thành công đứng trong hàng ngũ Tiểu Hoa Đán, nhưng lúc này trong lòng Tô Yên mong muốn không phải tiền tài, không phải địa vị trong giới giả trí, mà là người tình lạnh lùng bên gối.
Cho dù hắn có người nữ nhânkhác, cho dù hắn xem cô như đồ chơi.
Đột nhiên có một ngày, ‘vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân’* Kim chủ tìm được nữ chính kiếp này của mình, cô gái tên An Thuần, không chỉ có gương mặt xinh đẹp, càng đáng quý chính là tính cách đơn thuần không làm bộ, kiên cường có điểm mấu chốt không giống với bên cạnh hắn dong chi tục phấn.
*vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: đi qua vạn bụi hoa không một phiến lá dính thân, ý chỉ kẻ lăng nhăng chơi bời nhưng chưa từng chịu trách nhiệm với ai.
Kim chủ để ý.
Tô Yên đóng vai một nữ phụ ác độc, lương tâm ghen tị, vặn vẹo, hủy diệt chỉ số thông minh của cô, cô bỏ tiển thuê người bôi đen An thuần được kim chủ bao dưỡng, sau kim chủ phát hiện, hắn cho người vạch trần quỷ kế của Tô Yên, đối mặt với sự truy hỏi của phóng viên, hắn công khai thừa nhận mình đang theo đuổi An Thuần.
Dưới đêm mưa to, Tô Yên tuyệt vọng đi gặp hắn, nói ra lời nói đọng lại đáy lòng bảy năm qua.
Mà hắn nói, quá bẩn.
A Yên khe khẽ thở dài.
Một người không thông minh. không nói đến vô tội, đáng thương lại đáng giận vai nữ phụ.
Một người đối với tất cả mọi người lạnh lùng, đối với người mình yêu sủng nịch vô hạn vai nam chính.
Loại này nam nữ si tình, tình tình yêu yêu gì đó, đối với bây giờ cô mà nói, đã quá mức xa xôi, cô cũng không có cảm động lây, cũng không bao nhiêu hứng thú, bởi vậy cô không đồng tình Tô Yên, cũng không chán ghét Giang Ly.
Mục đích của nàng rất rõ ràng.
Hoàn thành nhiêm vụ thế giới này, làm nữ phụ cùng đường bí lối, biến mục nát thành thần kì, cùng nam chủ chán ghét mình.... Phát sinh ba lần tỉ mỉ không thể miêu tả giao lưu thân mật.
Lần đầu tiên, đối với hắn Bá Vương ngạnh thượng cung.
Lần thứ hai, để cho hắn đối với ngươi Bá Vương ngạnh thượng cung.
Lần thứ ba, ngươi tình ta nguyện.
Trình tự không thể loạn.
A Yên gợi khóe môi, ngón tay từ từ ở trên mặt kính viết xuống hai chữ.
—— Nhân vật manh mối thế giới này Giang Ly.
*
Một tuần lễ sau.
Sinh nhật Tiểu Lục Tổng của truyền thông Thiên Hồng được tổ chức ở hội trường Tinh Quang Thôi Xán, bữa tiệc rượi xa hoa, một nửa giới giải trí đến chúc mừng có thể so với lễ trao giải cao cấp.
Trong xe bảo mẫu màu đen, Lý tỷ như gặp đại địch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một phát túm lấy cánh tay bé nhỏ mềm mại như không xương của cô gái, nhỏ giọng nhắc nhở: “... Tô Yên, lần này mà hỏng chuyện, đến ông trời cũng không thể nào cứu được em! Nếu Giang tổng cũng ở đây——"
“Hắn nhất định ở đây”
Người nữ nhân mặc lễ phục thấp ngực màu đen nhẹ nhếch mi, giọng nói nhẹ nhành tinh tế: “Hắn cùng người Lục gia là hàng xóm, hai nhà lại là thế giao, quen biết nhau từ nhỏ, lén lút phân cao thấp nửa đời, nhưng ngoài mặt lại xưng huynh gọi đệ, hắn có thể không tới sao?”
Lý tỷ ngẩn ra.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, A yên nghiêng đầu đi, hai mắt Thủy Quang Liễm Diễm*, như có ý cười mơ hồ lưu động, lại như sóng gợn lặng lẽ tản ra, không tiếng đọng trêu chọc lòng người.
*sóng nước lóng lánh
Mỗi một động tác, cúi đầu nhếch mi, đều phong tình vạn chủng.
Lý tỷ thầm nghĩ, cái người bị bệnh tâm thần lại phát điên một thời gian này, không có đem gương mặt hủy hoại, lại có thể làm gương mặt trẻ ra, cũng coi như ông trời phù hộ... Không chừng, thật sự có thể xoay người.
Mua thủy quân bôi đen gièm pha, thế nhưng giữa những nghệ sĩ tranh đấu kịch liệt như vậy, đằng sau có mấy ai không có mờ ám?
Coi như bị lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không đến mức không thể xoay chuyển tình thế.
Nhưng đắc tội Giang Ly, chẳng khác nào đóng kín một nửa con đường.
“Tóm lại——!” Lý tỷ nhỏ giọng ho khan, nhấn mạnh: “Em sau khi tiến vào, tìm một cơ hội, cố gắng cùng Giang tổng xin lỗi, nếu như An Thuần ở đây, em cũng nên cúi đầu xin lỗi người ta một câu, có nghe hay không? Nói cho cùng chuyện này em là không đúng, bỏ lỡ lần này, em muốn gặp mặt Giang tổng cũng không có cơ hội! chị hỏi thăm qua, Giang tổng không có một gậy tre đánh chết ngươi —— phi! ý chị là dự định triệt để phong sát ngươi, nhưng em còn phải tiếp tục sống, tuyệt đối không thể triệt để đắc tội hắn. Thái độ của em lên thấp một chút, dù sao hai ngươi cũng có bảy năm tình cảm —— ”
A Yên đặt tay ở trên cửa xe, quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Lý tỷ giật mình trong lòng, có chút không đành lòng: “Tô Yên, đừng trách chị nói thẳng với em, Giang tổng hắn nói rõ chỉ muốn cùng với em giao dịch, đầu óc em nước vào mới một mình đơn phương tình nguyện, biến thành như bây giờ, nói em gieo gió gặt bão không oan... Nhân lúc còn sớm nghĩ thông đi, em còn trẻ, đường còn rất dài."
A Yên như có điều suy nghĩ: “Chị nói đúng...”
Lý tỷ thở phào nhẹ nhõm: “Nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
A Yên mở cửa, nửa người ở bên ngoài, giọng nói nghiêm túc: “Cho nên, em không muốn để ý hắn, chỉ muốn với cùng hắn ngủ, đến mấy lần trao đổi nguyên thủy nhất giữa nam và nữ”
Trong đầu Lý tỷ ong một tiếng, ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài, Tô Yên đã sớm đi không thấy bóng dáng.
Trong lòng thấp thỏm, vừa tức lại sợ, hận không thể giẫm nát giày cao gót dưới chân.
“Mẹ kiếp, Tô Yên ngày hôm nay ngươi dám nổi điên cho lão nương thử xem!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook