Ta Có Một Toà Đạo Quan
-
Chương 181: Pn4
Không biết có phải là vì vận rủi cũng có lúc cao lúc thấp hay không, sang hôm sau, vận khí của Phó Yểu tự nhiên may mắn hơn một chút, ít nhất không đụng phải mấy chuyện khó chịu đợt rồi.
Có điều sau khi mẹ Phó biết con gái mình không được may mắn lắm, vẫn bảo cô tới chùa Chuông Vàng thắp nhang.
Vừa hay cũng tới ngày nghỉ, tiện thể tới lạy Bồ Tát một cái cũng được, Phó Yểu nghe lời mẹ, kết quả khi cô vừa mới thắp nhang thì gặp phải một người bạn cũ hồi cấp ba.
Tính ra, dạo này số lần cô gặp lại bạn cấp ba đúng là không ít.
Có điều cậu bạn trước mặt này có gì đó kỳ lạ, bọn họ chỉ làm bạn học một tháng với nhau, sao đó người này đột nhiên không thấy đi học nữa. Lý do mà cô còn nhớ rõ cậu ta là vì cậu ta có thân hình béo mập, thứ hai là do lúc bọn họ là bạn cùng bàn, từng bị Chung Ly tố cáo rằng hai người nói quá nhiều, làm ảnh hưởng tới việc học của cậu ta.
“Sử mập?” Phó Yểu vỗ bả vai tròn xoe của cậu ta.
Sử Diệu Văn ghét nhất là biệt danh này, giờ lại nghe thấy có người kêu mình như vậy thì tức giận, vậy mà vừa xoay người lại đã thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cậu ta nghĩ nghĩ một lúc, do dự gọi: “Phó Yểu?”
“Trí nhớ cũng không tệ, còn chưa quên người bạn cùng bàn này.”
“Cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi đó, tôi quên ai cũng không thể quên cậu được.” Sử mập bây giờ đâu còn chút tức giận nào nữa, gương mặt đầy thịt của cậu ta tràn ngập vui vẻ.
“Cái gì mà ân nhân cứu mạng?” Phó Yểu không rõ. Lúc cô học cấp ba, hình như không tốt bụng tới mức gặp ai cũng cứu.
“Cái này…” Sử mập nhận ra mình vừa lỡ miệng, hơi khựng lại một chút, nhưng nhớ tới chuyện xảy từ tận mười năm trước, giờ cậu ta cũng chẳng cần phải dè chừng gì nữa: “Thật ra lúc trước tôi làm bạn cùng bàn với cậu là có lý do cả đó.”
Khi đó cậu ta sắp sửa lên đại học, nhưng không biết tại sao, cứ tới nửa đêm là lại bị bóng đè. Thầy bói nói rằng bát tự của cậu ta nhẹ, dễ chọc phải mấy thứ này, nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nào chữa khỏi được. Sau đó cậu ta tình cờ được con gái nhà họ Thẩm chỉ bảo, nói rằng cậu cứ ở cạnh người có vận may mạnh là được.
Thế là một người lớn tuổi như cậu ta lập tức trà trộn vào đám học sinh cấp ba non nớt, trở thành bạn cùng bàn với Phó Yểu.
Phó Yểu nghe xong, chỉ mình, hỏi: “Nói cách khác, tôi chính là người may mắn đó?”
“Đúng thế, dù sao Thẩm Vạn Loan đã nói vậy rồi mà. Cô ấy nói cô có vận may rất lớn, dù đang ở xa cũng có thể nhìn thấy.”
“Vậy sao bây giờ tôi lại xui xẻo vậy chứ? Có phải là do cậu đã lấy hết vận may của tôi rồi không hả?” Phó Yểu thật ra không tin mấy thứ kiểu đó, câu này cũng chỉ thuận miệng nói thôi.
Thế nhưng Sử mập lại cho rằng đó là thật: “Sao có thể thế được chứ, tôi mà may mắn thì bây giờ cũng không tới mức này.”
Có điều, bây giờ cậu ta cũng nhận ra quần áo trên người Phó Yểu đều là hàng vỉa hè, không giống như tiểu thư giàu có trước kia: “Sao… cậu lại thành ra thế này?”
Cậu ta vẫn nhớ lúc trước Phó Yểu rất tàn nhẫn, cậu ta ở cạnh Phó Yểu có một tháng mà đã tăng tận hai mươi cân.
Phó Yểu nhún vai: “Còn chưa nhận ra hả? Nhà tôi phá sản rồi. Sau khi tôi vào đại học, trong nhà bắt đầu xảy ra nhiều chuyện. Còn chưa tốt nghiệp được thì đã phá sản rồi.”
“Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra được.” Sử mập hơi mờ mịt, một người may mắn như thế sao có thể rơi vào kết cục như vậy được chứ. Cậu ta nghĩ một hồi, nói: “Tính ra cũng khá trùng hợp, Thẩm Vạn Loan giờ đang ở thành phố W, để tôi dẫn cậu tới chỗ cô ấy.”
“Thẩm Vạn Loan là ai?”
“Bà cốt.”
Phó Yểu: “?”
Cuối cùng bọn họ vẫn tới khách sạn có Thẩm Vạn Loan, Sử mập muốn trả ơn, Phó Yểu thì chỉ vì tò mò.
Hai người vừa tới khách sạn đã có người nhanh chóng đưa họ tới phòng của Thẩm Vạn Loan. Vừa vào trong là đã thấy có người ngồi chờ.
Ngay khi Phó Yểu còn đang quan sát cô gái đó, Sử mập đã vội vàng nói hết tình huống của Phó Yểu ra: “…Mong ngài xem thử, sao vận may lại đột nhiên biến mất như vậy được ạ?”
Thẩm vạn Loan mời Phó Yểu ngồi xuống, rót cho mỗi người một ly trà: “Vận may đúng là không thể vô duyên vô cớ mà mất đi. Người bình thường không thể làm ra mấy chuyện này được, bởi vì sẽ khiến vận mệnh của bản thân mình tệ đi. Có điều tình huống của Phó tiểu thư lại không phải như thế.”
Phó Yểu không chạm vào ly trà trên bàn: “Ồ? Vậy cô nói xem vận may của tôi đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Là do chính cô đã trao ra ngoài.”
Phó Yểu cười: “Hẳn là tôi còn chưa hào phóng tới mức đó, cái gì cũng mang hết ra ngoài.”
“Chuyện này thì người ngoài không cách nào biết được. Thế nhưng trong vòng mười năm qua, Phó tiểu thư chắc chắn từng tiếp xúc thân mật với ai đó.” Thẩm Vạn Loan cười.
Phó Yểu vốn định nói cô ta sai rồi, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, lời nói lại thay đổi: “Thế nào thì được xem là tiếp xúc thân mật?”
“Hôn môi cũng được tính.”
“…”
…
Sau khi rời khỏi khách sạn, Phó Yểu từ chối lời mời đưa về của Sử Diệu Văn, một mình đi qua phía chùa Chuông Vàng.
Ngay khi tới gần một giao lộ, cô không nhịn được mà ôm kín mặt.
Lúc trước cô đúng là từng hôn Chung Ly một cái, là ngay sau bữa tiệc mừng tốt nghiệp. Khi đó Chung Ly đã bị chuốc say, một mình cô đưa anh quay về, cũng từng lén hôn cậu một cái.
Cô cứ tưởng cả hai sẽ không có bất cứ quan hệ nào với nhau, nhưng hình như cô đã lỡ rung động một chút.
Chuyện này là một bí mật, chỉ có mình cô biết, sau này cũng không định nói cho ai khác.
Không ngờ lại ngã ngựa ngay tại đây.
Phó Yểu vuốt mặt, ra vẻ như không có việc gì mà quay về cửa hàng.
…
Cuối tuần vừa hết, cô lại tiếp tục làm việc.
Lần nữa gặp lại Chung Ly, Phó Yểu đột nhiên nhớ tới lời Thẩm Vạn Loan nói, trong lòng chợt gợn sóng.
Cô hỏi Thẩm Vạn Loan rằng mình có thể lấy lại vận may hay không, Thẩm Vạn Loan trả lời rằng phải gặp người còn lại thì mới biết được. Phó Yểu không đồng ý thẳng, chỉ dò hỏi có cách nào giảm bớt sự xui xẻo. Thẩm Van Loan tỏ vẻ vẫn cần phải tiếp xúc thân mật với nhau.
Phó Yểu nhìn bốn vệ sĩ vây quanh Chung Ly, thấy chuyện này không khả thi lắm.
Cô chờ đợi thời cơ, cuối cùng đợi đến tận cuối năm, công ty mở cuộc họp thường niên, Chung Ly cũng tham dự.
Vì là ông chủ nên anh bị kính rượu rất nhiều. Tửu lượng của Chung Ly không tốt, chỉ mới mấy ly mà hốc mắt đã đỏ bừng. Phó Yểu nhân cơ hội này chiếm luôn công việc của Dư trợ lý, chủ động đưa cậu ta tới phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Vào đến phòng nghỉ, Phó Yểu nhìn Chung Ly hơi cúi đầu, vạch mí mắt của cậu ra, sau khi xác nhận anh đã say quắc cần câu, cô mới xoa tay, chuẩn bị lấy lại chút may mắn của mình.
Mặc dù cô không chắc việc này có đáng tin hay không, thậm chí đây có thể chỉ là lời từ một phía của Thẩm Vạn Loan. Nhưng cô đã xui xẻo quá nhiều rồi, cho nên rất muốn thử, lỡ như, lỡ như thành công thì sao nhỉ?
Ngay khi cô định tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng hôn lên môi Chung Ly một chút, gáy đã bị người ta kéo xuống.
“Cô đang làm gì đó?” Chung Ly mở mắt.
Phó Yểu phản ứng rất nhanh: “Trên miệng anh dính hạt cơm.”
“Tối nay tôi không ăn cơm.”
“Ồ, nếu tôi nói là anh dính của người khác, anh có tin không?”
“Cô thấy thế nào?”
“Được rồi, thật ra là thế này.” Phó Yểu nói một chút về việc cả hai trao đổi may mắn với nhau, tất nhiên, vụ lén hôn ở giữa không hề nhắc tới: “…Anh cũng biết dạo này tôi rất xui xẻo đúng không, cho nên tôi muốn thử xem chuyện này có thành công hay không, chứ tôi không hề ham mê sắc đẹp của anh.”
“Bịa chuyện cũng rất thật.” Hai mắt Chung Ly cong lên, trong đó chứa đầy ý cười.
“Anh không tin?” Phó Yểu còn chưa dứt câu, môi đã bị chặn lại.
Một lúc lâu sau, cô mới nghe Chung Ly khàn giọng nói: “Mặc kệ có thật hay không, chúng ta vẫn có thể thử xem.”
“…” Phó Yểu lấy lại tinh thần từ mùi rượu trong đôi môi anh, nói: “Cảm ơn người anh em, có lẽ như thế sẽ có hiệu quả tốt hơn chút. Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, mọi người ở ngoài còn đang đợi đấy.”
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người quay về vị trí của mình, nói chuyện vui vẻ với mọi người, mãi cho tới khi bữa tiệc kết thúc, cô về đến nhà, chui vào trong chăn rồi hét ầm lên: “A a a a a a!”
Cả đời thanh danh của cô đã bị hủy hoại hết rồi!
Có điều có câu nói “cầu phú quý trong nơi nguy hiểm”, dù sao hôm nay cũng không phải là không thu hoạch được gì. Sáng hôm sau, quỹ bảo quản tài sản của cô đột nhiên tăng giá trị lên tới năm chữ số.
Một bên khác, Chung Ly đang chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện xe của mình bị va chạm.
Chung Ly: “…”
Sau đó nữa, Chung Ly ngày ngày trải qua con đường xui xẻo cũ của Phó Yểu. Những chuyện khác đều chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lúc anh đổi xe ở giữa đường lại gặp tai nạn, khiến sắc mặt anh trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Lúc Chung Ly mời cô tới gặp Thẩm Vạn Loan, Phó Yểu đang vội vàng kiểm tra sổ sách.
“Muốn gặp cô ta? Anh biết cô ta ở đâu hả?” Cô hỏi.
“Ừ.” Chung Ly nhìn cô tính toán nhanh nhẹn, đột nhiên nhớ ra khi cô còn học cấp ba, các thành tích khác đều bình thường, nhưng cực kỳ nhạy cảm với số học, năng lực tính nhẩm cũng rất mạnh. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô chỉ thích giao tiếp với tiền: “Tôi đã hẹn với cô ta rồi, chín giờ tối nay.”
Bàn tay Phó Yểu hơi khựng lại: “Sao anh đột nhiên lại muốn đi gặp cô ta vậy?”
Cái này cũng không phải chuyện gì cần giấu giếm: “Hôm nay lúc tôi đi làm đã gặp một vụ tai nạn giao thông, một xe chết, ba xe bị thương.”
“Nghiêm trọng như vậy à!” Phó Yểu lập tức nghiêm túc: “Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Chỉ là chiếc xe bị hư hỏng nặng. Chung Ly nhớ tới vụ tai nạn giao thông, ánh mắt nhìn về phía Phó Yểu cũng có nhiều cảm xúc hơn: “Suốt mấy năm qua, cô đều phải trải qua cuộc sống thế à?”
“…Thật ra vẫn còn tốt chán, không tệ tới thế.” Mặc dù thường hay gặp phải chuyện xui xẻo nhưng chưa bao giờ nguy hiểm gì tới tính mạng.
“Tôi đợi cô sau giờ làm.” Chung Ly để lại câu này rồi rời đi.
Anh vừa đi, các đồng nghiệp cũng vừa lúc tới, Phó Yểu vội vàng cúi đầu xử lý sổ sách.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, tối đó, cả hai bọn họ dùng bữa đơn giản, mãi tới tận tám giờ rưỡi mới bắt đầu tới khách sạn của Thẩm Vạn Loan.
Thẩm Vạn Loan dường như cũng đang chờ, thấy bọn họ tới thì nói: “Tôi đã đặt vé máy bay vào lúc mười một giờ, nhiêu đây thời gian hẳn là đủ rồi.”
Chung Ly thấy cô ta như thế thì cũng không nói chuyện nhiều, trực tiếp hỏi thẳng: “May mắn của Phó Yểu thật sự đã cho tôi hết rồi?”
Anh cũng đã điều tra qua, nhà họ Phó gặp nguy cơ phá sản là khi cậu bắt đầu xây dựng Hằng Phong.
“Cũng không thể nói là như thế.” Thẩm Vạn Loan cười: “Hai người là có cùng mệnh cách với nhau, một người cực tốt thì người còn lại sẽ cực tệ. Phó Yểu vốn là bên tốt, còn anh là kém. Sau đó cô ấy đặt hết hy vọng vào tay anh, thế nên toàn bộ may mắn đều dời hết về phía anh, mệnh cách của cô ấy cũng chuyển thành tệ.”
“Cách giải quyết là gì?” Chung Ly vẫn chưa nói tin hay không, chỉ trực tiếp hỏi kết quả.
“Hai người có cùng vận mệnh, như câu vợ chồng là một như người ta hay nói ấy. Kết hôn là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, nếu không sẽ phải cùng chết cùng sống với nhau.” Thẩm Vạn Loan nói xong, nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Tôi phải tới sân bay, khi nào kết hôn nhớ gửi thiệp mời qua cho tôi.”
“Được.”
Thẩm Vạn Loan vừa đi, Phó Yểu và Chung Ly cũng rời khỏi khách sạn.
Hai người im lặng lên xe, lúc chuẩn bị về nhà, Phó Yểu hỏi: “Lời cô ta nói, anh có tin không?”
Chung Ly hỏi lại cô: “Sao không tin?”
“?” Phó Yểu không biết nói gì: “Anh là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội đấy.”
“Người nối nghiệp này không định dùng mạng mình để mạo hiểm.”
“Nghĩa là anh muốn kết hôn với tôi á hả?” Phó Yểu hỏi.
Chung Ly nhìn con đường phía trước: “Ngày mai là thời gian làm việc, chúng ta gặp nhau ở Cục Dân Chính đi.”
“Tôi thấy anh là muốn ăn quả đào, tôi còn chưa thử xem anh dài ngắn thế nào đâu, vậy mà đã muốn kết hôn với tôi rồi, ngay cả cửa cũng không có đâu nhé.”
“Két!” một tiếng, Chung Ly đột nhiên dẫm mạnh phanh xe.
Anh kinh ngạc nhìn Phó Yểu, sau đó nhỏ giọng cười: “Vậy thì tối nay em có thể thử xem.”
Có điều sau khi mẹ Phó biết con gái mình không được may mắn lắm, vẫn bảo cô tới chùa Chuông Vàng thắp nhang.
Vừa hay cũng tới ngày nghỉ, tiện thể tới lạy Bồ Tát một cái cũng được, Phó Yểu nghe lời mẹ, kết quả khi cô vừa mới thắp nhang thì gặp phải một người bạn cũ hồi cấp ba.
Tính ra, dạo này số lần cô gặp lại bạn cấp ba đúng là không ít.
Có điều cậu bạn trước mặt này có gì đó kỳ lạ, bọn họ chỉ làm bạn học một tháng với nhau, sao đó người này đột nhiên không thấy đi học nữa. Lý do mà cô còn nhớ rõ cậu ta là vì cậu ta có thân hình béo mập, thứ hai là do lúc bọn họ là bạn cùng bàn, từng bị Chung Ly tố cáo rằng hai người nói quá nhiều, làm ảnh hưởng tới việc học của cậu ta.
“Sử mập?” Phó Yểu vỗ bả vai tròn xoe của cậu ta.
Sử Diệu Văn ghét nhất là biệt danh này, giờ lại nghe thấy có người kêu mình như vậy thì tức giận, vậy mà vừa xoay người lại đã thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cậu ta nghĩ nghĩ một lúc, do dự gọi: “Phó Yểu?”
“Trí nhớ cũng không tệ, còn chưa quên người bạn cùng bàn này.”
“Cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi đó, tôi quên ai cũng không thể quên cậu được.” Sử mập bây giờ đâu còn chút tức giận nào nữa, gương mặt đầy thịt của cậu ta tràn ngập vui vẻ.
“Cái gì mà ân nhân cứu mạng?” Phó Yểu không rõ. Lúc cô học cấp ba, hình như không tốt bụng tới mức gặp ai cũng cứu.
“Cái này…” Sử mập nhận ra mình vừa lỡ miệng, hơi khựng lại một chút, nhưng nhớ tới chuyện xảy từ tận mười năm trước, giờ cậu ta cũng chẳng cần phải dè chừng gì nữa: “Thật ra lúc trước tôi làm bạn cùng bàn với cậu là có lý do cả đó.”
Khi đó cậu ta sắp sửa lên đại học, nhưng không biết tại sao, cứ tới nửa đêm là lại bị bóng đè. Thầy bói nói rằng bát tự của cậu ta nhẹ, dễ chọc phải mấy thứ này, nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nào chữa khỏi được. Sau đó cậu ta tình cờ được con gái nhà họ Thẩm chỉ bảo, nói rằng cậu cứ ở cạnh người có vận may mạnh là được.
Thế là một người lớn tuổi như cậu ta lập tức trà trộn vào đám học sinh cấp ba non nớt, trở thành bạn cùng bàn với Phó Yểu.
Phó Yểu nghe xong, chỉ mình, hỏi: “Nói cách khác, tôi chính là người may mắn đó?”
“Đúng thế, dù sao Thẩm Vạn Loan đã nói vậy rồi mà. Cô ấy nói cô có vận may rất lớn, dù đang ở xa cũng có thể nhìn thấy.”
“Vậy sao bây giờ tôi lại xui xẻo vậy chứ? Có phải là do cậu đã lấy hết vận may của tôi rồi không hả?” Phó Yểu thật ra không tin mấy thứ kiểu đó, câu này cũng chỉ thuận miệng nói thôi.
Thế nhưng Sử mập lại cho rằng đó là thật: “Sao có thể thế được chứ, tôi mà may mắn thì bây giờ cũng không tới mức này.”
Có điều, bây giờ cậu ta cũng nhận ra quần áo trên người Phó Yểu đều là hàng vỉa hè, không giống như tiểu thư giàu có trước kia: “Sao… cậu lại thành ra thế này?”
Cậu ta vẫn nhớ lúc trước Phó Yểu rất tàn nhẫn, cậu ta ở cạnh Phó Yểu có một tháng mà đã tăng tận hai mươi cân.
Phó Yểu nhún vai: “Còn chưa nhận ra hả? Nhà tôi phá sản rồi. Sau khi tôi vào đại học, trong nhà bắt đầu xảy ra nhiều chuyện. Còn chưa tốt nghiệp được thì đã phá sản rồi.”
“Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra được.” Sử mập hơi mờ mịt, một người may mắn như thế sao có thể rơi vào kết cục như vậy được chứ. Cậu ta nghĩ một hồi, nói: “Tính ra cũng khá trùng hợp, Thẩm Vạn Loan giờ đang ở thành phố W, để tôi dẫn cậu tới chỗ cô ấy.”
“Thẩm Vạn Loan là ai?”
“Bà cốt.”
Phó Yểu: “?”
Cuối cùng bọn họ vẫn tới khách sạn có Thẩm Vạn Loan, Sử mập muốn trả ơn, Phó Yểu thì chỉ vì tò mò.
Hai người vừa tới khách sạn đã có người nhanh chóng đưa họ tới phòng của Thẩm Vạn Loan. Vừa vào trong là đã thấy có người ngồi chờ.
Ngay khi Phó Yểu còn đang quan sát cô gái đó, Sử mập đã vội vàng nói hết tình huống của Phó Yểu ra: “…Mong ngài xem thử, sao vận may lại đột nhiên biến mất như vậy được ạ?”
Thẩm vạn Loan mời Phó Yểu ngồi xuống, rót cho mỗi người một ly trà: “Vận may đúng là không thể vô duyên vô cớ mà mất đi. Người bình thường không thể làm ra mấy chuyện này được, bởi vì sẽ khiến vận mệnh của bản thân mình tệ đi. Có điều tình huống của Phó tiểu thư lại không phải như thế.”
Phó Yểu không chạm vào ly trà trên bàn: “Ồ? Vậy cô nói xem vận may của tôi đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Là do chính cô đã trao ra ngoài.”
Phó Yểu cười: “Hẳn là tôi còn chưa hào phóng tới mức đó, cái gì cũng mang hết ra ngoài.”
“Chuyện này thì người ngoài không cách nào biết được. Thế nhưng trong vòng mười năm qua, Phó tiểu thư chắc chắn từng tiếp xúc thân mật với ai đó.” Thẩm Vạn Loan cười.
Phó Yểu vốn định nói cô ta sai rồi, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, lời nói lại thay đổi: “Thế nào thì được xem là tiếp xúc thân mật?”
“Hôn môi cũng được tính.”
“…”
…
Sau khi rời khỏi khách sạn, Phó Yểu từ chối lời mời đưa về của Sử Diệu Văn, một mình đi qua phía chùa Chuông Vàng.
Ngay khi tới gần một giao lộ, cô không nhịn được mà ôm kín mặt.
Lúc trước cô đúng là từng hôn Chung Ly một cái, là ngay sau bữa tiệc mừng tốt nghiệp. Khi đó Chung Ly đã bị chuốc say, một mình cô đưa anh quay về, cũng từng lén hôn cậu một cái.
Cô cứ tưởng cả hai sẽ không có bất cứ quan hệ nào với nhau, nhưng hình như cô đã lỡ rung động một chút.
Chuyện này là một bí mật, chỉ có mình cô biết, sau này cũng không định nói cho ai khác.
Không ngờ lại ngã ngựa ngay tại đây.
Phó Yểu vuốt mặt, ra vẻ như không có việc gì mà quay về cửa hàng.
…
Cuối tuần vừa hết, cô lại tiếp tục làm việc.
Lần nữa gặp lại Chung Ly, Phó Yểu đột nhiên nhớ tới lời Thẩm Vạn Loan nói, trong lòng chợt gợn sóng.
Cô hỏi Thẩm Vạn Loan rằng mình có thể lấy lại vận may hay không, Thẩm Vạn Loan trả lời rằng phải gặp người còn lại thì mới biết được. Phó Yểu không đồng ý thẳng, chỉ dò hỏi có cách nào giảm bớt sự xui xẻo. Thẩm Van Loan tỏ vẻ vẫn cần phải tiếp xúc thân mật với nhau.
Phó Yểu nhìn bốn vệ sĩ vây quanh Chung Ly, thấy chuyện này không khả thi lắm.
Cô chờ đợi thời cơ, cuối cùng đợi đến tận cuối năm, công ty mở cuộc họp thường niên, Chung Ly cũng tham dự.
Vì là ông chủ nên anh bị kính rượu rất nhiều. Tửu lượng của Chung Ly không tốt, chỉ mới mấy ly mà hốc mắt đã đỏ bừng. Phó Yểu nhân cơ hội này chiếm luôn công việc của Dư trợ lý, chủ động đưa cậu ta tới phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Vào đến phòng nghỉ, Phó Yểu nhìn Chung Ly hơi cúi đầu, vạch mí mắt của cậu ra, sau khi xác nhận anh đã say quắc cần câu, cô mới xoa tay, chuẩn bị lấy lại chút may mắn của mình.
Mặc dù cô không chắc việc này có đáng tin hay không, thậm chí đây có thể chỉ là lời từ một phía của Thẩm Vạn Loan. Nhưng cô đã xui xẻo quá nhiều rồi, cho nên rất muốn thử, lỡ như, lỡ như thành công thì sao nhỉ?
Ngay khi cô định tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng hôn lên môi Chung Ly một chút, gáy đã bị người ta kéo xuống.
“Cô đang làm gì đó?” Chung Ly mở mắt.
Phó Yểu phản ứng rất nhanh: “Trên miệng anh dính hạt cơm.”
“Tối nay tôi không ăn cơm.”
“Ồ, nếu tôi nói là anh dính của người khác, anh có tin không?”
“Cô thấy thế nào?”
“Được rồi, thật ra là thế này.” Phó Yểu nói một chút về việc cả hai trao đổi may mắn với nhau, tất nhiên, vụ lén hôn ở giữa không hề nhắc tới: “…Anh cũng biết dạo này tôi rất xui xẻo đúng không, cho nên tôi muốn thử xem chuyện này có thành công hay không, chứ tôi không hề ham mê sắc đẹp của anh.”
“Bịa chuyện cũng rất thật.” Hai mắt Chung Ly cong lên, trong đó chứa đầy ý cười.
“Anh không tin?” Phó Yểu còn chưa dứt câu, môi đã bị chặn lại.
Một lúc lâu sau, cô mới nghe Chung Ly khàn giọng nói: “Mặc kệ có thật hay không, chúng ta vẫn có thể thử xem.”
“…” Phó Yểu lấy lại tinh thần từ mùi rượu trong đôi môi anh, nói: “Cảm ơn người anh em, có lẽ như thế sẽ có hiệu quả tốt hơn chút. Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, mọi người ở ngoài còn đang đợi đấy.”
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người quay về vị trí của mình, nói chuyện vui vẻ với mọi người, mãi cho tới khi bữa tiệc kết thúc, cô về đến nhà, chui vào trong chăn rồi hét ầm lên: “A a a a a a!”
Cả đời thanh danh của cô đã bị hủy hoại hết rồi!
Có điều có câu nói “cầu phú quý trong nơi nguy hiểm”, dù sao hôm nay cũng không phải là không thu hoạch được gì. Sáng hôm sau, quỹ bảo quản tài sản của cô đột nhiên tăng giá trị lên tới năm chữ số.
Một bên khác, Chung Ly đang chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện xe của mình bị va chạm.
Chung Ly: “…”
Sau đó nữa, Chung Ly ngày ngày trải qua con đường xui xẻo cũ của Phó Yểu. Những chuyện khác đều chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lúc anh đổi xe ở giữa đường lại gặp tai nạn, khiến sắc mặt anh trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Lúc Chung Ly mời cô tới gặp Thẩm Vạn Loan, Phó Yểu đang vội vàng kiểm tra sổ sách.
“Muốn gặp cô ta? Anh biết cô ta ở đâu hả?” Cô hỏi.
“Ừ.” Chung Ly nhìn cô tính toán nhanh nhẹn, đột nhiên nhớ ra khi cô còn học cấp ba, các thành tích khác đều bình thường, nhưng cực kỳ nhạy cảm với số học, năng lực tính nhẩm cũng rất mạnh. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô chỉ thích giao tiếp với tiền: “Tôi đã hẹn với cô ta rồi, chín giờ tối nay.”
Bàn tay Phó Yểu hơi khựng lại: “Sao anh đột nhiên lại muốn đi gặp cô ta vậy?”
Cái này cũng không phải chuyện gì cần giấu giếm: “Hôm nay lúc tôi đi làm đã gặp một vụ tai nạn giao thông, một xe chết, ba xe bị thương.”
“Nghiêm trọng như vậy à!” Phó Yểu lập tức nghiêm túc: “Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Chỉ là chiếc xe bị hư hỏng nặng. Chung Ly nhớ tới vụ tai nạn giao thông, ánh mắt nhìn về phía Phó Yểu cũng có nhiều cảm xúc hơn: “Suốt mấy năm qua, cô đều phải trải qua cuộc sống thế à?”
“…Thật ra vẫn còn tốt chán, không tệ tới thế.” Mặc dù thường hay gặp phải chuyện xui xẻo nhưng chưa bao giờ nguy hiểm gì tới tính mạng.
“Tôi đợi cô sau giờ làm.” Chung Ly để lại câu này rồi rời đi.
Anh vừa đi, các đồng nghiệp cũng vừa lúc tới, Phó Yểu vội vàng cúi đầu xử lý sổ sách.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, tối đó, cả hai bọn họ dùng bữa đơn giản, mãi tới tận tám giờ rưỡi mới bắt đầu tới khách sạn của Thẩm Vạn Loan.
Thẩm Vạn Loan dường như cũng đang chờ, thấy bọn họ tới thì nói: “Tôi đã đặt vé máy bay vào lúc mười một giờ, nhiêu đây thời gian hẳn là đủ rồi.”
Chung Ly thấy cô ta như thế thì cũng không nói chuyện nhiều, trực tiếp hỏi thẳng: “May mắn của Phó Yểu thật sự đã cho tôi hết rồi?”
Anh cũng đã điều tra qua, nhà họ Phó gặp nguy cơ phá sản là khi cậu bắt đầu xây dựng Hằng Phong.
“Cũng không thể nói là như thế.” Thẩm Vạn Loan cười: “Hai người là có cùng mệnh cách với nhau, một người cực tốt thì người còn lại sẽ cực tệ. Phó Yểu vốn là bên tốt, còn anh là kém. Sau đó cô ấy đặt hết hy vọng vào tay anh, thế nên toàn bộ may mắn đều dời hết về phía anh, mệnh cách của cô ấy cũng chuyển thành tệ.”
“Cách giải quyết là gì?” Chung Ly vẫn chưa nói tin hay không, chỉ trực tiếp hỏi kết quả.
“Hai người có cùng vận mệnh, như câu vợ chồng là một như người ta hay nói ấy. Kết hôn là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, nếu không sẽ phải cùng chết cùng sống với nhau.” Thẩm Vạn Loan nói xong, nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Tôi phải tới sân bay, khi nào kết hôn nhớ gửi thiệp mời qua cho tôi.”
“Được.”
Thẩm Vạn Loan vừa đi, Phó Yểu và Chung Ly cũng rời khỏi khách sạn.
Hai người im lặng lên xe, lúc chuẩn bị về nhà, Phó Yểu hỏi: “Lời cô ta nói, anh có tin không?”
Chung Ly hỏi lại cô: “Sao không tin?”
“?” Phó Yểu không biết nói gì: “Anh là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội đấy.”
“Người nối nghiệp này không định dùng mạng mình để mạo hiểm.”
“Nghĩa là anh muốn kết hôn với tôi á hả?” Phó Yểu hỏi.
Chung Ly nhìn con đường phía trước: “Ngày mai là thời gian làm việc, chúng ta gặp nhau ở Cục Dân Chính đi.”
“Tôi thấy anh là muốn ăn quả đào, tôi còn chưa thử xem anh dài ngắn thế nào đâu, vậy mà đã muốn kết hôn với tôi rồi, ngay cả cửa cũng không có đâu nhé.”
“Két!” một tiếng, Chung Ly đột nhiên dẫm mạnh phanh xe.
Anh kinh ngạc nhìn Phó Yểu, sau đó nhỏ giọng cười: “Vậy thì tối nay em có thể thử xem.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook