Ta Có Một Toà Đạo Quan
-
Chương 141
Với những việc không nhận được đền đáp, đa số Phó Yểu đều không ra tay giúp đỡ: “Thứ bám vào người quý phi xuất hiện là do có nhân quả với các ngươi. Chuyện này các ngươi phải tự mình giải quyết.”
“Nhân quả?” Đế hậu biết việc này không hề đơn giản, cho nên cũng không hỏi kỹ, chỉ nói sang chuyện khác.
Thánh nhân rất bận, ngồi lại Dực Khôn Cung một lát đã vội rời đi. Hắn vừa đi, quý phi ở cách vách kia lại tới.
“Nương nương muốn đuổi ta đi sao?” Quý phi nhìn chăm chú vào Hoàng hậu bằng ánh mắt hút hồn người khác của mình, ánh mắt đó của nàng ta như cười mà lại như không cười, còn chứa đựng chút oán giận: “Ta vốn tưởng rằng ở bên cạnh nhau lâu tới vậy, ít nhất ngươi cũng sẽ có chút tình cảm với ta. Hiện giờ xem ra, bản thân ta trong mắt ngươi cũng chẳng khác các nữ nhân trong hậu cung là mấy rồi.”
Hoàng hậu thở dài: “Dù sao thì ngươi cũng không phải là người.” Sau khi hoàng đế biết nàng ta không phải người, nàng cũng sớm phát hiện ra: “Ngươi có đạo hạnh, cần gì phải cứ ở mãi trong chốn thâm cung.”
“Ngươi không cần phải viện lý do.” Quý phi không muốn nghe: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có phải ngươi muốn ta rời đi hay không?”
Hoàng hậu vịn tay cung nữ ngồi xuống: “Ngươi vẫn nên rời đi thì hơn.”
Quý phi nhận được đáp án mình cần, nhìn nàng một lúc lâu mới xoay người bỏ đi.
Phó Yểu ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, không định xen vào.
Hoàng hậu cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Ngồi khoảng hai khắc sau, nàng rời cung.
Suốt quãng thời gian sau đó, chỉ cần Phó Yểu còn ở phủ quốc sư ngày nào trong cung đều đưa kiệu tới mời vào. Dù sao ở trong cung cũng có ăn có uống, còn có người nói chuyện phiếm giải buồn, Phó Yểu cũng vui vẻ đi mỗi ngày.
Ba ngày sau, quý phi biến mất suốt ba ngày lại xuất hiện ở Dực Khôn Cung như chưa có gì xảy ra. Không khí trong cung dường như đã khôi phục như lúc trước, chẳng còn ai nhắc tới việc đi hay ở nữa.
Hôm nay, vì nghe chuyện có vị phi tần nào đó vô ý ngã vào lòng thánh nhân trong Ngự Hoa Viên mà quý phi đã cười lạnh nói: “Nam nhân chính là như thế, chưa từng từ chối bất kỳ nữ nhân nào nhào vào lòng mình. Hôm nay có một vị An quý nhân, ngày mai sẽ có thể có quý nhân khác. Trước nay không có thích nhất, chỉ có thích đẹp nhất thôi.”
“Ngươi bớt giận đi.” Hoàng hậu đẩy trà tới trước mặt quý phi.
Quý phi nhìn nàng nói: “Ta sợ ngươi bị lừa.”
Qua một thời gian dài, Hoàng hậu tất nhiên đã phát hiện nàng ta cực kỳ ghét bệ hạ. Hoàng hậu không muốn nàng ta nói mấy lời bất kính nữa, vội vàng chuyển đề tài, ai ngờ lại nghe Phó quan chủ ngồi bên cạnh hỏi: “Nam nhân thích một người sẽ có biểu hiện như thế nào?”
“Cái đó thì nhiều lắm.” Quý phi vừa nói vừa tiện thể nói xấu thánh nhân: “Dù sao cũng sẽ không giống với cái người ở Thái Cực Cung kia. Ít nhất thì nếu người đó có tiền sẽ nguyện ý cho ngươi tiền, có quyền cũng chia cho ngươi. Còn kẻ miệng thì nói thích, lòng lại đề phòng thì nhiều lắm cũng chỉ tự thích bản thân mình mà thôi.”
“Có tiền thì sẽ nguyện ý cho hết sao?” Phó Yểu nắm đúng trọng điểm.
“Tất nhiên.” Quý phi tỏ vẻ đầy kinh nghiệm: “Lúc ta còn trẻ, vừa mới hóa hình, đám nam nhân thúi kia ôm bao nhiêu vàng bạc châu báu tới trước mặt ta, tiếc rằng mấy thứ tục vật đó lại không thể lọt vào mắt ta được.”
“Vậy sao? Ta hiểu rồi.” Phó Yểu đột nhiên cảm thấy bản thân bị Chung Ly thích cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Ba người đang trò chuyện với nhau, Thượng Y Cục bên ngoài lại xin cầu kiến, tới đây để may y phục mới cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu gọi các nàng vào, trùng hợp là mấy ngày trước Nội Vụ Phủ cũng mới đưa tới không ít vải vóc, thế là nàng bảo Thượng Y Cục cũng may thêm cho Phó Yểu và quý phi mỗi người tám bộ.
Đây đều là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải từ chối làm gì.
Ai ngờ Thượng Y Cục lại làm việc rất nhanh, mới ngày hôm sau, Phó Yểu ở phủ quốc sư đã nhận được tám bộ y phục từ trong cung đưa tới.
Có lẽ Thượng Y Cục đã dựa theo tuổi tác của cơ thể này để may, đa số màu sắc đều là màu hồng phấn, nhẹ nhàng linh hoạt.
Trước kia Phó Yểu luôn thích màu sắc chững chạc chín chắn, đa số đều là màu ánh trăng hoặc màu lam nhạt, về sau để tránh ánh sáng phản xạ nên thường mặc hắc y, mặc tới tận giờ cũng đã thành thói quen.
Hiện giờ nàng nhìn đống y phục màu sắc rực rỡ kia, trong lòng đột nhiên ngo ngoe rục rịch.
Cái này có lẽ là “người càng già càng thích trẻ ra” sao?
Phó Yểu tự châm chọc mình một câu, cuối cùng vẫn chọn mặc một bộ y phục màu hồng nhạt trước khi tiến cung. Y phục này không biết được làm từ loại vải nào, màu sắc tựa như hoa đào tháng tư, đậm nhạt đúng chỗ, xinh đẹp động lòng người.
Thượng Y Cục còn tỉ mỉ chuẩn bị một dải lụa cho mỗi bộ y phục, ví dụ như bộ màu hồng phấn này thì phối cùng một dải lụa thêu hình ánh trăng.
Nếu bỏ qua ánh mắt như nhìn thấy quỷ của Thiên Huyền Tử thì Phó Yểu khá hài lòng với bộ y phục này. Chủ yếu là nó thật sự làm nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau nhiều lần, hắc y mà nàng vẫn thường xuyên mặc đã bị nhét xuống đáy hòm, Thượng Y Cục trong cung cũng bắt đầu chào đón mùa xuân mới giống như Ngự Thiện Phòng lúc trước… Hoàng hậu rất vui khi thấy Phó Yểu ăn mặc tươi sáng như thế, thế nên đã hạ lệnh cho Thượng Y Cục không những may thêm tám bộ mà còn chuẩn bị cả y phục mùa đông.
Trước sự nhiệt tình của Hoàng hậu, Phó Yểu không hề từ chối.
Đợi lúc rảnh rỗi quay về đạo quan một chuyến, nàng đã nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người như mong muốn.
“Sao nào?” Phó Yểu nâng cằm: “Chưa từng nhìn thấy hả?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Đúng là chưa từng thấy.”
“Xem các ngươi kìa.” Phó Yểu ném lại một câu “làm chút đồ ăn ngon đi” rồi nhanh nhẹn chạy tới nhà hàng xóm bên cạnh.
Chung Ly ở bên cạnh đang ngồi trong thư phòng xem cái gì đó, Phó Yểu chạy tới, một tay đè trang sách bên dưới xuống.
Đôi tay đó trắng nõn không tì vết, Chung Ly biết là nàng nhưng không biết tại sao trong đầu lại hiện lên lời nói của nhóm tiểu quỷ tối hôm đó.
“…Quan chủ dựa vào lòng ngực ngài, ngài lại không hề chối từ.”
Y không ngờ nàng lại táo bạo tới thế, hơn nữa y còn không thể nào xem như mọi chuyện chưa xảy ra.
Suốt hai ngày qua, y cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận, có một số việc nếu không muốn nó xảy ra thì phải bóp chết thật nhanh chóng.
Chung Ly quyết định xong, ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy nữ nhân trước mắt mặc phấn y, mái tóc búi lên thành kiểu thiếu nữ, bên vành tai là trân châu lắc lư, làm y đột nhiên ngơ ngác.
“Hôm nay ta tới tìm ngươi là để trả lại đồ cho ngươi.” Phó Yểu mở miệng nói trước, nàng lấy từ tay áo ra một thứ, đó là lệnh bài Chung Ly nhờ nàng giao cho Ngũ hoàng tử. Về sau nàng đã đánh tan hồn phách của Chung Ly Lâm, cho nên đã tự ý giữ lại lệnh bài, tạm thời chưa trả cho y.
Hôm nay vừa hay cầm đồ tới thử Chung Ly.
Chung Ly thu lại ánh mắt đang nhìn về phía nàng, nhận lấy lệnh bài, nói: “Được.”
Phó Yểu không ngờ y lại tự nhiên nhận lệnh bài về như thế, nàng nhớ tới lời quý phi từng nói, biểu tình trên mặt hơi khó coi: “Ngươi cứ thế nhận lại vậy thôi à?”
Khác nào nàng vừa mất phu nhân lại còn thiệt quân chứ?
Chung Ly cũng thấy khó hiểu: “Không phải ngươi mang trả lại cho ta à?”
Phó Yểu lướt qua mặt bàn, tới trước mặt y, hai tay chống lên tay vịn, vòng lấy y ở giữa, nhìn xuống từ trên cao rồi nói: “Ngươi không thể giả vờ từ chối một chút à?”
Nữ nhân bất ngờ dựa sát vào, Chung Ly không những có thể ngửi được mùi hương trên người nàng mà ngay cả cảnh tượng trong ngực áo cũng thấy rõ.
Chung Ly hơi mất tự nhiên, quay đầu sang chỗ khác: “Nếu không muốn trả thì còn trả làm gì.”
Phó Yểu rất để ý tới động tác nhỏ này của y, ra vẻ như vừa phát hiện ra vùng đất mới, dựa mặt mình sát vào y thêm chút nữa: “Ngươi đang ngại đấy à?”
“Nói bậy gì đó?”
“Vậy sao ngươi không dám nhìn ta?” Môi của Phó Yểu đã gần như chạm vào vành tai Chung Ly.
Có điều ngay khi dựa sát vào như vậy, Phó Yểu đã cảm nhận được trên người y có một sức hấp dẫn khó lòng miêu tả, đó là cảm giác mà nàng chưa từng có được.
Ngay khi Chung Ly còn chưa kịp trả lời, nàng đã hơi cúi đầu, hàm răng khẽ cắn một miếng lên cổ y.
Chỉ với một miếng này, linh lực khổng lồ lập tức điên cuồng chui vào cơ thể nàng, làm cả người nàng mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng y.
Ngay khi bị cắn, Chung Ly vốn đang định bảo nàng đứng vững chút, ai ngờ nhuyễn ngọc ôn hương lập tức ngã vào lòng, cơ thể của y cũng cứng đờ tại chỗ.
“Nhân quả?” Đế hậu biết việc này không hề đơn giản, cho nên cũng không hỏi kỹ, chỉ nói sang chuyện khác.
Thánh nhân rất bận, ngồi lại Dực Khôn Cung một lát đã vội rời đi. Hắn vừa đi, quý phi ở cách vách kia lại tới.
“Nương nương muốn đuổi ta đi sao?” Quý phi nhìn chăm chú vào Hoàng hậu bằng ánh mắt hút hồn người khác của mình, ánh mắt đó của nàng ta như cười mà lại như không cười, còn chứa đựng chút oán giận: “Ta vốn tưởng rằng ở bên cạnh nhau lâu tới vậy, ít nhất ngươi cũng sẽ có chút tình cảm với ta. Hiện giờ xem ra, bản thân ta trong mắt ngươi cũng chẳng khác các nữ nhân trong hậu cung là mấy rồi.”
Hoàng hậu thở dài: “Dù sao thì ngươi cũng không phải là người.” Sau khi hoàng đế biết nàng ta không phải người, nàng cũng sớm phát hiện ra: “Ngươi có đạo hạnh, cần gì phải cứ ở mãi trong chốn thâm cung.”
“Ngươi không cần phải viện lý do.” Quý phi không muốn nghe: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có phải ngươi muốn ta rời đi hay không?”
Hoàng hậu vịn tay cung nữ ngồi xuống: “Ngươi vẫn nên rời đi thì hơn.”
Quý phi nhận được đáp án mình cần, nhìn nàng một lúc lâu mới xoay người bỏ đi.
Phó Yểu ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện, không định xen vào.
Hoàng hậu cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Ngồi khoảng hai khắc sau, nàng rời cung.
Suốt quãng thời gian sau đó, chỉ cần Phó Yểu còn ở phủ quốc sư ngày nào trong cung đều đưa kiệu tới mời vào. Dù sao ở trong cung cũng có ăn có uống, còn có người nói chuyện phiếm giải buồn, Phó Yểu cũng vui vẻ đi mỗi ngày.
Ba ngày sau, quý phi biến mất suốt ba ngày lại xuất hiện ở Dực Khôn Cung như chưa có gì xảy ra. Không khí trong cung dường như đã khôi phục như lúc trước, chẳng còn ai nhắc tới việc đi hay ở nữa.
Hôm nay, vì nghe chuyện có vị phi tần nào đó vô ý ngã vào lòng thánh nhân trong Ngự Hoa Viên mà quý phi đã cười lạnh nói: “Nam nhân chính là như thế, chưa từng từ chối bất kỳ nữ nhân nào nhào vào lòng mình. Hôm nay có một vị An quý nhân, ngày mai sẽ có thể có quý nhân khác. Trước nay không có thích nhất, chỉ có thích đẹp nhất thôi.”
“Ngươi bớt giận đi.” Hoàng hậu đẩy trà tới trước mặt quý phi.
Quý phi nhìn nàng nói: “Ta sợ ngươi bị lừa.”
Qua một thời gian dài, Hoàng hậu tất nhiên đã phát hiện nàng ta cực kỳ ghét bệ hạ. Hoàng hậu không muốn nàng ta nói mấy lời bất kính nữa, vội vàng chuyển đề tài, ai ngờ lại nghe Phó quan chủ ngồi bên cạnh hỏi: “Nam nhân thích một người sẽ có biểu hiện như thế nào?”
“Cái đó thì nhiều lắm.” Quý phi vừa nói vừa tiện thể nói xấu thánh nhân: “Dù sao cũng sẽ không giống với cái người ở Thái Cực Cung kia. Ít nhất thì nếu người đó có tiền sẽ nguyện ý cho ngươi tiền, có quyền cũng chia cho ngươi. Còn kẻ miệng thì nói thích, lòng lại đề phòng thì nhiều lắm cũng chỉ tự thích bản thân mình mà thôi.”
“Có tiền thì sẽ nguyện ý cho hết sao?” Phó Yểu nắm đúng trọng điểm.
“Tất nhiên.” Quý phi tỏ vẻ đầy kinh nghiệm: “Lúc ta còn trẻ, vừa mới hóa hình, đám nam nhân thúi kia ôm bao nhiêu vàng bạc châu báu tới trước mặt ta, tiếc rằng mấy thứ tục vật đó lại không thể lọt vào mắt ta được.”
“Vậy sao? Ta hiểu rồi.” Phó Yểu đột nhiên cảm thấy bản thân bị Chung Ly thích cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Ba người đang trò chuyện với nhau, Thượng Y Cục bên ngoài lại xin cầu kiến, tới đây để may y phục mới cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu gọi các nàng vào, trùng hợp là mấy ngày trước Nội Vụ Phủ cũng mới đưa tới không ít vải vóc, thế là nàng bảo Thượng Y Cục cũng may thêm cho Phó Yểu và quý phi mỗi người tám bộ.
Đây đều là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải từ chối làm gì.
Ai ngờ Thượng Y Cục lại làm việc rất nhanh, mới ngày hôm sau, Phó Yểu ở phủ quốc sư đã nhận được tám bộ y phục từ trong cung đưa tới.
Có lẽ Thượng Y Cục đã dựa theo tuổi tác của cơ thể này để may, đa số màu sắc đều là màu hồng phấn, nhẹ nhàng linh hoạt.
Trước kia Phó Yểu luôn thích màu sắc chững chạc chín chắn, đa số đều là màu ánh trăng hoặc màu lam nhạt, về sau để tránh ánh sáng phản xạ nên thường mặc hắc y, mặc tới tận giờ cũng đã thành thói quen.
Hiện giờ nàng nhìn đống y phục màu sắc rực rỡ kia, trong lòng đột nhiên ngo ngoe rục rịch.
Cái này có lẽ là “người càng già càng thích trẻ ra” sao?
Phó Yểu tự châm chọc mình một câu, cuối cùng vẫn chọn mặc một bộ y phục màu hồng nhạt trước khi tiến cung. Y phục này không biết được làm từ loại vải nào, màu sắc tựa như hoa đào tháng tư, đậm nhạt đúng chỗ, xinh đẹp động lòng người.
Thượng Y Cục còn tỉ mỉ chuẩn bị một dải lụa cho mỗi bộ y phục, ví dụ như bộ màu hồng phấn này thì phối cùng một dải lụa thêu hình ánh trăng.
Nếu bỏ qua ánh mắt như nhìn thấy quỷ của Thiên Huyền Tử thì Phó Yểu khá hài lòng với bộ y phục này. Chủ yếu là nó thật sự làm nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau nhiều lần, hắc y mà nàng vẫn thường xuyên mặc đã bị nhét xuống đáy hòm, Thượng Y Cục trong cung cũng bắt đầu chào đón mùa xuân mới giống như Ngự Thiện Phòng lúc trước… Hoàng hậu rất vui khi thấy Phó Yểu ăn mặc tươi sáng như thế, thế nên đã hạ lệnh cho Thượng Y Cục không những may thêm tám bộ mà còn chuẩn bị cả y phục mùa đông.
Trước sự nhiệt tình của Hoàng hậu, Phó Yểu không hề từ chối.
Đợi lúc rảnh rỗi quay về đạo quan một chuyến, nàng đã nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc của mọi người như mong muốn.
“Sao nào?” Phó Yểu nâng cằm: “Chưa từng nhìn thấy hả?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Đúng là chưa từng thấy.”
“Xem các ngươi kìa.” Phó Yểu ném lại một câu “làm chút đồ ăn ngon đi” rồi nhanh nhẹn chạy tới nhà hàng xóm bên cạnh.
Chung Ly ở bên cạnh đang ngồi trong thư phòng xem cái gì đó, Phó Yểu chạy tới, một tay đè trang sách bên dưới xuống.
Đôi tay đó trắng nõn không tì vết, Chung Ly biết là nàng nhưng không biết tại sao trong đầu lại hiện lên lời nói của nhóm tiểu quỷ tối hôm đó.
“…Quan chủ dựa vào lòng ngực ngài, ngài lại không hề chối từ.”
Y không ngờ nàng lại táo bạo tới thế, hơn nữa y còn không thể nào xem như mọi chuyện chưa xảy ra.
Suốt hai ngày qua, y cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận, có một số việc nếu không muốn nó xảy ra thì phải bóp chết thật nhanh chóng.
Chung Ly quyết định xong, ngẩng đầu nhìn nàng, lại thấy nữ nhân trước mắt mặc phấn y, mái tóc búi lên thành kiểu thiếu nữ, bên vành tai là trân châu lắc lư, làm y đột nhiên ngơ ngác.
“Hôm nay ta tới tìm ngươi là để trả lại đồ cho ngươi.” Phó Yểu mở miệng nói trước, nàng lấy từ tay áo ra một thứ, đó là lệnh bài Chung Ly nhờ nàng giao cho Ngũ hoàng tử. Về sau nàng đã đánh tan hồn phách của Chung Ly Lâm, cho nên đã tự ý giữ lại lệnh bài, tạm thời chưa trả cho y.
Hôm nay vừa hay cầm đồ tới thử Chung Ly.
Chung Ly thu lại ánh mắt đang nhìn về phía nàng, nhận lấy lệnh bài, nói: “Được.”
Phó Yểu không ngờ y lại tự nhiên nhận lệnh bài về như thế, nàng nhớ tới lời quý phi từng nói, biểu tình trên mặt hơi khó coi: “Ngươi cứ thế nhận lại vậy thôi à?”
Khác nào nàng vừa mất phu nhân lại còn thiệt quân chứ?
Chung Ly cũng thấy khó hiểu: “Không phải ngươi mang trả lại cho ta à?”
Phó Yểu lướt qua mặt bàn, tới trước mặt y, hai tay chống lên tay vịn, vòng lấy y ở giữa, nhìn xuống từ trên cao rồi nói: “Ngươi không thể giả vờ từ chối một chút à?”
Nữ nhân bất ngờ dựa sát vào, Chung Ly không những có thể ngửi được mùi hương trên người nàng mà ngay cả cảnh tượng trong ngực áo cũng thấy rõ.
Chung Ly hơi mất tự nhiên, quay đầu sang chỗ khác: “Nếu không muốn trả thì còn trả làm gì.”
Phó Yểu rất để ý tới động tác nhỏ này của y, ra vẻ như vừa phát hiện ra vùng đất mới, dựa mặt mình sát vào y thêm chút nữa: “Ngươi đang ngại đấy à?”
“Nói bậy gì đó?”
“Vậy sao ngươi không dám nhìn ta?” Môi của Phó Yểu đã gần như chạm vào vành tai Chung Ly.
Có điều ngay khi dựa sát vào như vậy, Phó Yểu đã cảm nhận được trên người y có một sức hấp dẫn khó lòng miêu tả, đó là cảm giác mà nàng chưa từng có được.
Ngay khi Chung Ly còn chưa kịp trả lời, nàng đã hơi cúi đầu, hàm răng khẽ cắn một miếng lên cổ y.
Chỉ với một miếng này, linh lực khổng lồ lập tức điên cuồng chui vào cơ thể nàng, làm cả người nàng mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng y.
Ngay khi bị cắn, Chung Ly vốn đang định bảo nàng đứng vững chút, ai ngờ nhuyễn ngọc ôn hương lập tức ngã vào lòng, cơ thể của y cũng cứng đờ tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook