Phó Thị Lang không hiểu ý nghĩa đằng sau câu này của nàng, ông bước tới xoa đầu nữ nhi: “Bình an là được rồi. Ta đã sai phòng bếp chuẩn bị món cá chiên và trứng tôm phù dung mà con thích nhất, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Ông đang định dẫn nữ nhi vào trong nhưng nữ nhi lại không hề di chuyển. Phó Thị Lang xoay người lại, hỏi: “Sao thế?”

Phó Yểu đứng yên tại chỗ, nhìn gương mặt của phụ thân, nhìn vẻ mặt như trút được gánh nặng của ông vì nàng đã quay về bình an, nàng cười cong mắt, nói: “Ta quay về là có một chuyện muốn nói với ngài.”

“Chuyện gì?” Phó Thị Lang hỏi.

“Ta không giận ngài.” Phó Yểu nói: “Cả đời này, ngài chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi. Con đường ngài đi, ta sẽ trải sẵn; chướng ngại trên đường, ta sẽ dẹp sạch. Trước kia là ngài luôn bảo vệ ta, lần này tới lượt ta bảo vệ ngài.”

Phó Thị Lang không rõ nữ nhi nói vậy là có ý gì, ông muốn hỏi lại nhưng xung quanh đột nhiên bị sương mù bao phủ, bóng hình của nữ nhi cũng trở nên xa xôi trong làn sương trắng xóa, đợi tới khi ông muốn tìm kiếm nàng thì trong làn sương trắng chỉ còn lại một khoảng mênh mông.



Trên một con thuyền hướng về Trường An, Phó Thị Lang đột ngột bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Hình như ông vừa nằm mơ thấy nữ nhi bỏ mình mà đi, cho dù giờ đã tỉnh lại rồi thì trái tim vẫn còn co rút không ngừng.

Trong lòng ông hiện lên sự sợ hãi, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng bên ngoài lạnh lẽo tựa sương, gió lớn thổi vào như đang an ủi ông, nói với ông rằng đó chỉ là một giấc mộng.

“Lão gia sao thế?” Kỳ Phương nghe thấy có động tĩnh thì vội tới hỏi.

Phó Thị Lang lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nằm mơ thấy ác mộng thôi. Hiện giờ chúng ta đã tới đâu rồi?”

“Nếu mọi chuyện thuận lợi thì còn khoảng mười ngày nữa là tới Trường An.” Kỳ Phương đáp.

Còn mười ngày.

Trong lòng Phó Thị Lang thầm tính, sau khi tới Trường An thì vẫn chưa thể đảm bảo tính mạng ông được an toàn. Nhưng chỉ cần có thể gặp được bệ hạ, có lẽ ông sẽ có thể an tâm mà đón nữ nhi về.

“Ngài ngủ thêm một chút đi.” Kỳ Phương nói: “Có Lục An tiên sinh trông chừng, cô nương sẽ không có việc gì đâu.”

“Ừ.” Phó Thị Lang nằm xuống lần nữa. Cho dù ông có nôn nóng cũng vô dụng, trước mắt chỉ đành xử lý xong việc này mới có thể tính tới việc khác.



Ngay lúc Phó Thị Lang nằm xuống ngủ tiếp, Phó Yểu ở Thanh Tùng Quan cũng mở mắt ra.

Trong giấc mộng hoàng lương, nàng chỉ dùng linh hồn để đi vào, cơ thể vẫn ở bên ngoài. Hiện giờ tỉnh mộng, linh hồn tất nhiên cũng sẽ quay về thể xác.

Phó Yểu nhìn sao trời bên ngoài Thanh Tùng Quan, lúc này mới có cảm giác đời trước của mình đã qua rất lâu rồi.

Nằng nằm trên ghế một lúc lâu, cầm bút Hoàng Lương cất giấc mộng hoàng lương đi, sau đó ôm Phó Cửu đã hôn mê lên xe ngựa.

Cho dù chuyện năm xưa là như thế nào đi nữa, đời này mọi người đều phải sống thật tốt.



Bình minh, Phó Yểu với Chung Ly đi tới bên bờ Nam Hải.

Dưới Nam Hải, kiếm của Chung Ly vẫn còn cắm ở đó, thi thể của giao long cũng không bị tổn hại gì. Có điều vì đã qua rất lâu rồi, trên người giao long đó bị một lớp nước bùn che khuất, cả long lân bên trên cũng trở nên u ám.

Nếu cứ tiếp tục để mặc như vậy, long thi trước sau gì cũng bị ăn mòn không còn chút gì.

Phó Yểu đi quanh long thi một vòng, dọn sạch chỗ bùn nước, nói với Chung Ly: “Trận pháp xung quanh là do ngươi bày ra hả?”

Xung quanh long thi có một dòng năng lượng nhỏ bé truyền ra, người bình thường sẽ không phát hiện nhưng không thể gạt Phó Yểu được.

“Ừ.” Chung Ly bày trận pháp chủ yếu là muốn giúp giao long tụ hồn: “Nhưng hình như không có tác dụng lắm.”

Đã 500 năm trôi qua rồi, long thi trước sau vẫn im lặng.

“Chuyện như này vốn là do người làm trời định.” Phó Yểu nói: “Chúng ta chỉ có thể cố gắng làm chuyện tốt nhất mà thôi.”

Nói tới đây, Phó Yểu thả Hoàng Lương tiên ra.

Có vài tội nghiệt nhất định phải do chính bản thân người đó trả lại.

Hoàng Lương tiên vừa ra ngoài, nhìn thấy Phó Yểu thì sắc mặt bỗng trở nên khó coi. Nàng còn nhớ rõ chuyện mình bị trùm bao tải, đây là lần đầu tiên có người vô lễ với nàng tới vậy.

“Ngươi là ai?” Nàng hỏi Phó Yểu.

“Ta là ai, có thân phận gì cũng không quan trọng.” Phó Yểu nói: “Quan trọng là ta sắp giúp ngươi sống lại.”

Hoàng Lương tiên lập tức câm miệng.

“Có điều, trong người ngươi vẫn còn sát nghiệt, dù có sống lại cũng không thể nào làm thần linh được nữa. Ta đã hứa với Trúc Chi là sẽ giúp ngươi trở thành thần linh. Để hoàn thành giao dịch, ta chỉ có thể để ngươi chịu tội một chút.” Phó Yểu cười nói, thế nhưng người nào quen biết nàng đều biết nụ cười này lạnh lẽo cỡ nào.

Dựa vào bản năng vốn có, Hoàng Lương tiên cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Tiếc rằng nàng còn chưa kịp nói xong thì đã phát hiện linh hồn của mình bị nhét vào giữa một con chim giấy màu trắng.

Nàng muốn giãy giụa nhưng cuối cùng chỉ có thể vẫy cánh, bay lên.

“Hừm…” Phó Yểu cầm cánh chim quan sát, xé bỏ hai chân của chim giấy đi.

Đối với Hoàng Lương tiên đã biến thành chim giấy mà nói, hai chân đã là một phần cơ thể nàng, Phó Yểu bỏ mất hai chân của nàng khiến cả cơ thể đều đau đớn tới mức run rẩy.

Phó Yểu cũng không quan tâm sự sống chết của nàng, dùng phần giấy làm chân đó gấp thành một ly nước nhỏ xinh đẹp cho Hoàng Lương tiên ngậm trong miệng: “Nếu ngươi làm rơi ly nước này thì ta sẽ bẻ gãy cánh của ngươi, dùng đôi cánh làm thành một cái mới. Đến khi nào của ngươi hoàn toàn tan nát, cả đời này cũng đừng nghĩ tới việc sống lại nữa.”

Hoàng Lương tiên nghe vậy thì vô cùng tức giận, nhìn thẳng về phía Phó Yểu nhưng chỉ một lát sau, nàng đã bị nắm chặt trong tay. Nữ nhân đeo dải lụa màu đen che mặt trước mắt nở nụ cười u ám với nàng: “Đừng nên thử tìm giới hạn của ta, ta sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu.”

Hoàng Lương tiên có cảm giác cơn lửa giận trong lòng mình đã bị ép phải dập tắt, ngay lúc này, nàng cảm nhận được nỗi sợ hãi khi đối diện với cái chết một lần nữa.

Còn người đầu tiên làm nàng có cảm giác đối diện với cái chết lại chính là người đứng cạnh nữ nhân này.

Hoàng Lương tiên không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là như thế nào.

Phó Yểu ném nàng lên trời, nói: “Ly nước đó là để dùng đựng nước trong Thiên Trì ở núi Trường Bạch. Lúc trước khi giao long đang cố gắng hóa rồng, cuối cùng lại vì ngươi mà nằm im dưới Nam Hải. Nước của Thiên Trì ở núi Trường Bạch có thể giúp nó tái tạo lại long hồn, vào ngày long hồn trở lại, chính ngươi cũng sẽ có lại thân phận thần linh như trước.”

Hoàng Lương tiên bị ném ra mặt biển, gió biển vừa thổi, nàng đã bay lên trời cao. Đợi nàng điều khiển cơ thể giữ thăng bằng, nhìn xuống mặt biển thì nào còn thấy bóng dáng của Chung Ly và nữ nhân kia đâu nữa.

Hoàng Lương tiên đang bất mãn cũng không muốn làm theo lời nữ nhân kia đi lấy nước gì đó ở Thiên Trì, nàng tức giận vẫy cánh, muốn tìm những bằng hữu trước kia nhờ giúp đỡ.

Thế nhưng tuy cơ thể của nàng bây giờ uyển chuyển và nhẹ nhàng, vậy mà lại không thể bay quá cao. Mây trên trời rất dễ làm cơ thể của nàng ướt nhẹp, một khi ướt thì lúc bay sẽ khó khăn hơn nhiều, cho nên nàng chỉ có thể bay ở tầng trời thấp.

Có điều bay như vậy lại càng dễ làm nàng bị phát hiện. Loài chim trên trời xem nàng là kẻ lạc loài, thường xuyên bay tới mổ nàng mấy cái, người dưới đất nhìn thấy nàng cũng sẽ cầm ná bắn đá.

Chỉ qua một ngày, cơ thể Hoàng Lương tiên đã bị tấn công ra hàng tá lỗ nhỏ. Mấy cái lỗ này làm nàng cực kỳ đau đớn, thậm chí nàng còn nghĩ không biết mình có thể cố gắng chống đỡ để bay tới tìm bạn cũ hay không nữa…

Sau khi Phó Yểu chắc chắn Hoàng Lương tiên đã quen với việc bay lượn thì hoàn toàn mặc kệ nàng.

“Thứ thật sự có thể giúp giao long tụ hồn không phải là nước trong Thiên Trì ở núi Trường Bạch, mà là sức mạnh tín ngưỡng của thần linh.” Phó Yểu nói với Trúc Chi: “Giao long là món nợ nàng ta phải trả, nàng tất nhiên nên tự mình gánh vác những cực khổ đó.”

Cho nên bọn họ gần như có thể đoán được tương lai của Hoàng Lương tiên khó khăn tới mức nào. Hơn nữa sự khó khăn này không phải chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, ít thì cũng phải trăm năm, cao hơn thì mấy trăm năm cũng có thể xảy ra.

Trúc Chi bên trong bút Hoàng Lương im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, xem như đã chấp nhận cách làm của Phó Yểu.

Sự cực khổ suốt mấy trăm năm, nếu tích tiểu thành đại có khi lại là một sự cứu rỗi khác.



Mười ngày sau, Phó Thị Lang thuận lợi tới được Trường An. Ông vừa tới nơi đã bí mật đi tìm thống lĩnh hộ vệ bên cạnh bệ hạ, sau đó thuận lợi vào cung.

Thánh nhân vừa thấy chứng cứ mà Phó Thị Lang trình lên thì tâm trạng cực kỳ vui sướng.

Không ai không thích âm thanh khi tiền rơi vào túi cả.

“Lần này Phó khanh đã giúp quả nhân một chuyện rất lớn.” Thánh nhân nói: “Có điều hiện giờ quả nhân vẫn chưa thể thông báo cho thiên hạ biết về công lao của ngươi được.”

Phó Thị Lang vội đáp: “Có thể chia sẻ nỗi lo cho bệ hạ là vinh hạnh của thảo dân.”

Trong lòng ông rất rõ ràng, trước khi tiền ở Giang Nam chưa quay về quốc khố thì chuyện này vẫn cần phải giữ bí mật.

Thánh nhân vô cùng hài lòng với sự biết điều này của Phó Thị Lang. Đây mới chính là thần tử mà hắn muốn, không những có tài mà còn rất nghe lời, lúc quan trọng nhất biết đưa ra lựa chọn chính xác.

“Ngươi yên tâm, quả nhân luôn thưởng phạt phân minh.” Thánh nhân hứa hẹn: “Chuyện này nếu là do ngươi tìm được chứng cứ, vậy thì ngươi tự tay kết thúc nó đi.”

Ý của hắn là muốn trao trọn công lao cho ông.

Đợi đến khi ông xử lý trong vụ án ở Giang Nam, vậy thì không những được phục chức mà có khi còn được thăng quan nữa.

Phó Thị Lang lập tức dập đầu cảm tạ, tối đó, ông nhận được lệnh bài của thánh nhân, bí mật dẫn người của Đốc Tra Tư rời khỏi Trường An.

Ngay lúc Phó Thị Lang tiến vào Trường An trong im lặng, ở một nơi khác trên quan đạo, Kỳ Sương Bạch đang dẫn thương đội của mình đi về Trường An.

Đợi cổng thành to lớn của Trường An xuất hiện trước mắt mọi người thì từ trong chiếc xe ngựa phía trước, một mỹ nhân mũi cao mắt sâu thò đầu ra khỏi rèm cửa, kinh ngạc nhìn thành Trường An: “Đây là Trường An sao?” Còn to hơn những gì nàng ta nghĩ, không hỗ là nơi ở của hoàng đế Trung Nguyên.

“Ngươi ngồi xuống đi.” Sắc mặt Kỳ Sương Bạch ở phía sau lại không vui: “Điều kiện để ta đồng ý đưa ngươi tới Trường An là ngươi không được gây phiền phức cho ta. Trường An là nơi cực kỳ nguy hiểm với ngươi, nếu ngươi muốn bị bắt thì cứ việc để lộ mặt.”

Mỹ nhân nghe vậy thì hơi lè lưỡi, lại chui vào trong xe ngựa.

Kỳ Sương Bạch thấy nàng ta nghe lời thì sắc mặt mới dịu bớt.

Mỹ nhân này là gã gặp được trên đường, nàng ta đồng ý trả một cái giá lớn để gã dẫn mình tới Trường An một chuyến. Nếu nàng ta chỉ là nữ tử bình thường thì Kỳ Sương Bạch tất nhiên sẽ không có phản ứng. Có điều khi gã nhìn thấy hoa văn trên trang sức của nữ nhân đó thì trong lòng đã bắt đầu suy đoán ra thân phận của nàng ta, thế nên mới có vụ mạo hiểm lần này.

Chỉ cần gã đưa nàng ta tới đây và rời đi một cách bình an, vậy thì kế hoạch kia của gã sẽ có thể thành công nhanh hơn dự kiến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương