Ta Có Một Bầy Họa Thủy
-
Chương 10: Thiếp có một kế, không biết có nên nói không
Editor: Nguyên Hoa
Lúc Phùng Niệm đến, Chiêu Dương cung đã rất náo nhiệt, Tô Quý phi ngồi ở vị trí cao nhất đang bưng canh tuyết nhĩ ướp lạnh chầm chậm uống. Lúc chờ Phùng Niệm tới, trong lòng nàng ta không ngừng suy nghĩ, làm thế nào mới khiến hồ ly tinh này bị thua thiệt ở đây.
Mang theo kịch bản của khổ chủ, Đinh Quý nhân khóc lóc không ngừng, còn có Mai Tần theo nàng đến tìm Quý phi nương nương kể khổ, từ lúc đến đây đều mang vẻ mặt thương xót, luôn nói những câu an ủi người khác.
"Nếu đúng như lời muội nói, chuyện này chắc chắn là có kẻ khó sống... Yên tâm đi, chỉ cần những lời muội nói không phải là giả, Quý phi nương chắc chắn sẽ làm chủ chuyện này cho muội, lau nước mắt đi, đừng khóc nữa."
Vừa nói đến đây, đã có nô tài bước vội vào trong phòng: "Bẩm nương nương, Phùng Chiêu Nghi đến rồi."
Tô Quý phi đặt chiếc bát nhỏ xuống, dặn dò xuống dưới: "Để nàng ta vào."
Phùng Niệm bước qua bậc cửa tiến vào, ngay lúc đó đã nhìn thấy Đinh Quý nhân đang cúi đầu lau nước mắt liền biết rõ vì sao Quý phi tìm nàng đến. Trong lòng đã có chuẩn bị, nàng không chút lo lắng thỉnh an Quý phi. Thường ngày Quý phi sẽ không cố ý làm khó dễ ở đây, nhưng hôm nay lại không cho Phùng Niệm đứng dậy, nói thẳng chuyện chính.
" Muội có biết bổn cung sai người gọi muội đến là vì chuyện gì không?"
"Thiếp không biết, xin nương nương nói rõ."
"Đinh Quý nhân khóc lóc ở Chiêu Dương cung, muốn bản cung làm chủ cho nàng ấy, nói muội ỷ vào sủng ái nên đơm đặt bậy bạ trước mặt Hoàng thượng, bịa đặt bôi nhọ nhà nàng ấy, khiến Hoàng thượng hiểu lầm mà xử trí phụ thân nàng ấy. Chuyện này muội có nhận không?"
Phùng Niệm không nói nhận cũng không nói không nhận, nàng nở nụ cười ngay nơi này.
Vẻ mặt của Tô Quý phi càng hở hững, nàng ta nói: "Bản cung lại hỏi muội, muội cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ đang tò mò Hoàng thượng trong lòng tỷ là người thế nào? Sao tỷ lại cho rằng thiếp tuỳ tiện nói hai câu thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ nghe? Còn không nói lí lẽ mà trực tiếp xử lí quan viên triều đinh? Hoàng thượng ở trong lòng nương nương là một hôn quân hay sao?
Hai ma ma đứng hai bên trái phải phía sau Quý phi nổi giận.
"Trước mặt Quý phi nương nương mà cũng dám làm càn!"
"Hỏi muội cái gì thì muội trả lời cái đó! Đừng kéo vào những thứ không liên quan?"
Phùng Niệm không bị doạ, nàng không để ý đến hai người đó, nhưng lại liếc mắt về phía Đinh Quý nhân đang khóc sướt mướt, khiến đối phương nhìn thấy mà trong lòng đầy sợ hãi mới thu lại ánh mắt, lúc sau mới nói: "Nương nương không hoàn toàn tin những gì nàng ta nói à? Còn chứng thực gì nữa? Không lẽ thiếp nói những lời kia đều do chính miệng nàng ta nói ra, tỷ tin không?"
"Ý của muội là Đinh Quý nhân đặc biệt chạy đến Trường Hi cung tìm muội, nói với muội rằng cha nàng ta ái thiếp diệt thê, muội cảm thấy chuyện này có xuôi tai không? Muội có chứng cứ gì?"
"Cần chứng cứ sao? Hôm ấy tất cả những người hầu trong phòng đều nghe thấy."
"Nhưng đó đều là người của muội."
Phùng Niệm nhíu mày: "Nương nương nói như vậy thiếp cũng không còn cách nào khác, thiếp chỉ muốn hỏi Đinh Quý nhân một chút, nàng ta có chứng cứ chứng minh mình chưa từng nói không? "
Đinh Quý nhân đang khóc nãy giờ, bây giờ khản giọng nói: "Tang Chi có thể làm chứng."
"Vậy cũng không được, nàng ta là người hầu của muội."
Biết Tô Quý phi mượn chuyện này làm khó dễ, Phùng Niệm cũng không giải thích nhiều, đá quả bóng da này quay trở lại, tỷ bắt ta chứng minh ta không bịa đặt, vậy thì tỷ để nàng ta chứng minh nàng ta không nói trước đi. Tỷ hỏi ta nàng ta là nữ nhi bịa đặt nói xấu sinh phụ thì được cái gì? Được cái gì thì tỷ nên hỏi chính bản thân nàng ta, ta chỉ biết Chiêu nghi ta đây không cần phải cùng với một Quý nhân đến nay vẫn chưa được nhận được sủng ái của Hoàng thượng gây khó dễ.
Lời này đã đâm vào tim của ba người trong phòng.
Đinh Quý nhân không nói làm gì, Mai Tần cũng là người rất ít nhận được ân sủng, cho dù Quý Phi coi như nhận được sủng ái nghe thấy cũng không dễ chịu. Nàng ta vô cùng ghét cái thái độ có chỗ dựa mà chẳng kiêng dè gì của Phùng Niệm, ỷ vào việc bản thân có được sự sủng ái mà chắc chắc rằng không ai dám động vào nàng.
Lúc nãy Tô Quý phi không biểu lộ chút cảm xúc nào, bây giờ khuôn mặt trở nên tồi tệ: "Phùng Chiêu nghi nói những lời này, là không để bản cung vào mắt đúng không? Hôm nay bản cung sẽ dạy ngươi một bài học, ở trong cung dù đắc sủng cũng phải nói đến quy tắc."
Tô Quý phi nói xong, bắt nàng ra cửa điện quỳ, quỳ hai canh giờ rồi nói tiếp.
Trước khi đến đây, Phùng Niệm đã thông báo cho Đại Bảo vàThuỵ Châu, để bọn họ nói với tiểu thái giám Cát Tường nếu thấy có chuyện gì bất thường thì đến ngự tiền tìm viện quân. Sau khi Cát Tường nghe xong liền chạy khỏi Trường Hi cung, đến gần Chiêu Dương cung tìm một chỗ ngồi chồm hổm xuống, vẫn còn đang do dự rút cục có cần đi mời Hoàng thượng đến không, Chiêu nghi đã đi vào một lúc, không thấy người đi ra, không biết tình hình bên trong thế nào rồi.
Đang do dự thì đột nhiên nghe thấy giọng của Trần ma ma.
Bởi vì cách xa một đoạn, nghe không rõ ràng, loáng thoáng như là đang vì Chiêu Nghi mà cầu xin Quý phi.
Cát Tường không dám chậm trễ, chạy như bay đi tìm Hoàng thượng, bị con nuôi Đại tổng quản ngăn lại ngoài cửa điện.
"Cung nào đây? Đến có chuyện gì?"
"Tiểu Triệu công công ngài nhìn kĩ đi, ngài không nhận ra nô tài sao? Nô tài là Cát Tường của Trường Hi cung."
Con nuôi nhìn kĩ, hình như đúng thế thật, thái độ của hắn tốt hơn một chút, hỏi Cát Tường là người đưa tin của Phùng Chiêu nghi hay sao? Sao lại hoảng hốt vậy?
"Thật sự là gấp lắm! Lúc nãy Chiêu Nghi nương nương bị mời đến Chiêu Dương cung, thấy tình hình này tiểu nhân không yên tâm, lén đi theo nghe ngóng, trong Chiêu Dương cung đã bắt đầu ồn ào, giống như Quý phi đang trách phạt nương nương của chúng ta."
Người khác chỉ biết Phùng Chiêu nghi được sủng ái, những người bên cạnh Hoàng thượng mới biết được nàng ấy được sủng ái đến mức nào, nói là tâm can bảo bối của Hoàng thượng cũng không phải là nói quá.
Bây giờ người bị Quý phi mời đi, dường như đã xảy ra chuyện gì đó, sao lại có chuyện này được?
"Ngươi đợi ở đây, ta sẽ đi vào thông báo."
Có được lời này, Cát Tường mới nâng tay áo lên lau mồ hôi, vừa mới vội vàng chạy đến đây khiến hắn thật mệt mỏi, toàn thân mồ hôi khó ngửi thì thôi đi, cổ họng cũng khô, nói mấy câu đã muốn bốc khói. Cát Tường còn muốn đưa tay quạt quạt chút gió, liền nghe thấy âm thanh loảng xoảng trong điện, giống như có đồ gì đó bị đập xuống đất, sau đó là tiếng bước chân người, sau đó hắn nghe thấy Tổng quản thái giám Lý Trung Thuận cất giọng phân phó:
"Bãi giá Chiêu Dương cung, mau đi chuẩn bị."
Hoàng thượng dẫn theo đoàn người, trùng trùng điệp điệp đi qua, lúc đến Chiêu Dương cung không nghe thấy âm thanh gì, trong lòng nghĩ vẫn may, y đến kịp, bên trong vẫn chưa ồn ào.
Kết quả là khi vào thì nhìn thấy mỹ nhân trên mặc áo ngắn vạt áo màu hạnh trắng dưới mặc váy mã diện xanh thẫm, đang quỳ dưới bậc thềm ngoài điện, bóng lưng kia rất quen mắt, còn không phải là Phùng Chiêu nghi tâm can bảo bối của y hay sao?
Lý Trung Thuận chưa hô Hoàng thượng giá đáo, Hoàng thượng bất chấp dáng vẻ đã đi về phía trước, đưa tay muốn nâng Phùng Niệm lên.
Phùng Niệm mím môi, quỳ đến chết cũng không chịu đứng lên.
Nhìn nàng như vậy đã biết nàng chịu oan ức, ngay trước mắt bao nhiêu cung nữ,thái giám Hoàng thượng cũng không gọi nàng là tâm can bảo bối , chỉ thấp giọng nói: "Đừng nháo nữa, có chuyện gì đứng lên rồi nói, xảy ra chuyện gì thì nói cho trẫm nghe xem, thật sự bị oan ức, trẫm sẽ làm chủ cho nàng."
"Người đừng quan tâm thiếp, Quý phi nương nương nói hôm nay không quỳ đúng hai canh giờ thì không được phép đứng dậy."
"Nàng nghe nàng ta hay nghe trẫm?"
Lời này nói rất hay, đúng lúc này, Tô Quý phi đi ra nghênh đón. Thấy Hoàng thượng đến đây nhưng toàn bộ thời gian lại chỉ để đau lòng Phùng Niệm, trong lòng nàng ta đã không thoải mái, Phùng Niệm lại không biết điều, cứ ở trước mặt Hoàng thượng mà sĩ diện, còn khiêu khích thị phi* với nàng ta, đúng là một tiện nhân.
* nguyên tác 上眼药: nhỏ thuốc nhỏ mắt, ý nghĩ ban đầu là một hành động của bác sĩ, nhở thuốc nhỏ mắt cho bệnh nhân, nghĩ mở rộng là khiêu khích thị phi, nói xấu người khác.
Trong lòng Tô Quý phi mắng chửi thậm tệ. ngoài miệng thì nói cung nghênh Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhíu mày hỏi nàng ta: "Rút cục là có chuyện gì? Quý phi không có việc gì lại lập quy củ với Phùng Chiêu Nghi vậy?"
"Oan uổng quá! Thần thiếp nào có lí do gì gây khó dễ cho Phùng Chiêu nghi chứ? Còn không phải lúc nãy do Đinh Quý nhân bẩm báo hay sao, muốn thần thiếp thay nàng ấy đòi lại công bằng, bởi vì chuyện này liên quan đến Phùng Chiêu nghi nên mới để nàng ấy đến đây, người cũng đến rồi, nàng ấy cũng không chịu phối hợp nói rõ đầu đuôi câu chuyện, còn ỷ vào việc mình được sủng ái mà mở miệng châm chọc, thần thiếp mới cho nàng ấy ra ngoài quỳ để đầu óc tỉnh táo lại. Nếu Hoàng Thượng đau lòng, thôi được, Chiêu nghi muội muội đứng lên đi."
Phùng Niệm thầm nghĩ ngươi bảo ta quỳ liền quỳ, ngươi bảo ta đứng liền đứng, ta hèn thế sao?
Sau đó thì bị cẩu Hoàng đế phá đám, để y tự tay đỡ dậy.
Phùng Niệm cũng chẳng thèm để ý đến Quý phi, quay đầu nhìn chằm chằm cẩu Hoàng đế, đôi mắt mơ màng hơi nước tràn đầy sự kiên cường, ngày thường sắc mặt nàng luôn hồng nhuận, hôm nay có chút tái nhợt, có lẽ do phải quỳ một lúc, đôi môi nhìn khô khốc hơn... so với ngày thường, đúng là rất đáng thương.
Hoàng thượng đau lòng còn không kịp, nào nỡ nói nàng chứ?
Không nỡ nói nàng ấy, lại còn phải giải quyết chuyện này, phải làm sao đây?
Đành hỏi Tô Quý phi thôi.
Tô Quý phi gọi Đinh Quý nhân đang quỳ đằng sau tiến lên, để nàng ta nói chuyện.
Đinh Quý nhân mở to đôi mắt khóc sưng như quả hạch đào nói dối, nàng ta nghẹn ngào nói: "Mới đây không lâu vừa gặp mẫu thân, mẫu thân nói bởi vì thiếp nói năng bậy bạ với Hoàng thượng khiến phụ thân bị trách phạt, bà ấy hỏi thiếp là có chuyện gì, thiếp cảm thấy cực kì vô lý. Từ lúc nhập cung đến giờ thiếp chưa từng một mình gặp riêng hoàng thượng, thì sao có thể gièm pha phụ thân? Thiếp đành trấn tĩnh mẫu thân, sau đó nghe ngóng bên ngoài, mới biết được chuyện này có liên quan đến Phùng Chiêu nghi, mới cố ý khẩn xin Quý phi nương ngương chủ trì công đạo."
Tô Quý phi gật đầu theo: "Đinh Quý nhân nói trước giờ nàng ấy chưa từng nói những lời như vậy, lại bị Phùng Chiêu nghi làm khó dễ xúi giục trước ngự tiền, hại người nhà nàng ấy, đương nhiên là thần thiếp muốn nghe lời nói của cả hai bên, mới cho người truyền Phùng Chiêu nghi đến."
Lúc không bị đả kích, đầu óc Hoàng thượng vẫn đủ dùng, nghe vài câu y đã hiểu rõ ràng.
Sau khi hiểu rõ, y hỏi ngược lại: "Ai nói với nàng là Phùng Mỹ nhân nói với trẫm những lời này?"
Vấn đề này thật mạc danh kì diệu*, Tô Quý phi hỏi ngược lại y: "Chẳng lẽ không phải sao? Nhưng Phùng Chiêu nghi đã thừa nhân rồi mà!"
*ù ù cạc cạc, không biết tại sao.
Hoàng thượng cảm thấy đầu óc của Tô Quý phi không thông minh hơn Tĩnh Tần bao nhiêu, y đưa tay dắt Phùng Niệm đi ra ngoài Chiêu Dương cung, đến chỗ có bóng râm mới đứng lại bình tĩnh nói: "Đúng là Phùng Chiêu nghi nói với trẫm, nhưng lúc ấy không có ai ở đó, trẫm cũng không nói với bất kì ai, Đinh Quý Nhân nói xem, nàng nghe được ở đâu vậy? Nếu nàng muốn trong sạch thì sao có thể cắn tới Phùng Chiêu nghi?"
Lúc này Đinh Quý nhân mới ý thức được, vì nàng ta quá vội vàng mà sơ suất điểm này rồi.
Bên ngoài Hoàng thượng chỉ nói là phụ thân nàng ta ái thiếp diệt thê, nửa chữ cũng không nhắc đến Phùng Niệm, nàng ta muốn minh oan cũng không nên khai ra Phùng Niệm, nên dẫn hướng cho Tô Quý phi điều tra đến trên người nàng .
Đó là một sai sót vô cùng nghiêm trọng. Hoàng thượng hỏi nàng ta nghe ngóng chuyện này từ ai, nàng căn bản không thể nói ra tên người ta, mắt thấy đã thua* rồi, ở thời điểm quan trọng, Đinh Quý nhân bỏ xe giữ tướng.
Nguyên tác:完犊子 (hoàn ngưu tử), là một từ theo phương ngữ Đông Bắc, để chỉ người làm việc không tốt, thất bại, vô năng, mang nghĩ xấu, Theo Kuaidu.com.cn
Nàng ta nằm rạp xuống đất, bản thân đành phải nói dối: "Biết được trong nhà xảy ra chuyện như vậy, thiếp đoán được có người đến trước mặt Hoàng thượng đánh vào danh dự của thiếp khiêu khích mọi thứ, chuyện này chỉ có những người trong hậu cung qua lại với thiếp, hơn nữa còn có khúc mắc làm ra, vì thế mới hoài nghi Phùng Chiêu nghi."
Hoàng thượng đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt đầy vẻ châm chọc, giống như đang nói trẫm xem ngươi có thể bịa thế nào?
Mà Tô Quý phi đã nổi điên với họ Đinh kia, trong lòng nàng ta đã mắng đồ ngu xuẩn cả tràng dài.
Hoàng thượng vốn thiên vị Phùng thị, lại bắt được Đinh Quý nhân nói dối, bây giờ e rằng nàng ta bị oan uổng thật cũng sẽ không tin.
Đã trở thành thế này, Tô Quý phi cũng chẳng thèm quan tâm Đinh Quý nhân, vừa bắt đầu đã chọn khai mình ra. Nàng ta lập tức quỳ xuống giải thích bản thân không biết chuyện, là Đinh quý nhân vu oan Phùng Chiêu nghi, sau khi nàng ta tìm người đến chứng thực, Phùng Chiêu nghi nói những lời giống như đang ngầm thừa nhận chuyện này, nàng ta bèn không nghĩ nhiều.
Hoàng thượng đến, thế cục mạnh yếu lập tức đảo ngược, bây giờ không phải là Phùng Niệm giải thích, mà là Đinh Quý nhân phải giải thích rõ ràng nàng ta dựa vào đâu mà cắn lấy Phùng Niệm? Nói có khúc mắc là khúc mắc như nào? Đã có khúc mắc vì sao còn đến Trường Hi cung hai lần? Lần đầu tạm thời không nói, lần sau cũng thật là khéo.
Trong Group họa thủy, tiểu tỷ tỷ đang xem trực tiếp thật muốn mắng người, đều nói Đinh Quý nhân là tiện nhân, Mai tần là kỹ nữ, Tô Quý phi vừa là tiện nhân vừa là kỹ nữ. Ác ý từ trên người ba người các nàng bay ra sắp khiến màn hình cháy khét lẹt rồi, đều hận không thể ép chết Phùng Niệm ngay tại chỗ.
Bực bội là trước khi cẩu Hoàng đế đến Phùng Niệm không thể làm gì, ở trong cung, thân phân cao cấp có để ép chết người, Quý phi bắt nàng quỳ, nàng dám không quỳ sao?
Thấy cẩu Hoàng đế trước mắt đã phân biệt được thật giả, đám tiểu tỷ tỷ cũng vui vẻ hơn một chút.
Lữ Trĩ: "Lúc chủ Group không cười với hắn ta, vị Hoàng đế này vẫn còn có đầu óc đấy."
Tây Thi: "Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy mà triều đình vẫn không loạn, chắc chắn có chút năng lực."
Bao Tự: "Vậy chúng ta sẽ không quan tâm nữa à? Chuyện này cứ giao có hắn cũng có thể giải quyết được."
Phùng Tiểu Liên: "@ Đát Kỷ, thật đáng tiếc, kĩ năng của tỷ không cần dùng."
Nói ra thì đúng là đáng tiếc, Đát Kỷ luôn cảm thấy châm biếm. Sau khi nàng vào Group đã phát hồng bao, nhưng lâu thế rồi mà chủ group vẫn chưa dùng lần nào.
Thế này thì không được.
Đát Kỷ: "@Phùng Niệm, muội nói đi, muội nói với hắn thiếp có kế này không biết có nên nói hay không, để hắn hạ lệnh chém Tô Quý phi này đi!"
Phùng Niệm: "..."
Đát Kỷ: "Không muốn tạo sát nghiệp cũng được, muội khiến cẩu Hoàng đế đánh đòn nàng ta đi!"
Phùng Tiểu Liên: "Còn không bằng khiến Quý phi giáng xuống thành Tô Chiêu nghi, trợ giúp chủ Group thượng vị làm Quý phi, một sự thay đổi hoàn hảo, nhân dịp này tỷ lập quy củ với nàng ta."
Phùng Niệm: "..."
Phùng Niệm: "Hai người im miệng đi, ầm ĩ như vậy để Hữu tướng cầm đầu đi bắt yêu phi, cẩu Hoàng đế có bảo vệ được ta không?"
Đát Kỷ: "Cũng không thể cho nàng ta hời như vậy chứ! Trước sau gì muội cũng phải đối phó với nữ nhân này, nhân từ với nàng ta chính là tàn nhẫn với bản thân mình."
Phùng Niệm: "Ta biết rồi, tỷ đừng nói nữa hãy nhìn xem."
Tám chuyện trong group vài câu, Hoàng thượng đã trách móc Đinh Quý nhân đến mặt đen như đất, nhìn thấy nàng ta tuyệt vọng đầy mình, có ai mà không rõ?
"Trước là nói xấu sinh phụ, sau là vu oan Phùng Chiêu nghi, đã bị trẫm nhìn thấu lại còn dám nguy biện, đúng là một phụ nhân độc ác, truyền ý chỉ của trẫm, Đinh Quý nhân hạ xuống thành..."
Nói đến đây y khựng lại, bỗng nhiên nghĩ đến thân phận Quý nhân đã thấp lắm rồi, hình như không thể hạ xuống nữa: "Phế bỏ phong hào Quý nhân, biếm vào lãnh cung. Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Dẫn nàng ta xuống đi."
Đám thái giám tiến lên kéo Đinh Lan Chi vốn đang khiếp sợ, bị đụng vào mới bắt đầy vùng vẫy. Nàng ta bổ nhào về phía trước, muốn ôm lấy Hoàng thượng cầu xin tha thứ lại bị cẩu Hoàng đế nhấc chân đá văng ra.
"Hoàng thượng! Thiếp sai rồi Hoàng thương! Người tha thứ cho thiếp lần này đi! Thiếp không muốn vào lãnh cung, thiếp còn trẻ như vậy, thiếp mới mười năm tuổi, thiếp không muốn vào lãnh cung đâu!"
Là người Hoàng gia, những trường hợp tương tự thế này từ nhỏ Hoàng thượng đã thấy rồi, y cũng chẳng thấy kích động lắm, còn nói mới mười lăm tuổi mà đã có nhiều thủ đoạn như vậy, Đinh gia đúng thật là biết dạy dỗ.
Hai thái giám kéo Đinh Lan Chi đã đi ra ngoài, Đinh Lan Chi còn đang vùng vẫy, thấy Hoàng thượng đứng im bất động, nàng ta lại gọi Phùng Niệm: "Chiêu nghi nương nương người cầu xin giúp ta đi, ta không cố ý vu cáo người, ta không còn cách nào khác, không còn cách nào khác! Người quên sao ta là bằng hữu khuê phòng của biểu tỷ Lý Kiều Nhi của người, Chiêu nghi nương nương..."
Chính mắt Phùng Niệm nhìn thấy nàng ta bị kéo đi, tức thì không nghĩ đến cái khác, mà có một ý nghĩ trong đầu...
Trúng tuyển vào cung hơn hai tháng đã bị đoạt mất phong hào biếm vào lãnh cung, nàng ta còn không bằng không trúng tuyển. Thiệt thòi nhất là người tiến cung vẫn còn chưa được ngủ với Hoàng đế, trận giày vò này cuối cùng là muốn gì?
Cẩu Hoàng đế đang nhìn Phùng Niệm, thấy nàng thất thần, hỏi: "Chiêu Nghi đang nghĩ gì?"
Phùng Niệm còn chưa trả lời, y lại nói: "Trẫm đã rửa sạch oan khuất cho nàng, cũng xử lí nữ nhân độc ác kia rồi, lúc này nên vui vẻ chứ nhỉ? Không thì cười một cái xem?"
Năm tiểu tỷ tỷ trong Group nghe thấy lời này đều ngạt thở.
Sao trên đời này lại có người chủ động cầu xin muốn làm một kẻ ngốc.
Nếu đã cầu xin như vậy, Phùng Niệm cũng hào phóng thỏa mãn y, nàng mở vầng sáng của Bao Tự ra, sau đó khẽ nhếch môi, nàng nở một nụ cười trong veo nhưng chắc chắn sẽ đả kích trí mạng với cẩu Hoàng đế.
Trong lúc người kia đang bị nụ cười hớp hồn, lại xuất ra vũ khí hạt nhân mà Đát Kỷ tặng tới, nói: "Thiếp có kế này, không biết có nên nói không."
Màn này, Tô Quý phi và Mai tần đều thấy buồn nôn, nhất là Tô Quý phi, đang lúc buồn nôn nàng ta còn có một dự cảm bất thường, hận không thể lấy tất chân nhét vào miệng Phùng Niệm để ngăn lời nói của nàng ta.
Đáng tiếc, cẩu Hoàng đế rất cổ vũ.
Lúc này y đã bị mê loạn đến chẳng phân biệt được đông tây nam bắc, đưa tay ôm lấy vòng eo của Phùng Niệm, để tâm can bảo bối yên tâm dũng cảm mà nói.
Phùng Niệm liền nói.
"Thiếp nghĩ sở dĩ hôm nay ầm ĩ thành thế này, còn để Hoàng thượng đích thân đến đây mới có thể kết thúc, là vì Quý phi nương nương đang có thành kiến với thiếp, nghe những lời kia của Đinh Quý nhân là dễ dàng tin ngay. Muốn ngăn chặn những bi kịch như hôm nay lại xảy ra, sau này gặp những chuyện tương tự có phải là nên để các vị nương nương có phi vị đến nghe một chút, mọi người cùng bàn bạc."
Hoàng thượng nghe xong, cảm thấy rất có lí.
Y không tiếc lời khen ngợi nói: "Cách này của ái thiếp rất hay! Khía cạnh này của Quý phi đúng là không bằng tiên Hoàng hậu, từ nay trở đi, mọi việc trong cung do Quý phi quản lí, chư phi cùng nhau giải quyết, mọi người bàn bạc mà làm."
Tô Quý phi còn đang lờ mờ, Hoàng thượng lại nói: "Còn có, bởi vì Quý phi chỉ nghe, chỉ nhìn một phía, khiến Phùng Chiêu nghi bị oan ức lớn như vậy, không phải nàng nên bồi tội với Phùng Chiêu nghi sao, sau này có quyết định chuyện gì cũng phải cân nhắc."
Lúc Phùng Niệm đến, Chiêu Dương cung đã rất náo nhiệt, Tô Quý phi ngồi ở vị trí cao nhất đang bưng canh tuyết nhĩ ướp lạnh chầm chậm uống. Lúc chờ Phùng Niệm tới, trong lòng nàng ta không ngừng suy nghĩ, làm thế nào mới khiến hồ ly tinh này bị thua thiệt ở đây.
Mang theo kịch bản của khổ chủ, Đinh Quý nhân khóc lóc không ngừng, còn có Mai Tần theo nàng đến tìm Quý phi nương nương kể khổ, từ lúc đến đây đều mang vẻ mặt thương xót, luôn nói những câu an ủi người khác.
"Nếu đúng như lời muội nói, chuyện này chắc chắn là có kẻ khó sống... Yên tâm đi, chỉ cần những lời muội nói không phải là giả, Quý phi nương chắc chắn sẽ làm chủ chuyện này cho muội, lau nước mắt đi, đừng khóc nữa."
Vừa nói đến đây, đã có nô tài bước vội vào trong phòng: "Bẩm nương nương, Phùng Chiêu Nghi đến rồi."
Tô Quý phi đặt chiếc bát nhỏ xuống, dặn dò xuống dưới: "Để nàng ta vào."
Phùng Niệm bước qua bậc cửa tiến vào, ngay lúc đó đã nhìn thấy Đinh Quý nhân đang cúi đầu lau nước mắt liền biết rõ vì sao Quý phi tìm nàng đến. Trong lòng đã có chuẩn bị, nàng không chút lo lắng thỉnh an Quý phi. Thường ngày Quý phi sẽ không cố ý làm khó dễ ở đây, nhưng hôm nay lại không cho Phùng Niệm đứng dậy, nói thẳng chuyện chính.
" Muội có biết bổn cung sai người gọi muội đến là vì chuyện gì không?"
"Thiếp không biết, xin nương nương nói rõ."
"Đinh Quý nhân khóc lóc ở Chiêu Dương cung, muốn bản cung làm chủ cho nàng ấy, nói muội ỷ vào sủng ái nên đơm đặt bậy bạ trước mặt Hoàng thượng, bịa đặt bôi nhọ nhà nàng ấy, khiến Hoàng thượng hiểu lầm mà xử trí phụ thân nàng ấy. Chuyện này muội có nhận không?"
Phùng Niệm không nói nhận cũng không nói không nhận, nàng nở nụ cười ngay nơi này.
Vẻ mặt của Tô Quý phi càng hở hững, nàng ta nói: "Bản cung lại hỏi muội, muội cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ đang tò mò Hoàng thượng trong lòng tỷ là người thế nào? Sao tỷ lại cho rằng thiếp tuỳ tiện nói hai câu thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ nghe? Còn không nói lí lẽ mà trực tiếp xử lí quan viên triều đinh? Hoàng thượng ở trong lòng nương nương là một hôn quân hay sao?
Hai ma ma đứng hai bên trái phải phía sau Quý phi nổi giận.
"Trước mặt Quý phi nương nương mà cũng dám làm càn!"
"Hỏi muội cái gì thì muội trả lời cái đó! Đừng kéo vào những thứ không liên quan?"
Phùng Niệm không bị doạ, nàng không để ý đến hai người đó, nhưng lại liếc mắt về phía Đinh Quý nhân đang khóc sướt mướt, khiến đối phương nhìn thấy mà trong lòng đầy sợ hãi mới thu lại ánh mắt, lúc sau mới nói: "Nương nương không hoàn toàn tin những gì nàng ta nói à? Còn chứng thực gì nữa? Không lẽ thiếp nói những lời kia đều do chính miệng nàng ta nói ra, tỷ tin không?"
"Ý của muội là Đinh Quý nhân đặc biệt chạy đến Trường Hi cung tìm muội, nói với muội rằng cha nàng ta ái thiếp diệt thê, muội cảm thấy chuyện này có xuôi tai không? Muội có chứng cứ gì?"
"Cần chứng cứ sao? Hôm ấy tất cả những người hầu trong phòng đều nghe thấy."
"Nhưng đó đều là người của muội."
Phùng Niệm nhíu mày: "Nương nương nói như vậy thiếp cũng không còn cách nào khác, thiếp chỉ muốn hỏi Đinh Quý nhân một chút, nàng ta có chứng cứ chứng minh mình chưa từng nói không? "
Đinh Quý nhân đang khóc nãy giờ, bây giờ khản giọng nói: "Tang Chi có thể làm chứng."
"Vậy cũng không được, nàng ta là người hầu của muội."
Biết Tô Quý phi mượn chuyện này làm khó dễ, Phùng Niệm cũng không giải thích nhiều, đá quả bóng da này quay trở lại, tỷ bắt ta chứng minh ta không bịa đặt, vậy thì tỷ để nàng ta chứng minh nàng ta không nói trước đi. Tỷ hỏi ta nàng ta là nữ nhi bịa đặt nói xấu sinh phụ thì được cái gì? Được cái gì thì tỷ nên hỏi chính bản thân nàng ta, ta chỉ biết Chiêu nghi ta đây không cần phải cùng với một Quý nhân đến nay vẫn chưa được nhận được sủng ái của Hoàng thượng gây khó dễ.
Lời này đã đâm vào tim của ba người trong phòng.
Đinh Quý nhân không nói làm gì, Mai Tần cũng là người rất ít nhận được ân sủng, cho dù Quý Phi coi như nhận được sủng ái nghe thấy cũng không dễ chịu. Nàng ta vô cùng ghét cái thái độ có chỗ dựa mà chẳng kiêng dè gì của Phùng Niệm, ỷ vào việc bản thân có được sự sủng ái mà chắc chắc rằng không ai dám động vào nàng.
Lúc nãy Tô Quý phi không biểu lộ chút cảm xúc nào, bây giờ khuôn mặt trở nên tồi tệ: "Phùng Chiêu nghi nói những lời này, là không để bản cung vào mắt đúng không? Hôm nay bản cung sẽ dạy ngươi một bài học, ở trong cung dù đắc sủng cũng phải nói đến quy tắc."
Tô Quý phi nói xong, bắt nàng ra cửa điện quỳ, quỳ hai canh giờ rồi nói tiếp.
Trước khi đến đây, Phùng Niệm đã thông báo cho Đại Bảo vàThuỵ Châu, để bọn họ nói với tiểu thái giám Cát Tường nếu thấy có chuyện gì bất thường thì đến ngự tiền tìm viện quân. Sau khi Cát Tường nghe xong liền chạy khỏi Trường Hi cung, đến gần Chiêu Dương cung tìm một chỗ ngồi chồm hổm xuống, vẫn còn đang do dự rút cục có cần đi mời Hoàng thượng đến không, Chiêu nghi đã đi vào một lúc, không thấy người đi ra, không biết tình hình bên trong thế nào rồi.
Đang do dự thì đột nhiên nghe thấy giọng của Trần ma ma.
Bởi vì cách xa một đoạn, nghe không rõ ràng, loáng thoáng như là đang vì Chiêu Nghi mà cầu xin Quý phi.
Cát Tường không dám chậm trễ, chạy như bay đi tìm Hoàng thượng, bị con nuôi Đại tổng quản ngăn lại ngoài cửa điện.
"Cung nào đây? Đến có chuyện gì?"
"Tiểu Triệu công công ngài nhìn kĩ đi, ngài không nhận ra nô tài sao? Nô tài là Cát Tường của Trường Hi cung."
Con nuôi nhìn kĩ, hình như đúng thế thật, thái độ của hắn tốt hơn một chút, hỏi Cát Tường là người đưa tin của Phùng Chiêu nghi hay sao? Sao lại hoảng hốt vậy?
"Thật sự là gấp lắm! Lúc nãy Chiêu Nghi nương nương bị mời đến Chiêu Dương cung, thấy tình hình này tiểu nhân không yên tâm, lén đi theo nghe ngóng, trong Chiêu Dương cung đã bắt đầu ồn ào, giống như Quý phi đang trách phạt nương nương của chúng ta."
Người khác chỉ biết Phùng Chiêu nghi được sủng ái, những người bên cạnh Hoàng thượng mới biết được nàng ấy được sủng ái đến mức nào, nói là tâm can bảo bối của Hoàng thượng cũng không phải là nói quá.
Bây giờ người bị Quý phi mời đi, dường như đã xảy ra chuyện gì đó, sao lại có chuyện này được?
"Ngươi đợi ở đây, ta sẽ đi vào thông báo."
Có được lời này, Cát Tường mới nâng tay áo lên lau mồ hôi, vừa mới vội vàng chạy đến đây khiến hắn thật mệt mỏi, toàn thân mồ hôi khó ngửi thì thôi đi, cổ họng cũng khô, nói mấy câu đã muốn bốc khói. Cát Tường còn muốn đưa tay quạt quạt chút gió, liền nghe thấy âm thanh loảng xoảng trong điện, giống như có đồ gì đó bị đập xuống đất, sau đó là tiếng bước chân người, sau đó hắn nghe thấy Tổng quản thái giám Lý Trung Thuận cất giọng phân phó:
"Bãi giá Chiêu Dương cung, mau đi chuẩn bị."
Hoàng thượng dẫn theo đoàn người, trùng trùng điệp điệp đi qua, lúc đến Chiêu Dương cung không nghe thấy âm thanh gì, trong lòng nghĩ vẫn may, y đến kịp, bên trong vẫn chưa ồn ào.
Kết quả là khi vào thì nhìn thấy mỹ nhân trên mặc áo ngắn vạt áo màu hạnh trắng dưới mặc váy mã diện xanh thẫm, đang quỳ dưới bậc thềm ngoài điện, bóng lưng kia rất quen mắt, còn không phải là Phùng Chiêu nghi tâm can bảo bối của y hay sao?
Lý Trung Thuận chưa hô Hoàng thượng giá đáo, Hoàng thượng bất chấp dáng vẻ đã đi về phía trước, đưa tay muốn nâng Phùng Niệm lên.
Phùng Niệm mím môi, quỳ đến chết cũng không chịu đứng lên.
Nhìn nàng như vậy đã biết nàng chịu oan ức, ngay trước mắt bao nhiêu cung nữ,thái giám Hoàng thượng cũng không gọi nàng là tâm can bảo bối , chỉ thấp giọng nói: "Đừng nháo nữa, có chuyện gì đứng lên rồi nói, xảy ra chuyện gì thì nói cho trẫm nghe xem, thật sự bị oan ức, trẫm sẽ làm chủ cho nàng."
"Người đừng quan tâm thiếp, Quý phi nương nương nói hôm nay không quỳ đúng hai canh giờ thì không được phép đứng dậy."
"Nàng nghe nàng ta hay nghe trẫm?"
Lời này nói rất hay, đúng lúc này, Tô Quý phi đi ra nghênh đón. Thấy Hoàng thượng đến đây nhưng toàn bộ thời gian lại chỉ để đau lòng Phùng Niệm, trong lòng nàng ta đã không thoải mái, Phùng Niệm lại không biết điều, cứ ở trước mặt Hoàng thượng mà sĩ diện, còn khiêu khích thị phi* với nàng ta, đúng là một tiện nhân.
* nguyên tác 上眼药: nhỏ thuốc nhỏ mắt, ý nghĩ ban đầu là một hành động của bác sĩ, nhở thuốc nhỏ mắt cho bệnh nhân, nghĩ mở rộng là khiêu khích thị phi, nói xấu người khác.
Trong lòng Tô Quý phi mắng chửi thậm tệ. ngoài miệng thì nói cung nghênh Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhíu mày hỏi nàng ta: "Rút cục là có chuyện gì? Quý phi không có việc gì lại lập quy củ với Phùng Chiêu Nghi vậy?"
"Oan uổng quá! Thần thiếp nào có lí do gì gây khó dễ cho Phùng Chiêu nghi chứ? Còn không phải lúc nãy do Đinh Quý nhân bẩm báo hay sao, muốn thần thiếp thay nàng ấy đòi lại công bằng, bởi vì chuyện này liên quan đến Phùng Chiêu nghi nên mới để nàng ấy đến đây, người cũng đến rồi, nàng ấy cũng không chịu phối hợp nói rõ đầu đuôi câu chuyện, còn ỷ vào việc mình được sủng ái mà mở miệng châm chọc, thần thiếp mới cho nàng ấy ra ngoài quỳ để đầu óc tỉnh táo lại. Nếu Hoàng Thượng đau lòng, thôi được, Chiêu nghi muội muội đứng lên đi."
Phùng Niệm thầm nghĩ ngươi bảo ta quỳ liền quỳ, ngươi bảo ta đứng liền đứng, ta hèn thế sao?
Sau đó thì bị cẩu Hoàng đế phá đám, để y tự tay đỡ dậy.
Phùng Niệm cũng chẳng thèm để ý đến Quý phi, quay đầu nhìn chằm chằm cẩu Hoàng đế, đôi mắt mơ màng hơi nước tràn đầy sự kiên cường, ngày thường sắc mặt nàng luôn hồng nhuận, hôm nay có chút tái nhợt, có lẽ do phải quỳ một lúc, đôi môi nhìn khô khốc hơn... so với ngày thường, đúng là rất đáng thương.
Hoàng thượng đau lòng còn không kịp, nào nỡ nói nàng chứ?
Không nỡ nói nàng ấy, lại còn phải giải quyết chuyện này, phải làm sao đây?
Đành hỏi Tô Quý phi thôi.
Tô Quý phi gọi Đinh Quý nhân đang quỳ đằng sau tiến lên, để nàng ta nói chuyện.
Đinh Quý nhân mở to đôi mắt khóc sưng như quả hạch đào nói dối, nàng ta nghẹn ngào nói: "Mới đây không lâu vừa gặp mẫu thân, mẫu thân nói bởi vì thiếp nói năng bậy bạ với Hoàng thượng khiến phụ thân bị trách phạt, bà ấy hỏi thiếp là có chuyện gì, thiếp cảm thấy cực kì vô lý. Từ lúc nhập cung đến giờ thiếp chưa từng một mình gặp riêng hoàng thượng, thì sao có thể gièm pha phụ thân? Thiếp đành trấn tĩnh mẫu thân, sau đó nghe ngóng bên ngoài, mới biết được chuyện này có liên quan đến Phùng Chiêu nghi, mới cố ý khẩn xin Quý phi nương ngương chủ trì công đạo."
Tô Quý phi gật đầu theo: "Đinh Quý nhân nói trước giờ nàng ấy chưa từng nói những lời như vậy, lại bị Phùng Chiêu nghi làm khó dễ xúi giục trước ngự tiền, hại người nhà nàng ấy, đương nhiên là thần thiếp muốn nghe lời nói của cả hai bên, mới cho người truyền Phùng Chiêu nghi đến."
Lúc không bị đả kích, đầu óc Hoàng thượng vẫn đủ dùng, nghe vài câu y đã hiểu rõ ràng.
Sau khi hiểu rõ, y hỏi ngược lại: "Ai nói với nàng là Phùng Mỹ nhân nói với trẫm những lời này?"
Vấn đề này thật mạc danh kì diệu*, Tô Quý phi hỏi ngược lại y: "Chẳng lẽ không phải sao? Nhưng Phùng Chiêu nghi đã thừa nhân rồi mà!"
*ù ù cạc cạc, không biết tại sao.
Hoàng thượng cảm thấy đầu óc của Tô Quý phi không thông minh hơn Tĩnh Tần bao nhiêu, y đưa tay dắt Phùng Niệm đi ra ngoài Chiêu Dương cung, đến chỗ có bóng râm mới đứng lại bình tĩnh nói: "Đúng là Phùng Chiêu nghi nói với trẫm, nhưng lúc ấy không có ai ở đó, trẫm cũng không nói với bất kì ai, Đinh Quý Nhân nói xem, nàng nghe được ở đâu vậy? Nếu nàng muốn trong sạch thì sao có thể cắn tới Phùng Chiêu nghi?"
Lúc này Đinh Quý nhân mới ý thức được, vì nàng ta quá vội vàng mà sơ suất điểm này rồi.
Bên ngoài Hoàng thượng chỉ nói là phụ thân nàng ta ái thiếp diệt thê, nửa chữ cũng không nhắc đến Phùng Niệm, nàng ta muốn minh oan cũng không nên khai ra Phùng Niệm, nên dẫn hướng cho Tô Quý phi điều tra đến trên người nàng .
Đó là một sai sót vô cùng nghiêm trọng. Hoàng thượng hỏi nàng ta nghe ngóng chuyện này từ ai, nàng căn bản không thể nói ra tên người ta, mắt thấy đã thua* rồi, ở thời điểm quan trọng, Đinh Quý nhân bỏ xe giữ tướng.
Nguyên tác:完犊子 (hoàn ngưu tử), là một từ theo phương ngữ Đông Bắc, để chỉ người làm việc không tốt, thất bại, vô năng, mang nghĩ xấu, Theo Kuaidu.com.cn
Nàng ta nằm rạp xuống đất, bản thân đành phải nói dối: "Biết được trong nhà xảy ra chuyện như vậy, thiếp đoán được có người đến trước mặt Hoàng thượng đánh vào danh dự của thiếp khiêu khích mọi thứ, chuyện này chỉ có những người trong hậu cung qua lại với thiếp, hơn nữa còn có khúc mắc làm ra, vì thế mới hoài nghi Phùng Chiêu nghi."
Hoàng thượng đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt đầy vẻ châm chọc, giống như đang nói trẫm xem ngươi có thể bịa thế nào?
Mà Tô Quý phi đã nổi điên với họ Đinh kia, trong lòng nàng ta đã mắng đồ ngu xuẩn cả tràng dài.
Hoàng thượng vốn thiên vị Phùng thị, lại bắt được Đinh Quý nhân nói dối, bây giờ e rằng nàng ta bị oan uổng thật cũng sẽ không tin.
Đã trở thành thế này, Tô Quý phi cũng chẳng thèm quan tâm Đinh Quý nhân, vừa bắt đầu đã chọn khai mình ra. Nàng ta lập tức quỳ xuống giải thích bản thân không biết chuyện, là Đinh quý nhân vu oan Phùng Chiêu nghi, sau khi nàng ta tìm người đến chứng thực, Phùng Chiêu nghi nói những lời giống như đang ngầm thừa nhận chuyện này, nàng ta bèn không nghĩ nhiều.
Hoàng thượng đến, thế cục mạnh yếu lập tức đảo ngược, bây giờ không phải là Phùng Niệm giải thích, mà là Đinh Quý nhân phải giải thích rõ ràng nàng ta dựa vào đâu mà cắn lấy Phùng Niệm? Nói có khúc mắc là khúc mắc như nào? Đã có khúc mắc vì sao còn đến Trường Hi cung hai lần? Lần đầu tạm thời không nói, lần sau cũng thật là khéo.
Trong Group họa thủy, tiểu tỷ tỷ đang xem trực tiếp thật muốn mắng người, đều nói Đinh Quý nhân là tiện nhân, Mai tần là kỹ nữ, Tô Quý phi vừa là tiện nhân vừa là kỹ nữ. Ác ý từ trên người ba người các nàng bay ra sắp khiến màn hình cháy khét lẹt rồi, đều hận không thể ép chết Phùng Niệm ngay tại chỗ.
Bực bội là trước khi cẩu Hoàng đế đến Phùng Niệm không thể làm gì, ở trong cung, thân phân cao cấp có để ép chết người, Quý phi bắt nàng quỳ, nàng dám không quỳ sao?
Thấy cẩu Hoàng đế trước mắt đã phân biệt được thật giả, đám tiểu tỷ tỷ cũng vui vẻ hơn một chút.
Lữ Trĩ: "Lúc chủ Group không cười với hắn ta, vị Hoàng đế này vẫn còn có đầu óc đấy."
Tây Thi: "Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy mà triều đình vẫn không loạn, chắc chắn có chút năng lực."
Bao Tự: "Vậy chúng ta sẽ không quan tâm nữa à? Chuyện này cứ giao có hắn cũng có thể giải quyết được."
Phùng Tiểu Liên: "@ Đát Kỷ, thật đáng tiếc, kĩ năng của tỷ không cần dùng."
Nói ra thì đúng là đáng tiếc, Đát Kỷ luôn cảm thấy châm biếm. Sau khi nàng vào Group đã phát hồng bao, nhưng lâu thế rồi mà chủ group vẫn chưa dùng lần nào.
Thế này thì không được.
Đát Kỷ: "@Phùng Niệm, muội nói đi, muội nói với hắn thiếp có kế này không biết có nên nói hay không, để hắn hạ lệnh chém Tô Quý phi này đi!"
Phùng Niệm: "..."
Đát Kỷ: "Không muốn tạo sát nghiệp cũng được, muội khiến cẩu Hoàng đế đánh đòn nàng ta đi!"
Phùng Tiểu Liên: "Còn không bằng khiến Quý phi giáng xuống thành Tô Chiêu nghi, trợ giúp chủ Group thượng vị làm Quý phi, một sự thay đổi hoàn hảo, nhân dịp này tỷ lập quy củ với nàng ta."
Phùng Niệm: "..."
Phùng Niệm: "Hai người im miệng đi, ầm ĩ như vậy để Hữu tướng cầm đầu đi bắt yêu phi, cẩu Hoàng đế có bảo vệ được ta không?"
Đát Kỷ: "Cũng không thể cho nàng ta hời như vậy chứ! Trước sau gì muội cũng phải đối phó với nữ nhân này, nhân từ với nàng ta chính là tàn nhẫn với bản thân mình."
Phùng Niệm: "Ta biết rồi, tỷ đừng nói nữa hãy nhìn xem."
Tám chuyện trong group vài câu, Hoàng thượng đã trách móc Đinh Quý nhân đến mặt đen như đất, nhìn thấy nàng ta tuyệt vọng đầy mình, có ai mà không rõ?
"Trước là nói xấu sinh phụ, sau là vu oan Phùng Chiêu nghi, đã bị trẫm nhìn thấu lại còn dám nguy biện, đúng là một phụ nhân độc ác, truyền ý chỉ của trẫm, Đinh Quý nhân hạ xuống thành..."
Nói đến đây y khựng lại, bỗng nhiên nghĩ đến thân phận Quý nhân đã thấp lắm rồi, hình như không thể hạ xuống nữa: "Phế bỏ phong hào Quý nhân, biếm vào lãnh cung. Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Dẫn nàng ta xuống đi."
Đám thái giám tiến lên kéo Đinh Lan Chi vốn đang khiếp sợ, bị đụng vào mới bắt đầy vùng vẫy. Nàng ta bổ nhào về phía trước, muốn ôm lấy Hoàng thượng cầu xin tha thứ lại bị cẩu Hoàng đế nhấc chân đá văng ra.
"Hoàng thượng! Thiếp sai rồi Hoàng thương! Người tha thứ cho thiếp lần này đi! Thiếp không muốn vào lãnh cung, thiếp còn trẻ như vậy, thiếp mới mười năm tuổi, thiếp không muốn vào lãnh cung đâu!"
Là người Hoàng gia, những trường hợp tương tự thế này từ nhỏ Hoàng thượng đã thấy rồi, y cũng chẳng thấy kích động lắm, còn nói mới mười lăm tuổi mà đã có nhiều thủ đoạn như vậy, Đinh gia đúng thật là biết dạy dỗ.
Hai thái giám kéo Đinh Lan Chi đã đi ra ngoài, Đinh Lan Chi còn đang vùng vẫy, thấy Hoàng thượng đứng im bất động, nàng ta lại gọi Phùng Niệm: "Chiêu nghi nương nương người cầu xin giúp ta đi, ta không cố ý vu cáo người, ta không còn cách nào khác, không còn cách nào khác! Người quên sao ta là bằng hữu khuê phòng của biểu tỷ Lý Kiều Nhi của người, Chiêu nghi nương nương..."
Chính mắt Phùng Niệm nhìn thấy nàng ta bị kéo đi, tức thì không nghĩ đến cái khác, mà có một ý nghĩ trong đầu...
Trúng tuyển vào cung hơn hai tháng đã bị đoạt mất phong hào biếm vào lãnh cung, nàng ta còn không bằng không trúng tuyển. Thiệt thòi nhất là người tiến cung vẫn còn chưa được ngủ với Hoàng đế, trận giày vò này cuối cùng là muốn gì?
Cẩu Hoàng đế đang nhìn Phùng Niệm, thấy nàng thất thần, hỏi: "Chiêu Nghi đang nghĩ gì?"
Phùng Niệm còn chưa trả lời, y lại nói: "Trẫm đã rửa sạch oan khuất cho nàng, cũng xử lí nữ nhân độc ác kia rồi, lúc này nên vui vẻ chứ nhỉ? Không thì cười một cái xem?"
Năm tiểu tỷ tỷ trong Group nghe thấy lời này đều ngạt thở.
Sao trên đời này lại có người chủ động cầu xin muốn làm một kẻ ngốc.
Nếu đã cầu xin như vậy, Phùng Niệm cũng hào phóng thỏa mãn y, nàng mở vầng sáng của Bao Tự ra, sau đó khẽ nhếch môi, nàng nở một nụ cười trong veo nhưng chắc chắn sẽ đả kích trí mạng với cẩu Hoàng đế.
Trong lúc người kia đang bị nụ cười hớp hồn, lại xuất ra vũ khí hạt nhân mà Đát Kỷ tặng tới, nói: "Thiếp có kế này, không biết có nên nói không."
Màn này, Tô Quý phi và Mai tần đều thấy buồn nôn, nhất là Tô Quý phi, đang lúc buồn nôn nàng ta còn có một dự cảm bất thường, hận không thể lấy tất chân nhét vào miệng Phùng Niệm để ngăn lời nói của nàng ta.
Đáng tiếc, cẩu Hoàng đế rất cổ vũ.
Lúc này y đã bị mê loạn đến chẳng phân biệt được đông tây nam bắc, đưa tay ôm lấy vòng eo của Phùng Niệm, để tâm can bảo bối yên tâm dũng cảm mà nói.
Phùng Niệm liền nói.
"Thiếp nghĩ sở dĩ hôm nay ầm ĩ thành thế này, còn để Hoàng thượng đích thân đến đây mới có thể kết thúc, là vì Quý phi nương nương đang có thành kiến với thiếp, nghe những lời kia của Đinh Quý nhân là dễ dàng tin ngay. Muốn ngăn chặn những bi kịch như hôm nay lại xảy ra, sau này gặp những chuyện tương tự có phải là nên để các vị nương nương có phi vị đến nghe một chút, mọi người cùng bàn bạc."
Hoàng thượng nghe xong, cảm thấy rất có lí.
Y không tiếc lời khen ngợi nói: "Cách này của ái thiếp rất hay! Khía cạnh này của Quý phi đúng là không bằng tiên Hoàng hậu, từ nay trở đi, mọi việc trong cung do Quý phi quản lí, chư phi cùng nhau giải quyết, mọi người bàn bạc mà làm."
Tô Quý phi còn đang lờ mờ, Hoàng thượng lại nói: "Còn có, bởi vì Quý phi chỉ nghe, chỉ nhìn một phía, khiến Phùng Chiêu nghi bị oan ức lớn như vậy, không phải nàng nên bồi tội với Phùng Chiêu nghi sao, sau này có quyết định chuyện gì cũng phải cân nhắc."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook