Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính
-
Chương 91: Nữ phụ phản công thời tận thế (9)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: An Minh Tuệ.
_____________________
Tần Việt mang người lên tới tầng bốn, bây giờ chỉ còn có mười một người bình thường còn sống sót cùng bốn người đồng đội đang dựa vào tường trong phòng nghỉ ngơi, một mặt may mắn đồng thời còn đối với Tần Việt có chút kiêng kị. Lý Minh còn đang bất tỉnh nằm trên mặt đất chưa tỉnh lại, Tần Việt từ trong phòng tìm ra mấy cái bàn trà cùng cái ghế ném ở trên bậc thang để tạm thời chặn Zombie dưới lầu đi lên, vừa rồi đội ngũ của bọn họ có hơn bốn mươi người, qua trong giây lát liền hi sinh hơn phân nửa, mà lão Hùng cùng Tiểu Mạch còn ở dưới lầu, chỉ sợ tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Hắn rã rời tựa ở trong hành lang, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc dúm dó, cầm bật lửa hồi lâu mới châm được.
Ngô Giang an ủi những người sống sót bị kinh sợ một chút, lại nhìn các đồng đội của mình đều tự tìm một nơi hẻo lánh để ngồi xuống, mặt đầy nặng nề, cảm xúc sa sút, trong lúc nhất thời yên tĩnh cực kỳ, anh ta nhìn Tần Việt đang ở bên ngoài không có đi vào, cũng đi theo ra ngoài.
Anh ta học dáng vẻ dựa vào vách tường của Tần Việt sau đó ngồi xuống, nói: "Anh Việt, anh đừng có tự trách, tình huống vừa rồi chúng ta đều biết anh là do bất đắc dĩ, nếu như không làm như vậy, người chết chính là chúng ta."
Tần Việt cười khổ một cái.
Hắn còn nhớ rõ có một năm hắn đi theo Lý Minh về quê của anh, lúc bọn họ về đến nơi thì đã rất muộn, mẹ Lý vội vàng rời giường nấu cho bọn họ mỗi người một bát mì trứng gà, còn cắt nhỏ thịt khô thành miếng, bỏ thật nhiều vào bát đến mức chứa không nổi, còn không ngừng gọi bọn họ mau ăn đi mau ăn đi, trong nồi vẫn còn.
Điều kiện gia đình của Lý Minh cũng không được tốt lắm, cha của anh bởi vì bệnh mà qua đời sớm, chính là mẹ Lý làm nhân viên quét dọn để kiếm tiền đem Lý Minh nuôi lớn, khiến cho cả người đều bị ốm đau bệnh tật, Lý Minh không muốn học lên cao nữa, sau khi tốt nghiệp trung học liền đi làm việc để kiếm tiền, về sau hắn học xong đại học ra lập nghiệp, lúc này mới gọi Lý Minh về làm cùng hắn, bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, cái gì khổ mà chưa ăn qua cái gì khó mà không cùng nhau vượt qua được, thật vất vả lắm mới có được khoảng thời gian mấy năm tốt hơn, nhưng không nghĩ sẽ phát sinh ra chuyện ngày hôm nay như vậy.
Ngô Giang vỗ vỗ bả vai Tần Việt, nói: "Lý Tử sẽ rõ."
Coi như rõ ràng, nhưng cái gai ở trong lòng chỉ sợ cũng sẽ ghim sâu không thể nào nhổ ra được.
Ngô Giang đứng dậy đi đến đầu bậc thang nhìn một chút, còn có thể nghe thấy có người đang va chạm vào ghế sô pha cùng mấy cái ghế, cùng với tiếng nuốt nước bọt phát ra từ yết hầu, Ngô Giang nhớ tới vừa rồi anh ta cũng kém chút nữa liền bị ăn, không khỏi hoảng sợ một trận, lại cảm thấy lo lắng, vị trí bây giờ của bọn họ không an toàn, nhất định phải tìm ra đường khác. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Bây giờ bên dưới đã bị lấp, cũng chỉ có thể đi lên.
Anh ta đang nghĩ ngợi, bên kia lại đột nhiên truyền đến âm thanh đánh nhau, anh ta nhìn lại, hóa ra Lý Minh đã tỉnh lại, một đấm đem Tần Việt đánh ngã xuống đất! Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của anh còn bay ra một lưỡi dao bằng nước khiến cho trên mặt Tần Việt có một vết cắt.
Ngô Giang vui mừng: "Lý Tử, cậu kích phát ra dị năng hệ thủy?"
Lý Minh luôn một mực không có kích phát được dị năng, bởi vì điều này mà anh còn sầu não uất ức hồi lâu, không nghĩ nó lại tới đột nhiên như vậy, thế mà kích phát ra được dị năng hệ thủy!
Cùng lúc đó, mặt khác còn có hai cô gái ở trong thành phố lúc đầu năn nỉ bọn họ cho đi cùng cũng kích phát được dị năng, một người là dị năng hệ phong, một người là dị năng hệ lực lượng, trong lúc nhất thời kích động không thôi, vừa khóc lại cười.
Tần Việt từ dưới đất bò dậy, hắn sờ vết thương ở trên mặt mình một cái, lại nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lý Minh, không nói một câu, càng không có giải thích một câu.
đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho anh ta thay đổi chủ ý?"
"Không phải còn có người tên là Tiểu Mạch sao? Làm sao bây giờ lại không nghe thấy tiếng của anh ta?"
Bọn họ núp ở phía sau thò đầu ra nhìn, tuy hiếu kì nhưng lại không dám tiến lên một bước.
Sau khi cái ghế cùng bàn trà đã được dịch chuyển khỏi, lão Hùng nhào tới, lúc này mới phát hiện ra nửa cánh tay của anh ta đã không còn, giờ phút này đang chảy máu, nhìn dị thường đáng sợ!
Bọn họ đem anh ta kéo lên tầng, mấy người có dị năng cũng đánh cho Zombie lùi lại, bàn trà cùng cái ghế lại một lần nữa được dịch vào để chặn cầu thang, để ngăn chặn Zombie đi lên.
Tần Việt tiến lên một bước, cởi áo khoác đem nửa cánh tay của lão Hùng buộc lại, nhanh chóng nói: "Chuyện gì xảy ra? Làm sao anh lại bị thương, Tiểu Mạch đâu?"
Trên mặt lão Hùng một chút huyết sắc cũng không có, đau khổ nói: "Không phải nói chúng ta là dị năng giả trong cơ thể có kháng thể, coi như bị cắn cũng sẽ không biến thành Zombie sao?"
Anh ta cùng Tiểu Mạch lựa chọn ở lại, lúc đầu nghĩ là đem cha mẹ của bọn họ trói lại, nhưng khi đó Zombie chừng ba mươi mấy, trong đó còn có mấy người đã từng là đồng đội với bọn họ, bọn họ không xuống tay được, mà đối phương lại cực kỳ mạnh mẽ, dị năng của bọn họ cũng sắp dùng hết, lúc đánh nhau không tránh khỏi việc bị thương, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, may mắn bọn họ đều là dị năng hệ tốc độ, trước mắt là tìm được một cái gian phòng để trốn vào, lúc đầu là muốn đợi khôi phục chút dị năng sau đó nghĩ cách, nhưng mà không lâu sau, anh ta tận mắt nhìn thấy vết thương của Tiểu Mạch biến thành màu đen, sắc mặt bầm đen bắt đầu thối rữa, nhào lên cắn chính là một miếng!
Lão Hùng hai mặt đều là địch, mất một cánh tay chính là ở trong tình huống nguy hiểm đó.
Lão Hùng nói: "Tiểu Mạch biến thành Zombie, nhưng cậu ấy vẫn có thể sử dụng dị năng, tốc độ của cậu ấy lại đặc biệt nhanh, căn bản anh không phải là đối thủ của cậu ấy! Ngay cả cậu ấy ở đâu anh đều thấy không rõ! Quá nhanh, cậu ấy quá nhanh!" Trong ngôn ngữ tràn đầy hoảng sợ.
Nhất thời sắc mặt của Tần Việt cùng mấy người Ngô Giang, Lý Minh, Tiểu Trần đều ngưng trọng lại, còn có một số người trước đó bị ngộ thương cũng trong nháy mắt vạn phần hoảng sợ, che lấy cánh tay bị thương hận không thể đem nó chặt xuống.
Ngô Giang nói: "Không đúng, ở nơi này cũng có người bị thương, nhưng cũng không hề biến thành Zombie, làm sao Tiểu Mạch lại biến thành Zombie được? Có phải mấy anh đã làm cái gì hay không?"
Lão Hùng lắc đầu: "Anh cũng không biết, liệu có phải là do cậu ấy bị thương quá nghiêm trọng, bị trúng độc qua sâu?"
Lão Hùng mang đến lượng tin tức khiến cho trong lúc nhất thời lòng người nặng nề vạn phần, vốn là bọn họ đã tiêu hao không ít dị năng, chính là thời điểm suy yếu nhất, bây giờ còn mang theo mấy người bình thường không có chút lực phản kích nào, đối đầu với mấy người Tiểu Mạch căn bản không chiếm được chỗ tốt.
Tần Việt quyết định thật nhanh: "Đi, chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu quả thật giống như lão Hùng nói như vậy, vậy không thể lại tiếp tục chờ đợi ở trong này." Mà lão Hùng cánh tay bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu như không nhanh chóng cầm máu, xử lý vết thương, chỉ sợ lão Hùng cũng sẽ phải nằm lại ở đây.
Bây giờ đi xuống dưới là không thể nào, chỉ có thể đi lên, nhìn xem có biện pháp nào hay không, hoặc tìm phương pháp nhảy sang một tòa nhà cao tầng khác ở gần đó.
Tiểu Trần là dị năng giả hệ lực lượng, một tay anh nâng lão Hùng, đi theo Tần Việt, mấy người Ngô Giang đi phía sau lưng hướng trên tầng đi lên. Bây giờ chỗ của bọn họ chính là ở một tòa nhà văn phòng cao tầng chừng mười mấy tầng, thang máy cũng đã sớm bởi vì không có điện mà ngừng hoạt động, bọn họ chỉ có thể đi cầu thang bộ để đi lên, tất cả đều bước đi nhanh chóng ngừng cũng không dám ngừng, Tiểu Trần nhìn trạng thái của lão Hùng một chút, vội nói: "Anh Việt, trên đường đi tới đây em nhìn thấy giống như bên trái có một tiệm thuốc, bên kia còn có cửa hàng, chúng ta đi tiệm thuốc xem trước, bằng không thì em sợ lão Hùng không chống đỡ được bao lâu."
Tần Việt ừ một tiếng.
Chờ đến lúc lên đến mái nhà, Tần Việt mới phát hiện nơi này bốn phía đều là tòa nhà cao tầng, đường phố đối diện lại quá xa, mà trên đường phố cũng có không ít Zombie đang đi lại, giống như là ngửi thấy hương vị của máu, bọn chúng cùng nhau ngẩng đầu, duỗi dài cánh tay gào thét. Chỉ có bên cạnh có một tòa nhà cao không sai biệt cho lắm với độ cao của tòa nhà mà họ đang đứng, nhưng khoảng cách hơi xa một chút, nhất định phải có cái gì đó làm cầu nối thì mới có thể sang được.
"Đi xem có phòng nào có thang hay không, nếu mà có, thì chúng ta liền leo đến phía đối diện."
Một nhóm của bọn họ đối với cấu tạo bên trong của tòa nhà này cũng không hiểu rõ, tốn không ít thời gian mới tìm được một cái thang gấp ở bên trong phòng chứa đồ, sau khi duỗi thang ra, ngược lại là vừa vặn có thể đến được phía đối diện. Ngô Giang đi qua trước tiên, sau khi xác nhận an toàn mới để người già và phụ nữ đi qua, bọn họ nhát gan, lại khẩn trương thái quá cùng sợ hãi, hành động liền càng thêm chậm chạp, huống chi cái thang gấp này vốn là yếu ớt, một lần chỉ có thể đi qua một người... Muốn toàn bộ tất cả mọi người cùng đi qua, chỉ sợ sẽ tiêu tốn không ít thời gian.
Chẳng được bao lâu, người canh giữ ở hành lang đột nhiên hô to: "Anh Việt làm sao bây giờ, em cảm giác Zombie đang đi lên, em nghe được âm thanh của bọn chúng đang tới gần!"
Tần Việt cảm thấy trầm xuống, "Anh đi xem một chút."
Lý Minh nói: "Em cũng đi."
Hai người đi đến đầu bậc thang, phát hiện chướng ngại vật bọn họ bố trí trước đó xác thực không có đưa đến tác dụng quá lớn, truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad của AnMinhTue, những Zombie đó đang chậm rãi đi lên, không chỉ có như thế, có thể là do lão Hùng tản ra mùi máu tanh đang hấp dẫn bọn chúng, liền ngay cả Zombie ở dưới mặt đất giống như cũng đang liều mạng trèo lên trên.
Tràng cảnh kia xuất hiện, để cho người ta rùng mình, toàn thân phát lạnh.
Tần Việt nói: "Để tốc độ của bọn họ nhanh lên, không được nhìn xuống mặt đất, nếu mà cứ lề mề như vậy, tất cả chúng ta đều phải chết ở chỗ này!"
"A --!!" Ngay tại lúc Tần Việt vừa dứt lời, đột nhiên bên kia truyền đến một tiếng rít lên-- đó là một người đàn ông tò mò nên đã đưa cổ nhìn xuống phía dưới lại không biết bị thứ gì bắt đi kéo xuống tầng! Liền ngay cả kẻ địch là ai bọn họ cũng không nhìn thấy, lúc cuống quít chạy ra nhìn, liền ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy!
Lão Hùng đang ngồi dựa vào đất suy yếu nói: "Đó là Tiểu Mạch, khẳng định là cậu ta."
Thứ đó không chỉ có tốc độ nhanh mà ngay cả đến cái bóng cũng đều nhìn không thấy, đã vậy còn có thể vượt nóc băng tường sao?
Lời này vừa nói ra, càng khiến cho lòng người bàng hoàng, liền ngay cả người đang chậm chạp nhúc nhích di chuyển trên thang bên kia cũng nhanh thêm mấy phần. Đợi đến lúc toàn bộ người già cùng phụ nữ đều bò qua, còn thừa lại hai người đàn ông không có sở hữu dị năng, bọn họ vừa bò lên thang, Zombie vừa rồi biến mất bỗng nhiên lại xuất hiện, nó máu me khắp người, xấu xí đáng sợ, trên thân còn có cái ** hương vị, gương mặt xanh trắng lờ mờ có thể nhìn ra đây chính là Tiểu Mạch.
Mặt mũi lão Hùng tràn đầy thống khổ, khóc thút thít nói: "Anh sai rồi, anh sai rồi! Nếu như anh biến thành Zombie, nhất định mấy người phải giết anh, nhất định phải giết anh, anh không muốn biến thành quái vật giết hại đồng bào của mình!" Nghĩ đến lúc này cha mẹ anh ta đang lẫn trong đám người đó, anh ta càng cảm thấy hối hận không thôi, hẳn là anh ta nên tự tay giết bọn họ, đó mới là con đường tắt duy nhất để bọn họ có thể nghỉ ngơi! Anh ta không muốn trở thành quái vật ăn thịt người, khẳng định cha mẹ của bọn họ càng không muốn trở thành kẻ cầm đầu hại chết người thân của mình!
Nghĩ đến chỗ này, anh ta đột nhiên đứng bật dậy, phóng tới chỗ của Tiểu Mạch! Tự nhiên mấy người Tần Việt, Lý Minh, Tiểu Trần cũng gia nhập cuộc chiến, nhưng mà không ai có thể ngờ rằng ngoài trừ Tiểu Mạch ra, thì còn có một Zombie không biết từ nơi nào lại đột nhiên nhào tới một cái, sức mạnh kinh người, so với Tiểu Mạch chỉ có hơn chứ không kém, mấy người Tần Việt bị ép đến mức không thở được, Triệu Khoa sơ ý một chút thế mà bị xé nát cổ, ngay cả kêu to cũng không kịp liền tắt thở, một chiêu đắc thủ, nó lại bắt Hầu Tiến...
Tần Việt vội la lên: "Lý Minh, cậu mang theo lão Hùng tranh thủ thời gian rút lui!"
Lão Hùng nhìn máu của mình đang dần biến thành màu đen một chút, đau thương cười một tiếng, "Tần Việt, cám ơn em, coi như đời này của anh không có phí công quen biết một người anh em như em."
Tần Việt cảm thấy không tốt, quả nhiên, chỉ thấy lão Hùng tìm đúng thời cơ đột nhiên nhào tới, dùng sức lực cuối cùng của mình ôm chặt lấy con Zombie hệ lực lượng kia, kêu to một tiếng rồi xông về phía trước, trực tiếp từ tầng mười của tòa nhà rơi xuống!
"Lão Hùng!"
Yên tĩnh.
...
Phanh, phanh phanh -- cửa sắt đóng chặt của tầng cao nhất cũng bị kịch liệt va chạm, là Zombie đã đuổi tới!
Tròng mắt Tần Việt đỏ lên, Lý Minh cũng là một mặt đau khổ, Ngô Giang đứng ở toàn nhà đối diện, lắc đầu thở dài.
Thế nhưng không cho bọn họ kịp suy nghĩ nhiều, bây giờ kẻ địch còn chưa giải quyết.
Tần Việt nói: "Lý Minh, cậu cùng Tiểu Trần rút lui trước."
Lý Minh nhìn Tần Việt một chút, kiên quyết nói: "Anh Việt, em biết dị năng của anh cũng đã dùng sắp hết, trước đó em một mực không có ra sức, lần này để em đến lót đằng sau, anh đi trước!"
Tiểu Trần đã lên cái thang, lấy tốc độ nhanh nhất hướng toàn nhà đối diện bò sang.
Tần Việt cùng Lý Minh lưng tựa lưng, đề phòng Tiểu Mạch tập kích, tốc độ của cậu ta rất nhanh, thậm chí so với thời điểm cậu ta là người đều nhanh hơn gấp mấy lần, dị năng của Tần Việt cơ hồ đã tiêu hao hầu như không còn, Lý Minh mặc dù còn có dư lực, nhưng mà lưỡi dao nước của anh luôn luôn không theo kịp Tiểu Mạch, phối hợp cùng Tần Việt mới có thể mấy lần đem Tiểu Mạch bức lui.
Tiểu Trần đã bò qua, Tần Việt lên cái thang trước, động tác nhanh chóng đồng thời cũng bổ ra một tia chớp giảm bớt áp lực cho Lý Minh, toàn bộ tinh thần của Lý Minh đều trong trạng thái đề phòng, nhưng mà liền một cái tích tắc, Tiểu Mạch đã nhảy vọt rơi vào bên trên cái thang! Giờ phút này Tần Việt vừa mới chạy đến vị trí trung ương, cái thang đột ngột lắc lư, mấy người ở phía toàn nhà đối diện truyền đến tiếng kêu to, một số người còn không chịu nổi, thét chói tai sau đó chạy xuống dưới lầu!
Tần Việt không dám quay lưng về phía Tiểu Mạch, hắn lập tức xoay người lại, đề phòng nhìn cậu ta, Lý Minh một tay đè chặt cái thang một tay phát động lưỡi dao nước, lớn tiếng nói: "Ngô Giang, nhanh công kích Tiểu Mạch!"
Những người còn lại bây giờ, chỉ có Ngô Giang cùng với một cô gái mới kích phát dị năng là hệ nguyên tố, mấy người khác đều là dị năng hệ vật lý, muốn công kích Tiểu Mạch đang đứng ở trên thang, trừ bọn họ ra liền không còn người nào khác. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Nhưng mà cô gái kia cũng vừa mới kích phát dị năng, ngay cả sử dụng như thế nào cũng không biết, lung tung phóng ra mấy cột nước nhỏ sau đó đầu đã đầy mồ hôi!
Ngô Giang chảy mồ hôi lạnh, lớn tiếng trả lời: "Tớ đã không có dị năng!"
Tần Việt lấy ra gậy gỗ ở sau thắt lưng, toàn bộ tinh thần đều là đề phòng.
Bây giờ bọn họ là gặp phải đối thủ mạnh, Zombie không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, càng không biết sợ hãi, bọn chúng chỉ có khát vọng đối với máu thịt, trừ phi đưa chúng nó triệt để giết chết, nếu không liền không chết không thôi! Tay hắn cầm gậy gỗ, hai đạo cột nước của Lý Minh cũng đánh về phía Tiểu Mạch, đồng thời Tần Việt cũng tích góp lại dị năng hệ lôi rồi bổ tới, Tiểu Mạch lại giẫm mạnh cái thang mấy lần, hướng về phía Tần Việt đánh tới! Tần Việt quay đầu liền chạy, nhưng mà đột nhiên, hắn lại chỉ cảm thấy dưới chân chợt nhẹ, cái thang rơi xuống! Hắn cũng đi theo mất trọng lượng, lúc ngẩng đầu, trông thấy chính tay Ngô Giang đã đẩy rơi thang xuống, hắn kinh ngạc, trông thấy ở đáy mắt Ngô Giang là sợ hãi cùng ngoan tuyệt...
...
Cùng lúc đó, Tiểu Mạch không có lối thoát, gào lên một tiếng cũng rơi xuống theo.
Tòa nhà mười tầng, có lợi hại hơn nữa cũng sẽ bị ngã đến thịt nát xương tan!
Lý Minh kinh hô: "Anh Việt!"
Kỳ thật anh chưa từng có hận qua Tần Việt, thứ anh hận chính là thế đạo này, càng hận hơn chính là bản thân anh.
Đùng -- cửa sắt của tầng cao nhất bị phá tan.
* Thế: Đời, cuộc đời, cõi trần. Đạo: đường lối phép tắc phải theo.
Thế đạo là đạo xử thế, đạo ở đời, tức là đường lối phép tắc dạy làm một người ở đời thế nào cho hợp lẽ phải và đạo lý.
...
Sau khi có đợt virus bộc phát lần thứ hai, Giang Niệm liền không có ra khỏi cửa, trước đó khu vực an toàn còn tràn đầy người sống sót, giờ phút này lại một lần nữa biến thành luyện ngục trần gian, trên đường càng là có không ít Zombie đi qua đi lại, quân đội một mực không có động tác, chỉ là có mấy cái loa thỉnh thoảng phát ra một chút tin tức, để người sống sót cẩn thận, nói quân đội bên kia đang tổ chức cứu viện, cũng nói người sống sót phải đoàn kết lại vân vân, chỉ sợ quân đội cũng là tổn thất nặng nề.
Cô nhìn trời một chút, chỉ cảm thấy thế đạo thật thê lương, lại không thể làm gì.
A, vận mệnh.
Ở kiếp trước, thẳng đến mười năm sau đều không thể tìm được phương pháp giải quyết virus zombie, mọi người trừ mạnh mẽ hơn thì không có sự lựa chọn nào khác, không biết một thế này lại sẽ là như thế nào.
Giang Nguyên đi tới, nặng nề nói: "Chị, em giống như kích phát dị năng."
Giang Niệm nói: "Em kích phát ra dị năng gì?"
Giang Nguyên trong lòng bàn tay toát ra một chút lửa, kiên định nói: "Là dị năng hệ hỏa, chị, chờ em sử dụng thành thạo hơn, em liền đi tham gia quân đội!"
Giang Niệm sờ lên cái đầu to của Giang Nguyên, gật đầu một cái nói được.
"Mấy ngày tới em cứ luyện tập cho thật tốt, chị sẽ đi trước đem Zombie ở tiểu khu chúng ta giải quyết, bằng không thì chị sợ nguy hiểm sẽ càng lúc càng lớn, Zombie cũng đang tiến hóa, đến lúc đó ngay cả tiểu khu chúng ta cũng không ra được."
Cô từ trong quần áo lấy ra một quyển sách nhỏ, "Đây là một bộ quyền pháp, em xem rồi thử dùng lửa bao quanh nắm đấm, như vậy dị năng của em sẽ càng mạnh hơn."
Quyển sách này là cô lấy từ trong của hàng của hệ thống Chủ Thần Tấn Giang, những ngày này cô cũng chăm chỉ xem xét và âm thầm luyện tập qua, uy lực cực lớn, nếu luyện đến cực hạn, chỉ cần một đấm liền có thể đánh nát một tảng đá lớn! Phối hợp với dị năng hệ hỏa như vậy uy lực sẽ chỉ có lợi hại hơn.
Giang Nguyên như nhặt được bảo bối, chân thành nói: "Chị, chị yên tâm, em sẽ luyện tập thật tốt!"
"Ừm."
Cha Giang và mẹ Giang nghe nói Giang Niệm muốn đi ra ngoài thanh lý Zombie, lập tức bị dọa cho giật mình, mẹ Giang lại bắt đầu gạt lệ, cha Giang tìm tới cái xẻng mà ông một đường mang từ thành phố B đến đây, nói: "Con gái đừng sợ, cha cùng đi với con!"
Giang Nguyên cũng nói: "Con cũng phải đi!"
Mẹ Giang xem trái xem phải, lau một cái dao phay cũng muốn đi theo.
Giang Niệm nói: "Mẹ ở lại đi, sức của mẹ nhỏ, Zombie lần này sau đợt virus bộc phát so với trước đó còn lợi hại hơn mấy lần, mẹ không đối phó được, cha đi cùng con là được, Giang Nguyên em cứ ở nhà để quen thuộc với dị năng đi đã, sau khi quen thuộc rồi lại cùng mọi người cùng nhau đi ra ngoài, bằng không thì đến lúc em luống cuống tay chân chị còn phải để ý đến em, cho em thời gian một ngày có đủ không?"
Giang Nguyên nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đủ ạ!"
Giang Niệm khiêng gậy gỗ, cha Giang khiêng cái xẻng, hai người ra đi trong ánh mắt rưng rung tràn đầy nước mắt lại ra vẻ kiên cường của mẹ Giang.
Người bên ngoài nhìn còn nói hai cha con này đúng là kẻ ngu, lúc này không lo mà trốn kỹ đi còn ra oai làm anh hùng cái đếch gì, thật là khờ, còn ngu nữa. Nhưng mà vẫn có người tràn đầy nhiệt huyết, còn có chút tính người, những người đó đều khiêng cái xẻng gậy gỗ dao phay ra, nói người khác ngốc, ngươi làm ổ ở nhà để chờ chết thì không ngốc chắc?
Giang Nguyên nắm chặt lại nắm đấm, càng thêm kiên định quyết tâm phải thật mạnh mẽ của cậu, cậu muốn bảo vệ cha mẹ, còn muốn bảo vệ chị gái mình, về sau cậu còn muốn đi tham gia quân đội, bây giờ cậu cũng không phải đứa bé được bao bọc trong lâu đài nữa rồi.
___________________
Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, a a kít, ngủ ngon..
___________________
Chúc các nàng có một tuần mới vui vẻ nha!!!!
Đăng chương mới cho các nàng có động lực cho cả tuần nào..
Thật ra chương này là để bù cho các nàng vì mình đã mất tích khá lâu. Hehe...
Edit: An Minh Tuệ.
_____________________
Tần Việt mang người lên tới tầng bốn, bây giờ chỉ còn có mười một người bình thường còn sống sót cùng bốn người đồng đội đang dựa vào tường trong phòng nghỉ ngơi, một mặt may mắn đồng thời còn đối với Tần Việt có chút kiêng kị. Lý Minh còn đang bất tỉnh nằm trên mặt đất chưa tỉnh lại, Tần Việt từ trong phòng tìm ra mấy cái bàn trà cùng cái ghế ném ở trên bậc thang để tạm thời chặn Zombie dưới lầu đi lên, vừa rồi đội ngũ của bọn họ có hơn bốn mươi người, qua trong giây lát liền hi sinh hơn phân nửa, mà lão Hùng cùng Tiểu Mạch còn ở dưới lầu, chỉ sợ tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Hắn rã rời tựa ở trong hành lang, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc dúm dó, cầm bật lửa hồi lâu mới châm được.
Ngô Giang an ủi những người sống sót bị kinh sợ một chút, lại nhìn các đồng đội của mình đều tự tìm một nơi hẻo lánh để ngồi xuống, mặt đầy nặng nề, cảm xúc sa sút, trong lúc nhất thời yên tĩnh cực kỳ, anh ta nhìn Tần Việt đang ở bên ngoài không có đi vào, cũng đi theo ra ngoài.
Anh ta học dáng vẻ dựa vào vách tường của Tần Việt sau đó ngồi xuống, nói: "Anh Việt, anh đừng có tự trách, tình huống vừa rồi chúng ta đều biết anh là do bất đắc dĩ, nếu như không làm như vậy, người chết chính là chúng ta."
Tần Việt cười khổ một cái.
Hắn còn nhớ rõ có một năm hắn đi theo Lý Minh về quê của anh, lúc bọn họ về đến nơi thì đã rất muộn, mẹ Lý vội vàng rời giường nấu cho bọn họ mỗi người một bát mì trứng gà, còn cắt nhỏ thịt khô thành miếng, bỏ thật nhiều vào bát đến mức chứa không nổi, còn không ngừng gọi bọn họ mau ăn đi mau ăn đi, trong nồi vẫn còn.
Điều kiện gia đình của Lý Minh cũng không được tốt lắm, cha của anh bởi vì bệnh mà qua đời sớm, chính là mẹ Lý làm nhân viên quét dọn để kiếm tiền đem Lý Minh nuôi lớn, khiến cho cả người đều bị ốm đau bệnh tật, Lý Minh không muốn học lên cao nữa, sau khi tốt nghiệp trung học liền đi làm việc để kiếm tiền, về sau hắn học xong đại học ra lập nghiệp, lúc này mới gọi Lý Minh về làm cùng hắn, bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, cái gì khổ mà chưa ăn qua cái gì khó mà không cùng nhau vượt qua được, thật vất vả lắm mới có được khoảng thời gian mấy năm tốt hơn, nhưng không nghĩ sẽ phát sinh ra chuyện ngày hôm nay như vậy.
Ngô Giang vỗ vỗ bả vai Tần Việt, nói: "Lý Tử sẽ rõ."
Coi như rõ ràng, nhưng cái gai ở trong lòng chỉ sợ cũng sẽ ghim sâu không thể nào nhổ ra được.
Ngô Giang đứng dậy đi đến đầu bậc thang nhìn một chút, còn có thể nghe thấy có người đang va chạm vào ghế sô pha cùng mấy cái ghế, cùng với tiếng nuốt nước bọt phát ra từ yết hầu, Ngô Giang nhớ tới vừa rồi anh ta cũng kém chút nữa liền bị ăn, không khỏi hoảng sợ một trận, lại cảm thấy lo lắng, vị trí bây giờ của bọn họ không an toàn, nhất định phải tìm ra đường khác. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Bây giờ bên dưới đã bị lấp, cũng chỉ có thể đi lên.
Anh ta đang nghĩ ngợi, bên kia lại đột nhiên truyền đến âm thanh đánh nhau, anh ta nhìn lại, hóa ra Lý Minh đã tỉnh lại, một đấm đem Tần Việt đánh ngã xuống đất! Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của anh còn bay ra một lưỡi dao bằng nước khiến cho trên mặt Tần Việt có một vết cắt.
Ngô Giang vui mừng: "Lý Tử, cậu kích phát ra dị năng hệ thủy?"
Lý Minh luôn một mực không có kích phát được dị năng, bởi vì điều này mà anh còn sầu não uất ức hồi lâu, không nghĩ nó lại tới đột nhiên như vậy, thế mà kích phát ra được dị năng hệ thủy!
Cùng lúc đó, mặt khác còn có hai cô gái ở trong thành phố lúc đầu năn nỉ bọn họ cho đi cùng cũng kích phát được dị năng, một người là dị năng hệ phong, một người là dị năng hệ lực lượng, trong lúc nhất thời kích động không thôi, vừa khóc lại cười.
Tần Việt từ dưới đất bò dậy, hắn sờ vết thương ở trên mặt mình một cái, lại nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lý Minh, không nói một câu, càng không có giải thích một câu.
đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho anh ta thay đổi chủ ý?"
"Không phải còn có người tên là Tiểu Mạch sao? Làm sao bây giờ lại không nghe thấy tiếng của anh ta?"
Bọn họ núp ở phía sau thò đầu ra nhìn, tuy hiếu kì nhưng lại không dám tiến lên một bước.
Sau khi cái ghế cùng bàn trà đã được dịch chuyển khỏi, lão Hùng nhào tới, lúc này mới phát hiện ra nửa cánh tay của anh ta đã không còn, giờ phút này đang chảy máu, nhìn dị thường đáng sợ!
Bọn họ đem anh ta kéo lên tầng, mấy người có dị năng cũng đánh cho Zombie lùi lại, bàn trà cùng cái ghế lại một lần nữa được dịch vào để chặn cầu thang, để ngăn chặn Zombie đi lên.
Tần Việt tiến lên một bước, cởi áo khoác đem nửa cánh tay của lão Hùng buộc lại, nhanh chóng nói: "Chuyện gì xảy ra? Làm sao anh lại bị thương, Tiểu Mạch đâu?"
Trên mặt lão Hùng một chút huyết sắc cũng không có, đau khổ nói: "Không phải nói chúng ta là dị năng giả trong cơ thể có kháng thể, coi như bị cắn cũng sẽ không biến thành Zombie sao?"
Anh ta cùng Tiểu Mạch lựa chọn ở lại, lúc đầu nghĩ là đem cha mẹ của bọn họ trói lại, nhưng khi đó Zombie chừng ba mươi mấy, trong đó còn có mấy người đã từng là đồng đội với bọn họ, bọn họ không xuống tay được, mà đối phương lại cực kỳ mạnh mẽ, dị năng của bọn họ cũng sắp dùng hết, lúc đánh nhau không tránh khỏi việc bị thương, truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, may mắn bọn họ đều là dị năng hệ tốc độ, trước mắt là tìm được một cái gian phòng để trốn vào, lúc đầu là muốn đợi khôi phục chút dị năng sau đó nghĩ cách, nhưng mà không lâu sau, anh ta tận mắt nhìn thấy vết thương của Tiểu Mạch biến thành màu đen, sắc mặt bầm đen bắt đầu thối rữa, nhào lên cắn chính là một miếng!
Lão Hùng hai mặt đều là địch, mất một cánh tay chính là ở trong tình huống nguy hiểm đó.
Lão Hùng nói: "Tiểu Mạch biến thành Zombie, nhưng cậu ấy vẫn có thể sử dụng dị năng, tốc độ của cậu ấy lại đặc biệt nhanh, căn bản anh không phải là đối thủ của cậu ấy! Ngay cả cậu ấy ở đâu anh đều thấy không rõ! Quá nhanh, cậu ấy quá nhanh!" Trong ngôn ngữ tràn đầy hoảng sợ.
Nhất thời sắc mặt của Tần Việt cùng mấy người Ngô Giang, Lý Minh, Tiểu Trần đều ngưng trọng lại, còn có một số người trước đó bị ngộ thương cũng trong nháy mắt vạn phần hoảng sợ, che lấy cánh tay bị thương hận không thể đem nó chặt xuống.
Ngô Giang nói: "Không đúng, ở nơi này cũng có người bị thương, nhưng cũng không hề biến thành Zombie, làm sao Tiểu Mạch lại biến thành Zombie được? Có phải mấy anh đã làm cái gì hay không?"
Lão Hùng lắc đầu: "Anh cũng không biết, liệu có phải là do cậu ấy bị thương quá nghiêm trọng, bị trúng độc qua sâu?"
Lão Hùng mang đến lượng tin tức khiến cho trong lúc nhất thời lòng người nặng nề vạn phần, vốn là bọn họ đã tiêu hao không ít dị năng, chính là thời điểm suy yếu nhất, bây giờ còn mang theo mấy người bình thường không có chút lực phản kích nào, đối đầu với mấy người Tiểu Mạch căn bản không chiếm được chỗ tốt.
Tần Việt quyết định thật nhanh: "Đi, chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu quả thật giống như lão Hùng nói như vậy, vậy không thể lại tiếp tục chờ đợi ở trong này." Mà lão Hùng cánh tay bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu như không nhanh chóng cầm máu, xử lý vết thương, chỉ sợ lão Hùng cũng sẽ phải nằm lại ở đây.
Bây giờ đi xuống dưới là không thể nào, chỉ có thể đi lên, nhìn xem có biện pháp nào hay không, hoặc tìm phương pháp nhảy sang một tòa nhà cao tầng khác ở gần đó.
Tiểu Trần là dị năng giả hệ lực lượng, một tay anh nâng lão Hùng, đi theo Tần Việt, mấy người Ngô Giang đi phía sau lưng hướng trên tầng đi lên. Bây giờ chỗ của bọn họ chính là ở một tòa nhà văn phòng cao tầng chừng mười mấy tầng, thang máy cũng đã sớm bởi vì không có điện mà ngừng hoạt động, bọn họ chỉ có thể đi cầu thang bộ để đi lên, tất cả đều bước đi nhanh chóng ngừng cũng không dám ngừng, Tiểu Trần nhìn trạng thái của lão Hùng một chút, vội nói: "Anh Việt, trên đường đi tới đây em nhìn thấy giống như bên trái có một tiệm thuốc, bên kia còn có cửa hàng, chúng ta đi tiệm thuốc xem trước, bằng không thì em sợ lão Hùng không chống đỡ được bao lâu."
Tần Việt ừ một tiếng.
Chờ đến lúc lên đến mái nhà, Tần Việt mới phát hiện nơi này bốn phía đều là tòa nhà cao tầng, đường phố đối diện lại quá xa, mà trên đường phố cũng có không ít Zombie đang đi lại, giống như là ngửi thấy hương vị của máu, bọn chúng cùng nhau ngẩng đầu, duỗi dài cánh tay gào thét. Chỉ có bên cạnh có một tòa nhà cao không sai biệt cho lắm với độ cao của tòa nhà mà họ đang đứng, nhưng khoảng cách hơi xa một chút, nhất định phải có cái gì đó làm cầu nối thì mới có thể sang được.
"Đi xem có phòng nào có thang hay không, nếu mà có, thì chúng ta liền leo đến phía đối diện."
Một nhóm của bọn họ đối với cấu tạo bên trong của tòa nhà này cũng không hiểu rõ, tốn không ít thời gian mới tìm được một cái thang gấp ở bên trong phòng chứa đồ, sau khi duỗi thang ra, ngược lại là vừa vặn có thể đến được phía đối diện. Ngô Giang đi qua trước tiên, sau khi xác nhận an toàn mới để người già và phụ nữ đi qua, bọn họ nhát gan, lại khẩn trương thái quá cùng sợ hãi, hành động liền càng thêm chậm chạp, huống chi cái thang gấp này vốn là yếu ớt, một lần chỉ có thể đi qua một người... Muốn toàn bộ tất cả mọi người cùng đi qua, chỉ sợ sẽ tiêu tốn không ít thời gian.
Chẳng được bao lâu, người canh giữ ở hành lang đột nhiên hô to: "Anh Việt làm sao bây giờ, em cảm giác Zombie đang đi lên, em nghe được âm thanh của bọn chúng đang tới gần!"
Tần Việt cảm thấy trầm xuống, "Anh đi xem một chút."
Lý Minh nói: "Em cũng đi."
Hai người đi đến đầu bậc thang, phát hiện chướng ngại vật bọn họ bố trí trước đó xác thực không có đưa đến tác dụng quá lớn, truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad của AnMinhTue, những Zombie đó đang chậm rãi đi lên, không chỉ có như thế, có thể là do lão Hùng tản ra mùi máu tanh đang hấp dẫn bọn chúng, liền ngay cả Zombie ở dưới mặt đất giống như cũng đang liều mạng trèo lên trên.
Tràng cảnh kia xuất hiện, để cho người ta rùng mình, toàn thân phát lạnh.
Tần Việt nói: "Để tốc độ của bọn họ nhanh lên, không được nhìn xuống mặt đất, nếu mà cứ lề mề như vậy, tất cả chúng ta đều phải chết ở chỗ này!"
"A --!!" Ngay tại lúc Tần Việt vừa dứt lời, đột nhiên bên kia truyền đến một tiếng rít lên-- đó là một người đàn ông tò mò nên đã đưa cổ nhìn xuống phía dưới lại không biết bị thứ gì bắt đi kéo xuống tầng! Liền ngay cả kẻ địch là ai bọn họ cũng không nhìn thấy, lúc cuống quít chạy ra nhìn, liền ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy!
Lão Hùng đang ngồi dựa vào đất suy yếu nói: "Đó là Tiểu Mạch, khẳng định là cậu ta."
Thứ đó không chỉ có tốc độ nhanh mà ngay cả đến cái bóng cũng đều nhìn không thấy, đã vậy còn có thể vượt nóc băng tường sao?
Lời này vừa nói ra, càng khiến cho lòng người bàng hoàng, liền ngay cả người đang chậm chạp nhúc nhích di chuyển trên thang bên kia cũng nhanh thêm mấy phần. Đợi đến lúc toàn bộ người già cùng phụ nữ đều bò qua, còn thừa lại hai người đàn ông không có sở hữu dị năng, bọn họ vừa bò lên thang, Zombie vừa rồi biến mất bỗng nhiên lại xuất hiện, nó máu me khắp người, xấu xí đáng sợ, trên thân còn có cái ** hương vị, gương mặt xanh trắng lờ mờ có thể nhìn ra đây chính là Tiểu Mạch.
Mặt mũi lão Hùng tràn đầy thống khổ, khóc thút thít nói: "Anh sai rồi, anh sai rồi! Nếu như anh biến thành Zombie, nhất định mấy người phải giết anh, nhất định phải giết anh, anh không muốn biến thành quái vật giết hại đồng bào của mình!" Nghĩ đến lúc này cha mẹ anh ta đang lẫn trong đám người đó, anh ta càng cảm thấy hối hận không thôi, hẳn là anh ta nên tự tay giết bọn họ, đó mới là con đường tắt duy nhất để bọn họ có thể nghỉ ngơi! Anh ta không muốn trở thành quái vật ăn thịt người, khẳng định cha mẹ của bọn họ càng không muốn trở thành kẻ cầm đầu hại chết người thân của mình!
Nghĩ đến chỗ này, anh ta đột nhiên đứng bật dậy, phóng tới chỗ của Tiểu Mạch! Tự nhiên mấy người Tần Việt, Lý Minh, Tiểu Trần cũng gia nhập cuộc chiến, nhưng mà không ai có thể ngờ rằng ngoài trừ Tiểu Mạch ra, thì còn có một Zombie không biết từ nơi nào lại đột nhiên nhào tới một cái, sức mạnh kinh người, so với Tiểu Mạch chỉ có hơn chứ không kém, mấy người Tần Việt bị ép đến mức không thở được, Triệu Khoa sơ ý một chút thế mà bị xé nát cổ, ngay cả kêu to cũng không kịp liền tắt thở, một chiêu đắc thủ, nó lại bắt Hầu Tiến...
Tần Việt vội la lên: "Lý Minh, cậu mang theo lão Hùng tranh thủ thời gian rút lui!"
Lão Hùng nhìn máu của mình đang dần biến thành màu đen một chút, đau thương cười một tiếng, "Tần Việt, cám ơn em, coi như đời này của anh không có phí công quen biết một người anh em như em."
Tần Việt cảm thấy không tốt, quả nhiên, chỉ thấy lão Hùng tìm đúng thời cơ đột nhiên nhào tới, dùng sức lực cuối cùng của mình ôm chặt lấy con Zombie hệ lực lượng kia, kêu to một tiếng rồi xông về phía trước, trực tiếp từ tầng mười của tòa nhà rơi xuống!
"Lão Hùng!"
Yên tĩnh.
...
Phanh, phanh phanh -- cửa sắt đóng chặt của tầng cao nhất cũng bị kịch liệt va chạm, là Zombie đã đuổi tới!
Tròng mắt Tần Việt đỏ lên, Lý Minh cũng là một mặt đau khổ, Ngô Giang đứng ở toàn nhà đối diện, lắc đầu thở dài.
Thế nhưng không cho bọn họ kịp suy nghĩ nhiều, bây giờ kẻ địch còn chưa giải quyết.
Tần Việt nói: "Lý Minh, cậu cùng Tiểu Trần rút lui trước."
Lý Minh nhìn Tần Việt một chút, kiên quyết nói: "Anh Việt, em biết dị năng của anh cũng đã dùng sắp hết, trước đó em một mực không có ra sức, lần này để em đến lót đằng sau, anh đi trước!"
Tiểu Trần đã lên cái thang, lấy tốc độ nhanh nhất hướng toàn nhà đối diện bò sang.
Tần Việt cùng Lý Minh lưng tựa lưng, đề phòng Tiểu Mạch tập kích, tốc độ của cậu ta rất nhanh, thậm chí so với thời điểm cậu ta là người đều nhanh hơn gấp mấy lần, dị năng của Tần Việt cơ hồ đã tiêu hao hầu như không còn, Lý Minh mặc dù còn có dư lực, nhưng mà lưỡi dao nước của anh luôn luôn không theo kịp Tiểu Mạch, phối hợp cùng Tần Việt mới có thể mấy lần đem Tiểu Mạch bức lui.
Tiểu Trần đã bò qua, Tần Việt lên cái thang trước, động tác nhanh chóng đồng thời cũng bổ ra một tia chớp giảm bớt áp lực cho Lý Minh, toàn bộ tinh thần của Lý Minh đều trong trạng thái đề phòng, nhưng mà liền một cái tích tắc, Tiểu Mạch đã nhảy vọt rơi vào bên trên cái thang! Giờ phút này Tần Việt vừa mới chạy đến vị trí trung ương, cái thang đột ngột lắc lư, mấy người ở phía toàn nhà đối diện truyền đến tiếng kêu to, một số người còn không chịu nổi, thét chói tai sau đó chạy xuống dưới lầu!
Tần Việt không dám quay lưng về phía Tiểu Mạch, hắn lập tức xoay người lại, đề phòng nhìn cậu ta, Lý Minh một tay đè chặt cái thang một tay phát động lưỡi dao nước, lớn tiếng nói: "Ngô Giang, nhanh công kích Tiểu Mạch!"
Những người còn lại bây giờ, chỉ có Ngô Giang cùng với một cô gái mới kích phát dị năng là hệ nguyên tố, mấy người khác đều là dị năng hệ vật lý, muốn công kích Tiểu Mạch đang đứng ở trên thang, trừ bọn họ ra liền không còn người nào khác. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue. Nhưng mà cô gái kia cũng vừa mới kích phát dị năng, ngay cả sử dụng như thế nào cũng không biết, lung tung phóng ra mấy cột nước nhỏ sau đó đầu đã đầy mồ hôi!
Ngô Giang chảy mồ hôi lạnh, lớn tiếng trả lời: "Tớ đã không có dị năng!"
Tần Việt lấy ra gậy gỗ ở sau thắt lưng, toàn bộ tinh thần đều là đề phòng.
Bây giờ bọn họ là gặp phải đối thủ mạnh, Zombie không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, càng không biết sợ hãi, bọn chúng chỉ có khát vọng đối với máu thịt, trừ phi đưa chúng nó triệt để giết chết, nếu không liền không chết không thôi! Tay hắn cầm gậy gỗ, hai đạo cột nước của Lý Minh cũng đánh về phía Tiểu Mạch, đồng thời Tần Việt cũng tích góp lại dị năng hệ lôi rồi bổ tới, Tiểu Mạch lại giẫm mạnh cái thang mấy lần, hướng về phía Tần Việt đánh tới! Tần Việt quay đầu liền chạy, nhưng mà đột nhiên, hắn lại chỉ cảm thấy dưới chân chợt nhẹ, cái thang rơi xuống! Hắn cũng đi theo mất trọng lượng, lúc ngẩng đầu, trông thấy chính tay Ngô Giang đã đẩy rơi thang xuống, hắn kinh ngạc, trông thấy ở đáy mắt Ngô Giang là sợ hãi cùng ngoan tuyệt...
...
Cùng lúc đó, Tiểu Mạch không có lối thoát, gào lên một tiếng cũng rơi xuống theo.
Tòa nhà mười tầng, có lợi hại hơn nữa cũng sẽ bị ngã đến thịt nát xương tan!
Lý Minh kinh hô: "Anh Việt!"
Kỳ thật anh chưa từng có hận qua Tần Việt, thứ anh hận chính là thế đạo này, càng hận hơn chính là bản thân anh.
Đùng -- cửa sắt của tầng cao nhất bị phá tan.
* Thế: Đời, cuộc đời, cõi trần. Đạo: đường lối phép tắc phải theo.
Thế đạo là đạo xử thế, đạo ở đời, tức là đường lối phép tắc dạy làm một người ở đời thế nào cho hợp lẽ phải và đạo lý.
...
Sau khi có đợt virus bộc phát lần thứ hai, Giang Niệm liền không có ra khỏi cửa, trước đó khu vực an toàn còn tràn đầy người sống sót, giờ phút này lại một lần nữa biến thành luyện ngục trần gian, trên đường càng là có không ít Zombie đi qua đi lại, quân đội một mực không có động tác, chỉ là có mấy cái loa thỉnh thoảng phát ra một chút tin tức, để người sống sót cẩn thận, nói quân đội bên kia đang tổ chức cứu viện, cũng nói người sống sót phải đoàn kết lại vân vân, chỉ sợ quân đội cũng là tổn thất nặng nề.
Cô nhìn trời một chút, chỉ cảm thấy thế đạo thật thê lương, lại không thể làm gì.
A, vận mệnh.
Ở kiếp trước, thẳng đến mười năm sau đều không thể tìm được phương pháp giải quyết virus zombie, mọi người trừ mạnh mẽ hơn thì không có sự lựa chọn nào khác, không biết một thế này lại sẽ là như thế nào.
Giang Nguyên đi tới, nặng nề nói: "Chị, em giống như kích phát dị năng."
Giang Niệm nói: "Em kích phát ra dị năng gì?"
Giang Nguyên trong lòng bàn tay toát ra một chút lửa, kiên định nói: "Là dị năng hệ hỏa, chị, chờ em sử dụng thành thạo hơn, em liền đi tham gia quân đội!"
Giang Niệm sờ lên cái đầu to của Giang Nguyên, gật đầu một cái nói được.
"Mấy ngày tới em cứ luyện tập cho thật tốt, chị sẽ đi trước đem Zombie ở tiểu khu chúng ta giải quyết, bằng không thì chị sợ nguy hiểm sẽ càng lúc càng lớn, Zombie cũng đang tiến hóa, đến lúc đó ngay cả tiểu khu chúng ta cũng không ra được."
Cô từ trong quần áo lấy ra một quyển sách nhỏ, "Đây là một bộ quyền pháp, em xem rồi thử dùng lửa bao quanh nắm đấm, như vậy dị năng của em sẽ càng mạnh hơn."
Quyển sách này là cô lấy từ trong của hàng của hệ thống Chủ Thần Tấn Giang, những ngày này cô cũng chăm chỉ xem xét và âm thầm luyện tập qua, uy lực cực lớn, nếu luyện đến cực hạn, chỉ cần một đấm liền có thể đánh nát một tảng đá lớn! Phối hợp với dị năng hệ hỏa như vậy uy lực sẽ chỉ có lợi hại hơn.
Giang Nguyên như nhặt được bảo bối, chân thành nói: "Chị, chị yên tâm, em sẽ luyện tập thật tốt!"
"Ừm."
Cha Giang và mẹ Giang nghe nói Giang Niệm muốn đi ra ngoài thanh lý Zombie, lập tức bị dọa cho giật mình, mẹ Giang lại bắt đầu gạt lệ, cha Giang tìm tới cái xẻng mà ông một đường mang từ thành phố B đến đây, nói: "Con gái đừng sợ, cha cùng đi với con!"
Giang Nguyên cũng nói: "Con cũng phải đi!"
Mẹ Giang xem trái xem phải, lau một cái dao phay cũng muốn đi theo.
Giang Niệm nói: "Mẹ ở lại đi, sức của mẹ nhỏ, Zombie lần này sau đợt virus bộc phát so với trước đó còn lợi hại hơn mấy lần, mẹ không đối phó được, cha đi cùng con là được, Giang Nguyên em cứ ở nhà để quen thuộc với dị năng đi đã, sau khi quen thuộc rồi lại cùng mọi người cùng nhau đi ra ngoài, bằng không thì đến lúc em luống cuống tay chân chị còn phải để ý đến em, cho em thời gian một ngày có đủ không?"
Giang Nguyên nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đủ ạ!"
Giang Niệm khiêng gậy gỗ, cha Giang khiêng cái xẻng, hai người ra đi trong ánh mắt rưng rung tràn đầy nước mắt lại ra vẻ kiên cường của mẹ Giang.
Người bên ngoài nhìn còn nói hai cha con này đúng là kẻ ngu, lúc này không lo mà trốn kỹ đi còn ra oai làm anh hùng cái đếch gì, thật là khờ, còn ngu nữa. Nhưng mà vẫn có người tràn đầy nhiệt huyết, còn có chút tính người, những người đó đều khiêng cái xẻng gậy gỗ dao phay ra, nói người khác ngốc, ngươi làm ổ ở nhà để chờ chết thì không ngốc chắc?
Giang Nguyên nắm chặt lại nắm đấm, càng thêm kiên định quyết tâm phải thật mạnh mẽ của cậu, cậu muốn bảo vệ cha mẹ, còn muốn bảo vệ chị gái mình, về sau cậu còn muốn đi tham gia quân đội, bây giờ cậu cũng không phải đứa bé được bao bọc trong lâu đài nữa rồi.
___________________
Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, a a kít, ngủ ngon..
___________________
Chúc các nàng có một tuần mới vui vẻ nha!!!!
Đăng chương mới cho các nàng có động lực cho cả tuần nào..
Thật ra chương này là để bù cho các nàng vì mình đã mất tích khá lâu. Hehe...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook