Ta Có Dược A!
-
Chương 316: Tam phương
Edit: Cám ❤.
Trong đại điện u ám, toàn bộ không gian tối đen như mực, chỉ có lô đỉnh thật lớn ở giữa phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ.
Tử Diễm Lam Tâm Hỏa thích nhất là hoàn cảnh tối đen, bản thân nó lại chính là một loại dị hỏa thượng đẳng dùng để luyện dược.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, một người mặc áo choàng dài từ ngoài tiến vào, đứng trước lô đỉnh.
Trong ngọn lửa màu tím, một khuôn mặt già nua xuất hiện phía sau lò.
Đây là một lão nhân cao gầy, dáng vẻ tiều tụy, thoạt nhìn thọ nguyên sắp hết, sắp tọa hóa.
Lão giả đăm chiêu nói: "Ngươi tới làm gì?" Ông khẽ nói: "Lão phu sẽ không đồng ý việc thay đổi thiếu chủ. Hiện giờ dòng chính tuy yếu, nhưng huyết thống vẫn còn lưu truyền đó, nhị tiểu thư cùng tam công tử đều rất nhanh nhạy, ngày sau chưa chắc không thể đạt đến cảnh giới của lão phu. Nhi tử dòng thứ mặc dù tư chất tốt, nhưng so với nhị tiểu thư tam công tử cũng không thắng nổi, bọn họ hiện tại chỉ mới hơn mười tuổi, lão phu vẫn có thể hỗ trợ chúng đến khi trưởng thành. Ta biết ngươi muốn chấn hưng chi thứ, nhưng lão phu sẽ không đồng ý."
Người tới giọng nói nhẹ nhàng, mang theo hàm ý mê hoặc: "Thái thượng trưởng lão, ngài cũng là xuất thân từ chi thứ, vậy tại sao lại luôn đứng về phía dòng chính? Chi thứ đúng là có lỗi với ngài, nhưng chuyện đã qua gần ngàn năm, người có lỗi với ngài cũng mất lâu rồi, hiện giờ chi thứ mới là người có huyết thống thân cận nhất với ngài, không phải sao?"
Lão giả hừ lạnh: "Năm đó lão phu đã đáp ứng gia chủ sẽ bảo hộ Hồ gia, đương nhiên sẽ lấy Hồ gia làm trọng. Ngươi nói chuyện năm đó đã qua gần ngàn năm không sai, nhưng ngàn năm sau, huyết mạch chi thứ không biết đã qua bao nhiêu thế hệ, cùng lão phu chưa chắc đã thân cận nhất." Giọng lão nhân đột nhiên sắc bén lên: "Ngươi nếu muốn dùng chuyện này đến đả động ta, tuyệt đối không thể nào, ngươi tốt nhất nên rút lui đi!."
Người tới nhẹ giọng cười cười: "Không sai, lần này ta tới thuyết phục thái thượng trưởng lão không chỉ có nhiêu đó." Giọng hắn càng lúc càng trầm: "Ngài hẳn còn nhớ trong chi thứ ta còn có một Luyện dược sư Huyền cấp. Cảnh giới Huyền khí là Hợp Nguyên cảnh, cảnh giới Linh Đạo là Đan Thần cảnh."
Lão giả nói: "Không sai, thì đã sao?"
Người tới nói: "Vãn bối lo lắng tình hình hiện tại của Hồ gia, những năm gần đây vẫn luôn tìm kiếm phương pháp hóa giải nguy nan. Trước đó mấy ngày rốt cuộc cũng có tin tức của Linh Thần thảo, vãn bối may mắn đoạt được trong tay, hiện giờ chỉ cần ngài chịu ra tay hỗ trợ, đem nó luyện chế thành dược thủy cấp Hồ Tiêu sử dụng, như thế hắn sẽ có thể từ Hợp Nguyên cảnh đột phá Vũ Hóa cảnh, đồng thời cảnh giới Linh Đạo cũng sẽ có bước tiến mới... Đến lúc đó, hắn chỉ cần củng cố một thời gian ngắn, chẳng phải đã có thể trở thành Luyện dược sư Huyền cấp rồi sao?"
Thân hình lão giả chấn động, vung tay, ngọn lửa trong lò theo đó bừng lớn, đem toàn bộ đại sảnh cơ hồ chiếu sáng một nửa: "Việc này là thật sao? Ngươi thật sự lấy được Linh Thần thảo?"
Người nọ nhẹ giọng nói: "Luyện dược sư chúng ta tu hành khó khăn, tuy rằng không vướng phải bình cảnh, nhưng một ít đan dược gia tăng nội khí ngày thường cũng chỉ bổ sung nguyên khí mà thôi, không thể giúp chúng ta đột phá. Nhưng trời cao không phụ lòng người, linh dược hòa tan trong dược thủy có thể khiến cảnh giới gia tăng... Những gì người dạy dỗ vãn bối, vãn bối đều nhớ rõ. Linh Thần thảo cũng là một trong những gì người giành dạy năm đó, vãn bối càng không thể quên. Cảnh giới Linh Đạo Hồ Tiêu miễn cưỡng đã đủ, sau khi dùng dược thủy của Linh Thần thảo, chỉ cần đánh sâu vào bình cảnh Huyền Khí tất nhiên sẽ có thể đột phá. Chỉ là nếu trực tiếp nuốt linh dược, sẽ bị dược lực khủng bố của nó tổn thương, khó lòng đạt được. Vì thế mới đến làm phiền ngài, trước đem nó hòa tan.... Bảo toàn dược tính tối đa của nó là được."
Lão giả chậm rãi thở dài: "Sau việc này, chi thứ Hồ Tiêu sẽ quật khởi, mà chi thứ Hồ gia cũng trỗi dậy. Đến lúc đó, các ngươi sẽ đối xử với Trường An, Trường Bích cùng Trường Phong thế nào?"
Người tới nói: "Ngài cứ yên tâm, dòng chính tự nhiên không còn là người thừa kế Hồ gia, nhưng vẫn là người Hồ gia."
Lão giả trầm mặc.
Rất lâu sau, ông nói: "Nếu đã như vậy, lão phu không thể chối từ."
Mặc dù, lấy thọ nguyên cùng trạng thái hiện giờ của ông, khi luyện chế xong Linh Thần thảo đó cũng là ngày chết.
Người tới cười: "Ngài không hổ là người được Hồ gia coi trọng nhất."
Lão giả chậm rãi phất tay: "Đi đi, để lại Linh Thần thảo là được."
Người tới cung cung kính kính đặt xuống một chiếc hộp, sau đó rời đi.
Đại điện toàn bộ đóng cửa, không còn bất cứ âm thanh nào.
Chỉ có ngọn lửa màu tím mờ nhạt không ngừng phát sáng.
Lại nói đến Cố Tá cùng đám người Hồ Trường An bị ngăn người cấm địa, vô luận khuyên can thế nào đối phương cũng một mực không cho bọn họ tiến vào, trưởng lão thủ vệ ở đây cũng không hề châm chước.
Cố Tá nghi hoặc, lặng hỏi: "Trường Phong, nếu đã thế, các ngươi vẫn muốn tiến vào cấm địa sao?"
Hồ Trường Phong tuổi nhỏ, dù ổn trọng thế nào cũng không thể ứng biến nổi.
Hồ Trường Bích tranh thủ thời gian dài vẫn không có kết quả, vẻ mặt chán nản.
Cố Tá thở dài: "Chúng ta hiện tại có hai lựa chọn."
Hồ Trường Bích vội hỏi: "Lựa chọn gì a?"
Cố Tá nói: "Thứ nhất, chúng ta từ bỏ cấm địa, cùng nhau trở về, Trường An huynh vẫn nên đột phá trong viện."
Hồ Trường Bích vội nói: "Không được đâu! Đối với đại ca rất bất lợi!"
Cố Tá mở miệng nói: "Thứ hai chính là chúng ta cùng nhau xông vào cấm địa.... Nhưng ta là người ngoài, nếu tiến vào cấm địa, các ngươi có khả năng sẽ bị trừng phạt."
Hồ Trường Bích ngây ngốc.
Này đương nhiên cũng không được a! Nói thế nào đi nữa, A Tá đại ca cũng không phải người Hồ gia bọn họ....
Hồ Trường Phong nghe xong hai lựa chọn này, trong lòng cực kì nôn nóng.
Giúp đại ca, hay là vi phạm quy củ gia tộc?
Này, nên làm như thế nào mới tốt a!
Hồ Trường Bích buột miệng thốt ra: "Vậy A Tá đại ca chờ ở bên ngoài...." Nói đến đây, nàng đột nhiên im bặt.
Nàng bỗng nghĩ đến, nếu để Cố Tá ở lại bên ngoài một mình, người bên ngoài nhất định sẽ xả giận lên người Cố Tá. Lại nói, chỉ dựa vào thực lực ba người bọn họ căn bản không có biện pháp vượt qua hộ vệ tiến vào cấm địa, mà nếu Cố Tá đã đưa ra lựa chọn này, vậy hẳn là có biện pháp?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hồ Trường Bích cực kì do dự, rốt cuộc dậm chân nói: "Vẫn là tiền đồ đại ca quan trọng nhất, A Tá đại ca, ngươi nói cái gì chúng ta liền làm cái đó!"
Cố Tá trầm ngâm một lúc, gật đầu: "Hiện tại cái gì cũng không dễ làm, chúng ta trở về trước, chờ buổi tối bọn họ buông lỏng cảnh giác lại đến..."
Hồ Trường Bích hiểu rõ, nhíu mày: "Khi nào thì đại ca đột phá...."
Cố Tá nói: "Yên tâm, vốn cũng phải đến tối mới đột phá a."
Hồ Trường Bích thoáng yên tâm.
Sau đó, nàng oán hận trừng mắt nhìn nhóm thủ vệ kia, lại cùng Hồ Trường Phong nâng thau tắm xoay người rời đi.
Sau khi trở về, mấy người Cố Tá vẫn chờ trong luyện dược phòng.
Hồ Trường Bích nôn nóng đi tới đi lui, nàng là một tiểu cô nương hiện tại lại gánh trách nhiệm rất lớn, dù lựa chọn huynh trưởng, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi bất an.
Cố Tá nghĩ nghĩ, rốt cuộc đem nghi vấn trong lòng hỏi Hồ Trường Bích: "Tình cảnh Trường An huynh ở Hồ gia đã nghiêm trọng đến nước này rồi sao?"
Hồ Trường Bích chần chừ nói: "Hẳn là sẽ không....."
Cố Tá có chút nghĩ không ra, nhưng dù gì cũng là chuyện nhà người ta, vì thế chỉ nhắc nhở một câu: "Không biết là do thái thượng trưởng lão không còn che chở các ngươi, hay là thực lực chi thứ đã trở nên cường đại như vậy, các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lí thật tốt đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Trường Phong trắng bệch.
Hồ Trường Bích tâm loạn cào cào, nhất thời cũng không suy nghĩ được gì, đành nói: "Chúng ta khi nào vào cấm địa? Làm sao đi? A Tá đại ca, ngươi có kế hoạch gì không?"
Cố Tá sắp xếp suy nghĩ của mình một chút, lại nói: "Chỗ ta có một thứ có công dụng nhất định, mặc khác ta cũng luyện chế ra một ít Quỷ Đan, nếu dùng với số lượng lớn...."
Hồ Trường Bích cùng Hồ Trường Phong cẩn thận lắng nghe, không dám có nửa phần sơ sót.
Bọn họ đều biết, đây là cơ hội duy nhất của đại ca nhà mình.
Trên đường đá bằng phẳng, một đội nhân mã áp tải đoàn xe thật dài, lao nhanh về phía trước.
Đội nhân mã hình dáng kì lạ, tuy rằng dáng đi cùng diện mạo tương tự con người, nhưng bởi vì trên người mang theo đặc thù bất đồng, thấy rõ họ không phải nhân loại thuần khiết, mà là dị tộc.
Cầm đầu là nam trung niên mập mạp mắt chuột, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng lóe lên tia gian xảo, có thể thấy hắn là một người cực kì khôn khéo.
Hai bên trái phải nam trung niên còn có một thanh niên đuôi khuyển, tai trái dựng thẳng, mũi phải hơi run, thập phần cảnh giác.
Hai bên xe tải có hai mươi thanh niên đầu trâu, thân thể cường tráng, cao lớn vạm vỡ, hơi thở linh hoạt dũng mãnh, nhưng tướng mạo thoạt nhìn hàm hậu, thực lực không yếu.
Trong đó, người có sức lực lớn nhất cầm một thanh thiết kỳ ( lá cờ sắt) cực lớn trong tay. Giữa huyết kỳ có in một dấu tay đẫm máu, bên cạnh còn có chữ viết được mạ vàng thật to.
Dần dần, cả đội tiến vào một tòa thành lớn, sau khi nói vài câu với người gác thành, liền tiến quân thần tốc hòa nhập vào con phố phồn hoa nhất kinh thần.
Về sau có thị vệ nhìn thấy đội trưởng không tiến hành thêm một lần vòi tiền, không khỏi tò mò: "Đội trưởng, ngươi sao lại không ngăn họ lại xin chút phí đi đường a?"
Đội trưởng thân mang giáp trụ cười lạnh: "Tiền của Thập Tuyệt Tông, ngươi cũng muốn lấy sao?"
Thị vệ tức khắc rụt cổ: "Người của Thập Tuyệt Tông a, bọn họ tới đây làm gì? Thu thuế sao?"
Đội trưởng nói không nên lời: ".... Ngươi không nhìn thấy kí hiệu đánh trên thiết kỳ sao?"
Thị vệ chần chờ: "Huyến ấn! Hóa Huyết Điện?"
Đội trưởng: "Ngươi còn nhớ Hóa Huyết Điện gần đây nhất có động tĩnh gì không?"
Thủ vệ cả kinh: "Thiên Kiêu mãn tinh!"
Đến đây, đội trưởng mới gật đầu nói: "Mỗi một thế lực khi thu dụng Thiên Kiêu, vì tích lũy tư bản cho Thiên Kiêu tất nhiên đều sẽ phô khai sản nghiệp. Ngươi xem những người áp tải đó toàn là dị tộc, bọn họ tất nhiên đều là Nô tộc của vị Thiên Kiêu mới kia, lần này đến đây, chính là muốn đem sản nghiệp truyền bá đến Hỗn Vận Thành chúng ta...."
_____________
Trong đại điện u ám, toàn bộ không gian tối đen như mực, chỉ có lô đỉnh thật lớn ở giữa phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ.
Tử Diễm Lam Tâm Hỏa thích nhất là hoàn cảnh tối đen, bản thân nó lại chính là một loại dị hỏa thượng đẳng dùng để luyện dược.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, một người mặc áo choàng dài từ ngoài tiến vào, đứng trước lô đỉnh.
Trong ngọn lửa màu tím, một khuôn mặt già nua xuất hiện phía sau lò.
Đây là một lão nhân cao gầy, dáng vẻ tiều tụy, thoạt nhìn thọ nguyên sắp hết, sắp tọa hóa.
Lão giả đăm chiêu nói: "Ngươi tới làm gì?" Ông khẽ nói: "Lão phu sẽ không đồng ý việc thay đổi thiếu chủ. Hiện giờ dòng chính tuy yếu, nhưng huyết thống vẫn còn lưu truyền đó, nhị tiểu thư cùng tam công tử đều rất nhanh nhạy, ngày sau chưa chắc không thể đạt đến cảnh giới của lão phu. Nhi tử dòng thứ mặc dù tư chất tốt, nhưng so với nhị tiểu thư tam công tử cũng không thắng nổi, bọn họ hiện tại chỉ mới hơn mười tuổi, lão phu vẫn có thể hỗ trợ chúng đến khi trưởng thành. Ta biết ngươi muốn chấn hưng chi thứ, nhưng lão phu sẽ không đồng ý."
Người tới giọng nói nhẹ nhàng, mang theo hàm ý mê hoặc: "Thái thượng trưởng lão, ngài cũng là xuất thân từ chi thứ, vậy tại sao lại luôn đứng về phía dòng chính? Chi thứ đúng là có lỗi với ngài, nhưng chuyện đã qua gần ngàn năm, người có lỗi với ngài cũng mất lâu rồi, hiện giờ chi thứ mới là người có huyết thống thân cận nhất với ngài, không phải sao?"
Lão giả hừ lạnh: "Năm đó lão phu đã đáp ứng gia chủ sẽ bảo hộ Hồ gia, đương nhiên sẽ lấy Hồ gia làm trọng. Ngươi nói chuyện năm đó đã qua gần ngàn năm không sai, nhưng ngàn năm sau, huyết mạch chi thứ không biết đã qua bao nhiêu thế hệ, cùng lão phu chưa chắc đã thân cận nhất." Giọng lão nhân đột nhiên sắc bén lên: "Ngươi nếu muốn dùng chuyện này đến đả động ta, tuyệt đối không thể nào, ngươi tốt nhất nên rút lui đi!."
Người tới nhẹ giọng cười cười: "Không sai, lần này ta tới thuyết phục thái thượng trưởng lão không chỉ có nhiêu đó." Giọng hắn càng lúc càng trầm: "Ngài hẳn còn nhớ trong chi thứ ta còn có một Luyện dược sư Huyền cấp. Cảnh giới Huyền khí là Hợp Nguyên cảnh, cảnh giới Linh Đạo là Đan Thần cảnh."
Lão giả nói: "Không sai, thì đã sao?"
Người tới nói: "Vãn bối lo lắng tình hình hiện tại của Hồ gia, những năm gần đây vẫn luôn tìm kiếm phương pháp hóa giải nguy nan. Trước đó mấy ngày rốt cuộc cũng có tin tức của Linh Thần thảo, vãn bối may mắn đoạt được trong tay, hiện giờ chỉ cần ngài chịu ra tay hỗ trợ, đem nó luyện chế thành dược thủy cấp Hồ Tiêu sử dụng, như thế hắn sẽ có thể từ Hợp Nguyên cảnh đột phá Vũ Hóa cảnh, đồng thời cảnh giới Linh Đạo cũng sẽ có bước tiến mới... Đến lúc đó, hắn chỉ cần củng cố một thời gian ngắn, chẳng phải đã có thể trở thành Luyện dược sư Huyền cấp rồi sao?"
Thân hình lão giả chấn động, vung tay, ngọn lửa trong lò theo đó bừng lớn, đem toàn bộ đại sảnh cơ hồ chiếu sáng một nửa: "Việc này là thật sao? Ngươi thật sự lấy được Linh Thần thảo?"
Người nọ nhẹ giọng nói: "Luyện dược sư chúng ta tu hành khó khăn, tuy rằng không vướng phải bình cảnh, nhưng một ít đan dược gia tăng nội khí ngày thường cũng chỉ bổ sung nguyên khí mà thôi, không thể giúp chúng ta đột phá. Nhưng trời cao không phụ lòng người, linh dược hòa tan trong dược thủy có thể khiến cảnh giới gia tăng... Những gì người dạy dỗ vãn bối, vãn bối đều nhớ rõ. Linh Thần thảo cũng là một trong những gì người giành dạy năm đó, vãn bối càng không thể quên. Cảnh giới Linh Đạo Hồ Tiêu miễn cưỡng đã đủ, sau khi dùng dược thủy của Linh Thần thảo, chỉ cần đánh sâu vào bình cảnh Huyền Khí tất nhiên sẽ có thể đột phá. Chỉ là nếu trực tiếp nuốt linh dược, sẽ bị dược lực khủng bố của nó tổn thương, khó lòng đạt được. Vì thế mới đến làm phiền ngài, trước đem nó hòa tan.... Bảo toàn dược tính tối đa của nó là được."
Lão giả chậm rãi thở dài: "Sau việc này, chi thứ Hồ Tiêu sẽ quật khởi, mà chi thứ Hồ gia cũng trỗi dậy. Đến lúc đó, các ngươi sẽ đối xử với Trường An, Trường Bích cùng Trường Phong thế nào?"
Người tới nói: "Ngài cứ yên tâm, dòng chính tự nhiên không còn là người thừa kế Hồ gia, nhưng vẫn là người Hồ gia."
Lão giả trầm mặc.
Rất lâu sau, ông nói: "Nếu đã như vậy, lão phu không thể chối từ."
Mặc dù, lấy thọ nguyên cùng trạng thái hiện giờ của ông, khi luyện chế xong Linh Thần thảo đó cũng là ngày chết.
Người tới cười: "Ngài không hổ là người được Hồ gia coi trọng nhất."
Lão giả chậm rãi phất tay: "Đi đi, để lại Linh Thần thảo là được."
Người tới cung cung kính kính đặt xuống một chiếc hộp, sau đó rời đi.
Đại điện toàn bộ đóng cửa, không còn bất cứ âm thanh nào.
Chỉ có ngọn lửa màu tím mờ nhạt không ngừng phát sáng.
Lại nói đến Cố Tá cùng đám người Hồ Trường An bị ngăn người cấm địa, vô luận khuyên can thế nào đối phương cũng một mực không cho bọn họ tiến vào, trưởng lão thủ vệ ở đây cũng không hề châm chước.
Cố Tá nghi hoặc, lặng hỏi: "Trường Phong, nếu đã thế, các ngươi vẫn muốn tiến vào cấm địa sao?"
Hồ Trường Phong tuổi nhỏ, dù ổn trọng thế nào cũng không thể ứng biến nổi.
Hồ Trường Bích tranh thủ thời gian dài vẫn không có kết quả, vẻ mặt chán nản.
Cố Tá thở dài: "Chúng ta hiện tại có hai lựa chọn."
Hồ Trường Bích vội hỏi: "Lựa chọn gì a?"
Cố Tá nói: "Thứ nhất, chúng ta từ bỏ cấm địa, cùng nhau trở về, Trường An huynh vẫn nên đột phá trong viện."
Hồ Trường Bích vội nói: "Không được đâu! Đối với đại ca rất bất lợi!"
Cố Tá mở miệng nói: "Thứ hai chính là chúng ta cùng nhau xông vào cấm địa.... Nhưng ta là người ngoài, nếu tiến vào cấm địa, các ngươi có khả năng sẽ bị trừng phạt."
Hồ Trường Bích ngây ngốc.
Này đương nhiên cũng không được a! Nói thế nào đi nữa, A Tá đại ca cũng không phải người Hồ gia bọn họ....
Hồ Trường Phong nghe xong hai lựa chọn này, trong lòng cực kì nôn nóng.
Giúp đại ca, hay là vi phạm quy củ gia tộc?
Này, nên làm như thế nào mới tốt a!
Hồ Trường Bích buột miệng thốt ra: "Vậy A Tá đại ca chờ ở bên ngoài...." Nói đến đây, nàng đột nhiên im bặt.
Nàng bỗng nghĩ đến, nếu để Cố Tá ở lại bên ngoài một mình, người bên ngoài nhất định sẽ xả giận lên người Cố Tá. Lại nói, chỉ dựa vào thực lực ba người bọn họ căn bản không có biện pháp vượt qua hộ vệ tiến vào cấm địa, mà nếu Cố Tá đã đưa ra lựa chọn này, vậy hẳn là có biện pháp?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hồ Trường Bích cực kì do dự, rốt cuộc dậm chân nói: "Vẫn là tiền đồ đại ca quan trọng nhất, A Tá đại ca, ngươi nói cái gì chúng ta liền làm cái đó!"
Cố Tá trầm ngâm một lúc, gật đầu: "Hiện tại cái gì cũng không dễ làm, chúng ta trở về trước, chờ buổi tối bọn họ buông lỏng cảnh giác lại đến..."
Hồ Trường Bích hiểu rõ, nhíu mày: "Khi nào thì đại ca đột phá...."
Cố Tá nói: "Yên tâm, vốn cũng phải đến tối mới đột phá a."
Hồ Trường Bích thoáng yên tâm.
Sau đó, nàng oán hận trừng mắt nhìn nhóm thủ vệ kia, lại cùng Hồ Trường Phong nâng thau tắm xoay người rời đi.
Sau khi trở về, mấy người Cố Tá vẫn chờ trong luyện dược phòng.
Hồ Trường Bích nôn nóng đi tới đi lui, nàng là một tiểu cô nương hiện tại lại gánh trách nhiệm rất lớn, dù lựa chọn huynh trưởng, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi bất an.
Cố Tá nghĩ nghĩ, rốt cuộc đem nghi vấn trong lòng hỏi Hồ Trường Bích: "Tình cảnh Trường An huynh ở Hồ gia đã nghiêm trọng đến nước này rồi sao?"
Hồ Trường Bích chần chừ nói: "Hẳn là sẽ không....."
Cố Tá có chút nghĩ không ra, nhưng dù gì cũng là chuyện nhà người ta, vì thế chỉ nhắc nhở một câu: "Không biết là do thái thượng trưởng lão không còn che chở các ngươi, hay là thực lực chi thứ đã trở nên cường đại như vậy, các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lí thật tốt đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Trường Phong trắng bệch.
Hồ Trường Bích tâm loạn cào cào, nhất thời cũng không suy nghĩ được gì, đành nói: "Chúng ta khi nào vào cấm địa? Làm sao đi? A Tá đại ca, ngươi có kế hoạch gì không?"
Cố Tá sắp xếp suy nghĩ của mình một chút, lại nói: "Chỗ ta có một thứ có công dụng nhất định, mặc khác ta cũng luyện chế ra một ít Quỷ Đan, nếu dùng với số lượng lớn...."
Hồ Trường Bích cùng Hồ Trường Phong cẩn thận lắng nghe, không dám có nửa phần sơ sót.
Bọn họ đều biết, đây là cơ hội duy nhất của đại ca nhà mình.
Trên đường đá bằng phẳng, một đội nhân mã áp tải đoàn xe thật dài, lao nhanh về phía trước.
Đội nhân mã hình dáng kì lạ, tuy rằng dáng đi cùng diện mạo tương tự con người, nhưng bởi vì trên người mang theo đặc thù bất đồng, thấy rõ họ không phải nhân loại thuần khiết, mà là dị tộc.
Cầm đầu là nam trung niên mập mạp mắt chuột, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng lóe lên tia gian xảo, có thể thấy hắn là một người cực kì khôn khéo.
Hai bên trái phải nam trung niên còn có một thanh niên đuôi khuyển, tai trái dựng thẳng, mũi phải hơi run, thập phần cảnh giác.
Hai bên xe tải có hai mươi thanh niên đầu trâu, thân thể cường tráng, cao lớn vạm vỡ, hơi thở linh hoạt dũng mãnh, nhưng tướng mạo thoạt nhìn hàm hậu, thực lực không yếu.
Trong đó, người có sức lực lớn nhất cầm một thanh thiết kỳ ( lá cờ sắt) cực lớn trong tay. Giữa huyết kỳ có in một dấu tay đẫm máu, bên cạnh còn có chữ viết được mạ vàng thật to.
Dần dần, cả đội tiến vào một tòa thành lớn, sau khi nói vài câu với người gác thành, liền tiến quân thần tốc hòa nhập vào con phố phồn hoa nhất kinh thần.
Về sau có thị vệ nhìn thấy đội trưởng không tiến hành thêm một lần vòi tiền, không khỏi tò mò: "Đội trưởng, ngươi sao lại không ngăn họ lại xin chút phí đi đường a?"
Đội trưởng thân mang giáp trụ cười lạnh: "Tiền của Thập Tuyệt Tông, ngươi cũng muốn lấy sao?"
Thị vệ tức khắc rụt cổ: "Người của Thập Tuyệt Tông a, bọn họ tới đây làm gì? Thu thuế sao?"
Đội trưởng nói không nên lời: ".... Ngươi không nhìn thấy kí hiệu đánh trên thiết kỳ sao?"
Thị vệ chần chờ: "Huyến ấn! Hóa Huyết Điện?"
Đội trưởng: "Ngươi còn nhớ Hóa Huyết Điện gần đây nhất có động tĩnh gì không?"
Thủ vệ cả kinh: "Thiên Kiêu mãn tinh!"
Đến đây, đội trưởng mới gật đầu nói: "Mỗi một thế lực khi thu dụng Thiên Kiêu, vì tích lũy tư bản cho Thiên Kiêu tất nhiên đều sẽ phô khai sản nghiệp. Ngươi xem những người áp tải đó toàn là dị tộc, bọn họ tất nhiên đều là Nô tộc của vị Thiên Kiêu mới kia, lần này đến đây, chính là muốn đem sản nghiệp truyền bá đến Hỗn Vận Thành chúng ta...."
_____________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook