Ta Có Ba Trúc Mã Là Long Ngạo Thiên
-
Chương 3: 3: Tiên Môn Ba Ngàn Bậc
"Ba ngàn bậc?"
Có rất nhiều lời phàn nàn từ đám đông, hầu hết những đứa trẻ được chọn đều quen được chiều chuộng, ngay cả khi chúng không sợ ba nghìn bậc, những đứa trẻ có sức khỏe tốt một chút cũng không thể chịu nổi nếu thực sự leo lên.
"Hôm qua ở quán trọ dưới chân núi, chăn quá mỏng, trúng gió lạnh, làm sao leo lên.." Trong đám người, một thiếu nữ mười một, mười hai tuổi thấp giọng than thở.
Trong số những đứa trẻ được chọn, cô ấy là người xinh đẹp nhất, lời vừa nói ra, đã có không ít thanh niên lớn tuổi hơn dũng cảm tiến lên.
"Mộng Oánh muội muội, ta từ nhỏ đã luyện võ, cõng muội 800 bậc được không?"
Người tên Mộng Oánh nói: "Thật ngại quá, mọi người tự mình leo, ta như vậy không xấu hổ sao?"
"Ba ngàn bậc thang đá, không nói muội còn là một tiểu cô nương, chúng ta dù là luyện võ cũng sẽ mệt mỏi.
So với việc leo không được nửa đường đã lăn xuống, đây có gì đáng xấu hổ?"
Sau cùng, mọi người không khỏi liếc nhìn cô gái béo đang chạy lên bậc thang thứ 20 cách đó không xa.
"Bây giờ chạy nhanh như vậy, được trăm bậc, nàng sẽ mệt."
"Nhìn xem cô ấy đã leo được bao nhiêu bậc, cô ấy cũng là một người mập mạp nhanh nhẹn.."
Hôm nay Nam Nhan trước khi đến đây đã ăn rất nhiều, sau khi đến còn lấy hết khẩu phần ăn của Mục Triển Đình, lúc này tinh thần tràn đầy, vẫy tay với Kỷ Dương: "Chúng ta không nên nhanh lên sao? Mặt trời sắp ngả về tây rồi."
Kỷ Dương nhìn nàng, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ: Con gái của cao nhân, nếu không có gì khác thường thì tư chất của nàng so với người thường sẽ cao hơn vô hạn, rốt cuộc là linh căn gì.
"Ngươi đi trước, dốc sức leo lên! Ta đi theo sau."
"Được rồi."
Nam Nhan trả lời, tâm trí phấn chấn, giơ chân chạy lên.
Hầu hết những người bên dưới đều thấy thang đá 3.000 bậc quá dài và họ muốn tiết kiệm sức lực, họ sẽ nghỉ ngơi một lúc cứ sau mỗi năm mươi bước, sau khi hồi sức thì tiếp tục leo lên thang đá.
Thấy Nam Nhan một hơi lao lên, tất cả đều mỉm cười, chờ đợi để xem một trò vui.
"Ngươi nói xem, nàng béo như vậy, càng lên cao, thang đá càng dốc, nàng sẽ lăn xuống sao?"
"Nói như vậy cũng không sai, nàng rất nhiều thịt, lăn xuống cũng sẽ không chết, có lẽ sẽ nảy lên."
"Hahaha, những gì ngươi nói buồn cười thật! Tại sao chúng ta không đặt cược, ta cá rằng cô ấy sẽ lăn xuống trước khi đến bậc thang thứ 800, đặt cược một viên linh thạch!"
Leo cầu thang thật nhàm chán, và chẳng mấy chốc những người khác cũng theo.
"Các ngươi quá coi thường búp bê béo này rồi! Ta đánh cược hai viên linh thạch, nàng sẽ không thể leo lên được ngàn bậc."
"Cho ta cược với, ta cược 800 bậc."
Cô gái tên Mộng Oánh đang được một nam tử cao lớn cõng lên, nghe vậy cong môi nói: "Đừng làm loạn! Tuy rằng đều là đệ tử ngoại môn, nhưng tiên phái luôn có thưởng phạt, người leo lên đầu tiên có thể được chọn chỗ ở trước."
Dương Nguyệt Môn tọa lạc trên một ngọn núi, giống như những môn phái lớn nhỏ bình thường khác.
Linh khí trên núi trong suốt, phía dưới đục ngầu, đại khái chia làm ba tầng, linh khí trên đỉnh là tinh khiết nhất và đậm đặc nhất.
Tầng thứ nhất dành cho đệ tử nội môn cùng chưởng môn tu luyện.
Cấp thấp hơn là Linh Vực, Linh Trì, Linh Thú Viên các loại, chia cho ngoại môn đệ tử phân khu.
Tuy rằng cấp thấp, linh khí ít hơn, nhưng vẫn có cao thấp chênh lệch.
Càng gần đỉnh núi, linh khí càng êm dịu, có lợi cho việc tu luyện.
Mọi người trong lòng rung động, ngẩng đầu nhìn lại, thân ảnh Nam Nhan đã biến mất ở phía trên mây mù, nhưng khi bóng lưng Nam Nhan tròn tròn hiện lên trong đầu, bọn họ lại cảm thấy buồn cười.
"Làm sao có thể! Nàng ta béo như vậy, chúng ta phải tránh qua một bên đi, không chừng một lát nữa nàng ta sẽ lăn xuống đụng phải chúng ta."
Mộng Oánh không cười theo, cô cong môi, khóe mắt thoáng thấy Kỷ Dương đang chậm rãi đi về phía bên trái cách đó không xa, tò mò hỏi: "Này, sư huynh kia, không đến đánh cược sao?"
Từ nãy đến giờ, Kỷ Dương cứ như đi dạo chậm rãi, tốc độ mặc dù không nhanh nhưng cũng chưa từng dừng lại, lúc này đã leo lên hơn hai trăm bậc thang, sắc mặt không chút thay đổi.
Nghe vậy, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Ta cược nàng ấy sẽ tới trước.
Nếu như ta thắng, các ngươi mỗi người sẽ thua cho ta ba viên linh thạch.
Ngược lại, ta cho các ngươi mỗi người ba viên linh thạch."
Mọi người sửng sốt một chút, sau đó nói: "Đệ tử ngoại môn một tháng chỉ có thể lấy được ba viên linh thạch.
Nơi này chúng ta có hơn hai mươi người, ngươi lấy đâu ra sáu mươi viên linh thạch?"
Mộng Oánh nói: "Chà, đừng nói như vậy! Chúng ta cũng từng nghe sư huynh mới nói qua về tiên châu hải ngoại, có thể thấy được hắn là người hiểu biết rộng, có lẽ có rất nhiều."
"Mộng sư muội nói không sai.
Vậy bỗng nhiên lấy được ba viên linh thạch, có thể cùng hắn đánh cuộc.
Sư muội có tham gia không?"
Mộng Oánh xua tay, nói: "Ta không dám đánh cược Linh Thạch, muốn giữ lại, tích cóp mua mấy viên dưỡng thân đan cho người nhà."
Thiếu niên đang cõng Mộng Oánh trên lưng nói: "Đã có người ngu ngốc, đánh bạc cũng không thua đâu! Sư muội hiếu thuận như vậy, ta sẽ tặng linh thạch này cho sư muội.
Nếu như thua, tính cho ta.
Nếu thắng, là của sư muội."
Linh thạch là thứ không thể thiếu trên con đường tu tiên, có thể dùng để hấp thu linh khí vì mục đích cá nhân, hoặc có thể dùng để giao dịch đổi lấy dược liệu và linh khí, ai cũng không ngại có quá nhiều.
Mọi người coi ba viên linh thạch như vật đã nằm trong túi, dần dần lạc đề, bắt đầu trao đổi với nhau xem có thể dùng những linh thạch này để mua loại tiên dược nào trong môn phái Dương Nguyệt.
Kỷ Dương trầm mặc, nhìn mây mỏng bay lượn phía xa xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi số bậc càng lên cao, sự gắng sức của mọi người càng tăng lên, dần dần không còn ai nói chuyện nữa, tất cả đều cúi đầu nhìn những bậc thang đá dường như vô tận dưới chân.
Mặt trời đang lặn về phía tây từ giữa bầu trời, và âm thanh duy nhất còn lại là tiếng thở hổn hển của các tân đệ tử.
"Hừm, được tám trăm bước rồi phải không?"
"Ta không tính, các ngươi, ai..
nhìn lại xem đi."
"Ta chóng mặt đến mức sợ bị ngã khi quay nhìn lại."
Trên mặt Kỷ Dương toát ra một tầng mồ hôi mỏng nhưng vẻ mặt cũng không chật vật như những người khác, chỉ là thở gấp hơn nhưng bước chân lại không hề dừng lại, lúc này đã đi trước hơn năm mươi bước.
Bảy trăm hai mươi bốn bước, Kỷ Dương trong lòng chậm rãi đếm.
Lúc này đột nhiên phía sau có người khẽ kêu một tiếng, giống như có người mệt mỏi lăn xuống thang đá.
"Thật khổ, chỉ sợ lăn đến chân núi." Có người nói.
"Mà này, cô nương béo kia đâu? Hơn bảy trăm bước vừa rồi, ta sao còn chưa nhìn thấy nàng?"
Mọi người đang nghỉ ngơi trong chốc lát đều sửng sốt, lần lượt ngước lên, cố gắng tìm thấy bóng dáng từ những đám mây loáng thoáng phía trên.
Bọn họ vốn tưởng rằng Nam Nhan nhiều nhất là ba, bốn trăm bước sẽ không chống đỡ nổi, nhưng hiện tại đã đi qua gần một phần ba quãng đường, vẫn chưa thấy bóng dáng của nàng.
Chẳng lẽ nàng đã leo được nửa đường rồi sao?
"Nàng không phải là kiệt sức ngất đi, bị Dương Nguyệt phái tu sĩ đưa đi rồi chứ?"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người gật đầu.
Kỷ Dương không hề phô trương.
Trong mắt, nét trầm ngâm càng sâu.
Lúc này, thiếu niên đang cõng thiếu nữ Mộng Oánh có chút lảo đảo, dựa vào thang đá bên cạnh, mồ hôi như mưa.
"Sư muội, ta thật sự không nổi rồi."
Những người xung quanh không có khí lực để cười, thật vất vả khi leo lên 800 bậc thang với một người lớn trên lưng.
"Huynh vất vả rồi." Mộng Oánh cười cười, vén góc váy đứng lên, nói: "Sư muội sẽ lên nhìn xem bé mập mạp đi đâu rồi, huynh ở lại đi."
"Hả?" Thiếu niên ánh mắt đờ đẫn, "Sư muội không đi cùng chúng ta sao?"
"Sư huynh, chuyện này ta ghi nhớ trong lòng." Mộng Oánh cười kiều mị, xoay người bước nhanh lên bậc thang đá, không có chút nào yếu ớt như lúc đầu.
Qua sông phá cầu, dỡ cối giết lừa..
Với trí lực của đứa trẻ này, tương lai sẽ phát triển tốt trong giới tu luyện.
Kỷ Dương vừa đi vừa nghĩ.
Khi hắn đi được hai ngàn bước, xung quanh đã không còn ai khác, xa xa phía sau có thể nhìn thấy bóng dáng Mộng Oánh, phía sau nữa đều không có ai.
Người phàm dù sao cũng là người phàm.
Con đường trường sinh bất tử không đơn giản như ba ngàn bước.
Khi còn ba trăm bước, Kỷ Dương dừng lại, khẽ nheo mắt.
Xa xa, trên ngưỡng cửa tiên môn, mây mù mịt, một bóng người tròn trịa đang ngồi, nhìn thấy hắn liền vẫy tay.
Nam Nhan đã đến rồi.
Sức mạnh thể chất của đứa trẻ này có thể hữu ích khi tu luyện trong tương lai.
Kỷ Dương chậm rãi đi tới, cẩn thận nhìn Nam Nhan, thấy vẻ mặt nàng rất tốt, hô hấp đều đều, trên mặt chỉ hiện ra một chút ửng hồng, xem ra cũng không hao tổn bao nhiêu khí lực.
"Ngươi không mệt sao?" Hắn hỏi.
Nam Nhan gãi đầu nói: "Ta không mệt, ta chờ ngươi."
"Tại sao lại đợi ta?"
"Người phía trên nói ta đã gần đến nơi, không thể quay lại, sợ ngươi đuổi không kịp, cho nên liền ở chỗ này chờ."
Kỷ Dương ngồi xổm xuống, nhìn nàng, hỏi: "Ta không tới thì làm sao?"
Nam Nhan nói: "Vậy thì ta sẽ treo cổ tự tử.
Mẹ ta nói, nam nhân các người sẽ không chịu được chiêu này."
Kỷ Dương: "..."
* * *
Mặt trời đã lặn trên đỉnh Tây Sơn, Mộng Oánh quay đầu liếc nhìn đám người thưa thớt phía xa, thầm nghĩ mình thật may mắn, nếu không lừa được một tên cõng một lúc, cô ấy sẽ không bao giờ đến được cổng núi.
Cô véo bắp chân lúc này đã mất cảm giác, rồi dùng cả tay và chân bò qua ngưỡng cửa.
Một vị trung niên tựa hồ ở một bên ngồi thiền đã lâu, nhìn thấy nàng, từ trong đống ngọc bài bên cạnh lấy ra một cái, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Mộng Oánh hít một hơi, nói: "Mộng Oánh ạ."
"Đây là thẻ môn bài của ngươi.
Đi qua cửa phụ bên phải tìm chỗ ở đi."
Mộng Oánh vội vàng cẩn thận nhận lấy, không khỏi vui mừng.
Người tu luyện trong thế giới này chú ý đến sự riêng tư.
Cho dù là một môn phái nhỏ, hầu hết các đệ tử đều sống một mình.
Dương Nguyệt Môn mặc dù không lớn, nhưng có thể coi là một môn phái hạng hai ở khu vực trung tâm, cũng đủ để nàng sinh hoạt và đi lại không cần lo lắng.
"Xin hỏi tiền bối, ta ở tầng mấy?"
"Tầng ba.
Phía trước có hai người, đã vào rồi."
Tầng ba?
Tâm trí mệt mỏi hỗn loạn của Mộng Oánh chậm rãi hồi phục, nàng kinh ngạc nói: "Tiền bối, ai là người tới đầu tiên?"
"Là một nữ tử họ Nam mập mạp.
Ngươi đến hoàng hôn mới tới, nàng đã tới hai canh giờ trước, nói là chờ ca ca, nàng ngồi ở cửa đợi rất lâu."
"A..
Nàng không phải..
nàng không phải là người phàm sao? Làm sao leo lên được?"
Tu sĩ trung niên liếc nàng một cái, nói: "Không phải ai cũng như ngươi, có người cõng trên lưng."
Mộng Oánh rùng mình một cái, mặt nóng bừng, nói: "Tiền bối! Vãn bối về sau nhất định không dám trộm giở trò sai trái."
Vị trung niên nói: "Thông minh không phải chuyện xấu, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, tuy rằng trước mắt đi đường tắt, nhưng về sau nhất định sẽ phải bù đắp nơi khác, nhớ kỹ đi."
"Dạ."
Mộng Oánh kinh hãi cầm lấy ngọc bài, tìm đến chỗ ở của mình.
Gian phòng này không lớn, trái phải có hai gian nhà đá xanh, có sân nhỏ.
Nàng vừa bước vào liền cảm thấy bốn phía yên tĩnh, còn có một mùi thơm tươi mát của cỏ cây.
Mùi này gợi nhớ đến cơn mưa buổi sáng, lúa mới gặt hay mùa xuân trên núi yên bình.
Mộng Oánh không nói lời nào, mở cửa, dọn giường, ngủ thiếp đi.
Thử thách vào cửa thực sự rất mệt mỏi, cô ngủ đến ngày hôm sau mới dậy.
Lúc này lại nghe thấy có người gõ cửa.
Mộng Oánh xoa xoa cánh tay đau nhức, xoa xoa thái dương, đẩy cửa ra liền thấy Kỷ Dương dẫn theo một cô gái mập mạp đứng trước cửa.
"Sư huynh, có chuyện gì vậy?"
"Ta có chuyện muốn cùng sư muội thương lượng." Kỷ Dương cúi đầu nhìn Nam Nhan, nói: "Ngươi cùng cô nương này đổi chỗ ở được không? Nàng ở tầng trên cùng, cách ta quá xa, ta không khỏi lo lắng."
Khí ở tầng cao nhất là ôn hòa nhất, Mộng Oánh vốn rất muốn ở tầng trên, nhưng đối phương đột nhiên gợi ý, nàng sợ bị lừa nên dè dặt hỏi: "Huynh và vị này..
là?"
"Huynh muội kết nghĩa."
Nam Nhan nói thêm: "Mới gặp nhau ngày hôm qua.
Huynh ấy nói muốn ta đến chỗ huynh ấy học mỗi ngày.
Huynh ấy cảm thấy leo lên leo xuống rất phiền phức, vì vậy nhất quyết muốn ta xuống."
Kỷ Dương liếc mắt nhìn Nam Nhan một cái, bình tĩnh nói: "Ngươi không phải nói một ngày không gặp ta sẽ treo cổ sao?"
Nam Nhan buồn bã nói: "Đó là trước khi huynh bắt ta viết năm trăm chữ! Mẹ ta chưa bao giờ nhờ huynh phụ trách lớp văn hóa cho ta! Huynh coi thường ta, huynh đang làm cái gì vậy?"
Kỷ Dương: "Còn có ý nghĩa hơn treo cổ tự tử."
Nam Nhan tuyệt vọng nói: "Thực xin lỗi, ta sẽ không treo cổ nữa, để cho ta viết ít đi.."
Mộng Oánh trầm mặc, gượng cười nói: "Thì ra là huynh muội thương yêu nhau sâu đậm."
Đúng vậy, là lời hứa sinh tử..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook