Ta Có Ba Trúc Mã Là Long Ngạo Thiên
-
Chương 20: 20: Phùng Sinh
"Đó là.."
Việc đầu tiên của Kỷ Dương kể từ khi chiếm thân không phải là khôi phục tu vi của mình, mà là khôi phục một đôi mắt quan sát bằng Đạo pháp.
Đôi mắt này không chỉ có thể nhìn thấu chân thân của một tu sĩ cùng cấp, phán đoán tu vi của hắn có phải là yêu ma hay không, dung mạo của hắn có phải là chân thực hay không, mà còn có thể xuyên thấu mê chướng, nhìn được phía sau sương mù dày đặc trước mặt, đỉnh núi đã xảy ra chuyện gì..
Bầu trời phía sau màn sương mờ ảo ánh màu máu trên vách đá sáng như gương.
Đồng thời, hình ảnh hiện ra từ vách đá và chiếu lên những đám mây dày đặc.
Hình ảnh rất mơ hồ.
Mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một nam một nữ, đứng bên cạnh vực thẳm.
Nữ tu đang dùng chưởng củng cố phong ấn ở dưới vực.
Nhưng sau đó, nam tử phía sau lại rút kiếm ra, tựa hồ là đấu tranh tâm lý.
Tuy nhiên, không đến một hơi thở, hàn kiếm vẫn ra khỏi vỏ, một kiếm đâm vào nữ tu từ sau lưng.
Đồng thời, năm ngón tay hắn tạo thành móng vuốt, nhân cơ hội đào trái tim trông như đá thủy tinh của người phụ nữ ấy ra, trước sự kinh ngạc của nàng.
Hắn ta vung một chưởng khác.
Sau khi hất người phụ nữ xuống vách đá, người đàn ông như mất hết sức lực, quỳ trên vách đá.
Kỷ Dương đang chờ xem rõ ràng hơn, nhưng hình ảnh chỉ kéo dài đến đó.
Ngay sau đó, một đạo kiếm khí đột nhiên từ ngoài trời truyền đến, phá tan mây mù dày đặc phản chiếu hình ảnh, sau đó ánh sáng thu nhỏ lại.
"Mẹ?"
Lúc này Nam Nhan mới tỉnh táo lại, hai mắt không còn mê man nữa.
Cô bé xoa xoa đầu, còn tưởng rằng mình đột nhiên nằm mơ, ngơ ngác hỏi: "Ta ngủ quên sao?"
Cô bé ngẩng đầu nhìn Kỷ Dương.
Kỷ Dương liền che mắt cô lại.
"Có chuyện gì với huynh vậy?"
"A Nhan.." Kỷ Dương thì thào bên tai cô bé, giọng nói có chút run rẩy khó nhận ra, "Muội họ Nam, chẳng lẽ là họ của mẹ muội sao?"
Nam Nhan không hiểu ra sao, có chút bối rối: "Ừm..
Không phải ta đã nói rồi sao? Mẹ ta tên là Nam Nhiêu."
Nam Nhiêu, Nam Nhan..
Lẽ ra hắn phải nghĩ đến điều đó từ lâu, nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng kẻ giết mẹ của Nam Nhan lại chính là kẻ đã giết hắn.
Nếu đúng như vậy, khó trách Nam Nhan nói rằng mẹ cô bé luôn bị bệnh tim.
Đây hoàn toàn không phải là bệnh tim, chỉ đơn giản là trái tim bị đào ra, sau khi sống sót đi ra từ Uế Cốc thì kéo lê cuộc sống trong vài năm với tu vi còn lại, và chết vì kiệt sức.
Về phần hung thủ..
rất quen thuộc với hắn.
Vừa mới thủ thỉ, giây sau đã giế t chết tâm can của hắn.
Rõ ràng là người được hắn kính trọng nhất, đến cuối cùng, bài học mà hắn ta dạy cho hắn chính là sự phản bội lạnh lùng nhất.
Kỷ Dương rất ít khi hận một người, nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn lại dâng lên một ước muốn trả thù không tả nổi.
Vừa rồi kiếm khí phá tan mây mù dày đặc, hiển nhiên là nhận thức được nơi này có biến hóa.
Chỉ cần đối phương còn chưa kịp xóa chứng cứ trên vách núi, có thể mang về Thương Châu trước, không chỉ bổn phái ở Dần Châu biết chuyện, cho dù là Long chủ Thần Châu cùng Kiếm Hùng Ngụy Châu đều biết.
Như vậy, cao nhân..
còn có thể bình an vô sự mà thăm dò hư không?
"A Nhan, ta đi l3n đỉnh núi, đừng đi theo ta, được không?" Giọng hắn vẫn dịu dàng.
"Tại sao?"
Nghĩ đến điều mình vừa hỏi, Nam Nhan biến sắc, "Có liên quan đến mẹ ta sao?"
Kỷ Dương dừng một chút, đang định nói, đột nhiên mặt đất chuyển động, mê cung rừng đá bắt đầu dịch chuyển, những kẽ hở ban đầu đã hoàn toàn bị ép chặt lại, rừng đá xung quanh đang được "lắp ráp" lại, nên Kỷ Dương và Nam Nhan đành phải di chuyển theo.
Để tránh bị hai vách đá ép lấy thịt, phải không ngừng di chuyển theo sự thay đổi của mê cung rừng đá.
Thần kinh Nam Nhan căng thẳng.
Dù sao trong rừng đá này vẫn còn có Âm Chúc, nếu bọn họ không may bị mê cung trong rừng đá này đưa đến miệng Âm Chúc, bọn họ sẽ hoàn toàn bị kết liễu.
Tựa hồ ý nghĩ của nàng thật sự thành sự thực.
Sau một khắc, một đầu Âm Chúc xuất hiện tại phạm vi xa xa.
Rừng đá trước mắt chỉ cần dời đi, Âm Chúc kia sẽ tìm được bọn họ.
Hạt châu cá mập bạc có thể che giấu linh khí, nhưng điều kiện tiên quyết là họ phải nằm yên để không bị Âm Chúc phát hiện.
Dưới tình huống này, nếu nằm yên sẽ bị rừng đá di chuyển nghiền chết.
"Ngươi đi bên trái.
Nếu đi ra ngoài được, ngươi dùng bươm bướm sẽ tìm được ta." Kỷ Dương quyết định dứt khoát, đẩy Nam Nhan ra, một mình chạy về phía sau.
"Thiếu Thương!"
Thanh âm của Nam Nhan chìm trong rừng đá, nàng có thể cảm giác rõ ràng Âm Chúc bên cạnh có chút hưng phấn phát hiện mùi hương của con mồi, bắt đầu hướng về phía mà Kỷ Dương chạy trốn.
May mà Kỷ Dương vẫn trốn thoát.
May mắn thay, Âm Chúc lướt đi một lúc thì khu rừng đá chặn trước mặt nó, vì vậy nó đành tức giận thay đổi phương hướng.
Rừng đá thay đổi ngẫu nhiên.
Nam Nhan nhìn thấy hai cánh rừng đá khép mở như đóng mở cửa.
Trong lúc nó đang chuyển động, nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của tu sĩ cách đó không xa.
Mãi đến nửa khắc sau đó, những thay đổi trong khu rừng đá mới dừng lại.
Con đường lúc nàng đến đây đã hoàn toàn không thể nhận ra nữa.
Nam Nhan áp tai vào vách đá, mơ hồ nghe thấy xung quanh yên tĩnh, không có mùi máu tanh, bèn xoa xoa tay, lập nguyện: "Ông trời phù hộ cho ta một việc: Sư huynh có thể rời đi trước khi rừng đá thay đổi.."
Lúc này trời đã tối, Nam Nhan quay đầu lại, nhìn thông đạo tối đen phía sau, do dự một chút rồi bước đi.
* * *
Một phần tư canh giờ trước, khi Mục Triển Đình xoay sở để đi vòng qua lối ra vào khu rừng đá, sau lưng đột nhiên có một luồng áp chế bùng phát, một giọng nói già nua và tức giận bùng nổ trong tâm thức của hắn:
"Tiểu tử, đi thôi!"
Phạm vi linh thức ở giai đoạn Luyện Khí chỉ có thể thăm dò được vài thước.
Nhưng ở giai đoạn Trúc Cơ, linh thức được trải rộng hoàn toàn, có thể nhận biết hết thảy rắc rối trong phạm vi trăm thước.
Bị thần thức Trúc Cơ áp chế, Mục Triển Đình cố lắc lắc cơ thể, nghe thấy giọng nói phấn khích của Phù Lãng:
"Tiền bối, ta đối với thẻ sinh mệnh có cảm giác! Tiểu tử kia ở phía sau rừng đá này! Như đã hứa trước, chỉ cần ngươi tìm được hắn, liền để cho ta đi!"
Mục Triển Đình bây giờ chỉ cách lối ra mê cung rừng đá một góc.
Nhưng nếu đi ra ngoài lúc này, rất có thể sẽ đụng phải hai người họ vừa bước ra từ phía bên kia.
Mà coi như hắn ra ngoài được, họ sẽ đuổi theo hắn.
Bên ngoài, địa hình rộng rãi, dùng tốc độ Trúc Cơ cũng không cần một chút thời gian liền đuổi kịp hắn.
Chưa thể ra ngoài!
Mục Triển Đình đã hoàn toàn bị thần thức của Đặng Bá cảm nhận được.
Trong mê cung rừng đá này, con đường đá chỉ rộng bảy bước, hai bên thăm dò lẫn nhau.
Một lúc sau, Đặng Bá nhận ra chỉ có mình hắn, và lão đã rất tức giận.
"Tiểu tử họ Mục, nữ nhân béo bên cạnh ngươi đâu?"
Tìm Nam Nhan?
Mục Triển Đình cố hết sức di chuyển thân thể đối diện với Đặng Bá, giễu cợt nói: "Lão già chết tiệt, ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha, chắc chắn là mất hết con cháu rồi đúng không?"
"Tiểu tử thối!" Đối phương chấn động tâm thức, cơ hồ muốn nhổ nước bọt vào hắn, "Ta khuyên ngươi sớm nói cho ta biết tung tích của cô gái kia, miễn cho bị triệu hoán linh hồn thống khổ!"
Mục Triển Đình: "Hừ, ta chết rồi, ta sợ ngươi tan nát cõi lòng thôi! Phù Lãng, đồ rác rưởi, nói cho ta biết, hiện tại ai đang cùng ma tu ở cạnh nhau? Lão già, ta cảm thấy hắn khá lắm, có tài! Sao không thu nhận hắn vào ma giới, cho ngươi nghỉ hưu?"
"Mục Triển Đình!" Phù Lãng nghiến răng nghiến lợi, hận ý cực độ, sau đó thanh âm bình tĩnh lại: "Tiền bối, hai người chạy trốn đều là luyện khí trung kỳ và luyện khí sơ kỳ, cho nên không có gì đáng phải lo lắng cả."
Đặng Bá cười lạnh một tiếng, nói: "Theo ta thấy, hai người kia nhất định còn ở trong rừng đá mê cung này.
Trên người lão phu còn có một mảnh vải cá mập bạc, miễn cưỡng có thể ẩn thân trong bóng tối, bắt được hai người đó chỉ là vấn đề thời gian.
Tiểu tử Phù Lãng, ta thấy ngươi có ý muốn hướng về ma đạo ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
Lão phu sẽ phái một con rối xác Trúc Cơ đến giúp ngươi hạ Mục tiểu tử này.
Hạ hắn xong, canh giữ cửa ra vào, không cho bất luận kẻ nào ra ngoài! Có lẽ chờ lão phu vui vẻ, sẽ cùng mang ngươi về Thương Châu."
Thương Châu!
Tu sĩ Phàm Châu chưa thành Trúc Cơ, khó có thể vượt qua biển cả rộng lớn để đến thánh địa Thương Châu trong cuộc đời này.
Phù Lãng cảm thấy rằng đây là cơ hội của mình.
"Tu đạo, tu ma đều là tu.
Vãn bối nguyện theo tiền bối!"
Đặng Bá khẽ mỉm cười, một tay đè lên Thiên Linh của Phù Lãng, ma lực thuần khiết rót xuống toàn thân hắn.
Chỉ nghe một tiếng vang, trong nháy mắt, Phù Lãng đã thăng cấp đến cảnh giới tiền Trúc Cơ, hắn chỉ cần một lần bế quan để thành Trúc Cơ.
"Ồ! Mục tiểu tử, ngươi có thể thấy được, vị tu sĩ này luôn là người biết thức thời, nhất định sẽ trở thành anh hùng!"
Nói xong, Đặng Bá đặt quan tài trên lưng xuống, và nắp quan tài bật ra, xác sống hung hăng nhảy ra, hắc giáp răng nanh, xung quanh tràn ngập mùi máu tươi.
"Đa tạ tiền bối!" Phù Lãng cảm nhận được trong kinh mạch cuồn cuộn ma khí, liên tục cảm tạ, vui mừng khôn xiết, "Phù Lãng đã tự tin nắm chắc.
Tiền bối đuổi theo hai người kia đi, ở đây giao cho ta."
"Cùng một tộc đánh nhau.
Nếu không có việc gấp trong tay, lão phu liền vui vẻ xem trận.
Thật đáng tiếc!" Đặng Bá ánh mắt lóe lên, thâm ý liếc nhìn về phía Mục Triển Đình, sau đó lớn tiếng nói: "May mắn là Điệp Loan đã có được một sợi tóc của cô gái ấy, bướm ma có thể truy ra, tìm được hai người kia chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng nếu có người khác giúp đỡ, bọn họ vẫn có thể có cơ hội."
Nghe điều này, Mục Triển Đình đột nhiên im lặng.
Sau khi Đặng Bá rời đi, Phù Lãng không khỏi cười điên cuồng, sai con rối xác canh giữ phương hướng lối ra, rồi từ bên kia đi vòng qua: "Mục Triển Đình, trước đây ngươi thường dựa vào chưởng môn sủng ái, ngươi khắp nơi đắc tội ta.
Thiên Linh căn thì sao? Ta sẽ giết ngươi! Ồ, ta nhớ rõ cái kẻ mập mạp kia vẫn gọi là muội muội của ngươi, ngươi không phải luôn muốn gả nàng ta đi sao? Đáng tiếc, nàng ta quá xấu, sợ là không có người nguyện ý nhảy vào lửa đâu! Để ta đề nghị Ma Tu tiền bối tìm cho nàng ta một cái xác sống làm đồng bạn đi? Ha ha.."
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên khí tức trong cơ thể Mục Triển Đình đang bị linh thức khóa chặt bỗng tăng mạnh, chỉ trong hai hơi thở đã đột phá Luyện Khí hậu kỳ, trực tiếp vượt qua cảnh giới Đại viên mãn của Luyện Khí, và đạt đến trạng thái tiền Trúc Cơ.
"Ngươi!" Phù Lãng kinh ngạc nói: "Ngươi..
từ lúc nào?"
"Đột phá khi các ngươi đang cằn nhằn! Thiên linh căn là như vậy, ngươi có đồng ý không?" Mục Triển Đình phủi bụi trên quần áo, từ tư thế ngồi thiền đứng dậy, ánh mắt hung ác, "Ta xé cái miệng của ngươi trước!"
Lời vừa dứt, cả người hắn như sao băng, mang theo ngọn lửa lao thẳng về phía Phù Lãng.
"Rối xác cứu ta!"
Phù Lãng kêu gào.
Con rối xác cuồng bạo như một cơn gió, thể hiện sức mạnh của nó ở giai đoạn giữa của cảnh giới Trúc Cơ.
Mục Triển Đình liếc nhìn từ khóe mắt, và cảm thấy rằng mình không thể tiếp chiêu, lập tức chém xuống.
Mặc dù năng lượng ma quỷ của Phù Lãng tự bảo vệ cơ thể, nhưng nó vẫn vỡ tan trong tích tắc.
Phù Lãng lập tức chảy máu từ bảy lỗ trên người, bay lộn ngược, đập mạnh vào vách núi.
Mục Triển Đình đồng thời cũng bị trọng thương, sau lưng có ba vết máu thấm sâu vào xương tủy, phun ra ngoài một ngụm máu.
Phù Lãng bị trúng đòn, há hốc mồm nói: "Mục Triển Đình, ngươi lợi hại thật đấy, nhưng đáng tiếc, cho dù lợi hại cỡ nào cũng không thể ngăn cản được một kích của rối xác! Tu vi trên thế giới này dù sao cũng phải dựa vào vận may!"
Ngay khi móng vuốt sắc nhọn của con rối xác sắp xé con mồi thành từng mảnh, đột nhiên khu rừng đá biến động.
Rừng đá giữa Mục Triển Đình và con rối xác bất ngờ bị siết chặt, vừa vặn kẹp chặt con rối xác ở giữa.
Con rối xác vốn có cái đầu đồng và cánh tay sắt, nhưng không thể chịu đựng được sức mạnh to lớn của khu rừng đá.
Sau khi con rối xác kêu lên một tiếng thảm thiết, nó lập tức bị nghiền nát.
"..."
Phù Lãng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mục Triển Đình cũng sửng sốt, nhìn xác chết của con rối bị ép vụn ra từ khe đá.
Hắn nói: "Ta đã không thích ngươi từ lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghĩ ngươi giữ lời."
Phù Lãng không thể tin được, sau đó hét lớn: "Mục Triển Đình! Mục sư đệ! Ngươi thật muốn giết lẫn nhau sao? Chỉ cần ngươi đưa ta ra, đi tìm đội ngũ Dương Nguyệt tông, ta có thể làm chứng cho ngươi là bị ma tu bức bách, còn có thể quay về môn phái!"
"Ta không có thời gian!" Mục Triển Đình ấn chặt vết thương, nhấc đao lên, lạnh lùng nhìn Phù Lãng, nói: "Ta phải đi gặp bọn A Nhan, ta mới có thể yên nghỉ."
"Ngươi là đồ ngu sao?" Phù Lãng vẻ mặt dữ tợn, bò ra, "Ngươi trúng độc của rối xác, nhất định sẽ chết sớm! Sắp là Trúc Cơ rồi, thiên đường có lối không đi, nhất định phải chết ư!"
Mục Triển Đình không muốn giải thích.
Không cho Phù Lãng có thời gian tranh luận, hắn hạ xuống một đao rồi di chuyển qua phía bên kia của rừng đá.
Phía sau, Phù Lãng bị hỏa đao thiêu đốt và chôn thân trong rừng đá.
Lúc này, biến động của rừng đá dừng lại.
Mục Triển Đình lặng người đứng đó một lúc.
Hắn vừa bị con rối xác đánh vào lưng, chất độc của rối xác đã nhanh chóng xâm nhập vào phổi, bây giờ tuyệt đối không có khả năng ngăn cản Đặng Bá.
Hắn có thể lựa chọn chạy, chạy ra ngoài.
Có thể có một tia hy vọng.
Chỉ cần hắn sống sót, mười năm sau, hai mươi năm sau, hắn tu luyện có thành tựu, có thể trở về trả thù.
Hắn đã nghĩ như vậy kể từ khi Đặng Bá đi săn lùng bọn Nam Nhan, và lấy ra tất cả những lá bùa có thể kích nổ trong túi càn khôn, rồi di chuyển vào sâu trong rừng đá.
"Không sao..
Thượng đế yêu thích kẻ ngu xuẩn.
Cho dù đau, ít nhất trên đường Hoàng Tuyền còn có một người đồng hành."
Hắn một mình quá lâu.
Đường tới địa ngục nguy hiểm, tương lai còn tốt hơn một mình lang thang.
Khi đi qua một ngã ba, một bàn tay già nua đột nhiên đặt lên vai Mục Triển Đình.
Cùng lúc đó, lão Đặng Bá kìm nén khí tức lặng lẽ tiến lại gần, lạnh lùng nói:
"Ngươi thật là may mắn, nhưng rối xác cùng linh thức của lão phu có liên hệ.
Lấy ngươi trả bù cho rối xác đó, làm sao có thể không được! Yên tâm, vì xứng với linh căn của ngươi, lão phu sẽ tận lực bồi dưỡng ngươi trở thành rối xác cao cấp!"
Vừa dứt lời, Đặng Bá hét lớn một tiếng, linh lực ở giai đoạn cuối của cảnh giới Trúc Cơ hoàn toàn áp chế những lá bùa cháy dở trên người Mục Triển Đình.
Chúng nát vụn, không thể phát nổ.
"Nghĩ lại, hẳn là sinh tử cùng nhau..
Đúng vậy."
Tiếng rì rầm lặng dần, cơ thể và đầu của Mục Triển Đình bị tách ra, máu nhuộm đỏ khu rừng đá.
"Đại đạo bất nhân, kẻ ngu không nên đi trên con đường này." Đặng Bá phủi máu trên tay, cầm lấy túi Càn Khôn của Mục Triển Đình, đang định mở túi Càn Khôn ra để đút xác của Mục Triển Đình vào trong đó.
Ngay lúc mở túi ra, đột nhiên có tiếng phượng hoàng kêu vang, một luồng sáng đỏ từ trong túi càn khôn lao ra, lập tức làm chói mắt Đặng Bá!
"Á!"
Đặng Bá lập tức ném túi Càn Khôn đi, pháp bảo khắp người theo bản năng bảo vệ chủ nhân, khói đen cuồn cuộn, đủ để chống lại công kích toàn lực của một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.
Tuy nhiên, chiếc túi càn khôn bị ném đi đột nhiên phát nổ, và một cây trâm phượng màu máu bay lơ lửng trong không trung giữa ánh sáng đỏ.
Sau đó, một con phượng hoàng biến hình từ đầu trâm, lông phượng trong suốt, giống như một thần tiên hạ xuống, với hình dáng to bằng lòng bàn tay.
Nhìn ông lão đang khiếp sợ, nó lại kêu lên một tiếng, và dang rộng đôi cánh xuyên qua hàng phòng ngự xung quanh Đặng Bá.
"Thần vật của Thần Châu!" Đặng Bá vẻ mặt khiếp sợ, ma pháp phòng ngự xung quanh giống như băng tuyết gặp mặt trời thiêu đốt, trong nháy mắt cùng thân thể của lão hòa tan, tiêu tán.
Những tu sĩ trong giai đoạn cuối của cảnh giới Trúc Cơ không phải là đối thủ của con phượng hoàng này.
Sau khi gi ết chết Đặng Bá, con phượng hoàng nhỏ đáp xuống bên cạnh Mục Triển Đình và kêu gào không ngừng.
Sau đó, nó mổ một mẩu lông đuôi và đặt lên phần cổ bị gãy của Mục Triển Đình.
Chiếc lông vũ chuyển sang màu đỏ, những mảnh linh hồn rải rác được hấp thụ trở lại cơ thể Mục Triển Đình, đồng thời kết nối cái đầu với cơ thể không còn nguyên vẹn của hắn, chỉ thấy có một vết sẹo mỏng quanh cổ.
Sau khi hắn hồi phục, con phượng hoàng nhỏ dang rộng đôi cánh và trở nên to lớn hơn, nó tóm lấy Mục Triển Đình vẫn đang bất tỉnh và bay vút lên bầu trời, ngay lập tức biến mất sau những đám mây, bay về phía biển cả rộng lớn, hướng Thần Châu mà đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook