Edit: Đào Sindy

"Vương gia!" Vương Phi thấy Huệ Vương tức giận vô cùng, đi qua đỡ lấy cánh tay của ông ta, gạt lệ khuyên nhủ: "Ninh Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông đừng giận hại thân thể. Cô nương hơn mười tuổi, ai không thích phấn son, vả lại y phục này cũng chỉ vì ngoài ý muốn mới thay, chắc sẽ không có chuyện gì đâu."

Huệ Vương chán nản ngồi vào chiếc ghế hơi cũ, thở dài nói: "Chẳng lẽ ta bằng lòng để các ngươi trải qua thời gian ủy khuất như vậy sao?"

Năm đó lúc phụ hoàng còn sống, vẫn luôn sủng ái một mình ông ta, thậm chí cảm thấy Thái Tử không đủ khí độ, không xứng là Đế, muốn phế ông ấy đi. Nếu không phải khi đó Trưởng Công Chúa chen vào, thiên hạ này sớm là của ông ta rồi.

"Phụ thân." Tưởng Ngọc Thần vịn Tưởng Khang Ninh ngồi xuống, giọng điệu nghiêm trọng: " Không phải chúng ta phải chịu cả đời chứ? Nửa đời sau của chúng ta, cả đời sau đều phải nhịn cả đời thế sao?!"

"Nhưng nếu chúng ta không đành lòng, ngươi sẽ không còn cơ hội sống nửa đời sau rồi. " Huệ Vương uống một ngụm trà, đè xuống bất đắc dĩ và đắng chát trong lòng: "Hôn sự của ngươi, ta với mẫu thân ngươi đã thương lượng xong."

"Phụ thân?!" Tưởng Ngọc Thần kinh ngạc nhìn Huệ Vương: " Không phải ngài nói..."

"Lúc này không thể so với ngày xưa. " Mắt Huệ Vương nhìn Khang Ninh:  "Cô nương Ban gia quá lộ liễu, tính tình quá mạnh mẽ, ngươi không khống chế được người ta. Nhà chúng ta và Ban gia lại có hiềm khích, với tính cách Ban gia, có thể đồng ý để Ban Họa cả đời không lấy chồng cũng sẽ không gã nàng vào nhà chúng ta."

Tưởng Ngọc Thần nghe vậy gật đầu nói: "Nhi tử cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cưới một nữ nhân như thế về nhà. Nhi tử thích nữ nhân dịu dàng hiền lành."

"Con ta quả thật thông minh. " Huệ Vương cảm thấy hết sức vui mừng, gần đây nữ nhi tuy có chút không hăng hái, cũng may nhi tử là một người hiểu chuyện: "Ngươi có thể nghĩ như vậy, vi phụ liền yên tâm."

Nói đến đây, ông ta lại cảm khái một phen: "Ban Họa đúng là một mỹ nhân, nhưng chỉ có thể làm thiếp hay nha hoàn ấm giường còn được. Nam nhân lấy về nhà làm chính thê thì vẫn muốn một người quả gia hiền lành, đoan trang rộng lượng đấy."

Sắc mặt Vương Phi bên cạnh chợt lóe, nghĩ đến những tiểu thiếp ở hậu viện, đến cùng cũng không mở miệng.

Bốn người Ban gia về đến nhà, bốn người cùng nhau ngồi trên ghế bành, co quắp không muốn động.

Ban Họa uống nửa chén trà hoa lộ mà thiếp thân nha hoàn đưa, mới cảm thấy mình sống lại: "Mệt mỏi quá."

"Tỷ, tỷ biết hôm nay sẽ rất mệt mỏi, tại sao còn muốn mang trên chân đôi giày bảo thạch kia, không cảm thấy hầm sao?" Ban Hằng không cần nha hoàn hầu hạ, tự mình nâng lên chén trà uống một ngụm lớn.

"Tại hôm nay là một trường hợp đặc biệt, ta thà rằng mệt mỏi một chút, cũng không thể chấp nhận bản thân không đẹp. " Ban Họa chỉ bả vai:  "Được rồi Như Ý, nhanh xoa bóp bả vai cho ta."

Như ý cười đi đến phía sau nàng, thay nàng bóp nhè nhẹ.

Ban Hằng hâm mộ nhìn Ban Họa, chuyện này không công bằng với nam nhân, nếu hắn để tỳ nữ bóp cho hắn thì là tham hoa háo sắc, vật mà tỷ hắn thì một chút khuyết điểm cũng không có.

"Đi tắm hết đi, rồi nghĩ ngơi sớm một chút. " Âm Thị thấy trên mặt hai đứa bé đều mệt mỏi, rất đau lòng, cũng miễn bữa ăn cả nhà dùng chung theo quy định, đều về các viện rồi.

Ban Họa ghé vào trong thùng tắm, cả người bị nước nóng hun đến vui sướng choáng choáng, tóc thật dài phiêu đãng trong nước, giống như mực đậm dần tan trong nước, mỹ nhân vạn phần.

"Quận Chúa, muốn nô tỳ đến hầu hạ không?"

"Không cần." Ban Họa sờ lên cánh tay mình, máu ứ đọng phía trên đã không nhìn thấy nữa, ngược lại vì đang ngâm trong nước, nên mang theo một tầng hồng nhạt.

Như Ý đứng ở ngoài bình phong thấy Ban Họa không muốn gọi người hầu hạ, lại sợ nàng một người ở bên trong sợ hãi, liền bắt đầu nghĩ đến một số chuyện pha trò cho Ban Họa nghe: "Quận Chúa, hôm nay nô tỳ ở phủ Trưởng Công Chúa, phát hiện một chuyện lý thú."

"Chuyện gì?" Ban Họa ghé vào một bên thùng tắm, lười biếng nhắm mắt dưỡng thần.

"Tỳ nữ bên người Khang Ninh Quận Chúa và Thạch cô nương không hợp nhau, hôm nay nô tỳ nghe được hai người đấu võ mồm. " Như Ý nhớ lại:  "Hình như là vì chuyện của Thành An Bá."

"Thế nhân đều có lòng thích cái đẹp, dáng dấp Thành An Bá lại xuất chúng như thế, phong độ nhẹ nhàng, sao không làm người ta yêu thích cơ chứ " Nhắc đến Dung Hà, Ban Họa có ấn tượng tốt với người này, đương nhiên trọng điểm là do người này dáng dấp tốt:  "Nếu hắn không phải là Bá tước, chỉ sợ lúc này đã sớm bị người ta bao nuôi trong phủ rồi."

Như Ý nghe nói như thế, nhớ tới trong biệt trang của An Nhạc Công Chúa toàn trai bao tài hoa tướng mạo xuất chúng, nhịn không được mặt ửng đỏ.

"Cầm y phục đến cho ta thay."

Nhóm tỳ nữ nối đuôi nhau vào, hầu hạ sát bên người Ban Họa thay y phục, Như Ý bước ra sau lưng chải tóc cho Quận Chúa, ngón tay không cẩn thận đụng phải thịt trên cổ nàng, nàng ta có chút hoảng hốt nghĩ, nam nhi thiên hạ dù tuấn mỹ, cũng không bì kịp một thân da thịt như tuyết của Quận Chúa khiến người ta không dời nổi mắt.

Nếu nàng ta là nam nhân quý tộc, nhất định phải cầu thân Quận Chúa, ngày ngày sủng ái nàng, chỉ cần mặt nàng ngày ngày giãn ra. Hết lần này tới lần khác những ngụy quân tử  kia trong Kinh Thành rõ ràng mỗi lần nhìn thấy Quận Chúa liền không dời nổi mắt, nhưng hết lần này tới lần khác quay đầu lại lại nói gì mà Thạch cô nương mới thật sự là mỹ nhân.

Vậy tại sao lúc Quận Chúa và Thạch cô nương đồng thời xuất hiện, tròng mắt của bọn họ đều dính trên người Quận Chúa, mắt họ đã mù sao?

Còn không đợi tỳ nữ lấy khăn lau khô mái tóc, Ban Họa đã nằm lỳ trên giường ngủ mất. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, trong cung cho người tới nói bệ hạ muốn tuyên nàng và Ban Hằng, Ban Họa mới rời giường ngồi trước gương trang điểm.

Ban Họa cũng không biết bệ hạ tuyên nàng làm gì, nhưng khi nàng và Ban Hằng đi vào chính điện Đại Nguyệt cung thì nhìn thấy Trường Thanh Vương khóc đến thương tâm đứt ruột, liền đoán được đại khái một số.

"Thần nữ bái kiến bệ hạ."

Vân Khánh Đế nhìn tiểu nha đầu cách mình ba bốn bước, cặp mắt của nàng còn thỉnh thoảng lay động về hướng Trường Thanh Vương, nhân tiện nói: "Họa Họa, ngươi nhìn cái gì đấy?"

"Bệ hạ, Trường Thanh Vương điện hạ sao thế?" Ban Họa nhìn Trường Thanh Vương một chút, lại nhìn Vân Khánh Đế một chút: "Ngài mắng hắn rồi à?"

"Sao trẫm lại mắng hắn, còn không phải một số hạng người tâm tư âm hiểm, làm hỏng tình cảm huynh đệ hai người bọn ta à. " Vân Khánh Đế giống như vô ý nói: " Ngày đó ngươi cũng ở đấy, nói ra chuyện chim sáo xem thế nào?"

"Chim sáo?" Ban Họa làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ:  "Thần nữ cũng không rõ lắm, ngày đó Trường Thanh Vương điện hạ hứng thú bừng bừng dẫn thần nữ và đệ đệ đến xem chim sáo, nào biết được chim sáo xấu xí này nghe thần nữ nói câu anh vũ ở chỗ bệ hạ mới đẹp, thì chẳng biết tại sao con chim sáo lại kêu lên một tiếng Trường Thanh Vương vạn tuế."

Mây Khánh Đế cúi đầu uống trà: "Ừm, sau đó thì sao?"

"Sau đó ta đi về nhà. " Ban Họa bước đến gần Hoàng Đế thêm một bước: "Bệ hạ, ngài tra xét kĩ xem, lòng người hiện tại quá xấu xa rồi. Lúc trước thấy chỗ ngài có anh vũ nhìn mà phát thèm, còn muốn mua một con về nuôi chơi, nào biết xảy ra loại chuyện như thế, vậy nên ta không nuôi."

"Tại sao không nuôi?" Vân Khánh Đế nhìn thấy bộ dáng tức giận bất bình của nàng, tâm tình vui vẻ thêm vài phần:  "Chẳng lẽ tiền tiêu vặt không đủ dùng."

"Bệ hạ, làm sao ngài lại nhắc đến việc này?" Ban Họa cong môi:  "Đây là chuyện của mấy năm trước rồi, Trường Thanh Vương và Vương công công còn ở đây, ngài giữ cho thần nữ tý mặt mũi với."

"Được được được, không nói nữa. " Vân Khánh Đế nhìn về phía Vương Đức, trên mặt Vương Đức mang theo một nụ cười bất đắc dĩ, lui về sau hai bước.

"Vậy ngươi nói xem, vì sao không dám nuôi anh vũ rồi?"

"Cái này cũng phải trách ngài. " Ban Họa ngẩng đầu nhìn Vân Khánh Đế: "Ngài luôn thưởng cho thần nhiều đồ vật, thăng tước vị, người ghen ghét thần nữ rất nhiều, lỡ như ngày nào đó có người ám toán thần nữ, để thần nữ mua về một con anh vũ biết nói Phúc Nhạc Quận Chúa vạn tuế, thì thần nữ thật oan uổng. Rõ ràng thiên hạ vạn tuế cũng chỉ có mình ngài, đời này của thần nữ, chỉ cần có bệ hạ bảo vệ thì tốt rồi."

"Đây là lý lẽ gì, chờ sau này ngươi gả cho người khác, bảo vệ ngươi là phu quân của ngươi chứ, trẫm không thể nhúng tay vào chuyện phu thê của tiểu bối được."

"Bệ hạ, ngài là người nhà mẹ đẻ của ta, là chỗ dựa giúp đỡ ta đấy."

"Bệ hạ, Thành An Bá đến." Một thái giám áo lam đi đến.

"Tuyên." Vân Khánh Đế phất tay để thái giám lui ra, cười bất đắc dĩ nói với Ban Họa: " Ngươi đó, ngươi đó, cả ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện trẫm giúp ngươi ức hiếp người khác."

"Ngài là chỗ dựa lớn nhất của thần nữ đó, không tìm ngài thì tìm ai đây." Ban Họa nhỏ giọng thầm thì, thanh âm không lớn, nhưng lại đủ để Vân Khánh Đế nghe thấy, lập tức nhắm trúng nụ cười của Vân Khánh Đế.

Vương Đức đứng ở trong góc mắt nhìn Thành An Bá đang đi đến, dời một bước nhỏ sang bên trái, đầu cúi xuống đất.

Lúc Trường Thanh Vương tra ra được người bán chim thì người bán chim đã chết, nguyên nhân tử vong là do uống rượu quá nhiều, té xuống mương chết đuối. Người bên cạnh hắn đều nói chim sáo đó là do hắn ta nuôi, bình thường mười phần hiếm có, đều không cho người bên ngoài chạm thử một chút.

Thế nhưng là một người bán chim bình thường, sao lại dạy chim sáo nói "Trường Thanh Vương vạn tuế" có khả năng tìm đến họa sát thân?

Hắn ở trong nhà khổ sở suy nghĩ hai ngày, suy đi nghĩ lại mới phát hiện, Ban Họa nói tới "Cáo trạng" bảo đảm nhất. Đương kim đa nghi mười phần, người có thân phận như hắn, trong nhà nhất định có tai mắt, chuyện này nếu giấu diếm được thì tốt, nếu không gạt được, vậy cuộc sống sau này của hắn liền không dễ chịu rồi.

Cho nên sáng sớm hôm nay, hắn liền ôm lồng chim và những vật tra được, chạy đến trong cung bày tỏ uất ức.

Một phen chào xong, Vân Khánh Đế lại hỏi Thành An Bá một lần chuyện hôm đó, thấy Ban Họa nói không sai thì nói với Trường Thanh Vương: " Trẫm thấy những những người này vì trẫm tin tưởng ngươi nên mới có thể nghĩ ra âm mưu hiểm độc như vậy để ly gián tình cảm đường huynh đệ giữa chúng ta. Ngươi cứ yên tâm, trẫm sẽ phái người tra rõ việc này, đòi lại công đạo cho ngươi."

Vân Khánh Đế mặc dù hay nghi ngờ, nhưng ông lại có một đặc điểm, đó chính sau khi ông đã nhận định việc gì sẽ không nghĩ lại theo chiều hướng khác, cho nên khi ông sủng ái một người nào đó, thì luôn cho mọi thứ tốt, nói thí dụ như Ban Họa. Nhưng nếu ông đã không thích một người, dù đối phương làm gì, ông cũng sẽ cảm thấy không thuận mắt, đồng thời còn sẽ cảm thấy đối phương có ý khác, nói thí dụ như một nhà Huệ Vương Phủ.

Trường Thanh Vương trong lòng ông, thuộc về đường đệ có thể miễn cưỡng tin được, cho nên sau khi rửa sạch hiềm nghi vụ này, ông cũng không nhìn lại mặt trái với Trường Thanh Vương, trái lại còn thưởng cho hắn một đống đồ mang về, lấy đó làm tín nhiệm của mình với hắn.

Trên thực tế, ông có thể tin tưởng ai, thân vương hoàng thất Quận Vương, tất cả đều bị nhốt ở Kinh Thành lớn bằng bàn tay này, chỉ có thực ấp nhưng không quyền quản lý đất phong, đều là những người phú quý nhàn rỗi.

"Đúng rồi." Vân Khánh Đế ngẩng đầu nhìn về phía Dung Hà đứng bên cạnh Ban Hằng: "Dung khanh năm nay đã hai mươi ba, năm trước ngươi đã hết kỳ hiếu, cũng nên suy tính hôn sự, không biết có ngưỡng mộ trong lòng nữ tử nào chưa?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương