Editor: Đào Sindy

Hòa Thân Vương không đành lòng dời ánh mắt, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Nhị đệ, đây là tội mà ngươi phải chịu."

"Ngay cả ngươi cũng sợ Dung Hà à?" Tưởng Lạc nằm sấp trước cửa, khàn cả giọng nói: "Nếu ngay cả ngươi cũng mặc kệ ta thì thế gian này không ai để ý đến ta nữa rồi."

"Ngươi thật là không biết xấu hổ. " Ban Họa ngăn trước mặt Hòa Thân Vương: "Làm nhiều chuyện ác như vậy, còn không biết xấu hổ giả bộ đáng thương. Nhưng gặp biểu ca mềm lòng, ngươi liền ỷ sủng mà kiêu thôi."

Lưu Bán Sơn cảm thấy, từ ngữ ỷ sủng mà kiêu này, hình như dùng không quá phù hợp ở chỗ này.

"Ban Họa..." Tưởng Lạc kinh ngạc nhìn Ban Họa, bỗng nhiên bật cười điên cuồng: "Ngươi là Quận chúa tiền triều lại ở cùng Dung Hà, sẽ có kết quả gì tốt? Hôm nay ta rơi vào cấp độ thê thảm như thế, ngươi thì có mấy ngày tốt lành đây?"

Ban Họa cười lạnh: "Mặc kệ ta có thể có mấy ngày tốt, chí ít bây giờ ta là Hoàng hậu, mà ngươi là tù nhân. Còn quan tâm ta sao, ngươi nên lo cho cuộc sống sau này của mình đi."

"Họa Họa đối với trẫm, là thân nhân là bạn lữ cũng là người để ý nhất." Dung Hà đi đến bên người Ban Họa, ánh mắt như hàn băng mùa đông, lạnh đến để cho người ta phát lạnh từ bên trong: "Xem ra thời gian Lệ vương ngươi bị giam giữ ở đây vẫn quá ít, bằng không thì cũng sẽ không ăn nói linh tinh như thế."

Tưởng Lạc nhớ tới những ngày qua bị giam giữ trong thiên lao, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Ánh mắt Ban Họa yên tĩnh nhìn Tưởng Lạc, nàng hơi rũ xuống mí mắt.

Dung Hà không nhìn hắn ta nữa mà quay đầu nhìn về phía Hòa Thân Vương: "Hòa Thân Vương, ngươi cảm thấy trẫm sẽ tin tưởng người ám sát Họa Họa, do hắn ta sắp xếp sao?"

Hòa Thân Vương nhìn Tưởng Lạc trong lao, nửa ngày mới khó khăn mở miệng: "Không phải hắn."

"Nhìn xem... Điện hạ biết hung thủ là ai?" Dung Hà quay đầu nhìn về phía Hòa Thân Vương, cứ như đang hỏi một câu rất nhẹ nhàng.

Hòa Thân Vương trầm mặc thật lâu: "Vâng, ta biết."

Ban Họa kinh ngạc nhìn Hòa Thân Vương, nàng vẫn cho là việc này không liên quan đến Hòa Thân Vương, nhưng Hòa thân vương bỗng nhiên nói, hắn biết hung thủ là ai, lấy tính cách của hắn, vậy mà tự nguyện khai ra hung phạm có thể là Thạch thị?

"Ai?" Dung Hà hỏi.

Trong thiên lao an tĩnh thật lâu, Ban Họa nhìn Hòa Thân Vương không mở miệng.

"Vương phi của ta, Thạch Tố Nguyệt."

Phủ Hòa Thân Vương.

Thạch thị thay áo bào hoa lệ nhất của mình, đầu đội cửu phượng trâm, ngồi ngay ngắn ở trên ghế thái phi. Một khắc sau cấm vệ quân xông tới, nàng ta lộ ra một nụ cười mỉm.

"Hòa Thân Vương phi. " Đỗ Cửu bước vào chủ viện, nhìn nữ nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nàng ta ung dung hoa quý, mặc dù không phải nữ nhân cực đẹp, nhưng khí độ trên người, nữ nhân bình thường khó mà đạt đến: "Vi thần phụng lệnh bệ hạ, truy nã ngươi tiến cung."

"Truy nã?" Thạch thị chậm rãi đứng lên: "Bản cung đã sớm ngờ tới có một ngày này, tân đế làm sao chứa chấp được những người cũ tiền triều như chúng ta, dù sao cũng chỉ là một cái mạng, Dung Hà hắn muốn thì cầm đi đi."

Đỗ Cửu cười nhạt: "Vương Phi nghĩ sai rồi, vi thần mời Vương Phi hỗ trợ điều tra án Hoàng hậu nương nương bị thích khách tập kích."

Sắc mặt Thạch thị hơi tái, ngoài miệng khí thế không chút yếu thế: "Bệ hạ muốn làm gì, chỉ cần mệnh lệnh mà thôi, làm gì tìm cớ chứ. Bản cung thân là một nữ tử yếu đuối, chỉ có thể nghe lệnh mà thôi."

Đỗ Cửu nghe ra ý trong lời nàng ta, bệ hạ khó xử người cũ tiền triều, thủ đoạn nhỏ của nữ nhân hậu trạch. Thời điểm hắn làm mật thám gặp qua không ít, cho nên vốn không để trong lòng.

Mắt hắn nhìn hạ nhân bốn phía phủ Hòa Thân Vương không dám thở mạnh, khẽ cười một tiếng: "Vương Phi, không phải nữ tử cao vị hậu cung, không thể tự tiện xưng bản cung, mong Vương Phi nói cẩn thận."

"Vẫn xin Vương Phi lập tức xuất phát."

Thạch thị cười lạnh một tiếng, đi ra ngoài cửa.

Lúc đi ra đại môn phủ Hòa Thân Vương, nàng dừng bước lại nhìn về phía Đỗ Cửu: "Vương gia đâu?"

Đỗ Cửu khom mình hành lễ: "Xin Vương Phi đừng lo lắng, Hòa Thân vương điện hạ rất tốt."

Thạch thị nhíu mày: "Ta hỏi không phải là hắn có ổn không, ta muốn biết hắn..." Giọng điệu nàng ta dừng một chút, cuối cùng không tiếp tục mở miệng.

Lúc này sắc trời đã tối, Vương Phủ ngoại trừ treo hai chiếc đèn lồng, Thạch thị không nhìn thấy chút ánh sáng trên đường phố. Mắt nàng ta nhìn xe ngựa đang đậu, chế tác tinh xảo, phía trên còn điêu khắc Phượng Hoàng.

Vịn tay tỳ nữ đạp lên xe ngựa, nàng ta quay đầu nhìn những hộ vệ vây quanh xe ngựa, mặt tất cả những người này đều chìm trong bóng tối, tự dưng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Ngoài cửa Chu Tước, Thạch Tấn bị thủ vệ ngăn ngoài cửa.

"Thạch đại nhân, mời người trở về cho, sắc trời đã tối, bệ hạ không gặp người đâu." Hộ vệ không dám đắc tội Thạch Tấn, chỉ có thể dùng lời hay khuyên bảo: "Nếu người có chuyện quan trọng, mạt tướng bằng lòng đưa sổ gấp đến Đại Nguyệt cung, nhưng lúc này nếu người tiến cung, chỉ sợ có chút không ổn."

"Mong chư vị thông truyền thay, vi thần quả thực có việc gấp!"

Hai vị hộ vệ nhìn nhau một cái, do dự thật lâu mới bất đắc dĩ nói: "Người đợi chút, mạt tướng sai người đi thông báo một tiếng cho người, về phần được hay không, mạt tướng không dám hứa chắc."

"Đa tạ hai vị Tướng Quân!"

"Không dám không dám. " Hộ vệ không có ý tứ cười nói: " Chúng ta chỉ là tiểu tướng canh cổng, làm sao xứng làm Tướng quân, Thạch đại nhân quá khen mạt tướng rồi."

"Chờ một chút, nơi này không phải Chu Tước môn. " Thạch thị xốc lên rèm xe ngựa, nhìn thoáng qua bốn phía: "Nơi này là Tuyên Vũ môn."

Đỗ Cửu không để ý tới nàng ta, trực tiếp mang người tiến cung.

Trong chính điện Đại Nguyệt cung, Ban Họa ngồi bên phải Dung Hà, Hòa Thân Vương ngồi dưới tay, thần sắc có chút hoảng hốt ảm đạm. Gặp Đỗ Cửu tiến vào, hắn nhìn thoáng qua sau lưng Đỗ Cửu.

"Bệ hạ, nương nương, Hòa Thân Vương phi đã đến."

"Tuyên."

Mắt Dung Hà nhìn Hòa Thân Vương, giọng điệu lạnh nhạt: "Hòa Thân Vương, còn có chuyện gì cần nói hay sao?"

Hòa Thân Vương yên lặng lắc đầu, cả người chán chường cực kỳ.

Thạch thị đi vào điện, không hành lễ cho Dung Hà và Ban Họa, cũng không nhìn Hòa Thân Vương, nàng ta đứng thẳng tắp trong điện, không tránh né chút nào mà nhìn Dung Hà và Ban Họa, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng: "Các ngươi hiện đang ngồi phía trên, chỉ vì thủ đoạn các ngươi cao minh hơn mà thôi."

"Người này thật kỳ lạ, ngươi không mắng Tưởng Lạc thịt cá bách tính, ngươi không trách Tưởng gia làm toàn bộ thiên hạ rối loạn, lại dồn tất cả oán khí vào trên người chúng ta. " Ban Họa chế giễu lại: "Triều đại thay đổi là tự nhiên, đế vị Tưởng gia, không phải cũng đoạt từ Tư Mã gia hay sao?"

"Ban Họa, địa vị ngươi có hôm nay, chỉ vì ngươi có dung mạo xinh đẹp mà thôi. " Thạch thị giương cằm: "Ngươi đừng nhanh mồm nhanh miệng với ta, khoe khoang thân phận Hoàng hậu của ngươi. Trong hậu cung, thứ không thiếu nhất chính là nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, sớm muộn gì ngươi cũng có một ngày không như ý."

"Ta có khuôn mặt dễ nhìn thì thế nào, ăn hết gạo hay uống hết nước của nhà ngươi. " Ban Họa đứng lên trước bàn cười nói: " Thật ra ta cảm thấy hai tỷ muội Thạch gia các ngươi có rất nhiều chỗ tương đồng, nói thí dụ như luôn không nhìn trúng gương mặt này của ta."

"Nhưng các ngươi dựa vào đâu xem thường ta, cũng bởi vì ta đẹp à?" Ban Họa cười ra tiếng: "Nếu đẹp bị các ngươi xem thường, vậy ta đồng ý để ngươi xem thường cả đời. Cũng không biết có một số người, đến tột cùng là xem thường ta, hay là hâm mộ ta đây?"

"Ngươi im miệng, loại nữ nhân thô lỗ như ngươi, chỉ dựa vào dung mạo hấp dẫn nam nhân, làm sao so sánh cùng ta? !" Thạch thị đưa tay chỉ Ban Họa: "Hôm nay coi như ta chết, oan hồn ta cũng phải ngày ngày nhìn ngươi, nhìn ngươi xem xem ngươi được như ý đến khi nào."

Ban Họa phát hiện, Thạch thị cực kỳ hận mình, hoặc là bất mãn với nàng tới cực điểm. Nàng đi xuống bậc thang, trở tay xoay tay Thạch thị chỉ vào mình, dễ dàng đẩy nàng ta lùi lại mấy bước: "Hòa Thân Vương phi là nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao lại không biết dùng tay chỉ người khác là không lễ phép chứ?"

Thạch thị bị đau, khoanh tay lui về sau, nàng ta căm hận nhìn Ban Họa: "Ban Họa, ngươi nhận hết ân huệ Tưởng gia, lại lấy Hổ Phù tam quân cho Dung Hà, ngươi xứng đáng với liệt tổ liệt tông Tưởng gia, có nể mặt Đức Ninh Trưởng Công chúa không?"

Nàng cho Dung Hà Hổ Phù tam quân ư?

Ban Họa nhíu mày, nàng đã hiểu tại sao Thạch thị hận không thể để nàng chết đi, bởi vì trong lòng Thạch thị, là nàng giao Hổ Phù tam quân cho Dung Hà, giúp đỡ Dung Hà lôi kéo lòng Võ tướng, vương triều Tưởng gia mới có thể thua.

"Hòa Thân Vương phi, có một số việc ngươi không rõ. " Ban Họa thương hại nhìn Thạch thị: " Người hại ngươi không thể làm Hoàng hậu không phải ta, mà là người nhà họ Tưởng. Ta có thể làm hoàng hậu, là bởi vì trượng phu của ta là Hoàng Đế. Nhưng nếu không có ta, chàng vẫn có thể làm Hoàng Đế."

"Tưởng gia mất đi... Là lòng dân. " Ban Họa lắc đầu thở dài: "Nếu như ngay cả cái này ngươi cũngkhông hiểu, không làm Hoàng hậu ngược lại là chuyện tốt."

"Ngươi im miệng, ngươi im miệng, hết thảy đều là mượn cớ."

Bỗng nhiên Thạch thị tháo trâm xuống, vọt tới chỗ Ban Họa. Ban Họa nhẹ nhàng tránh đi, đưa tay đẩy cổ tay Thạch thị, trâm cài theo đó rơi xuống, Thạch thị cũng bị Ban Họa đẩy ngã ra đất.

"Không phải lúc quan trọng, ta sẽ không đánh nữ nhân." Ban Họa sửa sang nếp uốn trên ống tay áo, giọng điệu không có chút chập trùng.

"Họa Họa. " Dung Hà vọt tới bên người Ban Họa: "Nàng ổn chứ."

"Ta không sao." Ban Họa lắc đầu, thấy Hòa Thân Vương cũng đứng dậy đi đến đây liền nói: " Đây là chuyện giữa nữ nhân chúng ta, nam nhân các người đừng nhúng tay, đều trở về ngồi đi."

Mắt Dung Hà nhìn Thạch thị nằm rạp trên mặt đất, quay người ngồi xuống lại.

Hòa Thân Vương cứng đờ đứng tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhắm mắt lại. Hắn hiểu Họa Họa, Họa Họa từ trước đến nay luôn khoan dung với nữ tử, nhưng lần này Tố Nguyệt đã triệt để đắc tội nàng.

"Nếu như ngươi chỉ muốn giết ta, ta sẽ nể tình ngươi không đắc thủ hơn nữa là thê tử biểu ca kết tóc, tha cho ngươi lần này. " Ban Họa ngồi xuống, bóp lấy cổ Thạch thị, bức nàng ta nhìn mình: "Nhưng ngươi muốn tính toán nam nhân của ta, vậy ta không thể để ngươi sống nữa."

Thạch thị khàn giọng nói: "Coi như ngươi giết ta thì như thế nào, ta vẫn là Thái Tử Phi cuối cùng của triều Đại Nghiệp, trong lịch sử tất có tục danh của ta. Hôm nay ta bỏ mạng trong tay ngươi, dù qua ngàn năm vạn năm, người hậu thế cũng sẽ biết, ngươi là một Hoàng hậu tay nhiễm máu tươi."

"Người chết như đèn tắt, hậu thế đâu thèm người khác nói như thế nào. " Ban Họa nhìn khuôn mặt Thạch thị đầy đắc ý, nhịn không được tát một cái mạnh lên mặt nàng ta: "Ngươi muốn thanh danh hậu thế, vậy thì tốt, ta thành toàn cho ngươi."

"Biểu ca. " Mặt Ban Họa không thay đổi quay đầu nhìn Hòa Thân Vương, buông tay đang bóp cổ Thạch thị ra: "Thạch thị tư thông ngoại tộc, ám sát Đế hậu, không xứng là Vương Phi. Hôm nay ta thay ngươi làm chủ bỏ nàng, để nàng lưu danh sử xanh."

"Không, ngươi không thể làm như vậy!" Thạch thị không cho phép thân phận của mình trở nên không cao quý, nàng ta quỳ đi đến trước mặt Hòa Thân Vương: "Vương gia, chúng ta là phu thê kết tóc, ngươi không thể đối với ta như vậy."

Hòa Thân Vương nhìn búi tóc của Thạch thị tán loạn, nhớ tới nhị đệ trong thiên lao, lúc Nhị đệ cầu hắn, cũng là như thế này. Hắn ta không thật sự kính yêu người ca ca này, chẳng qua cảm thấy hắn sẽ xin tha cho hắn ta, hẳn sẽ bao dung hắn ta.

Thạch thị cũng giống vậy, bởi vì hắn là Thái Tử mà gả cho hắn, nàng ta xem trọng là thân phận Thái Tử Phi này, mà không phải hắn.

"Vương gia, Vương gia. " Thạch thị níu lại áo bào Hòa Thân Vương: "Ngươi nói một câu có được hay không?"

Hòa Thân Vương cúi người, lấy khăn tay ra lau đi nước mắt trên mặt Thạch thị, sau đó đẩy tay Thạch thị ra: "Thạch thị, những năm này ta đối đãi ngươi như thế nào?"

Thạch thị không hiểu nhìn Hòa Thân Vương, không biết nên nói gì.

"Năm đó ta với ngươi thành thân, bởi vì phụ hoàng thưởng thêm hai thiếp thất, ta lòng mang áy náy với ngươi, thậm chí ngay cả ngươi cho hai bọn họ dùng thuốc tránh thai, ta luôn coi như không biết, thậm chí không đi gặp các nàng. " Hòa Thân Vương cười khổ: "Ta cũng không biết đây là giúp ngươi, hay là hại ngươi. Ngươi càng đoan trang hơn qua từng ngày, thậm chí ta thường nghĩ, có phải ta hại ngươi, để ngươi sống không vui ở Đông cung."

"Về sau ta mới biết, ngươi vốn không thèm để ý ta nghĩ như thế nào, ngươi muốn một vị trí Thái Tử Phi ổn định, muốn đích tử. " Hòa Thân Vương chỉ lồng ngực của mình: "Tố Nguyệt, coi như ta là nam nhân hoàng thất, ta cũng có trái tim mà."

Thạch Tố Nguyệt kinh ngạc nhìn Hòa Thân Vương, nửa ngày mới hỏi ngược lại: "Nếu ngươi không muốn ở cùng những thiếp thất kia, tại sao lại làm các nàng mang thai?"

"Ngươi đã quên sao?" Hòa Thân Vương đứng thẳng người, lui về sau hai bước: "Là ngươi nhân lúc ta say rượu, sắp xếp các nàng vào phòng của ta. Bây giờ dưới gối ta chỉ có một nữ nhi, lúc thân mẫu nó sinh nó đã băng huyết mà chết. Cái chết của nàng là ngoài ý muốn hay là có người làm, ta chưa điều tra bao giờ, cũng không dám tra."

"Đây hết thảy đều là lỗi của ta, ta có lỗi với ngươi, cũng có lỗi với các nàng. " Hòa Thân Vương nhắm mắt lại, không đối mặt với Thạch Tố Nguyệt: "Tố Nguyệt, nếu ngươi không có tình cảm với ta, cần gì phải cưỡng cầu."

"Nói tới nói lui, ngươi vẫn theo Ban Họa, muốn bỏ ta!" Thạch Tố Nguyệt căm hận nhìn Hòa Thân Vương: "Nàng không là muội muội thân sinh của ngươi, mà là biểu muội của ngươi, tại sao ngươi phải đối tốt với nàng như vậy? !"

Hòa Thân Vương lắc đầu: "Tố Nguyệt, ngươi vẫn không hiểu, có nhiều thứ không cần thân phận lợi ích để cân nhắc. Mặc dù ta không quả quyết, lại không có năng lực, nhưng nếu có người thật lòng đợi ta, ta vẫn biết."

"Vì các Thạch gia ngươi, ta đã để Họa Họa nhận ấm ức một lần, ta sẽ không để nàng bị ấm ức lần hai." Hòa Thân Vương mở mắt ra, thái độ thay đổi vô cùng kiên định: "Vi thần, không có dị nghị."

"Tưởng Hàm, ta hận ngươi!" Hai mắt Thạch Tố Nguyệt đỏ ngầu, như kẻ điên cuồng: "Ngươi chắp tay nhường hoàng vị cho người, ta tính toán vì ngươi lâu như vậy, ngươi lại muốn vì người khác vứt bỏ ta, ngươi không có lương tâm."

"Ngươi vì ta, hay vì chính ngươi?" Hòa Thân Vương thất vọng thở dài, quay người nói với Dung Hà: "Bệ hạ, vi thần quản gia bất lực, dẫn đến Hoàng hậu nương nương suýt chút rơi vào hiểm cảnh, vi thần xấu hổ cùng cực. Bây giờ chuyện xưa đã xong, vi thần kính xin bệ hạ, cho phép vi thần đến trông coi lăng mộ hoàng thất Đại Nghiệp, không nhúng tay vào chuyện trong triều."

"Biểu ca..." Mặt Ban Họa biến sắc: "Huynh có tội gì?"

"Nương nương, ta vốn không phải người am hiểu mưu lược, nếu đi trông coi hoàng lăng, ngược lại có thể được yên tĩnh hơn." Hòa Thân Vương làm một đại lễ với Dung Hà: “ Cầu bệ hạ và nương nương thành toàn."

"Chuẩn tấu."

Ban Họa nhìn Dung Hà và Hòa Thân Vương, không mở miệng nói chuyện.

"Vương gia, vương gia..." Thạch Tố Nguyệt muốn nắm chân Hòa Thân Vương, Hòa Thân Vương không nhìn nàng ta nữa, quay người thối lui ra khỏi đại điện, biến mất trong màn đêm.

"Điện hạ!" Thạch Tố Nguyệt nằm sấp tại cửa ra vào, khóc nghẹn ngào nói: " Thiếp thân sai rồi, thiếp thân thật sự biết sai rồi, ngươi đừng đối với ta như vậy..."

Khi một người không quả quyết, thời điểm không quay đầu lại nói rõ lòng hắn đã sớm bị tổn thương, không gì sánh bằng lòng đã chết.

Ngay lúc này, một tên thái giám đứng ngoài điện nói: " Bệ hạ, nương nương, Thạch đại nhân cầu kiến."

"Đã trễ thế như vậy, hắn tới làm gì?" Mắt Ban Họa nhìn Thạch Tố Nguyệt, quay đầu nhỏ giọng nói với Dung Hà: " Hắn đến cầu tình cho Thạch thị hay sao?"

Dung Hà nắm chặt tay nàng, quay đầu nói với thái giám: "Tuyên."

Ban Họa vội ho một tiếng: "Lúc này để hắn đến, không phải phiền toái hơn sao?"

"Không cần lo lắng, " Dung Hà cười ôn hòa một tiếng với nàng: "Có một số việc, sớm xử lý mới tốt."

Thạch Tấn vào Đại Nguyệt cung, thấy Thạch thị nằm rạp trên đất khóc rống, trong lòng nhảy một cái, bước nhanh về phía trước cung kính hành lễ Ban Họa và Dung Hà: "Vi thần bái kiến bệ hạ, bái kiến nương nương."

"Thạch đại nhân không cần đa lễ, ban thưởng ghế ngồi."

"Vi thần có tội, không dám ngồi xuống." Thạch Tấn vẩy vạt áo lên, lại quỳ đại lễ về phía Dung Hà: "Mong bệ hạ thứ tội."

"Hở?" Dung Hà nhíu mày, thuận tay rót một chén trà cho Ban Họa, quay đầu nhìn Thạch Tấn: "Không biết Thạch đại nhân có tội gì?"

"Gia tỷ to gan lớn mật, lại dám mạo phạm Hoàng hậu nương nương, vi thần sợ hãi vạn phần, đặc biệt tới để thỉnh tội. " Thạch Tấn lại cúi đầu, chỉ là lần này lại bái Ban Họa: "Cầu nương nương trách phạt."

Cái trán chạm đến mặt đất lạnh buốt, Thạch Tấn không cách nào nhìn thấy biểu lộ của Ban Họa, cũng không còn mặt mũi nhìn Ban Họa.

"Thạch đại nhân tới vì cầu tình cho Thạch thị hay sao?" Ban Họa nhìn Thạch Tấn quỳ trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía Thạch thị: "Thạch Tố Nguyệt, ngươi có nghĩ tới không, nếu chuyện bại lộ sẽ liên lụy người nhà? Ở trong lòng ngươi, hậu vị còn quan trọng hơn so với người nhà sao?"

Thạch thị bỗng nhiên lắc đầu: "Đây là do một mình ta gây nên, không liên quan gì tới hắn, cầu... Nương nương minh giám."

Vừa rồi nàng ta không cầu Ban Họa, nhưng lúc này, rốt cục mở miệng cầu người.

"Sớm biết sẽ có kết quả hôm nay, vì sao ngươi còn muốn bí quá hoá liều?" Ban Họa khoát tay áo: "Thạch Tấn, ngươi lui ra, việc này không liên quan tới ngươi."

"Nương nương..."

"Ngươi im miệng. " Thạch Tố Nguyệt không muốn Thạch Tấn mở miệng, nàng ta thấy Ban Họa ngồi ở vị trí đầu, xinh đẹp đến không giống người thật, lau đi nước mắt trên mặt: "Ta chín tuổi đính hôn cùng Thái Tử, tất cả mọi người bên cạnh nói cho ta biết, ta là Thái Tử Phi, là Hoàng hậu tương lai, ta sinh ra chính là mệnh làm Hoàng hậu. Mỗi ngày ta đều trông mong chờ đợi, muốn mặc Phượng bào, đội mũ phượng, tiếp nhận triều bái của bách quan mệnh phụ."

"Ta vì muốn làm Hoàng hậu nên đã làm. " Thạch Tố Nguyệt nhìn cánh tay mình được bảo dưỡng cực tốt, điểm sáng trong ánh mắt đột nhiên ảm đạm xuống: "Ta không cam tâm."

Nhưng vào lúc này, nhìn thấy đệ đệ của mình vì mình, thà đắc tội Dung Hà, cũng phải tiến cung cầu tình, trong nội tâm nàng ta không cam lòng và oán hận, hình như không còn sục sôi nữa: "Ta nhận tội, nhưng việc này không liên quan đến người khác, cầu bệ hạ và Hoàng hậu tha cho người khác."

Dung Hà không trả lời, y ở đây nhìn Ban Họa.

Ban Họa biết y muốn giao quyền quyết định chuyện này cho nàng, nàng ổn định tâm thần, gọi Đỗ Cửu trấn giữ bên ngoài vào: "Đỗ Cửu, phái người nghiêm tra toàn bộ Kinh Thành, tìm kiếm dư nghiệt tiền triều, không thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng cũng không thể buông tha người có mưu đồ làm loạn."

"Vâng!" Trong lòng Đỗ Cửu run sợ, đây là Hoàng hậu nương nương muốn tra rõ người tiền triều, nếu không phải hôm nay vui, một lòng muốn người tiền triều phục, lần này tra rõ, nhất định trốn không thoát.

Lần này Hoàng hậu nương nương, thật đúng là Phượng nhan bị chọc giận, không thì sẽ không niệm tình xưa như thế.

Hắn lĩnh mệnh lui ra, khi đi ra Đại Nguyệt cung, nghĩ đến lời Tưởng Lạc nói khi bị nhốt trong thên lao, nhịn không được dừng bước. Hoàng hậu nương nương tức giận như thế, vẻn vẹn bởi vì Thạch thị phái người ám sát nàng, hay là tức vì Thạch thị muốn ám toán bệ hạ?

Mặc dù bệ hạ không lộ vui buồn, nhưng chí ít hắn có thể nhìn ra được, trong mắt trong lòng bệ hạ đều là Hoàng hậu nương nương.

Ngược lại Hoàng hậu nương nương...

Nhìn như hồn nhiên ngây thơ, tâm tư đơn thuần, làm việc theo cảm tính. Nhưng nếu có lòng thăm dò, mới phát hiện nàng là nữ nhân cực kỳ phức tạp. Từ nhỏ cẩm y ngọc thực, chúng tinh phủng nguyệt, nhưng lại luyện thành một thân võ nghệ.

Người luyện võ đều biết, người không chịu khổ nổi, luyện không ra thân thủ tốt, coi như có thiên phú võ học cũng không được.

Nhưng mặc dù nương nương không thể nâng bút làm thơ, nhưng không hề giống không có chút tài văn chương nào như lời đồn, một thân võ nghệ càng làm cho rất nhiều binh sĩ xấu hổ, mặc dù lười nhác tùy hứng một chút, nhưng chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện nào vượt qua ranh giới cuối cùng của Vân Khánh Đế.

Càng nghĩ càng kinh hãi, Đỗ Cửu lập tức cảm thấy Ban Họa cao thâm khó dò.

"Thạch Tấn, ngươi mang Thạch Tố Nguyệt đi đi. " Ban Họa chậm rãi mở miệng nói: " Ta giữ mạng nàng ta lại cho ngươi."

Nàng rủ mí mắt xuống, đáy mắt đều là ý lạnh.

Ngón trỏ của Dung Hà nhẹ nhàng vuốt nhẹ mấy lần trên chén trà, quay đầu mỉm cười với Ban Họa, lấy đó xem như y ủng hộ quyết định này của Ban Họa.

"Tạ... Bệ hạ, tạ Hoàng hậu nương nương." Thạch Tấn dập đầu với hai người, xoay người đi đỡ Thạch Tố Nguyệt: "Đi, cùng ta trở về."

Thạch Tố Nguyệt thi lễ cho hai người Đế hậu, đi theo Thạch Tấn ra Đại Nguyệt cung.

Phủ Tướng gia sớm đã không còn, hiện tại Thạch Tấn ở viện nhỏ, là triều đình ban thưởng cho hắn, mặc dù không xa hoa như phủ Tướng gia, nhưng cũng coi là ngũ tạng đều đủ. Hắn bảo hạ nhân hầu hạ Thạch Tố Nguyệt thay y phục, chải kỹ búi tóc, nói với Thạch Tố Nguyệt: " Tỷ nghỉ ngơi thật tốt, sau này an tâm ở lại đây đi."

"A tấn. " Thạch Tố Nguyệt gọi lại Thạch Tấn: "Mấy năm trước, mẫu thân đề cập với ta, trong lòng ngươi ngưỡng mộ một nữ tử, nàng là ai?"

"Nàng đã sớm gả cho người, mà ta cũng quên nàng rồi. " Thạch Tấn bình tĩnh nhìn Thạch Tố Nguyệt: "Chuyện cũ cần gì phải nhắc lại."

"Ta biết. " Thạch Tố Nguyệt ngồi trước gương, cầm một cây trâm cắm vào trong tóc: "Khi đó nàng có hôn ước cùng Tạ Khải Lâm, cho nên ngươi mới đi biên quan, tránh đi tin tức của nàng."

"Chỉ tiếc mọi chuyện không theo ý muốn. " Thạch Tố Nguyệt sờ lên tóc mai của mình, nghe tiếng báo canh bên ngoài, bỗng nhiên cười: "Canh ba."

Thạch Tấn nhìn chiếc trâm đỏ hoa lệ trên tóc nàng ta, nhịn không được mở miệng nói: "Sớm tháo trâm vòng ra, nghỉ ngơi đi."

"Ta biết. " Bên môi tô thêm ít son, Thạch Tố Nguyệt hỏi: "Sao ngươi lại đến?"

"Vì gia tộc, ta không thể cứu Phi Tiên. " Thần sắc Thạch Tấn có chút sa sút: "Ta không thể để chuyện này xảy ra lần hai."

Nghe nói như thế, Thạch Tố Nguyệt cười, trong mắt chứa chút nước mắt, quay đầu nhìn Thạch Tấn: "A Tấn, nhìn ta được không?"

"Đẹp lắm."

"Ta và Ban Họa, ai đẹp hơn?"

Thạch Tấn không trả lời.

"Trong mắt ngươi, nói chung nàng vẫn là đẹp nhất. " Thạch Tố Nguyệt cười như cũ, dùng bút kẻ cho lông mày thêm rõ nét: "Ngươi ra ngoài đi, ta muốn đi ngủ."

Mắt Thạch Tấn nhìn Thạch Tố Nguyệt tỏa ra hào quang bốn phía: "Nghỉ ngơi thật tốt, những thứ khác đừng suy nghĩ nhiều."

"Ta hiểu rồi. " Thạch Tố Nguyệt buông bút xuống, ôn hòa nhìn Thạch Tấn: "Buổi tối lạnh, chú ý thân thể."

Thạch Tấn thở dài thi lễ với nàng ta, trầm mặc lui ra ngoài.

Đưa mắt nhìn Thạch Tấn rời đi, cho đến khi tiếng bước chân của hắn không nghe thấy, Thạch Tố Nguyệt tô một đóa hoa đào diễm lệ giữa hai đầu lông mày.

Nàng ta vẽ cực nghiêm túc, mỗi một bút đều cẩn thận, giống như chuyện quan trọng của cả đời này.

Nàng ta đoan trang cả đời, trước khi đi cũng muốn bản thân thêm chút nhan sắc.

Có lẽ tại thật lâu trước đây...

Nàng ta đã từng hâm mộ Ban Họa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương