Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
-
Chương 155
Editor: Đào SinDy
Quân vây bốn mặt, quốc tương bất quốc*, nhóm gian nịnh hoảng sợ không chịu nổi ngày nào nữa, nữ tử hậu cung bi thương liên tục, thút thít vì không thấy tương lai bản thân.
*ý nói sắp không giữ nổi quốc gia.
Nữ tử hậu cung trong loạn thế, sinh tử không do mình quyết định, Hoàng Đế sủng ái các nàng, các nàng được phong quang mấy ngày, đợi Hoàng Đế chán ghét vứt bỏ các nàng, các nàng lại không có con cái, chỉ mặc người chà đạp.
Tạ Uyển Dụ nhìn bộ dáng nhóm cung nhân kinh hoàng không ngừng, mày nhướng lên: "Gấp gáp gì chứ, hoảng thì có ích lợi gì, nếu Dung Hà đánh vào thì các ngươi thành thành thật thật đợi trong phòng chớ không chạy loạn hay đừng chọc trúng tâm tư của hắn, lấy tính cách Dung Hà, tất sẽ không lấy tính mạng của các ngươi."
"Tiện nhân!" Bỗng nhiên Tưởng Lạc từ ngoài cửa sải bước đi vào, hắn ta tát một phát lên mặt Tạ Uyển Dụ, biểu lộ dữ tợn: "Ngươi cứ trông ngóng trẫm thua thế à?"
Một tát này của Tưởng Lạc đánh rất ác, Tạ Uyển Dụ bị đánh ngã trên đất, trong nháy mắt mặt sưng đỏ.
"Nương nương." Cung nữ thiếp thân của Tạ Uyển Dụ bổ nhào vào bên cạnh Tạ Uyển Dụ, quay người dập đầu cuống quít với Tưởng Lạc: "Bệ hạ khai ân, bệ hạ khai ân."
"Nếu năm đó không phải phụ hoàng buộc trẫm cưới ngươi, làm sao trẫm có thể coi trọng nữ nhân như ngươi?" Tưởng Lạc lại tiến lên đá Tạ Uyển Dụ hai cước, quay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Nhóm cung nhân câm như hến đưa mắt nhìn Tưởng Lạc rời đi, mới ba chân bốn cẳng nâng Tạ Uyển Dụ từ dưới đất lên.
Tạ Uyển Dụ vịn gương mặt sưng đỏ, cười trầm thấp ra tiếng, cứ như đây là một việc cực kỳ vui sướng.
"Nương nương." Cung nữ thiếp thân nghe tiếng cười này có chút sợ hãi: "Người sao thế?"
"Không sao, tâm trạng ta rất tốt. " Tạ Uyển Dụ cười khanh khách thành tiếng: "Hầu hạ ta rửa mặt, ta muốn đi bồi Thái hậu."
Mặc dù nàng ta không có phong hào chính thức, nhưng ở trước mặt Thái hậu, tất cả phi tần hậu cung không có mặt mũi như nàng ta. Cho nên việc Tưởng Lạc cực kỳ bất mãn với nàng ta nhưng chỉ cần Thái hậu còn một ngày, hắn ta sẽ chẳng thể làm gì.
Trong lòng Tạ Uyển Dụ rõ ràng, đây là Thái hậu cố ý giữ mạng cho mình, không phải thì làm gì cho cả hậu cung đều biết những thứ này. Trên thực tế Thái hậu không thích nàng ta, cũng không thích Thái Tử Phi, đơn giản Thái hậu là một người tốt, không đành lòng thấy những nữ nhân hậu cung như các nàng chịu tội, mới không thể không làm như vậy.
Tạ Uyển Dụ không rõ, vì sao Thái hậu lại nuôi ra một nhi tử như Tưởng Lạc.
Có lẽ giống Thái Thượng Hoàng nhiều hơn một chút?
Ngoài cửa thành của Kinh thành, bốn cửa Đông Nam Tây Bắc đều có binh tiến đánh, phía đông Dung Hà, phía nam Ban Họa, phía tây Đỗ Cửu và Triệu Trọng, phía bắc là Thạch Tấn và mấy vị phụ tá Dung Hà.
"Thạch Tấn, thế mà ngươi thực sự tạo phản. " Tướng Quân đứng trên tường thành cửa bắc không dám tin nhìn Thạch Tấn đang cưỡi trên lưng ngựa: "Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Thạch Tấn nhìn thấy nét mặt người này sợ hãi, đột nhiên cảm giác cảnh tượng trước mắt buồn cười cực kỳ, những người này biết rất rõ hắn không có ý làm phản, lại lên tiếng giết hại cả Thạch gia trước mặt Tưởng Lạc, hiện tại thấy hắn mang binh công đánh, mới ra vẻ ngạc nhiên.
Bày ra bộ dáng này cho ai nhìn đây?
Thạch Tấn hiện tại không thèm.
"Trần Tướng quân không cần ngạc nhiên như thế, bạo quân giết phụ thân của ta, hãm hại gia tộc của ta, không phải đã sớm nhận định ta đã làm phản rồi sao?" Thạch Tấn rút vũ khí trên người ra: "Quân muốn thần phản, thần không thể không phản."
Trong lòng Trần Tướng quân run lên, kết cục của Thạch gia bây giờ không thể bảo là không thảm, Thạch Tấn có phản ứng như thế, cũng không thể trách hắn, chỉ trách bệ hạ nghe tin sàm ngôn, làm trái tim tướng sĩ rét lạnh.
Nếu không phải bệ hạ đã mất đi lòng dân, Dung Hà dẫn đại quân phản loạn, làm sao ngắn ngủi chưa đến một năm đã đánhtừ Trung châu đánh vào trong Kinh Thành.
Không có lòng dân, giang sơn vương triều Tưởng gia coi như không còn.
Trần Tướng quân quay đầu nhìn phía sau các tướng sĩ, trong lòng đau khổ, làm sao ông ta nhẫn tâm để tướng sĩ của mình chết trong tay người của mình, nhưng tất cả người nhà của ông ta đều trong tay bạo quân, nếu hàng thì người cả nhà ông ta đều đầu rơi xuống đất, nhưng nếu liều mạng khổ chiến, chọc giận Dung Hà, đợi lúc phá thành, ông ta cũng không nơi chôn thây.
Điều này bảo ông ta làm sao chọn?
"Trần Tướng quân, chủ công nhà ta là thanh quân trắc*, phản loạn là chiều hướng phát triển, tại sao ông còn muốn bọ ngựa đấu xe, giãy dụa vô ích. " Thạch Tấn cũng không vội công thành: "Chẳng lẽ ông muốn đi đến cuối đường với hôn quân, rồi mới biết đường quay đầu?"
*ý nói mượn danh nghĩa quân chủ để quét sạch gian thần bên cạnh.
"Trần Tướng quân một đời trung quân nhiệt huyết, trong lòng Thạch mỗ đã hiểu. Nhưng Thạch mỗ chỉ muốn hỏi Tướng Quân một câu, ông có xứng với bách tính thiên hạ, xứng với lương tâm của mình không?"
Nếu như Đỗ Cửu ở đây, nhất định sẽ cảm thấy đoạn văn này có chút quen thuộc, bởi vì lúc trước Dung Hà cũng đã nói lời tương tự để hỏi Thạch Tấn.
Tay Trần Tướng quân vịn tường thành, lại không thể hạ lệnh bắn tên.
Bên này Thạch Tấn giằng co lẫn nhau, bên kia Dung Hà đối mặt là tên lão tướng, vị lão tướng này râu tóc bạc phơ, đứng trên tường thành không nói lời nào, không phát mệnh lệnh, cứ như Dung Hà ngoài cửa thành không tồn tại.
"Chủ công, đây là ý gì?" Phụ tá của Dung Hà không hiểu.
"Không có ý gì, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được ra tay." Dung Hà biết vị lão tướng này, ông từng là bộ hạ cũ của Ban gia, sau đó Ban nguyên soái bị thương, uy vọng của vị lão tướng này trong quân càng ngày càng cao. Nghe nói lúc Ban nguyên soái trong quân đội, ông ta cũng không được trọng dụng, cho nên nhiều năm như vậy, vị lão tướng này và Ban gia vẫn luôn không lui tới.
Những năm nay Ban gia và đám võ tướng không chút lui tới, người bên ngoài xem ra là người đi trà mát thái độ bình thường, cũng không có gì để người ta khó có thể hiểu được.
Nhưng Dung Hà thấy, chén trà lạnh quá nhanh, nhanh đến mức để Dung Hà nghi ngờ, đây đều là để Vân Khánh Đế nhìn.
Cửa nam, Ban Họa cưỡi trên lưng bạch mã cao lớn, ánh mặt trời soi sáng trên người nàng, áo giáp màu bạc phản xạ ra hào quang chói sáng. Người thủ ở cửa thành không phải ai khác mà là Trường Thanh vương trước kia bị bọn họ đánh tơi bời, một người khác ngược lại để Ban Họa có chút ngoài ý muốn, giữa Tạ gia và Tưởng Lạc không thể điều hòa mâu thuẫn, Tưởng Lạc còn để Tạ Khải Lâm đến thủ cửa thành, có thể thấy được trong kinh thành quả thực đã không còn người có thể dùng.
"Chất nữ ngoan của ta, thân là cô nương sao không tránh trong phòng thưởng hoa, nghe vài ca khúc chứ? Hết lần này tới lần khác muốn tới chiến trường thuộc về nam nhân, ta sợ mùi máu tươi quá nặng hù dọa ngươi. " Trường Thanh vương mặc thân bào thân vương, trên mặt còn mang theo sụ ngả ngớn: "Có thể thấy được Dung Hà đối với ngươi cũng không tốt, không thì làm sao hắn cho ngươi đến chỗ như thế? Không bằng mau mau đầu hàng, để biểu thúc tới thương ngươi."
Tạ Khải Lâm đứng ở một bên nghe nói như thế liền nhíu mày, lời này của Trường Thanh vương hơi quá đáng.
Trường Thanh vương không thể không biết lời mình nói có gì không đúng, hắn ta từ trên cao nhìn xuống nữ nhân mặc ngân giáp ngồi trên ngựa: "Nếu ngươi không nghe biểu thúc, biểu thúc chỉ có thể dạy dỗ ngươi một trận rồi."
"Mấy tháng trước biểu thúc mới bị chúng ta đánh tơi bời, hốt hoảng chạy trốn, hiện tại mới qua bao lâu biểu thúc đã quên rồi?" Ban Họa cười lạnh: "Biểu thúc tuổi còn trẻ mà trí nhớ lại không tốt như thế, ta làm vãn bối rất khó xử, hôm nay chỉ có để biểu thúc mở mang kiến thức về chuyện mấy tháng trước, người mới nhớ nổi."
Sắc mặt Trường Thanh vương lập tức trầm xuống, chuyện này đối với hắn ta mà nói chính là sỉ nhục, Ban Họa nhắc lại chuyện xưa, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, mất hết thể diện.
"Nếu ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách bổn vương không khách sáo."
"Có trông thấy không, nhân vật phản diện bình thường trong thoại bản đều thích nói câu này. " Ban Họa nói với tả phó tướng: " Nhớ kỹ, sau này trên chiến trường tuyệt đối không được nói câu nói này."
"Vì sao?" Tả phó tướng thật thà đàng hoàng hỏi: "Câu nói có gì không đúng?"
"Bởi vì người nói câu này, cuối cùng đều thua. " Ban Họa cầm ngân thương hữu phó tướng đưa: "Người từng nói câu này, đều nhận nguyền rủa của thần linh nơi chiến trường, sẽ không có được thắng lợi."
"Còn có thần linh nơi chiến trường à?" Đáng thương cho tín ngưỡng của tả phó tướng đang lung lay sắp đổ.
"Đương nhiên." Ban Họa giơ cằm: "Không thì ngươi chờ xem."
"Ngươi nói nhảm gì đó, Tướng Quân nói có, khẳng định là có!" Hữu phó tướng tín nhiệm Ban Họa vô điều kiện hung hăng lên tiếng, kiên quyết không cho hắn chất vấn Tướng quân.
Ban Họa cười một tiếng, ngẩng đầu đánh một thủ thế: "Các huynh đệ, theo ta lên trên."
"Vâng!"
Giọng hô khí thế giống như mãnh hổ xuống núi, xông thẳng lên trời.
"Hai vị Tướng Quân, bên cửa nam đã đánh nhau."
Một vị tiểu binh chạy đến bên người Đỗ Cửu và Triệu Trọng, hồi báo động tĩnh ba nơi khác.
"Lại là Ban Tướng Quân động thủ đầu tiên?" Triệu Trọng kinh ngạc một phen: "Ta còn tưởng rằng là bên Thạch tiên sinh chứ."
Lấy huyết hải thâm cừu của Thạch Tấn và triều đình, hẳn sẽ không nhịn được động thủ trước.
"Thủ thành cửa nam là ai?" Đỗ Cửu hỏi tiểu binh báo tin tức.
"Là Trường Thanh vương và Tạ Khải Lâm."
"Tạ Khải Lâm..." Đỗ Cửu sờ cằm, lấy tính tình Quận chúa, động thủ cũng không kỳ lạ. Mắt hắn nhìn thủ tướng trên cửa thành có chút sợ hãi, mở miệng nói: " Đã như vậy, chúng ta cũng bắt đầu động thủ."
Hai bên bắt đầu chiến hỏa huyên náo, hai bên giằng co lẫn nhau, các quý nhân nội thành tâm thần bất định bất an, hận không thể ôm vàng bạc châu báu trốn vào trong mật thất.
Bầu không khí ngoài cung khẩn trương, trong cung cũng không tốt gì, thần thái cung nữ thái giám trước khi xuất phát vội vàng, một số người có lá gan tương đối lớn, thậm chí cướp đoạt vàng bạc châu báu của các chủ tử, muốn mạo hiểm chạy ra Hoàng Cung. Thế nhưng Tưởng Lạc làm sao dễ dàng tha thứ cho hành vi này của bọn họ, những thái giám này vừa tới cửa cung đã bị cung tiễn thủ bắn chết.
Châu báu bọn họ ôm trong ngực và máu tươi trên người chảy ra trộn lại với nhau, những châu báu lóe sáng lập tức trở nên bẩn thỉu không chịu nổi.
"Người tới. " Trường Thanh vương đứng trên cửa thành, nhìn Ban Họa càng đánh càng hăng, đánh giết tướng sĩ như hoa rơi nước chảy, trầm mặt nói: " Đưa cung tiễn thủ bổn vương nuôi đến đây."
"Cung tiễn thủ nào?" Trong lòng Tạ Khải Lâm giật mình, không nhịn được hỏi ra lời: "Vương gia còn nuôi thần tiễn thủ?"
"Thần tiễn thủ bổn vương nuôi không phải dạng bình thường." Trường Thanh vương nhìn chằm chằm Ban Họa dưới cửa thành: "Ngay cả Thái Thượng hoàng từng chính miệng tán thưởng hắn ta có di phong của Ban nguyên soái, thế gian ít có binh sĩ đạt đến."
Hắn ta nhớ kỹ trong một lần tranh tài bắn cung, Ban Họa còn cầm bạc đặt người này có thể thắng. Để nàng chết trong tay người mình từng chính miệng tán thưởng, không biết Ban Họa có cam lòng không?
Chỉ trong chốc lát, một người nam nhân thấp lùn đi lên tường thành, tướng mạo hắn ta rất bình thường, cúi đầu không nói một lời, chỉ nắm thật chặt cung tiễn trong tay.
"Ngươi chính là thần tiễn thủ có di phong của Ban nguyên soái, tên gọi là gì?"
Nam nhân gầy lùn gật đầu: "Hồi vương gia, mạt tướng tên là Cao Vượng Thịnh."
"Vượng Thịnh..." Trường Thanh Vương cười một tiếng, gật đầu nói: " Tên này không tệ, ngươi theo bổn vương tới."
Cao Vượng Thịnh đi theo Trường Thanh vương đến bên trường thành, hắn ta lớn lên tương đối thấp, cho nên chỉ có thể nhìn thấy chỗ hơi xa một chút.
"Lấy đồ lót chân* ra đây cho hắn."
*mình tra thì thấy nó có hình bục vuông, làm bằng gỗ, giống cái cầu thang lên xe ngựa trong phim ý.
"Bổn vương muốn ngươi bắn chết nữ nhân mặc ngân giáp, trên mũ giáp có băng hồng, ngươi có thể làm được không?"
"Vương gia, mạt tướng không làm nữ nhân bị thương." Cao Vượng Thịnh trầm mặc một lát, cố nói ra mấy chữ như thế.
"Ngươi có thể không giết nàng, nhưng bổn vương sẽ bắt nữ quyến nhà ngươi để đổi mạng của nàng."
Khóe môi Cao Vượng Thịnh run rẩy, hắn ta không thê tử không nữ nhi, nhưng lại có một mẫu thân già mắt không tốt. Câu nói này của Trường Thanh vương, đụng đến thứ khảm trong tim hắn ta.
"Người tới, để nhà Cao Vượng Thịnh..."
"Vương gia!" Cao Vượng Thịnh gằn từng chữ một: "Mạt tướng, mạt tướng lĩnh mệnh."
Trường Thanh vương xùy cười một tiếng, lui lại một bước: "Động thủ đi."
Cao Vượng Thịnh liếm khóe môi hơi khô, đầu thu mặt trời càng nóng, tay hắn ta nắm cung tiễn đổ mồ hôi. Cầm tiễn giăng trên dây, hắn ta trừng mắt, mồ hôi nhỏ vào trong mắt hắn ta, nhịn không được híp mắt.
"Vương gia. " Bỗng nhiên Tạ Khải Lâm mở miệng: "Bệ hạ cũng không hạ lệnh muốn mạng Phúc Nhạc Quận chúa, người làm thế có phải không ổn?"
"Không ổn?" Trường Thanh vương nhíu mày: "Đao kiếm không có mắt, Phúc Nhạc Quận chúa đã lên chiến trường thì có khả năng chết trên chiến trường, đây là Tạ công tử đang thương hương tiếc ngọc?"
Tạ Khải Lâm rủ mí mắt xuống nói: "Vương gia nói quá lời, tại hạ không có tư tình với Phúc Nhạc Quận chúa."
"Bổn vương không có hứng thú với chuyện ngươi có tư tình hay không, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thức thời, đừng tới quấy rầy ta ra quyết định là được. " Hắn ta quay đầu quát Cao Vượng Thịnh: "Ngươi còn lo lắng gì nữa, không mau động thủ? !"
Ban Họa lật tung một kẻ chuẩn bị đánh lén kỵ binh của nàng, bỗng nhiên mắt nàng giật giật, quay đầu nhìn lại, một mũi tên trên tường thành lao thẳng tới mình.
Nàng đang muốn né tránh, thế nhưng bên cạnh xông ra ba kỵ binh, giáp công nàng ở giữa, muốn tránh cũng không thể tránh. Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, Ban Họa nâng cánh tay bị chém bị thương lên, miễn cưỡng nghiêng sang bên cạnh.
Ngay lúc tiễn thủ bắn đi, Cao Vượng Thịnh cảm giác có người đánh mình, tay hắn ta run một cái, mũi tên lệch một chút.
"Tạ Khải Lâm, ngươi làm gì thế?"
Tạ Khải Lâm cướp đi cung tiễn trong tay Cao Vượng Thịnh, ném cung tiễn xuống cửa thành, quay người đối mặt với hai mắt phẫn nộ của Trường Thanh vương, hắn ta đưa tay thi lễ: "Phúc Nhạc quận chúa là một trong số hậu bối Thái Thượng hoàng thích nhất, tại hạ không thể để Vương gia tự làm chủ."
"Tốt, rất tốt. " Trường Thanh vương đúng là bị chọc giận quá mà cười lên: "Người tới, trói Tạ Khải Lâm lại, giao cho bệ hạ xử lý!"
Sưu!
Mũi tên bay qua cánh tay Ban Họa, xuyên qua lồng ngực kỵ binh bên cạnh nàng, kỵ binh này là quân triều đình, hắn ta mở to mắt ngã trên mặt đất, trên khuôn mặt trẻ tuổi còn mang theo vẻ mờ mịt.
Sức lực thật là mạnh mẽ, nếu mũi tên này xuyên qua ngực nàng, nàng nhất định không sống được.
Ban Họa chợt nhớ tới giấc mộng kia, tiễn từ sau lưng nàng xuyên thẳng qua, nàng ngay cả thời gian tránh né cũng không có, đã táng thân dưới một mũi tên.
Cảm giác mũi tên này, rất giống cùng mũi tên trong mộng của nàng, cứ như là cùng một người bắn ra.
"Tướng Quân, người không sao chứ? !" Phụ tá bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, liều mạng chém giết đến bên cạnh Ban Họa.
"Ta không sao. " Ban Họa lắc đầu, mắt nhìn cánh tay mình còn đang chảy máu: "Trên chiến trường đừng phân tâm, mũi tên này không có độc, không cần lo lắng."
Bởi vì là thần tiễn thủ chân chính, không cần tay chân tài giỏi, cũng có thể lấy mạng kẻ yếu.
Tướng sĩ quân triều đình càng ngày càng ít, quân Dung gia giết đỏ cả mắt, một người ngã xuống, hai người vọt lên, xe đụng công thành chạm lấy cửa thành, nhưng mà cửa thành kinh thành cao lớn rắn chắc, không giống cửa thành ở những châu huyện khác rất dễ công phá.
Nhưng cửa thật kiên cố, chỉ cần người thủ thành bại, cuối cùng cũng sẽ đến thời khắc phá tan.
Cửa nam... Cuối cùng vẫn phá.
"Tướng Quân. " Trên thành cửa đông, tiểu binh kinh hoàng mà nhìn lão tướng quân: "Cửa thành đã phá."
"Người phá cửa thành là ai?"
"Phúc Nhạc Quận chúa."
Lão tướng nghe vậy cười lên ha hả: "Không hổ là hậu nhân nguyên soái, cho dù là nữ lang, cũng bá khí không thay đổi." Ông ta đi đến bên tường thành, mắt nhìn quân Dung gia dưới thành, nói với đám phó tướng sau lưng: "Năm đó nguyên soái dẫn đầu chúng ta, quân kỷ của chúng ta cũng nghiêm túc như vậy."
Đám phó tướng tâm thần bất định không rõ tại sao Bạch lão Tướng quân lại nói câu này, trong lúc nhất thời có chút mê mang.
"Mấy chục năm, mấy chục năm rồi. " Lão tướng cười ra tiếng: "Lão già ta, rốt cục chờ đến ngày này."
"Người tới, đi mở cửa thành, nghênh quân Dung gia vào thành."
"Tướng Quân!"
Lão tướng quân lắc đầu, tóc bạc hoa râm của ông tung bay trong gió: "Các ngươi đi theo ta nhiều năm, làm sao ta nhẫn tâm để các ngươi đi chịu chết? Quân Dung gia khí thế hung hăng, chúng ta không phải là đối thủ của hắn."
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, người Tướng quân này không nỡ nhìn những binh lính chết dưới đao người của mình.
*ý là một tướng công thành vạn xác khô.
Năm đó nguyên soái bị hoàng thất ám toán, trong lòng những huynh đệ này tức không nhịn nổi, thậm chí nổi lên tâm tư phản loạn, cuối cùng vẫn nằm trên giường hấp hối ngăn cản họ.
"Các ngươi đều có gia thất, làm sao ta để các ngươi làm chuyện nghịch thiên này vì ta?"
"Đợi ta hồi kinh, các ngươi cố gắng thủ vệ biên cương, không thể vì hoàng thất làm liền tỏ ra lười biếng, chúng ta không phải thủ ở chỗ này vì hoàng thất, mà là vì bách tính thiên hạ mới thủ chỗ này."
Sau đó nguyên soái trở lại Kinh Thành không để bọn họ lui tới, đơn giản là Hoàng Đế nghi ngờ vô căn cứ, ông không đành lòng liên lụy những huynh đệ như bọn họ.
Một khi nhẫn nhịn đã mấy chục năm, cho đến khi nguyên soái trúng độc mà chết, bọn họ cũng không dám lên tiếng, đơn giản là nguyên soái nói, tôn tử đời sau của ông còn cần bọn họ chăm sóc.
Trên thực tế không phải hậu thế cần bọn họ chăm sóc, chỉ là nguyên soái không để bọn họ mạo hiểm mà thôi.
Đời sau Ban gia ở kinh thành gánh chịu mấy chục năm tiếng xấu hoàn khố vô dụng, những bộ hạ cũ như bọn họ lại không thể làm gì, trong lòng bọn họ hổ thẹn, trong lòng khó chịu.
Đã đến hôm nay, Dung Hà cầm Hổ Phù tam quân của nguyên soái trong tay, xuất hiện ở cửa thành, mở cửa thành ra là điều duy nhất ông ta có thể làm cho nguyên soái.
Nhưng cầu Dung Hà không giống người vương triều Tưởng gia, tâm tính đa nghi, có lỗi với Phúc Nhạc Quận chúa, như vậy coi như những bộ hạ cũ như bọn họ xuống đất cũng có mặt mũi đi gặp nguyên soái, lại có thể cùng ông chinh chiến tứ phương rồi.
Cửa Đông mở rộng, không có tiếng chém giết, không có tiếng ngựa hí, hai nhóm binh sĩ ăn mặc chỉnh tề đi tới hai bên cửa thành. Lão tướng râu tóc bạc trắng đi ra, mỗi một bước đi rất chậm, cũng đi vô cùng vững vàng.
Dung Hà từ trên lưng ngựa nhảy xuống, y nghênh đón phía trước.
"Chủ công, cẩn thận có bẫy." Một vị mưu sĩ lo lắng ngăn trước mặt Dung Hà.
"Không cần phải lo lắng." Dung Hà đẩy tay hắn ra, thi lễ từ xa với lão Tướng quân, nhanh chân nghênh đón.
Tướng sĩ hai bên đều rất yên tĩnh, bọn họ trơ mắt nhìn chủ tướng dần dần đến gần, cho đến khi đứng chung một chỗ.
"Thành An hầu." Giọng lão tướng có chút khàn khàn, tháo nón bảo vệ xuống: "Lão tướng nguyện nghênh Hầu Gia vào thành, nhưng cầu Hầu Gia đừng làm khó những tướng sĩ trong tay ta, bọn họ cũng chỉ nghe lệnh làm việc."
"Mong Tướng quân yên tâm, Quân Phách tuyệt sẽ không chút khó xử." Dung Hà lui ra phía sau một bước, làm một đại lễ với lão Tướng quân: "Tướng Quân tại thượng, xin nhận của Quân Phách một cái cúi đầu."
"Hầu Gia không cần đa lễ như vậy." Lão tướng đưa tay đỡ Dung Hà dậy, cười nói: " Hầu Gia là cô gia nguyên soái nhà chúng ta, lão tướng không chịu nổi lễ này của người."
Trong lòng Dung Hà hơi động, lão tướng trong miệng nguyên soái, hẳn là tổ phụ của Họa Họa.
Không nghĩ tới Ban nguyên soái qua đời nhiều năm như vậy, những tướng sĩ này còn nhớ thương ông, một vị danh tướng tuyệt thế như này, lại chết trên tay người trong nhà, thật sự là thật đáng giận đáng tiếc, hoàng thất Tưởng gia, nợ Ban gia quá nhiều.
"Tướng Quân mời."
"Hầu Gia mời."
Cửa Đông ngay cả một giọt máu cũng không có, cứ công phá như vậy.
Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ*, lời này của lão tổ tông, thật sự là đã đến lúc áp dụng.
*Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp.
"Tướng Quân, Trường Thanh vương chạy trốn. " Hữu phó tướng có chút nhụt chí: "Người này thật sự là cá chạch mà, mỗi lần đều chạy rất nhanh. Nhưng thuộc hạ dẫn người bắt được một tên chủ tướng khác, còn có cung tiễn thủ đánh lén người ."
Ban Họa lau mặt bị bắn máu lên, quay đầu nhìn thấy Tạ Khải Lâm và một nam nhân gầy lùn khác.
Tạ Khải Lâm mặc một thân kim giáp, trên áo giáp còn dính máu, cả người cực kỳ bình tĩnh. Hắn ta nâng đầu nhìn Ban Họa một cái, dời ánh mắt đi thật nhanh. Hôm nay hắn ta không mang bịt mắt, trông tổng thể con mắt mù kia, nhìn có chút đáng sợ.
"Lúc tiễn thủ này đánh lén ta, hình như ta thấy có người đẩy hắn một cái. " Ban Họa vỗ con ngựa, cách Tạ Khải Lâm gần chút: "Là ngươi đẩy hắn?"
Tạ Khải Lâm cúi đầu không nói gì.
Ban Họa không tiếp tục tiếp tục truy vấn, nàng quay đầu mắt nhìn Cao Vượng Thịnh: "Quản lý hai người này chặt chẽ vào, những người khác theo ta đánh vào."
"Vâng!"
Được nhiều người ủng hộ, những tướng sĩ này sớm đã thành thói quen nghe mệnh lệnh Ban Họa, không thể không biết thân là nam nhi nghe lệnh của một nữ nhân có gì không đúng.
Tạ Khải Lâm ngẩng đầu nhìn nữ tử chói mắt cưỡi trên lưng ngựa, dẫn đầu một đám tướng sĩ sát khí đằng đằng càng đi càng xa, càng nhìn càng thất thần.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng, hắn ta mới cúi đầu xuống nhìn đôi giày dính đầy máu của mình.
Bởi vì hắn ta đã cứu Ban Họa một mạng, cho nên binh lính trông coi cũng không làm khó hắn ta. Hắn ta thấy những binh lính trông coi mình đều bị thương, nhân tiện nói: "Trên cửa thành có mấy hòm gỗ, bên trong chứa đều là thuốc trị thương, các người đi lấy mà dùng."
"Đừng nghĩ chúng ta sẽ lấy, Ban Tướng Quân nói, mấy loại thuốc và lương thực bày trên mặt đất không thể tùy tiện đụng vào, ai biết có bị hạ độc hay không?."
Tạ Khải Lâm: ...
Ban Tướng Quân, hẳn là Ban Họa?
Những binh lính này lấy lời của nàng làm châm ngôn, có thể thấy được nàng có uy vọng cực kỳ trong quân đội. Nghĩ vậy, hắn ta nhịn không được có chút may mắn, năm đó không cưới nàng là chuyện tốt, nếu gả cho hắn ta, có lẽ mai một năng lực của nàng rồi.
"Tiểu thư, tiểu thư. " Một nha hoàn chạy vào phòng Lý Tiểu Như: "Phản quân vào thành."
Bỗng nhiên Lý Tiểu Như đứng lên: "Cửa thành bị phá?"
"Nô tỳ không rõ lắm, chỉ nghe nói cửa Đông và Nam đều bị phá. " Bỗng nhiên ánh mắt tiểu nha hoàn trở nên kỳ lạ: "Nô tỳ còn nghe nói, người cầm binh cửa nam là Phúc Nhạc Quận chúa."
"Lại là nàng?" Lý Tiểu Như làm sao cũng không cách nào tưởng tượng, vị Quận chúa kia ăn ở không gì không giỏi, làm sao chịu được khổ trong quân doanh, còn có thể mang binh đánh giặc.
"Ngươi đừng đi ra nghe ngóng tin tức nữa, bên ngoài nguy hiểm như vậy, lỡ như bị thương thì làm sao bây giờ?"
Trong lòng Lý Tiểu Như có chút bối rối, nhịn không được dặn dò thêm vài câu.
"Tiểu thư người yên tâm đi, những quân phản loạn kia đều rất biết quy củ, vào thành không nhiễu dân. " Tiểu nha hoàn thở gấp nói: "Nhưng những cửa hàng bên ngoài đều không mở cửa, thứ người bảo nô tỳ mua, nô tỳ không tìm thấy."
"Không tìm thấy cũng không sao, sớm biết hôm nay quân Dung gia sẽ công thành, dù thế nào ta cũng không để ngươi ra ngoài. " Lý Tiểu Như hoảng hốt lắc đầu: "Gọi thêm mấy người bồi thiếu gia, đừng để động tĩnh bên ngoài hù hắn."
Đợi tiểu nha hoàn lui ra ngoài, trên mặt Lý Tiểu Như lộ ra mấy phần kích động.
Rốt cục... Rốt cục có người đến lật đổ bạo quân rồi.
Nhớ tới phụ thân nằm trên giường không thể động, Lý Tiểu Như dụi mắt một cái, âm thầm cầu nguyện Thành An hầu có thể sớm lật đổ một chút □□, để Tưởng Lạc gặp báo ứng.
Quân vây bốn mặt, quốc tương bất quốc*, nhóm gian nịnh hoảng sợ không chịu nổi ngày nào nữa, nữ tử hậu cung bi thương liên tục, thút thít vì không thấy tương lai bản thân.
*ý nói sắp không giữ nổi quốc gia.
Nữ tử hậu cung trong loạn thế, sinh tử không do mình quyết định, Hoàng Đế sủng ái các nàng, các nàng được phong quang mấy ngày, đợi Hoàng Đế chán ghét vứt bỏ các nàng, các nàng lại không có con cái, chỉ mặc người chà đạp.
Tạ Uyển Dụ nhìn bộ dáng nhóm cung nhân kinh hoàng không ngừng, mày nhướng lên: "Gấp gáp gì chứ, hoảng thì có ích lợi gì, nếu Dung Hà đánh vào thì các ngươi thành thành thật thật đợi trong phòng chớ không chạy loạn hay đừng chọc trúng tâm tư của hắn, lấy tính cách Dung Hà, tất sẽ không lấy tính mạng của các ngươi."
"Tiện nhân!" Bỗng nhiên Tưởng Lạc từ ngoài cửa sải bước đi vào, hắn ta tát một phát lên mặt Tạ Uyển Dụ, biểu lộ dữ tợn: "Ngươi cứ trông ngóng trẫm thua thế à?"
Một tát này của Tưởng Lạc đánh rất ác, Tạ Uyển Dụ bị đánh ngã trên đất, trong nháy mắt mặt sưng đỏ.
"Nương nương." Cung nữ thiếp thân của Tạ Uyển Dụ bổ nhào vào bên cạnh Tạ Uyển Dụ, quay người dập đầu cuống quít với Tưởng Lạc: "Bệ hạ khai ân, bệ hạ khai ân."
"Nếu năm đó không phải phụ hoàng buộc trẫm cưới ngươi, làm sao trẫm có thể coi trọng nữ nhân như ngươi?" Tưởng Lạc lại tiến lên đá Tạ Uyển Dụ hai cước, quay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Nhóm cung nhân câm như hến đưa mắt nhìn Tưởng Lạc rời đi, mới ba chân bốn cẳng nâng Tạ Uyển Dụ từ dưới đất lên.
Tạ Uyển Dụ vịn gương mặt sưng đỏ, cười trầm thấp ra tiếng, cứ như đây là một việc cực kỳ vui sướng.
"Nương nương." Cung nữ thiếp thân nghe tiếng cười này có chút sợ hãi: "Người sao thế?"
"Không sao, tâm trạng ta rất tốt. " Tạ Uyển Dụ cười khanh khách thành tiếng: "Hầu hạ ta rửa mặt, ta muốn đi bồi Thái hậu."
Mặc dù nàng ta không có phong hào chính thức, nhưng ở trước mặt Thái hậu, tất cả phi tần hậu cung không có mặt mũi như nàng ta. Cho nên việc Tưởng Lạc cực kỳ bất mãn với nàng ta nhưng chỉ cần Thái hậu còn một ngày, hắn ta sẽ chẳng thể làm gì.
Trong lòng Tạ Uyển Dụ rõ ràng, đây là Thái hậu cố ý giữ mạng cho mình, không phải thì làm gì cho cả hậu cung đều biết những thứ này. Trên thực tế Thái hậu không thích nàng ta, cũng không thích Thái Tử Phi, đơn giản Thái hậu là một người tốt, không đành lòng thấy những nữ nhân hậu cung như các nàng chịu tội, mới không thể không làm như vậy.
Tạ Uyển Dụ không rõ, vì sao Thái hậu lại nuôi ra một nhi tử như Tưởng Lạc.
Có lẽ giống Thái Thượng Hoàng nhiều hơn một chút?
Ngoài cửa thành của Kinh thành, bốn cửa Đông Nam Tây Bắc đều có binh tiến đánh, phía đông Dung Hà, phía nam Ban Họa, phía tây Đỗ Cửu và Triệu Trọng, phía bắc là Thạch Tấn và mấy vị phụ tá Dung Hà.
"Thạch Tấn, thế mà ngươi thực sự tạo phản. " Tướng Quân đứng trên tường thành cửa bắc không dám tin nhìn Thạch Tấn đang cưỡi trên lưng ngựa: "Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Thạch Tấn nhìn thấy nét mặt người này sợ hãi, đột nhiên cảm giác cảnh tượng trước mắt buồn cười cực kỳ, những người này biết rất rõ hắn không có ý làm phản, lại lên tiếng giết hại cả Thạch gia trước mặt Tưởng Lạc, hiện tại thấy hắn mang binh công đánh, mới ra vẻ ngạc nhiên.
Bày ra bộ dáng này cho ai nhìn đây?
Thạch Tấn hiện tại không thèm.
"Trần Tướng quân không cần ngạc nhiên như thế, bạo quân giết phụ thân của ta, hãm hại gia tộc của ta, không phải đã sớm nhận định ta đã làm phản rồi sao?" Thạch Tấn rút vũ khí trên người ra: "Quân muốn thần phản, thần không thể không phản."
Trong lòng Trần Tướng quân run lên, kết cục của Thạch gia bây giờ không thể bảo là không thảm, Thạch Tấn có phản ứng như thế, cũng không thể trách hắn, chỉ trách bệ hạ nghe tin sàm ngôn, làm trái tim tướng sĩ rét lạnh.
Nếu không phải bệ hạ đã mất đi lòng dân, Dung Hà dẫn đại quân phản loạn, làm sao ngắn ngủi chưa đến một năm đã đánhtừ Trung châu đánh vào trong Kinh Thành.
Không có lòng dân, giang sơn vương triều Tưởng gia coi như không còn.
Trần Tướng quân quay đầu nhìn phía sau các tướng sĩ, trong lòng đau khổ, làm sao ông ta nhẫn tâm để tướng sĩ của mình chết trong tay người của mình, nhưng tất cả người nhà của ông ta đều trong tay bạo quân, nếu hàng thì người cả nhà ông ta đều đầu rơi xuống đất, nhưng nếu liều mạng khổ chiến, chọc giận Dung Hà, đợi lúc phá thành, ông ta cũng không nơi chôn thây.
Điều này bảo ông ta làm sao chọn?
"Trần Tướng quân, chủ công nhà ta là thanh quân trắc*, phản loạn là chiều hướng phát triển, tại sao ông còn muốn bọ ngựa đấu xe, giãy dụa vô ích. " Thạch Tấn cũng không vội công thành: "Chẳng lẽ ông muốn đi đến cuối đường với hôn quân, rồi mới biết đường quay đầu?"
*ý nói mượn danh nghĩa quân chủ để quét sạch gian thần bên cạnh.
"Trần Tướng quân một đời trung quân nhiệt huyết, trong lòng Thạch mỗ đã hiểu. Nhưng Thạch mỗ chỉ muốn hỏi Tướng Quân một câu, ông có xứng với bách tính thiên hạ, xứng với lương tâm của mình không?"
Nếu như Đỗ Cửu ở đây, nhất định sẽ cảm thấy đoạn văn này có chút quen thuộc, bởi vì lúc trước Dung Hà cũng đã nói lời tương tự để hỏi Thạch Tấn.
Tay Trần Tướng quân vịn tường thành, lại không thể hạ lệnh bắn tên.
Bên này Thạch Tấn giằng co lẫn nhau, bên kia Dung Hà đối mặt là tên lão tướng, vị lão tướng này râu tóc bạc phơ, đứng trên tường thành không nói lời nào, không phát mệnh lệnh, cứ như Dung Hà ngoài cửa thành không tồn tại.
"Chủ công, đây là ý gì?" Phụ tá của Dung Hà không hiểu.
"Không có ý gì, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được ra tay." Dung Hà biết vị lão tướng này, ông từng là bộ hạ cũ của Ban gia, sau đó Ban nguyên soái bị thương, uy vọng của vị lão tướng này trong quân càng ngày càng cao. Nghe nói lúc Ban nguyên soái trong quân đội, ông ta cũng không được trọng dụng, cho nên nhiều năm như vậy, vị lão tướng này và Ban gia vẫn luôn không lui tới.
Những năm nay Ban gia và đám võ tướng không chút lui tới, người bên ngoài xem ra là người đi trà mát thái độ bình thường, cũng không có gì để người ta khó có thể hiểu được.
Nhưng Dung Hà thấy, chén trà lạnh quá nhanh, nhanh đến mức để Dung Hà nghi ngờ, đây đều là để Vân Khánh Đế nhìn.
Cửa nam, Ban Họa cưỡi trên lưng bạch mã cao lớn, ánh mặt trời soi sáng trên người nàng, áo giáp màu bạc phản xạ ra hào quang chói sáng. Người thủ ở cửa thành không phải ai khác mà là Trường Thanh vương trước kia bị bọn họ đánh tơi bời, một người khác ngược lại để Ban Họa có chút ngoài ý muốn, giữa Tạ gia và Tưởng Lạc không thể điều hòa mâu thuẫn, Tưởng Lạc còn để Tạ Khải Lâm đến thủ cửa thành, có thể thấy được trong kinh thành quả thực đã không còn người có thể dùng.
"Chất nữ ngoan của ta, thân là cô nương sao không tránh trong phòng thưởng hoa, nghe vài ca khúc chứ? Hết lần này tới lần khác muốn tới chiến trường thuộc về nam nhân, ta sợ mùi máu tươi quá nặng hù dọa ngươi. " Trường Thanh vương mặc thân bào thân vương, trên mặt còn mang theo sụ ngả ngớn: "Có thể thấy được Dung Hà đối với ngươi cũng không tốt, không thì làm sao hắn cho ngươi đến chỗ như thế? Không bằng mau mau đầu hàng, để biểu thúc tới thương ngươi."
Tạ Khải Lâm đứng ở một bên nghe nói như thế liền nhíu mày, lời này của Trường Thanh vương hơi quá đáng.
Trường Thanh vương không thể không biết lời mình nói có gì không đúng, hắn ta từ trên cao nhìn xuống nữ nhân mặc ngân giáp ngồi trên ngựa: "Nếu ngươi không nghe biểu thúc, biểu thúc chỉ có thể dạy dỗ ngươi một trận rồi."
"Mấy tháng trước biểu thúc mới bị chúng ta đánh tơi bời, hốt hoảng chạy trốn, hiện tại mới qua bao lâu biểu thúc đã quên rồi?" Ban Họa cười lạnh: "Biểu thúc tuổi còn trẻ mà trí nhớ lại không tốt như thế, ta làm vãn bối rất khó xử, hôm nay chỉ có để biểu thúc mở mang kiến thức về chuyện mấy tháng trước, người mới nhớ nổi."
Sắc mặt Trường Thanh vương lập tức trầm xuống, chuyện này đối với hắn ta mà nói chính là sỉ nhục, Ban Họa nhắc lại chuyện xưa, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, mất hết thể diện.
"Nếu ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách bổn vương không khách sáo."
"Có trông thấy không, nhân vật phản diện bình thường trong thoại bản đều thích nói câu này. " Ban Họa nói với tả phó tướng: " Nhớ kỹ, sau này trên chiến trường tuyệt đối không được nói câu nói này."
"Vì sao?" Tả phó tướng thật thà đàng hoàng hỏi: "Câu nói có gì không đúng?"
"Bởi vì người nói câu này, cuối cùng đều thua. " Ban Họa cầm ngân thương hữu phó tướng đưa: "Người từng nói câu này, đều nhận nguyền rủa của thần linh nơi chiến trường, sẽ không có được thắng lợi."
"Còn có thần linh nơi chiến trường à?" Đáng thương cho tín ngưỡng của tả phó tướng đang lung lay sắp đổ.
"Đương nhiên." Ban Họa giơ cằm: "Không thì ngươi chờ xem."
"Ngươi nói nhảm gì đó, Tướng Quân nói có, khẳng định là có!" Hữu phó tướng tín nhiệm Ban Họa vô điều kiện hung hăng lên tiếng, kiên quyết không cho hắn chất vấn Tướng quân.
Ban Họa cười một tiếng, ngẩng đầu đánh một thủ thế: "Các huynh đệ, theo ta lên trên."
"Vâng!"
Giọng hô khí thế giống như mãnh hổ xuống núi, xông thẳng lên trời.
"Hai vị Tướng Quân, bên cửa nam đã đánh nhau."
Một vị tiểu binh chạy đến bên người Đỗ Cửu và Triệu Trọng, hồi báo động tĩnh ba nơi khác.
"Lại là Ban Tướng Quân động thủ đầu tiên?" Triệu Trọng kinh ngạc một phen: "Ta còn tưởng rằng là bên Thạch tiên sinh chứ."
Lấy huyết hải thâm cừu của Thạch Tấn và triều đình, hẳn sẽ không nhịn được động thủ trước.
"Thủ thành cửa nam là ai?" Đỗ Cửu hỏi tiểu binh báo tin tức.
"Là Trường Thanh vương và Tạ Khải Lâm."
"Tạ Khải Lâm..." Đỗ Cửu sờ cằm, lấy tính tình Quận chúa, động thủ cũng không kỳ lạ. Mắt hắn nhìn thủ tướng trên cửa thành có chút sợ hãi, mở miệng nói: " Đã như vậy, chúng ta cũng bắt đầu động thủ."
Hai bên bắt đầu chiến hỏa huyên náo, hai bên giằng co lẫn nhau, các quý nhân nội thành tâm thần bất định bất an, hận không thể ôm vàng bạc châu báu trốn vào trong mật thất.
Bầu không khí ngoài cung khẩn trương, trong cung cũng không tốt gì, thần thái cung nữ thái giám trước khi xuất phát vội vàng, một số người có lá gan tương đối lớn, thậm chí cướp đoạt vàng bạc châu báu của các chủ tử, muốn mạo hiểm chạy ra Hoàng Cung. Thế nhưng Tưởng Lạc làm sao dễ dàng tha thứ cho hành vi này của bọn họ, những thái giám này vừa tới cửa cung đã bị cung tiễn thủ bắn chết.
Châu báu bọn họ ôm trong ngực và máu tươi trên người chảy ra trộn lại với nhau, những châu báu lóe sáng lập tức trở nên bẩn thỉu không chịu nổi.
"Người tới. " Trường Thanh vương đứng trên cửa thành, nhìn Ban Họa càng đánh càng hăng, đánh giết tướng sĩ như hoa rơi nước chảy, trầm mặt nói: " Đưa cung tiễn thủ bổn vương nuôi đến đây."
"Cung tiễn thủ nào?" Trong lòng Tạ Khải Lâm giật mình, không nhịn được hỏi ra lời: "Vương gia còn nuôi thần tiễn thủ?"
"Thần tiễn thủ bổn vương nuôi không phải dạng bình thường." Trường Thanh vương nhìn chằm chằm Ban Họa dưới cửa thành: "Ngay cả Thái Thượng hoàng từng chính miệng tán thưởng hắn ta có di phong của Ban nguyên soái, thế gian ít có binh sĩ đạt đến."
Hắn ta nhớ kỹ trong một lần tranh tài bắn cung, Ban Họa còn cầm bạc đặt người này có thể thắng. Để nàng chết trong tay người mình từng chính miệng tán thưởng, không biết Ban Họa có cam lòng không?
Chỉ trong chốc lát, một người nam nhân thấp lùn đi lên tường thành, tướng mạo hắn ta rất bình thường, cúi đầu không nói một lời, chỉ nắm thật chặt cung tiễn trong tay.
"Ngươi chính là thần tiễn thủ có di phong của Ban nguyên soái, tên gọi là gì?"
Nam nhân gầy lùn gật đầu: "Hồi vương gia, mạt tướng tên là Cao Vượng Thịnh."
"Vượng Thịnh..." Trường Thanh Vương cười một tiếng, gật đầu nói: " Tên này không tệ, ngươi theo bổn vương tới."
Cao Vượng Thịnh đi theo Trường Thanh vương đến bên trường thành, hắn ta lớn lên tương đối thấp, cho nên chỉ có thể nhìn thấy chỗ hơi xa một chút.
"Lấy đồ lót chân* ra đây cho hắn."
*mình tra thì thấy nó có hình bục vuông, làm bằng gỗ, giống cái cầu thang lên xe ngựa trong phim ý.
"Bổn vương muốn ngươi bắn chết nữ nhân mặc ngân giáp, trên mũ giáp có băng hồng, ngươi có thể làm được không?"
"Vương gia, mạt tướng không làm nữ nhân bị thương." Cao Vượng Thịnh trầm mặc một lát, cố nói ra mấy chữ như thế.
"Ngươi có thể không giết nàng, nhưng bổn vương sẽ bắt nữ quyến nhà ngươi để đổi mạng của nàng."
Khóe môi Cao Vượng Thịnh run rẩy, hắn ta không thê tử không nữ nhi, nhưng lại có một mẫu thân già mắt không tốt. Câu nói này của Trường Thanh vương, đụng đến thứ khảm trong tim hắn ta.
"Người tới, để nhà Cao Vượng Thịnh..."
"Vương gia!" Cao Vượng Thịnh gằn từng chữ một: "Mạt tướng, mạt tướng lĩnh mệnh."
Trường Thanh vương xùy cười một tiếng, lui lại một bước: "Động thủ đi."
Cao Vượng Thịnh liếm khóe môi hơi khô, đầu thu mặt trời càng nóng, tay hắn ta nắm cung tiễn đổ mồ hôi. Cầm tiễn giăng trên dây, hắn ta trừng mắt, mồ hôi nhỏ vào trong mắt hắn ta, nhịn không được híp mắt.
"Vương gia. " Bỗng nhiên Tạ Khải Lâm mở miệng: "Bệ hạ cũng không hạ lệnh muốn mạng Phúc Nhạc Quận chúa, người làm thế có phải không ổn?"
"Không ổn?" Trường Thanh vương nhíu mày: "Đao kiếm không có mắt, Phúc Nhạc Quận chúa đã lên chiến trường thì có khả năng chết trên chiến trường, đây là Tạ công tử đang thương hương tiếc ngọc?"
Tạ Khải Lâm rủ mí mắt xuống nói: "Vương gia nói quá lời, tại hạ không có tư tình với Phúc Nhạc Quận chúa."
"Bổn vương không có hứng thú với chuyện ngươi có tư tình hay không, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thức thời, đừng tới quấy rầy ta ra quyết định là được. " Hắn ta quay đầu quát Cao Vượng Thịnh: "Ngươi còn lo lắng gì nữa, không mau động thủ? !"
Ban Họa lật tung một kẻ chuẩn bị đánh lén kỵ binh của nàng, bỗng nhiên mắt nàng giật giật, quay đầu nhìn lại, một mũi tên trên tường thành lao thẳng tới mình.
Nàng đang muốn né tránh, thế nhưng bên cạnh xông ra ba kỵ binh, giáp công nàng ở giữa, muốn tránh cũng không thể tránh. Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, Ban Họa nâng cánh tay bị chém bị thương lên, miễn cưỡng nghiêng sang bên cạnh.
Ngay lúc tiễn thủ bắn đi, Cao Vượng Thịnh cảm giác có người đánh mình, tay hắn ta run một cái, mũi tên lệch một chút.
"Tạ Khải Lâm, ngươi làm gì thế?"
Tạ Khải Lâm cướp đi cung tiễn trong tay Cao Vượng Thịnh, ném cung tiễn xuống cửa thành, quay người đối mặt với hai mắt phẫn nộ của Trường Thanh vương, hắn ta đưa tay thi lễ: "Phúc Nhạc quận chúa là một trong số hậu bối Thái Thượng hoàng thích nhất, tại hạ không thể để Vương gia tự làm chủ."
"Tốt, rất tốt. " Trường Thanh vương đúng là bị chọc giận quá mà cười lên: "Người tới, trói Tạ Khải Lâm lại, giao cho bệ hạ xử lý!"
Sưu!
Mũi tên bay qua cánh tay Ban Họa, xuyên qua lồng ngực kỵ binh bên cạnh nàng, kỵ binh này là quân triều đình, hắn ta mở to mắt ngã trên mặt đất, trên khuôn mặt trẻ tuổi còn mang theo vẻ mờ mịt.
Sức lực thật là mạnh mẽ, nếu mũi tên này xuyên qua ngực nàng, nàng nhất định không sống được.
Ban Họa chợt nhớ tới giấc mộng kia, tiễn từ sau lưng nàng xuyên thẳng qua, nàng ngay cả thời gian tránh né cũng không có, đã táng thân dưới một mũi tên.
Cảm giác mũi tên này, rất giống cùng mũi tên trong mộng của nàng, cứ như là cùng một người bắn ra.
"Tướng Quân, người không sao chứ? !" Phụ tá bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, liều mạng chém giết đến bên cạnh Ban Họa.
"Ta không sao. " Ban Họa lắc đầu, mắt nhìn cánh tay mình còn đang chảy máu: "Trên chiến trường đừng phân tâm, mũi tên này không có độc, không cần lo lắng."
Bởi vì là thần tiễn thủ chân chính, không cần tay chân tài giỏi, cũng có thể lấy mạng kẻ yếu.
Tướng sĩ quân triều đình càng ngày càng ít, quân Dung gia giết đỏ cả mắt, một người ngã xuống, hai người vọt lên, xe đụng công thành chạm lấy cửa thành, nhưng mà cửa thành kinh thành cao lớn rắn chắc, không giống cửa thành ở những châu huyện khác rất dễ công phá.
Nhưng cửa thật kiên cố, chỉ cần người thủ thành bại, cuối cùng cũng sẽ đến thời khắc phá tan.
Cửa nam... Cuối cùng vẫn phá.
"Tướng Quân. " Trên thành cửa đông, tiểu binh kinh hoàng mà nhìn lão tướng quân: "Cửa thành đã phá."
"Người phá cửa thành là ai?"
"Phúc Nhạc Quận chúa."
Lão tướng nghe vậy cười lên ha hả: "Không hổ là hậu nhân nguyên soái, cho dù là nữ lang, cũng bá khí không thay đổi." Ông ta đi đến bên tường thành, mắt nhìn quân Dung gia dưới thành, nói với đám phó tướng sau lưng: "Năm đó nguyên soái dẫn đầu chúng ta, quân kỷ của chúng ta cũng nghiêm túc như vậy."
Đám phó tướng tâm thần bất định không rõ tại sao Bạch lão Tướng quân lại nói câu này, trong lúc nhất thời có chút mê mang.
"Mấy chục năm, mấy chục năm rồi. " Lão tướng cười ra tiếng: "Lão già ta, rốt cục chờ đến ngày này."
"Người tới, đi mở cửa thành, nghênh quân Dung gia vào thành."
"Tướng Quân!"
Lão tướng quân lắc đầu, tóc bạc hoa râm của ông tung bay trong gió: "Các ngươi đi theo ta nhiều năm, làm sao ta nhẫn tâm để các ngươi đi chịu chết? Quân Dung gia khí thế hung hăng, chúng ta không phải là đối thủ của hắn."
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, người Tướng quân này không nỡ nhìn những binh lính chết dưới đao người của mình.
*ý là một tướng công thành vạn xác khô.
Năm đó nguyên soái bị hoàng thất ám toán, trong lòng những huynh đệ này tức không nhịn nổi, thậm chí nổi lên tâm tư phản loạn, cuối cùng vẫn nằm trên giường hấp hối ngăn cản họ.
"Các ngươi đều có gia thất, làm sao ta để các ngươi làm chuyện nghịch thiên này vì ta?"
"Đợi ta hồi kinh, các ngươi cố gắng thủ vệ biên cương, không thể vì hoàng thất làm liền tỏ ra lười biếng, chúng ta không phải thủ ở chỗ này vì hoàng thất, mà là vì bách tính thiên hạ mới thủ chỗ này."
Sau đó nguyên soái trở lại Kinh Thành không để bọn họ lui tới, đơn giản là Hoàng Đế nghi ngờ vô căn cứ, ông không đành lòng liên lụy những huynh đệ như bọn họ.
Một khi nhẫn nhịn đã mấy chục năm, cho đến khi nguyên soái trúng độc mà chết, bọn họ cũng không dám lên tiếng, đơn giản là nguyên soái nói, tôn tử đời sau của ông còn cần bọn họ chăm sóc.
Trên thực tế không phải hậu thế cần bọn họ chăm sóc, chỉ là nguyên soái không để bọn họ mạo hiểm mà thôi.
Đời sau Ban gia ở kinh thành gánh chịu mấy chục năm tiếng xấu hoàn khố vô dụng, những bộ hạ cũ như bọn họ lại không thể làm gì, trong lòng bọn họ hổ thẹn, trong lòng khó chịu.
Đã đến hôm nay, Dung Hà cầm Hổ Phù tam quân của nguyên soái trong tay, xuất hiện ở cửa thành, mở cửa thành ra là điều duy nhất ông ta có thể làm cho nguyên soái.
Nhưng cầu Dung Hà không giống người vương triều Tưởng gia, tâm tính đa nghi, có lỗi với Phúc Nhạc Quận chúa, như vậy coi như những bộ hạ cũ như bọn họ xuống đất cũng có mặt mũi đi gặp nguyên soái, lại có thể cùng ông chinh chiến tứ phương rồi.
Cửa Đông mở rộng, không có tiếng chém giết, không có tiếng ngựa hí, hai nhóm binh sĩ ăn mặc chỉnh tề đi tới hai bên cửa thành. Lão tướng râu tóc bạc trắng đi ra, mỗi một bước đi rất chậm, cũng đi vô cùng vững vàng.
Dung Hà từ trên lưng ngựa nhảy xuống, y nghênh đón phía trước.
"Chủ công, cẩn thận có bẫy." Một vị mưu sĩ lo lắng ngăn trước mặt Dung Hà.
"Không cần phải lo lắng." Dung Hà đẩy tay hắn ra, thi lễ từ xa với lão Tướng quân, nhanh chân nghênh đón.
Tướng sĩ hai bên đều rất yên tĩnh, bọn họ trơ mắt nhìn chủ tướng dần dần đến gần, cho đến khi đứng chung một chỗ.
"Thành An hầu." Giọng lão tướng có chút khàn khàn, tháo nón bảo vệ xuống: "Lão tướng nguyện nghênh Hầu Gia vào thành, nhưng cầu Hầu Gia đừng làm khó những tướng sĩ trong tay ta, bọn họ cũng chỉ nghe lệnh làm việc."
"Mong Tướng quân yên tâm, Quân Phách tuyệt sẽ không chút khó xử." Dung Hà lui ra phía sau một bước, làm một đại lễ với lão Tướng quân: "Tướng Quân tại thượng, xin nhận của Quân Phách một cái cúi đầu."
"Hầu Gia không cần đa lễ như vậy." Lão tướng đưa tay đỡ Dung Hà dậy, cười nói: " Hầu Gia là cô gia nguyên soái nhà chúng ta, lão tướng không chịu nổi lễ này của người."
Trong lòng Dung Hà hơi động, lão tướng trong miệng nguyên soái, hẳn là tổ phụ của Họa Họa.
Không nghĩ tới Ban nguyên soái qua đời nhiều năm như vậy, những tướng sĩ này còn nhớ thương ông, một vị danh tướng tuyệt thế như này, lại chết trên tay người trong nhà, thật sự là thật đáng giận đáng tiếc, hoàng thất Tưởng gia, nợ Ban gia quá nhiều.
"Tướng Quân mời."
"Hầu Gia mời."
Cửa Đông ngay cả một giọt máu cũng không có, cứ công phá như vậy.
Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ*, lời này của lão tổ tông, thật sự là đã đến lúc áp dụng.
*Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp.
"Tướng Quân, Trường Thanh vương chạy trốn. " Hữu phó tướng có chút nhụt chí: "Người này thật sự là cá chạch mà, mỗi lần đều chạy rất nhanh. Nhưng thuộc hạ dẫn người bắt được một tên chủ tướng khác, còn có cung tiễn thủ đánh lén người ."
Ban Họa lau mặt bị bắn máu lên, quay đầu nhìn thấy Tạ Khải Lâm và một nam nhân gầy lùn khác.
Tạ Khải Lâm mặc một thân kim giáp, trên áo giáp còn dính máu, cả người cực kỳ bình tĩnh. Hắn ta nâng đầu nhìn Ban Họa một cái, dời ánh mắt đi thật nhanh. Hôm nay hắn ta không mang bịt mắt, trông tổng thể con mắt mù kia, nhìn có chút đáng sợ.
"Lúc tiễn thủ này đánh lén ta, hình như ta thấy có người đẩy hắn một cái. " Ban Họa vỗ con ngựa, cách Tạ Khải Lâm gần chút: "Là ngươi đẩy hắn?"
Tạ Khải Lâm cúi đầu không nói gì.
Ban Họa không tiếp tục tiếp tục truy vấn, nàng quay đầu mắt nhìn Cao Vượng Thịnh: "Quản lý hai người này chặt chẽ vào, những người khác theo ta đánh vào."
"Vâng!"
Được nhiều người ủng hộ, những tướng sĩ này sớm đã thành thói quen nghe mệnh lệnh Ban Họa, không thể không biết thân là nam nhi nghe lệnh của một nữ nhân có gì không đúng.
Tạ Khải Lâm ngẩng đầu nhìn nữ tử chói mắt cưỡi trên lưng ngựa, dẫn đầu một đám tướng sĩ sát khí đằng đằng càng đi càng xa, càng nhìn càng thất thần.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng, hắn ta mới cúi đầu xuống nhìn đôi giày dính đầy máu của mình.
Bởi vì hắn ta đã cứu Ban Họa một mạng, cho nên binh lính trông coi cũng không làm khó hắn ta. Hắn ta thấy những binh lính trông coi mình đều bị thương, nhân tiện nói: "Trên cửa thành có mấy hòm gỗ, bên trong chứa đều là thuốc trị thương, các người đi lấy mà dùng."
"Đừng nghĩ chúng ta sẽ lấy, Ban Tướng Quân nói, mấy loại thuốc và lương thực bày trên mặt đất không thể tùy tiện đụng vào, ai biết có bị hạ độc hay không?."
Tạ Khải Lâm: ...
Ban Tướng Quân, hẳn là Ban Họa?
Những binh lính này lấy lời của nàng làm châm ngôn, có thể thấy được nàng có uy vọng cực kỳ trong quân đội. Nghĩ vậy, hắn ta nhịn không được có chút may mắn, năm đó không cưới nàng là chuyện tốt, nếu gả cho hắn ta, có lẽ mai một năng lực của nàng rồi.
"Tiểu thư, tiểu thư. " Một nha hoàn chạy vào phòng Lý Tiểu Như: "Phản quân vào thành."
Bỗng nhiên Lý Tiểu Như đứng lên: "Cửa thành bị phá?"
"Nô tỳ không rõ lắm, chỉ nghe nói cửa Đông và Nam đều bị phá. " Bỗng nhiên ánh mắt tiểu nha hoàn trở nên kỳ lạ: "Nô tỳ còn nghe nói, người cầm binh cửa nam là Phúc Nhạc Quận chúa."
"Lại là nàng?" Lý Tiểu Như làm sao cũng không cách nào tưởng tượng, vị Quận chúa kia ăn ở không gì không giỏi, làm sao chịu được khổ trong quân doanh, còn có thể mang binh đánh giặc.
"Ngươi đừng đi ra nghe ngóng tin tức nữa, bên ngoài nguy hiểm như vậy, lỡ như bị thương thì làm sao bây giờ?"
Trong lòng Lý Tiểu Như có chút bối rối, nhịn không được dặn dò thêm vài câu.
"Tiểu thư người yên tâm đi, những quân phản loạn kia đều rất biết quy củ, vào thành không nhiễu dân. " Tiểu nha hoàn thở gấp nói: "Nhưng những cửa hàng bên ngoài đều không mở cửa, thứ người bảo nô tỳ mua, nô tỳ không tìm thấy."
"Không tìm thấy cũng không sao, sớm biết hôm nay quân Dung gia sẽ công thành, dù thế nào ta cũng không để ngươi ra ngoài. " Lý Tiểu Như hoảng hốt lắc đầu: "Gọi thêm mấy người bồi thiếu gia, đừng để động tĩnh bên ngoài hù hắn."
Đợi tiểu nha hoàn lui ra ngoài, trên mặt Lý Tiểu Như lộ ra mấy phần kích động.
Rốt cục... Rốt cục có người đến lật đổ bạo quân rồi.
Nhớ tới phụ thân nằm trên giường không thể động, Lý Tiểu Như dụi mắt một cái, âm thầm cầu nguyện Thành An hầu có thể sớm lật đổ một chút □□, để Tưởng Lạc gặp báo ứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook