Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
-
Chương 142
Dung Hà không nghĩ tới Ban Họa lại đột nhiên hỏi vấn đề này, y nhìn Ban Họa, bỗng nhiên trầm mặc xuống.
Y không muốn Ban Họa liên luỵ vào chuyện này, thậm chí có ý gạt nàng, còn vì nàng tìm một đường lui. Nếu thất bại, y sẽ để cho Ban Họa "Quân pháp bất vị thân"*, cộng thêm Họa Họa có một phần huyết mạch Tưởng gia, nàng có thể sống tốt.
*Vì việc nước quên tình nhà.
Cho nên y cố ý tránh đi thế lực và nhân mạch Ban gia, không cho Ban gia tham dự vào chuyện riêng của mình. Y làm việc vô cùng ẩn nấp, thậm chí không để lộ ra chút dã tâm, y không rõ vì sao Họa Họa lại đoán được chuyện này, hoặc là nói nàng muốn hỏi không phải chuyện này, cũng có thể là y suy nghĩ nhiều, Họa Họa hỏi không phải điều y nghĩ?
Trong phòng an tĩnh lại.
Ban Họa lấy hai chén trà tinh xảo, rót một chén đưa tới trong tay Dung Hà, cười nói: "Từ từ suy nghĩ, ta không vội."
"Họa Họa, nàng muốn biết gì?" Dung Hà cười khổ tiếp nhận chén trà nặng nề, ngửa ra uống hơn phân nửa.
"Chàng tùy tiện nói, ngẫm lại chàng dấu diếm ta cái gì thì nói cái đó." Ban Họa cười như không cười nhíu mày nhìn y: "Bây giờ chàng không cần phải hầu trên triều, ta cũng không có việc gì để làm, chàng có thể từ từ nói, ta có thể chậm rãi nghe."
Dung Hà cười khổ muốn đặt chén trà xuống, lại bị Ban Họa ngăn cản: " Đừng buông chén trà xuống, ta sợ lát chàng nói nhiều sẽ khát nước."
Nghe vậy, Dung Hà lại cầm chén trà thăm dò trở về: "Vậy được rồi, nàng chậm rãi nghe, ta chậm rãi kể."
"Lúc nhỏ ta không được mẫu thân ưa thích, bởi vì sau khi sinh ra ta, thân thể mẫu thân bắt đầu béo ra, bà dùng rất nhiều cách, vẫn không khôi phục được dáng vóc lúc trước." Ngữ khí Dung Hà bình thản, đối với oán hận của mẫu thân không có bất kỳ phản ứng gì: "Nhưng cũng may từ nhỏ tướng mạo ta đáng yêu, mẫu thân dần dần đối đãi tốt với ta hơn, nhưng hơi nghiêm khắc với ta một chút, ta lại cảm thấy không tốt bằng đại ca."
"Đây là cách nói lộn xộn gì vậy, có muốn ra đời hay không cũng đâu phải do chàng chọn, coi như bà ấy già mồm muốn trách, vậy cũng nên trách bản thân bà ấy hay phụ thân chàng, dựa vào đâu mà trách lên người vô tội như chàng thế?" Ban Họa vừa nghe đầu liền nổ tung: "Có nói đạo lý không đây? !"
Mắng xong, Ban Họa mới nhớ tới đây tốt xấu cũng là bà bà đã mất của mình, hành động này của nàng giống như hết sức bất hiếu?
Thế nhưng Dung Hà không tức giận, y thấy Ban Họa tức giận đến hai gò má đỏ bừng, lộ ra chút ý cười: "Đừng tức giận nữa, chuyện đã trải qua nhiều năm như vậy rồi."
Từ nhỏ Ban Họa được tổ phụ tổ mẫu, còn có song thân sủng ái lớn lên không dám tưởng tượng Dung Hà khi còn bé sống trong cảnh tượng như thế, nàng hít sâu một hơi, rốt cục đè xuống kích động đến mức muốn chửi người khác trong lòng.
"Sau đó đường làm quan của phụ thân không như ý, thời gian làm bạn cùng mẫu thân trong phủ không bằng trước kia, mẫu thân hoài nghi phụ thân nuôi ngoại thất, thường hay nói với ta, bởi vì sinh ra ta, bà đã hy sinh bao nhiêu. " Trên mặt Dung Hà lộ ra nụ cười trào phúng: "Sau nữa thì bà ấy chết, bên ngoài đều đồn rằng bà bị bệnh mà chết."
“Đồn?”
"Đúng, đều là tin đồn. " Dung Hà rủ xuống mí mắt, giọng điệu có chút lạnh: "Bà ấy bị độc chết, khi đó tuổi ta còn nhỏ, không biết bà trúng độc gì, cho đến năm ngoái ta mới biết, bà chết bởi độc đậu tương tư, còn là đậu tương tư phụ thân đưa cho bà."
Trong lòng Ban Họa có chút phát lạnh, mẫu thân Dung Hà chết vì tự sát, hay là mưu sát?
Ai giết bà ấy?
Nữ nhân bà ấy ghen ghét nhất hay là... phụ thân Dung Hà?
Ban gia không khí rất hòa hài, mặc dù Ban Họa không trải qua các loại trạch đấu, nhưng nghe một số tiểu tỷ muội bên cạnh nói, gì mà chính thất làm nhục tiểu thiếp, tiểu thiếp thổi gió bên tai nam nhân, cố ý khiêu khích chính thất, các loại ân oán tình cừu góp nhặt cùng một chỗ, đều có thể viết thoại bản phong phú đa dạng.
Bây giờ nghe Dung Hà kể những thứ này, ý niệm đầu tiên nàng nghĩ đến là bí ẩn của những gia tộc trước kia từng nghe.
Dung Hà thấy thần sắc nàng quái dị, liền biết nàng nghĩ sai, nói tiếp: " Tình cảm giữa gia phụ và gia mẫu rất tốt, bên cạnh gia phụ không có thiếp thất, ngay cả một thông phòng cũng không. Sau khi gia mẫu qua đời gia phụ cả ngày làm thơ tưởng nhớ gia mẫu, hôm ông ấy biết mình bệnh chết, nhấn mạnh muốn tuẫn táng cùng gia mẫu."
Sinh không cùng thời, chết muốn cùng huyệt.
Rõ ràng là một câu chuyện tình yêu cảm động, nhưng Ban Họa nghe lại không có bao nhiêu xúc động, đại khái trái tim con người đều bị lệch, nàng càng thêm quan tâm cuộc sống của Dung Hà sau khi mất đi phụ mẫu, mà không phải tình yêu của phụ mẫu y.
"Nhưng trên thực tế gia phụ cũng không chết bình thường, ông và mẫu thân, chết vì trúng độc đậu tương tư. " Dung Hà nhấp một miếng trà mát: "Nhưng ta cảm thấy, ông đại khái cũng không muốn sống, coi như không trúng độc, cũng không kiên trì được mấy năm."
"Sau đó là đại ca cũng bị bệnh, hắn gầy đi từng ngày, trước khi chết cũng không đợi được thánh chỉ kế thừa tước vị, đại tẩu trong lúc mặc áo tang về nhà mẹ đẻ, đồng thời không cẩn thận mà đẻ non. " Ánh mắt Dung Hà rơi xuống bình hoa góc tường: "Dung gia lớn như thế, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta."
"Hiện tại có thêm nàng. " Khóe môi Dung Hà cong lên: "Nơi này mới một lần nữa biến thành nhà, mà không phải một tòa phủ đệ hoa lệ nhưng vắng vẻ."
"Ta..." Ban Họa quay đầu nói: " Đừng nói nữa."
Nàng nghe thôi đã cảm thấy khó chịu, càng đừng đề cập Dung Hà trải qua những chuyện này.
"Những chuyện này ta vẫn giấu trong lòng, không ai có thể nói ra. " Dung Hà nắm chặt tay của nàng: "Họa Họa ngồi cạnh ta một lát được không?"
Ban Họa mím môi gật đầu.
Dung Hà cười khẽ một tiếng: "Nàng đừng đau lòng, những kinh nghiệm này có lẽ không tính quá may mắn, nhưng ít ra ta may mắn vì gặp được nàng."
"Đều lúc này, còn không quên nói ngọt."
"Ta không nói ngọt, ta chỉ nói thật."
"Chàng còn muốn nói chuyện khác không, không nói thì ta đi ngủ."
Dung Hà ôm người vào trong ngực: "Ta nói tiếp, nàng đừng đi."
"Sau khi đại ca bệnh chết, ta tra được trong thuốc hắn hay dùng, có mấy vị thuốc tổn thương thân thể rất lớn, nhìn như có thể giúp người ta nâng cao tinh thần, trên thực tế lại là thuốc không thể tuỳ tiện sử dụng. " Dung Hà cười khổ: "Khi đó ta chỉ hơn mười tuổi, coi như tìm được điểm đáng ngờ, cũng không dám nói cho bất luận kẻ nào, bởi vì ta không biết ai có thể tín nhiệm được."
"Thứ ta tra được càng ngày càng nhiều, cuối cùng rốt cục ta tra rõ hắc thủ phía sau màn đến từ đâu. " Dung Hà châm chọc cười nói: " Là bệ hạ."
Y cúi đầu nhìn Ban Họa, nghĩ nàng sẽ khiếp sợ, hoặc giải thích thay Vân Khánh Đế, không nghĩ tới là, nàng cũng chỉ lẳng lặng nghe, không có ý giải thích thay Vân Khánh Đế chút nào.
"Bệ hạ liên tục ban ân cho ta, còn để ta làm thủ lĩnh mật thám. " Trong con mắt xinh đẹp của Dung Hà tràn đầy đùa cợt: "Toàn bộ Đại Nghiệp khen ta là quân tử, lại không biết chuyện ta làm mật thám."
Loại tin tức rung động lòng người này người bình thường nghe, sẽ khiếp sợ một phen.
Ban Họa quả thực khiếp sợ, nhưng nàng khiếp sợ là một chuyện khác: " Kiếm thuật giống như chơi đùa của chàng, xuất ra dọa người còn được, có thể làm thủ lĩnh mật thám sao?"
" Thủ lĩnh mật thám không phải thủ lĩnh sát thủ, tại sao nhất định phải giỏi công phu chứ?" Dung Hà lắc đầu cười khổ: "Không thể do đầu óc ta tốt sao?"
"Thế thì cũng có khả năng. " Ban Họa giật mình gật đầu: "Đầu óc của chàng quả thực tốt hơn ta, vậy chàng tiếp tục kể, ta nghe đây."
"Càng làm mật thám lại càng thấy, toàn bộ triều Đại Nghiệp giống như cái thùng rỗng bị sâu mọt chui khắp, đã không còn thuốc chữa. " Dung Hà lắc đầu cười: "Khi đó ta liền muốn, đến giúp đỡ một Hoàng Tử quyết đoán làm Đế Vương cũng tốt."
Ban Họa nhớ tới đám nhi tử của Vân Khánh Đế, giọng điệu phức tạp: "Vậy chàng tìm được chưa?"
Dung Hà: "Ta nghĩ nàng sẽ không hỏi ta câu này."
Ban Họa: ...
"Họa Họa, ta không phải quân tử, ta là một nam nhân có dã tâm. " Dung Hà nói: " Hai nơi nàng và Hằng đệ chôn bảo vật, đều có liên quan đến ta."
Ban Họa nuốt một ngụm nước bọt: "Chàng cũng ở đó chôn bảo vật hả?"
Dung Hà nghe vậy bật cười: "Đúng, chôn ít đồ sắt."
"Hình dung đồ sắt này có phải hay không có chút uyển chuyển?" Ban Họa cẩn thận hồi tưởng, trước kia không cảm thấy vô tình gặp Dung Hà có gì lạ, hiện tại Dung Hà nói rõ ràng, nàng mới phát giác được chỗ nào cũng lạ cả.
Một lần là sáng sớm, một lần trời sắp tối, loại thời điểm này ai lại không có việc gì chạy lên núi hoang cơ chứ?
Nghĩ vậy, gáy nàng mát lạnh, vậy mà Dung Hà không giết nàng diệt khẩu, thật biết kiềm chế quá rồi: "Thế mà chàng không giết người diệt khẩu, ta và Hằng đệ mạng thật lớn."
"Nếu là người khác, có lẽ ta không thể không lựa chọn kết quả này, nhưng nàng khác biệt."
"Bởi vì nguyên nhân ta rất đẹp sao?"
Dung Hà yên lặng gật đầu.
Trong nháy mắt nàng quay đầu quả thật làm cho y kinh diễm, nhưng nguyên nhân chân chính để y lưu lấy tính mạng của bọn họ không phải là vì thế. Mà là y xác định tỷ đệ hai người không phát hiện bí mật của mình, cũng không có đầu óc phát hiện.
Ý nghĩ này không nói cho Họa Họa biết, y lo lắng nói ra thì đêm nay sẽ bị ngủ ở thư phòng.
"Có ánh mắt." Ban Họa vỗ bả vai Dung Hà, tiếp tục duy trì.
"Họa Họa. " Dung Hà nhìn Ban Họa: "Ta không muốn liên lụy nàng, cũng không muốn liên lụy Ban gia. Nếu chuyện của ta thất bại, ứ ccoi như nàng không biết chuyện này, những thứ khác ta đã sắp xếp tốt, tuyệt đối sẽ không để nàng bị liên lụy."
"Cái gì liên lụy hay không liên lụy đây. " Ban Họa tức giận nói: "Chàng đã là nam nhân của ta rồi, những chuyện chàng làm, ta ra ngoài nói không liên quan gì đến ta, người khác sẽ tin sao?"
"Nếu Thái Tử đăng cơ, hắn nhất định sẽ tin."
" Tính cách Thái Tử nhu nhược, sao có thể làm nhất quốc chi quân. " Ban Họa tức giận nói: "Huống chi hiện tại Thái Tử sống hay chết cũng không biết, chàng nghĩ xa rồi."
"Nàng không oán ta?" Dung Hà cảm thấy mỗi một ngày Họa Họa đều khiến y có cảm giác mới lạ: "Thứ ta muốn chính là thiên hạ này."
"Đây không phải chuyện tốt sao, nếu như chàng thành Hoàng Đế, thì ta chính là Hoàng Hậu. " Ban Họa một mặt bình tĩnh: "Muốn làm gì thì làm, ta sẽ không ngăn cản chàng."
"Chỗ bệ hạ..."
"Ta không phải người ngu. " Thần sắc Ban Họa có chút thất vọng. "Những chuyện xảy ra ở Ban gia, còn có một số thù cũ qua lại, mặc dù tổ mẫu chưa từng nói với ta, trong lòng ta có phán đoán, nhưng vẫn không dám tin tưởng."
Vân Khánh Đế ngay cả thư đồng hồi nhỏ bên cạnh đều có thể ra tay độc hại, hại thêm tổ phụ nàng, thì có gì ngoài ý muốn đâu?
"Hôm tổ mẫu xảy ra chuyện, ta đến phủ Trưởng Công Chúa bái phỏng, lão nhân gia bà đưa ta một vật."
"Tổ mẫu đưa gì cho chàng?"
" Hổ Phù Tam quân."
Y không muốn Ban Họa liên luỵ vào chuyện này, thậm chí có ý gạt nàng, còn vì nàng tìm một đường lui. Nếu thất bại, y sẽ để cho Ban Họa "Quân pháp bất vị thân"*, cộng thêm Họa Họa có một phần huyết mạch Tưởng gia, nàng có thể sống tốt.
*Vì việc nước quên tình nhà.
Cho nên y cố ý tránh đi thế lực và nhân mạch Ban gia, không cho Ban gia tham dự vào chuyện riêng của mình. Y làm việc vô cùng ẩn nấp, thậm chí không để lộ ra chút dã tâm, y không rõ vì sao Họa Họa lại đoán được chuyện này, hoặc là nói nàng muốn hỏi không phải chuyện này, cũng có thể là y suy nghĩ nhiều, Họa Họa hỏi không phải điều y nghĩ?
Trong phòng an tĩnh lại.
Ban Họa lấy hai chén trà tinh xảo, rót một chén đưa tới trong tay Dung Hà, cười nói: "Từ từ suy nghĩ, ta không vội."
"Họa Họa, nàng muốn biết gì?" Dung Hà cười khổ tiếp nhận chén trà nặng nề, ngửa ra uống hơn phân nửa.
"Chàng tùy tiện nói, ngẫm lại chàng dấu diếm ta cái gì thì nói cái đó." Ban Họa cười như không cười nhíu mày nhìn y: "Bây giờ chàng không cần phải hầu trên triều, ta cũng không có việc gì để làm, chàng có thể từ từ nói, ta có thể chậm rãi nghe."
Dung Hà cười khổ muốn đặt chén trà xuống, lại bị Ban Họa ngăn cản: " Đừng buông chén trà xuống, ta sợ lát chàng nói nhiều sẽ khát nước."
Nghe vậy, Dung Hà lại cầm chén trà thăm dò trở về: "Vậy được rồi, nàng chậm rãi nghe, ta chậm rãi kể."
"Lúc nhỏ ta không được mẫu thân ưa thích, bởi vì sau khi sinh ra ta, thân thể mẫu thân bắt đầu béo ra, bà dùng rất nhiều cách, vẫn không khôi phục được dáng vóc lúc trước." Ngữ khí Dung Hà bình thản, đối với oán hận của mẫu thân không có bất kỳ phản ứng gì: "Nhưng cũng may từ nhỏ tướng mạo ta đáng yêu, mẫu thân dần dần đối đãi tốt với ta hơn, nhưng hơi nghiêm khắc với ta một chút, ta lại cảm thấy không tốt bằng đại ca."
"Đây là cách nói lộn xộn gì vậy, có muốn ra đời hay không cũng đâu phải do chàng chọn, coi như bà ấy già mồm muốn trách, vậy cũng nên trách bản thân bà ấy hay phụ thân chàng, dựa vào đâu mà trách lên người vô tội như chàng thế?" Ban Họa vừa nghe đầu liền nổ tung: "Có nói đạo lý không đây? !"
Mắng xong, Ban Họa mới nhớ tới đây tốt xấu cũng là bà bà đã mất của mình, hành động này của nàng giống như hết sức bất hiếu?
Thế nhưng Dung Hà không tức giận, y thấy Ban Họa tức giận đến hai gò má đỏ bừng, lộ ra chút ý cười: "Đừng tức giận nữa, chuyện đã trải qua nhiều năm như vậy rồi."
Từ nhỏ Ban Họa được tổ phụ tổ mẫu, còn có song thân sủng ái lớn lên không dám tưởng tượng Dung Hà khi còn bé sống trong cảnh tượng như thế, nàng hít sâu một hơi, rốt cục đè xuống kích động đến mức muốn chửi người khác trong lòng.
"Sau đó đường làm quan của phụ thân không như ý, thời gian làm bạn cùng mẫu thân trong phủ không bằng trước kia, mẫu thân hoài nghi phụ thân nuôi ngoại thất, thường hay nói với ta, bởi vì sinh ra ta, bà đã hy sinh bao nhiêu. " Trên mặt Dung Hà lộ ra nụ cười trào phúng: "Sau nữa thì bà ấy chết, bên ngoài đều đồn rằng bà bị bệnh mà chết."
“Đồn?”
"Đúng, đều là tin đồn. " Dung Hà rủ xuống mí mắt, giọng điệu có chút lạnh: "Bà ấy bị độc chết, khi đó tuổi ta còn nhỏ, không biết bà trúng độc gì, cho đến năm ngoái ta mới biết, bà chết bởi độc đậu tương tư, còn là đậu tương tư phụ thân đưa cho bà."
Trong lòng Ban Họa có chút phát lạnh, mẫu thân Dung Hà chết vì tự sát, hay là mưu sát?
Ai giết bà ấy?
Nữ nhân bà ấy ghen ghét nhất hay là... phụ thân Dung Hà?
Ban gia không khí rất hòa hài, mặc dù Ban Họa không trải qua các loại trạch đấu, nhưng nghe một số tiểu tỷ muội bên cạnh nói, gì mà chính thất làm nhục tiểu thiếp, tiểu thiếp thổi gió bên tai nam nhân, cố ý khiêu khích chính thất, các loại ân oán tình cừu góp nhặt cùng một chỗ, đều có thể viết thoại bản phong phú đa dạng.
Bây giờ nghe Dung Hà kể những thứ này, ý niệm đầu tiên nàng nghĩ đến là bí ẩn của những gia tộc trước kia từng nghe.
Dung Hà thấy thần sắc nàng quái dị, liền biết nàng nghĩ sai, nói tiếp: " Tình cảm giữa gia phụ và gia mẫu rất tốt, bên cạnh gia phụ không có thiếp thất, ngay cả một thông phòng cũng không. Sau khi gia mẫu qua đời gia phụ cả ngày làm thơ tưởng nhớ gia mẫu, hôm ông ấy biết mình bệnh chết, nhấn mạnh muốn tuẫn táng cùng gia mẫu."
Sinh không cùng thời, chết muốn cùng huyệt.
Rõ ràng là một câu chuyện tình yêu cảm động, nhưng Ban Họa nghe lại không có bao nhiêu xúc động, đại khái trái tim con người đều bị lệch, nàng càng thêm quan tâm cuộc sống của Dung Hà sau khi mất đi phụ mẫu, mà không phải tình yêu của phụ mẫu y.
"Nhưng trên thực tế gia phụ cũng không chết bình thường, ông và mẫu thân, chết vì trúng độc đậu tương tư. " Dung Hà nhấp một miếng trà mát: "Nhưng ta cảm thấy, ông đại khái cũng không muốn sống, coi như không trúng độc, cũng không kiên trì được mấy năm."
"Sau đó là đại ca cũng bị bệnh, hắn gầy đi từng ngày, trước khi chết cũng không đợi được thánh chỉ kế thừa tước vị, đại tẩu trong lúc mặc áo tang về nhà mẹ đẻ, đồng thời không cẩn thận mà đẻ non. " Ánh mắt Dung Hà rơi xuống bình hoa góc tường: "Dung gia lớn như thế, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta."
"Hiện tại có thêm nàng. " Khóe môi Dung Hà cong lên: "Nơi này mới một lần nữa biến thành nhà, mà không phải một tòa phủ đệ hoa lệ nhưng vắng vẻ."
"Ta..." Ban Họa quay đầu nói: " Đừng nói nữa."
Nàng nghe thôi đã cảm thấy khó chịu, càng đừng đề cập Dung Hà trải qua những chuyện này.
"Những chuyện này ta vẫn giấu trong lòng, không ai có thể nói ra. " Dung Hà nắm chặt tay của nàng: "Họa Họa ngồi cạnh ta một lát được không?"
Ban Họa mím môi gật đầu.
Dung Hà cười khẽ một tiếng: "Nàng đừng đau lòng, những kinh nghiệm này có lẽ không tính quá may mắn, nhưng ít ra ta may mắn vì gặp được nàng."
"Đều lúc này, còn không quên nói ngọt."
"Ta không nói ngọt, ta chỉ nói thật."
"Chàng còn muốn nói chuyện khác không, không nói thì ta đi ngủ."
Dung Hà ôm người vào trong ngực: "Ta nói tiếp, nàng đừng đi."
"Sau khi đại ca bệnh chết, ta tra được trong thuốc hắn hay dùng, có mấy vị thuốc tổn thương thân thể rất lớn, nhìn như có thể giúp người ta nâng cao tinh thần, trên thực tế lại là thuốc không thể tuỳ tiện sử dụng. " Dung Hà cười khổ: "Khi đó ta chỉ hơn mười tuổi, coi như tìm được điểm đáng ngờ, cũng không dám nói cho bất luận kẻ nào, bởi vì ta không biết ai có thể tín nhiệm được."
"Thứ ta tra được càng ngày càng nhiều, cuối cùng rốt cục ta tra rõ hắc thủ phía sau màn đến từ đâu. " Dung Hà châm chọc cười nói: " Là bệ hạ."
Y cúi đầu nhìn Ban Họa, nghĩ nàng sẽ khiếp sợ, hoặc giải thích thay Vân Khánh Đế, không nghĩ tới là, nàng cũng chỉ lẳng lặng nghe, không có ý giải thích thay Vân Khánh Đế chút nào.
"Bệ hạ liên tục ban ân cho ta, còn để ta làm thủ lĩnh mật thám. " Trong con mắt xinh đẹp của Dung Hà tràn đầy đùa cợt: "Toàn bộ Đại Nghiệp khen ta là quân tử, lại không biết chuyện ta làm mật thám."
Loại tin tức rung động lòng người này người bình thường nghe, sẽ khiếp sợ một phen.
Ban Họa quả thực khiếp sợ, nhưng nàng khiếp sợ là một chuyện khác: " Kiếm thuật giống như chơi đùa của chàng, xuất ra dọa người còn được, có thể làm thủ lĩnh mật thám sao?"
" Thủ lĩnh mật thám không phải thủ lĩnh sát thủ, tại sao nhất định phải giỏi công phu chứ?" Dung Hà lắc đầu cười khổ: "Không thể do đầu óc ta tốt sao?"
"Thế thì cũng có khả năng. " Ban Họa giật mình gật đầu: "Đầu óc của chàng quả thực tốt hơn ta, vậy chàng tiếp tục kể, ta nghe đây."
"Càng làm mật thám lại càng thấy, toàn bộ triều Đại Nghiệp giống như cái thùng rỗng bị sâu mọt chui khắp, đã không còn thuốc chữa. " Dung Hà lắc đầu cười: "Khi đó ta liền muốn, đến giúp đỡ một Hoàng Tử quyết đoán làm Đế Vương cũng tốt."
Ban Họa nhớ tới đám nhi tử của Vân Khánh Đế, giọng điệu phức tạp: "Vậy chàng tìm được chưa?"
Dung Hà: "Ta nghĩ nàng sẽ không hỏi ta câu này."
Ban Họa: ...
"Họa Họa, ta không phải quân tử, ta là một nam nhân có dã tâm. " Dung Hà nói: " Hai nơi nàng và Hằng đệ chôn bảo vật, đều có liên quan đến ta."
Ban Họa nuốt một ngụm nước bọt: "Chàng cũng ở đó chôn bảo vật hả?"
Dung Hà nghe vậy bật cười: "Đúng, chôn ít đồ sắt."
"Hình dung đồ sắt này có phải hay không có chút uyển chuyển?" Ban Họa cẩn thận hồi tưởng, trước kia không cảm thấy vô tình gặp Dung Hà có gì lạ, hiện tại Dung Hà nói rõ ràng, nàng mới phát giác được chỗ nào cũng lạ cả.
Một lần là sáng sớm, một lần trời sắp tối, loại thời điểm này ai lại không có việc gì chạy lên núi hoang cơ chứ?
Nghĩ vậy, gáy nàng mát lạnh, vậy mà Dung Hà không giết nàng diệt khẩu, thật biết kiềm chế quá rồi: "Thế mà chàng không giết người diệt khẩu, ta và Hằng đệ mạng thật lớn."
"Nếu là người khác, có lẽ ta không thể không lựa chọn kết quả này, nhưng nàng khác biệt."
"Bởi vì nguyên nhân ta rất đẹp sao?"
Dung Hà yên lặng gật đầu.
Trong nháy mắt nàng quay đầu quả thật làm cho y kinh diễm, nhưng nguyên nhân chân chính để y lưu lấy tính mạng của bọn họ không phải là vì thế. Mà là y xác định tỷ đệ hai người không phát hiện bí mật của mình, cũng không có đầu óc phát hiện.
Ý nghĩ này không nói cho Họa Họa biết, y lo lắng nói ra thì đêm nay sẽ bị ngủ ở thư phòng.
"Có ánh mắt." Ban Họa vỗ bả vai Dung Hà, tiếp tục duy trì.
"Họa Họa. " Dung Hà nhìn Ban Họa: "Ta không muốn liên lụy nàng, cũng không muốn liên lụy Ban gia. Nếu chuyện của ta thất bại, ứ ccoi như nàng không biết chuyện này, những thứ khác ta đã sắp xếp tốt, tuyệt đối sẽ không để nàng bị liên lụy."
"Cái gì liên lụy hay không liên lụy đây. " Ban Họa tức giận nói: "Chàng đã là nam nhân của ta rồi, những chuyện chàng làm, ta ra ngoài nói không liên quan gì đến ta, người khác sẽ tin sao?"
"Nếu Thái Tử đăng cơ, hắn nhất định sẽ tin."
" Tính cách Thái Tử nhu nhược, sao có thể làm nhất quốc chi quân. " Ban Họa tức giận nói: "Huống chi hiện tại Thái Tử sống hay chết cũng không biết, chàng nghĩ xa rồi."
"Nàng không oán ta?" Dung Hà cảm thấy mỗi một ngày Họa Họa đều khiến y có cảm giác mới lạ: "Thứ ta muốn chính là thiên hạ này."
"Đây không phải chuyện tốt sao, nếu như chàng thành Hoàng Đế, thì ta chính là Hoàng Hậu. " Ban Họa một mặt bình tĩnh: "Muốn làm gì thì làm, ta sẽ không ngăn cản chàng."
"Chỗ bệ hạ..."
"Ta không phải người ngu. " Thần sắc Ban Họa có chút thất vọng. "Những chuyện xảy ra ở Ban gia, còn có một số thù cũ qua lại, mặc dù tổ mẫu chưa từng nói với ta, trong lòng ta có phán đoán, nhưng vẫn không dám tin tưởng."
Vân Khánh Đế ngay cả thư đồng hồi nhỏ bên cạnh đều có thể ra tay độc hại, hại thêm tổ phụ nàng, thì có gì ngoài ý muốn đâu?
"Hôm tổ mẫu xảy ra chuyện, ta đến phủ Trưởng Công Chúa bái phỏng, lão nhân gia bà đưa ta một vật."
"Tổ mẫu đưa gì cho chàng?"
" Hổ Phù Tam quân."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook