Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
-
Chương 137
Editor: Đào Sindy
"Nương nương, Thạch thị mất rồi."
Tay Ban Họa đang vẽ lông mày dừng lại, nàng bút vẽ buông xuống thở dài nói: "Mất bao lâu rồi?" Nàng cực kỳ ghét Thạch thị, nữ nhân vì quyền thế, không bận tâm gì cả, thậm chí muốn mạng nam nhân của nàng. Nhưng nàng lại cảm thấy nữ nhân này có chút đáng thương, từ nhỏ tính tình đã được nuôi dưỡng, cũng không biết sống vì mình, hay là vì hư vinh phụ mẫu bồi dưỡng ra mà sống.
Nàng biết Thạch thị không sống nổi, coi như nàng để Thạch Tấn lĩnh Thạch thị về, Thạch thị cũng chỉ có một con đường chết.
Nàng ta không chết, mãi mãi cũng là một cây gai trong lòng hoàng gia, mà coi như nàng ta sống, cũng chỉ có thể sống tẻ nhạt hết đời, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đường làm quan của Thạch Tấn. Thạch gia chỉ còn mỗi Thạch Tấn, nàng ta là loại nữ tử coi trọng quyền thế địa vị, không nỡ để Thạch Tấn bị liên lụy.
"Vừa qua canh ba nửa đêm, uống thuốc mà chết." Như Ý cầm lược qua, thay Ban Họa chải tóc: "Nghe nói lúc phát hiện vào sáng hôm nay, đã không còn hơi thở."
"Ta đã biết." Ban Họa mở hộp son, bôi một ít son vào lòng bàn tay, sau đó chấm tô lên môi, nhắm mắt lại: "Kêu bọn họ chuẩn bị ngựa, ta muốn xuất cung.
Hoàng gia cho Thạch thị một ân điển, coi như ân điển này là tự sát, Thạch thị cũng chỉ có chút cảm kích.
Ban Họa đứng lên trước gương, cung nữ hầu hạ nàng thay kỵ trang xong, nhìn căn phòng hoa lệ rộng rãi này, hít sâu một hơi: "Đi."
Phủ Tĩnh Đình Công.
Ban Hằng vừa luyện qua một bộ công phu quyền cước, đang ghé vào bên cạnh bàn lẩm bẩm để gã sai vặt đấm bóp vai cho hắn, nghe hạ nhân nói công tử nhà Thượng Thư Lệnh Chu Thường Tiêu tới, nhân tiện nói: "Để hắn trực tiếp vào là được."
Chu Thường Tiêu vào cửa gặp Ban Hằng mồ hôi đầm đìa ghé vào bàn uống trà, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn: "Mấy ngày gần đây ngươi bị gì thế, không ra khỏi cửa chơi cùng chúng ta, không phải thật sự muốn đọc sách tiến bộ chứ?" Hắn vốn còn muốn hỏi một chút Hoàng hậu nương nương có bị thương hay không, nhưng thấy dáng vẻ Ban Hằng nhẹ nhàng như vậy, có thể xác định Hoàng hậu hẳn không bị thương.
Không thì lấy tính cách Ban Hằng, đã sớm trên nhảy dưới tránh, kéo bọn họ cùng nhau nghĩ cách bắt hung thủ.
"Tiến bộ gì chứ. " Ban Hằng ưu sầu nghiêm mặt nói: " Ngươi không hiểu nỗi khổ của ta."
"Đã làm quốc cữu gia rồi, còn khổ gì?" Chu Thường Tiêu trợn mắt trừng một cái: "Đây chính là ôm búp bê bằng vàng con nói bản thân nghèo, để người khác nghe thấy không đánh ngươi không được."
"Ngươi cho rằng..."
"Thế tử, Hoàng hậu nương nương đến rồi!"
Nghe nói như thế, Ban Hằng từ trên ghế nhảy dựng lên, quay đầu nắm tay nam nhân trung niên nói: "Tưởng sư phụ, mấy ngày nay ta đều cố gắng luyện công, chờ tỷ ta tới, ông phải nói rõ sự thật, không thì tỷ ta sẽ đánh ta."
"Mong Thế tử yên tâm, tại hạ nhất định sẽ nói rõ sự thật."
Chu Thường Tiêu còn khiếp sợ hơn so với Ban Hằng, Hoàng hậu nương nương... Xuất cung rồi?
Hôm qua toàn bộ Kinh Thành đều bị bệ hạ lật lên trời, toàn thành cũng bắt đầu bỏ lệnh giới nghiêm, làm sao Hoàng Thượng lại để Hoàng hậu nương nương ra, chẳng lẽ hung thủ đã bị bắt?
Trong đầu suy nghĩ một đống linh tinh, lúc Chu Thường Tiêu nhìn thấy Ban Họa tiến vào, vẫn quy củ làm một đại lễ.
"Dạo này trông Thường Tiêu mập ra thì phải?" Ban Họa nhìn kỹ hắn vài lần, ngồi xuống ghế, mắt phượng xinh đẹp đảo qua Ban Hằng, Ban Hằng cười theo đến trước gót chân nàng: "Tỷ, hắn vui chơi giải trí cả ngày, có thể nào không mập."
Ban Họa đưa tay sờ bắp tay Ban Hằng, hài lòng gật đầu: "Xem ra mấy ngày nay quả thực đệ có luyện quyền cước mấy lần." Nàng đứng dậy ôm quyền với nam nhân trung niên: "Tưởng sư phụ, khổ cực."
"Nương nương gãy sát* tại hạ." Tưởng sư phụ cười trả cho Ban Họa một đại lễ, quay người lui ra ngoài.
*ý là làm cho không thể chịu đựng nổi.
Chu Thường Tiêu và Ban Họa cũng coi là quen biết, nhưng trước kia Ban Họa chỉ là nữ tử quý tộc xuất thân cao quý, tính là một người tương đối có uy vọng trong đoàn thể hoàn khố bọn họ, lúc bọn họ nói chuyện cùng nàng, cũng không có cố kỵ bao nhiêu, bây giờ đối phương thành Hoàng hậu, ngược lại hắn có chút không tự nhiên rồi.
Hắn nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, Ban Họa trêu chọc hắn mập, hắn cũng chỉ cười ha hả đáp lời, trong lòng âm thầm hối hận hôm nay tới Ban gia tham gia náo nhiệt.
"Thường Tiêu, còn đứng đấy làm gì. " Ban Họa thấy bộ dáng Chu Thường Tiêu không được tự nhiên, nhịn không được cười ra tiếng: "Ngươi đừng giả vờ giả vịt trước mặt ta, ngươi là dạng gì, ta còn không biết sao?"
"Ha ha." Chu Thường Tiêu ngồi xuống sát bên Ban Hằng: "Hôm qua nghe nói nương nương gặp chuyện, chúng ta cũng không dám tùy ý thảo luận, tiến cung càng không tiện, cho nên hôm nay ta tới, muốn tới hỏi A Hằng, người có bị thương hay không?"
Tốt xấu cũng là một kẻ hố như nhau, bằng hữu cùng nhau nghe hát khúc, mặc dù đối phương hiện tại phát đạt, những hoàn khố bọn họ vẫn còn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, nếu ta có chuyện, lúc này đâu có thể xuất cung. " Ban Họa uống một ngụm trà: "Ta ở trong cung có chút buồn bực, nên ra ngoài thôi."
Chu Thường Tiêu lập tức lộ ra nụ cười xán lạn: "Nương nương người có mệnh cách Phượng Hoàng, được ông trời phù hộ, nhất định hóa nguy thành an, chuyện tốt không ngừng."
"Một khoảng thời gian không gặp, ngươi còn có thể xem tướng à. " Ban Họa đặt chén trà xuống: " Sao phụ thân và mẫu thân không có trong phủ?"
"Sáng sớm hôm nay họ đã đến quan cầu phúc rồi. " Ban Hằng nghĩ nghĩ: "Chỉ sợ chạng vạng tối mới có thể trở về."
Hôm qua nàng xảy ra chuyện, hôm nay phụ thân và mẫu thân liền đi đạo quan cầu phúc, đây là cầu phúc cho ai, không cần phải nói cũng biết. Nàng có chút áy náy đặt chén trà xuống: "Ta để nhị lão lo lắng."
"Chuyện này đâu thể trách tỷ, tất cả đều là thích khách không tốt. " Ban Hằng vỗ bàn một cái, giận mắng: " Thân vệ của tỷ có đủ hay không, không đủ thì điều một số thân vệ trong phủ chúng ta đi đi."
Chu Thường Tiêu giật giật khóe miệng, lấy thân vệ nhà mình bồi dưỡng mang vào cung, đây là ngại bệ hạ đối với Ban gia quá tốt, tìm phiền toái cho mình sao? Trên thực tế, hắn nghe nói bệ hạ lại chủ động triệu thân vệ của Hoàng hậu vào cung, lúc đi bảo hộ Hoàng hậu, cảm thấy hết sức ngoài ý muốn. Hậu cung là nơi nào, đó là tẩm cung Đế Vương, sao tùy ý để người ngoài mang võ tướng vào, chẳng lẽ không sợ gây nên cung biến?
Phải biết Vân Khánh Đế là chết trên tay thân nhi tử, đã có vết xe đổ, bệ hạ còn hậu đãi nương nương như thế, thủ đoạn dạy dỗ nam nhân của nương nương, thật đúng là tuyệt nhất. Khó trách đám tỷ tỷ muội muội nhà hắn đều nói, muốn hắn nghe ngóng một số hứng thú và yêu thích của Hoàng hậu nương nương, muốn học thủ đoạn nương nương ngự phu.
Lúc trước bao nhiêu người nói bệ hạ cầu hôn nương nương là xuất phát từ bất đắc dĩ?
Kết quả hiện tại lại khiến mọi người chịu nhiều cú tát, sau khi hai người thành thân, hai ngày sau truyền ra Thành An hầu mua gì cho Phúc Nhạc Quận chúa, Thành An hầu cùng Phúc Nhạc Quận chúa đến nhà mẹ đẻ ở. Nhất là Ban gia bị xét nhà, Thành An hầu không sợ bị liên lụy, công khau nuôi người Ban gia không nói, còn càng thêm cẩn thận với Phúc Nhạc Quận chúa, khiến vô số nữ tử Kinh Thành cực kỳ hâm mộ.
Hắn là một nam nhân, muốn đối với một nữ nhân như thế, chỉ sợ hắn không làm được, cũng không bằng lòng làm như thế.
"Nếu phụ mẫu đều không ở nhà, hai người cưỡi ngựa cùng ta ra ngoài đi." Ban Họa cầm khăn lau mồ hôi rịn trên trán Ban Hằng: "Đi thay y phục khác."
"Được rồi."
Ban Hằng hí ha hí hửng chạy về phòng.
Sau khi Ban Hằng rời đi, Chu Thường Tiêu thành thành thật thật cúi đầu, không dám nhìn mặt Ban Họa.
"Văn Bích có khỏe không?" Ban Họa hỏi là thân muội của Chu Thường Tiêu Chu Văn Bích, giao tình giữa nàng và Chu Văn Bích cũng không tệ lắm, cho nên muốn hỏi thêm vài câu.
"Xá muội mọi chuyện đều tốt, vài ngày trước đó đã đính hôn với người ta, hôn kỳ định vào tháng ba sang năm, đến lúc đó mời..." Chu Thường Tiêu muốn nói mời Ban Họa đến uống rượu mừng, nhớ tới thân phận Ban Họa, tới tham gia hôn lễ của muội muội hắn không thích hợp, liền nuốt câu kế tiếp xuống: "Đến lúc đó còn mong nương nương ban thưởng mấy thứ đồ tốt, cho xá muội thêm thêm trang, cũng để phu gia nàng có thể nhiều chút mặt mũi."
"Ngươi yên tâm, đồ tốt không thể thiếu muội muội của ngươi. " Ban Họa cười cười, xem ra lần hỗn loạn này, thật khiến hoàn khố thay đổi không ít. Nếu ngày trước, lấy tính cách Chu Thường Tiêu, muốn nói gì sẽ nói ra, nào giống bây giờ, còn biết nuốt lời không đúng xuống.
Con người luôn phải trưởng thành, xem như hoàn khố, cũng phải từ một hoàn khố ngông cuồng trưởng thành trầm ổn hơn.
Không bao lâu Ban Hằng chạy ra: "Tỷ, ta thay xong rồi."
Ban Họa thay hắn vuốt một chỗ nhăn trên vạt áo, cười gật đầu.
Trong trà phường tửu quán, người kể chuyện kể anh hùng giai nhân ân oán tình cừu, yêu hận ly biệt. Ban Họa ngồi bên cạnh bàn, nghe người kể chuyện dùng giọng điệu dõng dạc để hình dung mỹ mạo của nàng, còn nói nàng lợi hại như thế nào, một đao trảm mười tên địch, cũng không nhịn được bưng chén trà bật cười.
Ban Hằng nhỏ giọng hỏi nàng: "Tỷ, một đao trảm mười tên địch, cây đao này phải dài bao nhiêu?"
"Ba bốn mươi thước chăng?" Ban Họa buồn cười: "Ta không cầm nổi cây đao dài như vậy."
"Những người kể chuyện này thích nhất là khoa trương. " Chu Thường Tiêu cắt một tiếng: "Chỗ chân thật duy nhất, chính là hình dung mỹ mạo của người và uy vọng trong quân đội."
Ban Hằng khinh thường lườm Chu Thường Tiêu, tài năng vuốt mông ngựa, còn không bằng một nửa của hắn, cũng không cảm thấy ngại khoe khoang trước mặt hắn.
"Ông lão này nói hay nhưng không có đạo lý, Hoàng hậu và bệ hạ chính là phu thê mới cưới, làm bạn trên chiến trường là điều đương nhiên. " Một nam nhân trông có chút keo kiệt nói: " Gì mà nữ anh hùng, gì mà anh minh thần võ, nếu nàng thật sự lợi hại như vậy, lúc trước còn bị nhiều nam nhân vứt bỏ như vậy sao?"
Nam nhân này uống mấy ngụm rượu, lá gan lớn lên, hắn ta thấy sau khi mình nói xong, những người khác không dám nói nữa, thế là lộ ra càng thêm đắc ý: "Muốn ta nói, đây là vì bệ hạ chúng ta là người phúc hậu tâm tính thiện lương, để một nữ nhân như nàng có cơ hội lên chiến trường, còn để nàng làm chính cung Hoàng hậu. Nếu ta cưới một nữ nhân bị từ hôn mấy lần, tuyệt sẽ không để nàng làm Hoàng hậu."
"Cho nên loại người như ngươi chỉ có thể đây của chúng ta uống nợ rượu. " Hầu bàn trào phúng nói: " Ngay cả nàng dâu cũng không lấy được, không cảm thấy ngại khi nói mấy lời kia với Hoàng hậu nương nương chúng ta sao, không bằng dùng nước tiểu từ chỗ hai tấc kia của ngươi ra soi xem, ngươi là cái quái gì?"
Hầu bàn này vừa nói, trên người đại sảnh đều bật cười, có người chế giễu hắn nghèo, có người chế giễu hắn một không lấy nổi một tức phụ, ngược lại không ai nói Hoàng hậu nương nương bị từ hôn mấy lần có gì không đúng.
"Nương nương chúng ta bị từ hôn mấy lần thì thế nào, nói rõ những nam nhân này đều không xứng với nàng. " Một vị phụ nhân lườm nam nhân một cái: "Loại người như ngươi cũng xứng đàm luận nương nương, ta nhổ vào."
Trong kinh thành chẳng biết lúc nào nổi lên tập tục bắt chước Hoàng hậu nương nương, nữ nhi gia lấy biết cưỡi ngựa bắn tên làm vinh, không tính là thi từ ca phú cũng có thể thẳng eo nói một câu, Hoàng hậu nương nương của các nàng coi như không am hiểu vẽ tranh vần thơ, cũng có thể hiệu lệnh quần hùng, kinh diễm tứ hải.
Lửa giận Ban Hằng vừa lên tới một nửa, gặp nam nhân nói bừa trong đại sảnh đã bị quần chúng phẫn nộ vây quanh, vừa mới tức giận lại yên lặng tan biến, trong lúc nhất thời lại có chút dở khóc dở cười.
Hắn quay đầu nhỏ giọng nói với Ban Họa: "Tỷ, không nghĩ tới bây giờ tỷ có sức ảnh hưởng như thế."
Sự thật nhiều nữ nhi gia trong kinh thành như vậy, không phải tất cả mọi người đều biết cầm kỳ thư họa, chỉ là đương thời tôn sùng những thứ này, cũng phải kiên trì gắng gượng, hiện tại rốt cục có một Hoàng hậu không theo xu hướng chính, các nàng liền mượn cơ hội để phát tiết tâm tình mình rồi.
Các nàng bao vây không phải nàng, mà là tự bản thân các nàng.
Ban Họa cười cười: "Đi thôi, nghe tiếp cũng không thú vị rồi."
Nàng vừa đứng lên, một nam nhân mặc áo lam đi đến, Ban Họa nhìn thấy hắn ta, lại ngồi trở xuống.
"Hoàng hậu nương nương bị từ hôn, không phải vì nàng không tốt, mà vì quá tốt, làm cho nam nhân tự ti mặc cảm, không dám đi cùng với nàng. " Tạ Khải Lâm ở bên ngoài nghe được người khác đang nói xấu Ban Họa liền đi đến: "Bệ hạ và Hoàng hậu là một đôi trời sinh, long phượng trình tường, nam nhân thế gian ở cùng nương nương đều là làm nhục nàng."
Nam nhân bị một đám người trào phúng, lòng dạ không như ý, hiện tại gặp một tiểu bạch kiểm cũng đến nói chuyện, lật lọng giễu cợt nói: "Ngươi lại là kẻ nào, còn nói những vị hôn phu kia không xứng với Hoàng hậu mới từ hôn, ngươi không phải là bọn họ, làm sao ngươi biết?"
"Tại hạ bất tài, từng là vị hôn phu của Hoàng hậu nương nương. " Tạ Khải Lâm nhàn nhạt nói: " Hoàng hậu nương nương dung mạo như tiên, xuất thân cao quý, bởi vì tại hạ tự ti, mới cố ý từ hôn. Dạng tiểu nhân dơ bẩn như ngươi, vốn không có tư cách đàm luận Hoàng hậu nương nương, nếu hôm nay ta không nói rõ ràng, sau này còn có người như ngươi đến bàn luận về nương nương, làm ô uế mỹ danh nương nương."
"Từ đầu đến cuối, không xứng với nương nương đều là ta. " Tạ Khải Lâm rủ mí mắt xuống, thần sắc ảm đạm: "Sau này ngươi đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu dẫn tới mầm tai vạ, đó chính là các ngươi gieo gió gặt bão."
Đám người cũng không nghĩ tới, nói xấu sau lưng còn bị người trong cuộc nghe thấy được. Bọn họ nghe nói, quả thật Hoàng hậu nương nương có vị hôn phu họ Tạ, nhưng không biết sau này tại sao lại từ hôn, có người nói là Tạ công tử ghét bỏ Phúc Nhạc quận chúa không đủ văn nhã, cho nên bỏ trốn cùng người khác. Còn có người nói là Ban gia không nhìn trúng Tạ gia không đủ hiển hách, cho nên ghét bỏ khắp nơi.
Hiện tại xem ra rõ ràng là Hoàng hậu quá tốt, để vị hôn phu tự giác không xứng với nàng mới tìm lý do từ hôn, bảo toàn mặt mũi.
Khi người thu hoạch được thành công, tất cả người qua lại sẽ bị bọn họ điểm tô cho đẹp, trở thành một chuyện xưa cảm động hoặc miệt mài. Từ bản chất mà nói, đây chính là tâm lý bái phục của mọi người với kẻ mạnh.
Mọi người ở đây tự động bù đắp hình ảnh Hoàng hậu tốt đẹp bao nhiêu, cuối cùng còn kết luận mệnh cách Hoàng hậu nương nương quá tốt, nam nhân bình thường đều không xứng, chỉ có bệ hạ anh minh thần võ nhân ái hậu đức, mới là bát tự xứng đôi trời sinh với Hoàng hậu nương nương, thành đôi phu thê thiên hạ vô song.
Ban Họa nghe người phía dưới thảo luận, mặt không biểu tình.
"Vậy mà hắn lại đứng ra thừa nhận chuyện mất mặt này. " Ban Hằng xùy cười một tiếng: "Ta còn tưởng rằng lương tâm của hắn đã hỏng đến rễ."
Chu Thường Tiêu vội ho một tiếng: "A Hằng, gần đây mới mở một tửu lâu, chúng ta đi nếm thử."
Hắn cũng không dám nghe ân oán tình cừu qua lại của Hoàng hậu nương nương, luôn cảm thấy nghe quá nhiều không an toàn.
Ban Họa cười liếc hắn một cái, nhẹ gật đầu: "Đi thôi."
Nàng vừa đứng lên, trong nháy mắt nam nam nữ nữ trên lầu đều đứng lên theo, bởi vì bọn họ không phải khách nhân, mà là hộ vệ của Ban Họa.
Dùng xong bữa trưa, Ban Họa liền chuẩn bị hồi cung.
Ban Hằng một đường đưa tiễn, một mực đưa đến ngoài cửa Chu Tước, mới ngừng bước không tiến.
"Tỷ. " Ban Hằng lén lút đưa một bao phục cho Ban Họa, nhỏ giọng nói: " Đây là ta đặc biệt tìm vì tỷ, tỷ đừng để bệ hạ phát hiện."
Ban Họa thấy bộ dạng hắn thần bí, cười tiếp nhận: "Trong này không có thứ hàng cấm trong cung chứ?"
"Tỷ là thân tỷ của ta, ta sẽ gài tỷ sao?" Ban Hằng thở dài: "Tỷ thẳng tính, lại không thích động não, những nha hoàn kia bên cạnh tỷ đều là mẫu thân tuyển chọn tỉ mỉ, ta còn miễn cưỡng yên tâm. Hiện tại nhà của chúng ta sống rất tốt, tỷ đừng nịnh nọt thay người nhà, dù sao ta cũng không muốn làm quan, như bây giờ rất tốt. Trong thoại bản luôn có hậu phi muốn tìm chỗ tốt cho nhà mình, đều không có kết cục tốt, chơi vui thôi đừng học họ."
"Đệ cả ngày ở nhà xem gì thế? " Ban Họa đưa tay chọt trán Ban Hằng: "Đầu óc ngu si thì đừng quan tâm những thứ này, tỷ tỷ ta trong lòng hiểu rõ."
"Nếu như tỷ thật sự hiểu thì ta an tâm. " Ban Hằng thở dài: "Ta vẫn nói mấy câu kia, đừng để mình bị ấm ức, cũng đừng quan tâm chúng ta, có thể làm nhà ta thua thiệt, còn không có mấy ai."
Ban Họa thấy Ban Hằng một bộ đắc ý, nhịn không được cười ra tiếng: "Được, ta đã biết."
"Biết thì tốt. " Ban Hằng quay đầu: "Được rồi, tỷ vào đi, ta cũng nên trở về."
Ban Họa nhẹ gật đầu, nàng quay ngựa, cưỡi ngựa chậm rãi tiến cung, thấy Ban Hằng còn ngoài cửa Chu Tước, duỗi dài cổ nhìn nàng. Nàng khẽ cười một tiếng, phất phất tay với Ban Hằng, Ban Hằng mới lề mà lề mề cưỡi ngựa rời đi.
Trở lại Đại Nguyệt cung, Dung Hà ở trước điện thương nghị chính sự cùng đại thần, nàng không đi quấy rầy, mà mở ra bọc đồ Ban Hằng cho nàng. Trong bọc có một hộp sách, cũng nặng lắm.
Chẳng lẽ là thoại bản mới ra? Trong cung hiện tại có người chuyên vì nàng biên soạn thoại bản, mỗi một người đều là cao thủ biên soạn thoại bản, đâu cần ra ngoài cung mua sách?
Mở nắp hộp ra, Ban Họa cầm một chồng sách dày bên trong ra.
《 Nhật ký cuộc sống hàng ngày của Thuần Minh Hoàng hậu 》?
《Các nữ nhân gia tộc Tư Mã》?
《 Quân tử chi độ 》 Tên quyển sách này có vẻ đứng đắn, lật xem, nội dung liên quan hành vi lúc nam nhân ăn ở hai lòng.
《 Cuộc chiến hậu cung》 quyển sách này viết nữ nhân hậu cung quyến rũ Hoàng Đế như thế nào, những nữ nhân bụng dạ nham hiểm kia tính toán chính cung Hoàng hậu ra sao.
Lật hết tất cả sách, Ban Họa vuốt ve trang bìa thư tịch, không nhịn được cười.
"Nương nương. " Thường ma ma nhỏ giọng nói. " Trong này có một số sách, ghi lại có thể là sự thật, mặc dù Thế tử quan tâm hơi quá, nhưng những sách này cũng không phải đều vô dụng."
Ban Họa cất sách về lại hộp, cười lắc đầu, không nói thêm gì, chỉ để Như Ý nhặt sách lại.
Thạch Tố Nguyệt tự sát, trong kinh thành cũng không gây nên oanh động bao lớn. Ngọc bài bị hủy, quy chế lúc hạ táng, cũng chỉ dùng phẩm cấp Hương quân, đây là kết quả Ban Họa hạ ân chỉ, không thì nàng chỉ có thể dựa theo quy cách hạ táng của cô nương bình thường.
Mặc dù người trong cung không truyền ra, nhưng nương cách xử lý người của tiền triều, Thạch thị bị Hòa Thân Vương vứt bỏ, cuối cùng còn tự sát, người hơi có đầu óc đều có thể đoán được, Thạch thị có thể liên quan đến án ám sát Hoàng hậu.
Không lâu sau khi hạ táng Thạch thị, Hòa Thân Vương mang theo gia quyến, thay mặt hoàng đế đến trông coi lăng mộ triều Đại Nghiệp.
Tiền triều, rốt cục kết thúc triệt để rồi.
Một cung khác trong Kinh Thành, An Nhạc Công Chúa nghe hạ nhân báo cáo, một lúc lâu sau mới cười khổ nói: "Dung Hà rút cuộc đuổi sạch sẽ những người tiền triều chúng ta, chuyện của Thạch thị đừng nhắc đến với mẫu hậu, ta lo lắng lão nhân gia không chịu được."
"Chuyện gì xảy ra?" Phước Bình Thái hậu đi đến, thấy sắc mặt An Nhạc Công Chúa trắng bệch, ổn ổn tâm thần: "Con nói đi, ta chịu được."
"Mẫu hậu. " An Nhạc Công Chúa không nghĩ tới Phước Bình Thái hậu sẽ nghe được lời nàng nói, nàng hơi biến sắc mặt, trong lúc nhất thời không biết có nên mở miệng không.
"Có lời gì cứ việc nói thẳng, ta ngay cả thay đổi triều đại còn chịu được, còn có gì không chịu được." Phước Bình Thái hậu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, thần sắc kiên nghị lại bình tĩnh.
"Mẫu hậu, Thạch thị mất rồi."
Đuôi lông mày Phước Bình Thái hậu giật giật: "Nàng ta quá coi trọng quyền thế, nếu bước không qua chỗ này, sớm muộn chỉ có một chữ "chết"." Bà thở dài: "Đại ca con phái người nói, hắn đi trông coi lăng mộ liệt tổ liệt tông Tưởng gia rồi. Thật ra như này cũng tốt, chí ít sẽ không gây nên nghi kỵ của tân đế, có thể giữ được một mạng."
"Mẫu thân, Dung Hà... Đến cùng có phải huyết mạch của phụ hoàng không?" An Nhạc Công Chúa nhớ tới Ban Họa đã từng nói Dung Hà không phải con riêng phụ hoàng, thế nhưng ngay cả Hổ Phù tam quân Ban Họa cũng có thể cho Dung Hà, nàng nào còn dám tin tưởng Ban Họa?
Tình nghĩa tỷ muội giữa nàng và Ban Họa nhiều năm như vậy, cuối cùng Ban Họa lại đi theo Dung Hà tạo phản, hủy cơ nghiệp mấy trăm năm của Tưởng gia, bây giờ nàng đối với Ban Họa, cũng không biết hận nhiều một chút, hay yêu thích nhiều một chút.
"Con nghe mấy lời linh tinh này ở đâu vậy? " Sắc mặt Phước Bình Thái hậu đại biến: "An Nhạc, ta và phụ hoàng sủng ái con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ làm đầu óc con hỏng rồi à?"
An Nhạc Công Chúa không nghĩ tới Phước Bình Thái hậu phát lửa giận lớn như vậy, nàng cắn môi mặt nhợt nghiêm nói: " Mẫu hậu, người nói cho ta biết đi, chí ít để trong lòng ta thông suốt."
"Thông suốt thì thế nào, không rõ lại ra sao?" Phước Bình Thái hậu mím môi nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại không có chút ý cười nào: "Con hỏi ta, ta phải đi hỏi ai?"
"Ngay cả người cũng không biết sao?" An Nhạc Công Chúa nghi ngờ nhìn Phước Bình Thái hậu, mẫu hậu không biết, hay không muốn nói cho nàng biết?
Trở lại viện của mình, An Nhạc Công Chúa suy nghĩ thật lâu, gọi một cung nữ, đưa yêu bài của mình cho nàng ta.
"Ngươi phái người vào cung, nói ta muốn cầu kiến bệ hạ."
"Bệ hạ?" Cung nữ cho là mình nghe lầm, lại hỏi một câu: "Là bệ hạ sao?"
"Đúng, bệ hạ." An Nhạc Công Chúa rủ mí mắt xuống, nhìn bàn trang điểm chỉ có tám tấc, ánh mắt phai nhạt đi.
Trong Đại Nguyệt cung, Ban Họa nằm lỳ trên giường, cười híp mắt nhìn Dung Hà thay xong long bào, ngồi lên ngự liễn, lại nằm trên giường nửa canh giờ, mới rời giường dùng đồ ăn sáng. Ăn cơm xong, nàng chợt nhớ tới Triệu phu nhân đề cập đến Dương thị với nàng, liền nói với Như Ý: " Trước đó vài ngày không phải nói Dương thị kia muốn gặp ta, ta xem hôm nay rất thích hợp, tuyên nàng tiến cung."
"Là Dương thị đã tái giá sao?" Như Ý nhỏ giọng hỏi.
"Không phải nàng còn có ai. " Ban Họa xùy cười một tiếng: "Thật ra ta muốn biết, nàng ta cầu kiến ta muốn làm gì."
"Đơn giản là lôi kéo tình cảm, hoặc đến thỉnh tội cầu bệ hạ và nương nương không truy cứu chuyện trước kia. " Như Ý cười cười: "Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác hay sao?"
"Ngươi nói không sai. " Ban Họa cười cười: "Đều là những thủ đoạn này."
Dung Hà hạ triều, đang chuẩn bị đến tẩm điện, Vương Đức ghé vào lỗ tai y nói: "Bệ hạ, An Nhạc Công Chúa tiền triều cầu kiến."
"An Nhạc Công Chúa?" Dung Hà nghĩ một hồi: " Công chúa có chút giao tình với Họa Họa."
"Đúng vậy."
"Nếu có chút giao tình với Họa Họa, tới gặp trẫm làm gì?"
"Nô tài cũng không biết, An Nhạc Công Chúa nói nàng có chuyện quan trọng bẩm báo bệ hạ."
Dung Hà trầm tư một lát: "Tuyên."
"Mặt khác, đi mời Hoàng hậu nương nương đến ngồi tạm sau tấm bình phong một lát, trẫm nể mặt Họa Họa, có thể gặp nàng một lần, nhưng nàng muốn nói gì, Họa Họa không thể không nghe."
Mí mắt Vương Đức khẽ nhúc nhích, khom người nói: "Nô tài đã rõ."
"Nương nương, Thạch thị mất rồi."
Tay Ban Họa đang vẽ lông mày dừng lại, nàng bút vẽ buông xuống thở dài nói: "Mất bao lâu rồi?" Nàng cực kỳ ghét Thạch thị, nữ nhân vì quyền thế, không bận tâm gì cả, thậm chí muốn mạng nam nhân của nàng. Nhưng nàng lại cảm thấy nữ nhân này có chút đáng thương, từ nhỏ tính tình đã được nuôi dưỡng, cũng không biết sống vì mình, hay là vì hư vinh phụ mẫu bồi dưỡng ra mà sống.
Nàng biết Thạch thị không sống nổi, coi như nàng để Thạch Tấn lĩnh Thạch thị về, Thạch thị cũng chỉ có một con đường chết.
Nàng ta không chết, mãi mãi cũng là một cây gai trong lòng hoàng gia, mà coi như nàng ta sống, cũng chỉ có thể sống tẻ nhạt hết đời, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đường làm quan của Thạch Tấn. Thạch gia chỉ còn mỗi Thạch Tấn, nàng ta là loại nữ tử coi trọng quyền thế địa vị, không nỡ để Thạch Tấn bị liên lụy.
"Vừa qua canh ba nửa đêm, uống thuốc mà chết." Như Ý cầm lược qua, thay Ban Họa chải tóc: "Nghe nói lúc phát hiện vào sáng hôm nay, đã không còn hơi thở."
"Ta đã biết." Ban Họa mở hộp son, bôi một ít son vào lòng bàn tay, sau đó chấm tô lên môi, nhắm mắt lại: "Kêu bọn họ chuẩn bị ngựa, ta muốn xuất cung.
Hoàng gia cho Thạch thị một ân điển, coi như ân điển này là tự sát, Thạch thị cũng chỉ có chút cảm kích.
Ban Họa đứng lên trước gương, cung nữ hầu hạ nàng thay kỵ trang xong, nhìn căn phòng hoa lệ rộng rãi này, hít sâu một hơi: "Đi."
Phủ Tĩnh Đình Công.
Ban Hằng vừa luyện qua một bộ công phu quyền cước, đang ghé vào bên cạnh bàn lẩm bẩm để gã sai vặt đấm bóp vai cho hắn, nghe hạ nhân nói công tử nhà Thượng Thư Lệnh Chu Thường Tiêu tới, nhân tiện nói: "Để hắn trực tiếp vào là được."
Chu Thường Tiêu vào cửa gặp Ban Hằng mồ hôi đầm đìa ghé vào bàn uống trà, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn: "Mấy ngày gần đây ngươi bị gì thế, không ra khỏi cửa chơi cùng chúng ta, không phải thật sự muốn đọc sách tiến bộ chứ?" Hắn vốn còn muốn hỏi một chút Hoàng hậu nương nương có bị thương hay không, nhưng thấy dáng vẻ Ban Hằng nhẹ nhàng như vậy, có thể xác định Hoàng hậu hẳn không bị thương.
Không thì lấy tính cách Ban Hằng, đã sớm trên nhảy dưới tránh, kéo bọn họ cùng nhau nghĩ cách bắt hung thủ.
"Tiến bộ gì chứ. " Ban Hằng ưu sầu nghiêm mặt nói: " Ngươi không hiểu nỗi khổ của ta."
"Đã làm quốc cữu gia rồi, còn khổ gì?" Chu Thường Tiêu trợn mắt trừng một cái: "Đây chính là ôm búp bê bằng vàng con nói bản thân nghèo, để người khác nghe thấy không đánh ngươi không được."
"Ngươi cho rằng..."
"Thế tử, Hoàng hậu nương nương đến rồi!"
Nghe nói như thế, Ban Hằng từ trên ghế nhảy dựng lên, quay đầu nắm tay nam nhân trung niên nói: "Tưởng sư phụ, mấy ngày nay ta đều cố gắng luyện công, chờ tỷ ta tới, ông phải nói rõ sự thật, không thì tỷ ta sẽ đánh ta."
"Mong Thế tử yên tâm, tại hạ nhất định sẽ nói rõ sự thật."
Chu Thường Tiêu còn khiếp sợ hơn so với Ban Hằng, Hoàng hậu nương nương... Xuất cung rồi?
Hôm qua toàn bộ Kinh Thành đều bị bệ hạ lật lên trời, toàn thành cũng bắt đầu bỏ lệnh giới nghiêm, làm sao Hoàng Thượng lại để Hoàng hậu nương nương ra, chẳng lẽ hung thủ đã bị bắt?
Trong đầu suy nghĩ một đống linh tinh, lúc Chu Thường Tiêu nhìn thấy Ban Họa tiến vào, vẫn quy củ làm một đại lễ.
"Dạo này trông Thường Tiêu mập ra thì phải?" Ban Họa nhìn kỹ hắn vài lần, ngồi xuống ghế, mắt phượng xinh đẹp đảo qua Ban Hằng, Ban Hằng cười theo đến trước gót chân nàng: "Tỷ, hắn vui chơi giải trí cả ngày, có thể nào không mập."
Ban Họa đưa tay sờ bắp tay Ban Hằng, hài lòng gật đầu: "Xem ra mấy ngày nay quả thực đệ có luyện quyền cước mấy lần." Nàng đứng dậy ôm quyền với nam nhân trung niên: "Tưởng sư phụ, khổ cực."
"Nương nương gãy sát* tại hạ." Tưởng sư phụ cười trả cho Ban Họa một đại lễ, quay người lui ra ngoài.
*ý là làm cho không thể chịu đựng nổi.
Chu Thường Tiêu và Ban Họa cũng coi là quen biết, nhưng trước kia Ban Họa chỉ là nữ tử quý tộc xuất thân cao quý, tính là một người tương đối có uy vọng trong đoàn thể hoàn khố bọn họ, lúc bọn họ nói chuyện cùng nàng, cũng không có cố kỵ bao nhiêu, bây giờ đối phương thành Hoàng hậu, ngược lại hắn có chút không tự nhiên rồi.
Hắn nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, Ban Họa trêu chọc hắn mập, hắn cũng chỉ cười ha hả đáp lời, trong lòng âm thầm hối hận hôm nay tới Ban gia tham gia náo nhiệt.
"Thường Tiêu, còn đứng đấy làm gì. " Ban Họa thấy bộ dáng Chu Thường Tiêu không được tự nhiên, nhịn không được cười ra tiếng: "Ngươi đừng giả vờ giả vịt trước mặt ta, ngươi là dạng gì, ta còn không biết sao?"
"Ha ha." Chu Thường Tiêu ngồi xuống sát bên Ban Hằng: "Hôm qua nghe nói nương nương gặp chuyện, chúng ta cũng không dám tùy ý thảo luận, tiến cung càng không tiện, cho nên hôm nay ta tới, muốn tới hỏi A Hằng, người có bị thương hay không?"
Tốt xấu cũng là một kẻ hố như nhau, bằng hữu cùng nhau nghe hát khúc, mặc dù đối phương hiện tại phát đạt, những hoàn khố bọn họ vẫn còn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi, nếu ta có chuyện, lúc này đâu có thể xuất cung. " Ban Họa uống một ngụm trà: "Ta ở trong cung có chút buồn bực, nên ra ngoài thôi."
Chu Thường Tiêu lập tức lộ ra nụ cười xán lạn: "Nương nương người có mệnh cách Phượng Hoàng, được ông trời phù hộ, nhất định hóa nguy thành an, chuyện tốt không ngừng."
"Một khoảng thời gian không gặp, ngươi còn có thể xem tướng à. " Ban Họa đặt chén trà xuống: " Sao phụ thân và mẫu thân không có trong phủ?"
"Sáng sớm hôm nay họ đã đến quan cầu phúc rồi. " Ban Hằng nghĩ nghĩ: "Chỉ sợ chạng vạng tối mới có thể trở về."
Hôm qua nàng xảy ra chuyện, hôm nay phụ thân và mẫu thân liền đi đạo quan cầu phúc, đây là cầu phúc cho ai, không cần phải nói cũng biết. Nàng có chút áy náy đặt chén trà xuống: "Ta để nhị lão lo lắng."
"Chuyện này đâu thể trách tỷ, tất cả đều là thích khách không tốt. " Ban Hằng vỗ bàn một cái, giận mắng: " Thân vệ của tỷ có đủ hay không, không đủ thì điều một số thân vệ trong phủ chúng ta đi đi."
Chu Thường Tiêu giật giật khóe miệng, lấy thân vệ nhà mình bồi dưỡng mang vào cung, đây là ngại bệ hạ đối với Ban gia quá tốt, tìm phiền toái cho mình sao? Trên thực tế, hắn nghe nói bệ hạ lại chủ động triệu thân vệ của Hoàng hậu vào cung, lúc đi bảo hộ Hoàng hậu, cảm thấy hết sức ngoài ý muốn. Hậu cung là nơi nào, đó là tẩm cung Đế Vương, sao tùy ý để người ngoài mang võ tướng vào, chẳng lẽ không sợ gây nên cung biến?
Phải biết Vân Khánh Đế là chết trên tay thân nhi tử, đã có vết xe đổ, bệ hạ còn hậu đãi nương nương như thế, thủ đoạn dạy dỗ nam nhân của nương nương, thật đúng là tuyệt nhất. Khó trách đám tỷ tỷ muội muội nhà hắn đều nói, muốn hắn nghe ngóng một số hứng thú và yêu thích của Hoàng hậu nương nương, muốn học thủ đoạn nương nương ngự phu.
Lúc trước bao nhiêu người nói bệ hạ cầu hôn nương nương là xuất phát từ bất đắc dĩ?
Kết quả hiện tại lại khiến mọi người chịu nhiều cú tát, sau khi hai người thành thân, hai ngày sau truyền ra Thành An hầu mua gì cho Phúc Nhạc Quận chúa, Thành An hầu cùng Phúc Nhạc Quận chúa đến nhà mẹ đẻ ở. Nhất là Ban gia bị xét nhà, Thành An hầu không sợ bị liên lụy, công khau nuôi người Ban gia không nói, còn càng thêm cẩn thận với Phúc Nhạc Quận chúa, khiến vô số nữ tử Kinh Thành cực kỳ hâm mộ.
Hắn là một nam nhân, muốn đối với một nữ nhân như thế, chỉ sợ hắn không làm được, cũng không bằng lòng làm như thế.
"Nếu phụ mẫu đều không ở nhà, hai người cưỡi ngựa cùng ta ra ngoài đi." Ban Họa cầm khăn lau mồ hôi rịn trên trán Ban Hằng: "Đi thay y phục khác."
"Được rồi."
Ban Hằng hí ha hí hửng chạy về phòng.
Sau khi Ban Hằng rời đi, Chu Thường Tiêu thành thành thật thật cúi đầu, không dám nhìn mặt Ban Họa.
"Văn Bích có khỏe không?" Ban Họa hỏi là thân muội của Chu Thường Tiêu Chu Văn Bích, giao tình giữa nàng và Chu Văn Bích cũng không tệ lắm, cho nên muốn hỏi thêm vài câu.
"Xá muội mọi chuyện đều tốt, vài ngày trước đó đã đính hôn với người ta, hôn kỳ định vào tháng ba sang năm, đến lúc đó mời..." Chu Thường Tiêu muốn nói mời Ban Họa đến uống rượu mừng, nhớ tới thân phận Ban Họa, tới tham gia hôn lễ của muội muội hắn không thích hợp, liền nuốt câu kế tiếp xuống: "Đến lúc đó còn mong nương nương ban thưởng mấy thứ đồ tốt, cho xá muội thêm thêm trang, cũng để phu gia nàng có thể nhiều chút mặt mũi."
"Ngươi yên tâm, đồ tốt không thể thiếu muội muội của ngươi. " Ban Họa cười cười, xem ra lần hỗn loạn này, thật khiến hoàn khố thay đổi không ít. Nếu ngày trước, lấy tính cách Chu Thường Tiêu, muốn nói gì sẽ nói ra, nào giống bây giờ, còn biết nuốt lời không đúng xuống.
Con người luôn phải trưởng thành, xem như hoàn khố, cũng phải từ một hoàn khố ngông cuồng trưởng thành trầm ổn hơn.
Không bao lâu Ban Hằng chạy ra: "Tỷ, ta thay xong rồi."
Ban Họa thay hắn vuốt một chỗ nhăn trên vạt áo, cười gật đầu.
Trong trà phường tửu quán, người kể chuyện kể anh hùng giai nhân ân oán tình cừu, yêu hận ly biệt. Ban Họa ngồi bên cạnh bàn, nghe người kể chuyện dùng giọng điệu dõng dạc để hình dung mỹ mạo của nàng, còn nói nàng lợi hại như thế nào, một đao trảm mười tên địch, cũng không nhịn được bưng chén trà bật cười.
Ban Hằng nhỏ giọng hỏi nàng: "Tỷ, một đao trảm mười tên địch, cây đao này phải dài bao nhiêu?"
"Ba bốn mươi thước chăng?" Ban Họa buồn cười: "Ta không cầm nổi cây đao dài như vậy."
"Những người kể chuyện này thích nhất là khoa trương. " Chu Thường Tiêu cắt một tiếng: "Chỗ chân thật duy nhất, chính là hình dung mỹ mạo của người và uy vọng trong quân đội."
Ban Hằng khinh thường lườm Chu Thường Tiêu, tài năng vuốt mông ngựa, còn không bằng một nửa của hắn, cũng không cảm thấy ngại khoe khoang trước mặt hắn.
"Ông lão này nói hay nhưng không có đạo lý, Hoàng hậu và bệ hạ chính là phu thê mới cưới, làm bạn trên chiến trường là điều đương nhiên. " Một nam nhân trông có chút keo kiệt nói: " Gì mà nữ anh hùng, gì mà anh minh thần võ, nếu nàng thật sự lợi hại như vậy, lúc trước còn bị nhiều nam nhân vứt bỏ như vậy sao?"
Nam nhân này uống mấy ngụm rượu, lá gan lớn lên, hắn ta thấy sau khi mình nói xong, những người khác không dám nói nữa, thế là lộ ra càng thêm đắc ý: "Muốn ta nói, đây là vì bệ hạ chúng ta là người phúc hậu tâm tính thiện lương, để một nữ nhân như nàng có cơ hội lên chiến trường, còn để nàng làm chính cung Hoàng hậu. Nếu ta cưới một nữ nhân bị từ hôn mấy lần, tuyệt sẽ không để nàng làm Hoàng hậu."
"Cho nên loại người như ngươi chỉ có thể đây của chúng ta uống nợ rượu. " Hầu bàn trào phúng nói: " Ngay cả nàng dâu cũng không lấy được, không cảm thấy ngại khi nói mấy lời kia với Hoàng hậu nương nương chúng ta sao, không bằng dùng nước tiểu từ chỗ hai tấc kia của ngươi ra soi xem, ngươi là cái quái gì?"
Hầu bàn này vừa nói, trên người đại sảnh đều bật cười, có người chế giễu hắn nghèo, có người chế giễu hắn một không lấy nổi một tức phụ, ngược lại không ai nói Hoàng hậu nương nương bị từ hôn mấy lần có gì không đúng.
"Nương nương chúng ta bị từ hôn mấy lần thì thế nào, nói rõ những nam nhân này đều không xứng với nàng. " Một vị phụ nhân lườm nam nhân một cái: "Loại người như ngươi cũng xứng đàm luận nương nương, ta nhổ vào."
Trong kinh thành chẳng biết lúc nào nổi lên tập tục bắt chước Hoàng hậu nương nương, nữ nhi gia lấy biết cưỡi ngựa bắn tên làm vinh, không tính là thi từ ca phú cũng có thể thẳng eo nói một câu, Hoàng hậu nương nương của các nàng coi như không am hiểu vẽ tranh vần thơ, cũng có thể hiệu lệnh quần hùng, kinh diễm tứ hải.
Lửa giận Ban Hằng vừa lên tới một nửa, gặp nam nhân nói bừa trong đại sảnh đã bị quần chúng phẫn nộ vây quanh, vừa mới tức giận lại yên lặng tan biến, trong lúc nhất thời lại có chút dở khóc dở cười.
Hắn quay đầu nhỏ giọng nói với Ban Họa: "Tỷ, không nghĩ tới bây giờ tỷ có sức ảnh hưởng như thế."
Sự thật nhiều nữ nhi gia trong kinh thành như vậy, không phải tất cả mọi người đều biết cầm kỳ thư họa, chỉ là đương thời tôn sùng những thứ này, cũng phải kiên trì gắng gượng, hiện tại rốt cục có một Hoàng hậu không theo xu hướng chính, các nàng liền mượn cơ hội để phát tiết tâm tình mình rồi.
Các nàng bao vây không phải nàng, mà là tự bản thân các nàng.
Ban Họa cười cười: "Đi thôi, nghe tiếp cũng không thú vị rồi."
Nàng vừa đứng lên, một nam nhân mặc áo lam đi đến, Ban Họa nhìn thấy hắn ta, lại ngồi trở xuống.
"Hoàng hậu nương nương bị từ hôn, không phải vì nàng không tốt, mà vì quá tốt, làm cho nam nhân tự ti mặc cảm, không dám đi cùng với nàng. " Tạ Khải Lâm ở bên ngoài nghe được người khác đang nói xấu Ban Họa liền đi đến: "Bệ hạ và Hoàng hậu là một đôi trời sinh, long phượng trình tường, nam nhân thế gian ở cùng nương nương đều là làm nhục nàng."
Nam nhân bị một đám người trào phúng, lòng dạ không như ý, hiện tại gặp một tiểu bạch kiểm cũng đến nói chuyện, lật lọng giễu cợt nói: "Ngươi lại là kẻ nào, còn nói những vị hôn phu kia không xứng với Hoàng hậu mới từ hôn, ngươi không phải là bọn họ, làm sao ngươi biết?"
"Tại hạ bất tài, từng là vị hôn phu của Hoàng hậu nương nương. " Tạ Khải Lâm nhàn nhạt nói: " Hoàng hậu nương nương dung mạo như tiên, xuất thân cao quý, bởi vì tại hạ tự ti, mới cố ý từ hôn. Dạng tiểu nhân dơ bẩn như ngươi, vốn không có tư cách đàm luận Hoàng hậu nương nương, nếu hôm nay ta không nói rõ ràng, sau này còn có người như ngươi đến bàn luận về nương nương, làm ô uế mỹ danh nương nương."
"Từ đầu đến cuối, không xứng với nương nương đều là ta. " Tạ Khải Lâm rủ mí mắt xuống, thần sắc ảm đạm: "Sau này ngươi đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu dẫn tới mầm tai vạ, đó chính là các ngươi gieo gió gặt bão."
Đám người cũng không nghĩ tới, nói xấu sau lưng còn bị người trong cuộc nghe thấy được. Bọn họ nghe nói, quả thật Hoàng hậu nương nương có vị hôn phu họ Tạ, nhưng không biết sau này tại sao lại từ hôn, có người nói là Tạ công tử ghét bỏ Phúc Nhạc quận chúa không đủ văn nhã, cho nên bỏ trốn cùng người khác. Còn có người nói là Ban gia không nhìn trúng Tạ gia không đủ hiển hách, cho nên ghét bỏ khắp nơi.
Hiện tại xem ra rõ ràng là Hoàng hậu quá tốt, để vị hôn phu tự giác không xứng với nàng mới tìm lý do từ hôn, bảo toàn mặt mũi.
Khi người thu hoạch được thành công, tất cả người qua lại sẽ bị bọn họ điểm tô cho đẹp, trở thành một chuyện xưa cảm động hoặc miệt mài. Từ bản chất mà nói, đây chính là tâm lý bái phục của mọi người với kẻ mạnh.
Mọi người ở đây tự động bù đắp hình ảnh Hoàng hậu tốt đẹp bao nhiêu, cuối cùng còn kết luận mệnh cách Hoàng hậu nương nương quá tốt, nam nhân bình thường đều không xứng, chỉ có bệ hạ anh minh thần võ nhân ái hậu đức, mới là bát tự xứng đôi trời sinh với Hoàng hậu nương nương, thành đôi phu thê thiên hạ vô song.
Ban Họa nghe người phía dưới thảo luận, mặt không biểu tình.
"Vậy mà hắn lại đứng ra thừa nhận chuyện mất mặt này. " Ban Hằng xùy cười một tiếng: "Ta còn tưởng rằng lương tâm của hắn đã hỏng đến rễ."
Chu Thường Tiêu vội ho một tiếng: "A Hằng, gần đây mới mở một tửu lâu, chúng ta đi nếm thử."
Hắn cũng không dám nghe ân oán tình cừu qua lại của Hoàng hậu nương nương, luôn cảm thấy nghe quá nhiều không an toàn.
Ban Họa cười liếc hắn một cái, nhẹ gật đầu: "Đi thôi."
Nàng vừa đứng lên, trong nháy mắt nam nam nữ nữ trên lầu đều đứng lên theo, bởi vì bọn họ không phải khách nhân, mà là hộ vệ của Ban Họa.
Dùng xong bữa trưa, Ban Họa liền chuẩn bị hồi cung.
Ban Hằng một đường đưa tiễn, một mực đưa đến ngoài cửa Chu Tước, mới ngừng bước không tiến.
"Tỷ. " Ban Hằng lén lút đưa một bao phục cho Ban Họa, nhỏ giọng nói: " Đây là ta đặc biệt tìm vì tỷ, tỷ đừng để bệ hạ phát hiện."
Ban Họa thấy bộ dạng hắn thần bí, cười tiếp nhận: "Trong này không có thứ hàng cấm trong cung chứ?"
"Tỷ là thân tỷ của ta, ta sẽ gài tỷ sao?" Ban Hằng thở dài: "Tỷ thẳng tính, lại không thích động não, những nha hoàn kia bên cạnh tỷ đều là mẫu thân tuyển chọn tỉ mỉ, ta còn miễn cưỡng yên tâm. Hiện tại nhà của chúng ta sống rất tốt, tỷ đừng nịnh nọt thay người nhà, dù sao ta cũng không muốn làm quan, như bây giờ rất tốt. Trong thoại bản luôn có hậu phi muốn tìm chỗ tốt cho nhà mình, đều không có kết cục tốt, chơi vui thôi đừng học họ."
"Đệ cả ngày ở nhà xem gì thế? " Ban Họa đưa tay chọt trán Ban Hằng: "Đầu óc ngu si thì đừng quan tâm những thứ này, tỷ tỷ ta trong lòng hiểu rõ."
"Nếu như tỷ thật sự hiểu thì ta an tâm. " Ban Hằng thở dài: "Ta vẫn nói mấy câu kia, đừng để mình bị ấm ức, cũng đừng quan tâm chúng ta, có thể làm nhà ta thua thiệt, còn không có mấy ai."
Ban Họa thấy Ban Hằng một bộ đắc ý, nhịn không được cười ra tiếng: "Được, ta đã biết."
"Biết thì tốt. " Ban Hằng quay đầu: "Được rồi, tỷ vào đi, ta cũng nên trở về."
Ban Họa nhẹ gật đầu, nàng quay ngựa, cưỡi ngựa chậm rãi tiến cung, thấy Ban Hằng còn ngoài cửa Chu Tước, duỗi dài cổ nhìn nàng. Nàng khẽ cười một tiếng, phất phất tay với Ban Hằng, Ban Hằng mới lề mà lề mề cưỡi ngựa rời đi.
Trở lại Đại Nguyệt cung, Dung Hà ở trước điện thương nghị chính sự cùng đại thần, nàng không đi quấy rầy, mà mở ra bọc đồ Ban Hằng cho nàng. Trong bọc có một hộp sách, cũng nặng lắm.
Chẳng lẽ là thoại bản mới ra? Trong cung hiện tại có người chuyên vì nàng biên soạn thoại bản, mỗi một người đều là cao thủ biên soạn thoại bản, đâu cần ra ngoài cung mua sách?
Mở nắp hộp ra, Ban Họa cầm một chồng sách dày bên trong ra.
《 Nhật ký cuộc sống hàng ngày của Thuần Minh Hoàng hậu 》?
《Các nữ nhân gia tộc Tư Mã》?
《 Quân tử chi độ 》 Tên quyển sách này có vẻ đứng đắn, lật xem, nội dung liên quan hành vi lúc nam nhân ăn ở hai lòng.
《 Cuộc chiến hậu cung》 quyển sách này viết nữ nhân hậu cung quyến rũ Hoàng Đế như thế nào, những nữ nhân bụng dạ nham hiểm kia tính toán chính cung Hoàng hậu ra sao.
Lật hết tất cả sách, Ban Họa vuốt ve trang bìa thư tịch, không nhịn được cười.
"Nương nương. " Thường ma ma nhỏ giọng nói. " Trong này có một số sách, ghi lại có thể là sự thật, mặc dù Thế tử quan tâm hơi quá, nhưng những sách này cũng không phải đều vô dụng."
Ban Họa cất sách về lại hộp, cười lắc đầu, không nói thêm gì, chỉ để Như Ý nhặt sách lại.
Thạch Tố Nguyệt tự sát, trong kinh thành cũng không gây nên oanh động bao lớn. Ngọc bài bị hủy, quy chế lúc hạ táng, cũng chỉ dùng phẩm cấp Hương quân, đây là kết quả Ban Họa hạ ân chỉ, không thì nàng chỉ có thể dựa theo quy cách hạ táng của cô nương bình thường.
Mặc dù người trong cung không truyền ra, nhưng nương cách xử lý người của tiền triều, Thạch thị bị Hòa Thân Vương vứt bỏ, cuối cùng còn tự sát, người hơi có đầu óc đều có thể đoán được, Thạch thị có thể liên quan đến án ám sát Hoàng hậu.
Không lâu sau khi hạ táng Thạch thị, Hòa Thân Vương mang theo gia quyến, thay mặt hoàng đế đến trông coi lăng mộ triều Đại Nghiệp.
Tiền triều, rốt cục kết thúc triệt để rồi.
Một cung khác trong Kinh Thành, An Nhạc Công Chúa nghe hạ nhân báo cáo, một lúc lâu sau mới cười khổ nói: "Dung Hà rút cuộc đuổi sạch sẽ những người tiền triều chúng ta, chuyện của Thạch thị đừng nhắc đến với mẫu hậu, ta lo lắng lão nhân gia không chịu được."
"Chuyện gì xảy ra?" Phước Bình Thái hậu đi đến, thấy sắc mặt An Nhạc Công Chúa trắng bệch, ổn ổn tâm thần: "Con nói đi, ta chịu được."
"Mẫu hậu. " An Nhạc Công Chúa không nghĩ tới Phước Bình Thái hậu sẽ nghe được lời nàng nói, nàng hơi biến sắc mặt, trong lúc nhất thời không biết có nên mở miệng không.
"Có lời gì cứ việc nói thẳng, ta ngay cả thay đổi triều đại còn chịu được, còn có gì không chịu được." Phước Bình Thái hậu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, thần sắc kiên nghị lại bình tĩnh.
"Mẫu hậu, Thạch thị mất rồi."
Đuôi lông mày Phước Bình Thái hậu giật giật: "Nàng ta quá coi trọng quyền thế, nếu bước không qua chỗ này, sớm muộn chỉ có một chữ "chết"." Bà thở dài: "Đại ca con phái người nói, hắn đi trông coi lăng mộ liệt tổ liệt tông Tưởng gia rồi. Thật ra như này cũng tốt, chí ít sẽ không gây nên nghi kỵ của tân đế, có thể giữ được một mạng."
"Mẫu thân, Dung Hà... Đến cùng có phải huyết mạch của phụ hoàng không?" An Nhạc Công Chúa nhớ tới Ban Họa đã từng nói Dung Hà không phải con riêng phụ hoàng, thế nhưng ngay cả Hổ Phù tam quân Ban Họa cũng có thể cho Dung Hà, nàng nào còn dám tin tưởng Ban Họa?
Tình nghĩa tỷ muội giữa nàng và Ban Họa nhiều năm như vậy, cuối cùng Ban Họa lại đi theo Dung Hà tạo phản, hủy cơ nghiệp mấy trăm năm của Tưởng gia, bây giờ nàng đối với Ban Họa, cũng không biết hận nhiều một chút, hay yêu thích nhiều một chút.
"Con nghe mấy lời linh tinh này ở đâu vậy? " Sắc mặt Phước Bình Thái hậu đại biến: "An Nhạc, ta và phụ hoàng sủng ái con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ làm đầu óc con hỏng rồi à?"
An Nhạc Công Chúa không nghĩ tới Phước Bình Thái hậu phát lửa giận lớn như vậy, nàng cắn môi mặt nhợt nghiêm nói: " Mẫu hậu, người nói cho ta biết đi, chí ít để trong lòng ta thông suốt."
"Thông suốt thì thế nào, không rõ lại ra sao?" Phước Bình Thái hậu mím môi nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại không có chút ý cười nào: "Con hỏi ta, ta phải đi hỏi ai?"
"Ngay cả người cũng không biết sao?" An Nhạc Công Chúa nghi ngờ nhìn Phước Bình Thái hậu, mẫu hậu không biết, hay không muốn nói cho nàng biết?
Trở lại viện của mình, An Nhạc Công Chúa suy nghĩ thật lâu, gọi một cung nữ, đưa yêu bài của mình cho nàng ta.
"Ngươi phái người vào cung, nói ta muốn cầu kiến bệ hạ."
"Bệ hạ?" Cung nữ cho là mình nghe lầm, lại hỏi một câu: "Là bệ hạ sao?"
"Đúng, bệ hạ." An Nhạc Công Chúa rủ mí mắt xuống, nhìn bàn trang điểm chỉ có tám tấc, ánh mắt phai nhạt đi.
Trong Đại Nguyệt cung, Ban Họa nằm lỳ trên giường, cười híp mắt nhìn Dung Hà thay xong long bào, ngồi lên ngự liễn, lại nằm trên giường nửa canh giờ, mới rời giường dùng đồ ăn sáng. Ăn cơm xong, nàng chợt nhớ tới Triệu phu nhân đề cập đến Dương thị với nàng, liền nói với Như Ý: " Trước đó vài ngày không phải nói Dương thị kia muốn gặp ta, ta xem hôm nay rất thích hợp, tuyên nàng tiến cung."
"Là Dương thị đã tái giá sao?" Như Ý nhỏ giọng hỏi.
"Không phải nàng còn có ai. " Ban Họa xùy cười một tiếng: "Thật ra ta muốn biết, nàng ta cầu kiến ta muốn làm gì."
"Đơn giản là lôi kéo tình cảm, hoặc đến thỉnh tội cầu bệ hạ và nương nương không truy cứu chuyện trước kia. " Như Ý cười cười: "Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác hay sao?"
"Ngươi nói không sai. " Ban Họa cười cười: "Đều là những thủ đoạn này."
Dung Hà hạ triều, đang chuẩn bị đến tẩm điện, Vương Đức ghé vào lỗ tai y nói: "Bệ hạ, An Nhạc Công Chúa tiền triều cầu kiến."
"An Nhạc Công Chúa?" Dung Hà nghĩ một hồi: " Công chúa có chút giao tình với Họa Họa."
"Đúng vậy."
"Nếu có chút giao tình với Họa Họa, tới gặp trẫm làm gì?"
"Nô tài cũng không biết, An Nhạc Công Chúa nói nàng có chuyện quan trọng bẩm báo bệ hạ."
Dung Hà trầm tư một lát: "Tuyên."
"Mặt khác, đi mời Hoàng hậu nương nương đến ngồi tạm sau tấm bình phong một lát, trẫm nể mặt Họa Họa, có thể gặp nàng một lần, nhưng nàng muốn nói gì, Họa Họa không thể không nghe."
Mí mắt Vương Đức khẽ nhúc nhích, khom người nói: "Nô tài đã rõ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook