Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
-
Chương 129
Editor: Đào Sindy
Phượng giá dừng lại trước Đại Nguyệt cung, lúc Ban Họa vịn tay cung nữ xuống xe thì nhìn thấy trước Đại Nguyệt cung có người cầm theo đèn lồng đứng trong gió đêm.
Cung nữ thái giám cùng nhau quỳ đầy đất, Ban Họa đứng tại chỗ không nhịn cười được.
"Cười gì đó?" Dung Hà cầm đèn lồng đi đến bên người nàng, bắt lấy tay nàng, thuận tay đưa đèn lồng cho Vương Đức: "Trở về chơi có vui không?"
Ban Họa nhẹ gật đầu, nhìn đèn lồng trong tay Vương Đức nói:" Sao chàng lại cầm đèn lồng, người hầu hạ bên người đâu, không tận tâm như thế à?"
"Ngược lại bọn họ rất tận tâm, nhưng chỉ có ta cầm đèn lồng, nàng mới có thể liếc mắt đã thấy ta." Dung Hà nắm tay nàng đi vào trong: "Ta cho người làm đồ ăn nàng thích ăn, nàng giúp ta nếm thử xem."
"Đã trễ như vậy, chàng còn chưa dùng cơm sao?"
Dung Hà dùng âm lượng chỉ hai người nghe được thủ thỉ bên tai nàng: "Họa Họa nữ vương không có ở đây, ta ăn không ngon, ngủ không yên, làm sao ăn được."
Ban Họa trừng mắt liếc y một cái, rốt cuộc nàng không nói mình đã ăn ở phủ Tĩnh Đình Công, cùng Dung Hà ăn cơm xong, mới rửa mặt nằm ngủ.
Bây giờ cả quốc gia bách phế đãi hưng*, hậu cung tiền triều loạn một đoàn. Dung Hà tuy là văn nhân, nhưng làm việc lại quả quyết nhiều hơn võ tướng giết chóc mấy phần, nên giam thì giam, nên lưu vong thì lưu vong, từng đạo từng đạo chính lệnh ban phát xuống dưới, trong mấy ngày ngắn ngủithì Kinh Thành đã khôi phục thứ tự như cũ, mặc dù có lòng người bàng hoàng, nhưng ít ra đầu đường cuối ngõ lại miễn cưỡng khôi phục náo nhiệt ngày xưa.
*Còn có rất nhiều việc cần phải làm.
Trường Thanh vương mặc một thân vải thô áo gai, bẩn thỉu xếp hàng trong đội ngũ rời khỏi thành.
Hắn ta đã sớm quan sát, ngoại trừ ba ngày mới bắt đầu ra khỏi thành tra rõ cực nghiêm, mấy ngày nay sẽ chỉ tra rõ người vào thành, ngược lại yêu cầu ra khỏi thành không quá nghiêm ngặt.
Quả nhiên, đến phiên hắn ta thì thủ vệ vốn không xem kỹ, hắn ta báo một cái tên, nhà ở nơi đó xong đã bị thả đi. Ra khỏi cửa thành, tảng đá lớn trong lòng được dỡ xuống, nhịn không được bước nhanh hơn.
Thấy sắp rời khỏi địa giới Kinh Thành, sẽ có người ở Ngọc Kinh châu đón hắn ta, không lo không có một ngày đông sơn tái khởi.
"Người đằng trước ôm đồ đứng lại cho ta. " Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, trong tay còn vuốt một cây roi ngựa. Roi ngựa là Dung Hà bảo người đặc chế cho nàng, hoa lệ lại mạnh mẽ, một roi hạ xuống, sẽ không làm người ta rách da, nhưng lại có thể đau đến thấu xương.
Trường Thanh Vương toàn thân cứng đờ, hắn ta không nghĩ tới gặp được Ban Họa ở chỗ này. Nữ nhân này không chờ ở trong cung mà chạy đến ngoại ô Kinh thành làm gì?
Hắn ta không dám tránh, bởi vì chỉ cần né tránh, tuyệt đối sẽ để người ta nhận ra không thích hợp. d#đ"l)q*đ
"Quý, quý nhân kêu thảo dân?" Hắn ta rụt bả vai, giống như một bách tính tầng dưới chót lá gan cực nhỏ chưa từng va chạm xã hội, lúc nhìn thấy quý nhân sẽ nhịn không được lộ ra bộ dáng khiếp đảm.
"Chính là ngươi. " Ban Họa dùng roi chỉ hắn ta: "Ngẩng đầu lên."
Trước khi Trường Thanh vương ra cửa đã cố ý trang điểm, hắn ta có tự tin Ban Họa không nhận ra mình.
Đây là một khuôn mặt cực kỳ khó coi, trên mặt còn có vết sẹo bỏng, người qua đường bên cạnh xem náo nhiệt, có người nhịn không được la lên. Cũng có người không quá nhẫn tâm, cảm thấy Ban Họa ỷ thế hiếp người, cố ý nhục nhã người khác.
Nhưng bọn họ gặp tiểu nương tử này quần áo hoa lệ, sau lưng còn mang theo không ít hộ vệ, không người nào dám đứng ra nói câu nào vì người đáng thương này.
"Gương mặt này..." Ban Họa khẽ cười một tiếng: "Ta thấy làm sao cũng không thích hợp."
"Thảo dân có tội, thảo dân có tội, hù dọa quý nhân. " Trong lòng Trường Thanh vương thầm mắng, trên mặt lại không do dự, quỳ xuống trước mặt Ban Họa: "Cầu quý nhân tha cho ta."
Đám người vây xem bên cạnh càng nhìn không được, quý nhân này thật quá đáng, có tiền có thế chơi gì chả được, hết lần này tới lần khác lại muốn làm khó một kẻ đáng thương?
"Quý nhân." Một nữ tử mặc quần sam gạt ra từ trong đám người, trong mắt còn mang theo vài phần khiếp đảm, nhưng không vì vậy mà lùi bước: "Loại người không ra người này, người làm gì chấp nhặt với hắn, hay là để hắn sớm rời đi để tránh dơ mắt quý nhân."
Ban Họa để thân vệ ngăn nam nhân quỳ trên mặt đất lại, quay đầu cười nói với nữ tử này: "Lời này của cô nương thật thú vị, ngươi là nhà nào, làm sao trước kia ta chưa từng gặp ngươi ở kinh thành?"
"Tiểu nữ tử thân phận thấp, quý nhân chưa từng thấy ta, cũng không kỳ lạ." Nữ tử không kiêu ngạo không tự ti thi lễ cho Ban Họa, mặc dù nàng không biết thân phận Ban Họa, nhưng trên người đối phương mặc kỵ trang dùng kim tuyến thêu hoa văn, vào thời kì đặc thù này còn dám mang nhiều thân vệ như vậy rêu rao khắp nơi, có thể thấy được người nhà của nàng rất có mặt mũi trước mặt tân đế.
Nữ hộ vệ sau lưng Ban Họa quất ngựa tiến lên, rỉ tai Ban Họa vài câu. Ban Họa nhẹ gật đầu.
"Phụ thân của ngươi là Tế tửu* Quốc Tử Giám Bùi Đông Thăng?"
*người đứng đầu Quốc Tử Giám, được xem như Hiệu trưởng thời bây giờ.
Trên mặt nữ tử lộ ra mấy phần kinh ngạc, vị quý nhân này rõ ràng không có chút ấn tượng nào với nàng, nhưng hộ vệ bên cạnh nàng hình như quen thuộc với mọi tình huống trong Kinh thành, đây rốt cuộc là gia tộc hiển hách thế nào mới có thể nuôi ra hộ vệ bực này?
"Hồi quý nhân, gia phụ chỉ là tiền nhiệm Tế tửu Quốc Tử Giám." Bùi cô nương thi lễ một cái: "Để quý nhân chê cười." d+đ_l~q~đ
Ban Họa lắc đầu: "Phụ thân ngươi là người cả đời đọc thi thư, vị trí Tế tửu Quốc Tử Giám này giao cho ông ta, không có gì thích hợp bằng."
Trong lòng Bùi cô nương nóng lên, sau khi Phong Ninh Đế đăng cơ, phụ thân nàng vì không đồng ý với chính lệnh phong ông ấy làm Thượng thư của Phong Ninh Đế, đã bị Phong Ninh Đế bãi miễn chức quan, còn tưởng nói trước mặt văn võ bá quan, phụ thân nàng không có tài làm Tế tửu.
Phụ thân nàng cẩn trọng một đời, sắp đến tuổi già lại bị bình luận một câu như vậy, lão nhân gia ông uất khí không tiêu tan, đã triền miên trên giường bệnh nhiều ngày. Hôm nay nàng ra khỏi thành, là vì đi ngoại ô kinh thành hái một loại thảo dược, không ngờ rằng vậy mà nhìn thấy trận ầm ĩ này.
Càng không nghĩ đến là nhìn quý nữ có chút hùng hổ dọa người này, vậy mà nói một câu công đạo cho phụ thân nàng.
Phụ thân cả đời công chính liêm minh, cũng không kéo bè kết phái, lúc này các quý nhân Kinh Thành vội vàng kéo quan hệ với tân đế, ai còn chú ý tới phụ thân của nàng? Hiện tại chợt nghe một câu như vậy, cái mũi nàng cũng có chút chua chua.
"Đa tạ quý nhân khen ngợi."
"Ta không tán thưởng ông ta, ta chỉ ăn ngay nói thật. " Ban Họa tung người xuống ngựa, một cước đạp Trường Thanh vương đang quỳ té xuống đất: "Nhưng người nhà các ngươi thực sự quá chính trực, không biết trên thế giới này có một số người, vốn am hiểu nhất là giả bộ đáng thương."
"Người tới, cởi đồ trên người hắn ra!"
Bùi cô nương kinh ngạc phát hiện, người này nhìn cực kì đáng thương, vết bỏng trên mặt lại không phải là thật, sau khi tro bụi trên mặt bị tẩy sạch, lại lộ ra một khuôn mặt anh tuấn trắng nõn.
"Trường Thanh Vương ngụy trang thật giỏi. " Ban Họa cười nhìn Trường Thanh vương bị bọn hộ vệ áp giải: "Ngươi vội vội vàng vàng là chuẩn bị đi đâu?"
Trường Thanh vương phun đất trong miệng ra, bật cười: "Ánh mắt của chất nữ ngoan thật tốt, biểu thúc ta biến thành thế này mà chất nữ ngoan cũng có thể nhận ra, có thể thấy được biểu thúc trong lòng ngươi, vẫn rất có địa vị."
"Bụp." Hộ vệ áp giải đánh một quyền lên mặt hắn ta, lập tức mặt sưng phù một bên. d#đ:l!q&đ
"Biểu thúc không thể làm như vậy được, tính tình những hộ vệ này của ta không tốt lắm, nếu làm bị thương chỗ nào của người, trong lòng chất nữ cũng băn khoăn lắm đấy. " Ban Họa xùy cười một tiếng: "Thành thật một chút, ít để chịu tội, không tốt sao?"
"Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn chém giết muốn róc thịt tùy các ngươi, làm gì giả mù sa mưa như thế."
"Nếu biểu thúc nói có khí thế như vậy, cần gì phải chạy trốn chứ?" Ánh mắt Ban Họa đảo qua Trường Thanh vương vì sợ hãi mà móng tay run nhè nhẹ: "Ngoài miệng nói không sợ chết nhưng thân thể vẫn rất thành thật nha."
"Thì ra hắn chính là Trường Thanh vương? !"
"Thông đồng làm bậy với bạo quân?"
"Chính là hắn, đánh chết hắn!"
Người qua đường vốn còn rất đồng tình vây xem "Người đáng thương", lại chợt phát hiện người đáng thương không có chút nào đáng thương, vẫn là do Trường Thanh vương làm ác, lửa giận toàn thân bị nhóm lên, mặc dù không dám vượt qua hộ vệ tiến lên đánh người, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được ném đồ vật trong tay về phía Trường Thanh vương.
Trứng gà rau quả trái cây quá đắt không nỡ ném, dứt khoát móc bùn đất chọi vào người nọ, có người ném không chính xác, còn làm ảnh hưởng hộ vệ.
Ban Họa không thèm để ý Trường Thanh vương như thế nào nhưng lại không muốn hộ vệ bên cạnh bị liên lụy nên đã cao giọng nói: "Mời chư vị hương thân phụ lão yên tâm, ác tặc thế này, triều đình tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ!"
Nói xong, lại đạp hai cước ngay trước mặt bách tính để lấy đó làm lập trường giữa nàng và bách tính. Đạp xong, hộ vệ của nàng dùng dây thừng cột Trường Thanh vương lại, giống như ném bao tải, ném hắn ta lên lưng ngựa.
"Ban Họa, thà chịu chết chứ không chịu nhục. " Trường Thanh vương không nghĩ tới vậy mà Ban Họa lại đối xử với hắn ta như thế: "Ngươi đừng khinh người quá đáng."
"Không phải biểu thúc đã nói, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc sao?" Ban Họa dùng roi ngựa vỗ vỗ Trường Thanh vương: "Ta đây là người thắng muốn làm gì ngươi thì làm, ngươi hãy ngoan ngoãn chịu đi."
Bộ dáng tiểu nhân đắc chí này, được nàng phát huy vô cùng tinh tế.
Bùi cô nương từ đầu tới đuôi mặt đầy khiếp sợ, hơn nửa ngày chưa tỉnh hồn lại. Cuối cùng là nữ nhi nhà ai thế, làm việc tùy tiện không cố kỵ như thế? Những hành vi này, nàng ngày thường tuyệt đối không dám làm, không biết vì sao, nàng lén nhìn lại có chút hâm mộ.
"Quấy rầy chư vị, cáo từ." Ban Họa bò lại trên lưng ngựa, ôm quyền với bách tính xem náo nhiệt, nàng kéo dây cương rồi biến mất trước mắt mọi người.
Những người đi đường cứ thế chỉ chốc lát, sau đó kích động vỗ tay.
"Thứ xấu xa như vậy, bắt một kẻ xử một kẻ."
"Quý nhân nhà ai đấy nhỉ, ánh mắt thật tốt, nếu không phải nàng giỏi thì thứ xấu xa này suýt chút đã chạy trốn rồi."
"Nhìn toàn thân khí phái kia, nếu không phải Công chúa nương nương thì là Quận chúa nương nương đấy?"
"Này, tân đế mới thành thân chưa đến hai năm, nào có Công chúa lớn như vậy?"
Ban Họa trực tiếp dẫn Trường Thanh vương tới thiên lao, nhốt người vào rồi, nàng đứng ngoài rào chắn nói: "Biểu thúc, tốt nhất ngươi nên ở trong lao, hi vọng ngươi hàng đêm có thể yên giấc, oan hồn của bách tính thiên hạ sẽ không tới tìm ngươi."
"Ta từ trước tới giờ không tin quỷ thần, ngươi không cần phải nói những lời này làm ta sợ. " Trường Thanh vương cười lạnh: "Ngươi cho rằng trên tay trượng phu của ngươi, sạch sẽ bao nhiêu?"
"Tay của người khác không sạch sẽ, tất nhiên ta ghét bỏ, ta nam nhân nhà mình, tay bẩn cũng là nhà mình thôi. " Ban Họa lý lẽ hùng hồn nói: "Biểu thúc không biết, ta làm người từ trước đến nay luôn bao che khuyết điểm không nói đạo lý sao?"
Lưu Bán Sơn đứng ở một bên vẻ mặt phức tạp lườm Ban Họa, lần đầu tiên gặp người nói tiêu chuẩn kép thanh lệ thoát tục như thế, mảy may không biết xấu hổ là gì.
Trường Thanh vương bị Ban Họa làm nghẹn họng trợn tròn mắt, hắn ta nghĩ Ban Họa sẽ đuổi theo hắn ta hỏi Dung Hà làm gì, tuyệt đối không nghĩ tới, thái độ của nàng vốn không theo bình thường.
Tên ngu xuẩn Ban Hoài kia, rốt cục dạy nữ nhi thế nào? !
Đầu óc không bị gì chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook