Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Ngày thứ hai tôi đến quán bar nộp đơn từ chức.
Giám đốc tự mình tìm tôi nói chuyện, hắn nói: “Tôi có thể tăng lương cho cậu, điều kiện gì cũng có thể thương lượng.”
Tôi nói: “Không phải vấn đề ở lương, tôi muốn tránh mặt một người.”
Hắn nói: “Trốn Chân thiếu?”
Tôi nói: ” Ừ”
Hắn nói: “Thật sự tôi muốn nói với cậu một câu.”
Tôi nói: “Cái gì?”
Hắn nói: “Tình thâm không thọ, tuệ cực tất thương tổn.”
(đại khái là tình cảm không lâu dài, để tâm quá nhiều sẽ nhận lấy tổn thương)
Tôi nói: “Giám đốc, lời này cảm giác không đúng lắm, mức độ là quá nặng đi.”
Hắn nói: “Tôi cảm thấy không nặng, tôi không nghĩ tới cậu vững tâm đến thế mà cũng lại si tình như vậy.”
Tôi nói: “Anh đừng đùa, tôi chỉ là đang đau thương khi không còn người bao dưỡng thôi.”
Hắn nói: “Vậy nếu như chỉ là bởi vì cái này khiến cậu khổ sở, vậy cậu nghỉ việc làm gì?”
Tôi nói: “Tôi muốn tránh một chút, bởi vì tôi có chút khổ sở.”
Hắn nói: “Cậu có chút? Tôi không biết tại sao lại cảm thấy như là cậu đang nói, rất nhiều vậy.”
Tôi nói: “Được rồi. Tôi thực sự khó xử. Để tôi từ chức đi.”
Hắn nói: “Tôi cũng không cản cậu, chính là có chuyện này khiến tôi luôn cảm thấy phải nói cho cậu.”
Tôi nói: “Anh nói đi.”
Hắn nói: “Tôi nghe những người khách nói chuyện, ngày đó Chân đại thiếu gia hủy đi hai phòng, đem người đuổi đi, ôm hộp khóc.
Hắn nói: “Tôi còn nghe nói, chiếc nhẫn đó Chân đại thiếu gia đã đeo vào tay.”
Tôi nói: “Anh có nghe nói nhiều hơn nữa thì Chân đại thiếu gia cũng là không tìm đến tôi, cũng không gọi điện thoại cho tôi.”
Hắn nói: “Cậu sao lại kiên cường như vậy, lúc này lại nhẹ nhàng thế, việc này cũng liền qua, sau đó làm sao mà sống được qua ngày a?”
Tôi nói: “Chân Phong muốn kết hôn rồi, tôi cùng hắn chính là tình nhân ngầm.”
Hắn nói: “Nhưng lòng hắn có cậu, mỗi khi đến đều gọi cậu.”
Tôi nói: “Có câu nói thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.”
Hắn nói: “Như tôi bây giờ là giám đốc, muốn cho tôi trở lại làm quản lý giống nhau sao?”
Tôi nói: “So với cái kia nghiêm trọng hơn nhiều.”
Hắn nói: “Vậy đi, tôi không giữ được cậu, cậu ra bên kia bàn giao lại công việc là xong.”
Tôi nói: “Chị dâu là người phụ nữ tốt, cô ấy luôn luôn giả ngu, mà nếu anh cứ muốn tiếp tục chơi, phỏng chừng cô ấy không chịu được bao lâu đâu.”
Hắn nói: “Làm sao cậu biết.”
Tôi nói: “Bạn của tôi là bạn của anh, vợ hắn với vợ anh là chị em thân thiết không gì giấu nhau.”
Hắn nói: “Cám ơn cậu.”
Tôi nói: “Không cần cám ơn.”
Hắn nói: “Lấy tiền cút nhanh lên, chậm một giây tôi liền đánh cậu.”
Tôi nói: “Thân thể anh nhỏ bé như thế có thể đánh thắng tôi sao.”
Hắn nói: “Câu nói sau cùng, quản lý trước đây vẫn còn muốn tìm cậu uống rượu đấy.”
Tôi nói: “Anh cứ chuyển đạt cho hắn như này, nói với hắn, hắn đã cho tôi vào sổ đen danh sách gọi rồi, muốn tìm tôi uống rượu trước tiên đem bỏ ra, rồi gọi điện thoại cho tôi đi.”
Hắn nói: “Đã biết. Tạm biệt.”
Tôi nói: “Cảm tạ, tạm biệt.”
Tôi đi đến bên nhân sự làm xong thủ tục, một em gái nói tôi quay lại nhận lại nốt số lương còn trên thẻ, cuối cùng bổ túc một câu: “Anh đừng khổ sở, đừng khóc.”
Tôi cảm tạ cô ấy, liền đi đến phòng nghỉ nhân viên, bắt đầu thu thập đồ còn dư lại, đồng nghiệp qua lại, bất kể là đối địch hay quan hệ tốt đều chạy đến cửa nhìn tôi thu thập. Kỳ thực cũng không có bao nhiêu đồ vật, mười mấy phút liền xong việc, tôi liền nhìn nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn nhìn tôi.
Tôi hỏi bọn họ: “Có việc gì thế?”
Bọn họ lắc lắc đầu, rất chỉnh tề, cùng vạn vạn không nghĩ tới tình cảnh bên trong giống nhau.
Tôi ôm hộp ra đi.
Tại quán bar công tác gần hai năm, tổng cộng tích góp lại hai mươi vạn, trừ tiền mua nhẫn cho Chân Phong 50 ngàn tệ còn mười lăm vạn, hơn nữa trước đây 50 ngàn khoản để dành, dù gì nếu mượn thêm mẹ tôi, không sai biệt lắm có thể mở một cửa hàng nhỏ.
Tôi trở về nhà, cùng mẹ nói việc này, mẹ tôi cũng đáp ứng, chính là 50 ngàn tệ tiền chết sống không nói mượn, nói cho tôi trực tiếp cầm dùng, kiếm lời được là của tôi cũng chính là của mẹ rồi.
Beta: Sub
Ngày thứ hai tôi đến quán bar nộp đơn từ chức.
Giám đốc tự mình tìm tôi nói chuyện, hắn nói: “Tôi có thể tăng lương cho cậu, điều kiện gì cũng có thể thương lượng.”
Tôi nói: “Không phải vấn đề ở lương, tôi muốn tránh mặt một người.”
Hắn nói: “Trốn Chân thiếu?”
Tôi nói: ” Ừ”
Hắn nói: “Thật sự tôi muốn nói với cậu một câu.”
Tôi nói: “Cái gì?”
Hắn nói: “Tình thâm không thọ, tuệ cực tất thương tổn.”
(đại khái là tình cảm không lâu dài, để tâm quá nhiều sẽ nhận lấy tổn thương)
Tôi nói: “Giám đốc, lời này cảm giác không đúng lắm, mức độ là quá nặng đi.”
Hắn nói: “Tôi cảm thấy không nặng, tôi không nghĩ tới cậu vững tâm đến thế mà cũng lại si tình như vậy.”
Tôi nói: “Anh đừng đùa, tôi chỉ là đang đau thương khi không còn người bao dưỡng thôi.”
Hắn nói: “Vậy nếu như chỉ là bởi vì cái này khiến cậu khổ sở, vậy cậu nghỉ việc làm gì?”
Tôi nói: “Tôi muốn tránh một chút, bởi vì tôi có chút khổ sở.”
Hắn nói: “Cậu có chút? Tôi không biết tại sao lại cảm thấy như là cậu đang nói, rất nhiều vậy.”
Tôi nói: “Được rồi. Tôi thực sự khó xử. Để tôi từ chức đi.”
Hắn nói: “Tôi cũng không cản cậu, chính là có chuyện này khiến tôi luôn cảm thấy phải nói cho cậu.”
Tôi nói: “Anh nói đi.”
Hắn nói: “Tôi nghe những người khách nói chuyện, ngày đó Chân đại thiếu gia hủy đi hai phòng, đem người đuổi đi, ôm hộp khóc.
Hắn nói: “Tôi còn nghe nói, chiếc nhẫn đó Chân đại thiếu gia đã đeo vào tay.”
Tôi nói: “Anh có nghe nói nhiều hơn nữa thì Chân đại thiếu gia cũng là không tìm đến tôi, cũng không gọi điện thoại cho tôi.”
Hắn nói: “Cậu sao lại kiên cường như vậy, lúc này lại nhẹ nhàng thế, việc này cũng liền qua, sau đó làm sao mà sống được qua ngày a?”
Tôi nói: “Chân Phong muốn kết hôn rồi, tôi cùng hắn chính là tình nhân ngầm.”
Hắn nói: “Nhưng lòng hắn có cậu, mỗi khi đến đều gọi cậu.”
Tôi nói: “Có câu nói thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.”
Hắn nói: “Như tôi bây giờ là giám đốc, muốn cho tôi trở lại làm quản lý giống nhau sao?”
Tôi nói: “So với cái kia nghiêm trọng hơn nhiều.”
Hắn nói: “Vậy đi, tôi không giữ được cậu, cậu ra bên kia bàn giao lại công việc là xong.”
Tôi nói: “Chị dâu là người phụ nữ tốt, cô ấy luôn luôn giả ngu, mà nếu anh cứ muốn tiếp tục chơi, phỏng chừng cô ấy không chịu được bao lâu đâu.”
Hắn nói: “Làm sao cậu biết.”
Tôi nói: “Bạn của tôi là bạn của anh, vợ hắn với vợ anh là chị em thân thiết không gì giấu nhau.”
Hắn nói: “Cám ơn cậu.”
Tôi nói: “Không cần cám ơn.”
Hắn nói: “Lấy tiền cút nhanh lên, chậm một giây tôi liền đánh cậu.”
Tôi nói: “Thân thể anh nhỏ bé như thế có thể đánh thắng tôi sao.”
Hắn nói: “Câu nói sau cùng, quản lý trước đây vẫn còn muốn tìm cậu uống rượu đấy.”
Tôi nói: “Anh cứ chuyển đạt cho hắn như này, nói với hắn, hắn đã cho tôi vào sổ đen danh sách gọi rồi, muốn tìm tôi uống rượu trước tiên đem bỏ ra, rồi gọi điện thoại cho tôi đi.”
Hắn nói: “Đã biết. Tạm biệt.”
Tôi nói: “Cảm tạ, tạm biệt.”
Tôi đi đến bên nhân sự làm xong thủ tục, một em gái nói tôi quay lại nhận lại nốt số lương còn trên thẻ, cuối cùng bổ túc một câu: “Anh đừng khổ sở, đừng khóc.”
Tôi cảm tạ cô ấy, liền đi đến phòng nghỉ nhân viên, bắt đầu thu thập đồ còn dư lại, đồng nghiệp qua lại, bất kể là đối địch hay quan hệ tốt đều chạy đến cửa nhìn tôi thu thập. Kỳ thực cũng không có bao nhiêu đồ vật, mười mấy phút liền xong việc, tôi liền nhìn nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn nhìn tôi.
Tôi hỏi bọn họ: “Có việc gì thế?”
Bọn họ lắc lắc đầu, rất chỉnh tề, cùng vạn vạn không nghĩ tới tình cảnh bên trong giống nhau.
Tôi ôm hộp ra đi.
Tại quán bar công tác gần hai năm, tổng cộng tích góp lại hai mươi vạn, trừ tiền mua nhẫn cho Chân Phong 50 ngàn tệ còn mười lăm vạn, hơn nữa trước đây 50 ngàn khoản để dành, dù gì nếu mượn thêm mẹ tôi, không sai biệt lắm có thể mở một cửa hàng nhỏ.
Tôi trở về nhà, cùng mẹ nói việc này, mẹ tôi cũng đáp ứng, chính là 50 ngàn tệ tiền chết sống không nói mượn, nói cho tôi trực tiếp cầm dùng, kiếm lời được là của tôi cũng chính là của mẹ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook