Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Tôi một thân chật vật trở về nhà, mẹ tôi nhìn thấy tôi hét lên một tiếng: “Nói mau, con đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi nói: “Không có chuyện gì, mẹ yên tâm, con đi tắm là tốt rồi.”
Mẹ nói: “Con tại sao lại bị giội cà phê, toàn thân đều ướt đẫm, đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Tôi có điểm hối hận, mưa tại sao không nhiều một chút để xối cho cà phê sạch sẽ.
Tôi nói: “Thật không có chuyện gì, mẹ, con muốn đi tắm trước, mẹ giúp con tìm bộ quần áo khô được không?”
Mẹ tôi nói liên miên cằn nhằn quay người giúp tìm quần áo, tôi lau mặt, tiến vào buồng tắm.
Thay xong quần áo khô, lúc ăn cơm, mẹ tôi nói: “Một dì của con mang theo con trai đến thành phố chơi, chúng ta ngày mai cùng họ ăn một bữa cơm, con cùng người ta hảo hảo ở chung, tốt nhất là kết làm bằng hữu.”
Tôi hỏi: “Nam hay nữ?”
Mẹ nói: “Nam, con không phải có bạn gái, ta sao có thể có thể cho con cùng nữ làm bằng hữu.”
Tôi nói: “Giữa nam và nữ sao lại không thể làm bằng hữu, vẫn có tình cảm thuần khuyết tồn tại mà.”
Mẹ nói: “Con trai a, từ nhỏ đến lớn, con cùng nữ sinh làm bằng hữu, đến cuối cùng không phải là người ta ôm con sống chết nói yêu con yêu vô cùng, may con bây giờ kết giao bạn gái, chặn lại oanh oanh yến yến, không biết đã thương tổn bao nhiêu trái tim con gái người ta.”
Tôi nói: “Mẹ, Tiểu Vân cùng con chia tay rồi.”
Mẹ nói: “Cái gì? Chia tay? Con bé sao cam lòng chia tay con.”
Tôi nói: “Đại khái chúng con tính cách không hợp.”
Mẹ nói: “Ai, nhưng đáng tiếc, con bé Tiểu Vân kỳ thực cũng không tệ lắm, thích hợp lấy về nhà.”
Tôi nói: “Vâng.”
Ngày thứ hai tôi cùng mẹ đi đến phía nam thành phố, tiếp đón mẹ con bạn thân của mẹ tôi, thuế đất đế đô từ trước đến nay tăng giá gấp đôi đã thành dấu tính chặng đường tôi cũng không quá để ý, mẹ tôi rất đau lòng, dọc theo đường đi nói liên miên cằn nhằn, nói trước kia Nhâm thị trưởng rõ ràng nói vĩnh viễn không tăng giá, cấp phúc lợi cho đại gia, kết quả lúc này mới mấy năm, nói thay đổi liền thay đổi ngay.
(ấn chặng đường tính: dấu ấn chặng đường, kiểu đã thành ấn tượng, thành thói?! *tự vả*)
Tôi chen lời: “Vận chuyển thành phẩm quá cao, cũng là bất đắc dĩ.”
Mẹ suy nghĩ một chút, cũng không lên tiếng hậm hực.
Tôi và mẹ đến cửa chờ đón người, không lâu lắm, liền nhìn thấy trong đám người đi ra một tiểu tử so sánh với minh tinh còn muốn đẹp trai hơn, tướng mạo mặc dù có điểm âm trầm thiếu kiên nhẫn, nhưng mà không chịu nổi nội tình hảo, xung quanh đã có nhiều cô gái lấy điện thoại di động ra chụp, sau đó tôi liền nghe thấy mẹ gọi: “Đại chất tử! Bên này! Mẹ cháu đâu?”
(chất tử: cháu trai)
Đây chính là người bạn nam giới mẹ muốn tôi hầu hạ tốt, thoạt nhìn không quá thân thiện a.
Tôi chìa tay ra, nói: “Đệ đệ ngươi hảo.”
Hắn phiền chán mà liếc mắt nhìn tôi, phạm vi rất nhỏ, tôi liền chú ý tới.
Hắn lau mặt, sau đó đổi lại khuôn mặt tươi cười giả dối, ra hạp cơ khẩu(1), cùng mẹ tôi nói: “Dì, mẹ con xuống sai chỗ, gọi điện thoại bảo con tới trước, nàng lập tức mua vé tàu, sẽ tới sau.”
(1)ra hạp cơ khẩu: lời nói hợp lòng nhau
Mẹ tôi nhón chân lên, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đừng có gấp, mẹ cháu chính là thích xuống xe nhường đường, lập tức sẽ đến.”
Tôi không phát hiện hắn sốt ruột chỗ nào, người bình thường lúc này cần phải điên cuồng gọi điện thoại hoặc là lấy điện thoại tìm đường, hoặc là thẳng thắn nói với mẹ mình đứng yên đừng nhúc nhích con đi tìm mẹ, thái độ này của hắn không giống đối với mẹ ruột, cũng như là đối sau.
Tôi vừa mới nghĩ như thế liền nghe thấy mẹ mình nói: “Cháu trai, mẹ cháu nói tuy rằng cháu không phải nàng thân sinh nhưng đối với nàng như con ruột, bác đây vừa nhìn cháu lo lắng cho nàng như vậy, bác liền biết là nàng nói sự thật.”
Nói thật, tôi nghĩ đem miệng mẹ che lại, sợ nàng nói thêm gì nữa, đứa cháu trong miệng nàng này sẽ đem nàng đánh một trận.
Vì để đánh gãy cái đề tài này, tôi đi về phía trước một bước, đưa tay ra.
Tôi nói: “Chào cậu, tôi là Tiêu Điều, tiêu trong hiu quạnh, điều trong hào hiệp tung.”
Hắn nhìn tôi một cái, ý tứ hàm xúc không rõ mà nở nụ cười, sau đó nói: “Tôi là Chân Phong, thẩm định huyên truyền thẩm định, sắc bén phong.”
(phong: gió)
Tôi trong lòng hồi hộp một chút, tôi có điểm hoài nghi, người anh em này thật là điên a.
Hoàn chương 2
Beta: Sub
Tôi một thân chật vật trở về nhà, mẹ tôi nhìn thấy tôi hét lên một tiếng: “Nói mau, con đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi nói: “Không có chuyện gì, mẹ yên tâm, con đi tắm là tốt rồi.”
Mẹ nói: “Con tại sao lại bị giội cà phê, toàn thân đều ướt đẫm, đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Tôi có điểm hối hận, mưa tại sao không nhiều một chút để xối cho cà phê sạch sẽ.
Tôi nói: “Thật không có chuyện gì, mẹ, con muốn đi tắm trước, mẹ giúp con tìm bộ quần áo khô được không?”
Mẹ tôi nói liên miên cằn nhằn quay người giúp tìm quần áo, tôi lau mặt, tiến vào buồng tắm.
Thay xong quần áo khô, lúc ăn cơm, mẹ tôi nói: “Một dì của con mang theo con trai đến thành phố chơi, chúng ta ngày mai cùng họ ăn một bữa cơm, con cùng người ta hảo hảo ở chung, tốt nhất là kết làm bằng hữu.”
Tôi hỏi: “Nam hay nữ?”
Mẹ nói: “Nam, con không phải có bạn gái, ta sao có thể có thể cho con cùng nữ làm bằng hữu.”
Tôi nói: “Giữa nam và nữ sao lại không thể làm bằng hữu, vẫn có tình cảm thuần khuyết tồn tại mà.”
Mẹ nói: “Con trai a, từ nhỏ đến lớn, con cùng nữ sinh làm bằng hữu, đến cuối cùng không phải là người ta ôm con sống chết nói yêu con yêu vô cùng, may con bây giờ kết giao bạn gái, chặn lại oanh oanh yến yến, không biết đã thương tổn bao nhiêu trái tim con gái người ta.”
Tôi nói: “Mẹ, Tiểu Vân cùng con chia tay rồi.”
Mẹ nói: “Cái gì? Chia tay? Con bé sao cam lòng chia tay con.”
Tôi nói: “Đại khái chúng con tính cách không hợp.”
Mẹ nói: “Ai, nhưng đáng tiếc, con bé Tiểu Vân kỳ thực cũng không tệ lắm, thích hợp lấy về nhà.”
Tôi nói: “Vâng.”
Ngày thứ hai tôi cùng mẹ đi đến phía nam thành phố, tiếp đón mẹ con bạn thân của mẹ tôi, thuế đất đế đô từ trước đến nay tăng giá gấp đôi đã thành dấu tính chặng đường tôi cũng không quá để ý, mẹ tôi rất đau lòng, dọc theo đường đi nói liên miên cằn nhằn, nói trước kia Nhâm thị trưởng rõ ràng nói vĩnh viễn không tăng giá, cấp phúc lợi cho đại gia, kết quả lúc này mới mấy năm, nói thay đổi liền thay đổi ngay.
(ấn chặng đường tính: dấu ấn chặng đường, kiểu đã thành ấn tượng, thành thói?! *tự vả*)
Tôi chen lời: “Vận chuyển thành phẩm quá cao, cũng là bất đắc dĩ.”
Mẹ suy nghĩ một chút, cũng không lên tiếng hậm hực.
Tôi và mẹ đến cửa chờ đón người, không lâu lắm, liền nhìn thấy trong đám người đi ra một tiểu tử so sánh với minh tinh còn muốn đẹp trai hơn, tướng mạo mặc dù có điểm âm trầm thiếu kiên nhẫn, nhưng mà không chịu nổi nội tình hảo, xung quanh đã có nhiều cô gái lấy điện thoại di động ra chụp, sau đó tôi liền nghe thấy mẹ gọi: “Đại chất tử! Bên này! Mẹ cháu đâu?”
(chất tử: cháu trai)
Đây chính là người bạn nam giới mẹ muốn tôi hầu hạ tốt, thoạt nhìn không quá thân thiện a.
Tôi chìa tay ra, nói: “Đệ đệ ngươi hảo.”
Hắn phiền chán mà liếc mắt nhìn tôi, phạm vi rất nhỏ, tôi liền chú ý tới.
Hắn lau mặt, sau đó đổi lại khuôn mặt tươi cười giả dối, ra hạp cơ khẩu(1), cùng mẹ tôi nói: “Dì, mẹ con xuống sai chỗ, gọi điện thoại bảo con tới trước, nàng lập tức mua vé tàu, sẽ tới sau.”
(1)ra hạp cơ khẩu: lời nói hợp lòng nhau
Mẹ tôi nhón chân lên, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đừng có gấp, mẹ cháu chính là thích xuống xe nhường đường, lập tức sẽ đến.”
Tôi không phát hiện hắn sốt ruột chỗ nào, người bình thường lúc này cần phải điên cuồng gọi điện thoại hoặc là lấy điện thoại tìm đường, hoặc là thẳng thắn nói với mẹ mình đứng yên đừng nhúc nhích con đi tìm mẹ, thái độ này của hắn không giống đối với mẹ ruột, cũng như là đối sau.
Tôi vừa mới nghĩ như thế liền nghe thấy mẹ mình nói: “Cháu trai, mẹ cháu nói tuy rằng cháu không phải nàng thân sinh nhưng đối với nàng như con ruột, bác đây vừa nhìn cháu lo lắng cho nàng như vậy, bác liền biết là nàng nói sự thật.”
Nói thật, tôi nghĩ đem miệng mẹ che lại, sợ nàng nói thêm gì nữa, đứa cháu trong miệng nàng này sẽ đem nàng đánh một trận.
Vì để đánh gãy cái đề tài này, tôi đi về phía trước một bước, đưa tay ra.
Tôi nói: “Chào cậu, tôi là Tiêu Điều, tiêu trong hiu quạnh, điều trong hào hiệp tung.”
Hắn nhìn tôi một cái, ý tứ hàm xúc không rõ mà nở nụ cười, sau đó nói: “Tôi là Chân Phong, thẩm định huyên truyền thẩm định, sắc bén phong.”
(phong: gió)
Tôi trong lòng hồi hộp một chút, tôi có điểm hoài nghi, người anh em này thật là điên a.
Hoàn chương 2
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook