“Cục trưởng Cao, ông đến quá đúng lúc!” Khổng Nguyên Hi vội vàng nắm chặt tay một ông già mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, kích động rơi nước mắt, run rấy nói: “Tôi còn tưởng rằng ngày mai mình sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.”

Cục trưởng Cao vỗ vỗ vai ông ta an ủi: “ông Khổng cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi, không những ngày mai ông còn được nhìn thấy ánh mặt trời mà sau này mỗi ngày ông đều có thể nhìn thấy ánh mặt trời.”

Sắc mặt ông ta thế hiện biểu cảm rất chắc chắn.

Sau đó, ông ta liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy thi thể nằm rải rắc khắp nơi, trong đó còn có mười tám vị võ hầu, cảnh tượng này làm cho sắc mặt của ông ta lập tức trở nên lạnh lẽo, khóe mắt kịch liệt co giật.

“Người là do cậu giết sao?”

Ông ta nhìn về phía Long cửu Thần và hỏi với giọng như đang tra hỏi phạm nhân.

“Nếu đúng thì sao?”

Long Cửu Thần vững vàng như chó già, lòng không loạn, ngồi yên tại chỗ, dường như anh vốn dĩ không thèm để đám nguời này vào mắt.

“Cậu thật càn rỡ!”

Cục trưởng Cao lạnh lùng nói: “Đã giết chết nhiều võ giả như vậy ở khu vực Giang Nam của tôi, vậy mà khi nhìn thấy tôi còn dám có thái độ như vậy, ai cho cậu lá gan đó hả?”

Long Cửu Thần lạnh lùng nói: “ông là cái thá gì, tại sao tồi phải cho ông mặt mũi?”

Ngay khi lời nói này được nói ra.


Cục trưởng Cao nổi trận lôi đình.

“Nhóc con, cậu nghe kỹ cho tôi!”

“Tòi là Cao Thiên Thịnh, cục trưởng Cục Võ

đạo khu vực Giang Nam, phụ trách quản lý toàn bộ võ giả khu vực Giang Nam.”

“Cậu đi hỏi thăm một chút đi, ở khu vực Giang Nam, có võ giả nào nhìn thấy Cao Thiên Thịnh tôi mà không cảm thấy sợ hãi không?”

Long Cửu Thần cũng thẳng thừng không cho ông ta vẻ mặt tốt: “Chớ phô trương thanh thế ở trước mặt tôi.”

“Vốn dĩtôi cũng không thèm nhìn ông như nhìn một con người.”

“Cút!”

Lời này nặng nề tựa như bom rơi.

Kích nố toàn hiện trường!

“Ngạo mạn! Thằng nhóc này quá ngạo mạn rồi!”

“Đây chắc chắn là tên võ giả kiêu ngạo nhất mà tôi từng thấy trong ba mươi năm qua ở Cục Võ Đạo!”


“Nếu loại võ giả ngạo mạn vô độ này không bị giết, trời đất khó chứa!”

Người của Cục Võ Đạo Giang Nam, ai nấy cũng đều thở hổn hến vì tức giận.

Cao Thiên Thịnh càng không thể kìm được sự tức giận nói: “Nhóc con, lập tức quỳ xuống chịu trói cho tôi, nếu không tôi sẽ giết cậu!”

Long Miêu bước ra phía trước từng bước, nghiêm nhị cảnh cáo: “Một cái Cục Võ Đạo nho nhỏ mà cũng dám ở trước mặt thế tử nhà tôi diễu võ dương oai.”

“Ông mau đi gọi điện hỏi rõ Bộ trưởng Vương của Bộ Võ Đạo các người đi, con trai của Long Soái, ông ta có dám động vào không!”

“Cậu nói cái gì?”

Tất cả thành viên của Cục Võ Đạo Giang Nam đều trở nên sững sờ.

“Cậu ta, cậu ta, cậu ta… là con trai của Long Soái sao?” Cao Thiên Thịnh hoảng sợ hỏi.

“Đúng vậy!” Long Kiêu nói với giọng điệu mạnh mẽ: “Anh ấy chính là con trai của Long Soái, thế tử Tây Lương, Long cửu Thần!”

Ầm!

Cao Thiên Thịnh giống như bị sấm sét đánh trúng, cả người trở nên cứng đờ! . Cop q𝓾a cop lại, 𝑡rở lại 𝑡ra𝑛g chí𝑛h [ Т𝘙 𝓾𝐌Т𝘙UYEN.v𝑛 ]

Vừa rồi, ông ta đã tự mình nói rằng mình muốn đuổi giết con trai của Long Kiêu sao?

Ôi trời ơi!

Ông ta điên rồi sao?

Lúc này, Cao Thiên Thịnh lau mồ hôi lạnh, lập tức mỉm cười: “Thế tử, tôi sẽ thu lại những lời tôi vừa nói.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương