Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
-
Chương 4: Biến cố
Lúc đó, trong đầu Lâm Thần cảm thấy rất sốc, cậu ta không nghĩ rằng là người mà mình đụng chạm lại là nhân vật lớn như thế này. Trong đầu cậu bây giờ rất rối rắm không biết phải làm sao cả. Đúng lúc này, Tô Nhan lúc này mới tức giận kêu :
Ngươi muôn chết à?
Trong lời nói của Tô Nhan ẩn chứa một loại sát khí ,có vẻ như cô ấy đang rất tức giận. Nhận thấy có điều bất ổn, Lâm Thần mới run sợ kêu lên
-Tôi xin lỗi.....
-Ngươi tưởng xin lỗi là xong sao ?
Lâm Thần trong đầu lúc này mới cảm thấy có một bầu trời áp lực đang dồn về phía mình. Từ lúc Lâm Thần gia nhập ngôi trường nữ sinh, mọi nữ sinh cậu đều có thể nói chuyện một cách bình thường được. Nhưng đối với Nữ nhân như Tô Nhan thì cậu lại không thể nói chuyện một cách bình thường. Trong lòng cậu bây giờ chỉ có sự sợ hãi, sợ hãi vì chọc phải nhân vật không thể chọc, một phần vì cậu cũng rất nghèo ,không có tiền để trả
Lâm Thần lúc này cũng theo bản năng lấy cái khăn trong người cậu để đến lau cho người Tô Nhan thì bị Tô Nhan cầm tay hỏi:
-Ngươi có biết ngươi đã phạm tội lớn như thế nào không?
Bị cầm tay đột ngột bản năng làm cậu ta giật mình, nhưng Lâm Thần vẫn nói:
-Tôi xin lỗi, tôi cũng chỉ là học sinh đi làm thêm để trang trải cuộc sống. Ngươi ( t xưng hô ntn để cho nó tiện nha ,cảm ơn mn) cần đền bù bao nhiêu, tôi sẽ cố gắng trả...
Nghe như vây, Tô Nhan cảm thấy rất thú vị, cô cứ nghĩ rằng là cậu ta sẽ như những người cấp dưới của mình là phải quỳ xuống xin lối, nhưng cậu thanh niên này lại không như vậy, lại là một cậu học sinh làm cho cô cảm thấy rất tò mò về thân thế, thế là cô nói với thư ký câu gì đó, thư ký nghe xong liền đi ra ngoài, không quên bồi cho Lâm Thần ánh mắt thương hại
Sau đó, Tô Nhan tự tay lau rượu đổ trên người mình, rồi cô nói:
- Vậy là ngươi không có tiền để trả nợ đúng không ?
- .....
- Ngươi có muốn kiếm tiền nợ trả ta không???
- Ngươi nói thử xem???
Tô Nhan lúc này mới đánh giá Lâm Thần. Tuy cậu ta che mặt nạ nhưng cái khí chất xuất trần của cậu ta, cộng thêm giọng nói vô cùng mị lực của Lâm Thần, Tô Nhan nghĩ chắc là cậu con trai này làm nghề bán thân ( bán thân là gì ae lên google nha ).
Ánh mắt Tô Nhan dò xét Lâm Thần làm cho hắn ta trở lên rét lạnh, cũng không biết là bà chủ này định làm gì. Lúc cậu không chịu nổi với ánh mắt của Tô Nhan thì câu nói Tô Nhan làm cậu giật mình :
- Cậu ngủ với tôi một đêm là tôi sẽ xí xóa nợ cho cậu ?
- Không thể. Ngoại trừ việc đó
Câu trả lời dứt khoát làm cho Tô Nhan cảm thấy lần đầu trong 20 năm mình đoán sai. Nàng cứ nghĩ là câu trả lời của cậu thanh niên kia là đồng ý chứ, nếu mà cậu ta đồng ý thì coi như là cậu con trai này cũng giống như mấy cậu con trai khác. Nhưng câu trả lời này đã đập tan những suy đoán của cô
Lúc này, cô lại rất có hứng với cậu con trai này, vì vậy nên cô đưa ra đề nghị:
- Nếu cậu không thể ngủ với tôi một đêm, vậy thì làm thêm ở nhà tôi chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ ? Lương tự cậu quyết định ,còn thời gian thì lúc nào tôi cần thì tôi sẽ gọi điện cho cậu. Tôi cam đoan là sẽ cho cậu có thời gian học hành. Cậu suy nghĩ như thế nào ?
Lâm thần lúc này trầm ngâm suy nghĩ mà không để ý tới Tô Nhan đang ngắm nghía cậu. Tô Nhan càng ngày càng thấy Lâm Thần thuận mắt, nhưng tính cách cô lại rất đề phòng, cô làm như vậy để trả thù Lâm Thần, cô sẽ cố gắng để Lâm Thần làm bán sống bán chết cho mình. Nhưng đằng sau lớp mặt nạ là khuôn mặt như thế nào làm cô rất tò mò. Nếu cô bảo Lâm Thần tháo mặt nạ xuống thì sẽ làm cô trở nên mất uy tín .
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, Lâm thần trả lời:
- Xin lỗi, tôi không thế làm vậy được, tôi đã làm ở đây rất lâu, ông chủ ở đây cũng rất tốt, nếu tôi đi thì quán sẽ thiếu người làm .... Nhưng tôi sẽ trả nợ cô đầy đủ, hãy cho tôi thời gian...
Câu trả lời như vậy làm Tô Nhan rất tức giận, chưa ai có thể từ chối cô, chưa bao giờ. Cậu con trai này không những từ chối mình một lần thì đã đành, đây từ chối tận hai lần, điều này giống như thất bại trong cuộc đời cô vậy
Cô tức giận nói ầm lên :
- Chủ quán đâu ra đâyyyy
Lúc này có một lão già, chắc tuổi tầm 40-50 từ trong phòng khác chạy ra, vì lão này biết đây là Tô Nhan, một trong những cô gái tuổi trẻ nhưng quyền lực nhất khu này .... Lão già khom lưng líu díu nói :
- Có chuyện gì vậy ạ ?
Tô Nhan tức giận cầm 1 cục tiền trong túi ném thẳng mặt lão già và nói:
- Cậu con trai này dám đổ nước lên người tôi ! Tôi yêu cầu anh sa thải cậu ta ngay lập tức...
Lâm Thần nghe từng chữ từng câu của Tô Nhan như đang nghe sét đánh....( còn tiếp)
Ngươi muôn chết à?
Trong lời nói của Tô Nhan ẩn chứa một loại sát khí ,có vẻ như cô ấy đang rất tức giận. Nhận thấy có điều bất ổn, Lâm Thần mới run sợ kêu lên
-Tôi xin lỗi.....
-Ngươi tưởng xin lỗi là xong sao ?
Lâm Thần trong đầu lúc này mới cảm thấy có một bầu trời áp lực đang dồn về phía mình. Từ lúc Lâm Thần gia nhập ngôi trường nữ sinh, mọi nữ sinh cậu đều có thể nói chuyện một cách bình thường được. Nhưng đối với Nữ nhân như Tô Nhan thì cậu lại không thể nói chuyện một cách bình thường. Trong lòng cậu bây giờ chỉ có sự sợ hãi, sợ hãi vì chọc phải nhân vật không thể chọc, một phần vì cậu cũng rất nghèo ,không có tiền để trả
Lâm Thần lúc này cũng theo bản năng lấy cái khăn trong người cậu để đến lau cho người Tô Nhan thì bị Tô Nhan cầm tay hỏi:
-Ngươi có biết ngươi đã phạm tội lớn như thế nào không?
Bị cầm tay đột ngột bản năng làm cậu ta giật mình, nhưng Lâm Thần vẫn nói:
-Tôi xin lỗi, tôi cũng chỉ là học sinh đi làm thêm để trang trải cuộc sống. Ngươi ( t xưng hô ntn để cho nó tiện nha ,cảm ơn mn) cần đền bù bao nhiêu, tôi sẽ cố gắng trả...
Nghe như vây, Tô Nhan cảm thấy rất thú vị, cô cứ nghĩ rằng là cậu ta sẽ như những người cấp dưới của mình là phải quỳ xuống xin lối, nhưng cậu thanh niên này lại không như vậy, lại là một cậu học sinh làm cho cô cảm thấy rất tò mò về thân thế, thế là cô nói với thư ký câu gì đó, thư ký nghe xong liền đi ra ngoài, không quên bồi cho Lâm Thần ánh mắt thương hại
Sau đó, Tô Nhan tự tay lau rượu đổ trên người mình, rồi cô nói:
- Vậy là ngươi không có tiền để trả nợ đúng không ?
- .....
- Ngươi có muốn kiếm tiền nợ trả ta không???
- Ngươi nói thử xem???
Tô Nhan lúc này mới đánh giá Lâm Thần. Tuy cậu ta che mặt nạ nhưng cái khí chất xuất trần của cậu ta, cộng thêm giọng nói vô cùng mị lực của Lâm Thần, Tô Nhan nghĩ chắc là cậu con trai này làm nghề bán thân ( bán thân là gì ae lên google nha ).
Ánh mắt Tô Nhan dò xét Lâm Thần làm cho hắn ta trở lên rét lạnh, cũng không biết là bà chủ này định làm gì. Lúc cậu không chịu nổi với ánh mắt của Tô Nhan thì câu nói Tô Nhan làm cậu giật mình :
- Cậu ngủ với tôi một đêm là tôi sẽ xí xóa nợ cho cậu ?
- Không thể. Ngoại trừ việc đó
Câu trả lời dứt khoát làm cho Tô Nhan cảm thấy lần đầu trong 20 năm mình đoán sai. Nàng cứ nghĩ là câu trả lời của cậu thanh niên kia là đồng ý chứ, nếu mà cậu ta đồng ý thì coi như là cậu con trai này cũng giống như mấy cậu con trai khác. Nhưng câu trả lời này đã đập tan những suy đoán của cô
Lúc này, cô lại rất có hứng với cậu con trai này, vì vậy nên cô đưa ra đề nghị:
- Nếu cậu không thể ngủ với tôi một đêm, vậy thì làm thêm ở nhà tôi chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ ? Lương tự cậu quyết định ,còn thời gian thì lúc nào tôi cần thì tôi sẽ gọi điện cho cậu. Tôi cam đoan là sẽ cho cậu có thời gian học hành. Cậu suy nghĩ như thế nào ?
Lâm thần lúc này trầm ngâm suy nghĩ mà không để ý tới Tô Nhan đang ngắm nghía cậu. Tô Nhan càng ngày càng thấy Lâm Thần thuận mắt, nhưng tính cách cô lại rất đề phòng, cô làm như vậy để trả thù Lâm Thần, cô sẽ cố gắng để Lâm Thần làm bán sống bán chết cho mình. Nhưng đằng sau lớp mặt nạ là khuôn mặt như thế nào làm cô rất tò mò. Nếu cô bảo Lâm Thần tháo mặt nạ xuống thì sẽ làm cô trở nên mất uy tín .
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, Lâm thần trả lời:
- Xin lỗi, tôi không thế làm vậy được, tôi đã làm ở đây rất lâu, ông chủ ở đây cũng rất tốt, nếu tôi đi thì quán sẽ thiếu người làm .... Nhưng tôi sẽ trả nợ cô đầy đủ, hãy cho tôi thời gian...
Câu trả lời như vậy làm Tô Nhan rất tức giận, chưa ai có thể từ chối cô, chưa bao giờ. Cậu con trai này không những từ chối mình một lần thì đã đành, đây từ chối tận hai lần, điều này giống như thất bại trong cuộc đời cô vậy
Cô tức giận nói ầm lên :
- Chủ quán đâu ra đâyyyy
Lúc này có một lão già, chắc tuổi tầm 40-50 từ trong phòng khác chạy ra, vì lão này biết đây là Tô Nhan, một trong những cô gái tuổi trẻ nhưng quyền lực nhất khu này .... Lão già khom lưng líu díu nói :
- Có chuyện gì vậy ạ ?
Tô Nhan tức giận cầm 1 cục tiền trong túi ném thẳng mặt lão già và nói:
- Cậu con trai này dám đổ nước lên người tôi ! Tôi yêu cầu anh sa thải cậu ta ngay lập tức...
Lâm Thần nghe từng chữ từng câu của Tô Nhan như đang nghe sét đánh....( còn tiếp)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook