Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
-
Chương 20: Lâm Thần rời đi!!!
Lâm Thần rời đi như một cơn gió, trong khi đó đám người Dương Thiên không hề biết gì cả.
Buổi tối hôm đó, khi mấy nữ sinh và nam sinh tụ tập một chỗ cùng nhau trò chuyện, Lâm Thần một mình ngồi dựa trên cây ngắm trăng, trông thật cô đơn nhưng lại mang cho người ta cảm giác thần bí, đặc biệt là phong thái ung dung của Lâm Thần đã làm cho mấy nữ sinh có phần trầm trồ.
Mấy nữ sinh nhìn Lâm Thần mắt tỏa ngôi sao, đám con trai thấy thế bĩu môi chê bai . Dương Thiên trong đó nghĩ: “Người kia có gì mà tốt chứ, ta vừa có tiền vừa có quyền, người kia chỉ đáng xách dép cho bổn công tử mà thôi.” .
Một nữ sinh trông mặt khá xinh đẹp, mặc một chiếc quần ngắn và áo cộc tay trông rất phong cách, hỏi Ngọc Băng:
-Vệ sĩ của cậu thuê ở đâu vậy, sao trước tớ không bao giờ thấy vậy?
Ngọc Băng nhìn Lâm Thần, cũng khá say mê nhưng thấy bạn mình hỏi, cô trả lời:
-Đây là vệ sĩ mới của tớ, lúc tớ lạc thì chính anh ấy đã cứu tớ..
Cả đám con gái trầm trồ kêu lên, rồi cả đám hỏi về Lâm Thần. Đám con trai thì nghĩ con gái thật nông cạn, hắn ta còn chưa dám lộ mặt mà mấy đứa đã trầm trồ thế rồi, thật là nông cạn.
Dương Thiên đứng dậy, điều này làm cả đám chú ý đến. Dương Thiên đi đến trước Ngọc Băng nói:
-Dương Thiên tớ từ nhỏ đã học cách sinh tồn, có đủ cách để sinh tồn trong rừng này. Ngoài ra tớ còn biết võ công nên có thể giúp cậu tránh khỏi quái rừng. Cậu cứ tin ở tớ, Ngọc Băng. Tớ sẽ không để cậu gặp nguy hiểm đâu.
Cả đám con gái thấy Dương Thiên kể một đống tài năng thì cũng khen nức nở. Điều này khiến Dương Thiên càng trở lên ngạo mạn hơn, cậu ta nhìn Lâm Thần với ánh mắt khinh bỉ.
Lâm Thần cảm nhận được ánh mắt của Dương Thiên, Lâm Thần chỉ mỉm cười nhẹ rồi không để ý cậu ta. Điều này làm Dương Thiên rất khó chịu: “Tối nay Ngọc Băng là của ta, để xem lúc đó ta là ông chủ ta sẽ hành ngươi như thế nào”.
Ngọc Băng cảm thấy Dương Thiên rất phiền, lúc nào cũng tỏ vẻ khiến cô rất khó chịu, nhưng vì tình bạn nên cô chỉ cười trừ rồi cho qua. Dương Thiên được đà, kể rất nhiều khiến Ngọc Băng phải nói chen vào để chuyển chủ đề. Ngọc Băng đứng dậy nói với đám bạn:
-Tối rồi nhỉ, bây giờ là đến giờ nấu nương rồi. Lâu lắm rồi tớ chưa thử cảm giác tự nấu rồi.
Cả đám bạn đồng thanh đồng ý, Dương Thiên thấy thế mắt sáng lên, tự tin nói với đám bạn:
-Thực sự tớ cũng biết một chút tài lẻ về nấu ăn, không biết tớ có thể trổ tài cho các bạn ăn thử được không ?
Nghe thấy thế, cả đám con gái lại trầm trồ khen ngợi, một người con gái dáng vẻ bình thường trong đó nói với Dương Thiên:
-Thực sự cậu biết nấu ăn sao ! Tớ không ngờ một công tử như cậu cũng biết nấu ăn cơ đó ?
Dương Thiên cảm thấy rất sung sướng vì lời khen đó, cậu ta nói với giọng vẻ khá kiêu ngạo:
-Đương nhiên, lúc còn bé tớ còn được đầu bếp tự tay chỉ điểm, tớ còn được đi thi nấu ăn cơ đó.
Điều này khiến cho đám con gái có vẻ rất chờ mong. Chỉ có Ngọc Băng là không quan tâm lắm, trong đầu cô đang nghĩ về hình bóng Lâm Thần với dáng vẻ vệ sĩ đó nấu ăn cho mình. Ngọc Băng cảm thấy Dương Thiên không thể so tài được với Lâm Thần. Nhìn Lâm Thần một mình đang ngắm trăng sáng, tư thế ung dung này khiến cho Ngọc Băng say mê.
Trong lúc Ngọc Băng đang nghĩ ngợi thì bị đám bạn làm cho tỉnh, một người bạn có vẻ rất quan tâm tới Ngọc Băng, hỏi:
-Cậu có bị làm sao không ? Sao tớ hỏi mãi cậu không trả lời. Mà Dương Thiên đang trổ tài món thịt nướng bên kia kìa, cậu ra xem xem.
Ngọc Băng cười hì hì nói:
-Tớ không sao ? Cậu đi ra trước đi, tớ có việc này cần xử lý.
-Cậu nhớ đi ra nhé? Bây giờ tớ đi ra trước đây.
Sau khi cô ấy rời đi, Ngọc Băng nhìn Lâm Thần vẫn tư thế đó, cô rón rén đến. Cứ tưởng Lâm Thần sẽ bị cô hù, nhưng cô vừa đến thì Lâm Thần đã xuất hiện sau cô làm cho cô sợ suýt hét lên, may có Lâm Thần đỡ cô không cô ngã mất.
Ngọc Băng cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt nói:
-Anh có muốn đi cùng em không? Đám bạn em ai cũng hỏi em cả?
Lâm Thần không cảm xúc nói:
-Cô cứ đi chơi cùng bạn! Đừng lo cho tôi, tôi sẽ phụ trách bảo vệ cô.
Ngọc Băng cảm thấy Lâm Thần lạnh lùng như vậy, có vẻ như nếu bảo Lâm Thần làm việc gì thì chắc chắn sẽ làm tốt, kể cả việc cải trang như vậy. Nhìn Lâm Thần trông giống như một con người khác, tim Ngọc Băng đập thình thịch. “ Thật là ngầu mà” Ngọc Băng nhìn Lâm Thần với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhìn Ngọc Băng nhìn mình chằm chằm như vậy, Lâm Thần cảm thấy khá bối rối, cậu nói với Ngọc Băng :
-Cô cứ ra trước đi, bây giờ tôi có việc , một chút sẽ quay lại.
Lâm Thần biến mất trong bóng tối. Ngọc Băng có cảm giác mất mát, nhưng cô cũng nghe theo Lâm Thần đi ra chỗ đám bạn, nếu cô cứ cãi lời Lâm Thần thì Lâm Thần sẽ ghét cô mất, cô không muốn Lâm Thần ghét mình.
Lâm Thần rời đi một phần vì Ngọc Băng hơi “phiền” , nhưng quan trọng là cậu đang chuẩn bị kế để phá tan kế hoạch của Dương Thiên. Cô bé Ngọc Băng cậu bảo vệ khá ngây thơ, cậu muốn Ngọc Băng phải nhận ra được khuân mặt đằng sau của Dương Thiên đó.
Nhìn Dương Thiên nấu đồ ăn một cách thành thục và chuyên nghiệp, những nữ sinh xung quanh khen nức nở, một người trong đó nói:
-Cậu thế này mà không đi thi nấu ăn thì phí quá.
Cả đám còn lại hưởng ứng:
-Đúng vậy. Đúng vậy!
Dương Thiên nghe thế cảm thấy rất tự hào về mình. Cậu ta còn cảm thấy Ngọc Băng còn không đủ xứng với mình. Nhưng Ngọc Băng lại không nhìn cậu mà nhìn sang chỗ khác khiến cậu ta vô cùng bực mình.
Dương Thiên nấu ăn xong, bày ra bàn ăn trông rất đẹp mắt. Một nữ sinh nhìn ngó xung quanh rồi hỏi :
-Cái anh vệ sĩ của Ngọc Băng đâu rồi? Vừa mới ở đây mà!
Ngọc BĂng cũng cảm thấy Lâm Thần đi hơi lâu, trả lời :
-Anh ấy có việc bận, chắc đang có việc gấp cần xử lý gì đó!
Cả đám con gái nghe thế thì cảm thấy hơi buồn , thực sự anh ấy đeo mặt nạ nên cả đám không ai biết được dung mạo thực sự của Lâm Thần cả. Thực sự kể cả Lâm Thần có lạnh lùng với đám con gái như nào thì vẫn không ngăn cản được sự thích thú của nữ sinh đối với cậu ấy, Ngọc Băng cũng thấy vậy.
Dương Thiên thấy đám nữ sinh vẫn nói về Lâm Thần, trong lòng cảm thấy khó chịu. Một đàn em của Dương Thiên nói thầm vào tai Dương Thiên:
-Lâm Thần đi rồi, điều này càng dễ cho kế hoạch của chúng ta.
Dương Thiên cười ha hả, khen :
-Tốt lắm, lát nữa khi ăn xong chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch
Dương Thiên vui vẻ trò chuyện, vừa đưa thức ăn cho đám bạn khiến ai cũng ngạc nhiên cả.
Đang ăn, một người trong nhóm nói:
-Hôm nay là ngày cuối cùng để cắm trại rồi, các bạn chơi trò rút quẻ không nhỉ?
Cả đám gật đầu đồng ý.
Thấy thế, người đó lấy ra một hộp que, nói:
-Trong hộp que này sẽ có 1 que màu đuôi màu xanh và một que đuôi màu hồng. Nếu ai bốc được que xanh sẽ được quyền hỏi bất cứ điều gì cho người cầm que đỏ, và người cầm que đỏ nhất định phải trả lời đúng.
Trò chơi diễn ra rất vui vẻ, ai cũng nói ra đáp án đúng cả. Rất nhiều bí mật đã được nói ra. Dương Thiên cũng nói ra bí mật của mình, cậu ám chỉ người cậu thích là Ngọc Băng, nhưng Ngọc Băng làm ngơ làm cho Dương Thiên khá xấu hổ.
Rồi Ngọc Băng bốc được que màu đỏ, người cầm que xanh nói với Ngọc Băng:
-Cậu đã thích ai chưa???
P/s: Đêm rồi vẫn phải làm, cầu mong một like nha các độc giả.
Buổi tối hôm đó, khi mấy nữ sinh và nam sinh tụ tập một chỗ cùng nhau trò chuyện, Lâm Thần một mình ngồi dựa trên cây ngắm trăng, trông thật cô đơn nhưng lại mang cho người ta cảm giác thần bí, đặc biệt là phong thái ung dung của Lâm Thần đã làm cho mấy nữ sinh có phần trầm trồ.
Mấy nữ sinh nhìn Lâm Thần mắt tỏa ngôi sao, đám con trai thấy thế bĩu môi chê bai . Dương Thiên trong đó nghĩ: “Người kia có gì mà tốt chứ, ta vừa có tiền vừa có quyền, người kia chỉ đáng xách dép cho bổn công tử mà thôi.” .
Một nữ sinh trông mặt khá xinh đẹp, mặc một chiếc quần ngắn và áo cộc tay trông rất phong cách, hỏi Ngọc Băng:
-Vệ sĩ của cậu thuê ở đâu vậy, sao trước tớ không bao giờ thấy vậy?
Ngọc Băng nhìn Lâm Thần, cũng khá say mê nhưng thấy bạn mình hỏi, cô trả lời:
-Đây là vệ sĩ mới của tớ, lúc tớ lạc thì chính anh ấy đã cứu tớ..
Cả đám con gái trầm trồ kêu lên, rồi cả đám hỏi về Lâm Thần. Đám con trai thì nghĩ con gái thật nông cạn, hắn ta còn chưa dám lộ mặt mà mấy đứa đã trầm trồ thế rồi, thật là nông cạn.
Dương Thiên đứng dậy, điều này làm cả đám chú ý đến. Dương Thiên đi đến trước Ngọc Băng nói:
-Dương Thiên tớ từ nhỏ đã học cách sinh tồn, có đủ cách để sinh tồn trong rừng này. Ngoài ra tớ còn biết võ công nên có thể giúp cậu tránh khỏi quái rừng. Cậu cứ tin ở tớ, Ngọc Băng. Tớ sẽ không để cậu gặp nguy hiểm đâu.
Cả đám con gái thấy Dương Thiên kể một đống tài năng thì cũng khen nức nở. Điều này khiến Dương Thiên càng trở lên ngạo mạn hơn, cậu ta nhìn Lâm Thần với ánh mắt khinh bỉ.
Lâm Thần cảm nhận được ánh mắt của Dương Thiên, Lâm Thần chỉ mỉm cười nhẹ rồi không để ý cậu ta. Điều này làm Dương Thiên rất khó chịu: “Tối nay Ngọc Băng là của ta, để xem lúc đó ta là ông chủ ta sẽ hành ngươi như thế nào”.
Ngọc Băng cảm thấy Dương Thiên rất phiền, lúc nào cũng tỏ vẻ khiến cô rất khó chịu, nhưng vì tình bạn nên cô chỉ cười trừ rồi cho qua. Dương Thiên được đà, kể rất nhiều khiến Ngọc Băng phải nói chen vào để chuyển chủ đề. Ngọc Băng đứng dậy nói với đám bạn:
-Tối rồi nhỉ, bây giờ là đến giờ nấu nương rồi. Lâu lắm rồi tớ chưa thử cảm giác tự nấu rồi.
Cả đám bạn đồng thanh đồng ý, Dương Thiên thấy thế mắt sáng lên, tự tin nói với đám bạn:
-Thực sự tớ cũng biết một chút tài lẻ về nấu ăn, không biết tớ có thể trổ tài cho các bạn ăn thử được không ?
Nghe thấy thế, cả đám con gái lại trầm trồ khen ngợi, một người con gái dáng vẻ bình thường trong đó nói với Dương Thiên:
-Thực sự cậu biết nấu ăn sao ! Tớ không ngờ một công tử như cậu cũng biết nấu ăn cơ đó ?
Dương Thiên cảm thấy rất sung sướng vì lời khen đó, cậu ta nói với giọng vẻ khá kiêu ngạo:
-Đương nhiên, lúc còn bé tớ còn được đầu bếp tự tay chỉ điểm, tớ còn được đi thi nấu ăn cơ đó.
Điều này khiến cho đám con gái có vẻ rất chờ mong. Chỉ có Ngọc Băng là không quan tâm lắm, trong đầu cô đang nghĩ về hình bóng Lâm Thần với dáng vẻ vệ sĩ đó nấu ăn cho mình. Ngọc Băng cảm thấy Dương Thiên không thể so tài được với Lâm Thần. Nhìn Lâm Thần một mình đang ngắm trăng sáng, tư thế ung dung này khiến cho Ngọc Băng say mê.
Trong lúc Ngọc Băng đang nghĩ ngợi thì bị đám bạn làm cho tỉnh, một người bạn có vẻ rất quan tâm tới Ngọc Băng, hỏi:
-Cậu có bị làm sao không ? Sao tớ hỏi mãi cậu không trả lời. Mà Dương Thiên đang trổ tài món thịt nướng bên kia kìa, cậu ra xem xem.
Ngọc Băng cười hì hì nói:
-Tớ không sao ? Cậu đi ra trước đi, tớ có việc này cần xử lý.
-Cậu nhớ đi ra nhé? Bây giờ tớ đi ra trước đây.
Sau khi cô ấy rời đi, Ngọc Băng nhìn Lâm Thần vẫn tư thế đó, cô rón rén đến. Cứ tưởng Lâm Thần sẽ bị cô hù, nhưng cô vừa đến thì Lâm Thần đã xuất hiện sau cô làm cho cô sợ suýt hét lên, may có Lâm Thần đỡ cô không cô ngã mất.
Ngọc Băng cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt nói:
-Anh có muốn đi cùng em không? Đám bạn em ai cũng hỏi em cả?
Lâm Thần không cảm xúc nói:
-Cô cứ đi chơi cùng bạn! Đừng lo cho tôi, tôi sẽ phụ trách bảo vệ cô.
Ngọc Băng cảm thấy Lâm Thần lạnh lùng như vậy, có vẻ như nếu bảo Lâm Thần làm việc gì thì chắc chắn sẽ làm tốt, kể cả việc cải trang như vậy. Nhìn Lâm Thần trông giống như một con người khác, tim Ngọc Băng đập thình thịch. “ Thật là ngầu mà” Ngọc Băng nhìn Lâm Thần với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhìn Ngọc Băng nhìn mình chằm chằm như vậy, Lâm Thần cảm thấy khá bối rối, cậu nói với Ngọc Băng :
-Cô cứ ra trước đi, bây giờ tôi có việc , một chút sẽ quay lại.
Lâm Thần biến mất trong bóng tối. Ngọc Băng có cảm giác mất mát, nhưng cô cũng nghe theo Lâm Thần đi ra chỗ đám bạn, nếu cô cứ cãi lời Lâm Thần thì Lâm Thần sẽ ghét cô mất, cô không muốn Lâm Thần ghét mình.
Lâm Thần rời đi một phần vì Ngọc Băng hơi “phiền” , nhưng quan trọng là cậu đang chuẩn bị kế để phá tan kế hoạch của Dương Thiên. Cô bé Ngọc Băng cậu bảo vệ khá ngây thơ, cậu muốn Ngọc Băng phải nhận ra được khuân mặt đằng sau của Dương Thiên đó.
Nhìn Dương Thiên nấu đồ ăn một cách thành thục và chuyên nghiệp, những nữ sinh xung quanh khen nức nở, một người trong đó nói:
-Cậu thế này mà không đi thi nấu ăn thì phí quá.
Cả đám còn lại hưởng ứng:
-Đúng vậy. Đúng vậy!
Dương Thiên nghe thế cảm thấy rất tự hào về mình. Cậu ta còn cảm thấy Ngọc Băng còn không đủ xứng với mình. Nhưng Ngọc Băng lại không nhìn cậu mà nhìn sang chỗ khác khiến cậu ta vô cùng bực mình.
Dương Thiên nấu ăn xong, bày ra bàn ăn trông rất đẹp mắt. Một nữ sinh nhìn ngó xung quanh rồi hỏi :
-Cái anh vệ sĩ của Ngọc Băng đâu rồi? Vừa mới ở đây mà!
Ngọc BĂng cũng cảm thấy Lâm Thần đi hơi lâu, trả lời :
-Anh ấy có việc bận, chắc đang có việc gấp cần xử lý gì đó!
Cả đám con gái nghe thế thì cảm thấy hơi buồn , thực sự anh ấy đeo mặt nạ nên cả đám không ai biết được dung mạo thực sự của Lâm Thần cả. Thực sự kể cả Lâm Thần có lạnh lùng với đám con gái như nào thì vẫn không ngăn cản được sự thích thú của nữ sinh đối với cậu ấy, Ngọc Băng cũng thấy vậy.
Dương Thiên thấy đám nữ sinh vẫn nói về Lâm Thần, trong lòng cảm thấy khó chịu. Một đàn em của Dương Thiên nói thầm vào tai Dương Thiên:
-Lâm Thần đi rồi, điều này càng dễ cho kế hoạch của chúng ta.
Dương Thiên cười ha hả, khen :
-Tốt lắm, lát nữa khi ăn xong chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch
Dương Thiên vui vẻ trò chuyện, vừa đưa thức ăn cho đám bạn khiến ai cũng ngạc nhiên cả.
Đang ăn, một người trong nhóm nói:
-Hôm nay là ngày cuối cùng để cắm trại rồi, các bạn chơi trò rút quẻ không nhỉ?
Cả đám gật đầu đồng ý.
Thấy thế, người đó lấy ra một hộp que, nói:
-Trong hộp que này sẽ có 1 que màu đuôi màu xanh và một que đuôi màu hồng. Nếu ai bốc được que xanh sẽ được quyền hỏi bất cứ điều gì cho người cầm que đỏ, và người cầm que đỏ nhất định phải trả lời đúng.
Trò chơi diễn ra rất vui vẻ, ai cũng nói ra đáp án đúng cả. Rất nhiều bí mật đã được nói ra. Dương Thiên cũng nói ra bí mật của mình, cậu ám chỉ người cậu thích là Ngọc Băng, nhưng Ngọc Băng làm ngơ làm cho Dương Thiên khá xấu hổ.
Rồi Ngọc Băng bốc được que màu đỏ, người cầm que xanh nói với Ngọc Băng:
-Cậu đã thích ai chưa???
P/s: Đêm rồi vẫn phải làm, cầu mong một like nha các độc giả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook