Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
79: Gậy Ông Đập Lưng Ông


Nhanh gọn, dứt khoát, ác độc và khôn khéo...!đó là một số từ để có thể tả được hành động của Lâm Thần.

Lâm Thần thực sự đã nổi giận, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm như vậy, đến cả Dương Thiên cũng không làm cho cậu nổi giận như vậy.
Hành động của Lâm Thần cực kỳ khôn khéo.

Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy cảnh Lâm Thần đỡ lấy tay của Vương Đằng rồi Vương Đằng đột nhiên ngã khuỵu xuống, vô tình trúng phải đầu gối của Lâm Thần.

Tất cả mọi người đều nghĩ là tên Vương Đằng tự làm hại chính mình, chỉ vì Lâm Thần làm cực nhanh.
Chỉ có Vương Đằng trong lòng mới hiểu rõ được hành động của Lâm Thần.

Hắn không ngờ tên này lại “ác độc” đến mức này.

Cơn nổi giận trào dâng trong lòng Vương Đằng.

Vương Đằng thề với lòng mình là sẽ để tên này chết không có chỗ chôn....
Quá nhục nhã, quá đau đớn,...!mọi cảm xúc tiêu cực dồn dập tràn vào Vương Đằng.

Hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

Sắc mặt Vương Đằng trở nên cực kỳ đáng sợ, dữ tợn.

Máu me be bét, nhưng bằng một nghị lực nào đó Vương Đằng vẫn có thể từ từ đứng lên...
Lâm Thần thấy Vương Đằng đứng lên, cậu nở một nụ cười lạnh mà không ai phát giác được.

Không ai biết rằng mọi thứ Lâm Thần đều nằm trong bàn tay, mà kẻ bị chi phối chính là tên Vương Đằng kia.
Tiểu Ngọc nhìn Lâm Thần ra tay, tuy cô không nhìn rõ được động tác của anh trai cô nhưng khi nhìn dáng vẻ bình tĩnh tiêu sái của anh trai cô với dáng vẻ thảm hại của tên kia thì trong ánh mắt của cô tỏa sáng.
-Ngầu quá đi mất...!hihi...
Tiểu Ngọc nói rất nhỏ, như chỉ muốn cô nghe vậy.


Thực sự hành động của anh trai cô rất là ngầu, nghĩ lại hành động đó là để bảo vệ cô lại càng khiến lòng Tiểu Ngọc ấm áp vô cùng.

Thực sự anh Lâm Thần giống như một vị thiên sứ được thần tiên ban xuống giúp cô vậy, cô cố ý rời khỏi tay anh ấy để giúp anh Lâm Thần dễ hành động hơn, cô biết anh của cô từng là đai đen nên anh ấy thừa sức ăn được tên công tử bột kia vậy.
Đúng là như vậy, Lâm Thần thừa sức cho tên này ngất nhưng cậu không hề muốn làm vậy, cậu muốn chuẩn bị một bữa hay ở đằng sau.
Vương Đằng đau đến muốn kêu cha gọi mẹ, xương tay của cậu đã bị gãy nên biểu cảm của Vương Đằng trông rất đáng sợ.

Vương Đằng máu me be bét gằn từng chữ đối với Lâm Thần:
-Ngươi ...ngươi....ta muốn...giết...ngươi....
Giọng nói như kiểu Lâm Thần là tử địch vậy.

Lâm Thần không để ý lắm, cái cậu để ý là Tố Tố đang vẻ mặt khó chịu bên cạnh.

Tố Tố thấy Lâm Thần nhìn cô, Tố Tố đã khó chịu nay càng khó chịu.

Cô nổi giận nói:
-Ngươi dám đánh anh ấy trước công chúng sao.

Ngươi muốn vào tù đúng không???
Lâm Thần nghe vậy.

Cậu tỏ ra vô tội nói:
-Cô nói thật là nực cười.

Cô có thấy tôi đánh người lúc nào không???
Tố Tố nghe vậy, cô cảm thấy bối rối.

Thực sự cô không hề nhìn thấy Lâm Thần đánh người lúc nào cả, nhưng như thế thì tại sao hắn lại có thể gây thương tích nặng nề cho Vương Đằng được.


Điều này cực kỳ vô lý.
Nghĩ như vậy, Tố Tố tỏ vẻ đáng thương nói với người xung quanh:
-Đấy, mọi người nhìn xem, ở đây có một người hiên ngang đi gây sự.

Người này thậm chí còn muốn giết người nữa, mọi người ơi xin hãy giúp tôi bắt tên này lại được không??? Tôi sợ tôi sẽ bị tên này giết mất...
Giọng nói đáng thương của Tố Tố cất lên, nhưng một điều kỳ lạ là không một ai lên tiếng.

Thậm chí, có những ánh mắt khinh thường nhìn lại Tố Tố, quá rõ ràng khi họ chỉ thấy Vương Đằng tấn công, tự hắn vấp chân ngã đúng vào đầu gối Lâm Thần thì hắn tự chịu.
Mọi người chả quan tâm khiến Tố Tố có vẻ bất lực, cô tỏ ra đáng thương kêu gọi hai ba lần nhưng không hề có sự trả lời.

Thấy vậy, Tố Tố đi đến cạnh Vương Đằng, nhìn Lâm Thần với ánh mắt hận thù nói:
-Ngươi chắc chắn sẽ hối hận vì hành động của mình.
Lâm Thần nhìn vậy, cậu tỏ vẻ không để ý, xoay đầu rồi nói “nhỏ” đủ để cho hai Vương Đằng với Tố Tố nghe:
-Chó thì mãi mãi vẫn là chó, đừng cố sủa cho giống người.
Giọng điệu cực kỳ khinh thường khiến Vương Đằng tức đến mất lý trí.

Hắn dựt tay Tố Tố ra và xông thằng vào Lâm Thần, bàn tay phải bị phế thì hắn dùng nắm tay trái..
Lâm Thần không phản công như lần trước, cậu chỉ hơi nhích người né ra khiến cú đấm của Vương Đằng đánh vào hư không, theo quán tính bị ngã xuống đất.
Lâm Thần đứng đó, cười lạnh nói:
-Cần ta cho xương ăn không???
Vương Đằng run lẩy bẩy lải nhải:
-Ta muốn giết ngươi...ta muốn giết ngươi...
Bằng một nghị lực kinh người, Vương Đằng vẫn có thể đứng dậy được.

Mọi người xung quanh lúc này không ai dám can, vì dáng vẻ của Vương Đằng quá đáng sợ, trái hẳn với dáng vẻ nhẹ như lông bông của Lâm Thần.
Vương Đằng lần này dùng tất cả sức lực lao thẳng về Lâm Thần, tay trái nắm chặt nổi rõ gân xanh.

Hắn muốn đấm nát mặt của Lâm Thần, hắn muốn trả lại tất cả nỗi ô nhục hôm nay...

Lúc này, mọi người cảm thấy hoảng sợ cho Lâm Thần.

Một phần vì khoảng cách gần cộng thêm nắm đấm đã rơi trước mặt Lâm Thần, với khoảng cách ngắn như vậy thì khó có khả năng Lâm Thần có thể chạy được.

Tiểu Ngọc cũng cảm thấy hoảng sợ, cô cầu mong anh trai cô có thể qua được ải này.

Tố Tố bên cạnh cũng cười lạnh, nhát này cô tin chắc chắn sẽ làm cho mặt hắn ta nát như tương.
Nhưng một điều cực kỳ quỷ dị xảy ra, Lâm Thần dùng mũi chân nhếch lên đập vào chân của Vương Đằng.

Điều này chỉ trong thoáng chốc làm cho Vương Đằng không thể chuẩn bị được.

Hướng nắm tay bị chệch một góc,nắm đấm trượt khỏi mặt Lâm Thần, đúng lúc này, Lâm Thần lúc này nhẹ nhàng tung thêm một cú đạp vào mông hắn khiến lao càng nhanh hơn.
Tố Tố mặt đang vui vẻ bỗng dưng thay đổi sắc thái.

Cô chỉ thấy Vương Đằng đang tung cú đấm hướng về cô.

Tố Tố khuôn mặt trắng bệch kêu lên:
-Đừng....Đừng...
Đã quá muộn.

Lâm Thần tung cú đạp khiến Vương Đằng không thể khống chế tốc độ, cộng thêm việc khoảng cách ngắn khiến não của Vương Đằng không kịp xử lý.

Mọi yếu tố trên đã khiến cho nắm đấm của Vương Đẳng rơi thẳng mặt của Tố Tố.
Một cú đấm trời giáng rơi thẳng mặt Tố Tố.

Mọi người chỉ thấy Tố Tố bị bay ra một khoảng cách.

Mặt mũi mọi người không nhìn rõ nhưng chỉ thấy có vết máu từ miệng chảy ra.

Ai ai cũng cảm thấy nổi da gà khi nhìn thấy cảnh như vậy, thực sự mặt cô này chắc phải đi viện thẩm mỹ mất thôi.
Lâm Thần đứng đó nhìn cảnh thảm hại của cặp đôi này, cậu không quan tâm lắm đi đến chỗ Tiểu Ngọc đang ngước nhìn cậu như nhìn một ngôi sao vậy.

Mọi người không ai coi Lâm Thần làm sai cả, tất cả quá trình mọi người đều thấy Lâm Thần là bị hại, còn hai người kia chỉ là “gậy ông đập lưng ông” mà thôi.

Tố Tố kêu thảm thiết ôm mặt.

Còn Vương Đằng thì cũng mất hết lực nằm bất tỉnh trên sàn.

Quá thảm hại, nhưng Lâm Thần không quan tâm, xoa đầu em gái cậu và nói:
-Chúng ta đi thôi...
Tiểu Ngọc gật đầu mỉm cười trông rất đáng yêu, rồi cô ấy ôm lấy tay Lâm Thần giống như một chú mèo con vậy.

Ai nhìn cũng phải cảm thấy tên này phải phúc khí lắm mới có một cô bạn gái “ngọt ngào” đến vậy.
Nhưng một tiếng gọi làm cho Lâm Thần dừng bước:
-Cậu đứng lại, cậu đánh họ rồi đi như vậy à???
Người nói không phải ai khác mà đó chính là nhân viên thu ngân.

Tố Tố và Vương Đằng là hai người mua thường xuyên ở chỗ cô, cô không thể để hai người họ thảm hại như vậy.

Cô nhất định phải giữ lại người này để lấy lòng hai khách hàng quý như vậy, trách là trách người này đã chọc nhầm người rồi.
Ở một nơi khác, Như Lan nhận được điện thoại và nói:
-Thưa chủ tịch, chúng tôi nhận được tin báo rằng có người đã thấy chiếc thẻ đen giống với chiếc mà chủ tịch đang dùng ạ.
Như Lan nghe vậy, tâm tình kích động.

Cô nói với giọng gấp gáp:
-Ở đâu??? Mau nói cho ta biết.
Ở bên kia truyền lại giọng:
-Ở.....(nó là địa chỉ )
Như Lan tỏ vẻ khuôn mặt rạng ngời, không ngờ cậu con trai mà cô thần tượng đem lòng yêu lại ở ngay hội trường mà cô tổ chức.

Như Lan nói với giọng cực kỳ nghiêm túc:
-Ngươi mau chóng tiếp đãi người đó thật nhiệt tình.

Người đó sau này sẽ là ông chủ của các ngươi đó...
Bên đầu dây bên kia có vẻ run sợ khi nghe nói như vậy:
-Dạ...dạ...chúng tôi sẽ làm thật tốt ạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương