Lâm Thần nhìn thấy sự điêu luyện của Như Lan trong việc phân tích viên đá.

Mắt của cậu rất chăm chú nhìn, đây là một kiến thức khá mới mẻ mà cậu cũng nên biết được.

Lâm Thần nhìn chăm chú , nghiêm túc cộng thêm vẻ đẹp “chết người” của cậu ấy đã làm cho Như Lan cảm thấy rất khô lưỡi.

Như Lan thực sự chưa bao giờ để ý một cậu con trai nào cả.

Cô là một con người cao quý, xinh đẹp và giỏi giang, tất cả những người đàn ông cô gặp đều nhìn cô với ánh mắt “dâm tà”, điều này làm cô cực kỳ phản cảm với lũ đàn ông “bẩn thỉu” đó.

Cô có tất cả những gì mà người con gái cần : Cô có nhan sắc, tiền bạc và quyền lực.

Như Lan thực sự từ lúc đó cảm thấy mình đã đứng trên đỉnh cao nhân sinh, cô đinh ninh trong lòng là sẽ không bao giờ khao khát một thứ gì cả.
Nhưng Lâm Thần đã đập nát bét cái suy nghĩ cao cao tại thượng đó của cô.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi Lâm Thần mở mặt nạ, trái tim cô đập nhanh và mạnh đến mức cô có thể cảm nhận được nó.

Một khuôn mặt đẹp đến nỗi cô không biết nên dùng từ nào để miêu tả, cô đã từng gặp rất nhiều “idol” sở hữu khuôn mặt đẹp trai, nhưng thực sự những người đó không ai có thể để cô chú tâm cả, những người đó cô có thể nhìn rõ được là vẻ đẹp đó là vẻ đẹp giả tạo, một vẻ đẹp từ dao kéo....!Lâm Thần là một ngoại lệ, chưa bao giờ cô từng gặp ai sở hữu một khuôn mặt như dụ người ta phạm tội vậy, một nam sinh trẻ trung khuôn mặt anh tuấn phong hoa tuyệt trần, một vẻ đẹp cô cảm nhận rõ ràng đó là vẻ đẹp trời sinh, thực sự nếu ông trời có mắt thì chắc chắn cũng sẽ phải ghen tỵ trước vẻ đẹp của cậu nam sinh này.
Từ đáy lòng cô, cô thực sự cảm thấy mình đã bị gục ngã trước vẻ đẹp đó.

Cộng thêm tính tình cực kỳ ôn hòa của Lâm Thần càng làm cô tăng hảo cảm một cách điên cuồng.


Bây giờ Như Lan không còn cảm thấy hứng thú với những viên đá quý nữa, niềm hứng thú của cô bây giờ là chuyển sang Lâm Thần.
Nhưng thực sự làm thế nào để kết bạn được với Lâm Thần thì đó là một câu hỏi rất khó với cô.

Cô trò chuyện với Lâm Thần một lúc thì cũng cảm nhận rằng Lâm Thần không hề có ý muốn kết giao với cô, quan hệ giữa cô và Lâm Thần chỉ là quan hệ hợp tác bán hàng.

Như Lan vừa tập trung dò xét viên đá vừa nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Như Lan dò xét viên đá đó mới cảm thấy khiếp sợ, viên đá này là viên tinh khiết nhất mà cô từng gặp, viên này nếu cô có thể sở hữu được thì chắc chắn nó sẽ bán được với giá rất cao.
Như Lan dò xét một lúc, rồi cô từ từ đặt viên đá đó vào một chiếc hộp nhỏ trong suốt.

Động tác cực kỳ chuyên nghiệp, giống như là một người nghệ nhân vậy, cộng thêm dáng người trước độn sau kiều càng khiến cho Như Lan có một vẻ đẹp rất lạ.
Lâm Thần cũng chẳng thèm để ý lắm đến hành động khác thường của Như Lan.

Bây giờ mới đến phần mà cậu để ý nhất, đó là giá cả.

Như Lan tỏ vẻ hiếu kỳ nói:
-Cậu có thể cho tôi biết viên đá này ở đâu vậy?
Lâm Thần nghe vậy, cậu tỏ vẻ khá bình tĩnh nói:
-Đây là một món quà mà một người bạn của tôi đã gửi cho tôi khi mà tôi giúp người đó một số việc, thật sự viên đá này có vấn đề gì sao?
Như Lan nói vậy, trong lòng khiếp sợ, thực sự người bạn của Lâm Thần dám tặng cho cậu ấy viên đá này sao.

Viên này có thể giúp cho một người bình thường sống vài năm sung túc đó.
Nghĩ lại, với vẻ đẹp của Lâm Thần thì điều này là bình thường.

Nếu là cô, cô cũng sẽ cho Lâm Thần ăn sung mặc sướng, có một bạn trai sở hữu khuôn mặt “ chết mê chết mệt” như này thì Như Lan nghĩ rằng tất cả trang sức cô đang đeo chỉ là những “phế phẩm”.
Nhìn Lâm Thần đang nhìn mình.

Như Lan trong lòng xấu hổ nhưng lại giấu rất kỹ, cô nói:
-Không có việc gì.

Tôi chỉ hiếu kỳ thôi.
Lâm Thần nghe vậy thở dài.

Cậu cứ tưởng viên đá này là giả.

Nhưng cậu lại nghe Như Lan nói:
-Viên đá này thực sự rất quý giá, tôi trả giá xxx triệu.

Cậu có cảm thấy số tiền này ít không vậy?
Lâm Thần hít một hơi lạnh.

Số tiền này ngang lương cậu làm cả chục năm chứ đùa.


Thực sự viên đá bé tý như vậy lại có giá như vậy sao.

Cậu run run nói:
-Thực sự, thực sự nó nhiều tiền thế vậy sao???
Nhìn dáng vẻ của Lâm Thần.

Như Lan trong lòng cười lạnh, cô bây giờ mới nhận ra Lâm Thần chính xác là một con cừu non.

Mà một con cừu non như vậy mà cô không làm thịt sớm thì thật là uổng phí.

Như Lan cười khúc khích nói:
-Cậu có vẻ lần đầu mới biết nhỉ? Đúng vậy, thậm chí nó còn có thể bán được giá hơn nữa á? Chỉ là....
Lâm Thần thấy vậy.

Cậu càng khiếp sợ hơn khi thấy giá đó chưa phải giá cuối cùng.

Cậu hoảng sợ hỏi:
-Chỉ là....
Như Lan cười như không cười nói:
-Nếu cậu đi ăn với tôi một bữa thì....
Lâm Thần nghe như vậy.

Mặt cậu biến sắc nói
-Không thể được.
Như Lan chưa kịp nói đã bị Lâm Thần từ chối.

Trong lòng cô tràn ra một nỗi xấu hổ và tức giận, xen lẫn sự hối tiếc.


Thực sự cô không có sức hút như vậy sao.

Nhìn Lâm Thần tỏ vẻ hoảng sợ khiến cô cảm thấy mình quá mức rồi.

Một cậu nam sinh như vậy mà cô còn chủ động thì còn ra thể thống gì.

Cô cười nói:
-Tại sao lại không được?
Lâm Thần cứ tưởng Như Lan là nói đùa nên cậu thở dài.

Thực sự cậu rất sợ lộ mặt là vì vậy, khuôn mặt của cậu có thể làm cho cuộc trò chuyện rất bình thường trở nên nguy hiểm.

Nhưng nhìn Như Lan cười như không có chuyện gì, cậu mới trấn tĩnh nói:
-Tôi thực sự rất nghèo, không có đủ tư cách để ngồi ăn với cô.
Như Lan nghe Lâm Thần như vậy.

Cảm giác xúc động tràn ngập trong lòng cô, chưa bao giờ cô thấy ai lại từ chối cô chỉ vì điều đó cả.

Thực sự tâm hồn của Lâm Thần quá trong sáng, giống như một thiên thần.

Như Lan nhìn Lâm Thần như muốn mê say, cậu con trai này quả thật là không thể tìm được một chút khuyết điểm nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương