Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào
Chương 37: Bản năng phụ nữ!

"Cám ơn học tỷ!"

Trước lầu túc xá, Trương Mộng Dao cười nói.

Học tỷ dường như còn không chưa lấy lại tinh thần, sững sờ đáp: "Không... Không cần cám ơn đâu!"

Phòng ký túc xá của Trương Mộng Dao nằm trong lầu bốn, không tính quá cao, cũng không phải quá thấp.

Lâm Nhàn dẫn theo vali mấy chục cân cùng ba lô một đường đi tới lầu bốn, thở hổn hển đòi hỏi: “Tôi đổi ý, cơm trưa phải đi ăn ở nhà hàng ba sao Michelin."

"Ha ha!"

Trương Mộng Dao cười lạnh: "Được, xong việc sẽ mua cho cậu cái lốp xe Michelin, cậu cứ từ từ ăn!"

Trong lúc nói cười, hai người đã đi vào phòng ký túc xá.

Dường như hai người tới tương đối sớm nên trong túc xá tạm thời vẫn chưa có ai, lộ ra vẻ trống rỗng.

Nói thực, ký túc xá của Kim đại rất tốt. Tiêu chuẩn phòng bốn người, sàn nhà bằng gỗ, có ban công cùng phòng vệ sinh riêng, hơn nữa còn có luôn cả điều hoà không khí và đường ống nước nóng.

Sau khi dò xét một vòng, Lâm Nhàn khen: "Ký túc xá rất tốt! Không biết ký túc xá Nam tài thế nào?"

"Cậu không hiểu trước sao?"

Trương Mộng Dao trợn mắt nhìn hắn, giải thích: " ký túc xá Nam tài xây theo hình thức ba phòng ngủ một phòng khách, mặc dù mỗi gian phòng cũng là phòng bốn người, nhưng nhiều hơn một cái phòng khách, tính ra thì tốt hơn Kim đại chúng tôi nhiều!"

Nghe vậy, Lâm Nhàn không khỏi thả lỏng trong lòng.

Nếu như chất lượng ký túc xá quá kém, vậy hắn sẽ ra ngoài thuê phòng ở, hiện tại xem ra không cần.

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Trương Mộng Dao vỗ tay, cười bảo: "Đi thôi, đi ăn cơm trưa!"

"Trước hết không đi mua một ít đồ dùng hàng ngày sao?" Lâm Nhàn hỏi.

"Không vội, siêu thị trong trường cách ký túc xá không xa, lúc nào mua cũng được!"

"Vậy đi thôi!"

Hai người ra khỏi trường học, Trương Mộng Dao hỏi: "Đi đâu ăn?"

Lâm Nhàn nói: "Trung tâm thương mại Kim Ưng, cơm nước xong xuôi thì tôi mua chút quần áo là đẹp."

"Hoắc! Cậu quyết tâm muốn làm thịt tôi một bữa đúng không?" Trương Mộng Dao cạn lời.

Trung tâm thương mại Kim Ưng là khu mua sắm cao cấp trong Tiên Lâm đại học thành, có rất nhiều nhãn hiệu quốc tế, bởi vậy giá cả quán cơm tự nhiên cũng không rẻ.

Lên xe taxi, chưa đầy vài phút đã đến.

Hai người đi vào một nhà hàng hải sản, Lâm Nhàn không định làm thịt Trương Mộng Dao, chỉ gọi một phần hải sản thập cẩm hơn hai trăm khối.

Trương Mộng Dao vỗ vỗ gấu lớn, giả bộ như hết hồn: "Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng cậu sẽ gọi tôm hùm bào ngư đấy!"

"Vậy được, để tôi gọi nhân viên phục vụ lấy thêm hai con tôm hùm!" Lâm Nhàn trêu ghẹo.

“Tiền sinh hoạt một tháng của tôi vẻn vẹn 2.000 thôi, cậu muốn tôi ở lại đây hàng ngày rửa chén trả nợ sao?"

Nghe vậy, Trương Mộng Nghiên tức giận trợn mắt nhìn hắn.

Lâm Nhàn cười nói: "Sao lại làm vậy được! Không phải còn có tôi sao! Cậu yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mua cho cậu một cặp bao tay, như vậy lúc rửa chén sẽ không hại da tay."

Trương Mộng Dao cạn lời, cô sợ nếu nói thêm gì nữa thì mình sẽ không nhịn được mà cắn chết tên khốn này.

Hiệu suất của nhà hàng hải sản rất cao, không cần đợi lâu, nhân viên phục vụ đã nhanh chóng bưng tới một phần hải sản thập cảm.

Lâm Nhàn nếm mấy miếng, cảm thấy hơi thất vọng.

Hương vị bình thường thôi, mấu chốt là hải sản không được tươi.

Ăn hải sản đương nhiên phải ăn tươi, hải sản đông lạnh thì cảm giác hay hương vị đều sẽ giảm bớt đi nhiều.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Nhàn hỏi: "Cậu quay về trường học hay theo tôi dạo chơi?"

"Đến cũng đến rồi, dạo chơi!"

Quả nhiên, dạo phố là bản năng phụ nữ!

Trương Mộng Dao vốn thích dạo phố nên cô rất vui, thế nhưng rất nhanh, cô liền phát hiện mình sai.

Mười phần sai!

Tốc độ mua đồ của Lâm Nhàn thực sự quá nhanh, đi vào một cửa tiệm, đại khái liếc một vòng, thấy quần áo mình thích thì thậm chí chẳng thèm xem giá, ướm thử vừa người rồi lập tức quét thẻ trả tiền, nếu không phát hiện đồ thích hợp, hắn sẽ nhanh chóng xoay người rời đi.

Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Lâm Nhàn đã mua xong ba bộ quần áo.

"Aizzz!"

Cô thở dài, buồn bã: "Lâm Nhàn, tôi thề, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ cùng cậu đi dạo phố nữa!"

Cmn, đây gọi là dạo phố???

Hoàn toàn không có trải nghiệm và vui sướng nên có khi khi dạo phố!

Thấy vậy, Lâm Nhàn mua hai ly trà sữa, đưa cho cô một ly rồi bảo: “Tôi còn thiếu hai đôi giày, một cái balo lệch vai, tiếp theo cậu giúp tôi chọn, như vậy được chưa?"

"Xem như cậu thức thời!"

Trương Mộng Dao hừ một tiếng, uống trà sữa, lần nữa khôi phục sức sống.

Hai người vào cửa hàng Hermes, Trương Mộng Dao bắt đầu biểu diễn.

"Lâm Nhàn, đôi giày lười này khá đẹp, rất xứng đôi với bộ trang phục mùa thu mà cậu vừa mới mua."

"Hai đôi giày thể thao kia rất đẹp, cùng thử xem sao!"

"Lâm Nhàn, sợi thắt lưng này thế nào?"

Nghe vậy, Lâm Nhàn vội vàng khoát tay: "Thắt lưng bỏ qua đi!"

Giày Hermès còn được, về phần thắt lưng, hắn thật sự không nhìn nổi.

Khóa cài cái thắt lưng đó là một chữ H vàng óng ánh cực đại, khiến hắn cảm thấy rất LOW, giống y như nhà giàu mới nổi.

Trương Mộng Dao chạy qua chạy lại hết nửa ngày, rốt cuộc Lâm Nhàn mới chọn được một đôi giày lười màu đen, giá cả không quá đắt, 5.600 khối!

Quét thẻ trả tiền xong, Trương Mộng Dao lại tràn đầy phấn khởi lôi kéo hắn đi vào cửa hàng Prada.

Nửa giờ sau, Lâm Nhàn quét thẻ trả tiền, mua một cái balo lệch vai.

Không thể không thừa nhận, túi Prada thiết kế rất tốt, vừa cảm giác tốt vừa tinh xảo, cộng thêm hắn rất thích mang balo lệch vai, bởi vậy lần mua sắm này coi như vui vẻ.

Một mực đi dạo đến hơn bốn giờ chiều, Lâm Nhàn rốt cuộc mua đủ những thứ mình cần.

Hơn nữa dưới sự đề nghị mãnh liệt của Trương Mộng Dao, hắn còn mua thêm một bộ trang phục hè cùng một đôi giày thể thao AJ.

"Lâm Nhàn, cậu còn cần mua cái gì?" Trương Mộng Dao rất hưng phấn, ánh mắt lộ rõ vẻ nóng lòng muốn thử.

Xế chiều hôm nay, cô xem như được thỏa mãn cơn nghiện mua sắm.

Trang phục hơn vạn, nói mua liền mua, có đại gia lắm tiền nhiều của Lâm Nhàn ở đây, căn bản không cần cân nhắc vấn đề tiền, bởi vậy cô rất thỏa mãn.

Trương Mộng Dao liếc mắt Lâm Nhàn, nghĩ thầm trách không được ai cũng muốn tìm bạn trai có tiền!

Lâm Nhàn mang theo bao lớn bao nhỏ, kiệt sức nói: “Tôi cảm thấy việc khẩn cấp trước mắt là tìm một chỗ nghỉ ngơi."

"Đàn ông đàn ang mà sao yếu như vậy, tôi còn chưa thấy mệt mỏi gì đây này!" Trương Mộng Dao khinh bỉ.

Có thể so sánh được sao?

Mẹ nó, phụ nữ dạo phố đều được BUFF, hiểu được chứ?

Lâm Nhàn đang muốn nhổ nước bọt, chợt phát hiện phía trước có cửa hàng Cartier.

Hắn ngẫm nghĩ trong một giây rồi bảo: "Vậy chúng ta dạo một vòng cửa tiệm đằng trước rồi thôi nhé!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương