Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào
-
Chương 33: Nhóc con, trùng hợp như vậy!
"Đồng hồ cùng vòng tay đều là tôi đi cùng hắn mua, cậu nói xem?"
Nhan Tiểu Mạn tiếp tục: "Lâm Nhàn có tiền hơn cậu, nhưng hắn có từng khoe khoang chưa? Hơn nữa tiền của hắn đều do cố gắng kiếm được, không có quan hệ gì với cha mẹ."
"Bỏ qua vấn đề tiền, coi như Lâm Nhàn không có tiền, tôi vẫn sẽ thích hắn, vì tôi cảm thấy phẩm cách và tài hoa quan trọng hơn tiền. Vương Hoành, vì cậu là bạn học, tôi tặng cậu một câu, đừng quá coi trọng tiền!"
Trước đó, cả nhóm vốn không quá khinh thường Vương Hoành, thế nhưng hiện giờ so sánh với Lâm Nhàn, chênh lệch giữa hai người lập tức lộ ra mồn một.
Hàng ngày Vương Hoành cứ lái chiếc BMW của cha gã đi khắp nơi, động một chút lại vỗ chìa khóa xe lên bàn, chỉ lo người khác không biết mình có BMW vậy.
Còn Lâm Nhàn thì sao?
Mua đồng hồ hai trăm mấy chục ngàn mà khi người khác hỏi thăm vẫn khiêm tốn nói là hàng giả. Về phần tài hoa và nhân phẩm thì càng chẳng phải nói, chỉ riêng tính cách khiêm tốn tính này đã đủ để bỏ xa Vương Hoành mười mấy con phố.
Dưới ánh mắt của Nhan Tiểu Mạn, Vương Hoành so sánh với Lâm Nhàn nhất định là tự rước lấy nhục.
"Chị Miêu Miêu, chúng tôi còn có chút việc, đi trước nhé!"
Dứt lời, Nhan Tiểu Mạn lôi kéo Lâm Nhàn đứng lên, đi nhanh ra khỏi phòng.
Thấy thế, Trương Mộng Dao đứng lên dãn lưng, bảo: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng phải đi về."
“Tôi cũng về nhà."
"Chờ một chút, tôi cùng đi!"
Rất nhanh, sau khi Nhan Tiểu Mạn và Lâm Nhàn rời đi, những nữ sinh khác cũng nhao nhao bắt chước.
Chị em vốn đang tụ họp vui vẻ đột nhiên bị phá rối, nếu tiếp tục ở lại thì cũng chẳng có nghĩa ý gì nữa.
Chỉ thoáng chốc, phòng kara to lớn trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mỗi mình Vương Hoành đang tái mặt.
...
Cả nhóm đi ra khỏi KTV, Nhan Tiểu Mạn áy náy: "Chị Miêu Miêu, thật ngại quá, vì tôi nên mới khiến mọi người phải về sớm."
"Làm sao trách cậu được!"
Miêu San San an ủi một câu, sau đó liền bảo: “Tôi đi về trước, các cậu trên đường chú ý an toàn."
"Chị Miêu Miêu, tiểu Mạn, hẹn gặp lại."
"Bái bai!"
“Tôi cũng trở về."
Nhan Tiểu Mạn cười lần lượt tạm biệt các chị em. Đến phiên Trương Mộng Dao, hai cô trừng đối phương rồi đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Lâm Nhàn cảm thấy rất thú vị, trước đó trong KTV, Trương Mộng Dao đã chủ động đứng ra nói chuyện giúp Nhan Tiểu Mạn.
Còn Nhan Tiểu Mạn nhìn thấy Trương Mộng Dao bị Vương Hoành quát tháo, cô cũng biểu hiện rất tức giận.
Hai cô gái này thật thú vị, giống như vừa yêu vừa hận.
Đợi những người khác đi hết, Lâm Nhàn mới vịn bả vai Nhan Tiểu Mạn, cười nói: "Thân yêu, vừa rồi cậu biểu hiện quả thực hoàn mỹ!"
Nhưng mà Nhan Tiểu Mạn lại liếc mắt nhìn hắn, buồn bã: "Đừng vội khen mình, cậu hỏi số QQ của Trương Mộng Dao là chuyện như thế nào?"
Cmn!
Trước đó cãi nhau Nhan Tiểu Mạn biểu hiện chẳng hề để ý, không nghĩ tới cô một mực ghi ở trong lòng!
“Mình sớm chuẩn bị tìm vợ bé đó mà!"
Vừa dứt lời, Nhan Tiểu Mạn liền giơ tay lên, hung hăng bấm một cái bên hông hắn: "Nói chuyện cẩn thận!"
"Đó là chuyện thật lâu rồi, lúc đó Vương Tử Hiên không phải một mực thích Trương Mộng Dao sao? Thế nhưng cậu cũng biết thằng này bình thường cái miệng lia lịa, vậy mà đến lúc đối mặt với gái thì lại lắp ba lắp bắp, rặn hoài không ra nửa câu. Thế là hắn cầu xin mình giúp hắn xin số QQ của Trương Mộng Dao."
Nghe Lâm Nhàn giải thích xong, Nhan Tiểu Mạn nhoẻn miệng cười: "Tốt! Xem như cậu qua ải!"
"Đi thôi, mình đưa cậu về nhà!"
Lâm Nhàn khởi động xe điện, thuần thục chở Nhan Tiểu Mạn lái về phía chung cư Lục Khê hoa viên.
Trên đường, Lâm Nhàn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cậu và Trương Mộng Dao rốt cuộc là như thế nào?"
"Như cậu thấy đấy, mặc dù thấy ngứa mắt lẫn nhau, nhưng bọn mình không phải kẻ thù!" Nhan Tiểu Mạn vừa vén sợi tóc bị gió thổi loạn vừa đáp.
...
Chung cư Lục Khê hoa viên.
Trần Lôi ngồi trong phòng khách, nhìn thời gian, lo lắng nói: "Gần 10 giờ rồi, sao Tiểu Mạn vẫn còn chưa quay về? Gọi điện thoại cũng không bắt máy."
"Sinh nhật bạn học mà, khả năng là đi chơi trễ một lát."
Nhan Kiến Hoa mới tan tầm không bao lâu nên đói gần chết, hiện tại ông đang vừa ăn cơm vừa đáp.
Nếu là trước kia, Trần Lôi sẽ không quá lo lắng.
Thế nhưng từ khi biết rõ con gái yêu đương, bà đương nhiên phải suy nghĩ nhiều hơn.
"Ông nói Tiểu Mạn có thể cùng Lâm Nhàn hay không..."
Tuy Trần Lôi không nói rõ, nhưng thân làm người trưởng thành, Nhan Kiến Hoa lập tức hiểu ý vợ.
Bàn tay cầm đũa thoáng dừng lại, ông cau mày nói: "Hẳn là sẽ không. Tiểu Mạn có chừng mực!"
Trần Lôi phản bác: "Chừng mực cái rắm ấy! Tiểu Mạn mới bao lớn, nếu nam sinh biết ăn nói, nói ngon nói ngọt một chút thì củi không rơm lâu ngày cũng cháy thôi."
Trần Lôi thấy Nhan Kiến Hoa còn đang ăn cơm, tức giận quát: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, con gái sắp bị người khác lừa gạt mất rồi kìa."
"Được, tôi đi ra xem một chút, vậy được chưa?"
Nhan Kiến Hoa thở dài, cầm điện thoại di động rồi ra ngoài.
Ông đứng chờ ở cửa tiểu khu, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một chiếc xe điện lái tới.
Nhan Tiểu Mạn xuống xe, không cho Lâm Nhàn cơ hội mở miệng, khoát tay bảo: “Mình đi về trước, cậu đi về chú ý an toàn!"
Dứt lời, tựa như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, cô chạy vội vào chung cư.
Do tối ngày hôm qua bị cha già bắt gặp được nên hiện giờ Nhan Tiểu Mạn cảm thấy cửa tiểu khu không an toàn.
Lâm Nhàn đang chuẩn bị rời đi, sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm quen thuộc: "Ây cha, tiểu hỏa tử, trùng hợp như vậy!"
Quay đầu nhìn lại, người lên tiếng chính là Nhan Kiến Hoa!
Lâm Nhàn dở khóc dở cười: "Chú, đã trễ thế như vậy mà còn chưa tan ca sao?"
"Giữ gìn trị an khu vực là công việc của tôi!"
Nhan Kiến Hoa cười ha ha: "Lâm Nhàn đúng không, trên xe điện gắn biển số chưa? Thẻ căn cước, giấy lái xe có mang theo chứ?"
"Chú, không cần làm vậy nữa chứ!" Lâm Nhàn cạn lời.
"Chắc là không mang nhỉ?"
Nhan Kiến Hoa lập tức đổi giọng, nghiêm mặt nói: "Xuống xe, nằm xuống, một trăm cái chống đẩy!"
"Lại nữa?"
Lâm Nhàn làm vẻ mặt đau khổ, nói: "Chú bỏ qua cho tôi đi! Tôi bảo đảm, ngày mai nhất định sẽ lấy biển số!"
"Nhanh, một trăm cái, hôm nay làm không xong thì đừng hòng đi!"
Nhan Kiến Hoa tự nhủ, ải bảo cậu hại bà xã tôi nơm nớp lo sợ cả tối, hại tôi ăn cơm không ngon, phạt cậu một trăm cái chống đẩy không quá phận chứ?
Rơi vào đường cùng, Lâm Nhàn đành phải thành thật xuống xe tập hít đất.
Đêm nay ăn tương đối nhiều, lại thêm ăn không ít hoa quả tại KTV, cho nên bụng hắn hơi căng.
Liên tiếp làm một ba mươi cái, Lâm Nhàn buộc phải dừng lại nghỉ ngơi.
Nhan Kiến Hoa cũng không gấp, từ trong ngực móc ra một gói thuốc lá, châm lửa, cười nói: "Đừng có gấp, từ từ sẽ xong, còn có 70 thôi mà!"
Dưới sự giám sát của Nhan Kiến Hoa, Lâm Nhàn bi phẫn làm xong ròng rã một trăm cái chống đẩy mới được thả đi.
Nhan Tiểu Mạn tiếp tục: "Lâm Nhàn có tiền hơn cậu, nhưng hắn có từng khoe khoang chưa? Hơn nữa tiền của hắn đều do cố gắng kiếm được, không có quan hệ gì với cha mẹ."
"Bỏ qua vấn đề tiền, coi như Lâm Nhàn không có tiền, tôi vẫn sẽ thích hắn, vì tôi cảm thấy phẩm cách và tài hoa quan trọng hơn tiền. Vương Hoành, vì cậu là bạn học, tôi tặng cậu một câu, đừng quá coi trọng tiền!"
Trước đó, cả nhóm vốn không quá khinh thường Vương Hoành, thế nhưng hiện giờ so sánh với Lâm Nhàn, chênh lệch giữa hai người lập tức lộ ra mồn một.
Hàng ngày Vương Hoành cứ lái chiếc BMW của cha gã đi khắp nơi, động một chút lại vỗ chìa khóa xe lên bàn, chỉ lo người khác không biết mình có BMW vậy.
Còn Lâm Nhàn thì sao?
Mua đồng hồ hai trăm mấy chục ngàn mà khi người khác hỏi thăm vẫn khiêm tốn nói là hàng giả. Về phần tài hoa và nhân phẩm thì càng chẳng phải nói, chỉ riêng tính cách khiêm tốn tính này đã đủ để bỏ xa Vương Hoành mười mấy con phố.
Dưới ánh mắt của Nhan Tiểu Mạn, Vương Hoành so sánh với Lâm Nhàn nhất định là tự rước lấy nhục.
"Chị Miêu Miêu, chúng tôi còn có chút việc, đi trước nhé!"
Dứt lời, Nhan Tiểu Mạn lôi kéo Lâm Nhàn đứng lên, đi nhanh ra khỏi phòng.
Thấy thế, Trương Mộng Dao đứng lên dãn lưng, bảo: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng phải đi về."
“Tôi cũng về nhà."
"Chờ một chút, tôi cùng đi!"
Rất nhanh, sau khi Nhan Tiểu Mạn và Lâm Nhàn rời đi, những nữ sinh khác cũng nhao nhao bắt chước.
Chị em vốn đang tụ họp vui vẻ đột nhiên bị phá rối, nếu tiếp tục ở lại thì cũng chẳng có nghĩa ý gì nữa.
Chỉ thoáng chốc, phòng kara to lớn trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mỗi mình Vương Hoành đang tái mặt.
...
Cả nhóm đi ra khỏi KTV, Nhan Tiểu Mạn áy náy: "Chị Miêu Miêu, thật ngại quá, vì tôi nên mới khiến mọi người phải về sớm."
"Làm sao trách cậu được!"
Miêu San San an ủi một câu, sau đó liền bảo: “Tôi đi về trước, các cậu trên đường chú ý an toàn."
"Chị Miêu Miêu, tiểu Mạn, hẹn gặp lại."
"Bái bai!"
“Tôi cũng trở về."
Nhan Tiểu Mạn cười lần lượt tạm biệt các chị em. Đến phiên Trương Mộng Dao, hai cô trừng đối phương rồi đồng thời hừ lạnh một tiếng.
Lâm Nhàn cảm thấy rất thú vị, trước đó trong KTV, Trương Mộng Dao đã chủ động đứng ra nói chuyện giúp Nhan Tiểu Mạn.
Còn Nhan Tiểu Mạn nhìn thấy Trương Mộng Dao bị Vương Hoành quát tháo, cô cũng biểu hiện rất tức giận.
Hai cô gái này thật thú vị, giống như vừa yêu vừa hận.
Đợi những người khác đi hết, Lâm Nhàn mới vịn bả vai Nhan Tiểu Mạn, cười nói: "Thân yêu, vừa rồi cậu biểu hiện quả thực hoàn mỹ!"
Nhưng mà Nhan Tiểu Mạn lại liếc mắt nhìn hắn, buồn bã: "Đừng vội khen mình, cậu hỏi số QQ của Trương Mộng Dao là chuyện như thế nào?"
Cmn!
Trước đó cãi nhau Nhan Tiểu Mạn biểu hiện chẳng hề để ý, không nghĩ tới cô một mực ghi ở trong lòng!
“Mình sớm chuẩn bị tìm vợ bé đó mà!"
Vừa dứt lời, Nhan Tiểu Mạn liền giơ tay lên, hung hăng bấm một cái bên hông hắn: "Nói chuyện cẩn thận!"
"Đó là chuyện thật lâu rồi, lúc đó Vương Tử Hiên không phải một mực thích Trương Mộng Dao sao? Thế nhưng cậu cũng biết thằng này bình thường cái miệng lia lịa, vậy mà đến lúc đối mặt với gái thì lại lắp ba lắp bắp, rặn hoài không ra nửa câu. Thế là hắn cầu xin mình giúp hắn xin số QQ của Trương Mộng Dao."
Nghe Lâm Nhàn giải thích xong, Nhan Tiểu Mạn nhoẻn miệng cười: "Tốt! Xem như cậu qua ải!"
"Đi thôi, mình đưa cậu về nhà!"
Lâm Nhàn khởi động xe điện, thuần thục chở Nhan Tiểu Mạn lái về phía chung cư Lục Khê hoa viên.
Trên đường, Lâm Nhàn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cậu và Trương Mộng Dao rốt cuộc là như thế nào?"
"Như cậu thấy đấy, mặc dù thấy ngứa mắt lẫn nhau, nhưng bọn mình không phải kẻ thù!" Nhan Tiểu Mạn vừa vén sợi tóc bị gió thổi loạn vừa đáp.
...
Chung cư Lục Khê hoa viên.
Trần Lôi ngồi trong phòng khách, nhìn thời gian, lo lắng nói: "Gần 10 giờ rồi, sao Tiểu Mạn vẫn còn chưa quay về? Gọi điện thoại cũng không bắt máy."
"Sinh nhật bạn học mà, khả năng là đi chơi trễ một lát."
Nhan Kiến Hoa mới tan tầm không bao lâu nên đói gần chết, hiện tại ông đang vừa ăn cơm vừa đáp.
Nếu là trước kia, Trần Lôi sẽ không quá lo lắng.
Thế nhưng từ khi biết rõ con gái yêu đương, bà đương nhiên phải suy nghĩ nhiều hơn.
"Ông nói Tiểu Mạn có thể cùng Lâm Nhàn hay không..."
Tuy Trần Lôi không nói rõ, nhưng thân làm người trưởng thành, Nhan Kiến Hoa lập tức hiểu ý vợ.
Bàn tay cầm đũa thoáng dừng lại, ông cau mày nói: "Hẳn là sẽ không. Tiểu Mạn có chừng mực!"
Trần Lôi phản bác: "Chừng mực cái rắm ấy! Tiểu Mạn mới bao lớn, nếu nam sinh biết ăn nói, nói ngon nói ngọt một chút thì củi không rơm lâu ngày cũng cháy thôi."
Trần Lôi thấy Nhan Kiến Hoa còn đang ăn cơm, tức giận quát: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, con gái sắp bị người khác lừa gạt mất rồi kìa."
"Được, tôi đi ra xem một chút, vậy được chưa?"
Nhan Kiến Hoa thở dài, cầm điện thoại di động rồi ra ngoài.
Ông đứng chờ ở cửa tiểu khu, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một chiếc xe điện lái tới.
Nhan Tiểu Mạn xuống xe, không cho Lâm Nhàn cơ hội mở miệng, khoát tay bảo: “Mình đi về trước, cậu đi về chú ý an toàn!"
Dứt lời, tựa như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, cô chạy vội vào chung cư.
Do tối ngày hôm qua bị cha già bắt gặp được nên hiện giờ Nhan Tiểu Mạn cảm thấy cửa tiểu khu không an toàn.
Lâm Nhàn đang chuẩn bị rời đi, sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm quen thuộc: "Ây cha, tiểu hỏa tử, trùng hợp như vậy!"
Quay đầu nhìn lại, người lên tiếng chính là Nhan Kiến Hoa!
Lâm Nhàn dở khóc dở cười: "Chú, đã trễ thế như vậy mà còn chưa tan ca sao?"
"Giữ gìn trị an khu vực là công việc của tôi!"
Nhan Kiến Hoa cười ha ha: "Lâm Nhàn đúng không, trên xe điện gắn biển số chưa? Thẻ căn cước, giấy lái xe có mang theo chứ?"
"Chú, không cần làm vậy nữa chứ!" Lâm Nhàn cạn lời.
"Chắc là không mang nhỉ?"
Nhan Kiến Hoa lập tức đổi giọng, nghiêm mặt nói: "Xuống xe, nằm xuống, một trăm cái chống đẩy!"
"Lại nữa?"
Lâm Nhàn làm vẻ mặt đau khổ, nói: "Chú bỏ qua cho tôi đi! Tôi bảo đảm, ngày mai nhất định sẽ lấy biển số!"
"Nhanh, một trăm cái, hôm nay làm không xong thì đừng hòng đi!"
Nhan Kiến Hoa tự nhủ, ải bảo cậu hại bà xã tôi nơm nớp lo sợ cả tối, hại tôi ăn cơm không ngon, phạt cậu một trăm cái chống đẩy không quá phận chứ?
Rơi vào đường cùng, Lâm Nhàn đành phải thành thật xuống xe tập hít đất.
Đêm nay ăn tương đối nhiều, lại thêm ăn không ít hoa quả tại KTV, cho nên bụng hắn hơi căng.
Liên tiếp làm một ba mươi cái, Lâm Nhàn buộc phải dừng lại nghỉ ngơi.
Nhan Kiến Hoa cũng không gấp, từ trong ngực móc ra một gói thuốc lá, châm lửa, cười nói: "Đừng có gấp, từ từ sẽ xong, còn có 70 thôi mà!"
Dưới sự giám sát của Nhan Kiến Hoa, Lâm Nhàn bi phẫn làm xong ròng rã một trăm cái chống đẩy mới được thả đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook