Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo
-
Chương 37: Tiểu Tử Này Không Thích Hợp!
"Hắn không biết đao pháp!" Vào lúc này, Lý Tư Quảng am hiểu quan sát nhất trong ba người đột nhiên mở miệng nhắc nhở, "Đã vậy, đánh rơi Yếm Sinh Đao!"
Bùi Lăng nghe vậy trong lòng nặng nề, âm thầm hối hận sau khi về chỗ ở lại vội vàng đọc hết môn quy, chứ không phải tu luyện Huyết Sát đao pháp, nếu không sao lúc này lại chỉ biết chém lung tung chứ?
Lý Tư Quảng vừa nói xong, Miêu Thành An đã bắt pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, trước mặt lập tức ngưng tụ một đạo khí nhận màu đen, chỉ chợt lóe lên đã cắt về phía cánh tay đang cầm đao của Bùi Lăng.
Bùi Lăng không kịp né tránh, chỉ có thể thuận tay hất lên, Yếm Sinh Đao chặt nghiêng, mặc dù thoải mái đẩy ra khí nhận, thân đao chịu sự ảnh hưởng của khí nhận đột nhiên chấn động.
Nếu không phải Bùi Lăng đã sớm đề phòng siết chặt chuôi đao, Yếm Sinh Đao gần như muốn rời khỏi tay.
Thấy cảnh này, tinh thần Miêu Thành An chấn động: "Đánh vào cánh tay cầm đao của hắn! Không tin hắn cũng tóm được mấy lần nữa."
"Yếm Sinh Đao không phải thứ mà người như ngươi có thể sử dụng." Lý Tư Quảng nhân lúc Chu Di và Miêu Thành An quấn lấy Bùi Lăng, nhanh chóng niệm hết một đoạn pháp chú thật dài, bên cạnh người hiện ra hai tên U Hồn hơi mờ.
U Hồn vừa xuất hiện, rõ ràng trong phòng rét lạnh hơn ban đầu.
Cũng may hai U Hồn do hắn ta gọi ra không cao lớn bằng hai cái ở Thứ Vụ đường, cũng không sinh động như thật bằng Hiểu Nghê, Vụ Liễu, không những chỉ có kích cỡ bằng một nửa người thường, từ phần eo trở xuống là một đoàn hắc vụ, khuôn mặt cũng khô khan mơ hồ, hàn ý mang đến cũng có hạn, nhiều lắm chỉ khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.
Chỉ là Lý Tư Quảng cười lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói, "Ngoan ngoãn giao ra, còn có thể cho ngươi toàn thây! Nếu không..."
Còn chưa nói hết câu, hai tên U Hồn kia bỗng nhiên ngửa đầu, phát ra một tiếng rú thảm về phía Bùi Lăng!
Bùi Lăng chỉ cảm thấy đầu bị đại chùy hung hăng đập một cái, đầu choáng mắt hoa, tay chân bủn rủn, chờ đến khi hắn hung ác cắn đầu lưỡi một cái, ép buộc mình tỉnh táo lại, Yếm Sinh Đao đã rơi xuống đất, Chu Di nhân cơ hội lao tới trước mặt, hung hăng vỗ một chưởng vào ngực hắn.
"Nguy rồi!" Bùi Lăng thấy thế cũng hoảng sợ, cho rằng mình gặp chuyện không may, ai ngờ mặc dù hắn bị lực đẩy to lớn đẩy lùi lại năm, sáu bước, đụng ngã rất nhiều đồ trang trí trong phòng, nhưng chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, lại không xuất hiện tình huống xương sườn bị đứt gãy, lục phủ ngũ tạng đều bị trọng thương, ngã xuống đất không dậy nổi, chết đi như trong dự đoán.
Trong lúc nguy cấp, mặc dù hắn thấy nghi ngờ, lại không rảnh suy nghĩ nhiều, lập tức giậm chân, sau khi ổn định bước chân, xông lên cho Chu Di một quyền.
Chu Di còn ngạc nhiên hơn hắn, thậm chí lúc hắn ta thấy Bùi Lăng xông lên còn hơi mất tập trung, rồi vội đưa cánh tay lên đỡ.
Cạch!
Nắm đấm và cánh tay của hai người va vào nhau, phát ra tiếng kim loại rõ ràng.
"Lực phòng ngự thật mạnh! Quyền kình thật mạnh!" Chu Di chỉ cảm thấy hai tay mình chết lặng, không khỏi thay đổi sắc mặt, cao giọng nhắc nhở đồng bạn, "Có thể hắn là Thiết Cốt thượng phẩm!"
"Thiết Cốt thượng phẩm?" Trong mắt Lý Tư Quảng thoáng lóe lên, khẽ nói, "Chẳng trách lại được Trịnh Kinh Sơn coi trọng... Vậy hắn càng đáng chết!"
Đang nói chuyện, khí nhận của Miêu Thành An lại bay đến, hai tên U Hồn cùng nhào tới, xuyên qua cơ thể Bùi Lăng.
U Hồn vô hình, tốc độ cực nhanh, Bùi Lăng căn bản không thể đề phòng, chỉ có thể cảm nhận hàn ý sâu nặng sau mỗi lần bọn chúng xuyên qua.
Trong lòng hắn sợ hãi, muốn tránh khí nhận, nhưng Chu Di lại nhân cơ hội nhào tới, ngón tay khoét thẳng về phía đôi mắt hắn.
Bùi Lăng không thể làm gì, chỉ có thể nhắm mắt cúi đầu, hung hăng đấm một cái vào dưới cằm Chu Di, khiến đối phương buông mình ra, vào lúc này khí nhận đã bay tới!
Khí nhận màu đen nhìn như mỏng manh lại vô cùng sắc bén, nhẹ nhàng cắt qua cánh tay của Bùi Lăng, một dòng máu bắn văng ra.
Không cho Bùi Lăng cơ hội kịp thở ra, Chu Di lại nhào tới…
"Tiểu tử này không thích hợp!" Vào lúc này, ánh mắt Lý Tư Quảng đột nhiên lóe lên, quát khẽ, "U Hồn đã xuyên qua cơ thể hắn ba lần! Nếu là người thường, lúc này đã sớm tay chân cứng ngắc không thể hành động, các ngươi nhìn hắn đi!"
Ba người cùng nhìn về phía Bùi Lăng, thấy dù hắn khá chật vật, nhưng tay chân lưu loát, không hề có vẻ đã chịu ảnh hưởng.
Khuôn mặt Miêu Thành An giật giật, nghĩ tới điều gì, đưa tay lên lướt qua ánh mắt, trong mắt hắn ta lập tức hiện ra một vòng sáng trắng bệch, nhìn chăm chú Bùi Lăng một lát, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: "Để U Hồn trở về! Đừng lại gần hắn nữa!"
Trong tầm mắt của hắn ta vào lúc này, chỉ thấy quanh người Bùi Lăng như mặc một bộ lụa mỏng màu xám tro nhạt, mỗi lần U Hồn xuyên qua hắn, bộ “lụa mỏng” kia nhẹ nhàng lắc lư, sẽ hút đi một ít hắc vụ.
Bùi Lăng nghe vậy trong lòng nặng nề, âm thầm hối hận sau khi về chỗ ở lại vội vàng đọc hết môn quy, chứ không phải tu luyện Huyết Sát đao pháp, nếu không sao lúc này lại chỉ biết chém lung tung chứ?
Lý Tư Quảng vừa nói xong, Miêu Thành An đã bắt pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, trước mặt lập tức ngưng tụ một đạo khí nhận màu đen, chỉ chợt lóe lên đã cắt về phía cánh tay đang cầm đao của Bùi Lăng.
Bùi Lăng không kịp né tránh, chỉ có thể thuận tay hất lên, Yếm Sinh Đao chặt nghiêng, mặc dù thoải mái đẩy ra khí nhận, thân đao chịu sự ảnh hưởng của khí nhận đột nhiên chấn động.
Nếu không phải Bùi Lăng đã sớm đề phòng siết chặt chuôi đao, Yếm Sinh Đao gần như muốn rời khỏi tay.
Thấy cảnh này, tinh thần Miêu Thành An chấn động: "Đánh vào cánh tay cầm đao của hắn! Không tin hắn cũng tóm được mấy lần nữa."
"Yếm Sinh Đao không phải thứ mà người như ngươi có thể sử dụng." Lý Tư Quảng nhân lúc Chu Di và Miêu Thành An quấn lấy Bùi Lăng, nhanh chóng niệm hết một đoạn pháp chú thật dài, bên cạnh người hiện ra hai tên U Hồn hơi mờ.
U Hồn vừa xuất hiện, rõ ràng trong phòng rét lạnh hơn ban đầu.
Cũng may hai U Hồn do hắn ta gọi ra không cao lớn bằng hai cái ở Thứ Vụ đường, cũng không sinh động như thật bằng Hiểu Nghê, Vụ Liễu, không những chỉ có kích cỡ bằng một nửa người thường, từ phần eo trở xuống là một đoàn hắc vụ, khuôn mặt cũng khô khan mơ hồ, hàn ý mang đến cũng có hạn, nhiều lắm chỉ khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.
Chỉ là Lý Tư Quảng cười lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói, "Ngoan ngoãn giao ra, còn có thể cho ngươi toàn thây! Nếu không..."
Còn chưa nói hết câu, hai tên U Hồn kia bỗng nhiên ngửa đầu, phát ra một tiếng rú thảm về phía Bùi Lăng!
Bùi Lăng chỉ cảm thấy đầu bị đại chùy hung hăng đập một cái, đầu choáng mắt hoa, tay chân bủn rủn, chờ đến khi hắn hung ác cắn đầu lưỡi một cái, ép buộc mình tỉnh táo lại, Yếm Sinh Đao đã rơi xuống đất, Chu Di nhân cơ hội lao tới trước mặt, hung hăng vỗ một chưởng vào ngực hắn.
"Nguy rồi!" Bùi Lăng thấy thế cũng hoảng sợ, cho rằng mình gặp chuyện không may, ai ngờ mặc dù hắn bị lực đẩy to lớn đẩy lùi lại năm, sáu bước, đụng ngã rất nhiều đồ trang trí trong phòng, nhưng chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, lại không xuất hiện tình huống xương sườn bị đứt gãy, lục phủ ngũ tạng đều bị trọng thương, ngã xuống đất không dậy nổi, chết đi như trong dự đoán.
Trong lúc nguy cấp, mặc dù hắn thấy nghi ngờ, lại không rảnh suy nghĩ nhiều, lập tức giậm chân, sau khi ổn định bước chân, xông lên cho Chu Di một quyền.
Chu Di còn ngạc nhiên hơn hắn, thậm chí lúc hắn ta thấy Bùi Lăng xông lên còn hơi mất tập trung, rồi vội đưa cánh tay lên đỡ.
Cạch!
Nắm đấm và cánh tay của hai người va vào nhau, phát ra tiếng kim loại rõ ràng.
"Lực phòng ngự thật mạnh! Quyền kình thật mạnh!" Chu Di chỉ cảm thấy hai tay mình chết lặng, không khỏi thay đổi sắc mặt, cao giọng nhắc nhở đồng bạn, "Có thể hắn là Thiết Cốt thượng phẩm!"
"Thiết Cốt thượng phẩm?" Trong mắt Lý Tư Quảng thoáng lóe lên, khẽ nói, "Chẳng trách lại được Trịnh Kinh Sơn coi trọng... Vậy hắn càng đáng chết!"
Đang nói chuyện, khí nhận của Miêu Thành An lại bay đến, hai tên U Hồn cùng nhào tới, xuyên qua cơ thể Bùi Lăng.
U Hồn vô hình, tốc độ cực nhanh, Bùi Lăng căn bản không thể đề phòng, chỉ có thể cảm nhận hàn ý sâu nặng sau mỗi lần bọn chúng xuyên qua.
Trong lòng hắn sợ hãi, muốn tránh khí nhận, nhưng Chu Di lại nhân cơ hội nhào tới, ngón tay khoét thẳng về phía đôi mắt hắn.
Bùi Lăng không thể làm gì, chỉ có thể nhắm mắt cúi đầu, hung hăng đấm một cái vào dưới cằm Chu Di, khiến đối phương buông mình ra, vào lúc này khí nhận đã bay tới!
Khí nhận màu đen nhìn như mỏng manh lại vô cùng sắc bén, nhẹ nhàng cắt qua cánh tay của Bùi Lăng, một dòng máu bắn văng ra.
Không cho Bùi Lăng cơ hội kịp thở ra, Chu Di lại nhào tới…
"Tiểu tử này không thích hợp!" Vào lúc này, ánh mắt Lý Tư Quảng đột nhiên lóe lên, quát khẽ, "U Hồn đã xuyên qua cơ thể hắn ba lần! Nếu là người thường, lúc này đã sớm tay chân cứng ngắc không thể hành động, các ngươi nhìn hắn đi!"
Ba người cùng nhìn về phía Bùi Lăng, thấy dù hắn khá chật vật, nhưng tay chân lưu loát, không hề có vẻ đã chịu ảnh hưởng.
Khuôn mặt Miêu Thành An giật giật, nghĩ tới điều gì, đưa tay lên lướt qua ánh mắt, trong mắt hắn ta lập tức hiện ra một vòng sáng trắng bệch, nhìn chăm chú Bùi Lăng một lát, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: "Để U Hồn trở về! Đừng lại gần hắn nữa!"
Trong tầm mắt của hắn ta vào lúc này, chỉ thấy quanh người Bùi Lăng như mặc một bộ lụa mỏng màu xám tro nhạt, mỗi lần U Hồn xuyên qua hắn, bộ “lụa mỏng” kia nhẹ nhàng lắc lư, sẽ hút đi một ít hắc vụ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook