Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống
-
Quyển 3 - Chương 21: Kiếp thứ ba – Phiên ngoại 01 – 10
01. Khi Sở Duệ Uyên lần nữa trùng sinh, đã không còn lấy gì làm kinh ngạc. Chỉ là cách xa chừng đó thời gian, sắp gặp lại Liễu Quân An, hắn bỗng nhiên lại có chút cảm giác cận hương tình khiếp (*)
(*) Lấy ý từ bài thơ Độ Hán giang của Lý Tần đời Đường: “Cận hương tình cánh khiếp – Bất cảm vấn lai nhân” (Gần quê lòng càng sợ hãi – Không dám hỏi người qua đường). Mô tả cảm giác bối rối, hoang mang khi gặp lại thứ/người đã xa cách lâu ngày.
02. Liễu Quân An lúc này mới chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi. Kiếp trước là một quân vương thọ chung chính tẩm vào hoa giáp chi niên, nhìn thấy người yêu suốt hai kiếp của mình trong bộ dạng thời thơ ấu, đã nảy sinh một loại tình cảm ôn nhu ngọt ngào, lại thêm vào chút cảm giác sủng nịch của trưởng bối khi nhìn con cháu.
03. Kiếp trước nữa, khi chết đi hắn vẫn còn trẻ, gặp lại Liễu Quân An không thấy cảm khái quá nhiều. Mà lần này, gặp lại Mính Chi, chỉ cảm thấy thiếu niên nho nhỏ kia nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt vui lòng, là tình nhân của mình, con trai của mình, là máu trong máu, thịt trong thịt của mình.
04. Sở Duệ Uyên chỉ mong Liễu Quân An kiếp này bình an thuận lợi trải qua một đời, muốn cho giang sơn vững bền, xã tắc ổn định. Vị đế quân đã trải qua kiếp trước đầy ân ân oán oán, vì thế mà quyết định bỏ qua cơ hội cứu mẫu hậu kiếp này… Trong lòng hắn có hổ thẹn, nhưng không hối hận.
05. Sở Duệ Uyên vốn đã suy nghĩ rõ ràng, nếu Mính Chi của hắn không nhớ ra những chuyện phức tạp kiếp trước, vậy kiếp này để y tự do đi. Khi thiếu niên cùng nhau lớn lên, khi trưởng thành nửa vua tôi, nửa bạn thân. Chờ đến lúc hắn kế thừa đế vị, nếu Liễu Quân An không có ý, đời này kiếp này hắn sẽ chôn sâu tình cảm trong lòng không nói ra lời. Cả hai mỗi người tự mình cưới vợ sinh con, lúc trăm tuổi con cháu đầy nhà, cũng không hẳn không phải là con đường tốt để đi hết cuộc đời.
06. Nhưng Liễu Quân An hóa ra vẫn nhớ, chỉ là đang lừa hắn. Nhóc lừa đảo này lại tiếp tục diễn kịch qua mặt hắn, chắc là lo hắn tính nợ kiếp trước với y. Sở Duệ Uyên bị che mắt suốt nửa năm trời mới nhận ra, trong lòng lại không buồn không giận, chỉ cảm thấy vui mừng, vui mừng vì lại có thêm cơ hội cho một đời này.
07. Kiếp này, hắn nhất định phải gom hết những biến số kiếp trước nắm gọn trong lòng bàn tay. Hắn phải cùng Mính Chi của mình trải qua một cuộc tình đúng nghĩa từ đầu đến cuối, phải bên nhau sớm sớm chiều chiều, đến lúc bạc đầu cũng không chia xa.
08. Sở Duệ Uyên tận dụng hết mức thế lực mình thu thập được trong nửa năm nay, dùng tốc độ nhanh nhất để bố trí một màn kịch. Một màn kịch mà đáng lẽ diễn biến sẽ là cả hai cùng nhau bị bắt, cùng nhau chạy trốn, cùng nhau phát triển tình cảm. Tiếc thay, người tính không bằng trời tính, giữa đường mọc ra một tay Quan Minh Nguyệt. Gã mà không phải bạn thân của Liễu Quân An, còn có một sư huynh y thuật cao minh, vị hoàng đế tương lai có thể đã điều động gã đến nơi thâm sơn cùng cốc, cả đời không được hồi kinh.
09. May sao, kết quả vẫn tốt đẹp. Khi Sở Duệ Uyên cùng Liễu Quân An nhìn nhau cười, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác như vừa vén mây nhìn thấy mặt trời. Rất vui, rất ngọt ngào. Vui và ngọt ngào đến nỗi khiến hắn hận không thể lập tức đem người nuốt vào trong bụng, ngày ngày dính liền với nhau.
10. Đáng tiếc, thân thể của hắn hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, chưa đủ năng lực làm gì.
(*) Lấy ý từ bài thơ Độ Hán giang của Lý Tần đời Đường: “Cận hương tình cánh khiếp – Bất cảm vấn lai nhân” (Gần quê lòng càng sợ hãi – Không dám hỏi người qua đường). Mô tả cảm giác bối rối, hoang mang khi gặp lại thứ/người đã xa cách lâu ngày.
02. Liễu Quân An lúc này mới chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi. Kiếp trước là một quân vương thọ chung chính tẩm vào hoa giáp chi niên, nhìn thấy người yêu suốt hai kiếp của mình trong bộ dạng thời thơ ấu, đã nảy sinh một loại tình cảm ôn nhu ngọt ngào, lại thêm vào chút cảm giác sủng nịch của trưởng bối khi nhìn con cháu.
03. Kiếp trước nữa, khi chết đi hắn vẫn còn trẻ, gặp lại Liễu Quân An không thấy cảm khái quá nhiều. Mà lần này, gặp lại Mính Chi, chỉ cảm thấy thiếu niên nho nhỏ kia nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt vui lòng, là tình nhân của mình, con trai của mình, là máu trong máu, thịt trong thịt của mình.
04. Sở Duệ Uyên chỉ mong Liễu Quân An kiếp này bình an thuận lợi trải qua một đời, muốn cho giang sơn vững bền, xã tắc ổn định. Vị đế quân đã trải qua kiếp trước đầy ân ân oán oán, vì thế mà quyết định bỏ qua cơ hội cứu mẫu hậu kiếp này… Trong lòng hắn có hổ thẹn, nhưng không hối hận.
05. Sở Duệ Uyên vốn đã suy nghĩ rõ ràng, nếu Mính Chi của hắn không nhớ ra những chuyện phức tạp kiếp trước, vậy kiếp này để y tự do đi. Khi thiếu niên cùng nhau lớn lên, khi trưởng thành nửa vua tôi, nửa bạn thân. Chờ đến lúc hắn kế thừa đế vị, nếu Liễu Quân An không có ý, đời này kiếp này hắn sẽ chôn sâu tình cảm trong lòng không nói ra lời. Cả hai mỗi người tự mình cưới vợ sinh con, lúc trăm tuổi con cháu đầy nhà, cũng không hẳn không phải là con đường tốt để đi hết cuộc đời.
06. Nhưng Liễu Quân An hóa ra vẫn nhớ, chỉ là đang lừa hắn. Nhóc lừa đảo này lại tiếp tục diễn kịch qua mặt hắn, chắc là lo hắn tính nợ kiếp trước với y. Sở Duệ Uyên bị che mắt suốt nửa năm trời mới nhận ra, trong lòng lại không buồn không giận, chỉ cảm thấy vui mừng, vui mừng vì lại có thêm cơ hội cho một đời này.
07. Kiếp này, hắn nhất định phải gom hết những biến số kiếp trước nắm gọn trong lòng bàn tay. Hắn phải cùng Mính Chi của mình trải qua một cuộc tình đúng nghĩa từ đầu đến cuối, phải bên nhau sớm sớm chiều chiều, đến lúc bạc đầu cũng không chia xa.
08. Sở Duệ Uyên tận dụng hết mức thế lực mình thu thập được trong nửa năm nay, dùng tốc độ nhanh nhất để bố trí một màn kịch. Một màn kịch mà đáng lẽ diễn biến sẽ là cả hai cùng nhau bị bắt, cùng nhau chạy trốn, cùng nhau phát triển tình cảm. Tiếc thay, người tính không bằng trời tính, giữa đường mọc ra một tay Quan Minh Nguyệt. Gã mà không phải bạn thân của Liễu Quân An, còn có một sư huynh y thuật cao minh, vị hoàng đế tương lai có thể đã điều động gã đến nơi thâm sơn cùng cốc, cả đời không được hồi kinh.
09. May sao, kết quả vẫn tốt đẹp. Khi Sở Duệ Uyên cùng Liễu Quân An nhìn nhau cười, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác như vừa vén mây nhìn thấy mặt trời. Rất vui, rất ngọt ngào. Vui và ngọt ngào đến nỗi khiến hắn hận không thể lập tức đem người nuốt vào trong bụng, ngày ngày dính liền với nhau.
10. Đáng tiếc, thân thể của hắn hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, chưa đủ năng lực làm gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook