Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống
-
Quyển 3 - Chương 16: Kiếp thứ ba 151 – 160
151. Vốn dĩ tôi tính dựa trên nguyên lí sức khỏe sinh sản, chờ thêm 2 năm nữa, ít nhất đợi Đức phi đủ tuổi kết hôn theo pháp luật hiện đại rồi mới sinh con. Nhưng CEO bản triều và người đàn bà quyền lực nhất bản triều trên lí thuyết (không có thái hậu, hoàng hậu lại là đàn ông), hai kẻ quen nhìn người cổ đại 14, 15 tuổi sinh con đẻ cái, lại không thích thế, chỉ muốn sớm sinh sớm giải thoát. Rõ là chả phải cái dạng cha mẹ gương mẫu tốt đẹp gì.
152. Cho nên trong suốt 2 tháng kể từ sau khi Đức phi nhập cung, mỗi lần Sở Duệ Uyên và tôi hành phòng đều có thái giám đứng chết dí ở cửa đợi, chờ cho CEO bản triều đem long tinh bắn vào trong bình thì khẩn cấp mang sang cung của Đức phi. Chuyện này chỉ diễn ra trong vòng 2 tháng, là vì đến đầu tháng thứ ba, Đức phi nương nương được chẩn ra hỉ mạch, hơn nữa còn trên một tháng rồi.
153. Lúc tin mừng được truyền tới, khỏi nói Sở Duệ Uyên vui mừng đến cỡ nào. Đương nhiên, hắn vui mừng không phải vì Đức phi có mang, mà vì nhờ Đức phi có mang, từ nay khi hai chúng tôi cộng phó Vu Sơn (*) hắn không cần phải rút ra bắn vào cái bình nữa rồi.
(*) Cùng nhau tới Vu Sơn. Vu Sơn là ngọn núi ở Trùng Khánh, Trung Quốc, tương truyền Sở Tương Vương đến đây đã gặp và ân ái với nữ thần núi. Khi chia tay, nữ thần nói: “Thiếp ở đây sáng làm mây, chiều làm mưa ngóng người.” Từ đó “Vu Sơn” hay “mây mưa” được dùng để ám chỉ chuyện xxoo.
154. Đàn ông, bất kể là cổ hay kim, cong hay thẳng, đều có chấp niệm với việc không mang bao bắn vào trong.
155. CEO bản triều nghẹn hai tháng cuối cùng cũng được giải phóng, là đối tượng bị không mang bao bắn vào trong, tôi thảm không thể tả. Hắn bắn trong người tôi không biết bao nhiêu lần, khiến bụng tôi căng cả lên chưa nói, đến lúc làm xong, hắn còn cắm nguyên trong đó suốt một đêm, ngăn bạch trọc không cho tràn ra ngoài. Còn lấy cớ tốt đẹp rằng: “Trẫm cho Khanh Khanh nhiều long tinh như vậy, Khanh Khanh không thể lãng phí, nhất định phải sinh cho trẫm một thằng cu bụ bẫm.”
156. Tôi sinh cho hắn được cái trym! Khi Nữ Oa/ Thượng đế tạo ra loài người, không thiết lập cho đàn ông chức năng này!
157. Là một người đàn ông, tôi chỉ có thể nhân lúc hắn phải dậy lên triều, chỗ kia không bị chặn nữa thì phun hết đám trọc dịch ra ngoài. Kết quả là, Sở Duệ Uyên một bên nhìn không rời mắt, một bên đau lòng thương tiếc mà bảo: “Con của Khanh Khanh sảy mất rồi.”
Dm biến thái =]]]]]]
158. Đến tối, hắn lại chơi trò này. Tối hôm sau, lại chơi tiếp. Xem ra là hắn nghiện luôn rồi! Vì thế vào tối ngày thứ tư, không đợi hắn chơi trò mang thai sảy thai, tôi đã tranh trước một bước, vô cùng thắm thiết kêu: “Phụ hoàng!”
159. Sau đó, tôi liền bị “phụ hoàng” hưng phấn phát rồ mà làm thịt cả đêm. Tôi còn bị bắt kêu hết một lượt cái gì mà “Phụ hoàng, con muốn nữa”, “Phụ hoàng to quá, sâu quá”, “Phụ hoàng tha cho con đi”…
160. Sáng hôm sau, CEO bản triều ôm tôi bảo: “Khanh Khanh sinh hoàng tử cho phụ hoàng, phụ hoàng liền phong Khanh Khanh làm thái tử.”
Vai vế loạn hết rồi.
152. Cho nên trong suốt 2 tháng kể từ sau khi Đức phi nhập cung, mỗi lần Sở Duệ Uyên và tôi hành phòng đều có thái giám đứng chết dí ở cửa đợi, chờ cho CEO bản triều đem long tinh bắn vào trong bình thì khẩn cấp mang sang cung của Đức phi. Chuyện này chỉ diễn ra trong vòng 2 tháng, là vì đến đầu tháng thứ ba, Đức phi nương nương được chẩn ra hỉ mạch, hơn nữa còn trên một tháng rồi.
153. Lúc tin mừng được truyền tới, khỏi nói Sở Duệ Uyên vui mừng đến cỡ nào. Đương nhiên, hắn vui mừng không phải vì Đức phi có mang, mà vì nhờ Đức phi có mang, từ nay khi hai chúng tôi cộng phó Vu Sơn (*) hắn không cần phải rút ra bắn vào cái bình nữa rồi.
(*) Cùng nhau tới Vu Sơn. Vu Sơn là ngọn núi ở Trùng Khánh, Trung Quốc, tương truyền Sở Tương Vương đến đây đã gặp và ân ái với nữ thần núi. Khi chia tay, nữ thần nói: “Thiếp ở đây sáng làm mây, chiều làm mưa ngóng người.” Từ đó “Vu Sơn” hay “mây mưa” được dùng để ám chỉ chuyện xxoo.
154. Đàn ông, bất kể là cổ hay kim, cong hay thẳng, đều có chấp niệm với việc không mang bao bắn vào trong.
155. CEO bản triều nghẹn hai tháng cuối cùng cũng được giải phóng, là đối tượng bị không mang bao bắn vào trong, tôi thảm không thể tả. Hắn bắn trong người tôi không biết bao nhiêu lần, khiến bụng tôi căng cả lên chưa nói, đến lúc làm xong, hắn còn cắm nguyên trong đó suốt một đêm, ngăn bạch trọc không cho tràn ra ngoài. Còn lấy cớ tốt đẹp rằng: “Trẫm cho Khanh Khanh nhiều long tinh như vậy, Khanh Khanh không thể lãng phí, nhất định phải sinh cho trẫm một thằng cu bụ bẫm.”
156. Tôi sinh cho hắn được cái trym! Khi Nữ Oa/ Thượng đế tạo ra loài người, không thiết lập cho đàn ông chức năng này!
157. Là một người đàn ông, tôi chỉ có thể nhân lúc hắn phải dậy lên triều, chỗ kia không bị chặn nữa thì phun hết đám trọc dịch ra ngoài. Kết quả là, Sở Duệ Uyên một bên nhìn không rời mắt, một bên đau lòng thương tiếc mà bảo: “Con của Khanh Khanh sảy mất rồi.”
Dm biến thái =]]]]]]
158. Đến tối, hắn lại chơi trò này. Tối hôm sau, lại chơi tiếp. Xem ra là hắn nghiện luôn rồi! Vì thế vào tối ngày thứ tư, không đợi hắn chơi trò mang thai sảy thai, tôi đã tranh trước một bước, vô cùng thắm thiết kêu: “Phụ hoàng!”
159. Sau đó, tôi liền bị “phụ hoàng” hưng phấn phát rồ mà làm thịt cả đêm. Tôi còn bị bắt kêu hết một lượt cái gì mà “Phụ hoàng, con muốn nữa”, “Phụ hoàng to quá, sâu quá”, “Phụ hoàng tha cho con đi”…
160. Sáng hôm sau, CEO bản triều ôm tôi bảo: “Khanh Khanh sinh hoàng tử cho phụ hoàng, phụ hoàng liền phong Khanh Khanh làm thái tử.”
Vai vế loạn hết rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook