Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống
-
Quyển 1 - Chương 25: Kiếp đầu tiên 241-250
241. Chớp mắt, hai năm lại trôi qua. Hai đứa cháu sinh đôi của tôi đã được 10 tuổi, mà đứa con trai nói không chừng là độc nhất kiêm thái tử kiêm CEO kế nhiệm của Sở Duệ Uyên cũng đã 3 tuổi rồi. Mẹ của hoàng tử nhỏ thế nào không bàn đến, riêng nó khỏe khoắn lanh lợi, hai mắt long lanh sống động, vô cùng đáng yêu. Tôi thỉnh thoảng ngủ lại trong cung, nên rất thân thiết với đứa trẻ được Sở Duệ Uyên nuôi bên mình này, nói liều thì giống như có một đứa con nuôi. Sở Duệ Uyên đến Trà Kinh Lâu tìm tôi hẹn chịch, thỉnh thoảng cũng mang nó theo, buổi tối để nó trong viện của tôi trêu gà đuổi chó không ra dáng hoàng tử chút nào; đêm xuống nó ngoan ngoãn để thái giám thiếp thân dỗ ngủ ở sương phòng, trong khi phụ hoàng nó ở chính phòng đè trên người tôi vận động chán chê rồi mới chịu ngủ.
242. Mà đồng hương Phương Tuyết Oánh, tiểu thiếp trên danh nghĩa và quản sự thực tế nhà tôi, hai năm này đã tiếp nhận hơn nửa sự vụ trong phủ thừa tướng từ tay mẹ tôi, lo liệu đến nơi đến chốn, vô cùng thuận buồm xuôi gió. Một cô nương kiếp trước là đại hán dây chuyền vàng, kiếp này bị ông trời thu mất công cụ gây án, thỉnh thoảng lại mở hội trong phủ thừa tướng cho các khuê tú và phu nhân quan lại ở kinh thành, nào là hội bàn trà, hội phẩm thơ, hội đàn hát, hội xem mặt… Y dựa vào tính cách hào sảng và thế lực của phủ thừa tướng, nghiễm nhiên trở thành đầu mối giao dịch gái đẹp trong kinh (theo nghĩa trung tính), ngồi ôm ba ngàn mĩ nữ đủ mọi lứa tuổi, hô một tiếng có đàn đàn lũ lũ hưởng ứng, vô cùng náo nhiệt. Đến cả bạn gei Quan Minh Nguyệt quen nhiều hiểu rộng và thằng bạn gossip talent của tôi đều không khỏi cảm khái thiếp thất nhà tôi thực là một nhân vật đáng gờm.
243. Hạn chế duy nhất của nhân vật này chính là xuyên nhầm vào thân xác đàn bà, khiến y có tài cán hơn nữa cũng chỉ có thể quẩn quanh ở nhà dưới, ngay cả cơ hội ra ngoài đến Trà Kinh Lâu cũng vô cùng ít ỏi. Nhưng đại khái do mệnh trung chú định, mấy lần ít ỏi đó lại đều đụng phải CEO bản triều đến tìm tôi hẹn chịch. Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, tôi giới thiệu là thiếp thất Phương thị và bạn tốt Hoàng công tử. Hoàng công tử ngoài chuyện xuyên không ra thì lí lịch thiếp thất nhà tôi nắm rõ như lòng bàn tay; mà Phương thị sau khi dò hỏi Cấm vệ quân cải trang thành gia đinh, cũng như gặp thái giám “người làm” bế tiểu hoàng tử, thì đại khái đã đoán ra thân phận bạn giường CEO bản triều của tôi. Nhưng y cũng chưa từng dị nghị gì, cũng chưa từng hỏi han tôi, chỉ coi Sở Duệ Uyên như đám bạn ăn chơi nhậu nhẹt thông thường của tôi, đối xử với hắn vô cùng vi diệu.
244. Chính là cái kiểu vi diệu khi các mợ khinh bỉ lũ bạn hồ bằng cẩu hữu của chồng, nhưng lại phải giữ cho thằng chồng chút sĩ diện, cho nên lời nói ra đều là ngấm ngầm châm chọc, kim gói trong bông.
245. Sở Duệ Uyên không ưa Phương Tuyết Oánh, là xác định từ cái hôm tôi cưới vợ bất thành rồi. Phương Tuyết Oánh không ưa Sở Duệ Uyên, tôi đoán có lẽ bởi y mang một tâm hồn trai thẳng khinh bỉ thằng tra gei đã lừa cưới lại còn chết (giết) vợ.
246. Đúng vậy, khoảng 1 năm trước, tiên hoàng hậu mất. Thái y nói là do bệnh cấp tính. Bất kể mày tin hay không, CEO bản triều đã nói tin, mày phải làm như tin thật.
247. Tiên hoàng hậu chết không được bao lâu, cha tôi cùng với Công bộ, Lại bộ thượng thư cùng nhau dâng tấu tố 18 đại tội của phủ An Quốc Công. Thế là, người phải khám nhà thì khám nhà, người phải lưu đày thì lưu đày, người phải xử trảm thì xử trảm. Trong triều nhao nhác mất vài hôm. Ngay cả vài đại thần không có mắt tấu thỉnh Sở Duệ Uyên lập tân hậu, thoáng chốc cũng im như thóc.
248. Gia đình Thục phi vốn “thân mật quá mức” với hoàng hậu thế nhưng lại không bị ảnh hưởng, rốt cuộc vẫn là họ ngoại của hoàng đế, lúc chọn phe chắc cũng không nhầm. Chỉ có Thục phi, cô em họ của Sở Duệ Uyên, nghe nói thổ huyết, thực sự bệnh cấp tính suýt nữa thì mất mạng. Sau khi khỏi bệnh, nàng ta thay đổi tính cách nóng nảy ồn ào trước đây, trở nên trầm lặng, bắt đầu ăn chay niệm Phật, cả ngày thắp hương tụng kinh, biến cung của mình thành am ni cô thực sự.
249. Đôi hoàng hậu đế phi bách hợp đó đến gặp nhau lần cuối cũng không kịp đã phải âm dương cách biệt, trong lòng tôi cũng có chút cảm thương. Nhưng nếu tiên hoàng hậu không vì quyền thế mà phạm lỗi tày trời, hai người họ cũng đâu phải đi đến kết cục này.
250. Từ cổ hoàng gia vốn đã là thế tộc thiếu nhân luân nhất, hoàng quyền vốn là thứ thuốc độc ngọt ngào quyến rũ người ta nhất. Tiên hoàng hậu đã bị hãm bởi thứ thuốc độc này. Nhưng không đủ để làm chùn bước một kẻ khác cũng muốn chết chìm trong đó.
242. Mà đồng hương Phương Tuyết Oánh, tiểu thiếp trên danh nghĩa và quản sự thực tế nhà tôi, hai năm này đã tiếp nhận hơn nửa sự vụ trong phủ thừa tướng từ tay mẹ tôi, lo liệu đến nơi đến chốn, vô cùng thuận buồm xuôi gió. Một cô nương kiếp trước là đại hán dây chuyền vàng, kiếp này bị ông trời thu mất công cụ gây án, thỉnh thoảng lại mở hội trong phủ thừa tướng cho các khuê tú và phu nhân quan lại ở kinh thành, nào là hội bàn trà, hội phẩm thơ, hội đàn hát, hội xem mặt… Y dựa vào tính cách hào sảng và thế lực của phủ thừa tướng, nghiễm nhiên trở thành đầu mối giao dịch gái đẹp trong kinh (theo nghĩa trung tính), ngồi ôm ba ngàn mĩ nữ đủ mọi lứa tuổi, hô một tiếng có đàn đàn lũ lũ hưởng ứng, vô cùng náo nhiệt. Đến cả bạn gei Quan Minh Nguyệt quen nhiều hiểu rộng và thằng bạn gossip talent của tôi đều không khỏi cảm khái thiếp thất nhà tôi thực là một nhân vật đáng gờm.
243. Hạn chế duy nhất của nhân vật này chính là xuyên nhầm vào thân xác đàn bà, khiến y có tài cán hơn nữa cũng chỉ có thể quẩn quanh ở nhà dưới, ngay cả cơ hội ra ngoài đến Trà Kinh Lâu cũng vô cùng ít ỏi. Nhưng đại khái do mệnh trung chú định, mấy lần ít ỏi đó lại đều đụng phải CEO bản triều đến tìm tôi hẹn chịch. Lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, tôi giới thiệu là thiếp thất Phương thị và bạn tốt Hoàng công tử. Hoàng công tử ngoài chuyện xuyên không ra thì lí lịch thiếp thất nhà tôi nắm rõ như lòng bàn tay; mà Phương thị sau khi dò hỏi Cấm vệ quân cải trang thành gia đinh, cũng như gặp thái giám “người làm” bế tiểu hoàng tử, thì đại khái đã đoán ra thân phận bạn giường CEO bản triều của tôi. Nhưng y cũng chưa từng dị nghị gì, cũng chưa từng hỏi han tôi, chỉ coi Sở Duệ Uyên như đám bạn ăn chơi nhậu nhẹt thông thường của tôi, đối xử với hắn vô cùng vi diệu.
244. Chính là cái kiểu vi diệu khi các mợ khinh bỉ lũ bạn hồ bằng cẩu hữu của chồng, nhưng lại phải giữ cho thằng chồng chút sĩ diện, cho nên lời nói ra đều là ngấm ngầm châm chọc, kim gói trong bông.
245. Sở Duệ Uyên không ưa Phương Tuyết Oánh, là xác định từ cái hôm tôi cưới vợ bất thành rồi. Phương Tuyết Oánh không ưa Sở Duệ Uyên, tôi đoán có lẽ bởi y mang một tâm hồn trai thẳng khinh bỉ thằng tra gei đã lừa cưới lại còn chết (giết) vợ.
246. Đúng vậy, khoảng 1 năm trước, tiên hoàng hậu mất. Thái y nói là do bệnh cấp tính. Bất kể mày tin hay không, CEO bản triều đã nói tin, mày phải làm như tin thật.
247. Tiên hoàng hậu chết không được bao lâu, cha tôi cùng với Công bộ, Lại bộ thượng thư cùng nhau dâng tấu tố 18 đại tội của phủ An Quốc Công. Thế là, người phải khám nhà thì khám nhà, người phải lưu đày thì lưu đày, người phải xử trảm thì xử trảm. Trong triều nhao nhác mất vài hôm. Ngay cả vài đại thần không có mắt tấu thỉnh Sở Duệ Uyên lập tân hậu, thoáng chốc cũng im như thóc.
248. Gia đình Thục phi vốn “thân mật quá mức” với hoàng hậu thế nhưng lại không bị ảnh hưởng, rốt cuộc vẫn là họ ngoại của hoàng đế, lúc chọn phe chắc cũng không nhầm. Chỉ có Thục phi, cô em họ của Sở Duệ Uyên, nghe nói thổ huyết, thực sự bệnh cấp tính suýt nữa thì mất mạng. Sau khi khỏi bệnh, nàng ta thay đổi tính cách nóng nảy ồn ào trước đây, trở nên trầm lặng, bắt đầu ăn chay niệm Phật, cả ngày thắp hương tụng kinh, biến cung của mình thành am ni cô thực sự.
249. Đôi hoàng hậu đế phi bách hợp đó đến gặp nhau lần cuối cũng không kịp đã phải âm dương cách biệt, trong lòng tôi cũng có chút cảm thương. Nhưng nếu tiên hoàng hậu không vì quyền thế mà phạm lỗi tày trời, hai người họ cũng đâu phải đi đến kết cục này.
250. Từ cổ hoàng gia vốn đã là thế tộc thiếu nhân luân nhất, hoàng quyền vốn là thứ thuốc độc ngọt ngào quyến rũ người ta nhất. Tiên hoàng hậu đã bị hãm bởi thứ thuốc độc này. Nhưng không đủ để làm chùn bước một kẻ khác cũng muốn chết chìm trong đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook