Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống
-
Quyển 1 - Chương 1: Kiếp thứ nhất 1-10
01. Trước khi người anh em của tôi phải lòng anh trai tôi, tôi đã nghĩ mình thuộc team xuyên việt hạnh phúc nhất trần đời.
02. Nói đúng ra, gọi là người anh em có hơi tự dát vàng lên mặt mình. Trên thực tế, hắn là thái tử đương triều, tôi là con thứ của thừa tướng kiêm bạn độc (*) của thái tử.
(*) Vị trí cao hơn thư đồng, học cùng với vương tử. Ở Việt Nam, đến triều Nguyễn vẫn sử dụng khái niệm này, nên translator để nguyên bản Hán – Việt.
03. Vào thời điểm tôi xuyên việt đến vương triều không có trong lịch sử này, nguyên thân đáng thương bị trượt chân chết đuối khi mới có 7 tuổi. Mà khi đó, anh trai cùng mẹ với nó đã 12, con đích trưởng, lại còn là loại tài cao 8 đấu (**). Cha mẹ nó, à không, là cha mẹ tôi trai tài gái sắc gắn bó keo sơn, từ lúc cha đỗ trạng nguyên cưới con gái duy nhất của ân sư về đều chỉ biết có một vợ trên đời, trong nhà đừng nói đến thê thiếp, ngay cả một nha hoàn xinh đẹp cũng bói chả ra. Gia đình đại phú đại quý, cha mẹ tình sâu nghĩa nặng, trên mình còn có một người anh huynh hữu đệ cung, thật là điều kiện thuận lợi để sống một cuộc đời ăn chơi hưởng thụ.
(**) Tài cao bát đấu, chỉ bậc kì tài trong thiên hạ. Xuất phát từ câu xưng tụng của thi nhân Tạ Linh Vận thời Nam Triều với thi nhân Tào Thực thời Tam Quốc: “Thiên hạ có một thạch tài, Tào Tử Kiến độc chiếm 8 đấu, ta được 1 đấu, còn 1 đấu thiên hạ chia nhau.” Thạch, đấu là các đơn vị đo thể tích thời cổ, 1 thạch bằng 10 đấu.
04. Mà sự thật, tôi có không muốn ăn chơi cũng không được. Cái vị đang ngồi trên ngai vàng kia vốn dĩ là một tay đa nghi, con trai ông ta, người anh em của tôi nếu không phải là con trai duy nhất, thì có khi cái ghế thái tử ông ta còn om đến ngày về chầu tiên tổ. Cha tôi đã làm đến chức tể tướng, lại còn rất được lòng người, anh tôi từ nhỏ thần đồng, đề tên bảng vàng trước 15 tuổi là chuyện dễ như ăn cháo; tôi mà lại thể hiện một chút thực lực của người xuyên không, thì không gọi là một nhà ba anh kiệt, mà phải gọi là trêu tức hoàng đế.
05. Nói cho đúng lương tâm, là một thằng thợ code, tôi cũng chả có cái thực lực quái gì của người xuyên không để mà phát huy. Trừ khi tôi ngậm đắng nuốt cay mà học kinh sử tử tập, rồi thể hiện đầu óc của thanh niên 20 tuổi trong thân xác thằng bé lên 7. Khổ nỗi, tôi lười.
06. Cho nên thiên thời địa lợi nhân hòa, nhị thiếu gia ăn chơi nhà thừa tướng cứ thế oanh liệt ra đời.
07. Nói đến ăn chơi, kì thật cũng có chút oan. Tôi cảm thấy so với mấy tay được coi là người tình trong mộng của các xuân khuê thiếu nữ ở kinh thành, chỉ khác mỗi một chỗ là bọn họ đi học, còn tôi thì không. Tôi mà dám đi lầu xanh, chơi cờ bạc hoặc cưỡng ép dân nữ, cha tôi có lấy dây lưng quất tôi sống dở chết dở, mẹ tôi cũng chả thèm bôi cho tí thuốc. Nhưng bởi vì tôi có người cha 20 tuổi trúng trạng nguyên, còn có một người anh 15 tuổi đỗ thám hoa, nên cái thằng tôi không học không hành chạy nhảy khắp nơi, bị coi là công tử ăn chơi tuy rằng oan, thì cũng chả đến mức oan không chịu nổi.
08. Anh tôi đỗ thám hoa, hoàng đế khen hết lời thiếu niên có chí, khen cha tôi mấy câu biết cách dạy con, sau đó, phong luôn tôi làm thái tử bạn độc cho thằng con trai duy nhất. Cha tôi sợ toát mồ hôi, vì con mình bất học vô thuật. Anh tôi sợ toát mồ hôi, vì em mình bất học vô thuật. Tôi cũng sợ toát mồ hôi, bởi vì tôi đoán cái vị ngồi trên ngai vàng kia đang lo lúc về già không áp chế được thái tử đương hồi sung sức, nên tìm thằng bất học vô thuật là tôi đến nhúng chàm con trai ổng, để con ổng không thành ra quá giỏi giang.
09. Trong chiếu thư chính thức, hoàng đế lệnh cho các thái phó của thái tử đối đãi tốt với tôi, không phạm lỗi lớn thì không được trách phạt; tôi biết ngay mình đoán đúng rồi. Nhưng lúc đó tôi cũng đek còn sợ nữa, bởi vì thằng ku thái tử kém tôi 1 tuổi kia, thật cmn đẹp không chịu nổi. Nhóc con mới 9 tuổi, trông mặt thì biết sẽ thành một soái ca làm rung động hàng ngàn hàng vạn trái tim thiếu nữ.
10. Hoặc là một số thiếu nam. Như tôi chẳng hạn.
02. Nói đúng ra, gọi là người anh em có hơi tự dát vàng lên mặt mình. Trên thực tế, hắn là thái tử đương triều, tôi là con thứ của thừa tướng kiêm bạn độc (*) của thái tử.
(*) Vị trí cao hơn thư đồng, học cùng với vương tử. Ở Việt Nam, đến triều Nguyễn vẫn sử dụng khái niệm này, nên translator để nguyên bản Hán – Việt.
03. Vào thời điểm tôi xuyên việt đến vương triều không có trong lịch sử này, nguyên thân đáng thương bị trượt chân chết đuối khi mới có 7 tuổi. Mà khi đó, anh trai cùng mẹ với nó đã 12, con đích trưởng, lại còn là loại tài cao 8 đấu (**). Cha mẹ nó, à không, là cha mẹ tôi trai tài gái sắc gắn bó keo sơn, từ lúc cha đỗ trạng nguyên cưới con gái duy nhất của ân sư về đều chỉ biết có một vợ trên đời, trong nhà đừng nói đến thê thiếp, ngay cả một nha hoàn xinh đẹp cũng bói chả ra. Gia đình đại phú đại quý, cha mẹ tình sâu nghĩa nặng, trên mình còn có một người anh huynh hữu đệ cung, thật là điều kiện thuận lợi để sống một cuộc đời ăn chơi hưởng thụ.
(**) Tài cao bát đấu, chỉ bậc kì tài trong thiên hạ. Xuất phát từ câu xưng tụng của thi nhân Tạ Linh Vận thời Nam Triều với thi nhân Tào Thực thời Tam Quốc: “Thiên hạ có một thạch tài, Tào Tử Kiến độc chiếm 8 đấu, ta được 1 đấu, còn 1 đấu thiên hạ chia nhau.” Thạch, đấu là các đơn vị đo thể tích thời cổ, 1 thạch bằng 10 đấu.
04. Mà sự thật, tôi có không muốn ăn chơi cũng không được. Cái vị đang ngồi trên ngai vàng kia vốn dĩ là một tay đa nghi, con trai ông ta, người anh em của tôi nếu không phải là con trai duy nhất, thì có khi cái ghế thái tử ông ta còn om đến ngày về chầu tiên tổ. Cha tôi đã làm đến chức tể tướng, lại còn rất được lòng người, anh tôi từ nhỏ thần đồng, đề tên bảng vàng trước 15 tuổi là chuyện dễ như ăn cháo; tôi mà lại thể hiện một chút thực lực của người xuyên không, thì không gọi là một nhà ba anh kiệt, mà phải gọi là trêu tức hoàng đế.
05. Nói cho đúng lương tâm, là một thằng thợ code, tôi cũng chả có cái thực lực quái gì của người xuyên không để mà phát huy. Trừ khi tôi ngậm đắng nuốt cay mà học kinh sử tử tập, rồi thể hiện đầu óc của thanh niên 20 tuổi trong thân xác thằng bé lên 7. Khổ nỗi, tôi lười.
06. Cho nên thiên thời địa lợi nhân hòa, nhị thiếu gia ăn chơi nhà thừa tướng cứ thế oanh liệt ra đời.
07. Nói đến ăn chơi, kì thật cũng có chút oan. Tôi cảm thấy so với mấy tay được coi là người tình trong mộng của các xuân khuê thiếu nữ ở kinh thành, chỉ khác mỗi một chỗ là bọn họ đi học, còn tôi thì không. Tôi mà dám đi lầu xanh, chơi cờ bạc hoặc cưỡng ép dân nữ, cha tôi có lấy dây lưng quất tôi sống dở chết dở, mẹ tôi cũng chả thèm bôi cho tí thuốc. Nhưng bởi vì tôi có người cha 20 tuổi trúng trạng nguyên, còn có một người anh 15 tuổi đỗ thám hoa, nên cái thằng tôi không học không hành chạy nhảy khắp nơi, bị coi là công tử ăn chơi tuy rằng oan, thì cũng chả đến mức oan không chịu nổi.
08. Anh tôi đỗ thám hoa, hoàng đế khen hết lời thiếu niên có chí, khen cha tôi mấy câu biết cách dạy con, sau đó, phong luôn tôi làm thái tử bạn độc cho thằng con trai duy nhất. Cha tôi sợ toát mồ hôi, vì con mình bất học vô thuật. Anh tôi sợ toát mồ hôi, vì em mình bất học vô thuật. Tôi cũng sợ toát mồ hôi, bởi vì tôi đoán cái vị ngồi trên ngai vàng kia đang lo lúc về già không áp chế được thái tử đương hồi sung sức, nên tìm thằng bất học vô thuật là tôi đến nhúng chàm con trai ổng, để con ổng không thành ra quá giỏi giang.
09. Trong chiếu thư chính thức, hoàng đế lệnh cho các thái phó của thái tử đối đãi tốt với tôi, không phạm lỗi lớn thì không được trách phạt; tôi biết ngay mình đoán đúng rồi. Nhưng lúc đó tôi cũng đek còn sợ nữa, bởi vì thằng ku thái tử kém tôi 1 tuổi kia, thật cmn đẹp không chịu nổi. Nhóc con mới 9 tuổi, trông mặt thì biết sẽ thành một soái ca làm rung động hàng ngàn hàng vạn trái tim thiếu nữ.
10. Hoặc là một số thiếu nam. Như tôi chẳng hạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook