Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước
-
Chương 15
Thu dọn xong hành lý của mình, ta quay đầu lại nhìn Nhân ca ca đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ta, trong lòng nảy lên một cảm giác không rõ. Từ đầu đến cuối, Nhân ca ca cũng không ngăn cản ta thụ dọn đồ đạc… mặc dù hắn có ngăn trở thì hôm nay ta vẫn sẽ rời khỏi đây, nhưng ta luôn hy vọng hắn sẽ ngăn cản xin ta đừng đi hoặc sẽ cùng đi với ta… Có điều việc này cũng không xảy ra, Nhân ca ca chỉ yên lặng nhìn ta, ngay cả một câu đừng đi cũng không nói!
“Xong.” Ta cố tỏ ra ung dung thoải mái nhún nhún vai cười với hắn, “Có thể tiễn ta không?”
“…” Tiêu Nhân chỉ nhìn ta còn Lâm Nguyệt thì đứng đằng sau hắn, thường len lén trừng mắt với ta, ngay cả lão gia cũng xuất hiện ở cửa phòng… Mọi người yên lặng đến đáng sợ, ba ngươi mang theo suy nghĩ khác nhau nhưng đều nhìn ta chằm chằm.
“Không được sao?” Ta cố nhịn đau lòng, miệng tươi cười nhìn Nhân ca ca, “Vậy chỉ ta cách bắt xe đi, bây giờ chắc vẫn còn xe nhỉ?”
“Đừng dài dòng nữa, bây giờ ngươi cút ngay cho ta, muốn xuống núi thế nào là việc của ngươi.” Tiêu lão gia không chịu được cảnh ta với Nhân ca ca nói chuyện liền một kích đánh nát giây phút an tĩnh này.
“… Ta tiễn ngươi.” Nhân ca ca đi nhanh đến trước mặt ta, vươn tay cầm lấy hành lý rồi đi xuống lầu.
“Chân của ngươi…” Bị mọi người bỏ quên, bác sĩ Sở đột nhiên mở miệng nói, “không được dính nước, ít đi lại thôi, nên nghỉ ngơi nhiều, hai ngày thay thuốc một lần.”
“Cảm ơn bác sĩ Sở.” Ta quay đầu mỉm cười nói cảm ơn, tâm lý lại biết rõ bắt đầu từ giờ, việc này chỉ có thể tự mình làm, sẽ không có ai nghiêm mặt đôn đốc ta cẩn thận thế này, cẩn thận thế nọ; cũng không ai quan tâm đến vết thương của ta… Tất cả mọi chuyện phát sinh trôi qua, cuối cùng lại quay về điểm xuất phát ‘ta vẫn lẻ loi một mình’! Điểm duy nhất không giống chính là ta đã để rơi trái tim mình trên quãng đường đó rồi.
Nhân ca ca đã sớm đi xuống lầu, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, ta chậm rãi bước xuống.
“Nhân ca ca!” Ta chạy đến bên cạnh hắn, cầm lấy bao hành lý của mình, “Không cần phiền toái, bây giờ cũng không muộn lắm, tự ta đi được…”
“Không được, ta tiễn…” Nhân ca ca còn chưa nói xong liền nghe thấy một trận ồn ào.
“Lâm tiểu thư ngất rồi!”
“… Đi xem nàng một chút đi… hôm nay nàng… khóc…. rất thương tâm…”
“…” Nhân ca ca nhìn ta một chút, nắm tay buông lỏng rồi lại nắm chặt vài lần, rốt cục nói, “Ngươi… cẩn thận, tới nơi gọi điện cho ta, đừng làm ta lo lắng.”
“Ta sẽ gọi.” Cảm giác mặt mình cười có chút chết lặng, có phải hai ngày nay ta đã quá vui vẻ, tại sao ta vẫn cứ cười? Nhân ca ca đã quyết định rồi, ta không thể trách cứ hắn. Đây là cục diện do chính ta tạo ra, ta giấu diếm quá khứ chẳng những làm cho chính mình ăn quả đắng, lại còn làm thương tổn hai người vô tội, bây giờ tất cả thống khổ Nhân ca ca gây cho ta cũng chính là báo ứng của ta.
“Ngươi đi dọc theo con đường này,… sẽ nhìn thấy… trạm xe…”
“Cảm ơn, ta biết rồi.”
“… Đừng giận Nhân ca ca… cho ta chút thời gian, ta muốn…”
“Ta biết, ta sẽ chờ mà!” Ta vẫn ôn nhu cười như trước.
………………………….
Dọc theo đường núi, ta cũng không đi xe mà chậm rãi đi trên con đường mà ngày hôm qua ta chưa đi hết…
“Ngươi cần thời gian để quên những việc không vui”, ta tự nhủ thầm, “Ta đợi… sẽ đợi ngươi cho ta kết quả, chờ ngươi quên đi những việc không thoải mái giữa chúng ta, quên ta đã lừa gạt ngươi… cuối cùng, quên đi… ta!”
Con đường núi ngoằn ngoèo dài dằng dặc cũng đủ để ta tỉnh táo suy nghĩ lại rất nhiều việc…
Bầu trời tối đen nay đã lại sáng lên, cuối cùng ta đã xuống đến nơi, đứng bên quốc lộ nhìn xe cộ đi lại… tinh thần ta bỗng hoảng hốt.
Bây giờ đi đâu đây?
Ta tự hỏi chính mình, mặc dù từ nhỏ ta đã là một tên cave hạ tiện, không giống những nam nhân bình thường khác ôm ấp phụ nữ, nhưng ta vẫn là một nam nhân, vì bảo vệ chút tôn nghiêm ít ỏi còn lại, ta quyết không trở về biệt thự của Nhân ca ca.
Dọc theo quốc lộ, trong lòng không ngừng suy nghĩ những nơi mình có thể đến… suy nghĩ một hồi lâu, cư nhiên vẫn không nghĩ ra một nơi nào.
“Két~~~” Một tiếng phanh xe khẩn cấp làm ta giật mình không nhẹ, đầu cũng vì âm thanh này mà đột nhiên tỉnh táo trở lại — Vương Tử Dạ, có lẽ hắn là người duy nhất trong tình cảnh này còn đồng ý giúp ta. Nghĩ vậy, tâm tình u ám của ta có chút chuyển biến tốt đẹp.
Cont…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook