Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm
Chương 35: Hai vạn thước!

Dịch giả: HCTver2.

Ngay lúc đó, tất cả áp lực đè lên đám người đều biến mất trong nháy mắt!

Cả bọn ngơ ngác ngẩng đầu, thì ra toàn bộ tia sáng trắng trong vòng 2 trượng đều đã bị hút hết đến bên chỗ Lâm Việt!

"Đại ca ca, nguy hiểm lắm!" San nhi lo lắng.

Hắn chỉ mỉm cười, "Lùi ra sau một chút đi, ta phải dùng chút sức."

Cô bé chần chừ một chút, thấy ánh mắt đầy tự tin của hắn, mới chịu lùi đi.

Còn bọn Phi Vân thương hội đã sớm trợn mắt há mồm, chỉ một chút ánh sáng trắng đã làm cho họ cảm giác sống dở chết dở.

Bây giờ lại tụ hết lên người Lâm Việt!

Nhưng mà, đáng sợ hơn là hắn dường như không thấy đau đớn khó chịu gì cả, mà ngược lại vẫn ung dung bình tĩnh như thể chẳng có gì cả.

Còn hắn thì đang nghĩ thầm: "Sau khi ta thoát ra được, không biết tiềm lực đạt đến bao nhiêu điểm a? Cũng lâu lắm rồi không qua thử..."

Trong ký ức, hắn cũng từng tham gia Trắc Thí mấy lần.

Lần thứ nhất, hắn chỉ đạt có 5042 điểm.

Đây là khi hắn bị kẹt vỏn vẹn 5 năm.

Lần thứ hai, cột sáng trắng đã vọt lên hơn vạn thước.

Là năm thứ 10 hắn bị kẹt.

"Thôi được, chơi lớn một phen, thu hút sự chú ý của người kia trong Dạ Vương Thành đã." Lâm Việt trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng làm ra quyết định.

Đốm sáng trắng lại tiếp tục tăng vọt, tụ lại quanh người hắn!

Phía trên 3 trượng, là Lôi Tung đang khoái chí: "Ha ha, đám người kia ắt hẳn đã thành thịt nhão rồi, đáng đời, rác rưởi cũng dám thách thức ta, chờ đã..."

Bây giờ ra ngoài, bản thiếu phải giải thích như nào?

Thôi được, cứ đổ tội tiếp cho 2 thằng già ngu ngốc kia đi.

Đã đạt đến giới hạn, Lôi Tung định thoát ra, nhưng còn chưa kịp có hành động gì, uy áp lại tăng gấp bội, lập tức đè ép là hắn không thể nhúc nhích.

"Không thể nào, qua 4000 điểm rồi, đây... không phải, 3999 điểm là cực hạn của ta rồi."

Chỉ có một cách giải thích, bây giờ, có người có tiềm lực hơn cả hắn trong cột sáng.

Liền lúc Lôi Tung nghĩ ra, cũng là lúc áp lực tăng mạnh, phu ra một búng máu, hắn bị đè đến nằm rạp trên mặt đất!

"Chết tiệt! Là ai!"

Bên ngoài, mọi người đang chờ ánh sáng tiêu tán, đi hốt xác giùm đám Phi Vân thương hội, lại được một phen kinh ngạc trợn mắt há mồm!

Ầm ầm!

Hai trụ đá lớn của cổng thành rung chấn dữ dội, trụ ánh sáng đột ngột tăng vọt với tốc độ cực nhanh.

Nói tăng vọt, không bằng nói phóng thẳng lên trời!

"Vãi, mắt ta bị hoa sao? Vừa nãy 4000 điểm còn chả nổi, làm sao bây giờ lại... thế kia 8000 điểm là còn ít a!"

"Không thể nào, vẫn tăng lên tiếp, chẳng lẽ Lôi thiếu sẽ phá được kỷ lục thật sao?"

Dạ Minh Nguyệt giật mình, lộ ra nét kinh ngạc trên gương mặt lạnh lùng, trân trân ngó nhìn cột sáng đã quá 1 vạn thước!

"Phá kỷ lục của Thành chủ rồi!"

Một vài vệ binh sợ hãi hô lớn.

Lăng Phong bên cạnh thì đã câm họng từ lâu, bây giờ mới hoàn hồn lại, "Thằng ranh con Lôi Tung kia không ngờ lại lợi hại như vậy?"

Cơ mà bọn họ làm sao có thể trông thấy Lôi Tung toàn thân rướm máu, nằm rạp ra đất y như con chó chết ở trong trụ sáng kia.

"Công tử, không được, đừng, Lôi thiếu sắp chết rồi."

"Xin ngài dừng tay, đắc tội Lôi Vân Tông chúng ta đều sẽ chết!"

Người Phi Vân thương hội thấy Lôi Tung đã sắp từ trần thì hoảng hốt ngăn cản Lâm Việt.

Lâm Việt nghe xong, lạnh lùng cười, "Hắn chết thì liên quan gì đến ta?"

Nói xong, hắn gia tăng thêm chút sức, độ cao đã đạt 2 vạn thước!

Rắc!

Âm thanh xương cốt nứt vỡ vọng ra từ cơ thể Lôi Tung.

...

Dạ Vương Thành.

Trên một tòa lầu vàng son lộng lẫy, nguy nga tráng lệ.

Một ông lão vận bạch y đột nhiên mở mắt.

Linh cảm có chuyện gì đó xảy ra, lão đứng lên, bước ra ngoài, quả nhiên, chân còn chưa ra khỏi, đã có một thanh niên sắc mặt kinh ngạc vô cùng chạy đến, thất thanh hô lớn: "Tinh Hà Trưởng lão, kỷ lục của Thành chủ... bị phá rồi!"

Vừa dứt lời, lão già kia đã biến mất trong nháy mắt, xuất hiện lại trên đỉnh lầu, nhìn về phía cổng thành.

Súc Địa Thành Thốn!

"Hừm, 2 vạn điểm tiềm lực, chẳng lẽ là truyền nhân của mấy đại tông lánh đời kia?"

Tinh Hà Trưởng lão, là người thân cận dưới trướng Quân Vô Thượng, thường ngày vô số sự việc đều phải qua tay lão, "Ngày mai Thành chủ mới có thể xuất quan, thôi, đi cùng bản tọa xem là cao nhân phương nào."

Thiếu niên cũng đã theo lên đỉnh tháp, ôm quyền: "Vâng, Trưởng lão."

Không chỉ có Tinh Hà, mà tất cả mọi người trong Dạ Vương Thành, đều bị cột sáng cao 2 vạn thước rực rỡ hoa lệ kia thu hút, toàn bộ sự chú ý đều hướng ra ngoài cổng.

Lại nào có ai biết, bên trong là Lôi Tung đang bị trọng thương, hơi thở yếu ớt, xương cốt nứt vỡ, đang thều thào cầu xin Lâm Việt: "Tha cho ta, ngươi muốn gì ta đều có thể cho ngươi."

Bọn già của Phi Vân thương hội cũng đều quỳ xuống cầu xin hắn tha cho "Lôi thiếu", dĩ nhiên là không bao gồm Lạc Tuyết Y và San nhi rồi.

Đừng nhìn vậy mà nghĩ họ là chó săn của Lôi Tung, thực tế, họ có khi còn căm giận hắn nhiều gấp mấy trăm lần Lâm Việt.

Chỉ là, bọn họ có số phận ti tiện, làm sao có thể chống lại thế lực lớn như Lôi Vân Tông?

Bọn họ chết, sẽ có ai đi đòi công bằng cho bọn họ sao?

Dĩ nhiên là không.

Vì vậy, bọn họ không dám.

Cái thế giới tàn khốc, đều cần phải tự giữ mạng mình a.

Hắn thấy, và cũng hiểu, trong một thoáng do dự, hơi tản đi chút ánh sáng trắng.

Đám người thở dài một hơi, Lôi Tung cũng vậy, ngẩng đầu lên định nói gì đó, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của đối phương, lại thấy Lâm Việt cũng nhìn lại mình, lạnh lùng cười.

Áp lực lại tăng vọt!

Ầm ầm!

Uy áp rung trời chuyển đất đè xuống, ngay lập tức làm cho mặt đất rạn nứt thành một cái hố sau, bên trong là Lôi Tung bị ép dẹp lép, nhìn không ra hình dáng con người nữa, hiển nhiên đã chết đến không thể nào chết hơn.

Hắn nhún vai, trong lòng bất ngờ, "Không ngờ Trắc Thí còn có thể giết người, làm sao ta không biết nhỉ? Quá thất bại rồi."

Người cũng đã giết, tiềm lực cũng đã đủ để gây sự chú ý.

Thôi, không chơi nữa.

Lần này, ánh sáng trắng tản đi toàn bộ.

Bọn người Lôi Vân Tông đã sẵn sàng đi bợ đít Lôi Tung, nào ngờ lại thấy vọt ra ngoài là Phi Vân thương hạm.

Dự cảm không lành xuất hiện, nhưng không mất mấy giây, bọn hắn đã sợ hãi trợn trừng mắt, bởi vì cái xác không còn hình người của Lôi Tung, đã xuất hiện!

Thảm trạng của nó, dọa cho đám thuộc hạ lạnh cả sống lưng, vô thức lui về sau mấy bước!

"Lôi thiếu, sao lại thế này?"

"Thôi xong, Tông chủ tức giận, chúng ta đều phải chết!"

Hai lão già phía trên thuyền lúc đầu đứng ngay sau Lôi Tung, thấy sự việc, lập tức bạo phát ra toàn bộ tu vi, Diệu Khí kinh khủng làm cho một số người cảm giác hít thở cũng khó khăn.

Sau lưng cả hai đều là một ảo ảnh mặt trời lơ lửng, tuy chỉ có một, nhưng đây là cao thủ Siêu Thoát Cảnh chân chính!

"Ai? Là ai giết Lôi Tung? Ra đây nhận cái chết!"

Họ lập tức nhắm vào Phi Vân thương hạm, đám già liền sợ hãi, đồng loạt chỉ vào Lâm Việt, "Đại nhân, là hắn làm, là hắn giết Lôi thiếu, chúng ta không liên quan!"

"Đại nhân tha mạng, uy áp do hắn mà ngày càng mạnh, chúng ta không biết chuyện gì xảy ra cả."

Lâm Việt chẳng để tâm, nếu không phải là đi nhờ thuyền, bây giờ hắn cũng muốn giơ tay chém chết đám vô ơn này lắm đấy!

"Im hết đi, nếu không phải nhờ công tử ra tay, các người đều đã chết sạch." Lạc Tuyết Y tức giận quát lớn.

"Đại ca ca." San nhi kéo kéo ống tay áo hắn, "Đừng sợ, ta đến bảo vệ ca."

Lâm Việt cười hiền lành, xoa đầu nàng, "Yên tâm đi, chỉ là việc nhỏ thôi."

Lạc Tuyết Y cũng đứng ngăn trước mặt hắn, gắng sức chịu đựng uy áp của hai Siêu Thoát Cảnh, cắn răng: "Công tử, ngài đi mau, ta ở lại ngăn cản chúng, có lẽ sẽ giúp ngài được ít thời gian."

Lâm Việt có chút thích thú nhìn thiếu phụ, không ngờ nữ nhân này trông vậy mà rất có nghĩa khí.

"Ngươi táng mạng chỗ này thì quả là đáng tiếc, chi bằng đi cùng ta?"

Nàng giật mình, kiên quyết: "Công tử cứu được Phi Vân thương hạm hai lần, nhưng chúng ta lại hãm hại ngươi như vậy, ta không thể."

Hắn thấy thế, biết có khuyên bảo cũng không được, thế là không lằng nhằng, ngẩng đầu lên, nói: "Là tao giết đấy."

Hai lão già đồng loạt cúi đầu, quan sát một hồi, không khỏi kinh ngạc.

Làm sao lại có cao thủ như vậy ở một cái thương hội hạ đẳng!

"Đại ca, người này không đơn giản!"

Một trong hai người thấp giọng nói với người kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương