Ta Bị Ép Buộc
Chương 20: Chương 20

Hành lang mờ tối không có nhiều người lui đến, cho dù có người đến cũng sẽ không chú ý tới hai người chúng tôi.
Trăm hoa đua nở, không ít tiểu thư ra sàn diễn, cho nên căn bản không ai cảm thấy kì lạ.
Cô tưởng rằng Tam ca sẽ đi thang máy xuống, chỉ cần thang máy mở, sàn diễn sẽ nhìn thấy chúng tôi. Nhưng Tam ca giảo hoạt hơn nhiều so với cô, ông ta không có đi thang máy, ngược lại đi thang bộ--- cô và Dương Dương đã từng đi qua chỗ này.
Lòng cô nhất thời trầm xuống --- ông ta muốn đi cửa sau!
Tam ca kéo cô xuống lầu, khi ông ta đẩy cửa thoát hiểm, cô liếc mắt nhìn thấy bóng dáng không tính là quá xa lạ.
Úc mỹ nam!
Cô nhất thời kích động, dùng hết sức đẩy Tam ca ra, chạy về phía Úc mỹ nam. Vậy mà, cuối cùng cô thất bại, chỉ đầy Tam ca ra cũng dùng hết sức lực của cô rồi, cho nên kết quả cuối cùng là cô ngã xuống đất.
“Tiểu thư không sao chứ?” Có lẽ đột nhiên có tình huống xuất hiện, giọng nói Úc mỹ nam có chút do dự.
“Không sao không sao!”
Cô cố gắng thử ngẩng đầu, nhưng Tam ca vội vàng đi đến nói, “Cô ấy uống say, uống say!”
Vừa nói, Tam ca vừa đỡ cô dậy, đem thân thể ngăn giữa cô và Úc mỹ nam, ngăn cản cô truyền tin tức cho cậu ta.
Tam ca đỡ cô đi về phía cửa sau, người phía sau không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ cô phải trơ mắt nhìn người có thể cứu mình đi mất sao?
Đầu óc cô mê man, bởi vì sợ, khóe mắt giống như chảy nước mắt.
“Xin đợi một lát!”

Giọng nói sau lưng cô làm cô thanh tỉnh một chút, vừa vặn cảm nhận được thân thể Tam ca run lên.
Úc mỹ nam, mau đến anh hùng cứu mỹ nhân đi! Mặc kệ là cậu báo ân hay báo thù, trước hãy cứu tôi khỏi người cặn bã này đi! Cùng lắm tiền hôm nay tôi kiếm được đều cho cậu!
Tam ca nghiêng người, có chút khẩn trương hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Có thể đi, nhưng người phải để lại!
---- cô nghĩ Úc mỹ nam sẽ nói như vậy.
Vậy mà, cậu ta không có nói.
Úc mỹ nam nói: “Đây là khuyên tai của vị tiểu thư kia phải không?”
“Đúng rồi!” Tam ca đưa tay nhận lấy khuyên tai chẳng biết rơi lúc nào, hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn tiên sinh, chúng ta đi.”
Vừa nói, Tam ca dìu cô lần nữa đi về phía trước.
Mà lần này, sau lưng chỉ nghe thấy tiếng bước chân Úc mỹ nam ngày càng xa.
Trong lòng cô tuyệt vọng giống như cỏ dại lan tràn, cô chỉ cảm thấy đầu ong ong, rốt cuộc nhịn không được tác dụng của thuốc mê, hoàn toàn mất đi ý thức.
*
Theo đa số tiểu thuyết tình yêu, khi bị hạ thuốc. Sau khi tỉnh lại nữ chính phát hiện mình và nam chính hoặc người đàn ông xứng đôi XXOO, khi nữ chính tỉnh lại từ thuốc mê thấy mình đang nằm trên giường, nam chính hoặc người đàn ông xứng đôi nằm bên cạnh nhìn.
Cô bị hạ thuốc mê, nhưng đây không phải là tiểu thuyết mà là thực tế, hơn nữa cô cũng không phải là nữ chính.
Cho nên, khi cô từ trong mộng… tỉnh lại, cô phát hiện trên người cô có người ----chính là Tam ca!

Lúc này, áo và quần bên ngoài cô không thấy, trên người chỉ mặc quần áo lót. Người đàn ông đặt một tay lên ngực cô, một tay đang từ từ đi xuống. Cái miệng ông ta đang kề sát vào xương quai xanh của cô, liếm. Chơi đùa làn da cô, toàn thân cô nổi da gà, bởi vì một trận ghê tởm này mà dạ dày muốn nôn chỗ rượu vừa mới uống.
“Xin, xin đợi một lát!” Cô kéo hai tay Tam ca, nước mắt tràn đầy hốc mắt. “Ít nhất, ít nhất tắm trước đã.”
Mặc kệ như thế nào, trì hoãn thời gian trước đã.
Tam ca kinh ngạc, vừa hài lòng vừa dâm đãng. Cười không đàng hoàng, “Y Y, thật ra em cũng thích chuyện như vậy đúng không? Yên tâm, xong chuyện này anh sẽ cho em đầy đủ tiền boa!”
“Bao nhiêu?” Cô bắt lấy tay ông ta đang muốn tiếp tục động tác, vừa nói chuyện vừa dời đi sự chú ý của ông ta, vừa cố gắng tích góp từng tí một sức lực.
Tam ca lại kinh ngạc, không đàng hoàng cúi xuống nói: “Bao nhiêu? Một ngàn? Một ngàn rưỡi? Không hài lòng, chúng ta có thể thương lượng…Dĩ nhiên phải đợi xong chuyện này đã.”
Vừa nói, Tam ca muốn cúi đầu xuống hôn.
Cô tuyệt đối không cách nào tha thứ bờ môi ông ta đụng vào da cô lần nữa.
Giơ tay che miệng Tam ca, trong khi ông ta đang sửng sốt, cô nâng đầu gối phải lên, dùng sức đạp vào vị trí giữa hai chân ông ta. Kèm theo một tiếng kêu đau đớn, sắc mặt Tam ca trong nháy mắt đau đến xanh mét. Thừa cơ hội này, cô dùng sức đẩy ông ta xuống giường.
Không kịp mặc từng món quần áo một, dưới tình thế cấp bách cô nhảy xuống giường lấy ga giường bọc mình lại, từng bước lảo đảo chạy về phía cửa phòng. Vậy mà, ga giường trên người bị một cỗ lực mạnh bắt được, bất ngờ không kịp đề phòng, cô bị ngã, chỉ cảm thấy tay giống như bị gãy, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Kỹ nữ thối, tôi thấy cô rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Tam ca một tay che hạ thân, tay kia dùng sức kéo đầu cô xuống, làm cô không ngẩng đầu được, đối mặt với khuôn mặt dữ tợn của ông ta.
Cô nhịn không được muốn mắng trả lại, còn chút lý trí nhắc nhở cô, như vậy chỉ càng chọc giận ông ta, làm tình cảnh càng thêm bi thảm.
“Thật xin lỗi…” Cô dùng vẻ mặt hoảng sợ phát huy hết mức, hoang mang rơi nước mắt, “Nhưng là, em, em còn là xư nữ, nên em sợ…”
Trong nháy mắt Tam ca lộ vẻ mặt mừng rỡ, tay cũng giảm nhẹ lực đạo. Ông ta sờ tóc cô, dịu dàng nói: “Không phải sợ, Tam ca sẽ yêu thương em thật tốt, sẽ không làm em bị thương.”

Vừa nói, Tam ca vừa kéo cô từ dưới đất lên, đỡ cô đi đến giường.
Cô thở bình thường nhưng trong lòng sợ hãi, giả bộ thuận theo, đi ngang qua cái bàn con phía trên đặt gạt tàn thuốc lá, cô cầm lấy đập vào trán Tam ca!
Ông ta bị đập nên lảo đảo, che cái trán đang chảy máu, hung dữ nhìn chằm chằm cô. Máu từ trên mặt ông ta chảy xuống gò má, mặt của ông ta trông càng có vẻ dữ tợn.
Trong lòng cô trở nên lạnh lẽo.
Nếu như lại bị bắt, cô nhất định sẽ rất thảm!
Đối mặt với Tam ca hung ác càng ngày càng đến gần, cô không tự chủ được lùi về phía sau. Mà Tam ca chắn cô với cửa, hoàn toàn cắt đứt khả năng cô có thể từ cửa chạy đi.
Lấy ga giường quấn thật chặt vào người, cô lùi lại gần phía cửa sổ. Trái tim đập nhanh, cô mở cửa sổ đứng lên, quay đầu về phía Tam ca lớn tiếng kêu: “Ông mà còn đến đây, tôi sẽ nhảy!”
Tam ca hoảng sợ, vội vàng dừng lại, nhưng ngay sau đó giống như nhớ ra cái gì đó, dửng dưng cười lạnh nói: “Cô nhảy đi! Đây là lầu hai, nhảy xuống té gãy chân xem cô còn chạy thế nào!”
Cô mới ý thức được, thì ra cô bị đưa đến khách sạn, nơi này là lầu hai, cách mặt đất ba mét. Cửa sổ đối diện với một con hẻm nhỏ mờ tối.
Giống như chắc chắn cô không dám nhảy, Tam ca cũng không nóng nảy, từng bước một vững vàng đi về phía cô.
Thấy ông ta sắp đến gần, bị ông ta bắt được và nhảy cửa sổ có thể té gãy chân, cô dứt khoát lựa chọn vế sau.
“Ông sẽ hối hận!”
Hối hận hôm nay bỏ thuốc mê tôi. Muốn cưỡng gian tôi, hối hận ép tôi nhảy lầu --- sau lưng tôi có chỗ dựa đó!
Sau khi nói xong, cô nắm chặt ga giường, quay đầu tung người nhảy một cái, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Bên tai cô có tiếng gió gầm thét, cô giống như cái gì cũng không nghe được, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất càng ngày càng gần. Khi hai chân chạm xuống đất, cô nghiêng người về phía trước, làm hoàn chỉnh động tác nhào lộn. Không dám dừng lại, gót chân vừa ổn định, cô nhanh chóng chạy về phía trước.
Cô phải về nhà, lập tức về nhà!
Hẻm nhỏ không bằng phẳng, thỉnh thoảng có miếng thủy tinh cục đá nhỏ linh tinh, đâm vào chân đau rát. Nhưng mà cô không dám dừng lại, thậm chí không dám quay đầu nhìn Tam ca có đuổi theo hay không.

Mắt thấy sắp ra khỏi con hẻm nhỏ, có thể gọi taxi về nhà, cô đang mừng rỡ muốn hoan hô một tiếng, thình lình trong hẻm nhỏ có một đám người xuất hiện, chặn đường cô.
Cô sợ hãi dừng bước.
Đám người mặc quần áo lưu manh, đeo trang sức leng keng quái dị --- bình thường cô sẽ khinh thường nói một tiếng “Không theo trào lưu gì cả”, nhưng lúc này, cô cảm thấy hốt hoảng, thân thể giống như pho tượng không cách nào nhúc nhích.
Hình như lúc cô xuất hiện, đám người kia đều quay đầu chăm chú nhìn cô, chắc là do cách ăn mặc của cô còn kinh dị hơn cả bọn họ, mọi người đều kinh ngạc nhìn cô.
Nếu như không phải cô bị bao vây ở chỗ này, cô nhất định cảm thấy cảnh này rất buồn cười. Nhưng lúc này cô lại có dự cảm mình vừa từ ổ sói ra lại rơi vào miệng cọp, thân thể khẩn trương đứng thẳng, bất cứ lúc nào có cơ hội thì phải chạy trốn ngay.
Một người trong đám đó chợt huýt sáo, cười hì hì nói: “Ô, mỹ nữ chạy từ đâu đến đây? Thật là xinh đẹp!”
Cô lùi về phía sau một bước.
Quả nhiên, những người này đều không phải tốt đẹp gì!
“Khà khà, đã lâu rồi không gặp chuyện tốt như thế này. Thần thiếu, ngài không ngại để chúng tôi giải quyết chứ?” Lại một giọng nói nữa.
“Đúng vậy, Thần thiếu!” Có nhiều âm thanh lộn xộn xen vào.
Cô lại lùi về phía sau một bước.
“Các cậu cứ như vậy, sẽ hù vị tiểu thư này nha~” cô mới chú ý đến, mọi người đều vây quanh một chiếc xe hơi, giọng nói lười biếng từ trong xe truyền ra.
Cô đang muốn xoay người chạy trốn trong giây lát liền dừng lại.
Này, giọng nói này…
“…Thế này, cô ấy sẽ chạy trốn nha. Ít nhất, các cậu phải bảo đảm cô ấy không chạy thoát, mới nên nói ý đồ của mình.” Chủ nhân của giọng nói từ sau đám người xuất hiện, nụ cười nhiệt tình trên mặt lúc này mang theo chút giễu cợt. Khóe miệng cậu khẽ nhếch, không có mắt kính che đi ánh mắt nên tỏa ra vô số sức quyến rũ.
“Lớp, lớp trưởng?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương