Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 640

Phó bí thư Dương, trưa nay ngài có rảnh không? Tôi muốn thay mặt chính quyền thành phố Lưu Tuyền, muốn bày tỏ một chút lòng biết ơn đối với sự quan tâm của ngài.
Tiền Chính Thanh thuận theo cái cọc leo lên tiếp cận, đề xuất mời ăn cơm, đây là một thủ đoạn để kéo gần quan hệ với lãnh đạo.
- Không được, chiều nay tôi phải đi Bắc Kinh họp, còn phải chuẩn bị một chút.
Dương Phàm thản nhiên từ chối thỉnh cầu của Tiền Chính Thanh, trong lòng Tiền Chính Thanh mặc dù có hơi thất vọng, nhưng mà đối với hắn mà nói chuyến đi này chính là thắng lợi trở về.
- Đúng rồi, lát nữa đi gặp chủ tịch Thiệu một chút đi.
Dương Phàm vẫn duy trì một khoảng cách thích hợp, mục đích là vì muốn Tiền Chính Thanh sinh lòng kính sợ. Về điểm này, xem ra mục đích đã đạt được rồi.
Tiền Chính Thanh sau khi mời cơm thất bại, trong lòng thầm mắng mình nhiều chuyện, vừa mới được một lát mà đã đòi muốn lôi kéo phó bí thư Dương sao. Phiền toái trước mắt còn chưa giải quyết, như vậy còn không phải chỉ trông cậy vào phó bí thư Dương ra tay trượng nghĩa sao?
Trong lòng Tiền Chính Thanh thì lo sợ nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên phong độ, đứng dậy cáo từ đi tới bên chính quyền tỉnh. Không có gì bất ngờ xảy ra, Dương Phàm cũng không có ý tiễn đưa, chỉ để Lý Thắng Lợi đưa ra đến cầu thang, mặc dù là như thế này nhưng Tiền Chính Thanh đã cảm thấy rất có thể diện rồi. Dọc đường đi, cái cảm giác người người liếc nhìn đã lâu không được hưởng thụ rồi.
Khéo léo chính là, vừa đi đến cầu thang, vừa lúc Chu Cao Minh với vẻ mặt u ám từ trên lầu đi xuống, trông thấy vẻ mặt tươi cười của Tiền Chính Thanh, Chu Cao Minh liền giả bộ một chút, gật gật đầu vội vàng đi xuống lầu. Gặp Tiền Chính Thanh không chào hỏi thì thôi, thế nhưng còn có Lý Thắng Lợi ở bên cạnh cơ mà, bởi vậy có thể thấy được tâm tình của Chu Cao Minh rất xấu.
Chu Cao Minh vừa xuống thì lại gặp một người đàn ông trung niên mặt xám mày tro, Tiền Chính Thanh vừa nhìn liền nhận ra, Long Tư Đạt bí thư thị ủy Giang Hoài, vội vàng chủ động chào hỏi:
- Xin chào bí thư Long!

- Là đồng chí Chính Thanh à, ồ, xin chào thư ký Lý.
Long Tư Đạt nhanh chóng lộ ra vẻ tươi cười, hơn nữa nhìn thấy Lý Thắng Lợi liền bắt tay thân mật, trông như bạn bè nhiều năm không gặp nhau ấy.
Mặc kệ là Long Tư Đạt nhiệt tình thật hay giả, nhưng so với Chu Cao Minh mà nói thì biểu hiện được hơn nhiều.
Kỳ thật Chu Cao Minh thất thố như thế là có nguyên nhân, buổi sáng đến phòng làm việc của Hác Nam chờ triệu kiến, kết quả là hắn đến hơi sớm, trong văn phòng chỉ có thư ký Na Mẫn. Chờ! Chờ tới 20" Hác Nam mới xuất hiện ở cửa, Chu Cao Minh cười đứng lên chào hỏi, ai ngờ Hác Nam lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức vào văn phòng.
Chu Cao Minh đành phải bịt mũi đi vào, kết quả vừa mới vào cửa, Hác Nam liền cười khẩy nói:
- Công ty Hưng Đạt đã xảy ra chuyện gì thế? Anh đừng tưởng rằng tôi không biết cái trò này là do anh! Tôi cảnh cáo anh, trở về nhặt cho sạch sẽ, bằng không xui xẻo ở ngay sau đấy.
Chu Cao Minh bỗng chốc bị nói đến ngây ngốc, bởi vì Hác Nam nói trúng tới điểm quan trọng. Chu Cao Minh rối rắm nghĩ thầm, lão đại làm sao mà biết được? Trên thế giới này vốn không bức tường nào mà gió không lùa vào, Hác Nam chỉ cần gọi một cú điện thoại thì có cả đống người mách lẻo. Bạn đang đọc truyện được tại
- Bí thư Hác, ngài hiểu lầm rồi!
Chu Cao Minh còn muốn giải thích, kết quả Hác Nam lạnh lùng nhìn hắn, Chu Cao Minh vội vàng nuốt lời giải thích vào trong bụng. Sắc mặt Hác Nam âm u như sắc trời bên ngoài, Chu Cao Minh biết rõ đây là điềm báo Hác Nam tức giận, làm sao còn dám nói nhảm.
- Anh cảm thấy anh nói có ý nghĩa sao? Toàn bộ quyền lực ở thành phố Lưu Tuyền, anh hận không thể chộp toàn bộ vào trong tay. Thân là bí thư thị ủy, anh phải nắm giữ được phương hướng chính của mình, công tác tại chính quyền thành phố tồn tại nhiều bất đồng, anh làm bí thư thị ủy, chỉ cần phương hướng không sai, thì không nên biểu hiện ra tính khuynh hướng. Anh thì hay rồi, ủng hộ tay Ngô Huề phó thường vụ kia, thì đặt thị trưởng Tiền Chính Thanh vào chỗ nào? Nếu đâu cũng làm như anh thì chính quyền thành phố còn cần phải tồn tại sao? Chính phủ thi hành biện pháp chính trị, Đảng ủy đi khắp nơi làm ngược lại, anh cố tỏ vẻ khả năng đúng không? Tôi thấy cái đầu anh bị u mê rồi…

Hác Nam trút cho một trận răn dạy, mắng cho tới khi miệng lưỡi khô queo, tiếp lấy cốc nước Na Mẫn đưa tới uống một ngụm, Hác Nam thấy ở cửa còn có người thập thò.
- Long Tư Đạt, anh lăn vào đây cho tôi!
Đến lúc thay tấm bia, Hác Nam chỉ vào mũi Long Tư Đạt nói:
- Thành phố Giang Hoài có còn do Đảng cộng sản lãnh đạo hay không? Quần chúng kêu oan không tiếp đãi, còn cho người ném ra ngoài đường, các anh đối đãi với quần chúng như vậy à? Đó là một nữ đồng chí, tính Đảng của các anh đâu…
Lại một trận bão tố oanh tạc, Long Tư Đạt bị nói đến đầu đầy mồ hôi.
Cuối cùng xem như Hác Nam nói tới mệt nhoài, khi dừng lại nghỉ ngơi một chút, Long Tư Đạt khẩn trương đưa chén trà lên.
- Tháng trước đích thân phó bí thư Dương chủ trì hội nghị công tác tiếp dân toàn tỉnh, tôi nhớ cả hai anh cũng không tới tham gia đúng không?
Nói tới đây Hác Nam dừng lại, quét mắt qua hai người một lần. Hai người này thật sự không rõ ý tứ của Hác Nam, cũng không dám nói gì. Hác Nam hừ một tiếng nói:
- Trong mắt vô tổ chức!
Hai vị bí thư thị ủy mướt mát mồ hôi ra khỏi văn phòng Hác Nam, xui xẻo lại bắt gặp Lý Thắng Lợi và Tiền Chính Thanh, quả nhiên là chuyện khó mà chịu nổi? Long Tư Đạt còn đỡ một chút, chứ trong lòng Chu Cao Minh kia thì nghẹn uất, cho nên mấy cái chuyện thể diễn cũng chẳng quan tâm.

Lý Thắng Lợi tiễn bước Tiền Chính Thanh xong liền quay lại văn phòng, trước tiên vào phòng trong.
- Vừa rồi ở cầu thang, gặp Chu Cao Minh và Long Tự Đạt, sắc mặt của hai vị này rất khó coi.
Lý Thắng Lợi cười báo cáo. Dương Phàm nghe xong không có biểu tình gì, thản nhiên nói:
- Chịu mắng chửi là chuyện tốt!
Lý Thắng Lợi hiểu được ý tứ của Dương Phàm, cười nói:
- Vẫn là lãnh đạo ôn hòa, làm sai chuyện cũng không mắng chửi người.
Dương Phàm thấy Lý Thắng Lợi vuốt mông ngựa, ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Muốn được mắng sao? Dễ dàng thôi!
Lý Thắng Lợi vội vàng giơ tay xin tha:
- Hay là ngài tha cho tôi đi.
Nói xong liền chạy tót ra ngoài.
Bên này Tiền Chính Thanh đến chính quyền tỉnh, trước tiên gọi điện thoại cho Thiệu Giang, sau khi nhận được đồng ý đến mới đi lên. Thiệu Giang đối với Tiền Chính Thanh hết sức khách khí, tuy nhiên sau khi ngồi vào ghế dựa thì lại không hề nhúc nhích. Thiếu đi một phần hiền hòa, nhiều hơn một phần thận trọng, đây là điểm khác biệt giữa Thiệu Giang và Dương Phàm. Không phải Thiệu Giang làm bộ làm tịch mà là không muốn phạm điều kiêng kị.

- Chủ tịch Thiệu, phó bí thư Dương chỉ thị tôi đến chỗ ngài nhận nhiệm vụ.
Tiền Chính Thanh nói rõ ý đồ đến, lúc này Thiệu Giang nói:
- Cảm ơn phó bí thư Dương ủng hộ công tác của chính quyền, sự tình là như vậy…
Thiệu Giang đem mấy cái hoạt động tình nghĩa, nhân đạo nói ra. Tiền Chính Thanh lúc đầu cũng không minh bạch, tuy nhiên khi nghe được ban Tuyên giáo sẽ dốc sức phối hợp, trong lòng có hơi xúc động, chỉ là chưa dám xác định mà thôi.
- Xin chủ tịch Thiệu yên tâm, chính quyền thành phố Lưu Tuyền nhất định sẽ hết sức phối hợp!
Ngày hôm sau, người bên phòng Tổ chức tỉnh ủy tới thành phố Lưu Tuyền tìm Ngô Huề nói chuyện, nội dung là chủ nhiệm Ủy ban khoa học kỹ thuật tỉnh đã đến tuổi, Ngô Huề lên tiếp nhận chức vụ. Người phòng Tổ chức tỉnh ủy vừa rời đi chân trước, buổi chiều Chu Cao Minh liền tìm Tiền Chính Thanh nói chuyện, ý tứ là để hắn đề cử một người làm cục trưởng cục Tài chính. Cục trưởng đương nhiệm thì điều đến cục Vệ sinh.
Tiền Chính Thanh cuối cùng xem như tìm được ý nghĩa bài hát đổi đời nông nô rồi.
Lẽ ra vấn đề nhân sự cấp cục trong thành phố thì tỉnh ủy sẽ không nhúng tay vào. Chu Cao Minh vẫn nắm giữ quyền nhân sự trọng yếu hơn hết thảy của bí thư thị ủy, điều chỉnh nhân sự ở thành phố Lưu Tuyền trong nhiệm kỳ, về cơ bản đều là ý của hắn. Hiện giờ vị trí cục trưởng cục Tài chính nặng như vậy lại phải chắp tay đưa cho người ta, nói trong lòng không khó chịu là giả.
Bất luận là khó chịu như thế nào, so với trong lúc răn dạy Hác Nam thốt ra một câu nói "Tỉnh ủy đang chuẩn bị điều chỉnh bộ máy Lưu Tuyền", chấn động mà câu này mang tới đủ để Chu Cao Minh quên đi khó chịu, ngoan ngoãn dựa theo suy nghĩ của Dương Phàm mà làm. Đúng như Hác Nam trong khi quở trách nói như vậy, "Cục tài chính cũng không thể nào coi trọng chữ ký của thị trưởng, anh làm bí thư thị ủy tốt đấy, thành phố Lưu Tuyền là do nhà anh mở à?"
Bên trong lời này mang theo uy hiếp, chỉ cần hơi có suy nghĩ một chút đều có thể nhận ra, huống chi Chu Cao Minh là loại lão luyện trên chính đàn. Khuất phục! Là lựa chọn duy nhất!
Trên thực tế Hác Nam quyết định như vậy cũng rất buồn bực, nhưng từ những vấn đề liên tiếp phát sinh Hác Nam ý thức được một vấn đề, mấy năm nay đề bạt cán bộ rất nhiều, nhưng mà thật sự tăng thể diện, vinh quang cho hắn thì hình như không có ai. Đây là vì sao? Vấn đề này, Hác Nam không thể không suy nghĩ sâu xa. Từ góc độ dùng người mà nhìn, Hác Nam chỉ có một nguyên tắc, đó là phải trung tâm. Theo nguyên tắc này thì đề bạt cán bộ mà không xuất hiện vấn đề gì mới là việc lạ. Như vậy cơ sở của những cán bộ được đề bạt lên đó thì sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương